Trong mắt người khác, một đời của Bùi Khiêm là một đời bật hack.
Làm tổng giám đốc của công ty game lớn nhất trong nước, game hắn chế tác nổi tiếng khắp thế giới, khiến người chơi toàn cầu nạp tiền đến ý thức mơ hồ.
Làm người đầu tư phim kiêm đạo diễn, phim điện ảnh hắn làm càn quét mấy tỷ tiền bán vé toàn cầu, cầm các loại giải thưởng tới mỏi tay.
Làm ông chủ của công ty phần hardware nhất trong nước, hắn bán di động, máy tính, máy chơi game đến toàn thế giới. Rất nhiều sản phẩm hot, hắn đều đích thân tham dự thiết kế.
Thậm chí, ngay cả nhãn hiệu ăn uống nhìn như hoàn toàn không đáng tin cậy, cũng đã mở mấy ngàn đại lý trên toàn cầu.
Người biết hắn, có đánh giá khác biệt với hắn.
Nhân viên của hắn cho rằng hắn là một ông chủ tốt tuyệt thế chăm sóc cho nhân viên.
Đối tác của hắn cho rằng hắn có tài quản lý vô vi nhi trị.
Đại lão giới đầu tư coi hắn là thiên tài đầu tư không vào đời.
Người cùng ngành Khoa học kỹ thuật coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.
Truyền thông nói, bản thân hắn có giá trị trăm tỷ.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn đều nói, hắn sống khiêm nhường, tiết kiệm đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Hắn phảng phất là một người hoàn mỹ, một kỳ tài kinh doanh, chỉ sinh ra vì quát tháo giới kinh doanh.
Mà đối mặt lời nịnh nọt ùn ùn kéo đến của từng ngành nghề, các lĩnh vực, Bùi Khiêm chỉ có một cảm giác, đó chính là khóc không ra nước mắt!
“Ta thật sự không phải là kỳ tài kinh doanh gì đâu!”
“Ta cũng không rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
“Vì sao game vua hố như thế mà ta làm ra cũng có thể kiếm được tiền?”
“Ta làm điện thoại di động chỉ vì kết bạn thôi! Vì sao các ngươi còn không ngừng mua!”
“Còn công nhân viên của ta nữa, rõ ràng ta gọi tới một đám lưu manh, sao đột nhiên lại như được tiêm máu gà tập thể, một người đáng tin cậy hơn một người!”
“Vì sao lại như vậy chứ, kiếm tiền rõ ràng nên là một chuyện vui vẻ, vì sao ta lại khó khăn như vậy đây?”
“Ta thật sự chỉ muốn thua lỗ tiền mà thôi, cầu xin các ngươi đừng để ta lại kiếm tiền nữa!”
“Cút đi, những tiền mặt đáng chết này!”
Thật ra, kỳ tài kinh doanh trong mắt mọi người, Bùi Khiêm vẫn luôn chịu đủ bối rối.
Hắn vô cùng hối hận.
Mà hết thảy chuyện này, còn phải bắt đầu nói từ “Hệ thống Chuyển đổi Tài phú” mà hắn đạt được. . .
Năm 2009.
Tỉnh Hán Đông, thành phố Kinh Châu, trường đại học Hán Đông.
“Anh Khiêm, mau tỉnh lại đi, sắp trễ giờ lên lớp rồi! Hôm nay là tiết học của Phó viện trưởng, sẽ điểm danh đó!”
Bùi Khiêm tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ, dụi dụi mắt, còn hơi buồn bực rốt cuộc là ai đang gọi mình.
Không phải ta thuê một căn phòng sao? Ai chạy tới phòng ta rồi?
Mở mắt ra nhìn, một gương mặt dài gần như chiếm toàn bộ tầm mắt của Bùi Khiêm.
“Mã Dương?”
Bùi Khiêm ngạc nhiên, suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
“Nhanh lên, ta đã gọi ngươi rời giường rồi, không kịp điểm danh thì không oán ta được.” Gương mặt dài của Mã Dương nhanh chóng nhanh rời khỏi tầm mắt Bùi Khiêm. Hắn quay người, vội vã ra khỏi phòng ngủ.
Chờ một chút, phòng ngủ?
Bùi Khiêm lập tức tỉnh táo, bật người lên, ngồi dậy từ trên giường.
Ký túc xá đại học, phòng sáu người!
Mình vẫn ở giường dưới cạnh cửa, còn nhớ rõ vào mùa đông, cửa đóng không chặt, luôn luôn có một khe hở nhỏ. Vì nó, năm đó Bùi Khiêm không ít phàn nàn.
Bên trong gian phòng còn sót lại hai anh em, cũng đang thu dọn đồ đạc, lập tức đi ra ngoài.
“Nhanh lên, anh Khiêm, cố chạy nhanh đi, còn có thể đuổi kịp. Nếu không, lúc điểm danh, chúng ta cũng không dám kêu thay ngươi đâu, bị Phó viện trưởng bắt được thì coi như thảm rồi.”
Hai bạn cùng phòng này cũng vội vàng đi ra ngoài.
Bùi Khiêm không khỏi tự tát mình hai phát.
Hí... Quai hàm đau!
Thật hay giả, đây không phải lúc học đại học sao?
Tiết học của Phó viện trưởng... Còn điểm danh... Đó chính là lúc năm nhất đại học...
Năm 2009?!
Vậy thì chẳng phải mình đã trở lại mười năm trước sao?
Bùi Khiêm thấp thỏm một lát, rồi nhanh chóng tiếp nhận sự thật này một cách thản nhiên.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2013, hắn trằn trọc qua hai ngành nghề, nhảy việc qua quá nhiều công ty, từng gặp gỡ lãnh đạo vua hố, cũng từng trải qua lục đục với nhau ở nơi làm việc.
Tóm lại, một công chức nô lệ.
Gặp được loại chuyện tốt như xuyên qua thời không này, hắn đương nhiên là mừng rỡ. Có thể trở lại mười năm trước, làm lại từ đầu, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mong cũng không được đâu!
Bùi Khiêm tỉnh cả ngủ, xoay người ngồi dậy từ trên giường.
Sau đó làm gì bây giờ?
Muốn phản ánh chút tình huống với cục quản lý thời không hay không?
Ta sẽ không bị đánh chết tại chỗ, giết người diệt khẩu đấy chứ?
Hay là... Việc đầu tiên sau khi xuyên qua thời không là đi học trước?
Tâm thần à!
Ký ức mười năm trước đã rất mơ hồ, nhưng Bùi Khiêm vẫn miễn cưỡng nhớ lại, năm thứ nhất đại học, hắn bị trượt rất nhiều môn, bao gồm môn của Phó viện trưởng, nhưng lại không trượt trên lớp của Phó viện trưởng.
Mặc dù ngoài miệng, Phó viện trưởng có nói điểm danh, nhưng trên thực tế chưa từng điểm danh thật.
Trái lại, một thầy giáo trẻ tuổi trông hoà hợp êm thấm, xưa nay không điểm danh, cuối kỳ đột nhiên điểm danh một lần, còn đưa vào thành tích kỳ thi.
“Không phải ta muốn điểm danh, mà chỉ muốn làm quen với mọi người thôi.”
Hắn nói như vậy.
Đến bây giờ, Bùi Khiêm nhớ tới, còn có một loại cảm giác bị lừa vào kịch bản thật sâu, dù sao khi đó hắn còn rất trẻ tuổi, tràn ngập tin tưởng đối với thầy giáo hoà hợp êm thấm này.
Đúng lúc này, một màn sáng trong suốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Khiêm, từng hàng chữ được viết lên, không ngừng hiện ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook