Thanh Ngọc Án
-
Chương 49
Quỷ ảnh cúi đầu, trốn tránh tầm mắt như đuốc của Hoàng Phủ Duật, “Thuộc hạ không biết.”
“Nga, ra là vậy. Ngươi có thể đi xuống.”
“…… Vâng”
Nhìn ra được Quỷ ảnh thật sự cảm kích, có lẽ là có nỗi khổ không thể nói ra được, Hoàng Phủ Duật cũng không miễn cưỡng hắn nữa.
Mị ảnh bình an không việc gì là tốt rồi.
Để cho hắn ở lại Viêm Di quốc âm thầm bảo hộ Bạt Thác Vô Nhược cũng là một chuyện tốt.
Nhiều ngày không gặp tên kia, không biết y như thế nào rồi.
Luôn luôn dính chặt lấy hắn, thiếu hắn bên người, nửa đêm khẳng định lại ngủ không được đi?
Tên kia, tên kia……
Một khi nhắm mắt lại, nụ cười của người nọ sẽ hiện ra trước mắt.
Bắt đầu từ thời điểm nào, hắn đem tên người tốt thối nát kia xem trọng như thế?
Ba tháng sớm chiều đều ở chung, Hoàng Phủ Duật tận lực đem khoảng thời gian rảnh rỗi ra bồi Bạt Thác Vô Nhược.
Một nửa là bởi vì đã hứa hẹn với y, một nửa còn lại là ── sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược cũng không còn được bao lâu, thời gian cùng y ở chung có lẽ…… thật sự không còn nhiều lắm.
Người trong lòng ngực dần dần mất đi nhiệt độ cơ thể, chỉ còn lạnh như băng.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, Hoàng Phủ Duật không tĩnh tâm nổi. Hơn nữa trước khi đi Bạt Thác Vô Nhược hành động quái dị, làm cho hắn phi thường để ý.
Bạt Thác Vô Nhược sắp chết, đã sắp chết……
Trái tim bừng tỉnh như bị nhéo xả, rất đau.
Hốc mắt có điểm nóng lên, Hoàng Phủ Duật lập tức ngẩng đầu, ức chế dòng chất lỏng trong mắt đại diện cho sự yếu đuối.
Sinh, lão, bệnh, tử, là người tất nhiên phải trải qua, không có gì phải khổ sở, phải đau lòng.
Tên kia ly khai cũng tốt, sẽ không còn tầm mắt dõi theo hắn như bóng với hình, bên trong phòng cũng sẽ không còn bị ai quấn chặt lấy không tha, lại càng không phải lúc nào cũng lo lắng sự lạnh lùng của hắn sẽ làm tổn thương đến ai đó.
Không còn cái gì, thật sự không còn cái gì.
Thế như chẻ tre.
Hai ngày sau chiến sự, vẫn không có gì khó khăn như tưởng tượng.
Một bước công phá cửa thành, binh lính ào ạt tiến vào, khắp nơi chìm trong biển lửa, nơi đã từng một thời phồn hoa náo nhiệt, giờ tan nát trong sự xâm lược.
Lửa đỏ, có chút chói mắt.
Quân địch ở hoàng thành vẫn cố gắng thủ vững cương vị cuối cùng.
Hoàng Phủ Duật đứng trên tường thành chỉ huy binh lính, từ chỗ cao nhìn lại, chung quanh cửa thành đều bị công phá, gần mười vạn đại quân sát nhập vào kinh thành, bách tính trên mặt đầy vẻ thất kinh, thoát được thì thoát, chạy được cứ chạy.
Trên mặt đất nằm lại một khối lại một khối thi thể, truật mắt kinh tâm.
Tro bụi che khuất bầu trời, phía trên kinh thành đã bị khói đen bao phủ.
Ngày này, đối với dân chúng Da Luật quốc mà nói, có lẽ là ác mộng của bọn họ.
Cúi đầu, một chỗ ngã tư đường, trẻ con mới sinh ra mấy tháng đều bị vứt bỏ ở bên đường, oa oa khóc lớn .
Hoàng Phủ Duật bỏ qua một bên, không muốn tiếp tục nhìn .
“Quỷ ảnh.”
“Có thuộc hạ.”
“Việc lấy thủ cấp hoàng đế của Da Luật quốc, liền giao cho ngươi.”
“Vâng”
“Còn có cả thái tử.”
“Vâng”
Thân ảnh Quỷ ảnh rất nhanh liền biến mất ở trong làn khói đen vây quanh.
Hoàng Phủ Duật lại đứng lặng một lát lâu, mới xoay người.
Thế cục đã định.
Viêm Di quốc, đại thắng.
Tin tức thắng lợi truyền về Viêm Di quốc, thông qua Liễu nhi thuật lại, Bạt Thác Vô Nhược tâm tình cả ngày đều phi thường phấn khởi.
Chiến tranh sắp kết thúc, hắn cũng sắp trở lại.
Hai tay giao nhau, hơi hơi phát run.
“Bảo Bảo, phụ hoàng ngươi cũng sắp trở lại với chúng ta rồi, có vui không?”
Tay phải sờ lên bụng, vuốt ve qua lại, y cảm thụ trong thân thể mình nhịp đập bé nhỏ của tiểu tử kia.
“Bảo Bảo cũng rất muốn gặp phụ hoàng đúng không?” Y nỉ non vài câu, tựa nửa người vào thành giường, nhắm mắt lại, bên môi vẽ lên một đường cung rõ ràng.
Nhanh lên trở về đi, ta muốn gặp ngươi.
“Nga, ra là vậy. Ngươi có thể đi xuống.”
“…… Vâng”
Nhìn ra được Quỷ ảnh thật sự cảm kích, có lẽ là có nỗi khổ không thể nói ra được, Hoàng Phủ Duật cũng không miễn cưỡng hắn nữa.
Mị ảnh bình an không việc gì là tốt rồi.
Để cho hắn ở lại Viêm Di quốc âm thầm bảo hộ Bạt Thác Vô Nhược cũng là một chuyện tốt.
Nhiều ngày không gặp tên kia, không biết y như thế nào rồi.
Luôn luôn dính chặt lấy hắn, thiếu hắn bên người, nửa đêm khẳng định lại ngủ không được đi?
Tên kia, tên kia……
Một khi nhắm mắt lại, nụ cười của người nọ sẽ hiện ra trước mắt.
Bắt đầu từ thời điểm nào, hắn đem tên người tốt thối nát kia xem trọng như thế?
Ba tháng sớm chiều đều ở chung, Hoàng Phủ Duật tận lực đem khoảng thời gian rảnh rỗi ra bồi Bạt Thác Vô Nhược.
Một nửa là bởi vì đã hứa hẹn với y, một nửa còn lại là ── sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược cũng không còn được bao lâu, thời gian cùng y ở chung có lẽ…… thật sự không còn nhiều lắm.
Người trong lòng ngực dần dần mất đi nhiệt độ cơ thể, chỉ còn lạnh như băng.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, Hoàng Phủ Duật không tĩnh tâm nổi. Hơn nữa trước khi đi Bạt Thác Vô Nhược hành động quái dị, làm cho hắn phi thường để ý.
Bạt Thác Vô Nhược sắp chết, đã sắp chết……
Trái tim bừng tỉnh như bị nhéo xả, rất đau.
Hốc mắt có điểm nóng lên, Hoàng Phủ Duật lập tức ngẩng đầu, ức chế dòng chất lỏng trong mắt đại diện cho sự yếu đuối.
Sinh, lão, bệnh, tử, là người tất nhiên phải trải qua, không có gì phải khổ sở, phải đau lòng.
Tên kia ly khai cũng tốt, sẽ không còn tầm mắt dõi theo hắn như bóng với hình, bên trong phòng cũng sẽ không còn bị ai quấn chặt lấy không tha, lại càng không phải lúc nào cũng lo lắng sự lạnh lùng của hắn sẽ làm tổn thương đến ai đó.
Không còn cái gì, thật sự không còn cái gì.
Thế như chẻ tre.
Hai ngày sau chiến sự, vẫn không có gì khó khăn như tưởng tượng.
Một bước công phá cửa thành, binh lính ào ạt tiến vào, khắp nơi chìm trong biển lửa, nơi đã từng một thời phồn hoa náo nhiệt, giờ tan nát trong sự xâm lược.
Lửa đỏ, có chút chói mắt.
Quân địch ở hoàng thành vẫn cố gắng thủ vững cương vị cuối cùng.
Hoàng Phủ Duật đứng trên tường thành chỉ huy binh lính, từ chỗ cao nhìn lại, chung quanh cửa thành đều bị công phá, gần mười vạn đại quân sát nhập vào kinh thành, bách tính trên mặt đầy vẻ thất kinh, thoát được thì thoát, chạy được cứ chạy.
Trên mặt đất nằm lại một khối lại một khối thi thể, truật mắt kinh tâm.
Tro bụi che khuất bầu trời, phía trên kinh thành đã bị khói đen bao phủ.
Ngày này, đối với dân chúng Da Luật quốc mà nói, có lẽ là ác mộng của bọn họ.
Cúi đầu, một chỗ ngã tư đường, trẻ con mới sinh ra mấy tháng đều bị vứt bỏ ở bên đường, oa oa khóc lớn .
Hoàng Phủ Duật bỏ qua một bên, không muốn tiếp tục nhìn .
“Quỷ ảnh.”
“Có thuộc hạ.”
“Việc lấy thủ cấp hoàng đế của Da Luật quốc, liền giao cho ngươi.”
“Vâng”
“Còn có cả thái tử.”
“Vâng”
Thân ảnh Quỷ ảnh rất nhanh liền biến mất ở trong làn khói đen vây quanh.
Hoàng Phủ Duật lại đứng lặng một lát lâu, mới xoay người.
Thế cục đã định.
Viêm Di quốc, đại thắng.
Tin tức thắng lợi truyền về Viêm Di quốc, thông qua Liễu nhi thuật lại, Bạt Thác Vô Nhược tâm tình cả ngày đều phi thường phấn khởi.
Chiến tranh sắp kết thúc, hắn cũng sắp trở lại.
Hai tay giao nhau, hơi hơi phát run.
“Bảo Bảo, phụ hoàng ngươi cũng sắp trở lại với chúng ta rồi, có vui không?”
Tay phải sờ lên bụng, vuốt ve qua lại, y cảm thụ trong thân thể mình nhịp đập bé nhỏ của tiểu tử kia.
“Bảo Bảo cũng rất muốn gặp phụ hoàng đúng không?” Y nỉ non vài câu, tựa nửa người vào thành giường, nhắm mắt lại, bên môi vẽ lên một đường cung rõ ràng.
Nhanh lên trở về đi, ta muốn gặp ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook