Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
-
Chương 347: 347: Thị Giác Mệt Mỏi
"Thỏ Khuê Mật! Thỏ Khuê Mật!"
"Ha ha! Thật sự là thỏ Khuê Mật a!"
"Ta trúng rồi! Ta trúng rồi!"
"Chúc mừng vị công tử này đã trúng một thỏ Khuê Mật."
"Wow! Thỏ Khuê Mật này thật là đáng yêu nha, ca ca, đệ dùng máy dệt vải trúng được lúc nãy đổi với huynh được không?"
"Máy dệt vải á? Ta cần máy dệt vải thì sẽ đi mua! Ngươi đừng hòng có ý đồ với thỏ Khuê Mật của ta."
Vòng quay vẫn đang tiếp tục, trong đó phần thưởng được mọi người yêu thích nhất không gì khác ngoài thỏ Khuê Mật, bởi vì thỏ Khuê Mật lộ diện đã rất lâu rồi, càng truyền càng thần, mọi người đều vô cùng muốn có một con thỏ Khuê Mật, bao gồm cả nam nhân, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa bán ra, vì vậy đối với con cháu quý tộc mà nói, thứ này vô cùng có sức hấp dẫn.
Hàn Nghệ đi một vòng, đi đến gần vòng quay này, thấy vòng quay này chưa từng dừng lại, thầm thở dài một tiếng, tiếp tục làm như vậy, sợ là một trăm quan vẫn chưa đủ dùng a! Tăng tiền thuê, nhất định phải tăng tiền thuê.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."
Nghe thấy một tiếng hét kích động.
Hàn Nghệ đảo mắt nhìn, chỉ thấy một người đầu rối bù, hai mắt đỏ ngầu, ấn đường đen, mây đen che phủ trước mặt chạy về phía hắn, là ai tạm thời không nói, nhưng nhìn từ chi tiết, nhất định là một con bạc thua cháy túi.
Chớp mắt một cái, Hàn Nghệ lộ ra một vẻ mặt càng thêm kích động, nói: "Ai ôi, thiếu công tử, ta đang muốn tìm ngươi."
Người tới chính là Dương Mông Hạo!
Dương Mông Hạo thấy Hàn Nghệ còn kích động hơn y một chút, vô thức nói: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Hàn Nghệ sắc mặt đắn đo, liền ôm chầm lấy Dương Mông Hạo, tình cảm nồng nàn nói: "Thiếu công tử, ngươi nói chúng ta là huynh đệ đúng không?"
Dương Mông Hạo thấp thỏm bất an nói: "Đấy, đấy là đương nhiên rồi!"
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Giờ ta có khó khăn, ngươi chịu giúp ta chứ?"
"Hả? Ngươi có khó khăn? Khó khăn gì?"
Dương Mông Hạo nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
"Có thể cho ta vay ít tiền chi tiêu không?"
"Vay tiền?"
Dương Mông Hạo mãnh kinh, nói: "Ngươi, ngươi đùa phải không, mấy ngày trước ngươi đã kiếm được nhiều tiền như vậy, còn còn muốn vay tiền ta."
"Thiếu công tử à! Ngươi chỉ biết một mà không biết hai a!" Hàn Nghệ thở dài nói: "Ngươi có nhìn thấy vòng quay này hay không? Những phần thưởng đó đều là Phượng Phi Lâu ta bỏ tiền ra đấy, nhưng người kiếm được tiền đều là những cửa hàng kia.
Tiếp tục rút như vậy, không đến mấy ngày là ta thâm hụt hết sạch rồi."
Dương Mông Hạo ngẩn người, nói: "Cũng phải, thế thế tại sao ngươi làm như vậy?"
"Cho nên nói, ngươi chẳng biết cái gì cả."
Hàn Nghệ thở mạnh một hơi, nói: "Ta đây không phải là mắc bẫy của mấy lão hồ ly đó sao.
Kỳ thực tiền thuê cửa hàng chẳng qua là giá ta định ra từ lúc đầu, làm ăn mà, lúc đàm phán, thông thường đều là đưa ra một cái giá cao trước, nhưng không ngờ, bọn họ lại chấp nhận ngay lập tức, hơn nữa còn đề ra một yêu cầu, chính là vòng quay này, ngươi nhìn ta đi, chưa đến hai mươi, đâu phải là đối thủ của bọn họ chứ, nhất thời vui sướng liền chấp nhận luôn.
Nhưng đâu biết là mọi người lại hứng thú với vòng quay này như vậy, từ sáng đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, ngươi nói nếu tiếp tục tặng như vậy, ta có thể không lỗ chết sao.
Thiếu công tử, ở Trường An ta không quen biết nhiều người, huynh đệ lại càng chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi không giúp ta, chắc ta thảm rồi."
Dương Mông Hạo mới lớn chừng đó, đâu hiểu chuyện làm ăn buôn bán, vốn dĩ y còn cho rằng Hàn Nghệ trẻ như vậy đã kiếm được nhiều tiền như thế là rất không hợp lý, bây giờ vừa nói, y cũng lập tức tin ngay, thầm nghĩ, đã nói rồi mà, Hàn Nghệ làm sao chơi được với mấy lão hồ ly kia, thì ra là bị lừa.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn y, sao lại không biết tiểu tử này đang nghĩ gì, nói: "Thiếu công tử, ngươi chịu giúp ta chứ."
Dương Mông Hạo lập tức vỗ ngực, nói: "Ngươi đây không phải phí lời sao, chúng ta là huynh đệ, ta có thể không giúp ngươi sao, ngươi yên tâm, ta sẽ đi nói với phụ mẫu ta, ngươi ở đây đợi tin tốt của ta là được."
Nói xong y xoay người rời đi.
Hàn Nghệ vội gọi y lại, nói: "Thiếu công tử, ngươi đi nhầm rồi."
"Hả? Ồ, ngươi xem ta sốt ruột cho ngươi bao nhiêu, đến đường cũng đi nhầm nữa."
Dương Mông Hạo sắc mặt cứng đờ, vội vàng quay người đi về phía đầu hẻm.
Hàn Nghệ nhìn bóng lưng chạy đi của Dương Mông Hạo, khẽ mỉm cười, nói: "Nhóc con! Ta cho ngươi mượn tiền, đó là ta vui vẻ, nếu ta không muốn cho ngươi mượn thì một văn tiền ngươi cũng không mượn được."
Hắn quá hiểu Dương Mông Hạo rồi, tiểu tử này lúc nãy chắc chắn là đến mượn tiền hắn, đơn giản chính là muốn đi quay thưởng.
Đây là một cái động không đáy a, hơn nữa tiền cũng không phải là tiêu ở cửa tiệm của hắn, nếu mở miệng này ra, vậy thì Dương Mông Hạo chắc chắn là sẽ độc chiếm vòng quay này, như vậy thì khách hàng khác làm sao rút thưởng, đây không phải là cắt đứt tài lộ của mình sao.
Nhưng phương thức từ chối cho người khác mượn tiền, chính là hỏi mượn tiền người khác trước.
Sau khi lừa Dương Mông Hạo, Hàn Nghệ lại đi đến một tửu lầu phía đối diện.
Nói đến tửu lầu này, Hàn Nghệ ôm một bụng oán khí đối với Thẩm Tiếu.
Hắn đã chiếm cả con đường rồi, tên khốn kia vẫn còn chưa đến Trường An, không cần nghĩ cũng biết, tên khốn đó chắc chắn không có tự cung, nếu không chắc cũng luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển kia rồi.
Nhưng một con phố cũng không thể không có tửu lầu, vì vậy Hàn Nghệ vẫn dẫn nhập ba tửu lầu.
Tửu lầu này chính là tửu lầu ở chợ Tây của Trịnh Thiện Hành, nhưng trước đó hắn đã thượng lượng xong với Trịnh Thiện Hành, tạm thời do Hàn Nghệ đóng góp vốn, đợi khi Thẩm Tiếu đến thì trực tiếp treo bảng hiệu Đệ Nhất Lâu, vì vậy tửu lầu này hiện giờ vẫn chưa có bảng hiệu.
Bởi vậy có thể thấy, Hàn Nghệ vô cùng coi trọng tình bạn với Thẩm Tiếu.
Hàn Nghệ vừa vào đến trong lầu, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, xì xào bán tán, hiện giờ Hàn Nghệ cũng là nhân vậy nổi tiếng a, nhưng bọn họ nói chắc chắn không phải lời hay ho gì.
Hàn Nghệ cũng không để ý, kiếm được tiền rồi, còn không cho người ta đố kỵ, vậy thì không khỏi quá bá đạo rồi, lại đi lên lầu hai, chỉ thấy trên đó cũng ngồi đầy người, hơn nữa đều là một đám công tử ca.
"Hàn tiểu ca đến rồi."
Một nam nhân ăn vận đồ chưởng quỹ đi tới, duy chỉ có trên mặt ông ta lộ ra nụ cười thân thiết.
Người này tên là Thi Can, cũng là tâm phúc của Trịnh Thiện Hành.
Hàn Nghệ cười nói: "Thi chưởng quỹ, ông buôn bán cũng thật là không tồi a!"
Thi Can vui vẻ cươi nói: "Đây đều là nhờ phúc của Hàn tiểu ca a!"
"Là nhờ phúc của Trịnh công tử các ông."
Hàn Nghệ thấp giọng nói một câu, lại nói: "Được, nếu đã không có chỗ, vậy ta đến chỗ khác ngồi."
Đúng lúc Hàn Nghệ chuẩn bị rời đi, bỗng nhiễn mấy công tử ca gọi hắn lại, kéo hắn vào.
"Hàn Nghệ, thỏ Khuê Mật của ngươi sao chỉ dùng để rút thưởng mà không bán vậy."
"Bán bán, ngày nữ nhân thì sẽ chính thức bán ra."
"Ngươi đây là không công bằng rồi, dựa vào gì mà phải đợi đến ngày nữ nhân mới bán ra a!"
"Định nghĩa của thỏ Khuê Mật này là bằng hữu trung thực nhất của nữ nhân, cho nên bán ra trong ngày nữ nhân."
"Chúng ta cũng thích a!"
"Các vị xin yên tâm, sau khi bán ra vào ngày nữ nhân, thỏ Khuê Mật sẽ trở thành thương phẩm bán cho mọi người."
"Đúng rồi, hôm đó ta nghe Trà Ngũ của Phượng Phi Lâu các ngươi nói, ngươi dự tính thay đổi kết cục của 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, chuyện này thật không?"
"Có ý định này, chỉ là vẫn còn đang cân nhắc."
"Còn cân nhắc cái gì nữa, nhất định phải sửa a!"
"Ha ha, Vu công tử, chuyện này ta có cái khó của ta, ta phải xem tình hình rồi mới nói."
"Nói đến vở kịch này, ta cũng muốn hỏi ngươi, vé xem kịch này là thế nào, ngươi in mặt mình lên đó làm gì, ngươi cũng không khỏi quá tự tin rồi đấy."
"Các vị thật sự hiểu lầm rồi, ta làm như vậy, căn bản không phải là muốn tuyên truyền vẻ ngoài anh tuấn này của mình, mà là để đề phòng người khác ngụy tạo vé."
"Mặt như ngươi rất phổ biến, ngụy tạo cũng đơn giản."
"Tuy ta không công nhận lời của huynh nói, nhưng điều ta muốn nói là, mặt của ta bản thân ta rõ nhất, trên đời này không có ai rõ hơn ta, bất luận người ta ngụy tạo giống đến đâu, chỉ cần cầm đến cho ta xem là biết thật giả, nếu các vị không tin, cứ việc lấy ra để ta phân biệt thật giả."
"Các ngươi cũng thật là, ta đã nói Hàn Nghệ làm như vậy là có thâm ý khác.
Hàn Nghệ cũng là một người có thể diện, sao có thể vô duyên vô cớ đem mặt mình lên đó để người ta chê cười, Hàn tiểu ca, ta ủng hộ ngươi."
"À? Đa tạ."
"Hàn tiểu ca, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 này đã sắp kết thúc rồi, đến lúc đó chắc có kịch mới xem chứ?"
"Đương nhiên, việc này là chắc chắn, kịch mới đã xây dựng xong rồi, sau khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 kết thúc thì sẽ ra mắt mọi người."
Hàn Nghệ vốn dĩ chỉ định qua xem thử, thuận tiện ăn một chút, đâu biết bị đám cầm thú này vây chặt, buổi thị sát đang yên ổn đã miễn cưỡng biến thành buổi họp báo ký giả.
Việc này cũng khó trách, gần đây Hàn Nghệ ít lộ diện, dù sao từ sau khi Hàn Nghệ đến Vạn Niên cung, bọn họ đều chưa gặp Hàn Nghệ lần nào, mà hẻm Bắc lại có biến hóa long trời lở đất, bao gồm cả bản thân Hàn Nghệ, hiện giờ tin tức Hàn Nghệ làm quan đã lan truyền khắp Trường An rồi.
Mọi người đều có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn.
Hàn Nghệ không thể đi được, chỉ có thể đối phó qua loa, cho đến khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sắp khai diễn rồi, những công tử này mới tản đi, bọn họ đều là nam nhân có vé.
Để không xung đột với việc buôn bán, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 được sắp xếp trong thời gian nghỉ trưa, nhân viên trong cửa hàng cũng phải nghỉ ngơi một chút.
Cửa Phượng Phi Lâu vừa mở ra, người trên đường phố lập tức ít đi không ít.
Hàn Nghệ nhanh chóng gọi chút đồ ăn, ngồi trước cửa sổ, thấy công đoạn kiểm tra vé bên ngoài Phượng Phi Lâu tiến hành rất tốt, lúc này mới yên tâm, chợt thấy một bóng người lén lút, bước nhanh về phía Phượng Phi Lâu, không khỏi bật cười ha hả, nói: - Biết ngay là tên này đang khoác lác mà.
Bóng người lén lút này chính là Dương Mông Hạo.
Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ cũng chuẩn bị đi ngủ trưa, nhưng vừa đứng dậy, chợt thấy một người đang ngồi trong góc, thân mặc khoác áo choàng màu trắng, tuy che đậy hết sức kín đáo, nhưng cũng không khó nhận ra gã là ai, hơn nữa tất cả bàn chung quanh người này đều trống không.
Tên này cũng thật là đáng thương, đến ăn bữa cơm cũng phải mang áo choàng, Hàn Nghệ hơi do dự một chút, thầm nghĩ, thôi vậy, nể ngươi là biểu đệ của Vô Y, ta sẽ cố gắng giúp ngươi vậy, bước qua, chắp tay nói: "Độc Cô công tử."
Người này chính là Độc Cô Vô Nguyệt.
Độc Cô Vô Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nói: "Hàn Nghệ Phượng Phi Lâu?"
"Đúng vậy, đúng vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Không ngờ Độc Cô công tử vẫn nhớ tại hạ."
Độc Cô Vô Nguyệt hỏi: "Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Tại hạ có thể ngồi xuống nói không."
Độc Cô Vô Nguyệt có vẻ hơi do dự.
Hàn Nghệ nói: "Yên tâm, ta chỉ là có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, nói xong ta sẽ đi ngay."
Độc Cô Vô Nguyệt đưa tay nói: "Mời ngồi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của Độc Cô Vô Nguyệt, trong lòng chỉ than, đúng là một khuôn mặt khiến người ta động lòng a! Ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Độc cô công tử, có phải là tửu lầu này có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn không?"
Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc nói: "Sao lại nói vậy?"
Hàn Nghệ "ồ" một tiếng: "Là như thế này, ta thấy Độc Cô công tử vẫn che áo choàng uống rượu, sợ là tiếp đãi không chu toàn, vì vậy muốn đến hỏi thử một chút.
Thật không giấu giếm, kỳ thật tiệm này là ta và Trịnh công tử cùng mở."
Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Mọi người đều nói ngươi thông minh, ngươi không thể nào không biết nguyên nhân trong đó, rõ ràng là biết mà còn cố hỏi, ngươi muốn nói gì, cứ nói thẳng đi, ta không thích vòng vo."
"Ta đây không biết thật."
Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng nói: "Hôm đó ở vườn quả Nguyên gia, ta thấy Độc Cô công tử cũng không ăn vận như thế này, nhưng đến đây ăn cơm mà còn phải che kín mặt, cho nên ta nghĩ chắc chắn có liên quan đến tiểu điếm."
Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Nghệ.
Kỹ năng diễn xuất của Hàn Nghệ cũng không tệ, nói: "Có phải ta có lời nào nói không đúng không?"
Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu, nói: "Không có.
Ở vườn quả Nguyên gia đều là người quen, tất nhiên không cần như thế này, nhưng ở đây đều là những người lạ, ta không thích bị nam nhân nhìn tới nhìn lui, càng không muốn gây thêm thị phi trong tiệm của Trịnh huynh."
"Hóa ra là như vậy a!"
Hàn Nghệ gật gật đầu, hiếu kỳ nói: "Vậy tại sao Trịnh công tử bọn họ không giống như những người khác, nhìn tới nhìn lui ngươi?"
Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu, nói: "Chúng ta từ nhỏ đã quen biết, tất nhiên sẽ không như thế."
Hàn Nghệ như thoáng suy nghĩ, đột nhiên cười nói: "Hình như cũng đúng là như vậy, nhớ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng gặp mấy lần rồi thì cũng thấy quen, đây có lẽ chính là thị giác mệt mỏi."
Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Thị giác mệt mỏi là cái gì?"
Hàn Nghệ "ồ" một tiếng: "Thị giác mệt mỏi này có thể nói là một kiểu hiện tượng tâm lý, nói cách khác, bất cứ chuyện gì nếu lạm dụng quá mức đều sẽ sinh ra hiện tượng thị giác mệt mỏi, một sự vật vô cùng đẹp đẽ, nếu nhìn một năm, thậm chí một tháng thì sẽ không có cảm giác kinh diễm nữa.
Điều này cũng khiến ta nhớ đến một người, không biết ngươi đã nghe nói đến Cố Khuynh Thành của Hoa Nguyệt Lâu?"
Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Kỳ thật chiếc mạng che trên mặt Cố Khuynh Thành chẳng qua chỉ là một thủ đoạn đóng gói mà thôi, trên đời sự vật đẹp đến đâu cũng không địch được sự thần bí, sở dĩ Cố Khuynh Thành có thể danh chấn kinh thành, không phải bởi vì cô ta trông đẹp đến mức nào, mà là không có ai từng nhìn thấy toàn mạo của cô ta, cô ta càng che mặt, mọi người sẽ càng cảm thấy cô ta đẹp, trong lòng tràn đầy sự tưởng tượng vô hạn, lại càng muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta, như vậy danh tiếng của cô ta tự nhiên sẽ càng lớn.
Kỳ thật, cho dù cô ta đẹp đến đâu, chỉ cần bỏ mạng che mặt xuống, không quá một năm, danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ không bằng hiện tại, bởi vì nhìn nhiều rồi sẽ khiến người ta cảm thấy bình thường, đây chính là cái gọi là thị giác mệt mỏi."
Độc Cô Vô Nguyệt trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, cau mày nói: "Tại sao ngươi muốn nói những điều này với ta?"
Nếu không phải vì Vô Y, ta cũng chẳng thèm nói mấy lời này.
Hàn Nghệ cười nói: "Ta phải cố gắng hết sức để giữ một một người khách ở lại hẻm Bắc, tranh thủ thêm nhiều khách hàng, Độc Cô công tử ngươi không thường xuyên ra ngoài, e rằng cũng là vì điều này, nếu như Độc Cô công tử có thể thường ra ngoài, cũng chính là nói hẻm Bắc chúng ta có thể sẽ có thêm một người khách hào phóng."
"Chỉ như vậy thôi?"
"Ta chẳng qua mới nói mấy câu mà thôi, những nhân viên mấy cửa hàng ngoài kia để có thể bán được hàng, còn phải nói nhiều hơn ta nhiều.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook