Thanh Sơn Ẩm Ướt
-
Chương 11
Phòng họp quân sự Nam bộ.
Đoàn Húc Nhân nhìn xung quanh rồi hỏi: "Mấy ngày nay tình hình quân đội Bắc bộ bất thường, rốt cuộc các trinh thám ở miền Bắc báo cáo tin tức gì?" Lúc nói chuyện y dời ánh mắt qua phía Đoàn Húc Lỗi.
Hắn thản nhiên đáp: "Theo tin các trinh thám chúng ta bố trí ở miền Bắc báo, vợ của Hách Liên Tĩnh Phong đang mang thai nên anh ta dắt toàn thể gia đình tới Thăng Bình nghỉ dưỡng, không có mặt tại An Dương." Hắn đương nhiên biết Hách Liên Tĩnh Phong rất yêu thương Giang Tịnh Vi, hồi đó vì muốn níu giữ vợ chẳng tiếc thân mình, nhưng chuyện này rất hiếm ai biết.
Một tướng lĩnh cao cấp Nam bộ nói: "Tại sao chúng ta không thử thăm dò nơi đóng quân của quân đội miền Bắc tại Quan Bình, Chính Hải, Mộc Châu, để sắp xếp cảnh báo chiến tranh sớm?" Dựa theo hiệp ước, miền Nam và miền Bắc tự khoanh vùng Minh Giang để thống trị, mấy năm qua nước sông không phạm nước giếng. Mà Quan Bình, Chính Hải, Mộc Châu là những vị trí tại Minh Giang tốt nhất để Nam bộ tấn công vào miền Bắc. Mấy ngày nay nơi đó liên tiếp có biến động, khiến các tướng lĩnh Nam bộ chú ý. Thậm chí trong cuộc hội nghị quân sự cấp cao cũng liên tục bàn luận mấy ngày.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi có người gõ cửa. Một viên phụ tá đẩy cửa bước vào, từ xa đã chào kiểu nhà binh với Đoàn Húc Nhân, sau đó tới bên cạnh Đoàn Húc Lỗi thì thầm to nhỏ bên tai.
Đoàn Húc Nhân nhìn kĩ mới nhận ra đó là viên phụ tá bên cạnh chú ba – Lý Giới Tái, chắc hẳn có việc khẩn cấp lắm, nếu không chẳng thất lễ đến mức xông vào phòng họp. Vì đứng kề nhau, nên y thấy sắc mặt Đoàn Húc Lỗi bỗng dưng trở nên xanh mét.
Húc Lỗi kém hơn y mười tuổi, hồi hắn sinh ra thì y đã biết cầm súng. Vì vậy từ nhỏ đến giờ, y luôn yêu thương đứa em này. Mỗi lần hắn và Húc Đức xảy ra tranh chấp, y đều đứng ra dồn sức đánh Húc Đức trước. Vì chuyện này mà Nhị di nương khóc lóc không biết bao nhiêu lần với cha, mách hai đứa con phòng lớn ỷ thế hiếp người. Sau đó khi y cùng Đoàn Húc Đức tranh đoạt quyền lực, nếu không phải Húc Lỗi lấy được tin tình báo tại Mộc Châu, để y kịp thời đưa quân đến đánh chặn, khiến các lão tướng miền Nam tin phục, thì chắc vị trí này sớm đã rơi vào tay Đoàn Húc Đức.
Xưa giờ y chỉ tin tưởng mỗi Húc Lỗi. Năm đó y biết hắn ở miền Bắc cưới em gái Hách Liên Tĩnh Phong là Hách Liên Tĩnh Kỳ. Nhưng y tin cậu em thứ ba này tuyệt đối sẽ chẳng làm chuyện có lỗi với y, nên y yên tâm trăm phần trăm. Húc Lỗi cũng không gây cho y thất vọng, liên tiếp lấy được tin tình báo mà y muốn, khiến y thành công phái người tới ám sát Hách Liên Tĩnh Phong. Nếu không phải do Hách Liên Tĩnh Phong mạng lớn, có thuộc hạ đỡ giúp hắn ta một phát súng, thì ắt hẳn non xanh vạn dặm đã vào tay Đoàn Húc Nhân y rồi.
Duy chỉ có lần này hắn ‘mời’ Hách Liên Tĩnh Kỳ tới nhà, khiến y hơi kinh sợ. Nhưng Húc Lỗi cam đoan sẽ rất đúng mực, nên y cũng không quá lưu tâm.
Thấy Lý phụ tá nói xong thì mặt hắn tái xanh, trống ngực đập phập phồng lên xuống, xem ra có kẻ ăn gan hùm mật gấu dám chọc hắn tức giận. Đoàn Húc Nhân hơi kinh ngạc, thì thấy hắn đứng bật dậy cúi chào, nói: "Thưa Tư lệnh, tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, xin ngài cho phép được về trước." Đoàn Húc Nhân khoát tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Đoàn Húc Lỗi ra tới cửa, mặt không chút thay đổi, hỏi: "Hiện bây giờ người đang ở đâu?"
Lý Giới Tái đáp: "Đã cho người đưa về phủ."
Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Chuẩn bị xe về phủ."
Nàng ngồi trên sofa, ngẩn ngơ dõi mắt nhìn xa xăm. Mặt trời dần dần lặn, ráng chiều xuyên qua cánh cửa sổ bằng kính lò dò chiếu vào, di chuyển từ góc giường tới chiếc bàn trà mạ vàng. Mấy cành hoa được cắt từ vườn cắm trong bình, tỏa hương thơm ngào ngạt. Dù cách một khoảng, vẫn đưa mùi thơm thoang thoảng.
Hai người gác cửa thấy hắn đi tới, từ xa đã hành lễ. Hắn đạp mạnh cánh cửa đánh ‘rầm’ một tiếng, khiến nó bung ra đập thẳng vào tường. Thấy nàng ngồi trên sofa, thậm chí cả đầu cũng không ngoảnh lại, trầm tĩnh im lìm.
Cảm giác bị phản bội, bị trêu đùa như một mồi lửa thiêu đốt ngùn ngụt. Hắn đứng sau lưng nàng, chầm chậm hỏi: "Em có gì muốn với tôi?" Hãy giải thích cho hắn nghe vì sao nàng xô đẩy người hầu bỏ trốn, vì sao xảy ra sau ngày hắn thả Đổng Mộ Huân. Dù miễn cưỡng, dù lừa gạt, hắn cũng tình nguyện tin tưởng.
Nàng chỉ im lặng, hệt như những ngày còn ở trong biệt thự, cả cái liếc mắt nàng cũng lười. Hắn túm cánh tay nàng, dùng sức xiết chặt lắc lư, lạnh lùng hỏi: "Nói! Tại sao em muốn trốn?"
Nàng khẽ bật cười lạnh lùng nhàn nhạt, tựa như đám mây bay đang tan rã trên bầu trời bao la, muốn chạm mà không thể: "Anh muốn tôi nói gì? Nói rằng tôi đang diễn trò vì muốn anh thả anh Đổng, và hiện tại chả thích tiếp tục diễn nữa…"
Hắn nhắm chặt hai mắt, đứng bất động chết trân tại chỗ, hệt như bị ánh sáng chiếu thẳng vào làm nhức mắt. Thực sự hắn đã sớm đoán được việc này, nhưng hắn không muốn thừa nhận. Giờ chính miệng nàng nói… nàng nói nàng chỉ diễn trò với hắn! Thì ra dạo này nàng mềm mỏng, chẳng qua để dụ dỗ hắn thả Đổng Mộ Huân. Mà hắn ngây thơ nghĩ nàng đã tha thứ cho cái quá khứ bất đắc dĩ… Nhưng tại sao hắn lại đau thương hơn so với mong đợi?
Hắn vẫn không cam lòng: "Em lập lại lần nữa!" Ánh mắt hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm bất động.
Nàng nắm chặt tay, đè nén dạ dày đang cuồn cuộn, dồn sức lạnh lùng tuôn hết những thứ cần thiết: "Anh có thể không tin, nhưng đấy là sự thật." Hắn nhìn nàng chằm chằm rất lâu, lâu đến mức không còn chứng kiến dấu vết dốt gạt trong mắt nàng.
Rốt cuộc hắn từ từ buông nàng ra, lùi từng bước về phía sau. Mãi đến khi đụng cạnh cửa mới sực nhớ một việc, hắn phóng tới túm vả vai nàng, hỏi: "Nói cho tôi biết, đứa con năm đó vì sao không còn?"
Trinh thám ở miền Bắc trăm phương nghìn kế lấy được tin tức, báo nàng bất cẩn mà sẩy thai, nhưng giờ phút này hắn đã mất lòng tin. Nàng không còn là cô gái mà hắn biết, vì một gã đàn ông, nàng có thể mỗi ngày nũng nịu vui cười ngồi bên cạnh hắn. Mưu tính như thế, chắc hẳn cao hơn gấp bội so với các chuyên gia huấn luyện ngành tình báo của bọn hắn.
Đứa con… trên giường máu nhuộm đỏ chăn nệm… một ít chất lỏng đỏ tươi liên tục tuôn ra từ cơ thể nàng… Tiếng chị dâu thất thanh… Giọng anh cả phẫn nộ… tất cả dường như đang lội ngược dòng tìm về. Hóa ra có nhiều thứ bất kể trôi qua bao lâu, chỉ cần có kẻ nhắc tới vẫn đau đớn hằn rõ. Nỗi đau đớn nhập gan ruột, đau tận xương tủy, đau đến thậm chí cả lục phủ ngũ tạng đều bóp méo. Nàng dồn sức, cố dồn hết sức bấm thật mạnh móng tay vào lòng bàn tay, mới khiến bản thân tỉnh táo, mới khiến mình có thể cất được giọng nói: "Nó đã thành dĩ vãng rồi, anh còn khơi lại làm gì?"
Từ ngày gặp lại nhau, hắn chưa từng hỏi chuyện đứa bé. Nàng nghĩ dựa vào mạng lưới tình báo của hắn, chắc đã biết việc nàng sẩy thai. Có đôi khi thức giấc giữa đêm khuya, thấy tay hắn liên tục dao động trên bụng nàng. Mỗi lần chạm đến, vẫn khiến nàng chua xót muốn rơi lệ. Duyên phận giữa họ với đứa bé quá nông, vì thế bé mới lựa chọn rời đi.
Trên mặt hắn hằn rõ nỗi đau đớn, níu chặt bả vai nàng, mồ hôi từ lòng bàn tay hắn từng giọt thấm ướt: "Nói, có phải cô phá bỏ nó?" Hắn gần như sợ hãi, chỉ hy vọng nàng lắc đầu, chỉ trông mong nàng từ chối.
Nàng khép hai mắt, lòng thều thào chữ ‘không’. Nhưng mẹ hắn muốn nàng giũ sạch, vậy thì đây là biện pháp tốt nhất. Dẫu từ nay về sau hắn hận nàng, nàng cũng đành hết cách lựa chọn. Hai người cuối cùng vẫn phải biệt ly, dù cố chèo kéo thì được trong bao lâu? Kết quả đều tương tự. Đi hay ở, vẫn chỉ là đau khổ. Huống gì đi hay ở, sớm không còn phụ thuộc vào quyết định của hai người. Ngay buổi đầu họ gặp nhau, số phận đã định sẵn rồi mọi chuyện.
Ngọn lửa trong mắt hắn dần dần tàn lụi, chỉ còn chừa trái tim tan vỡ đau thương, thẩm thấu vào xương tủy. Hắn đẩy mạnh nàng ngã trên mặt đất, rút khẩu súng chỉa thẳng vào đầu nàng, hét: "Hách Liên Tĩnh Kỳ, tôi muốn giết chết cô!"
Nàng ngước nhìn hắn, khóe môi lộ nụ cười khốn khổ: "Đoàn Húc Lỗi, anh giết tôi đi! Nhưng anh lấy tư cách gì để giết tôi? Đứa bé đó là do anh vứt bỏ. Anh nói cha tôi sai người tới ám sát cha anh, khiến cha anh rơi vào cảnh liệt nửa người. Vậy anh thì sao? Anh đã làm gì? Không phải anh cũng phái người tới ám sát anh trai tôi ư? Năm đó ở An Dương, chẳng phải anh trai tôi cũng bị thương suýt nữa thì chết?"
Hắn điên cuồng mất hết tính tự chủ, giận dữ quát: "Đứa bé vô tội." Nếu lúc trước hắn không phái người tới ám sát Hách Liên Tĩnh Phong, e rằng miền Nam đã bị chiếm đóng. Khi đó hắn bất đắc dĩ, nhưng những ân oán này hắn sao có thể lý giải rõ.
Nàng vẫn cười: "Đúng vậy, đứa bé vô tội! Nhưng tôi không muốn nó."
Trống ngực hắn đánh phập phồng, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu, tay trái hắn nâng lên ném một cái tát thật mạnh khiến nàng ngã văng trên thảm, mặt nàng lập tức hằn rõ năm dấu tay đỏ hồng. Nàng vẫn bất động như pho tượng. Hắn giật mạnh khẩu súng, chỉa thẳng bàn trang điểm gần cửa sổ bóp cò ‘đoàng đoàng đoàng’ mấy tiếng.
Ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa đến gần, nhưng không ai dám vào trong. Giọng Lý phụ tá lo lắng vọng tới: "Tham mưu trưởng?"
Hắn lạnh lùng đáp: "Bất kể ai cũng không cho phép vào."
Lý Giới Tái nghe được tiếng hắn, mới thở phào nhẹ nhõm. Y lập tức ngoắc đám tùy tùng lại đây, chụm đầu thì thầm: "Mau đi mời Tư lệnh và lão phu nhân."
Bên trong cực kì yên tĩnh, ngay cả hơi thở của hắn cũng có thể nghe. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngã sấp như ban đầu, thậm chí cả mặt cũng chưa từng động đậy.
Rất nhanh ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của Sở Bích Trúc: "Lỗi nhi, mở cửa cho mẹ."
Hắn từ từ lấy lại bình tĩnh, chầm chậm xoay người mà không thèm liếc nàng cái nào, kiên quyết xoay gót rời đi. Ra tới cửa, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Sắp xếp vài người canh chừng kĩ cho tôi."
Tiếng Sở Bích Trúc văng vẳng dội tới: "Chuyện gì thế? Khơi khơi lại động súng động dao? Người ta là thân gái tay yếu chân mềm đó… Con thật là!"
Nàng bật cười, cười vô cùng thê lương. Thì ra kĩ thuật biểu diễn xuất sắc nhất vẫn là Đoàn lão phu nhân. Nàng biết giữa hắn và nàng từ đây đã thành vĩnh biệt. Đoạn tuyệt quá khứ, rồi cũng gặp lại mà vẫn như chưa từng quen. Cuối cùng định mệnh của nàng và hắn khó thoát khỏi bụi đường trần gian.[1]
Hắn đối với nàng dịu dàng mật ngọt, yêu thương muôn vàn, nuông chiều đủ điều, chở che đủ cách. Hắn biết năm xưa mình có lỗi với nàng, nhưng cũng do tình thế bất đắc dĩ. Lúc đó thế lực miền Bắc như mặt trời ban trưa, mà miền Nam vì cha Đoàn Tông Khang qua đời, anh cả và anh hai tranh đoạt quyền lực, nội chiến liên miên, thực lực không thể chống chọi Bắc bộ. Nếu hắn không lợi dụng nàng tạo niềm tin với Hách Liên Tĩnh Phong, đơn giản chẳng lấy được bất kì tin tình báo quan trọng nào. Nếu hắn không ám sát Hách Liên Tĩnh Phong, cơ bản không ngăn được miền Bắc sẵn sàng tấn công miền Nam. Năm ấy hắn có lỗi với nàng, vì vậy bây giờ hắn có thể đền bù cho nàng, hắn muốn bù đắp cho nàng…
Nhưng nàng cố tình nịnh bợ hắn, đơn giản chỉ muốn dụ dỗ hắn thả Đổng Mộ Huân… Đoàn Húc Lỗi, mày quả nhiên là tên ngu ngốc! Hắn lặng lẽ bật cười, trên khóe mắt lướt qua một giọt lệ. Nàng thật độc ác! Nàng biết hắn yêu nàng là thế! Vậy mà nàng lại dùng chính tình yêu của hắn làm thanh kiếm đâm sâu vào ngực hắn…
[1]Nguyên tác: "tử mạch hồng trần". Nôm na có nghĩa là vinh hoa hư ảo (theo baidu). Nó nằm trong câu ‘tử mạch hồng trần phát diện lai’ trong bài thơ ‘Huyền Đô quán đào hoa’ của Lưu Vũ Tích đời nhà Đường.
Đoàn Húc Nhân nhìn xung quanh rồi hỏi: "Mấy ngày nay tình hình quân đội Bắc bộ bất thường, rốt cuộc các trinh thám ở miền Bắc báo cáo tin tức gì?" Lúc nói chuyện y dời ánh mắt qua phía Đoàn Húc Lỗi.
Hắn thản nhiên đáp: "Theo tin các trinh thám chúng ta bố trí ở miền Bắc báo, vợ của Hách Liên Tĩnh Phong đang mang thai nên anh ta dắt toàn thể gia đình tới Thăng Bình nghỉ dưỡng, không có mặt tại An Dương." Hắn đương nhiên biết Hách Liên Tĩnh Phong rất yêu thương Giang Tịnh Vi, hồi đó vì muốn níu giữ vợ chẳng tiếc thân mình, nhưng chuyện này rất hiếm ai biết.
Một tướng lĩnh cao cấp Nam bộ nói: "Tại sao chúng ta không thử thăm dò nơi đóng quân của quân đội miền Bắc tại Quan Bình, Chính Hải, Mộc Châu, để sắp xếp cảnh báo chiến tranh sớm?" Dựa theo hiệp ước, miền Nam và miền Bắc tự khoanh vùng Minh Giang để thống trị, mấy năm qua nước sông không phạm nước giếng. Mà Quan Bình, Chính Hải, Mộc Châu là những vị trí tại Minh Giang tốt nhất để Nam bộ tấn công vào miền Bắc. Mấy ngày nay nơi đó liên tiếp có biến động, khiến các tướng lĩnh Nam bộ chú ý. Thậm chí trong cuộc hội nghị quân sự cấp cao cũng liên tục bàn luận mấy ngày.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi có người gõ cửa. Một viên phụ tá đẩy cửa bước vào, từ xa đã chào kiểu nhà binh với Đoàn Húc Nhân, sau đó tới bên cạnh Đoàn Húc Lỗi thì thầm to nhỏ bên tai.
Đoàn Húc Nhân nhìn kĩ mới nhận ra đó là viên phụ tá bên cạnh chú ba – Lý Giới Tái, chắc hẳn có việc khẩn cấp lắm, nếu không chẳng thất lễ đến mức xông vào phòng họp. Vì đứng kề nhau, nên y thấy sắc mặt Đoàn Húc Lỗi bỗng dưng trở nên xanh mét.
Húc Lỗi kém hơn y mười tuổi, hồi hắn sinh ra thì y đã biết cầm súng. Vì vậy từ nhỏ đến giờ, y luôn yêu thương đứa em này. Mỗi lần hắn và Húc Đức xảy ra tranh chấp, y đều đứng ra dồn sức đánh Húc Đức trước. Vì chuyện này mà Nhị di nương khóc lóc không biết bao nhiêu lần với cha, mách hai đứa con phòng lớn ỷ thế hiếp người. Sau đó khi y cùng Đoàn Húc Đức tranh đoạt quyền lực, nếu không phải Húc Lỗi lấy được tin tình báo tại Mộc Châu, để y kịp thời đưa quân đến đánh chặn, khiến các lão tướng miền Nam tin phục, thì chắc vị trí này sớm đã rơi vào tay Đoàn Húc Đức.
Xưa giờ y chỉ tin tưởng mỗi Húc Lỗi. Năm đó y biết hắn ở miền Bắc cưới em gái Hách Liên Tĩnh Phong là Hách Liên Tĩnh Kỳ. Nhưng y tin cậu em thứ ba này tuyệt đối sẽ chẳng làm chuyện có lỗi với y, nên y yên tâm trăm phần trăm. Húc Lỗi cũng không gây cho y thất vọng, liên tiếp lấy được tin tình báo mà y muốn, khiến y thành công phái người tới ám sát Hách Liên Tĩnh Phong. Nếu không phải do Hách Liên Tĩnh Phong mạng lớn, có thuộc hạ đỡ giúp hắn ta một phát súng, thì ắt hẳn non xanh vạn dặm đã vào tay Đoàn Húc Nhân y rồi.
Duy chỉ có lần này hắn ‘mời’ Hách Liên Tĩnh Kỳ tới nhà, khiến y hơi kinh sợ. Nhưng Húc Lỗi cam đoan sẽ rất đúng mực, nên y cũng không quá lưu tâm.
Thấy Lý phụ tá nói xong thì mặt hắn tái xanh, trống ngực đập phập phồng lên xuống, xem ra có kẻ ăn gan hùm mật gấu dám chọc hắn tức giận. Đoàn Húc Nhân hơi kinh ngạc, thì thấy hắn đứng bật dậy cúi chào, nói: "Thưa Tư lệnh, tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, xin ngài cho phép được về trước." Đoàn Húc Nhân khoát tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Đoàn Húc Lỗi ra tới cửa, mặt không chút thay đổi, hỏi: "Hiện bây giờ người đang ở đâu?"
Lý Giới Tái đáp: "Đã cho người đưa về phủ."
Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Chuẩn bị xe về phủ."
Nàng ngồi trên sofa, ngẩn ngơ dõi mắt nhìn xa xăm. Mặt trời dần dần lặn, ráng chiều xuyên qua cánh cửa sổ bằng kính lò dò chiếu vào, di chuyển từ góc giường tới chiếc bàn trà mạ vàng. Mấy cành hoa được cắt từ vườn cắm trong bình, tỏa hương thơm ngào ngạt. Dù cách một khoảng, vẫn đưa mùi thơm thoang thoảng.
Hai người gác cửa thấy hắn đi tới, từ xa đã hành lễ. Hắn đạp mạnh cánh cửa đánh ‘rầm’ một tiếng, khiến nó bung ra đập thẳng vào tường. Thấy nàng ngồi trên sofa, thậm chí cả đầu cũng không ngoảnh lại, trầm tĩnh im lìm.
Cảm giác bị phản bội, bị trêu đùa như một mồi lửa thiêu đốt ngùn ngụt. Hắn đứng sau lưng nàng, chầm chậm hỏi: "Em có gì muốn với tôi?" Hãy giải thích cho hắn nghe vì sao nàng xô đẩy người hầu bỏ trốn, vì sao xảy ra sau ngày hắn thả Đổng Mộ Huân. Dù miễn cưỡng, dù lừa gạt, hắn cũng tình nguyện tin tưởng.
Nàng chỉ im lặng, hệt như những ngày còn ở trong biệt thự, cả cái liếc mắt nàng cũng lười. Hắn túm cánh tay nàng, dùng sức xiết chặt lắc lư, lạnh lùng hỏi: "Nói! Tại sao em muốn trốn?"
Nàng khẽ bật cười lạnh lùng nhàn nhạt, tựa như đám mây bay đang tan rã trên bầu trời bao la, muốn chạm mà không thể: "Anh muốn tôi nói gì? Nói rằng tôi đang diễn trò vì muốn anh thả anh Đổng, và hiện tại chả thích tiếp tục diễn nữa…"
Hắn nhắm chặt hai mắt, đứng bất động chết trân tại chỗ, hệt như bị ánh sáng chiếu thẳng vào làm nhức mắt. Thực sự hắn đã sớm đoán được việc này, nhưng hắn không muốn thừa nhận. Giờ chính miệng nàng nói… nàng nói nàng chỉ diễn trò với hắn! Thì ra dạo này nàng mềm mỏng, chẳng qua để dụ dỗ hắn thả Đổng Mộ Huân. Mà hắn ngây thơ nghĩ nàng đã tha thứ cho cái quá khứ bất đắc dĩ… Nhưng tại sao hắn lại đau thương hơn so với mong đợi?
Hắn vẫn không cam lòng: "Em lập lại lần nữa!" Ánh mắt hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm bất động.
Nàng nắm chặt tay, đè nén dạ dày đang cuồn cuộn, dồn sức lạnh lùng tuôn hết những thứ cần thiết: "Anh có thể không tin, nhưng đấy là sự thật." Hắn nhìn nàng chằm chằm rất lâu, lâu đến mức không còn chứng kiến dấu vết dốt gạt trong mắt nàng.
Rốt cuộc hắn từ từ buông nàng ra, lùi từng bước về phía sau. Mãi đến khi đụng cạnh cửa mới sực nhớ một việc, hắn phóng tới túm vả vai nàng, hỏi: "Nói cho tôi biết, đứa con năm đó vì sao không còn?"
Trinh thám ở miền Bắc trăm phương nghìn kế lấy được tin tức, báo nàng bất cẩn mà sẩy thai, nhưng giờ phút này hắn đã mất lòng tin. Nàng không còn là cô gái mà hắn biết, vì một gã đàn ông, nàng có thể mỗi ngày nũng nịu vui cười ngồi bên cạnh hắn. Mưu tính như thế, chắc hẳn cao hơn gấp bội so với các chuyên gia huấn luyện ngành tình báo của bọn hắn.
Đứa con… trên giường máu nhuộm đỏ chăn nệm… một ít chất lỏng đỏ tươi liên tục tuôn ra từ cơ thể nàng… Tiếng chị dâu thất thanh… Giọng anh cả phẫn nộ… tất cả dường như đang lội ngược dòng tìm về. Hóa ra có nhiều thứ bất kể trôi qua bao lâu, chỉ cần có kẻ nhắc tới vẫn đau đớn hằn rõ. Nỗi đau đớn nhập gan ruột, đau tận xương tủy, đau đến thậm chí cả lục phủ ngũ tạng đều bóp méo. Nàng dồn sức, cố dồn hết sức bấm thật mạnh móng tay vào lòng bàn tay, mới khiến bản thân tỉnh táo, mới khiến mình có thể cất được giọng nói: "Nó đã thành dĩ vãng rồi, anh còn khơi lại làm gì?"
Từ ngày gặp lại nhau, hắn chưa từng hỏi chuyện đứa bé. Nàng nghĩ dựa vào mạng lưới tình báo của hắn, chắc đã biết việc nàng sẩy thai. Có đôi khi thức giấc giữa đêm khuya, thấy tay hắn liên tục dao động trên bụng nàng. Mỗi lần chạm đến, vẫn khiến nàng chua xót muốn rơi lệ. Duyên phận giữa họ với đứa bé quá nông, vì thế bé mới lựa chọn rời đi.
Trên mặt hắn hằn rõ nỗi đau đớn, níu chặt bả vai nàng, mồ hôi từ lòng bàn tay hắn từng giọt thấm ướt: "Nói, có phải cô phá bỏ nó?" Hắn gần như sợ hãi, chỉ hy vọng nàng lắc đầu, chỉ trông mong nàng từ chối.
Nàng khép hai mắt, lòng thều thào chữ ‘không’. Nhưng mẹ hắn muốn nàng giũ sạch, vậy thì đây là biện pháp tốt nhất. Dẫu từ nay về sau hắn hận nàng, nàng cũng đành hết cách lựa chọn. Hai người cuối cùng vẫn phải biệt ly, dù cố chèo kéo thì được trong bao lâu? Kết quả đều tương tự. Đi hay ở, vẫn chỉ là đau khổ. Huống gì đi hay ở, sớm không còn phụ thuộc vào quyết định của hai người. Ngay buổi đầu họ gặp nhau, số phận đã định sẵn rồi mọi chuyện.
Ngọn lửa trong mắt hắn dần dần tàn lụi, chỉ còn chừa trái tim tan vỡ đau thương, thẩm thấu vào xương tủy. Hắn đẩy mạnh nàng ngã trên mặt đất, rút khẩu súng chỉa thẳng vào đầu nàng, hét: "Hách Liên Tĩnh Kỳ, tôi muốn giết chết cô!"
Nàng ngước nhìn hắn, khóe môi lộ nụ cười khốn khổ: "Đoàn Húc Lỗi, anh giết tôi đi! Nhưng anh lấy tư cách gì để giết tôi? Đứa bé đó là do anh vứt bỏ. Anh nói cha tôi sai người tới ám sát cha anh, khiến cha anh rơi vào cảnh liệt nửa người. Vậy anh thì sao? Anh đã làm gì? Không phải anh cũng phái người tới ám sát anh trai tôi ư? Năm đó ở An Dương, chẳng phải anh trai tôi cũng bị thương suýt nữa thì chết?"
Hắn điên cuồng mất hết tính tự chủ, giận dữ quát: "Đứa bé vô tội." Nếu lúc trước hắn không phái người tới ám sát Hách Liên Tĩnh Phong, e rằng miền Nam đã bị chiếm đóng. Khi đó hắn bất đắc dĩ, nhưng những ân oán này hắn sao có thể lý giải rõ.
Nàng vẫn cười: "Đúng vậy, đứa bé vô tội! Nhưng tôi không muốn nó."
Trống ngực hắn đánh phập phồng, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu, tay trái hắn nâng lên ném một cái tát thật mạnh khiến nàng ngã văng trên thảm, mặt nàng lập tức hằn rõ năm dấu tay đỏ hồng. Nàng vẫn bất động như pho tượng. Hắn giật mạnh khẩu súng, chỉa thẳng bàn trang điểm gần cửa sổ bóp cò ‘đoàng đoàng đoàng’ mấy tiếng.
Ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa đến gần, nhưng không ai dám vào trong. Giọng Lý phụ tá lo lắng vọng tới: "Tham mưu trưởng?"
Hắn lạnh lùng đáp: "Bất kể ai cũng không cho phép vào."
Lý Giới Tái nghe được tiếng hắn, mới thở phào nhẹ nhõm. Y lập tức ngoắc đám tùy tùng lại đây, chụm đầu thì thầm: "Mau đi mời Tư lệnh và lão phu nhân."
Bên trong cực kì yên tĩnh, ngay cả hơi thở của hắn cũng có thể nghe. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngã sấp như ban đầu, thậm chí cả mặt cũng chưa từng động đậy.
Rất nhanh ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của Sở Bích Trúc: "Lỗi nhi, mở cửa cho mẹ."
Hắn từ từ lấy lại bình tĩnh, chầm chậm xoay người mà không thèm liếc nàng cái nào, kiên quyết xoay gót rời đi. Ra tới cửa, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Sắp xếp vài người canh chừng kĩ cho tôi."
Tiếng Sở Bích Trúc văng vẳng dội tới: "Chuyện gì thế? Khơi khơi lại động súng động dao? Người ta là thân gái tay yếu chân mềm đó… Con thật là!"
Nàng bật cười, cười vô cùng thê lương. Thì ra kĩ thuật biểu diễn xuất sắc nhất vẫn là Đoàn lão phu nhân. Nàng biết giữa hắn và nàng từ đây đã thành vĩnh biệt. Đoạn tuyệt quá khứ, rồi cũng gặp lại mà vẫn như chưa từng quen. Cuối cùng định mệnh của nàng và hắn khó thoát khỏi bụi đường trần gian.[1]
Hắn đối với nàng dịu dàng mật ngọt, yêu thương muôn vàn, nuông chiều đủ điều, chở che đủ cách. Hắn biết năm xưa mình có lỗi với nàng, nhưng cũng do tình thế bất đắc dĩ. Lúc đó thế lực miền Bắc như mặt trời ban trưa, mà miền Nam vì cha Đoàn Tông Khang qua đời, anh cả và anh hai tranh đoạt quyền lực, nội chiến liên miên, thực lực không thể chống chọi Bắc bộ. Nếu hắn không lợi dụng nàng tạo niềm tin với Hách Liên Tĩnh Phong, đơn giản chẳng lấy được bất kì tin tình báo quan trọng nào. Nếu hắn không ám sát Hách Liên Tĩnh Phong, cơ bản không ngăn được miền Bắc sẵn sàng tấn công miền Nam. Năm ấy hắn có lỗi với nàng, vì vậy bây giờ hắn có thể đền bù cho nàng, hắn muốn bù đắp cho nàng…
Nhưng nàng cố tình nịnh bợ hắn, đơn giản chỉ muốn dụ dỗ hắn thả Đổng Mộ Huân… Đoàn Húc Lỗi, mày quả nhiên là tên ngu ngốc! Hắn lặng lẽ bật cười, trên khóe mắt lướt qua một giọt lệ. Nàng thật độc ác! Nàng biết hắn yêu nàng là thế! Vậy mà nàng lại dùng chính tình yêu của hắn làm thanh kiếm đâm sâu vào ngực hắn…
[1]Nguyên tác: "tử mạch hồng trần". Nôm na có nghĩa là vinh hoa hư ảo (theo baidu). Nó nằm trong câu ‘tử mạch hồng trần phát diện lai’ trong bài thơ ‘Huyền Đô quán đào hoa’ của Lưu Vũ Tích đời nhà Đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook