Thành Phố Vô Tận
-
Chương 55
Lưu Quốc Nguyên cùng Trần Thư Kỳ đến tham ban, sau khi tham ban xong Lưu Quốc Nguyên lại mời hai người đi ăn. An Nham vốn không muốn đi, nhưng Lưu Quốc Nguyên lại mặt dày nói: “Tôi cùng Thư Kỳ chạy xa như vậy đến tham ban, thế mà anh lại không nể mặt gì cả!”, sau đó liền bày ra tư thái anh đây thật tốt, cường ngạnh kéo luôn An Nham qua.
Địa điểm ăn định ở một nhà hàng rất tốt, vừa đúng gian nhỏ bốn người Lưu Quốc Nguyên và Trần Thư Kỳ là một cặp, đương nhiên muốn ngồi cùng nhau, còn thừa lại hai ghế tình nhân để cho An Nham và Từ Thiếu Khiêm.
An Nham có chút lúng túng, Từ Thiếu Khiêm liền chủ động mở miệng nói: “Cậu ngồi bên trong đi.”
“Ừ…” An Nham không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Ngẩng đầu đối diện với nụ cười mỉm của Trần Thư Kỳ, nhớ tới tình cảnh mới rồi bị hai người này vây xem màn diễn hôn, lỗ tai An Nham không khỏi hơi hơi đỏ lên… Hắn ban nãy là có chút không kìm hãm được, nụ hôn ôn nhu của Từ Thiếu Khiêm khiến hắn nhất thời chìm đắm, không kìm lòng được liền ôm lấy đối phương đáp lại, hôn quá chuyên tâm, hoàn toàn quên mất là đang quay phim.
Nụ hôn dài hơn một phút đồng hồ bị vô số người vây xem…
Trong đó bao gồm cả Lưu Quốc Nguyên và Trần Thư Kỳ, đây quả thật là quá lúng túng!
Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn hai người là đang diễn kịch, nhưng trong lòng An Nham thật ra vô cùng rõ ràng là chính mình đã không khống chế được, Từ Thiếu Khiêm hình như cũng quá nhập diễn, kết quả biến thành cục diện kỳ quái hiện tại.
Bị Thiếu Khiêm liếc nhìn đến ngây người, bị Thiếu Khiêm hôn đến ý loạn tình mê…
Thân là một diễn viên, hắn ngay cả thực tế với cảnh trong phim cũng sắp không phân rõ rồi! Hắn thực sự giống Tiểu Thất yêu bác sĩ Kha Ân trong phim, yêu Thiếu Khiêm rồi!
Thấy An Nham cúi đầu như có điều suy nghĩ, lại tựa như đang ngẩn người, Lưu Quốc Nguyên nhịn không được muốn trêu đùa hắn một phen, cố ra vẻ đứng đắn nói: “An Nham, cậu muốn ăn gì? Không nói lời nào là ý muốn để Thiếu Khiêm nhà cậu giúp cậu chọn sao?”
An Nham sửng sốt một chút, “Hở… Tôi sao cũng được.”
Hắn hoàn toàn không chú ý tới từ “Thiếu Khiêm nhà cậu” hết sức mập mờ kia, còn nói “Tôi sao cũng được”!
Người này đoán chừng bị Từ Thiếu Khiêm hôn đến đầu thiếu dưỡng khí rồi. Lưu Quốc Nguyên nhịn xuống xung động muốn cười thật to, đưa thực đơn cho Từ Thiếu Khiêm, nói: “Nào, anh giúp An Nham gọi món đi. Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, cậu ấy thích ăn cái gì chắc anh rõ ràng nhất.”
Từ Thiếu Khiêm không trả lời, sắc mặt bình tĩnh nhận lấy thực đơn, chọn thịt bò bít tết tiêu đen và salad trái cây An Nham thích ăn nhất, đưa lại cho Lưu Quốc Nguyên.
An Nham lúc này mới kịp phản ứng lại ý tứ của Lưu Quốc Nguyên, mặt đỏ lên, lúng túng nói: “Cảm ơn.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Đừng khách khí.”
Tình cảnh bốn người tụ tập như vậy khiến trong lòng An Nham vô cùng không được tự nhiên. Lưu Quốc Nguyên cùng Trần Thư Kỳ là một cặp tình nhân, hai người từ đại học đã ở bên nhau hiển nhiên tình cảnh rất tốt. Hôm nay đang ở London nên cũng không sợ nhóm chó săn truy tìm, hai người ở trên bàn gắp đồ ăn vào bát nhau vui đến quên trời đất, thật là vô cùng ngọt ngào, vô cùng ân ái. Hình thức tương tự với tình nhân tụ hội như vậy, mà đang ngồi bên người lại hết lần này đến lần khác là Từ Thiếu Khiêm, trong lòng An Nham không khỏi có chút khẩn trương, không thể làm gì khác ngoài cúi đầu tự ăn.
Trần Thư Kỳ đột nhiên mỉm cười nói: “Đúng rồi An Nham, đạo diễn Giang gọi điện cho anh chưa? Thiếu niên thiên tử của chúng ta sang tháng bảy bắt đầu quảng bá rồi.”
An Nham vội vàng gật đầu nói: “Ừ, tôi biết. Đến lúc đó tôi sẽ tận lực xin nghỉ để về.”
Lưu Quốc Nguyên cười nói: “Nhắc đến mới nhớ, đây là bộ điện ảnh đầu tiên Thư Kỳ ra mắt, có thể đúng dịp được hợp tác với An Nham. Tôi đã xem một vài cảnh, quay cũng không tệ lắm.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Nội dung bộ phim này không tệ, kịch bản cũng tương đối mới. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Liên hoan phim cuối năm nay, bộ phim này sẽ có thể được chọn vào rất nhhiều hạng mục giải thưởng. Nói không chừng Thư Kỳ có thể đề tên giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.”
Lưu Quốc Nguyên cười nói: “Nếu được như vậy, công lao của An Nham là lớn nhất, đến lúc đó tôi và Thư Kỳ sẽ đưa cậu một bao lì xì thật lớn để tạ lễ a.”
An Nham vội vàng nói: “Cũng không phải công lao của tôi, diễn kỹ của Thư Kỳ vốn đã rất tốt.”
Trần Thư Kỳ nói sang chuyện khác: “Nhắc tới, Thành phố vô tận phần hai của các anh, bây giờ vẫn chưa quay xong, Liên hoan phim năm nay chắc là không tham dự được nhỉ? Coi như quay xong trước cuối năm, còn phải đợi xét duyệt tuyên truyền, thế nào cũng bị kéo đến sang năm.”
Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái nói: “Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc sẽ tham gia Liên hoan phim năm tới.”
Trần Thư Kỳ nói: “Diễn kỹ của hai người rất tốt, phần kế bộ phim này nhất định sẽ thu hoạch được rất nhiều khen tặng. Nhất là An Nham, một người tách ra diễn ba vai, cư nhiên có thể chi phối tốt như vậy, tôi cũng có chút bội phục anh.”
An Nham được khen hơi hơi đỏ mặt, cười cười nói: “Cảm ơn…”
Lưu Quốc Nguyên giơ cái ly rót đầy rượu đỏ lên, “Nào, thật vất vả mới có thể đi chơi riêng, chúng ta cạn một chén.”
Đề nghị này lập tức được ba người còn lại hưởng ứng, mọi người nâng tay cụng ly: “Cheers!”
Sau khi bữa ăn kết thúc, hai người đến tham ban đương nhiên phải đi về. Trước khi đi, Lưu Quốc Nguyên đột nhiên kéo Từ Thiếu Khiêm sang một bên, thần thần bí bí hỏi: “Thiếu Khiêm, anh và An Nham hiện tại đã tiến triển đến bước kia chưa? Xem hôm nay hai người diễn cảnh hôn hoàn toàn không có trở ngại, đây là đã…. ở bên nhau?”
Từ Thiếu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chưa, quay phim mà thôi.”
“Quay phim? Tôi xin, người anh em anh cũng quá trâu rồi, quay phim mà đi ôm người ta hôn suốt một phút đồng hồ? Chiếm đủ tiện nghi rồi liền quang minh chính đại nói là quay phim, thật chỉ có anh a!” Lưu Quốc Nguyên vô thanh đập một cái lên bả vai Từ Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm cười cười, không trả lời.
Sau một lát trầm mặc, Lưu Quốc Nguyên mới nói, “Đúng rồi, Thiếu Khiêm, tôi có mấy lời muốn nói với cậu… Khụ, cậu cứ coi như tôi xen vào việc của người khác đi.”
Từ Thiếu Khiêm quay đầu lại nhìn anh ta: “Chuyện gì? Nói thẳng đi.”
Lưu Quốc Nguyên nghiêm túc nói: “Chuyện tình cảm của hai cậu, tôi cũng không phản đối. Chỉ là, cậu định rút khỏi giới giải trí, nhưng An Nham dù sao vẫn còn lăn lộn trong giới. Nếu như chuyện các cậu ở bên nhau bị lộ tẩy, đối với cuộc sống và nghiệp diễn của cậu ấy sẽ không có bất kỳ chỗ nào tốt. Diễn viên càng có danh tiếng càng không dễ come out a…”
Từ Thiếu Khiêm im lặng không nói.
Lưu Quốc Nguyên nói tiếp: “Nhân khí của An Nham cao như vậy, fans thực lòng thích cậu ấy cũng không ít, nếu biết cậu ấy ở bên một người đàn ông, rất nhiều người sẽ không thể thản nhiên tiếp nhận, mỗi người một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết các cậu. Giới giải trí nước quá sâu, vấn đề tình cảm của minh tinh cần thận trọng, nhất là… hai người các cậu đều là đàn ông.”
“Vấn đề cậu nói tôi cũng đã từng suy nghĩ.” Từ Thiếu Khiêm nghiêng đầu liếc nhìn An Nham cách đó không xa.
An Nham đang khom người trên sàn cỏ bên cạnh, trêu chọc đùa giỡn một tiểu hài tử ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Làn da trên mặt hắn bị ánh nắng phản chiếu trắng nõn hết sức, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại rủ xuống trước trán, khoé môi nâng lên một nụ cười vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
… An Nham như vậy, mình sao nỡ đẩy cậu ấy lên đầu sóng ngọn gió, bị vô số người lên án chứ?
Từ Thiếu Khiêm nhìn nụ cười của An Nham, ánh mắt thâm thuý loé lên, gằn từng chữ nói: “Nếu như thật sự được ở bên cậu ấy, tôi sẽ lựa chọn giữ bí mật. Cậu ấy sẽ trở thành một diễn viên vô cùng ưu tú, tôi nguyện ý đứng sau lưng cậu ấy, vĩnh viễn làm một tình nhân bí mật.”
“…” Trong lòng Lưu Quốc Nguyên có chút kinh ngạc, anh ta không ngờ Thiếu Khiêm luôn luôn cao ngạo lại chịu làm đến mức này,
Tình nhân bí mật? Nấp trong bóng tối, chưa nói đến vĩnh viễn không thấy ánh sáng, còn phải chịu đựng An Nham vì tuyên truyền mà gây scandal với đủ loại nữ minh tinh trên các phương tiện truyền thông? Vì sự nghiệp và tiền đồ, không thể làm gì khác ngoài núp mình trong bóng tối, lặng lẽ yêu hắn, yên lặng ủng hộ hắn… Tình yêu mà Thiếu Khiêm dành cho An Nham thì ra đã đến mức này…
Lưu Quốc Nguyên trầm mặc rất lâu, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Thiếu Khiêm, nói: “Chúc cậu may mắn,”
Sau khi Lưu Quốc Nguyên và Trần Thư Kỳ rời khỏi, Từ Thiếu Khiêm mới đi đến bên cạnh An Nham.
An Nham đang trêu chọc chơi đùa với một đứa trẻ ngoại quốc đặc biệt khả ái, tóc vàng mắt xanh, gương mặt trẻ con múp míp khiến người ta rất muốn bóp một cái. Có thể thấy được, tính cách An Nham mặc dù có chút bất hảo, nhưng hắn thật ra rất thích trẻ con. Có lẽ, làm một người ba tốt, cũng là mơ ước trước giờ của hắn?
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng hỏi: “Cậu rất thích trẻ con?”
An Nham sửng sốt một chút, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt thâm thuý của Từ Thiếu Khiêm, vội vàng dời tầm mắt, lúng túng sờ sờ mũi, đứng lên nói: “Khụ, cậu và Quốc Nguyên nói chuyện phiếm xong rồi à? Vậy chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Hai người cùng nhau sóng vai đi về phía trước, khi đi qua trước một giáo đường, vừa lúc gặp phải một cặp đôi đang kết hôn, cô dâu mặc áo cưới trắng tinh ôm hôn chú rể, nhìn qua đặc biệt hạnh phúc mỹ mãn.
Hai người đứng đó nhìn rất lâu, đều có suy nghĩ riêng.
Từ Thiếu Khiêm nhịn không được nghĩ: giá như có một ngày, có thể đưa An Nham vào trong giáo đường tuyên thệ bên nhau trọn đời… thì hạnh phúc nhường nào? Hạnh phúc như vậy, dù là suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là chuyện xa xỉ. Mình liệu có thể may mắn như vậy, được ở bên cạnh người này… Có thể có một tình yêu bên nhau trọn đời, bạch đầu giai lão không?
Mà nhìn hình ảnh cô dâu chú rể ôm nhau, thoáng hiện lên trong đầu An Nham, cũng là một màn không lâu trước đó ôm lấy Từ Thiếu Khiêm cùng nhau hôn môi kia. Dưới ánh mặt trời, trên thảm cỏ, nụ hôn ôn nhu của Từ Thiếu Khiêm, còn có thâm tình trong đáy mắt hắn…
Một khắc kia An Nham thậm chí không phân biệt được, hai người rốt cuộc là đang đóng phim hay là đang biểu đạt cảm tình chân thật.
Trước kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong đầu chắc chắn sẽ tưởng tượng đến mỹ nữ, suy nghĩ một chút mình tương lai sẽ lấy được bà xã như nào… Nhưng hôm nay, cư nhiên đầy đầu đều nghĩ đến Từ Thiếu Khiêm.
An Nham không nhịn được ai thán: bất tri bất giác, cán cân trong lòng mình đã hoàn toàn nghiêng về phía Từ Thiếu Khiêm, kéo cũng không trở về được!
~0~
Vào ban đêm, An Nham mang theo một chai rượu đỏ sang quý dùng để hối lộ, gõ mở cửa phòng đạo diễn Cao Tân, đối Cao Tân cười đến phá lệ sáng lạn: “Đạo diễn Cao, Thư Kỳ nói với tôi, bộ điện ảnh Thiếu niên thiên tử trước đó của chúng tôi đã được xác định thời gian công chiếu, dự định bắt đầu từ tháng bảy bắt đầu tuyên truyền mọi mặt. Tôi là nam chính bộ phim kia, phải trở về tham dự một chút hoạt động.”
Cao Tân trầm mặc một chút: “Bộ điện ảnh kia tôi đã nghe nói qua, cậu là nam diễn viên chính trở về làm tuyên truyền cũng phải. Nhưng mà, thời gian của đoàn làm phim chúng ta cũng rất vội, hiện giờ đã là tháng sáu rồi, nếu không nắm chắc thời gian thì sẽ không quay xong được trong năm nay.”
An Nham nhức đầu, có chút áy náy nói: “Ây, nếu đã như vậy, Liên hoan phim năm nay khẳng định không kịp, chi bằng cứ từ từ tiến hành, công tác chậm rãi kỹ càng, chúng ta tham gia Liên Hoan phim năm sau, anh thấy sao?”
Cao Tân nghĩ nghĩ nói: “Điện ảnh càng kéo dài càng bất lợi, gián đoạn giữa đường, trạng thái mọi mặt đều chịu ảnh hưởng, rèn sắt khi còn nóng mau mau quay xong là tốt nhất. Cậu nói trước cho tôi, xem xem cậu phải rời đoàn làm phim bao lâu?”
An Nham nghiêm túc nói: “Thời gian tuyên truyền trong tháng bảy chắc chắn có rất nhiều hoạt động, lễ ra mắt mùng một tháng tám cũng phải tham gia, trong một tháng sau khi công chiếu, các loại tiết mục phỏng vấn và show… Tôi có thể chọn một vài để tham gia, mấy cái khác Thư Kỳ đến thu phục là được.”
Cao Tân suy tính một chút, mới gật gật đầu nói: “Được, lần này tôi có thể chấp nhận cho cậu, nhưng mà, không thể lại có lần sau. Thời gian cậu rời đi này, chúng ta sẽ quay hết những phần diễn không có cậu trước, chờ cậu trở lại rồi tập trung quay cảnh đối diễn của cậu cùng Từ Thiếu Khiêm.”
“Rõ, cảm ơn đạo diễn Cao!” An Nham hưng phấn trở về phòng mình, chuẩn bị thu thập hành lý.
~0~
Đoàn làm phim Vô tận lấy bối cảnh ở London chấm dứt, thời điểm về nước đã là thượng tuần tháng bảy. Cao Tân đưa toàn bộ đoàn làm phim đến thành phố điện ảnh Giang Châu, Từ Thiếu Khiêm đương nhiên là theo đoàn làm phim đến thành phố điện ảnh. An Nham đã liên hệ tốt với Giang Tuyết Ngưng, bắt đầu chính thức tuyên truyền cho Thiếu niên thiên tử trước khi công chiếu.
Bộ phim cổ phong về mất quyền thế này, poster tuyên truyền tung ra cũng không dược nhiệt liệt hưởng ứng, số đông mọi người đều không quá xem trọng. Dù sao, phim cổ trang cũng ít được yêu thích, hoặc là đề tài chiến tranh quy mô lớn như “Tam Quốc”, hoặc là đề tài thuần võ hiệp như “Ngoại hổ tàng long”, chứ câu chuyện nói về quá tình trưởng thành cùng tình yêu của nhân vật chính giống An Nham bọn họ thì thật sự không phổ biến.
Tuy rằng như thế, nhưng An Nham vẫn vui vẻ như trước. Hắn rất thích kịch bản bộ điện ảnh này, quá trình diễn xuất cũng rất nghiêm túc nhập tâm, cho dù thành tích không cao cũng không thành vấn đề. Có thể diễn xong bộ phim cổ trang này, làm tròn giấc mộng một lần mặc long bào khi còn trẻ của mình, hắn đã rất thoả mãn rồi.
Thời kỳ tuyên truyền gấp rút, An Nham và Trần Thư Kỳ đều bận đến sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì giữa hai người phối hợp rất ăn ý, trong giới giải trí đột nhiên nổi lên tin đồn “An Nham và Trần Thư Kỳ phim giả tình thật”, “Thì ra Trần Thư Kỳ mới là tình yêu chân chính của An Nham” linh tinh loạn thất bát tao!
An Nham quả thật là đầu lớn như trâu!
Trước kia rất nhiều tin đồn tình cảm lưu luyến đều do đoàn làm phim mượn cơ hội tuyên truyền, nhưng lần này, hắn hoàn toàn không muốn bị đồn thổi đang ở bên Trần Thư Kỳ!
Không kể Thư Kỳ là bạn gái Lưu Quốc Nguyên, bản thân mình hiện tại cũng đã có ý trung nhân! Những phóng viên này còn vô công rồi nghề loạn viết hắn cùng Trần Thư Kỳ, một cái có lý hơn một cái, chuyện tình giả dối hư ảo, cơ hồ bị phóng viên nói thành sự thật ván đã đóng thuyền!
Trần Thư Kỳ bình tĩnh, còn An Nham lại thật nóng nảy!
Nhìn tiêu đề tờ giải trí hôm nay càng thêm quá đáng “An Nham tặng quà sinh nhật cho Trần Thư Kỳ, hai người nhân việc diễn tình nhân mà thầm sinh tình cảm.”, An Nham dưới cơn phiền lòng trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm đang nghỉ ngơi ở trường quay, tiếp diện thoại, thấp giọng nói: “Alo, An Nham?”
An Nham vội vã hỏi: “Thiếu Khiêm, cậu xem tin tức hôm nay chưa?”
“À, xem rồi.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, “Cậu và Thư Kỳ được bầu làm cặp đôi đẹp nhất màn ảnh.”
An Nham vội giải thích nói: “Cô ấy là sư muội của cậu, còn là bạn gái của Quốc Nguyên, tôi và cô ấy thực sự không có cái gì! Đám phóng viên này hoàn toàn là loạn viết, cái gì mà trong quá tình quay chụp chăm sóc đủ bề, quay xong còn tặng quà cho cô ấy, tôi căn bản không có ý đó…”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Ừm, nói vậy, cậu chưa tặng quà gì cho cô ấy?”
An Nham có chút xấu hổ, “Tặng thì có tặng. Hôm đó không phải tiệc chúc mừng thắng lợi sao. Cô ấy có đến, tôi nghĩ quá trình hợp tác quay phim vẫn thật thuận lợi liền thuận tay mua một món quà tặng cô ấy làm kỷ niệm…”
“Cậu tặng cái gì?”
“… Tặng một cái vòng ốc.” An Nham dừng một chút, hơi chột dạ mà giải thích, “Tôi cảm thấy nếu tặng quà cho con gái thì trang sức sẽ tương đối phù hợp, khụ khụ, không ngờ bị chó săn moi ra… Sau đó liền truyền ra cả đống tin đồn.”
Nghe âm thanh vội vã giải thích của An Nham, Từ Thiếu Khiêm nhịn không được hơi cười rộ lên, “À, tôi hiểu rồi.” Dừng một chút, lại thấp giọng nói, “Vì sao lại phải giải thích những điều này với tôi?”
“Hả?” An Nham sửng sốt một chút, mãi đến giờ phút này, hắn mới đột nhiên ý thức được mình đang tự làm chuyện ngu xuẩn.
Hắn cư nhiên vô thức gọi điện cho Từ Thiếu Khiêm giải thích!
Từ Thiếu Khiêm là gì của ngươi mà ngươi phải vội đi giải thích hả? Có gì cần giải thích cơ chứ?! Thấy lời đồn càng truyền càng thái quá, thậm chí ngay cả ảnh chụp hắn đi ăn cùng Thư Kỳ cũng bị gửi lên mạng, nhất thời quá mức khẩn trương mà gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm, quả thực là quá ngu.
An Nham vội vàng xấu hổ nói: “Khụ khụ, tôi chỉ là muốn cậu truyền lời cho Quốc Nguyên, bảo anh ta đừng hiểu lầm Thư Kỳ!”
An Nham tìm được một cái cớ hợp lý, lại tiếp tục bịa, “Tôi không quen Quốc Nguyên, không muốn anh ta có hiểu lầm gì với Thư Kỳ, lại càng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa tình nhân bọn họ, cho nên vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn!”
An Nham bịa xong cái cớ, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, có chút không yên chờ câu trả lời thuyết phục từ Từ Thiếu Khiêm.
“Ừ,” Từ Thiếu Khiêm cười cười gật đầu, “Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời đến Quốc Nguyên.”
An Nham hơi hơi đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thế, đoàn làm phim bên kia thế nào rồi? Quay có thuận lợi không?”
“Hoàn hảo, chỉ là không có cậu diễn viên chính ở đây, cả nhà đều đang đợi cậu trở về.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, thấp giọng nói, “Tôi cũng chờ cậu trở về.”
Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp ấm áp, khiến trái tim An Nham đột nhiên nhảy lên một trận kịch liệt, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ừm… Ngay sau khi xong việc, tôi sẽ mau chóng đến Giang Châu.”
Từ Thiếu Khiêm hỏi: “Hôm nay là ngày chiếu đầu tiên sao?”
“Đúng vậy.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Vậy nhớ biểu hiện thật tốt, chúc cho phòng vé các cậu cháy vé.”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc buồn bực trước đó nhất thời tiêu tan, An Nham vui vẻ hát ê a chạy quanh nhà một vòng, vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái yêu thích, rồi mới ngồi lên xe đi tham gia lễ ra mắt.
~0~
Lễ ra mắt Thiếu niên thiên tử định vào 8 giờ tối tại Nhà hát lớn thành phố Tây Lâm, mới phòng chiếu đồng thời chiếu phim, các rạp chiếu lớn trên cả nước cũng sẽ đồng loạt chiếu phim.
Lễ ra mắt đặc biệt ở chỗ, hai diễn viên chính An Nham, Trần Thư Kỳ cùng với đạo diễn Giang Tuyết Ngưng sẽ đích thân xuất hiện, phòng chiếu phim lớn nhất sẽ vào lúc bảy đến tám giờ tổ chức phỏng vấn, những phòng chiếu khác sẽ phát sóng trực tiếp hiện trường.
Vào buổi tối, Nhà hát lớn Tây Lâm tấp nập người, xếp hàng chờ dài ra cả ngoài đường.
Đúng bảy giờ tối bắt đầu phỏng vấn, nữ MC được mời tính cách sáng sủa, không khí trường quay cũng nhiệt liệt mười phần, hỏi rất nhiều chuyện thú vị trong quá tình quay chụp của đoàn làm phim.
Ở phần người xem đặt câu hỏi, một cô gái đột nhiên đứng lên, cầm microphone kích động nói: “Em muốn hỏi An Nham một chút, anh lý giải như thế nào về tình yêu? Nghe nói bộ điện ảnh này nói về một tình yêu đồng sinh cộng tử, kiên trinh không đổi, anh có tin trên thế giới thật sự có tình yêu như vậy không?
An Nham cười nói: “Đồng sinh cộng tử, đặt trong bối cảnh bộ điện ảnh này thực sự khiến cho người ta cảm động. Tuy nhiên, đặt ở xã hội hiện đại thì có hơi phóng đại. Vì tình chạy đi tự tử gì đó, tôi cũng không khuyến khích, cả nhà trăm ngàn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng.”
Hiện trường một trận cười vang, An Nham tiếp tục nói: “Thuỷ chung không đổi điều này tôi cực kỳ tán thưởng! Nếu tôi thật sự yêu một người, tôi cũng sẽ đối với người đó trước sau như một, kiên trinh không rời. Thay lòng đổi dạ giữa đường, rất khốn nạn, cả nhà nói có đúng không?”
“Đúng!” Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Không để Trần Thư Kỳ bị bỏ quên, An Nham lại săn sóc đưa micro cho cô, “Thư Kỳ, em cảm thấy thế nào?”
Trần Thư Kỳ mỉm cười nói: “Em cũng đồng ý với suy nghĩ này, tình yêu thủy chung như một với đối phương cực kỳ khó gặp, nếu gặp, nhất định phải biết quý trọng mới tốt.” Nói xong quay đầu nhìn về phía An Nham, hàm ý sâu xa chớp mắt với An Nham.
An Nham đương nhiên biết nha đầu kia có ý gì. Hiển nhiên, qua lần trước tham ban, cô ấy chính mắt thấy màn diễn hôn kéo dài mười phút kia, hơn nữa trước đó ở thành phố điện ảnh Giang Châu nghe được mấy câu đó, cô đã nhất thanh nhị sở quan hệ giữa An Nham và Từ Thiếu Khiêm.
An Nham hơi hơi đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Câu hỏi kế tiếp đi!”
Sau khi giai đoạn phỏng vấn kết thúc, bộ phim chính thức được lần đầu công chiếu.
An Nham và Trần Thư Kỳ cùng mọi người ngồi dưới đài xem bộ phim mình đóng. Nửa phần đầu là tầng tầng những cảnh tiểu thái tử nghịch ngợm quấy rối gây cười, nhưng đến phần sau, bắt đầu từ màn tiên hoàng qua đời, diễn biến phim cấp tốc chuyển ngoặt, bi kịch một nối một, khiến trong rạp chiếu phim dần dần lắng xuống, thỉnh thoảng còn vang lên một vài âm thanh nghẹn ngào của con gái.
Đến cuối cùng, nhìn cảnh An Nham và Trần Thư Kỳ cùng nhau đi đến đoạn đầu đài kia, hai vị nhân vật chính nhìn nhau mỉm cười, thản nhiên chịu chết, trong đầu thoáng hiện lại những mẩu hồi ức, khiến tiếng khóc trong rạp chiếu phim rốt cục bùng nổ toàn diện.
Mãi cho đến khi trên màn hình nhảy ra chữ “Hết”, đèn trong đại sảnh sáng lên, hội trường đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt đinh tai nhức óc! An Nham và Trần Thư Kỳ xoay người cúi đầu với khán giả, người xem trong hội trường kích động hô tên: “An Nham, Thư Kỳ, đạo diễn Giang!”, hét mãi cho đến khi chủ vị diễn viên rời đi mới ngừng lại được.
Vào ban đêm, các trang web đánh giá điện ảnh lớn cho điểm Thiếu niên thiên tử nháy mắt đã tăng đến trên 9, ngoại trừ ai đó chả hiểu ra làm sao lấy lý do quần áo không hợp cho điểm thấp, ngoài 80% người xem đều đưa ra lời khen ngợi!
Đi vào cười, đi ra khóc, càng hiếm có là, cho dù cuối cùng chảy nước mắt, lại là nước mắt khiến người ta cảm tháy ấm áp. Tình yêu bình thản thủy chung, bên nhau một đời như vậy, làm người khác không thể không cảm động. Kết cục bộ điện ảnh này là bi kịch, người truyền tải cuối cùng lại là một loại năng lượng cổ vũ nhân tâm!
Phim cổ trang giá không, hiếm được không có lỗ hổng rõ ràng, tình tiết phim chuyển tiếp tự nhiên mười phần, chất lượng quay chụp cực kỳ tinh xảo, tựa như một bức tranh cổ phong duyên dáng mở ra ngay trước mặt, nhất là mấy cảnh tuyết kia, còn xa hoa lộng lẫy hơn cả xem cảnh phim phóng sự. Bối cảnh âm nhạc và hình ảnh càng vô cùng phù hợp, có thể xưng là kinh điển!
Bình luận tốt trên mọi phương diện khiến Thiếu niên thiên tử lập tức trở thành từ khoá đứng đầu tối hôm đó.
An Nham hưng phấn lái xe về nhà, trên đường về nhà lại nhịn không được gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm.
“A lô?”
“Lễ ra mắt của tôi kết thúc rồi!” Nghe thấy âm thanh của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không kìm được cảm xúc hưng phấn, vui vẻ nói, “Phản ứng của người xem lúc đó so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, xem ra đánh giá bộ điện ảnh này cũng không tệ lắm! Đạo diễn Giang thật sự là rất tuyệt!”
Nghe âm thanh kích động đến gần như nói năng lộn xộn của hắn, trong lòng Từ Thiếu Khiêm mềm nhũn, cảm xúc dịu dàng dưới đáy lòng nháy mắt lan tràn khuếch tán. Nếu không phải khoảng cách xa xôi, hắn thậm chí muốn gắt gao ôm cái người tên An Nham này vào trong lòng ngay lập tức.
Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh lại, mới thấp giọng nói: “Phòng vé cũng không kém, nghe nói sắp phá cột mốc năm tỷ.”
An Nham ngẩn người, “Không thể nào? Năm tỷ? Đây cũng quá phóng đại…”
“Tại sao không thể?” Từ Thiếu Khiêm dịu giọng nói, “Tôi đối với diễn kỹ của cậu, vẫn đều rất tin tưởng.”
“…” Mặt An Nham đột nhiên đỏ lên, không cẩn thận liền ấn phải nút ngắt máy.
Tim đập nhanh đến không thể khống chế, “Vẫn đều rất tin tưởng”, một câu cổ vũ đơn giản như vậy, tràn đầy đều là hương vị dịu dàng, chiều chuộng.
Cảm giác ấm áp, tựa như từ lòng bàn chân bốc lên đến tận tim.
“Thiếu Khiêm…” An Nham nắm chặt di động trong tay, có chút ngượng ngùng mỉm cười, “Làm sao đây, tôi hình như… càng ngày càng thích cậu?”
Địa điểm ăn định ở một nhà hàng rất tốt, vừa đúng gian nhỏ bốn người Lưu Quốc Nguyên và Trần Thư Kỳ là một cặp, đương nhiên muốn ngồi cùng nhau, còn thừa lại hai ghế tình nhân để cho An Nham và Từ Thiếu Khiêm.
An Nham có chút lúng túng, Từ Thiếu Khiêm liền chủ động mở miệng nói: “Cậu ngồi bên trong đi.”
“Ừ…” An Nham không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Ngẩng đầu đối diện với nụ cười mỉm của Trần Thư Kỳ, nhớ tới tình cảnh mới rồi bị hai người này vây xem màn diễn hôn, lỗ tai An Nham không khỏi hơi hơi đỏ lên… Hắn ban nãy là có chút không kìm hãm được, nụ hôn ôn nhu của Từ Thiếu Khiêm khiến hắn nhất thời chìm đắm, không kìm lòng được liền ôm lấy đối phương đáp lại, hôn quá chuyên tâm, hoàn toàn quên mất là đang quay phim.
Nụ hôn dài hơn một phút đồng hồ bị vô số người vây xem…
Trong đó bao gồm cả Lưu Quốc Nguyên và Trần Thư Kỳ, đây quả thật là quá lúng túng!
Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn hai người là đang diễn kịch, nhưng trong lòng An Nham thật ra vô cùng rõ ràng là chính mình đã không khống chế được, Từ Thiếu Khiêm hình như cũng quá nhập diễn, kết quả biến thành cục diện kỳ quái hiện tại.
Bị Thiếu Khiêm liếc nhìn đến ngây người, bị Thiếu Khiêm hôn đến ý loạn tình mê…
Thân là một diễn viên, hắn ngay cả thực tế với cảnh trong phim cũng sắp không phân rõ rồi! Hắn thực sự giống Tiểu Thất yêu bác sĩ Kha Ân trong phim, yêu Thiếu Khiêm rồi!
Thấy An Nham cúi đầu như có điều suy nghĩ, lại tựa như đang ngẩn người, Lưu Quốc Nguyên nhịn không được muốn trêu đùa hắn một phen, cố ra vẻ đứng đắn nói: “An Nham, cậu muốn ăn gì? Không nói lời nào là ý muốn để Thiếu Khiêm nhà cậu giúp cậu chọn sao?”
An Nham sửng sốt một chút, “Hở… Tôi sao cũng được.”
Hắn hoàn toàn không chú ý tới từ “Thiếu Khiêm nhà cậu” hết sức mập mờ kia, còn nói “Tôi sao cũng được”!
Người này đoán chừng bị Từ Thiếu Khiêm hôn đến đầu thiếu dưỡng khí rồi. Lưu Quốc Nguyên nhịn xuống xung động muốn cười thật to, đưa thực đơn cho Từ Thiếu Khiêm, nói: “Nào, anh giúp An Nham gọi món đi. Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, cậu ấy thích ăn cái gì chắc anh rõ ràng nhất.”
Từ Thiếu Khiêm không trả lời, sắc mặt bình tĩnh nhận lấy thực đơn, chọn thịt bò bít tết tiêu đen và salad trái cây An Nham thích ăn nhất, đưa lại cho Lưu Quốc Nguyên.
An Nham lúc này mới kịp phản ứng lại ý tứ của Lưu Quốc Nguyên, mặt đỏ lên, lúng túng nói: “Cảm ơn.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Đừng khách khí.”
Tình cảnh bốn người tụ tập như vậy khiến trong lòng An Nham vô cùng không được tự nhiên. Lưu Quốc Nguyên cùng Trần Thư Kỳ là một cặp tình nhân, hai người từ đại học đã ở bên nhau hiển nhiên tình cảnh rất tốt. Hôm nay đang ở London nên cũng không sợ nhóm chó săn truy tìm, hai người ở trên bàn gắp đồ ăn vào bát nhau vui đến quên trời đất, thật là vô cùng ngọt ngào, vô cùng ân ái. Hình thức tương tự với tình nhân tụ hội như vậy, mà đang ngồi bên người lại hết lần này đến lần khác là Từ Thiếu Khiêm, trong lòng An Nham không khỏi có chút khẩn trương, không thể làm gì khác ngoài cúi đầu tự ăn.
Trần Thư Kỳ đột nhiên mỉm cười nói: “Đúng rồi An Nham, đạo diễn Giang gọi điện cho anh chưa? Thiếu niên thiên tử của chúng ta sang tháng bảy bắt đầu quảng bá rồi.”
An Nham vội vàng gật đầu nói: “Ừ, tôi biết. Đến lúc đó tôi sẽ tận lực xin nghỉ để về.”
Lưu Quốc Nguyên cười nói: “Nhắc đến mới nhớ, đây là bộ điện ảnh đầu tiên Thư Kỳ ra mắt, có thể đúng dịp được hợp tác với An Nham. Tôi đã xem một vài cảnh, quay cũng không tệ lắm.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Nội dung bộ phim này không tệ, kịch bản cũng tương đối mới. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Liên hoan phim cuối năm nay, bộ phim này sẽ có thể được chọn vào rất nhhiều hạng mục giải thưởng. Nói không chừng Thư Kỳ có thể đề tên giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.”
Lưu Quốc Nguyên cười nói: “Nếu được như vậy, công lao của An Nham là lớn nhất, đến lúc đó tôi và Thư Kỳ sẽ đưa cậu một bao lì xì thật lớn để tạ lễ a.”
An Nham vội vàng nói: “Cũng không phải công lao của tôi, diễn kỹ của Thư Kỳ vốn đã rất tốt.”
Trần Thư Kỳ nói sang chuyện khác: “Nhắc tới, Thành phố vô tận phần hai của các anh, bây giờ vẫn chưa quay xong, Liên hoan phim năm nay chắc là không tham dự được nhỉ? Coi như quay xong trước cuối năm, còn phải đợi xét duyệt tuyên truyền, thế nào cũng bị kéo đến sang năm.”
Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái nói: “Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc sẽ tham gia Liên hoan phim năm tới.”
Trần Thư Kỳ nói: “Diễn kỹ của hai người rất tốt, phần kế bộ phim này nhất định sẽ thu hoạch được rất nhiều khen tặng. Nhất là An Nham, một người tách ra diễn ba vai, cư nhiên có thể chi phối tốt như vậy, tôi cũng có chút bội phục anh.”
An Nham được khen hơi hơi đỏ mặt, cười cười nói: “Cảm ơn…”
Lưu Quốc Nguyên giơ cái ly rót đầy rượu đỏ lên, “Nào, thật vất vả mới có thể đi chơi riêng, chúng ta cạn một chén.”
Đề nghị này lập tức được ba người còn lại hưởng ứng, mọi người nâng tay cụng ly: “Cheers!”
Sau khi bữa ăn kết thúc, hai người đến tham ban đương nhiên phải đi về. Trước khi đi, Lưu Quốc Nguyên đột nhiên kéo Từ Thiếu Khiêm sang một bên, thần thần bí bí hỏi: “Thiếu Khiêm, anh và An Nham hiện tại đã tiến triển đến bước kia chưa? Xem hôm nay hai người diễn cảnh hôn hoàn toàn không có trở ngại, đây là đã…. ở bên nhau?”
Từ Thiếu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chưa, quay phim mà thôi.”
“Quay phim? Tôi xin, người anh em anh cũng quá trâu rồi, quay phim mà đi ôm người ta hôn suốt một phút đồng hồ? Chiếm đủ tiện nghi rồi liền quang minh chính đại nói là quay phim, thật chỉ có anh a!” Lưu Quốc Nguyên vô thanh đập một cái lên bả vai Từ Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm cười cười, không trả lời.
Sau một lát trầm mặc, Lưu Quốc Nguyên mới nói, “Đúng rồi, Thiếu Khiêm, tôi có mấy lời muốn nói với cậu… Khụ, cậu cứ coi như tôi xen vào việc của người khác đi.”
Từ Thiếu Khiêm quay đầu lại nhìn anh ta: “Chuyện gì? Nói thẳng đi.”
Lưu Quốc Nguyên nghiêm túc nói: “Chuyện tình cảm của hai cậu, tôi cũng không phản đối. Chỉ là, cậu định rút khỏi giới giải trí, nhưng An Nham dù sao vẫn còn lăn lộn trong giới. Nếu như chuyện các cậu ở bên nhau bị lộ tẩy, đối với cuộc sống và nghiệp diễn của cậu ấy sẽ không có bất kỳ chỗ nào tốt. Diễn viên càng có danh tiếng càng không dễ come out a…”
Từ Thiếu Khiêm im lặng không nói.
Lưu Quốc Nguyên nói tiếp: “Nhân khí của An Nham cao như vậy, fans thực lòng thích cậu ấy cũng không ít, nếu biết cậu ấy ở bên một người đàn ông, rất nhiều người sẽ không thể thản nhiên tiếp nhận, mỗi người một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết các cậu. Giới giải trí nước quá sâu, vấn đề tình cảm của minh tinh cần thận trọng, nhất là… hai người các cậu đều là đàn ông.”
“Vấn đề cậu nói tôi cũng đã từng suy nghĩ.” Từ Thiếu Khiêm nghiêng đầu liếc nhìn An Nham cách đó không xa.
An Nham đang khom người trên sàn cỏ bên cạnh, trêu chọc đùa giỡn một tiểu hài tử ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Làn da trên mặt hắn bị ánh nắng phản chiếu trắng nõn hết sức, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại rủ xuống trước trán, khoé môi nâng lên một nụ cười vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
… An Nham như vậy, mình sao nỡ đẩy cậu ấy lên đầu sóng ngọn gió, bị vô số người lên án chứ?
Từ Thiếu Khiêm nhìn nụ cười của An Nham, ánh mắt thâm thuý loé lên, gằn từng chữ nói: “Nếu như thật sự được ở bên cậu ấy, tôi sẽ lựa chọn giữ bí mật. Cậu ấy sẽ trở thành một diễn viên vô cùng ưu tú, tôi nguyện ý đứng sau lưng cậu ấy, vĩnh viễn làm một tình nhân bí mật.”
“…” Trong lòng Lưu Quốc Nguyên có chút kinh ngạc, anh ta không ngờ Thiếu Khiêm luôn luôn cao ngạo lại chịu làm đến mức này,
Tình nhân bí mật? Nấp trong bóng tối, chưa nói đến vĩnh viễn không thấy ánh sáng, còn phải chịu đựng An Nham vì tuyên truyền mà gây scandal với đủ loại nữ minh tinh trên các phương tiện truyền thông? Vì sự nghiệp và tiền đồ, không thể làm gì khác ngoài núp mình trong bóng tối, lặng lẽ yêu hắn, yên lặng ủng hộ hắn… Tình yêu mà Thiếu Khiêm dành cho An Nham thì ra đã đến mức này…
Lưu Quốc Nguyên trầm mặc rất lâu, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Thiếu Khiêm, nói: “Chúc cậu may mắn,”
Sau khi Lưu Quốc Nguyên và Trần Thư Kỳ rời khỏi, Từ Thiếu Khiêm mới đi đến bên cạnh An Nham.
An Nham đang trêu chọc chơi đùa với một đứa trẻ ngoại quốc đặc biệt khả ái, tóc vàng mắt xanh, gương mặt trẻ con múp míp khiến người ta rất muốn bóp một cái. Có thể thấy được, tính cách An Nham mặc dù có chút bất hảo, nhưng hắn thật ra rất thích trẻ con. Có lẽ, làm một người ba tốt, cũng là mơ ước trước giờ của hắn?
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng hỏi: “Cậu rất thích trẻ con?”
An Nham sửng sốt một chút, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt thâm thuý của Từ Thiếu Khiêm, vội vàng dời tầm mắt, lúng túng sờ sờ mũi, đứng lên nói: “Khụ, cậu và Quốc Nguyên nói chuyện phiếm xong rồi à? Vậy chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Hai người cùng nhau sóng vai đi về phía trước, khi đi qua trước một giáo đường, vừa lúc gặp phải một cặp đôi đang kết hôn, cô dâu mặc áo cưới trắng tinh ôm hôn chú rể, nhìn qua đặc biệt hạnh phúc mỹ mãn.
Hai người đứng đó nhìn rất lâu, đều có suy nghĩ riêng.
Từ Thiếu Khiêm nhịn không được nghĩ: giá như có một ngày, có thể đưa An Nham vào trong giáo đường tuyên thệ bên nhau trọn đời… thì hạnh phúc nhường nào? Hạnh phúc như vậy, dù là suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là chuyện xa xỉ. Mình liệu có thể may mắn như vậy, được ở bên cạnh người này… Có thể có một tình yêu bên nhau trọn đời, bạch đầu giai lão không?
Mà nhìn hình ảnh cô dâu chú rể ôm nhau, thoáng hiện lên trong đầu An Nham, cũng là một màn không lâu trước đó ôm lấy Từ Thiếu Khiêm cùng nhau hôn môi kia. Dưới ánh mặt trời, trên thảm cỏ, nụ hôn ôn nhu của Từ Thiếu Khiêm, còn có thâm tình trong đáy mắt hắn…
Một khắc kia An Nham thậm chí không phân biệt được, hai người rốt cuộc là đang đóng phim hay là đang biểu đạt cảm tình chân thật.
Trước kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong đầu chắc chắn sẽ tưởng tượng đến mỹ nữ, suy nghĩ một chút mình tương lai sẽ lấy được bà xã như nào… Nhưng hôm nay, cư nhiên đầy đầu đều nghĩ đến Từ Thiếu Khiêm.
An Nham không nhịn được ai thán: bất tri bất giác, cán cân trong lòng mình đã hoàn toàn nghiêng về phía Từ Thiếu Khiêm, kéo cũng không trở về được!
~0~
Vào ban đêm, An Nham mang theo một chai rượu đỏ sang quý dùng để hối lộ, gõ mở cửa phòng đạo diễn Cao Tân, đối Cao Tân cười đến phá lệ sáng lạn: “Đạo diễn Cao, Thư Kỳ nói với tôi, bộ điện ảnh Thiếu niên thiên tử trước đó của chúng tôi đã được xác định thời gian công chiếu, dự định bắt đầu từ tháng bảy bắt đầu tuyên truyền mọi mặt. Tôi là nam chính bộ phim kia, phải trở về tham dự một chút hoạt động.”
Cao Tân trầm mặc một chút: “Bộ điện ảnh kia tôi đã nghe nói qua, cậu là nam diễn viên chính trở về làm tuyên truyền cũng phải. Nhưng mà, thời gian của đoàn làm phim chúng ta cũng rất vội, hiện giờ đã là tháng sáu rồi, nếu không nắm chắc thời gian thì sẽ không quay xong được trong năm nay.”
An Nham nhức đầu, có chút áy náy nói: “Ây, nếu đã như vậy, Liên hoan phim năm nay khẳng định không kịp, chi bằng cứ từ từ tiến hành, công tác chậm rãi kỹ càng, chúng ta tham gia Liên Hoan phim năm sau, anh thấy sao?”
Cao Tân nghĩ nghĩ nói: “Điện ảnh càng kéo dài càng bất lợi, gián đoạn giữa đường, trạng thái mọi mặt đều chịu ảnh hưởng, rèn sắt khi còn nóng mau mau quay xong là tốt nhất. Cậu nói trước cho tôi, xem xem cậu phải rời đoàn làm phim bao lâu?”
An Nham nghiêm túc nói: “Thời gian tuyên truyền trong tháng bảy chắc chắn có rất nhiều hoạt động, lễ ra mắt mùng một tháng tám cũng phải tham gia, trong một tháng sau khi công chiếu, các loại tiết mục phỏng vấn và show… Tôi có thể chọn một vài để tham gia, mấy cái khác Thư Kỳ đến thu phục là được.”
Cao Tân suy tính một chút, mới gật gật đầu nói: “Được, lần này tôi có thể chấp nhận cho cậu, nhưng mà, không thể lại có lần sau. Thời gian cậu rời đi này, chúng ta sẽ quay hết những phần diễn không có cậu trước, chờ cậu trở lại rồi tập trung quay cảnh đối diễn của cậu cùng Từ Thiếu Khiêm.”
“Rõ, cảm ơn đạo diễn Cao!” An Nham hưng phấn trở về phòng mình, chuẩn bị thu thập hành lý.
~0~
Đoàn làm phim Vô tận lấy bối cảnh ở London chấm dứt, thời điểm về nước đã là thượng tuần tháng bảy. Cao Tân đưa toàn bộ đoàn làm phim đến thành phố điện ảnh Giang Châu, Từ Thiếu Khiêm đương nhiên là theo đoàn làm phim đến thành phố điện ảnh. An Nham đã liên hệ tốt với Giang Tuyết Ngưng, bắt đầu chính thức tuyên truyền cho Thiếu niên thiên tử trước khi công chiếu.
Bộ phim cổ phong về mất quyền thế này, poster tuyên truyền tung ra cũng không dược nhiệt liệt hưởng ứng, số đông mọi người đều không quá xem trọng. Dù sao, phim cổ trang cũng ít được yêu thích, hoặc là đề tài chiến tranh quy mô lớn như “Tam Quốc”, hoặc là đề tài thuần võ hiệp như “Ngoại hổ tàng long”, chứ câu chuyện nói về quá tình trưởng thành cùng tình yêu của nhân vật chính giống An Nham bọn họ thì thật sự không phổ biến.
Tuy rằng như thế, nhưng An Nham vẫn vui vẻ như trước. Hắn rất thích kịch bản bộ điện ảnh này, quá trình diễn xuất cũng rất nghiêm túc nhập tâm, cho dù thành tích không cao cũng không thành vấn đề. Có thể diễn xong bộ phim cổ trang này, làm tròn giấc mộng một lần mặc long bào khi còn trẻ của mình, hắn đã rất thoả mãn rồi.
Thời kỳ tuyên truyền gấp rút, An Nham và Trần Thư Kỳ đều bận đến sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì giữa hai người phối hợp rất ăn ý, trong giới giải trí đột nhiên nổi lên tin đồn “An Nham và Trần Thư Kỳ phim giả tình thật”, “Thì ra Trần Thư Kỳ mới là tình yêu chân chính của An Nham” linh tinh loạn thất bát tao!
An Nham quả thật là đầu lớn như trâu!
Trước kia rất nhiều tin đồn tình cảm lưu luyến đều do đoàn làm phim mượn cơ hội tuyên truyền, nhưng lần này, hắn hoàn toàn không muốn bị đồn thổi đang ở bên Trần Thư Kỳ!
Không kể Thư Kỳ là bạn gái Lưu Quốc Nguyên, bản thân mình hiện tại cũng đã có ý trung nhân! Những phóng viên này còn vô công rồi nghề loạn viết hắn cùng Trần Thư Kỳ, một cái có lý hơn một cái, chuyện tình giả dối hư ảo, cơ hồ bị phóng viên nói thành sự thật ván đã đóng thuyền!
Trần Thư Kỳ bình tĩnh, còn An Nham lại thật nóng nảy!
Nhìn tiêu đề tờ giải trí hôm nay càng thêm quá đáng “An Nham tặng quà sinh nhật cho Trần Thư Kỳ, hai người nhân việc diễn tình nhân mà thầm sinh tình cảm.”, An Nham dưới cơn phiền lòng trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm đang nghỉ ngơi ở trường quay, tiếp diện thoại, thấp giọng nói: “Alo, An Nham?”
An Nham vội vã hỏi: “Thiếu Khiêm, cậu xem tin tức hôm nay chưa?”
“À, xem rồi.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, “Cậu và Thư Kỳ được bầu làm cặp đôi đẹp nhất màn ảnh.”
An Nham vội giải thích nói: “Cô ấy là sư muội của cậu, còn là bạn gái của Quốc Nguyên, tôi và cô ấy thực sự không có cái gì! Đám phóng viên này hoàn toàn là loạn viết, cái gì mà trong quá tình quay chụp chăm sóc đủ bề, quay xong còn tặng quà cho cô ấy, tôi căn bản không có ý đó…”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Ừm, nói vậy, cậu chưa tặng quà gì cho cô ấy?”
An Nham có chút xấu hổ, “Tặng thì có tặng. Hôm đó không phải tiệc chúc mừng thắng lợi sao. Cô ấy có đến, tôi nghĩ quá trình hợp tác quay phim vẫn thật thuận lợi liền thuận tay mua một món quà tặng cô ấy làm kỷ niệm…”
“Cậu tặng cái gì?”
“… Tặng một cái vòng ốc.” An Nham dừng một chút, hơi chột dạ mà giải thích, “Tôi cảm thấy nếu tặng quà cho con gái thì trang sức sẽ tương đối phù hợp, khụ khụ, không ngờ bị chó săn moi ra… Sau đó liền truyền ra cả đống tin đồn.”
Nghe âm thanh vội vã giải thích của An Nham, Từ Thiếu Khiêm nhịn không được hơi cười rộ lên, “À, tôi hiểu rồi.” Dừng một chút, lại thấp giọng nói, “Vì sao lại phải giải thích những điều này với tôi?”
“Hả?” An Nham sửng sốt một chút, mãi đến giờ phút này, hắn mới đột nhiên ý thức được mình đang tự làm chuyện ngu xuẩn.
Hắn cư nhiên vô thức gọi điện cho Từ Thiếu Khiêm giải thích!
Từ Thiếu Khiêm là gì của ngươi mà ngươi phải vội đi giải thích hả? Có gì cần giải thích cơ chứ?! Thấy lời đồn càng truyền càng thái quá, thậm chí ngay cả ảnh chụp hắn đi ăn cùng Thư Kỳ cũng bị gửi lên mạng, nhất thời quá mức khẩn trương mà gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm, quả thực là quá ngu.
An Nham vội vàng xấu hổ nói: “Khụ khụ, tôi chỉ là muốn cậu truyền lời cho Quốc Nguyên, bảo anh ta đừng hiểu lầm Thư Kỳ!”
An Nham tìm được một cái cớ hợp lý, lại tiếp tục bịa, “Tôi không quen Quốc Nguyên, không muốn anh ta có hiểu lầm gì với Thư Kỳ, lại càng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa tình nhân bọn họ, cho nên vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn!”
An Nham bịa xong cái cớ, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, có chút không yên chờ câu trả lời thuyết phục từ Từ Thiếu Khiêm.
“Ừ,” Từ Thiếu Khiêm cười cười gật đầu, “Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời đến Quốc Nguyên.”
An Nham hơi hơi đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thế, đoàn làm phim bên kia thế nào rồi? Quay có thuận lợi không?”
“Hoàn hảo, chỉ là không có cậu diễn viên chính ở đây, cả nhà đều đang đợi cậu trở về.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, thấp giọng nói, “Tôi cũng chờ cậu trở về.”
Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp ấm áp, khiến trái tim An Nham đột nhiên nhảy lên một trận kịch liệt, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ừm… Ngay sau khi xong việc, tôi sẽ mau chóng đến Giang Châu.”
Từ Thiếu Khiêm hỏi: “Hôm nay là ngày chiếu đầu tiên sao?”
“Đúng vậy.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Vậy nhớ biểu hiện thật tốt, chúc cho phòng vé các cậu cháy vé.”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc buồn bực trước đó nhất thời tiêu tan, An Nham vui vẻ hát ê a chạy quanh nhà một vòng, vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái yêu thích, rồi mới ngồi lên xe đi tham gia lễ ra mắt.
~0~
Lễ ra mắt Thiếu niên thiên tử định vào 8 giờ tối tại Nhà hát lớn thành phố Tây Lâm, mới phòng chiếu đồng thời chiếu phim, các rạp chiếu lớn trên cả nước cũng sẽ đồng loạt chiếu phim.
Lễ ra mắt đặc biệt ở chỗ, hai diễn viên chính An Nham, Trần Thư Kỳ cùng với đạo diễn Giang Tuyết Ngưng sẽ đích thân xuất hiện, phòng chiếu phim lớn nhất sẽ vào lúc bảy đến tám giờ tổ chức phỏng vấn, những phòng chiếu khác sẽ phát sóng trực tiếp hiện trường.
Vào buổi tối, Nhà hát lớn Tây Lâm tấp nập người, xếp hàng chờ dài ra cả ngoài đường.
Đúng bảy giờ tối bắt đầu phỏng vấn, nữ MC được mời tính cách sáng sủa, không khí trường quay cũng nhiệt liệt mười phần, hỏi rất nhiều chuyện thú vị trong quá tình quay chụp của đoàn làm phim.
Ở phần người xem đặt câu hỏi, một cô gái đột nhiên đứng lên, cầm microphone kích động nói: “Em muốn hỏi An Nham một chút, anh lý giải như thế nào về tình yêu? Nghe nói bộ điện ảnh này nói về một tình yêu đồng sinh cộng tử, kiên trinh không đổi, anh có tin trên thế giới thật sự có tình yêu như vậy không?
An Nham cười nói: “Đồng sinh cộng tử, đặt trong bối cảnh bộ điện ảnh này thực sự khiến cho người ta cảm động. Tuy nhiên, đặt ở xã hội hiện đại thì có hơi phóng đại. Vì tình chạy đi tự tử gì đó, tôi cũng không khuyến khích, cả nhà trăm ngàn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng.”
Hiện trường một trận cười vang, An Nham tiếp tục nói: “Thuỷ chung không đổi điều này tôi cực kỳ tán thưởng! Nếu tôi thật sự yêu một người, tôi cũng sẽ đối với người đó trước sau như một, kiên trinh không rời. Thay lòng đổi dạ giữa đường, rất khốn nạn, cả nhà nói có đúng không?”
“Đúng!” Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Không để Trần Thư Kỳ bị bỏ quên, An Nham lại săn sóc đưa micro cho cô, “Thư Kỳ, em cảm thấy thế nào?”
Trần Thư Kỳ mỉm cười nói: “Em cũng đồng ý với suy nghĩ này, tình yêu thủy chung như một với đối phương cực kỳ khó gặp, nếu gặp, nhất định phải biết quý trọng mới tốt.” Nói xong quay đầu nhìn về phía An Nham, hàm ý sâu xa chớp mắt với An Nham.
An Nham đương nhiên biết nha đầu kia có ý gì. Hiển nhiên, qua lần trước tham ban, cô ấy chính mắt thấy màn diễn hôn kéo dài mười phút kia, hơn nữa trước đó ở thành phố điện ảnh Giang Châu nghe được mấy câu đó, cô đã nhất thanh nhị sở quan hệ giữa An Nham và Từ Thiếu Khiêm.
An Nham hơi hơi đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Câu hỏi kế tiếp đi!”
Sau khi giai đoạn phỏng vấn kết thúc, bộ phim chính thức được lần đầu công chiếu.
An Nham và Trần Thư Kỳ cùng mọi người ngồi dưới đài xem bộ phim mình đóng. Nửa phần đầu là tầng tầng những cảnh tiểu thái tử nghịch ngợm quấy rối gây cười, nhưng đến phần sau, bắt đầu từ màn tiên hoàng qua đời, diễn biến phim cấp tốc chuyển ngoặt, bi kịch một nối một, khiến trong rạp chiếu phim dần dần lắng xuống, thỉnh thoảng còn vang lên một vài âm thanh nghẹn ngào của con gái.
Đến cuối cùng, nhìn cảnh An Nham và Trần Thư Kỳ cùng nhau đi đến đoạn đầu đài kia, hai vị nhân vật chính nhìn nhau mỉm cười, thản nhiên chịu chết, trong đầu thoáng hiện lại những mẩu hồi ức, khiến tiếng khóc trong rạp chiếu phim rốt cục bùng nổ toàn diện.
Mãi cho đến khi trên màn hình nhảy ra chữ “Hết”, đèn trong đại sảnh sáng lên, hội trường đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt đinh tai nhức óc! An Nham và Trần Thư Kỳ xoay người cúi đầu với khán giả, người xem trong hội trường kích động hô tên: “An Nham, Thư Kỳ, đạo diễn Giang!”, hét mãi cho đến khi chủ vị diễn viên rời đi mới ngừng lại được.
Vào ban đêm, các trang web đánh giá điện ảnh lớn cho điểm Thiếu niên thiên tử nháy mắt đã tăng đến trên 9, ngoại trừ ai đó chả hiểu ra làm sao lấy lý do quần áo không hợp cho điểm thấp, ngoài 80% người xem đều đưa ra lời khen ngợi!
Đi vào cười, đi ra khóc, càng hiếm có là, cho dù cuối cùng chảy nước mắt, lại là nước mắt khiến người ta cảm tháy ấm áp. Tình yêu bình thản thủy chung, bên nhau một đời như vậy, làm người khác không thể không cảm động. Kết cục bộ điện ảnh này là bi kịch, người truyền tải cuối cùng lại là một loại năng lượng cổ vũ nhân tâm!
Phim cổ trang giá không, hiếm được không có lỗ hổng rõ ràng, tình tiết phim chuyển tiếp tự nhiên mười phần, chất lượng quay chụp cực kỳ tinh xảo, tựa như một bức tranh cổ phong duyên dáng mở ra ngay trước mặt, nhất là mấy cảnh tuyết kia, còn xa hoa lộng lẫy hơn cả xem cảnh phim phóng sự. Bối cảnh âm nhạc và hình ảnh càng vô cùng phù hợp, có thể xưng là kinh điển!
Bình luận tốt trên mọi phương diện khiến Thiếu niên thiên tử lập tức trở thành từ khoá đứng đầu tối hôm đó.
An Nham hưng phấn lái xe về nhà, trên đường về nhà lại nhịn không được gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm.
“A lô?”
“Lễ ra mắt của tôi kết thúc rồi!” Nghe thấy âm thanh của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không kìm được cảm xúc hưng phấn, vui vẻ nói, “Phản ứng của người xem lúc đó so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, xem ra đánh giá bộ điện ảnh này cũng không tệ lắm! Đạo diễn Giang thật sự là rất tuyệt!”
Nghe âm thanh kích động đến gần như nói năng lộn xộn của hắn, trong lòng Từ Thiếu Khiêm mềm nhũn, cảm xúc dịu dàng dưới đáy lòng nháy mắt lan tràn khuếch tán. Nếu không phải khoảng cách xa xôi, hắn thậm chí muốn gắt gao ôm cái người tên An Nham này vào trong lòng ngay lập tức.
Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh lại, mới thấp giọng nói: “Phòng vé cũng không kém, nghe nói sắp phá cột mốc năm tỷ.”
An Nham ngẩn người, “Không thể nào? Năm tỷ? Đây cũng quá phóng đại…”
“Tại sao không thể?” Từ Thiếu Khiêm dịu giọng nói, “Tôi đối với diễn kỹ của cậu, vẫn đều rất tin tưởng.”
“…” Mặt An Nham đột nhiên đỏ lên, không cẩn thận liền ấn phải nút ngắt máy.
Tim đập nhanh đến không thể khống chế, “Vẫn đều rất tin tưởng”, một câu cổ vũ đơn giản như vậy, tràn đầy đều là hương vị dịu dàng, chiều chuộng.
Cảm giác ấm áp, tựa như từ lòng bàn chân bốc lên đến tận tim.
“Thiếu Khiêm…” An Nham nắm chặt di động trong tay, có chút ngượng ngùng mỉm cười, “Làm sao đây, tôi hình như… càng ngày càng thích cậu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook