Thành Phố Vô Tận
-
Chương 52
Quá trình quay phim ngày đầu tiên căn bản coi như thuận lợi, trừ những cảnh chung giữa An Nham cùng Từ Thiếu Khiêm, còn có vài phân đoạn của nhân vật phụ cùng diễn viên quần chúng cũng thuận lợi hoàn thành. Cao Tân trên đường trở về khách sạn đơn giản thông báo sắp xếp ngày tiếp theo, tất cả mọi người bận rộn một ngày đều đã mệt mỏi kiệt sức, An Nham về khách sạn tắm xong liền trực tiếp đi ngủ, hoàn toàn không có tinh thần học kịch bản nữa.
Ngày hôm sau không cần đến ngoại ô quay cảnh mặt trời mọc, không cần dậy sớm từ năm giờ, An Nham khó được một ngày ngủ đẫy giấc, tám giờ mới bị người đại diện đánh thức, tùy tiện nhét bữa sáng vào miệng rồi xuống lầu dưới tập hợp.
Khoảng tám rưỡi, xe của đoàn làm phim dừng lại trong khuôn viên một sở nghiên cứu thành phố London.
Đến đón tiếp là một bị bác sĩ nam dung mạo rất nhã nhặn, mặc một chiếc áo blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, hướng tới mọi người ngại ngùng mỉm cười một cái, nói: “Đạo diễn Cao, phòng thí nghiệm bên kia đã được dọn dẹp, các anh có thể tùy ý quay chụp.”
Cao Tân cười nói: “Cảm ơn, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hỏng mấy đồ gì đó trong phòng thí nghiệm của anh. Đợi một lúc nữa cảnh quay giải phẫu kia, còn nhờ chuyên gia anh đến tự mình chỉ đạo một lúc.”
Đối phương quẫn bách cười cười nói: “Chỉ đạo thì không dám nhận, nơi nào cần hỗ trợ cứ nói với tôi. Tôi đi thay quần áo trước, phòng thí nghiệm ở bên kia, các anh có thể tùy ý.”
Chờ người nọ đi xong, An Nham mới hiếu kì hỏi: “Đạo diễn Cao, người này là ai a? Anh trực tiếp mượn phòng thí nghiệm của anh ta à?”
Cao Tân vừa đi vừa nói chuyện: “Phải, anh ta cũng là người Trung Quốc, tên là Thiệu Vinh, cùng cha nghiên cứu chuyên ngành liên kết cấy ghép nội tạng ở London đã lâu. Tôi trước kia làm phẫu thuật chính là anh ta mổ chính, bởi vậy tương đối quen thuộc với bọn họ.” Cao Tân quay đầu liếc mắt nhìn An Nham, bổ sung nói: “Diễn biến phim Vô Tận 2 có rất nhiều tình tiết đề cập đến phòng thí nghiệm, cũng vừa đúng là nội dung về phương diện cấy ghép nội tạng, Thiệu Vinh biết tôi sang đây quay phim, liền cho chúng ta mượn phòng giải phẫu trống trong sở nghiên cứu của bọn họ làm bối cảnh.”
An Nham sáng tỏ gật đầu, “À, cứ như vậy hiệu quả quay đúng là sẽ tương đối rất thật!” Dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi, “Đúng rồi, đạo diễn cao anh còn từng làm phẫu thuật cấy ghép nội tạng à?”
Cao Tân trầm mặc một cái, lạnh mặt nói: “Sao hỏi lắm thế, mau đi chuẩn bị đi!”
“......” An Nham cúi đầu buồn bực bước đi, đáy lòng không nhịn được nghĩ: Đạo diễn này thật dữ, tùy tiện trò chuyện vài câu cũng không được? Vẫn là hai vị nữ đạo diễn trước kia tương đối dễ nói chuyện, nhất là thần tượng Giang Tuyết Ngưng, đối xử với An Nham đặc biệt thân thiết.
An Nham đi đến phòng hóa trang tạm dựng chuẩn bị, di động đột nhiên vang lên, thường lâm thay hắn tiếp điện thoại, a lô một tiếng, liền chuyển máy cho An Nham nói: “Điện thoại của đạo diễn Giang.”
An Nham vội vàng nhận điện thoại, cười tủm tỉm nói: “Đạo diễn Giang! Em vừa nghĩ đến chị, chị liền gọi điện thoại đến!”
“Công phu ba hoa lại tiến bộ a.” Giang Tuyết Ngưng nhịn không được nở nụ cười, “An Nham, có tin tức tốt muốn nói cho cậu, Thiếu Niên Thiên Tử của chúng ta đã được phê duyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong tháng tám này sẽ kịp công chiếu đúng dịp nghỉ hè.”
Không ngờ tốc độ xét duyệt bộ điện ảnh này nhanh như vậy, An Nham cũng hưng phấn nở nụ cười, “Tốt quá!” Giang Tuyết Ngưng nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu tuyên truyền từ tháng bảy, phía thư kỳ không thành vấn đề, lịch trình của cậu có thể điều chỉnh không?”
An Nham nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại đã là tháng sáu, em đang quay phim ở London, chuyện này cần bàn bạc lại với đạo diễn và Thiếu Khiêm bọn họ, mấy ngày sau em sẽ cho chị câu trả lời thuyết phục được không?”
“Được” Giang Tuyết Ngưng nói, “Cậu đang ở trường quay, tôi đây không nhiều lời nữa, trước cứ như vậy đi. Cậu tiếp tục cố gắng nhé!”
“Vâng, tạm biệt đạo diễn Giang!”
An Nham cúp điện thoại, cất di động để cho hóa trang nhanh chóng trang điểm tốt, sau đó mới xoay người đến phòng thí nghiệm làm chuẩn bị.
Phòng thí nghiệm Cao Tân mượn được quả nhiên là phòng thí nghiệm chuyên nghiệp, tốt hơn bối cảnh dựng tạm không biết bao nhiêu lần, các loại thiết bị, dụng cụ đều đầy đủ, bàn phẫu thuật cũng là đồ chính quy.
Cần quay tiếp theo chính là cảnh cuối phần một Thành Phố Vô Tận, là cảnh người nhân bản Tiểu Thất bị bác sĩ đưa lên bàn giải phẫu kia, đây thực ra cũng là mở màn của phần hai Thành Phố Vô Tận.
Tuy rằng không cần quay quá trình phẫu thuật máu chảy đầm đìa, nhưng Cao Tân nói, để hình ảnh quay càng thêm chân thật, cảnh diễn này của An Nham không cho dùng đóng thế, cần trần nửa người trên nằm trên bàn phẫu thuật, mà Từ Thiếu Khiêm sắm vai bác sĩ, cần đeo găng tay, tìm điểm chính xác trên người hắn, sau đó hạ dao... Đương nhiên, dao giải phẫu là giả, quan trọng là quá trình quay phim.
Cao Tân nói, phải quay được quá trình Tiểu Thất bị bác sĩ mà mình yêu giải phẫu này, như vậy kới có thể làm cho khán giả càng thêm rung động. An Nham trong lòng rủa xả đạo diễn ác ôn, nhưng mà, dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Cao Tân, An Nham vẫn ngoan ngoãn thoát y nằm dài trên bàn phẫu thuật.
Cao Tân thực sự là đạo diễn yêu cầu hà khắc, vì chuyên nghiệp hóa động tác, anh ta đặc biệt đi tìm bác sĩ Thiệu Vinh đến làm mẫu chuyên nghiệp, bác sĩ Thiệu tự mình cầm dao giải phẫu ra trận, khoa tay múa chân vài cái trên người An Nham, giải thích cho Từ Thiếu Khiêm sắm vai bác sĩ: “Chúng tôi khi làm phẫu thuật cấy ghép nội tạng, miệng giải phẫu bình thường là từ nơi này kéo dài đến nơi này...”
Bác sĩ Thiệu Vinh đeo găng tay, một bên khoa tay múa chân một bên kiên nhẫn giảng giải cho Từ Thiếu Khiêm.
An nhám nhắm mắt giả xác chết, bị một đám người vây xem, còn bị bác sĩ sờ tới sờ lui, cái cảm giác này thực sự là tương đối không được tự nhiên!
Từ Thiếu Khiêm hiểu rất nhanh, “Là như thế này ạ?”
“Ừm, khi cầm dao phẫu thuật ngón trỏ tay cậu chống sống dao... Đúng, chính là như vậy.” Thiệu Vinh mỉm cười nói, “Động tác của cậu rất tiêu chuẩn.”
Thấy Từ Thiếu Khiêm đã học xong, Cao Tân mở miệng nói: “Cám ơn bác sĩ Thiệu, anh đi làm việc đi.”
Thiệu Vinh nói: “Được, có gì cần hỗ trợ cứ tùy thời tìm tôi.”
Quay phim chính thức bắt đầu, đầu tiên là chiếu lại kết thúc của bộ đầu tiên –
Từ Thiếu Khiêm sắm vai bác sĩ lấy “thuốc mê” tiêm vào trong cơ thể An Nham, môi An Nham nhanh chóng mất đi huyết sắc, ngón tay tái nhợt bắt chặt lấy ống tay áo bác sĩ, âm thanh cũng bởi vì nghẹn ngào mà trở nên mơ hồ không rõ, “Bác, bác sĩ Kha... Nhiều năm như vậy... tôi vẫn vì anh mà vào sinh ra tử... Anh có từng... đối với tôi...”
“Chưa từng.” Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh ngắt lời hắn, “Cậu chỉ là người nhân bản.. Mục đích chế tạo cậu lúc trước, là để cấy ghép cơ quan trên người cậu cho nó. Đây là sứ mệnh của cậu, cũng là ý nghĩa tồn tại của cậu.”
An Nham ngẩn người, khóe môi giương lên một nụ cười chua xót: “Tôi, tôi... đã hiểu.”
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, có một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, thuốc mê rót vào trong cơ thể, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, ngón tay nắm lấy tay áo bác sĩ tái nhợt, cũng rốt cục chậm rãi trượt xuống.
Tích... tích...
An Nham nhắm mắt lại tiến vào trạng thái gây tê, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại tiếng vang của máy giám hộ.
Từ Thiếu Khiêm đeo găng tay vào chuẩn bị giải phẫu, ngón tay vừa đụng vào làn da An Nham, An Nham liền căng thẳng run lên một chút.
“Cut!” Cao Tân mặt đầy nghiêm túc dùng bút gõ gõ kịch bản thật dày, “An Nham, cậu hiện tại là trạng thái gây tê, không thể động đậy! Nhấn mạnh lần nữa, không thể động đậy! Đừng cứng nhắc quá, thả lỏng tâm trạng, coi như mình đang ngủ!”
Sắc mặt An Nham có chút cứng nhắc, miễn cưỡng cười cười với Cao Tân nói: “Xin lỗi... Tôi điều chỉnh một chút.”
Ở trước mặt nhiều người như vậy cởi hết nửa thân trên, sao đó bị Từ Thiếu Khiêm mang găng tay sờ tới sờ lui... Điều này sẽ khiến An Nham không nhịn được nhớ lại buổi tối ngày đó, ở trên giường trong phòng ngủ, hắn trần trụi bị Từ Thiếu Khiêm áp đảo, ngón tay thon dài từng chút từng chút sờ qua thân thể hắn, mỗi một nơi đều không bỏ qua...
Buổi tối hôm đó do bị chuốc thuốc, thân thể đặc biệt hưng phấn, bị hắn sờ một cái, tựa như là toàn thân cũng phát hỏa... Giờ phút này, ở trước mặt người như vậy bán khỏa thân bị Từ Thiếu Khiêm đụng chạm, An Nham lại không nhịn được nhớ đến quá khứ giữa hắn và Từ Thiếu Khiêm này, quả thực xấu hổ muốn chết!
An Nham hít sâu một hơi, đuổi đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thấy đạo diễn ý bảo mình có thể bắt đầu.
Mà thời điểm bắt đầu quay lại, An Nham vẫn là không có cách nào thờ ơ cho được. Diễn đủ loại người tính cách khác nhau hắn đều thành thạo, nhưng mà ở trước mặt Từ Thiếu Khiêm đóng người chết này thật sự rất khó khăn! Điều hòa trong phòng thí nghiệm đặc biệt lạnh, An Nham nămg trên bàn phẫu thuật, toàn bộ cơ thể cứng ngắc co lại, bị ngón tay Từ Thiếu Khiêm chạm một cái, làn da lại sẽ không nhịn được mà phát run.
Liên tục NG ba lượt, An Nham bắt đầu hắt xì điên cuồng.
An Nham xoa xoa cái mũi đỏ lên, “Hắt, hắt xì... Hắt xì...” Thấy Cao Tân từng mình, An Nham vội vàng áy náy cười cười nói, “Thật xin lỗi, đạo diễn Cao... Hắt, hắt xì... Lại một lần nữa.”
Từ Thiếu Khiêm nhíu nhíu mày, tìm một cái chăn bông đắp lên cho An Nham đã đông lạnh đến phát run, sau đó mới xoay người đi đến bên cạnh Cao Tân, hạ giọng nói: “Đạo diễn cao, một màn này hơi thay đổi một chút đi. Người bình thường bị đặt nằm trên bàn phẫu thuật như vậy, đều sẽ không tự chủ được căng thẳng, An Nham tuy rằng là diễn viên, nhưng muốn cậu ấy không nhúc nhích bị người khai đao, cho dù là giả, cũng quá khó cho cậu ấy.”
Cao Tân ngẩng đầu hỏi: “Ý của cậu là?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Cắt ghép xử lý đi, quay xong hình ảnh cậu ấy rơi lệ kia, rồi dùng da giả sinh viên y thường dùng luyện tập quay hình ảnh giải phẫn, như vậy thời điểm tôi hạ dao cũng có thể không cần lo sợ, hơn nữa, theo tôi được biết, lại da giả này bên trong có chứa sắc tố, sau khi cắt ra sẽ có hiểu quả vết máủ ất thật.”
Cao Tân như có chút đắm chiêu nghĩ ngợi, “Ừm, như vậy cũng tốt.” Nói xong lại phân phó với trợ thủ của mình vài cậu, bảo hắn ra ngoài tìm bác sĩ Thiệu Vinh mượn da nhân tạo dùng để luyện tập, sau đó ngẩng đầu nói với An Nham, “Được rồi, An Nham cậu xuống dưới trước đi, màn này chúng ta nghĩ biện pháp quay khác. Cậu đi hóa trang, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
“Rõ, đạo diễn Cao!” An Nham rốt cuộc được giải phóng lập tức nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, quấn chăn đi ra ngoài, khi đi đến bên cạnh Từ Thiếu Khiêm, bước chân hơi hơi ngừng lại một lát, ngại ngùng cười cười, nhỏ giọng nói, “Thiếu Khiêm, cám ơn.”
Tuy rằng không biết Từ Thiếu Khiêm nói gì với đạo diễn, nhưng An Nham biết, đạo diễn tha cho hắn hẳn định là công lao của Từ Thiếu Khiêm. Hơn nữa, vừa rồi khỏa thân nằm trên bàn phẫu thuật lạnh muốn chết, cũng chỉ có Từ Thiếu Khiêm phát hiện người hắn cứng ngắc, lấy chăn đắp cho hắn.
Lúc trước thời điểm quay Thành Phố Vô Tận bộ một, Từ Thiếu Khiêm cũng là như vậy, chăm sóc hắn từng ly từng tý đủ bề. Lúc đó hoàn toàn không biết tâm ý Từ Thiếu Khiêm, còn tưởng rằng đối phương là nể mặt anh hai mới cho hắn hơn phần quan tâm.
Giờ phút này, cái cảm giác quen thuộc, được người quan tâm này, khiến An Nham cảm thấy đặc biệt rối rắm.
Quấn tấm chăn Từ Thiếu Khiêm cho, ngay cả đáy lòng cũng thấy ấm áp.
Ngày hôm sau không cần đến ngoại ô quay cảnh mặt trời mọc, không cần dậy sớm từ năm giờ, An Nham khó được một ngày ngủ đẫy giấc, tám giờ mới bị người đại diện đánh thức, tùy tiện nhét bữa sáng vào miệng rồi xuống lầu dưới tập hợp.
Khoảng tám rưỡi, xe của đoàn làm phim dừng lại trong khuôn viên một sở nghiên cứu thành phố London.
Đến đón tiếp là một bị bác sĩ nam dung mạo rất nhã nhặn, mặc một chiếc áo blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, hướng tới mọi người ngại ngùng mỉm cười một cái, nói: “Đạo diễn Cao, phòng thí nghiệm bên kia đã được dọn dẹp, các anh có thể tùy ý quay chụp.”
Cao Tân cười nói: “Cảm ơn, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hỏng mấy đồ gì đó trong phòng thí nghiệm của anh. Đợi một lúc nữa cảnh quay giải phẫu kia, còn nhờ chuyên gia anh đến tự mình chỉ đạo một lúc.”
Đối phương quẫn bách cười cười nói: “Chỉ đạo thì không dám nhận, nơi nào cần hỗ trợ cứ nói với tôi. Tôi đi thay quần áo trước, phòng thí nghiệm ở bên kia, các anh có thể tùy ý.”
Chờ người nọ đi xong, An Nham mới hiếu kì hỏi: “Đạo diễn Cao, người này là ai a? Anh trực tiếp mượn phòng thí nghiệm của anh ta à?”
Cao Tân vừa đi vừa nói chuyện: “Phải, anh ta cũng là người Trung Quốc, tên là Thiệu Vinh, cùng cha nghiên cứu chuyên ngành liên kết cấy ghép nội tạng ở London đã lâu. Tôi trước kia làm phẫu thuật chính là anh ta mổ chính, bởi vậy tương đối quen thuộc với bọn họ.” Cao Tân quay đầu liếc mắt nhìn An Nham, bổ sung nói: “Diễn biến phim Vô Tận 2 có rất nhiều tình tiết đề cập đến phòng thí nghiệm, cũng vừa đúng là nội dung về phương diện cấy ghép nội tạng, Thiệu Vinh biết tôi sang đây quay phim, liền cho chúng ta mượn phòng giải phẫu trống trong sở nghiên cứu của bọn họ làm bối cảnh.”
An Nham sáng tỏ gật đầu, “À, cứ như vậy hiệu quả quay đúng là sẽ tương đối rất thật!” Dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi, “Đúng rồi, đạo diễn cao anh còn từng làm phẫu thuật cấy ghép nội tạng à?”
Cao Tân trầm mặc một cái, lạnh mặt nói: “Sao hỏi lắm thế, mau đi chuẩn bị đi!”
“......” An Nham cúi đầu buồn bực bước đi, đáy lòng không nhịn được nghĩ: Đạo diễn này thật dữ, tùy tiện trò chuyện vài câu cũng không được? Vẫn là hai vị nữ đạo diễn trước kia tương đối dễ nói chuyện, nhất là thần tượng Giang Tuyết Ngưng, đối xử với An Nham đặc biệt thân thiết.
An Nham đi đến phòng hóa trang tạm dựng chuẩn bị, di động đột nhiên vang lên, thường lâm thay hắn tiếp điện thoại, a lô một tiếng, liền chuyển máy cho An Nham nói: “Điện thoại của đạo diễn Giang.”
An Nham vội vàng nhận điện thoại, cười tủm tỉm nói: “Đạo diễn Giang! Em vừa nghĩ đến chị, chị liền gọi điện thoại đến!”
“Công phu ba hoa lại tiến bộ a.” Giang Tuyết Ngưng nhịn không được nở nụ cười, “An Nham, có tin tức tốt muốn nói cho cậu, Thiếu Niên Thiên Tử của chúng ta đã được phê duyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong tháng tám này sẽ kịp công chiếu đúng dịp nghỉ hè.”
Không ngờ tốc độ xét duyệt bộ điện ảnh này nhanh như vậy, An Nham cũng hưng phấn nở nụ cười, “Tốt quá!” Giang Tuyết Ngưng nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu tuyên truyền từ tháng bảy, phía thư kỳ không thành vấn đề, lịch trình của cậu có thể điều chỉnh không?”
An Nham nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại đã là tháng sáu, em đang quay phim ở London, chuyện này cần bàn bạc lại với đạo diễn và Thiếu Khiêm bọn họ, mấy ngày sau em sẽ cho chị câu trả lời thuyết phục được không?”
“Được” Giang Tuyết Ngưng nói, “Cậu đang ở trường quay, tôi đây không nhiều lời nữa, trước cứ như vậy đi. Cậu tiếp tục cố gắng nhé!”
“Vâng, tạm biệt đạo diễn Giang!”
An Nham cúp điện thoại, cất di động để cho hóa trang nhanh chóng trang điểm tốt, sau đó mới xoay người đến phòng thí nghiệm làm chuẩn bị.
Phòng thí nghiệm Cao Tân mượn được quả nhiên là phòng thí nghiệm chuyên nghiệp, tốt hơn bối cảnh dựng tạm không biết bao nhiêu lần, các loại thiết bị, dụng cụ đều đầy đủ, bàn phẫu thuật cũng là đồ chính quy.
Cần quay tiếp theo chính là cảnh cuối phần một Thành Phố Vô Tận, là cảnh người nhân bản Tiểu Thất bị bác sĩ đưa lên bàn giải phẫu kia, đây thực ra cũng là mở màn của phần hai Thành Phố Vô Tận.
Tuy rằng không cần quay quá trình phẫu thuật máu chảy đầm đìa, nhưng Cao Tân nói, để hình ảnh quay càng thêm chân thật, cảnh diễn này của An Nham không cho dùng đóng thế, cần trần nửa người trên nằm trên bàn phẫu thuật, mà Từ Thiếu Khiêm sắm vai bác sĩ, cần đeo găng tay, tìm điểm chính xác trên người hắn, sau đó hạ dao... Đương nhiên, dao giải phẫu là giả, quan trọng là quá trình quay phim.
Cao Tân nói, phải quay được quá trình Tiểu Thất bị bác sĩ mà mình yêu giải phẫu này, như vậy kới có thể làm cho khán giả càng thêm rung động. An Nham trong lòng rủa xả đạo diễn ác ôn, nhưng mà, dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Cao Tân, An Nham vẫn ngoan ngoãn thoát y nằm dài trên bàn phẫu thuật.
Cao Tân thực sự là đạo diễn yêu cầu hà khắc, vì chuyên nghiệp hóa động tác, anh ta đặc biệt đi tìm bác sĩ Thiệu Vinh đến làm mẫu chuyên nghiệp, bác sĩ Thiệu tự mình cầm dao giải phẫu ra trận, khoa tay múa chân vài cái trên người An Nham, giải thích cho Từ Thiếu Khiêm sắm vai bác sĩ: “Chúng tôi khi làm phẫu thuật cấy ghép nội tạng, miệng giải phẫu bình thường là từ nơi này kéo dài đến nơi này...”
Bác sĩ Thiệu Vinh đeo găng tay, một bên khoa tay múa chân một bên kiên nhẫn giảng giải cho Từ Thiếu Khiêm.
An nhám nhắm mắt giả xác chết, bị một đám người vây xem, còn bị bác sĩ sờ tới sờ lui, cái cảm giác này thực sự là tương đối không được tự nhiên!
Từ Thiếu Khiêm hiểu rất nhanh, “Là như thế này ạ?”
“Ừm, khi cầm dao phẫu thuật ngón trỏ tay cậu chống sống dao... Đúng, chính là như vậy.” Thiệu Vinh mỉm cười nói, “Động tác của cậu rất tiêu chuẩn.”
Thấy Từ Thiếu Khiêm đã học xong, Cao Tân mở miệng nói: “Cám ơn bác sĩ Thiệu, anh đi làm việc đi.”
Thiệu Vinh nói: “Được, có gì cần hỗ trợ cứ tùy thời tìm tôi.”
Quay phim chính thức bắt đầu, đầu tiên là chiếu lại kết thúc của bộ đầu tiên –
Từ Thiếu Khiêm sắm vai bác sĩ lấy “thuốc mê” tiêm vào trong cơ thể An Nham, môi An Nham nhanh chóng mất đi huyết sắc, ngón tay tái nhợt bắt chặt lấy ống tay áo bác sĩ, âm thanh cũng bởi vì nghẹn ngào mà trở nên mơ hồ không rõ, “Bác, bác sĩ Kha... Nhiều năm như vậy... tôi vẫn vì anh mà vào sinh ra tử... Anh có từng... đối với tôi...”
“Chưa từng.” Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh ngắt lời hắn, “Cậu chỉ là người nhân bản.. Mục đích chế tạo cậu lúc trước, là để cấy ghép cơ quan trên người cậu cho nó. Đây là sứ mệnh của cậu, cũng là ý nghĩa tồn tại của cậu.”
An Nham ngẩn người, khóe môi giương lên một nụ cười chua xót: “Tôi, tôi... đã hiểu.”
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, có một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, thuốc mê rót vào trong cơ thể, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, ngón tay nắm lấy tay áo bác sĩ tái nhợt, cũng rốt cục chậm rãi trượt xuống.
Tích... tích...
An Nham nhắm mắt lại tiến vào trạng thái gây tê, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại tiếng vang của máy giám hộ.
Từ Thiếu Khiêm đeo găng tay vào chuẩn bị giải phẫu, ngón tay vừa đụng vào làn da An Nham, An Nham liền căng thẳng run lên một chút.
“Cut!” Cao Tân mặt đầy nghiêm túc dùng bút gõ gõ kịch bản thật dày, “An Nham, cậu hiện tại là trạng thái gây tê, không thể động đậy! Nhấn mạnh lần nữa, không thể động đậy! Đừng cứng nhắc quá, thả lỏng tâm trạng, coi như mình đang ngủ!”
Sắc mặt An Nham có chút cứng nhắc, miễn cưỡng cười cười với Cao Tân nói: “Xin lỗi... Tôi điều chỉnh một chút.”
Ở trước mặt nhiều người như vậy cởi hết nửa thân trên, sao đó bị Từ Thiếu Khiêm mang găng tay sờ tới sờ lui... Điều này sẽ khiến An Nham không nhịn được nhớ lại buổi tối ngày đó, ở trên giường trong phòng ngủ, hắn trần trụi bị Từ Thiếu Khiêm áp đảo, ngón tay thon dài từng chút từng chút sờ qua thân thể hắn, mỗi một nơi đều không bỏ qua...
Buổi tối hôm đó do bị chuốc thuốc, thân thể đặc biệt hưng phấn, bị hắn sờ một cái, tựa như là toàn thân cũng phát hỏa... Giờ phút này, ở trước mặt người như vậy bán khỏa thân bị Từ Thiếu Khiêm đụng chạm, An Nham lại không nhịn được nhớ đến quá khứ giữa hắn và Từ Thiếu Khiêm này, quả thực xấu hổ muốn chết!
An Nham hít sâu một hơi, đuổi đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thấy đạo diễn ý bảo mình có thể bắt đầu.
Mà thời điểm bắt đầu quay lại, An Nham vẫn là không có cách nào thờ ơ cho được. Diễn đủ loại người tính cách khác nhau hắn đều thành thạo, nhưng mà ở trước mặt Từ Thiếu Khiêm đóng người chết này thật sự rất khó khăn! Điều hòa trong phòng thí nghiệm đặc biệt lạnh, An Nham nămg trên bàn phẫu thuật, toàn bộ cơ thể cứng ngắc co lại, bị ngón tay Từ Thiếu Khiêm chạm một cái, làn da lại sẽ không nhịn được mà phát run.
Liên tục NG ba lượt, An Nham bắt đầu hắt xì điên cuồng.
An Nham xoa xoa cái mũi đỏ lên, “Hắt, hắt xì... Hắt xì...” Thấy Cao Tân từng mình, An Nham vội vàng áy náy cười cười nói, “Thật xin lỗi, đạo diễn Cao... Hắt, hắt xì... Lại một lần nữa.”
Từ Thiếu Khiêm nhíu nhíu mày, tìm một cái chăn bông đắp lên cho An Nham đã đông lạnh đến phát run, sau đó mới xoay người đi đến bên cạnh Cao Tân, hạ giọng nói: “Đạo diễn cao, một màn này hơi thay đổi một chút đi. Người bình thường bị đặt nằm trên bàn phẫu thuật như vậy, đều sẽ không tự chủ được căng thẳng, An Nham tuy rằng là diễn viên, nhưng muốn cậu ấy không nhúc nhích bị người khai đao, cho dù là giả, cũng quá khó cho cậu ấy.”
Cao Tân ngẩng đầu hỏi: “Ý của cậu là?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Cắt ghép xử lý đi, quay xong hình ảnh cậu ấy rơi lệ kia, rồi dùng da giả sinh viên y thường dùng luyện tập quay hình ảnh giải phẫn, như vậy thời điểm tôi hạ dao cũng có thể không cần lo sợ, hơn nữa, theo tôi được biết, lại da giả này bên trong có chứa sắc tố, sau khi cắt ra sẽ có hiểu quả vết máủ ất thật.”
Cao Tân như có chút đắm chiêu nghĩ ngợi, “Ừm, như vậy cũng tốt.” Nói xong lại phân phó với trợ thủ của mình vài cậu, bảo hắn ra ngoài tìm bác sĩ Thiệu Vinh mượn da nhân tạo dùng để luyện tập, sau đó ngẩng đầu nói với An Nham, “Được rồi, An Nham cậu xuống dưới trước đi, màn này chúng ta nghĩ biện pháp quay khác. Cậu đi hóa trang, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
“Rõ, đạo diễn Cao!” An Nham rốt cuộc được giải phóng lập tức nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, quấn chăn đi ra ngoài, khi đi đến bên cạnh Từ Thiếu Khiêm, bước chân hơi hơi ngừng lại một lát, ngại ngùng cười cười, nhỏ giọng nói, “Thiếu Khiêm, cám ơn.”
Tuy rằng không biết Từ Thiếu Khiêm nói gì với đạo diễn, nhưng An Nham biết, đạo diễn tha cho hắn hẳn định là công lao của Từ Thiếu Khiêm. Hơn nữa, vừa rồi khỏa thân nằm trên bàn phẫu thuật lạnh muốn chết, cũng chỉ có Từ Thiếu Khiêm phát hiện người hắn cứng ngắc, lấy chăn đắp cho hắn.
Lúc trước thời điểm quay Thành Phố Vô Tận bộ một, Từ Thiếu Khiêm cũng là như vậy, chăm sóc hắn từng ly từng tý đủ bề. Lúc đó hoàn toàn không biết tâm ý Từ Thiếu Khiêm, còn tưởng rằng đối phương là nể mặt anh hai mới cho hắn hơn phần quan tâm.
Giờ phút này, cái cảm giác quen thuộc, được người quan tâm này, khiến An Nham cảm thấy đặc biệt rối rắm.
Quấn tấm chăn Từ Thiếu Khiêm cho, ngay cả đáy lòng cũng thấy ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook