Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
-
Chương 334: Chủ đạo tuyệt đối
Thương Vụ Lâu?
Đây là thứ đồ chơi gì?
Đám phú thương đều không hiểu nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ giải thích nói: "Ở hẻm Bắc chúng ta, trừ một số cửa hàng đặc thù, tỷ như tửu lầu, thì những cửa hàng khác thường là nhỏ hơn so với ở hai chợ kia. Đây là không có cách nào, chỗ chúng ta nhỏ hơn so với hai chợ kia. Vì sao chúng ta phải tự mình trang hoàng, chính là vì muốn tận dụng địa phương có hạn này đến tận cùng. Lát nữa sẽ có người đưa các vị đi tham quan những cửa hàng ở hẻm Bắc, tới lúc đó các vị sẽ thấy. Ngoài cái đó ra, ta cũng cảm thấy không cần phải làm cửa hàng lớn như thế. Những cửa hàng sát đường đều là cửa hàng bán lẻ, cũng chính là để phục vụ các khách hảng nhỏ lẻ. Bọn họ mua đồ không nhiều, cũng không cần chỗ lớn lắm. những cửa hàng của chúng ta đã đủ để ứng phó rồi."
Một người đột nhiên nói: "Lời này có chút không ổn, có những khách hàng rất lớn, hàng hóa họ mua cũng rất nhiều."
Người này vừa rồi Hàn Nghệ đã được nghe Lưu Nga nói, chính là ông chủ của một tiệm tơ lụa ở chợ Đông, tên là Triệu Tứ Giáp. Đối với của hàng của ông ta, chuyện bán vải quy mô lớn cho thương nhân Tây Vực là chuyện thường xảy ra.
"Triệu Tứ Thúc nói rất phải."
Hàn Nghệ cười, nói: "Đây chính là sự cần thiết của Thương Vụ Lâu. Kỳ thật những đơn hàng lớn cũng không có quan hệ nhiều với cửa hàng nhỏ. Nếu như người ta muốn mua 1 vạn tấm vải, vậy thì trong tiệm của ngươi cũng không thể bày biện được nhiều như vậy. Người ta cũng không thể đi kiểm tra từng tấm vải ở cửa hàng, mà chủ yếu chỉ là đi xem một cách hình thức. Buôn bán lớn chủ yếu là đàm phán. Hiện tại đơn hàng lớn của các ngươi đều không đến tiệm để đàm phán, mà chắc chắn là đi tới nhà để đàm phán. Thương Vụ Lâu có từng gian phòng riêng với không gian riêng tư, chính là dùng để đàm phán những đơn hàng lớn. Cũng chính là tách bán sỉ và bán lẻ ra."
Lại có một người cười nói: "Nếu như mua bán lớn đều đàm phán ở nhà, vậy thì tại sao bọn ta phải tới Thương Vụ Lâu? Đàm phán ở nhà chẳng phải là được rồi sao. Chỉ sợ là Hàn tiểu ca đang tìm lý do cho việc có lòng mà không đủ lực của mình đi?"
Người này tên là Giả Phú Quý, là chủ cửa hàng trang sức ở chợ Đông, là một nhân vật có tiền. Nghe nói lão bản phía sau ông ta chính là Lệnh Hồ gia.
Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Phú Quý thúc nói sai rồi. Thúc đừng quên, trên đời này không chỉ có một tiệm trang sức nhà thúc. Mà Thương Vụ Lâu này không chỉ là một nơi đàm phán, đồng thời còn là một nơi tập trung thương nhân. Các vị nghĩ xem, lúc các vị đàm phán kinh doanh, thì sẽ đối mặt với những khách hàng thế nào?"
Tiền Đại Phương nói: "Hơn phân nửa đều là một ít thương nhân vùng khác."
"Chính là như thế." Hàn Nghệ cười nói: "Rất nhiều thương nhân vùng khác đến Trường An, đa số bọn họ chỉ cần mua một loại thương phẩm, chỉ có số ít mua nhiều loại. Nhưng tính huống hiện tại chính là bọn họ phải chạy cả ngày tìm ở chợ Tây cái này, tìm ở chợ Đông cái kia. Nói không chừng còn không mua được gì. Nhưng mà một khi bên trong Thương Vụ Lâu tụ hợp nhiều thương nhân. Vậy thì những thương nhân nơi khác không cần phải chạy đi khắp nơi, chỉ cần đi từ lầu dưới lên lầu trên, nói không chừng là đã có thể chốt xong một đơn hàng rồi."
Nói tới đây, hắn cười ha hả, chỉ về một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh, xương gò má nhô lên, trán cao mũi to nói: "Nếu như Đậu nhị thúc thuê một gian phòng ở Thương Vụ Lâu, còn Phú Quý thúc thì không. Vậy thì khi đám thương nhân vùng khác tới Trường An, chắc chắn sẽ tới Thương Vụ Lâu. Trong đó có một vị khách hàng vốn dĩ muốn đi mua hàng của thúc, nhưng mà bên cạnh có cửa hàng của Đậu nhị thúc. Vậy thì tại sao ông ta lại không dừng bước mà vào hỏi thăm vài câu. Biết đâu chỗ Đậu nhị thúc giá còn rẻ hơn, hàng còn tốt hơn thì sao. Vậy thì ông ta có còn muốn đi tìm tiệm của thúc không?"
Đậu Nghĩa khẽ mỉm cười, không có lên tiếng.
Giả Phú Quý lại hết sức ngượng ngùng, buôn bán chính là phải nắm bắt tiên cơ. Nếu như hiện giờ không đi Thương Vụ Lâu để chiếm chỗ. Nếu chẳng may Thương Vụ Lâu của Hàn Nghệ phất lên, vậy thì sẽ mất tiên cơ, sẽ mất đi rất nhiều khách hàng.
Hậu quả này là vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như không đi, vậy thì sẽ thiệt rồi. Hàn Nghệ chính là đoán trúng tâm tư này của bọn họ. Bởi vì không có thương phẩm của cửa hàng nào là duy nhất cả. Loại quan hệ cạnh tranh này sẽ làm cho bọn họ không tiếc bất cứ giá nào để vào Thương Vụ Lâu.
Hàn Nghệ nói: "Thế nên các vị chớ coi đây chỉ là một cái lâu nhỏ. Chỉ cần thành công, vậy thì dòng tiền lưu động ở đây mỗi ngày sẽ vượt qua cả hai chợ. Ngoài ra ở gần Thương Vụ Lâu còn có các nhà nghỉ, chỉ là hiện giờ còn chưa xây xong. Mặt khác còn có tửu lâu, quán trà, dù sao thì tất cả mọi thứ đều để thúc đẩy buôn bán. Thứ gì có lợi cho việc buôn bán của các vị, chúng ta sẽ làm cái đó. Ở điểm này, chúng ta càng có ưu thế so với hai chợ kia. Bố cục của hai chợ kia không phải là để cho các ngươi buôn bán, mà là để dễ dàng quản lý, trong đó có rất nhiều quy hoạch không phù hợp với lẽ thường trong thương nghiệp."
Đám phú thương này đều không hẹn mà cùng cười gian, nhưng đồng thời cũng thu lại ánh mắt khinh bỉ trước đó. Hôm nay Hàn Nghệ mang tới cho bọn họ quá nhiều kinh ngạc, chỉ mỗi ý tưởng về chợ Đào Bảo và Thương Vụ Lâu đã rất hấp dẫn rồi.
Nhưng Hàn Nghệ người ta vừa xây lâu, lại còn vừa trang hoàng, không thể nào chỉ là giúp không bọn họ. Làm một thương nhân, nếu không thể thu về lợi nhuận gấp đôi, thậm chí là gấp nhiều lần, thì không thể xem là một thương nhân thành công.
Tiền Đại Phương cũng không khen, chỉ cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca nói hay như vậy, nhưng đến đây buôn bán chắc cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Hàn Nghệ cười nói: "Vốn dĩ chính là vậy. Nhưng các vị hết sức may mắn. Bởi vì hẻm Bắc chúng ta vừa mới bắt đầu, vì thế lúc này tới đây buôn bán cũng không phải là việc khó. Hợp đồng Phượng Phi Lâu chúng ta đã viết xong rồi. Điều khoản đều viết rõ ràng trên đó. Trà Ngũ, còn không mau đem hợp đồng ra cho các vị tiền bối xem."
"Vâng."
Trà Ngũ lập tức cho người mang hợp đồng ra.
Đám thương nhân kia ngưng thần nhìn qua, chỉ thấy chỉ là một cuộn vải trắng, dường như cũng không nhiều lắm.
Nhưng vừa mở ra, thì đã dài hơn cánh tay của bọn họ. Từng quy định, từng điều kiện, bọn họ xem mà toát mồ hôi.
May mà cổ đại dùng từ tinh giản. Nếu như viết giống hậu thế, thì ít nhất phải 20~30 trang giấy.
Giả Phú Quý lau mồ hôi nói: "Hàn Tiểu ca, điều kiện của ngươi cũng quá hà khắc rồi. Cửa hàng của bọn ta liên quan gì tới ngươi, dựa vào cái gì mà phải thông qua các ngươi huấn luyện, mới có thể đến làm việc ở cửa hàng."
Hàn Nghệ cười nói: "Cái này các vị nên trách hẻm Trung."
"Cái này liên quan gì tới hẻm Trung?"
"Liên quan rất lớn."
Hàn Nghệ nói: "Lần đầu tiên ta tới Bình Khang Lý, là đã nghe câu chuyện các cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng, tin rằng các vị cũng đã nghe qua. Mà hiện tượng này tuyệt đối không được xuất hiện ở hẻm Bắc ta. Tôn chỉ của hẻm Bắc bọn ta chính là khách hàng là cha mẹ. Bắt nạt cha mẹ là bất hiếu, là thiên lý bất dung. Mà bắt nạt khách hàng, chính là bất trí, là thần tài bất mãn. Hơn nữa khách hàng cũng không phải là khách hàng của mỗi nhà ngươi, mà là khách của cả hẻm Bắc. Nếu chỉ vì chuyện của nhà ngươi mà làm cho khách hàng không bao giờ tới hẻm Bắc nữa, vậy chẳng khác nào toàn bộ thương nhân hẻm Bắc sẽ mất đi người khách hàng này. Ngươi phải bồi thường cho các thương nhân khác, hơn nữa còn phải tùy theo tình huống mà định. Nếu tình huống không nghiêm trọng, vậy chỉ là phạt tiền, còn nếu nghiêm trọng hơn, hẻm Bắc bọn ta có quyền kết thúc hợp đồng.
Mà nhân viên cửa hàng là người trực tiếp đối diện với khách hàng, rất nhiều tranh cãi đều từ bọn họ mà ra. Cho nên tư tưởng và hành vi của bọn họ, phải phù hợp với yêu cầu của hẻm Bắc chúng ta. Thế nên cách làm duy nhất chính là để bọn họ tham gia lớp bồi dưỡng của hẻm Bắc. Ta cho rằng các vị phải nên cao hứng vì chuyện này. Bởi vì hẻm Bắc bọn ta đã tìm cách giữ lại khách hàng cho các vị."
Vừa mới khen xong hẻm Trung xong, bây giờ lại châm biếm. Từ sau khi Hàn Nghệ tới Bình Khang Lý. hẻm Trung đã quá nhiều lần nằm không cũng trúng đạn.
"Vậy thì cũng không cần phải nộp tiền chứ. Mỗi người 100 văn tiền, như vậy đắt quá."
"Ta ở đây bảo đảm với các vị. 100 văn tiền này sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho các vị. Nếu như một năm sau. Trong các vị có bất cứ ai cảm thấy bất mãn. Ta sẽ hoàn lại các vị đủ số tiền đó."
Hàn Nghệ khẳng định.
Nói đến tình trạng này, đám thương nhân kia cũng không dễ nói gì thêm, dù sao thì Hàn Nghệ cũng hứa hẹn mang lại lợi ích cho bọn họ. Nếu như không được còn có thể nhận tiền lại. Đương nhiên là chấp nhận rồi.
Triệu Tứ Giáp nói: "Chỗ tiền ấy thật ra chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là hàng hóa của bọn ta còn phải thông qua xét duyệt của các ngươi. Đây là quy định gì vậy, như vậy không khỏi quá khi dễ người đi."
Hàn Nghệ cười nói: "Triệu tứ thúc, nếu như thúc dùng 10 quan tiền để mua một con ngựa. Nhưng sau khi mua về, thì hóa ra đó chỉ là một con lừa có cái đầu giống ngựa. Vậy thúc còn đến đó để mua nữa không?"
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ đến lừa và ngựa ta còn không phân biệt được sao?"
"Đây chỉ là một ví dụ. Hẻm Bắc chúng ta cần phải đảm bảo quyền lợi của mọi khách hàng. Như vậy khách hàng mới nguyện ý tới nơi này mua sắm. Mà hàng hóa tốt hay xấu, chính là một phương diện để phán đoán cực kỳ trực diện. Ta không hi vọng khách hàng nói hàng hóa của hẻm Bắc bọn ta không đúng giá, như vậy sẽ ảnh hưởng tới lòng tin của khách hàng với hẻm Bắc."
Hàn Nghệ nói xong lời này, tiếp tục nói: "Nhưng đây đồng thời cũng là trách nhiệm của mỗi thương nhân hẻm Bắc. Thanh danh của hẻm Bắc cần phải được mọi người cùng gìn giữ. Ta tin chắc mọi người đều không muốn thấy cảnh chỉ vì một con sâu mà làm hỏng nồi canh. Nhưng mà rắn không đầu không đi được, cần phải có một người dẫn đầu. Và chức vị này đương nhiên phải thuộc về Phượng Phi Lâu bọn ta. Nhưng cá nhân ta đạt được thứ gì từ trong đó sao? Không hề có lợi ích trực tiếp nào cả. Bọn ta dùng toàn lực giúp mọi người thu hút nhiều khách nhân như vậy, chỉ là để cầu một thanh danh tốt, đây là tiền đề để tạo nên một thương hiệu."
Đậu Nghĩa cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca nói có lý, bọn ta hết sức tán thành. Nhưng tiền thuê như vậy có quá đắt hay không, cửa hàng hơi tốt một chút đã 50 văn tiền/ thước/ tháng. Ngoài ra còn phải nộp tiền trang hoàng nữa."
Lại có không ít thương nhân kêu tiền thuê đắt.
"Về phí trang hoàng này, đợi lát nữa sẽ có người đưa các vị đi tham quan cửa hàng. Ta tin sau khi xem xong, các vị sẽ không cho là như vậy nữa. Bởi vì bên trong còn có cả phí dọn dẹp, phí trị an. Phượng Phi Lâu bọn ta đã đưa vào đó rất nhiều nhân lực và vật lực. Bọn ta hiện giờ thống nhất hợp đồng là một năm. Sau một năm, hai bên đều có quyền kết thúc hợp đồng. Nhưng nếu như các vị cảm thấy đắt, bọn ta có thể đổi hợp đồng thành nửa năm hoặc là 3 tháng. Nhưng ta có thể nói một điều chắc chắn ở đây với các vị, lần gia hạn hợp đồng tiếp theo, tiền thuê sẽ tăng lên. Bởi vì các vị sẽ kiếm được 10 lần, thậm chí là 100 lần từ chỗ này. Các vị ăn thịt, cũng phải cho ta chén canh chứ."
Lời này nói rất cứng rắn. Căn bản không cho bọn họ cơ hội đàm phán.
Thứ này là ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi chê đắt, vậy thì cũng đừng thuê nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook