Thành Phố Sương Mù
-
Chương 16
Ross bình tĩnh thuật lại cho cảnh sát ở đầu dây bên kia điện thoại, gương mặt anh không mang theo bao nhiêu cảm xúc, chỉ có đầu mày khẽ chau vào nhau là thoạt nhìn như đang lo lắng.
“Bọn họ sẽ tới trong mười phút nữa, yêu cầu chúng ta ở lại để lấy một ít lời khai.” Anh nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.
Alex mím môi gật gật đầu, sau đó được anh nửa ôm nửa dẫn đến một băng ghế cách xa khu vực nhà vệ sinh, để cậu ngồi xuống bình tĩnh lại.
Lúc này trên hành lang vẫn không có ai ngoại trừ ông chú quản lý bị bỏ lại ở trên cửa phòng vệ sinh, nhân viên của rạp phim và khách mới đến chỉ quanh quẩn ở tầng dưới, hoàn toàn không biết trong lúc bọn họ đang vui vẻ đã xảy ra chuyện động trời gì.
Ross rất muốn bước vào trong kia xem xét tình hình trước khi nhóm cảnh sát đến, hy vọng có thể tìm được dấu vết gì đó mà ả ta để lại. Thế nhưng chỉ vừa mới cất bước đã bị kéo nhẹ, Alex níu lấy tay của anh, giọng nói mang theo run rẩy rất khó phát hiện: “Anh, anh đừng vào đó.”
Sắc mặt cậu tái nhợt, trong mắt là sợ hãi vẫn chưa tiêu tán vì phải nhìn thấy hình ảnh máu tanh kia. Nhận ra cậu thật sự không ổn, gương mặt vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh của anh lập tức hiện lên vẻ lo lắng. Trong thoáng chốc vừa rồi anh quên mất bạn đời của mình cũng chỉ là một con người, là đồng loại với nạn nhân bị giết chết kia. Ngoại trừ những người trong các ngành nghề đặc biệt thì không một ai sống trong xã hội này có thể bình tĩnh đối mặt với một cái xác bị cắn xé nát nhừ, đầu một nơi, thân một nẻo, không cẩn thận còn có thể bị sốc tâm lý. Alex của anh chưa bao giờ phải nhìn thấy điều này.
Anh lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào mình.
“Nhìn anh này.” Anh nói: “Đừng sợ, đừng nghĩ về nó nữa.”
Sự quan tâm trong đôi mắt lạnh của anh như bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tâm trí cậu. Alex ngay cả chớp mắt cũng không muốn chớp, nhìn anh chằm chằm như thể muốn dùng anh để xua đi hình ảnh ghê rợn kia.
Dường như cách này có tác dụng, sau một hồi cậu cũng có thể thả lỏng, nhưng hai tay đang ôm lấy mặt cậu của anh vẫn không thả ra, anh nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên hôn nhẹ một cái để trấn an.
“Ổn rồi, đợi cảnh sát đến em chỉ việc kể lại tình huống khi đó thế nào là được, không cần phải miêu tả những gì mà em trông thấy, không nghĩ đến nó thì sẽ không sợ. Được chứ?”
Alex mím môi, cậu biết lấy lời khai từ người báo án sẽ không qua loa như vậy, cậu biết anh chỉ đang an ủi mình mà thôi, thế nhưng cậu vẫn gật đầu. Có điều cậu vừa gật xong thì lại nghe anh nói: “Việc còn lại để anh là được rồi.”
Nói xong anh lại hôn trán cậu một cái rồi đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh kia mà không để cậu có cơ hội ngăn cản nào.
Bên trong nồng nặc mùi máu tươi, kỳ thật với khứu giác của giống loài bọn anh thì chỉ cần đứng ở cửa vào rạp phim thôi đã có thể ngửi thấy được, huống chi là một khoảng cách gần như thế này.
Xác người bị giết nằm ở căn phòng cuối cùng, máu đỏ chảy lênh láng nhưng vì độ dốc của căn phòng nên nó không chảy ngược ra khỏi cửa mà ứ đọng thành vũng ở sau bệ bồn cầu, đó là lý do mà Alex đứng ở khu vực rửa tay không thấy được vũng máu này.
Có vẻ như người thanh niên đã bị tấn công bất ngờ và chết ngay tức khắc nên không có dấu vết giãy giụa làm văng máu lung tung. Xung quanh vũng máu ngoại trừ dấu giày loạn xạ thì chẳng còn để lại thứ gì.
Ross ngồi xuống xem xét nó, dấu giày không lớn không nhỏ, cũng không có hình dạng đặc biệt gì, rất thường thấy ở cả giày nam lẫn giày nữ.
Quan sát được một lúc, ngoại trừ mùi máu làm anh cồn cào và mùi pho mát thiu của hung thủ khiến anh khó chịu thì chẳng còn cái gì khác.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đã truyền đến đây, họ sắp tới rồi.
Ross rời khỏi phòng vệ sinh, ngồi xuống bên Alex, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Lúc này anh mới phát hiện sau lưng cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, nó đã sắp khô rồi nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được. Nếu ban nãy không có anh thì cậu sẽ hoảng đến mức nào đây?
Alex bỗng nhiên hỏi, dường như là để dời lực chú ý của bản thân: “Sao ban nãy anh lại đi ra?”
“Chờ em nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an nên đi ra ngoài tìm, sau đó thấy em đứng loay hoay ở đây.”
Điều anh nói hoàn toàn là thật, đấy cũng là lý do vì sao anh xuất hiện đúng lúc.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng vang lớn, bọn họ đến rạp chiếu phim rồi, vừa đúng lúc ông chú quản lý tỉnh lại.
Cảnh sát đến làm náo động cả nơi này, bọn họ bắt đầu phong tỏa hiện trường vụ án, giăng những sợi dây vàng đen đan xen. Ông chú quản lý nhanh chóng được cảnh sát hình sự hỏi han và ghi lại lời khai, người báo án là Ross và Alex cũng được hỏi một lượt.
Lúc này Alex mới biết ban nãy Ross cố ý đi vào trong quan sát là để bây giờ có thể thay cậu thuật lại mọi chuyện cũng như miêu tả thi thể xem có khớp với hiện trường hay không.
Alex thở hắt ra một hơi, có chút đờ đẫn mà nhìn anh.
Ross đã nói xong rồi, cảnh sát cũng đã ghi chép xong, bị cậu nhìn như vậy thì khẽ nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ nhẹ vào má cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Alex mỉm cười: “Không có gì, em hết sợ rồi.” Nhờ có anh.
Vốn tưởng lấy lời khai xong là có thể trở về ngay, nhưng cảnh sát lại yêu cầu bọn họ chờ một chốc để gặp mặt thanh tra hỏi lại một số vấn đề nếu có.
Ross nghe đến đây thì hơi cau mày: “Thanh tra?”
“Phải.” Tay cảnh sát kia gật đầu: “Thanh tra Morgan sẽ đến trong ít phút nữa, các vị chịu khó một tí.”
Thanh tra Morgan lại đến. Cũng phải thôi.
Trong lúc này, cảnh sát không ngừng ra ra vào vào chụp ảnh từ hiện trường. Ngay cả ông chú quản lý cũng bị yêu cầu đi lấy đoạn ghi hình từ camera cho bọn họ.
Bỗng nhiên, có tiếng xôn xao ở tầng dưới, một chiếc xe cảnh sát mới lại đến, Ross đưa mắt nhìn qua lớp tường kính ở tầng một, nhanh chóng trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc vest đen bước xuống từ trên xe.
Dáng cao dong dỏng, môi mỏng mắt lạnh, xương hàm rõ nét càng khiến cô ta trông nghiêm khắc hơn. Cô ta nhanh chóng lấy phù hiệu thanh tra ra giơ cho tay cảnh sát đang có ý định ngăn cản xem rồi không nhiều lời mà bước thẳng vào trong. Tác phong nhanh chóng không có chút rườm rà nào hệt như đêm hôm đó khi cô ta đến hiện trường vụ án trong ngõ hẻm. Lúc ấy Ross đứng trên mái nhà có thể thấy rõ cô ta để ý đến vết cắt trên mặt tường xi măng mà anh tạo ra khi muốn đánh kẻ lạ mặt.
Thanh tra Morgan như có năng lực bẩm sinh về việc phát giác những lạ thường xung quanh mình, tựa như lúc này cô ta phát hiện có một tầm mắt bắn đến từ trên lầu một, thế nhưng khi liếc đến thì lại phát hiện nơi đó chỉ có hai người đàn ông đang cúi đầu trò chuyện khe khẽ với nhau, hoàn toàn không có ai nhìn cô ta cả.
Nữ thanh tra sửa lại cổ áo của mình, nện bước đi lên lầu, bên tai là một tay cảnh sát đang không ngừng thuật lại chuyện ở hiện trường, bao gồm cả lời khai của ba người báo án.
Cô ta nghe xong thì chỉ tay về phía Ross và Alex đang ngồi cạnh nhau ở băng ghế: “Là hai người bọn họ báo án?”
Tay cảnh sát gật đầu đáp phải.
“Còn một người nữa đâu?”
“Ông quản lý ấy đi theo đội trưởng mở lại băng ghi hình.”
Nữ thanh tra không nói gì cả, chỉ đi lướt qua hai người bọn họ, gạt đi vài người đứng trước cửa phòng vệ sinh rồi vào thẳng bên trong.
Ảnh ở hiện trường đã được chụp lại đầy đủ, cô ta nhận lấy bao tay cao su từ trợ lý bên cạnh đeo vào. Tiếp đó cũng tựa như ngày mưa hôm ấy, mặt không đổi sắc mà kiểm tra mớ thi thể bầy nhầy.
Xác chết bên trong là của nhân viên rạp phim, có thể nhận ra là nhờ bộ đồng phục còn trên người anh ta. Lần này cái xác chỉ bị xé vụn một phần, không thiếu hụt nhiều bộ phận như lần trước, có điều đầu và thân vẫn mỗi cái một nơi. Phần thân bị vứt trên mặt sàn, phần đầu bị đặt trên bệ nước phía sau bồn cầu, mặt quay vào trong. Nữ thanh tra nhẹ nhàng lật nó qua để người ghi hình bên cạnh chụp lại, sau đó tiếp tục kiểm tra những thứ xung quanh, bình tĩnh như thể thứ cô ta vừa lật qua chỉ là một quả bóng không hơn không kém.
Lúc phát hiện có dấu giày bên cạnh thi thể, cô ta hỏi: “Mấy người báo án không vào đây đi qua đi lại đấy chứ?”
Tay cảnh sát lập tức lắc đầu.
Nữ thanh tra trầm ngâm một lát, dường như đang quan sát dấu giày, hồi sau cô ta đứng dậy, tháo bao tay vứt vào thùng rác rồi đi về phía Alex.
“Xin chào, tôi là thanh tra Morgan.”
Nghe thấy tiếng nói, Alex ngẩng đầu nhìn, phát hiện là người phụ nữ mới đến ban nãy. Giọng nói của cô ta rất lạnh, không có chút cảm xúc gì, vẻ mặt cũng vậy, đôi mắt màu xám càng khiến cô ta thoạt nhìn trông giống như một người máy.
Có điều cái tên này cậu đã nghe qua ít lần mỗi khi xem thời sự, vị thanh tra nổi tiếng đến từ thành phố khác.
Vì vậy cậu cười cười: “Xin chào.”
Thanh tra Morgan không muốn vòng vo, chào hỏi đơn giản một câu xong thì lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn cậu mà hỏi: “Tôi đã nghe cấp dưới thuật lại lời khai của cậu. Tôi có một điều muốn hỏi lại, tại sao lúc đó cậu lại không nhận ra khác thường bên trong phòng vệ sinh?”
“Là vì tôi chỉ đứng ở khu bên ngoài, không hề bước đến chỗ phòng chia vách ngăn, vách ngăn của chúng khiến tôi không thấy cũng không nhận ra chuyện bất thường.” Alex lặp lại lời mình đã nói ban nãy với cảnh sát.
Đúng lúc này có một nhóm người mang theo túi đựng xác đi vào, có lẽ là pháp y.
“Lúc đó cậu không ngửi thấy mùi gì à?”
Alex nhìn chằm chằm cái túi xác đen, đầu óc bất chợt nhớ lại hình ảnh mình đã thấy khiến sắc mặt cậu lại tái xanh.
“Cậu Johansson. Thi thể bị cắt nát, máu chảy gần như ngập căn phòng đó, mùi tanh nồng như vậy vì sao lại không ngửi thấy?” Nữ thanh tra hỏi lại.
Alex hơi đờ ra, nhìn theo nhóm pháp y tiến vào phòng vệ sinh, bỗng nhiên trên tay truyền đến cảm giác âm ấm, là Ross nắm lấy tay cậu, anh khẽ gọi: “Alex.”
Cậu hoàn hồn, nhíu mày cố gắng trả lời câu hỏi của nữ thanh tra: “Có ngửi thấy, nhưng tôi cho rằng đấy là do người quét dọn vệ sinh chưa làm nên có mùi mà thôi.”
Thanh tra Morgan nhướng mày, khuôn mặt lạnh lùng của cô ta rốt cuộc cũng bày ra một vẻ mặt khác, như thể lời giải thích của cậu rất quái lạ vậy.
Ross không khỏi cau mày, anh nhấc mắt nhìn cô ta, cái nhìn mang theo ý lạnh bỗng chốc khiến cô ta nhớ đến cảm giác ban nãy khi mình vừa bước vào cửa. Điều này khiến cô ta không khỏi để ý đến người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Ross hỏi: “Thanh tra đang nghi ngờ em ấy không nói thật ư?” Rất dễ để anh nhận ra từ thái độ của người phụ nữ này.
Thế nhưng cô ta không trả lời câu hỏi của anh mà liếc mắt nhìn về phía vòng tay đang ôm eo Alex của anh, không chút cảm xúc hỏi: “Anh là chồng của cậu Johansson đúng chứ?”
“Phải.”
“Anh có chắc rằng cậu ta đã ở bên cạnh anh trong suốt khoảng thời gian xem phim không?”
Vẻ mặt Ross lập tức tối sầm lại, nhưng anh vẫn chậm rãi nói rõ: “Tôi vẫn luôn nắm tay em ấy trong lúc xem, em ấy không phải hung thủ, cũng không đủ điều kiện để trở thành nghi phạm.”
Thanh tra Morgan chỉ cười cười, nhưng ý cười không hiện trong mắt: “Mong anh hiểu cho, chúng tôi có quyền nghi ngờ hung thủ tự báo án để thoát khỏi hiềm nghi.”
Nói rồi cô ta lại chớp mắt, ra vẻ như những câu hỏi vừa rồi chỉ là để xác nhận lại: “Dù sao vẫn rất cảm ơn thông tin mà hai người đã cung cấp, hai người có thể trở về nhà. Nếu bên phía chúng tôi còn vấn đề gì thì hy vọng hai vị có thể phối hợp một lần nữa để điều tra.”
Lần này vừa dứt lời là cô ta lập tức quay người bỏ đi, Alex có thể loáng thoáng nghe thấy giọng của cô ta nói với một tay cảnh sát gần đó: “Dẫn tôi đến chỗ đội trưởng của mấy cậu, đang ở phòng camera đúng chứ? Tôi muốn đến kiểm tra.”Hậu trường
Alex vẫn chưa thôi sợ hãi, cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng khi những hình ảnh kinh khủng kia không cách nào xua tan được.
“Ngoan, đừng sợ.” Ross ôm cậu vào lòng, không ngừng trấn an vỗ về.
Trong khi đó, ông chú quản lý đã chết ngất ở cửa phòng vệ sinh: Mấy người có thể kéo tôi cách xa cái chỗ này một tí được không?
Ross: Không rảnh tay, chịu khó ở đó một chút đi, cảnh sát sắp tới rồi.
“Bọn họ sẽ tới trong mười phút nữa, yêu cầu chúng ta ở lại để lấy một ít lời khai.” Anh nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.
Alex mím môi gật gật đầu, sau đó được anh nửa ôm nửa dẫn đến một băng ghế cách xa khu vực nhà vệ sinh, để cậu ngồi xuống bình tĩnh lại.
Lúc này trên hành lang vẫn không có ai ngoại trừ ông chú quản lý bị bỏ lại ở trên cửa phòng vệ sinh, nhân viên của rạp phim và khách mới đến chỉ quanh quẩn ở tầng dưới, hoàn toàn không biết trong lúc bọn họ đang vui vẻ đã xảy ra chuyện động trời gì.
Ross rất muốn bước vào trong kia xem xét tình hình trước khi nhóm cảnh sát đến, hy vọng có thể tìm được dấu vết gì đó mà ả ta để lại. Thế nhưng chỉ vừa mới cất bước đã bị kéo nhẹ, Alex níu lấy tay của anh, giọng nói mang theo run rẩy rất khó phát hiện: “Anh, anh đừng vào đó.”
Sắc mặt cậu tái nhợt, trong mắt là sợ hãi vẫn chưa tiêu tán vì phải nhìn thấy hình ảnh máu tanh kia. Nhận ra cậu thật sự không ổn, gương mặt vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh của anh lập tức hiện lên vẻ lo lắng. Trong thoáng chốc vừa rồi anh quên mất bạn đời của mình cũng chỉ là một con người, là đồng loại với nạn nhân bị giết chết kia. Ngoại trừ những người trong các ngành nghề đặc biệt thì không một ai sống trong xã hội này có thể bình tĩnh đối mặt với một cái xác bị cắn xé nát nhừ, đầu một nơi, thân một nẻo, không cẩn thận còn có thể bị sốc tâm lý. Alex của anh chưa bao giờ phải nhìn thấy điều này.
Anh lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào mình.
“Nhìn anh này.” Anh nói: “Đừng sợ, đừng nghĩ về nó nữa.”
Sự quan tâm trong đôi mắt lạnh của anh như bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tâm trí cậu. Alex ngay cả chớp mắt cũng không muốn chớp, nhìn anh chằm chằm như thể muốn dùng anh để xua đi hình ảnh ghê rợn kia.
Dường như cách này có tác dụng, sau một hồi cậu cũng có thể thả lỏng, nhưng hai tay đang ôm lấy mặt cậu của anh vẫn không thả ra, anh nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên hôn nhẹ một cái để trấn an.
“Ổn rồi, đợi cảnh sát đến em chỉ việc kể lại tình huống khi đó thế nào là được, không cần phải miêu tả những gì mà em trông thấy, không nghĩ đến nó thì sẽ không sợ. Được chứ?”
Alex mím môi, cậu biết lấy lời khai từ người báo án sẽ không qua loa như vậy, cậu biết anh chỉ đang an ủi mình mà thôi, thế nhưng cậu vẫn gật đầu. Có điều cậu vừa gật xong thì lại nghe anh nói: “Việc còn lại để anh là được rồi.”
Nói xong anh lại hôn trán cậu một cái rồi đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh kia mà không để cậu có cơ hội ngăn cản nào.
Bên trong nồng nặc mùi máu tươi, kỳ thật với khứu giác của giống loài bọn anh thì chỉ cần đứng ở cửa vào rạp phim thôi đã có thể ngửi thấy được, huống chi là một khoảng cách gần như thế này.
Xác người bị giết nằm ở căn phòng cuối cùng, máu đỏ chảy lênh láng nhưng vì độ dốc của căn phòng nên nó không chảy ngược ra khỏi cửa mà ứ đọng thành vũng ở sau bệ bồn cầu, đó là lý do mà Alex đứng ở khu vực rửa tay không thấy được vũng máu này.
Có vẻ như người thanh niên đã bị tấn công bất ngờ và chết ngay tức khắc nên không có dấu vết giãy giụa làm văng máu lung tung. Xung quanh vũng máu ngoại trừ dấu giày loạn xạ thì chẳng còn để lại thứ gì.
Ross ngồi xuống xem xét nó, dấu giày không lớn không nhỏ, cũng không có hình dạng đặc biệt gì, rất thường thấy ở cả giày nam lẫn giày nữ.
Quan sát được một lúc, ngoại trừ mùi máu làm anh cồn cào và mùi pho mát thiu của hung thủ khiến anh khó chịu thì chẳng còn cái gì khác.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đã truyền đến đây, họ sắp tới rồi.
Ross rời khỏi phòng vệ sinh, ngồi xuống bên Alex, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Lúc này anh mới phát hiện sau lưng cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, nó đã sắp khô rồi nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được. Nếu ban nãy không có anh thì cậu sẽ hoảng đến mức nào đây?
Alex bỗng nhiên hỏi, dường như là để dời lực chú ý của bản thân: “Sao ban nãy anh lại đi ra?”
“Chờ em nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an nên đi ra ngoài tìm, sau đó thấy em đứng loay hoay ở đây.”
Điều anh nói hoàn toàn là thật, đấy cũng là lý do vì sao anh xuất hiện đúng lúc.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng vang lớn, bọn họ đến rạp chiếu phim rồi, vừa đúng lúc ông chú quản lý tỉnh lại.
Cảnh sát đến làm náo động cả nơi này, bọn họ bắt đầu phong tỏa hiện trường vụ án, giăng những sợi dây vàng đen đan xen. Ông chú quản lý nhanh chóng được cảnh sát hình sự hỏi han và ghi lại lời khai, người báo án là Ross và Alex cũng được hỏi một lượt.
Lúc này Alex mới biết ban nãy Ross cố ý đi vào trong quan sát là để bây giờ có thể thay cậu thuật lại mọi chuyện cũng như miêu tả thi thể xem có khớp với hiện trường hay không.
Alex thở hắt ra một hơi, có chút đờ đẫn mà nhìn anh.
Ross đã nói xong rồi, cảnh sát cũng đã ghi chép xong, bị cậu nhìn như vậy thì khẽ nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ nhẹ vào má cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Alex mỉm cười: “Không có gì, em hết sợ rồi.” Nhờ có anh.
Vốn tưởng lấy lời khai xong là có thể trở về ngay, nhưng cảnh sát lại yêu cầu bọn họ chờ một chốc để gặp mặt thanh tra hỏi lại một số vấn đề nếu có.
Ross nghe đến đây thì hơi cau mày: “Thanh tra?”
“Phải.” Tay cảnh sát kia gật đầu: “Thanh tra Morgan sẽ đến trong ít phút nữa, các vị chịu khó một tí.”
Thanh tra Morgan lại đến. Cũng phải thôi.
Trong lúc này, cảnh sát không ngừng ra ra vào vào chụp ảnh từ hiện trường. Ngay cả ông chú quản lý cũng bị yêu cầu đi lấy đoạn ghi hình từ camera cho bọn họ.
Bỗng nhiên, có tiếng xôn xao ở tầng dưới, một chiếc xe cảnh sát mới lại đến, Ross đưa mắt nhìn qua lớp tường kính ở tầng một, nhanh chóng trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc vest đen bước xuống từ trên xe.
Dáng cao dong dỏng, môi mỏng mắt lạnh, xương hàm rõ nét càng khiến cô ta trông nghiêm khắc hơn. Cô ta nhanh chóng lấy phù hiệu thanh tra ra giơ cho tay cảnh sát đang có ý định ngăn cản xem rồi không nhiều lời mà bước thẳng vào trong. Tác phong nhanh chóng không có chút rườm rà nào hệt như đêm hôm đó khi cô ta đến hiện trường vụ án trong ngõ hẻm. Lúc ấy Ross đứng trên mái nhà có thể thấy rõ cô ta để ý đến vết cắt trên mặt tường xi măng mà anh tạo ra khi muốn đánh kẻ lạ mặt.
Thanh tra Morgan như có năng lực bẩm sinh về việc phát giác những lạ thường xung quanh mình, tựa như lúc này cô ta phát hiện có một tầm mắt bắn đến từ trên lầu một, thế nhưng khi liếc đến thì lại phát hiện nơi đó chỉ có hai người đàn ông đang cúi đầu trò chuyện khe khẽ với nhau, hoàn toàn không có ai nhìn cô ta cả.
Nữ thanh tra sửa lại cổ áo của mình, nện bước đi lên lầu, bên tai là một tay cảnh sát đang không ngừng thuật lại chuyện ở hiện trường, bao gồm cả lời khai của ba người báo án.
Cô ta nghe xong thì chỉ tay về phía Ross và Alex đang ngồi cạnh nhau ở băng ghế: “Là hai người bọn họ báo án?”
Tay cảnh sát gật đầu đáp phải.
“Còn một người nữa đâu?”
“Ông quản lý ấy đi theo đội trưởng mở lại băng ghi hình.”
Nữ thanh tra không nói gì cả, chỉ đi lướt qua hai người bọn họ, gạt đi vài người đứng trước cửa phòng vệ sinh rồi vào thẳng bên trong.
Ảnh ở hiện trường đã được chụp lại đầy đủ, cô ta nhận lấy bao tay cao su từ trợ lý bên cạnh đeo vào. Tiếp đó cũng tựa như ngày mưa hôm ấy, mặt không đổi sắc mà kiểm tra mớ thi thể bầy nhầy.
Xác chết bên trong là của nhân viên rạp phim, có thể nhận ra là nhờ bộ đồng phục còn trên người anh ta. Lần này cái xác chỉ bị xé vụn một phần, không thiếu hụt nhiều bộ phận như lần trước, có điều đầu và thân vẫn mỗi cái một nơi. Phần thân bị vứt trên mặt sàn, phần đầu bị đặt trên bệ nước phía sau bồn cầu, mặt quay vào trong. Nữ thanh tra nhẹ nhàng lật nó qua để người ghi hình bên cạnh chụp lại, sau đó tiếp tục kiểm tra những thứ xung quanh, bình tĩnh như thể thứ cô ta vừa lật qua chỉ là một quả bóng không hơn không kém.
Lúc phát hiện có dấu giày bên cạnh thi thể, cô ta hỏi: “Mấy người báo án không vào đây đi qua đi lại đấy chứ?”
Tay cảnh sát lập tức lắc đầu.
Nữ thanh tra trầm ngâm một lát, dường như đang quan sát dấu giày, hồi sau cô ta đứng dậy, tháo bao tay vứt vào thùng rác rồi đi về phía Alex.
“Xin chào, tôi là thanh tra Morgan.”
Nghe thấy tiếng nói, Alex ngẩng đầu nhìn, phát hiện là người phụ nữ mới đến ban nãy. Giọng nói của cô ta rất lạnh, không có chút cảm xúc gì, vẻ mặt cũng vậy, đôi mắt màu xám càng khiến cô ta thoạt nhìn trông giống như một người máy.
Có điều cái tên này cậu đã nghe qua ít lần mỗi khi xem thời sự, vị thanh tra nổi tiếng đến từ thành phố khác.
Vì vậy cậu cười cười: “Xin chào.”
Thanh tra Morgan không muốn vòng vo, chào hỏi đơn giản một câu xong thì lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn cậu mà hỏi: “Tôi đã nghe cấp dưới thuật lại lời khai của cậu. Tôi có một điều muốn hỏi lại, tại sao lúc đó cậu lại không nhận ra khác thường bên trong phòng vệ sinh?”
“Là vì tôi chỉ đứng ở khu bên ngoài, không hề bước đến chỗ phòng chia vách ngăn, vách ngăn của chúng khiến tôi không thấy cũng không nhận ra chuyện bất thường.” Alex lặp lại lời mình đã nói ban nãy với cảnh sát.
Đúng lúc này có một nhóm người mang theo túi đựng xác đi vào, có lẽ là pháp y.
“Lúc đó cậu không ngửi thấy mùi gì à?”
Alex nhìn chằm chằm cái túi xác đen, đầu óc bất chợt nhớ lại hình ảnh mình đã thấy khiến sắc mặt cậu lại tái xanh.
“Cậu Johansson. Thi thể bị cắt nát, máu chảy gần như ngập căn phòng đó, mùi tanh nồng như vậy vì sao lại không ngửi thấy?” Nữ thanh tra hỏi lại.
Alex hơi đờ ra, nhìn theo nhóm pháp y tiến vào phòng vệ sinh, bỗng nhiên trên tay truyền đến cảm giác âm ấm, là Ross nắm lấy tay cậu, anh khẽ gọi: “Alex.”
Cậu hoàn hồn, nhíu mày cố gắng trả lời câu hỏi của nữ thanh tra: “Có ngửi thấy, nhưng tôi cho rằng đấy là do người quét dọn vệ sinh chưa làm nên có mùi mà thôi.”
Thanh tra Morgan nhướng mày, khuôn mặt lạnh lùng của cô ta rốt cuộc cũng bày ra một vẻ mặt khác, như thể lời giải thích của cậu rất quái lạ vậy.
Ross không khỏi cau mày, anh nhấc mắt nhìn cô ta, cái nhìn mang theo ý lạnh bỗng chốc khiến cô ta nhớ đến cảm giác ban nãy khi mình vừa bước vào cửa. Điều này khiến cô ta không khỏi để ý đến người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Ross hỏi: “Thanh tra đang nghi ngờ em ấy không nói thật ư?” Rất dễ để anh nhận ra từ thái độ của người phụ nữ này.
Thế nhưng cô ta không trả lời câu hỏi của anh mà liếc mắt nhìn về phía vòng tay đang ôm eo Alex của anh, không chút cảm xúc hỏi: “Anh là chồng của cậu Johansson đúng chứ?”
“Phải.”
“Anh có chắc rằng cậu ta đã ở bên cạnh anh trong suốt khoảng thời gian xem phim không?”
Vẻ mặt Ross lập tức tối sầm lại, nhưng anh vẫn chậm rãi nói rõ: “Tôi vẫn luôn nắm tay em ấy trong lúc xem, em ấy không phải hung thủ, cũng không đủ điều kiện để trở thành nghi phạm.”
Thanh tra Morgan chỉ cười cười, nhưng ý cười không hiện trong mắt: “Mong anh hiểu cho, chúng tôi có quyền nghi ngờ hung thủ tự báo án để thoát khỏi hiềm nghi.”
Nói rồi cô ta lại chớp mắt, ra vẻ như những câu hỏi vừa rồi chỉ là để xác nhận lại: “Dù sao vẫn rất cảm ơn thông tin mà hai người đã cung cấp, hai người có thể trở về nhà. Nếu bên phía chúng tôi còn vấn đề gì thì hy vọng hai vị có thể phối hợp một lần nữa để điều tra.”
Lần này vừa dứt lời là cô ta lập tức quay người bỏ đi, Alex có thể loáng thoáng nghe thấy giọng của cô ta nói với một tay cảnh sát gần đó: “Dẫn tôi đến chỗ đội trưởng của mấy cậu, đang ở phòng camera đúng chứ? Tôi muốn đến kiểm tra.”Hậu trường
Alex vẫn chưa thôi sợ hãi, cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng khi những hình ảnh kinh khủng kia không cách nào xua tan được.
“Ngoan, đừng sợ.” Ross ôm cậu vào lòng, không ngừng trấn an vỗ về.
Trong khi đó, ông chú quản lý đã chết ngất ở cửa phòng vệ sinh: Mấy người có thể kéo tôi cách xa cái chỗ này một tí được không?
Ross: Không rảnh tay, chịu khó ở đó một chút đi, cảnh sát sắp tới rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook