Thanh Phong Hận
Chương 7

Hai tay truyền đến một cơn đau nhói khiến ta tỉnh lại, nhìn qua mới thấy bàn tay đã sớm được quấn một lớp băng dày.

“Ngươi tỉnh… có thấy khá hơn chút nào không?”

Bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng khiến ta không khỏi quay đầu lại nhìn. Ngồi bên giường là một nam tử vô cùng anh tuấn, trên khuôn mặt như họa của hắn thể hiện một sự lúng túng cùng bối rối, giống như trước đây khuôn mặt đó chưa hề biểu lộ một chút tình cảm nào.

Ta mở to mắt chăm chú nhìn hắn hỏi: ”Xin hỏi… ngươi…là ai?“

“Thanh Phong… ngươi không nhận ra ta sao?” Nếu ta không nhìn lầm, trên mặt hắn thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.

Ta hồ nghi hỏi: “Sao ta phải nhận ra các hạ? Ngươi sao biết tên ta?”

Hắn liếc nhìn ta một cái, ánh mắt giống như trách móc ta đối với hắn như người xa lạ, không nói một câu liền xoay người bỏ đi.

Từ sau ngày đó, dường như tất cả thầy thuốc trong thành đều được mời đến chẩn bệnh cho ta. Bắt mạch, xoa thuốc, châm cứu, bất cứ cái gì cũng đều làm qua. Nhưng tất cả đều kết thúc bằng một câu: “Tiểu nhân học nghệ không tinh, thỉnh mời cao nhân.“

Ta đã nói qua rất nhiều lần, trong người cảm thấy rất khỏe, không có chỗ nào cảm thấy đau nhức, căn bản là không cần chữa trị. Nhưng tất cả mọi người đều nói ta bệnh, chỉ riêng có người nam tử ta gặp lúc đầu là không nói gì. Thế nhưng ta nghe những người trong Vương phủ nói lại, tất cả các thầy lang tới khám cho ta đều là do một tay hắn mời tới. Hơn nữa, mỗi buổi tối đợi cho đến khi ta bị đám đại phu đó chữa trị xong, hắn đều đi vào phòng trừng trừng nhìn ta giống như xem thử ta đã khỏi bệnh hay chưa. Đương nhiên tất cả chỉ là tốn công vô ích, bởi vì ta đã nói ta không có bệnh, mà không có bệnh thì làm sao mà chữa được.

Đôi khi bị hắn làm phiền khiến ta bực tức hỏi hắn, thật ra hắn muốn cái gì?

Hắn chỉ hỏi ngược lại ta: ”Thanh Phong, ngươi thật sự không nhớ ta… đã quên ta rồi sao… ?“

Ta cười khổ nói: ”Ngươi và Trầm Thanh Phong ta không có quan hệ, sao ta lại phải nhớ ngươi?”

Hắn im lặng một hồi, lại nghiến răng nói: ”Không có vấn đề gì, Trầm Thanh Phong, ngươi cùng Nghiêm Thự ta… không có quan hệ gì vói nhau cả.“

Ta nói: ”Đã không có quan hệ thì Trầm Thanh Phong ta không nhớ rõ ngươi có lẽ lại là một điều hay.“

Vào một ngày mùa đông trời quang mây tạnh, không khí có chút ấm áp, nhưng trong vườn, tuyết vẫn còn phủ quá nửa. Ta dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu, định bụng hôm nay sẽ rời khỏi Vương phủ, dù sao ta cũng đã ở lại nơi này quá lâu rồi. Ta phải về lại ngôi nhà ở vùng ngoại thành, tuyết nhiều như vậy xem ra cây cỏ trong nhà cũng cần phải dọn dẹp sửa sang lại một chút.

Ta tiện tay thu thập một ít quần áo cùng đồ dùng hằng ngày vào một bọc hành lý khoác lên vai, nhưng vừa mới bước ra đến cửa đã bị một đám người cản lại. Ta có chút không tin vào mắt mình, phải chăng tất cả mọi người trong Vương phủ đều đã tập trung tại đây. Ta bước một bước, bọn họ lại cản một bước, hóa ra bọn họ được phân công canh giữ nơi này.

“Ta chỉ mang theo vài bộ quần áo cùng những vật dụng thường ngày, chứ không lấy cắp một đồng nào của vương phủ các ngươi, nếu không tin có thể tới đây kiểm tra.“

Ta lôi bọc hành lý duy nhất trên lưng xuống mở toang ra, nhưng dường như không có người  nào muốn bước lên để kiểm tra. Thấy bọn họ không có động tĩnh gì, ta liền bước qua bọn họ để đi, ai ngờ lại bị họ nhanh chóng cản trở trước mặt, lại nói nếu không có lệnh của Vương gia thì không để ta rời khỏi phủ, nói chung là sống chết cũng không để cho ta đi.

Ta thật sự bị họ chọc cho nổi giận, chịu không nổi liền quát lớn: “Ta không phạm pháp, lại không phải là hạ nhân trong Vương phủ, vì sao ta không thể đi?“

“Đây là mệnh lệnh của Vương gia, không có sự cho phép của Vương gia…”

Ta cáu kỉnh cắt ngang câu nói của bọn họ: “Ta biết không có hắn cho phép ta không thể rời đi… Bất quá, ta họ Trầm, Vương gia các ngươi lại họ Nghiêm, căn bản không hề có quan hệ với nhau, ta muốn đi đâu là tự do của ta, không ai có quyền can thiệp, đó là tự do của ta, các ngươi có hiểu không?”

Ta hài lòng nhìn bọn hắn gật đầu, định đưa chân bước đi ai ngờ đi chưa được hai bước lại bị bọn họ xông tới cản lại..

“Trầm công tử, không có Vương gia cho phép, ngài không thể…“

Ta bực bội hét toáng lên: ”Ta mặc kệ Quỷ Vương gia của các ngươi có cho phép hay không, Trầm Thanh Phong ta phải đi, ai trong các ngươi cũng không có quyền ngăn cản ta.“

“Ngươi muốn đi?!“

Phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lùng, mấy kẻ trước mắt liền cúi người hành lễ rồi vội vàng lui ra, ta xoay người lại nhìn, quả nhiên là Nghiêm Thự.

“Ngươi phải đi?” Hắn nặng nề lặp lại lần nữa.

Ta nhìn hắn nói: “Đúng vậy, không được sao?”

Thấy hắn không phản ứng, tựu hồ như ngầm đồng ý cho ta rời khỏi đây. Ta liền bước ngang qua người hắn, rồi nhẹ nhàng nói ra một tiếng bảo trọng.

“Thanh Phong, vì cái gì ngươi phải đi?”

“Vì sao ta phải ở lại, dù sao ta và ngươi cũng không có quan hệ gì với nhau, không phải sao?“

Hắn thủy chung vẫn không có trả lời, hoặc do ta đã bước ra khỏi phủ, cho nên không nghe được câu trả lời của hắn.

Bước ra khỏi Vương phủ, ta liền quay đầu lại nhìn.

Phủ đệ tráng lệ phồn hoa, trên đường người người qua lại bận rộn. Ta đứng đây ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, rõ ràng vẫn giống như xưa, nhưng tại sao ta lại cảm thấy như đã trôi qua mấy đời. Đảo mắt đã thành hư không trôi theo mây khói. Ái hận ân cừu bất quá cũng chỉ là một giấc mộng thoảng qua, có cầu cũng không được…

– Cầu không được mộng đẹp, Trầm Thanh Ngọc thả mình vào dòng nước, một đi không trở lại.

– Cầu không được mộng đẹp, Nghiêm Thự tự dằn vặt chính mình, vì tình làm tổn thương người khác.

– Cầu không được mộng đẹp, Trầm Thanh Phong một lần bước qua quỷ môn quan, cũng không dám một lần nữa van xin một mối tình hư ảo.

Hồi ức… giống như một chuỗi ngày đau khổ, nhưng sao ta lại không thể dễ dàng quên được, không lẽ bởi vì nó đã khắc sâu vào tận xương tủy, cho nên vĩnh viễn không thể quên đi.

Lâu nay ta được người nuôi ăn nuôi mặc, sống những ngày thanh nhàn, hôm nay lại phải tự lực cánh sinh. Không thành vấn đề, trước khi gặp Nghiêm Thự, ta một tay đàn mà kiếm ăn qua ngày, hiện tại có thể quay lại nghiệp cũ. Nghĩ thì dễ nhưng ta lại không tính toán đến lời đồn đãi đáng sợ trong kinh thành. Trầm Thanh Phong sau khi phóng hỏa đốt hơn nửa phủ đệ của nhị vương gia, hiện nay lại lưu lạc đi ca hát, hỏi xem ai dám mở cửa tiếp đón hắn chứ.

Đi khắp kinh thành không có một tửu lâu khách điếm nào chịu mở cửa đón ta, có chăng chỉ có vài ông chủ đưa ta chút bạc rồi cầu ta mau mau rời khỏi cửa hàng của họ. Nhìn thấy ta như nhìn thấy quỷ, họ sợ ta đứng trước cửa tiệm của họ mà bị người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng họ có quan hệ với kẻ phóng hỏa Vương phủ là ta. Suýt nữa bọn họ còn quỳ xuống dập đầu để cầu xin ta – người chuyên gieo rắc mầm họa mau mau rời khỏi đây.

Thanh Phong ơi Thanh Phong, cứ nghĩ ngươi sẽ chết cháy trong biển lửa, ai ngờ không chết mà lại sắp chết đói, nếu sự việc quả nhiên như vậy chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao.

Đã chết qua một lần, cảm giác thật không dễ chịu chút nào, ta cũng không có hứng thú thử lại lần nữa. Hơn nữa Trầm Thanh Phong ta cũng là một người có tiếng tăm, nếu bây giờ rơi vào cảnh đói chết, quả thật có chút không cam lòng.

Thế là ta cầm lấy khăn che đi nửa khuôn mặt, rồi sau đó tiếp tục đi tìm việc. Nhưng một kẻ bất minh cũng không ai dám thuê.

Cuối cùng, ta thuận miệng nói dối là có bệnh nên không tiện lộ mặt ra, may mà cuối cùng cũng tìm được một công việc gảy đàn tại Ỷ Lan lâu – một nơi mua vui cho thiên hạ.

Trước đây, đối với những nơi xa hoa, ăn chơi trụy lạc, Trầm Thanh Phong ta dứt khoát không để vào mắt. Nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hôm nay Trầm Thanh Phong vì miếng cơm manh áo lại phải lưu lạc đến chốn này, tất cả chí khí đều đã bị ta ném lại phía sau. Dù sao tri âm khó tìm, đại đô phú quý xa hoa toàn bọn công tử nhà giàu học đòi văn nhã, có chăng cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, vậy thì đánh đàn ở nơi nào cũng đâu có gì khác nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương