Cá.」 Đợi Mị Ảnh thân thủ nhận lấy, Giản Phàm liền thủ tại trước xe ngựa giám thị y.

Một ngụm lại một ngụm, cá mới vào bụng trong nháy mắt, Mị Ảnh ý thức được mình thật sự đói bụng lắm, tốc độ càng nhanh, gặm hết con cá, y mới mở miệng hướng Giản Phàm nói chuyện:「 Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?」

「 Có ý tứ gì?」

「 Thả ta. Ở bên cạnh ngươi thì dù chỉ một phút đồng hồ ta cũng thấy khó chịu.」

「 Không thả, vĩnh viễn cũng sẽ không thả ngươi đi.」

Một phen lửa giận bùng lên ngùn ngụt,「 Đem ta ở lại bên cạnh ngươi, đối với ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt?」

「 Xác thực không có lợi, đây chẳng qua là……」 vấn đề tình cảm. Giản Phàm đem lời cuối cùng đè xuống, lặng im không trả lời y.

「 Ngươi ngược lại nói chuyện a.」

Rũ mắt, sau một lúc lâu, hắn lại lần nữa mở miệng:「 Ta sẽ đem ngươi giữ ở bên người, cho dù muốn chặt đứt hai chân của ngươi mới có thể như ý, ta cũng sẽ làm như vậy.」

Ngược lại hít một ngụm khí, Mị Ảnh tay không tự giác phát run,「 Ngươi điên rồi, ngươi là điên rồi phải không!」

「 Nếu như ngươi cố ý ly khai, đến lúc đó vì đạt được mục đích, ta sẽ không từ thủ đoạn.」

Mị Ảnh xiết chặt nắm tay, con ngươi phẫn nộ giống như là muốn tại trên mặt Giản Phàm đào ra hai đạo lỗ thủng.「 Ngươi thật hèn hạ!」

Ý tứ trong lời của Giản Phàm, đã biến thành uy hiếp y, y nếu không nghe theo, vô cùng có khả năng sẽ bị phế hai chân…… Chiêu này, ngoan độc.

Mị Ảnh phiền chán cúi đầu,「 Ta biết rồi, ta sẽ không rời đi, ngươi đi ra ngoài, ta tạm thời không nghĩ muốn gặp lại ngươi.」

Lời của y khiến trong nháy mắt làm con ngươi Giản Phàm ảm đạm.

Thấy hắn chậm chạp không đi, Mị Ảnh lại nhíu mày,「 Ngươi còn không đi?」

「 Thật xin lỗi.」 Ngón tay thon dài đi tới nút kết trên vạt áo, cởi bỏ, Mị Ảnh quay đầu lại vừa thấy vậy liền sửng sốt, lập tức thân thể trong xe lui về phía sau,「 Ngươi muốn làm gì? Muốn làm gì?」

Cởi áo choàng,「 Tối nay đã tới, độc có thể phát tác trong hai ngày, ngươi không phải không rõ ràng ư?」

Khuôn mặt cương cứng,「 Hỗn trướng……」

Y lại phải thừa nhận một hồi khổ hình như đêm qua, huống hồ, miệng vết thương của y hôm qua kéo nứt ra còn chưa có khỏi hẳn, đợi lát nữa không thể nghi ngờ là tuyết thượng gia sương.

Giản Phàm cởi bỏ quần áo toàn thân, phía dưới dục vọng sôi sục, thong thả lại thong thả bước tới sát vào Mị Ảnh, một tay đặt ở mặt dưới của y, ngón tay đi thẳng tới bộ vị bị thương.

Qua loa mấy lần nhuận hoạt, thứ khổng lồ đằng trước chậm rãi áp tiến, bộ vị gấp đầy nếp nhăn trong nháy mắt bị kéo căng, Mị Ảnh càng đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng trong đầu không ngừng nguyền rủa Giản Phàm.

Kịch liệt luật động khiến cho thùng xe tùy theo lay động, phối hợp với tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, làm tiều phu đi ngang qua cũng ngượng ngùng mà đi đường vòng.

Mây đen che lấp vầng nguyệt sáng tỏ.

Đêm, rất lâu.

Giản Phàm cùng Mị Ảnh đã đạt tới tình trạng thủy hỏa bất dung.

Mị Ảnh căm hận Giản Phàm dùng thủ đoạn cực đoan đem mình vây ở bên cạnh của hắn, không muốn nhìn Giản Phàm, mà ngay cả cùng hắn ở trong một không gian cũng ngửi được khí tức mỏng manh đến làm người khó chịu.

Đối với Giản Phàm, y vô thì vô khắc biểu hiện vẻ mặt bực bội, cùng với căm hận.

Trừ phi tất yếu, Mị Ảnh sẽ không chủ động tìm hắn bắt chuyện.

Những khi giao hợp kia, cũng chỉ khi trăng tròn mỗi tháng mới có thể làm.

Nhiều hơn nữa, sẽ không có.

Không khí quanh quẩn giữa hai người, lạnh lẽo đến cực điểm.

Đoạn thời gian hạnh phúc trước kia, tựa hồ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tìm cũng không tìm được nửa điểm dấu vết, thay thế vào đó, là châm chọc khiêu khích, cùng ánh mắt dửng dưng.

Khoái hoạt, ôm ấp cùng ôn nhu, biến mất hầu như không còn.

Dù cho hai người đồng sàng, nhưng đưa lưng về phía lưng, ai cũng không đụng chạm ai, mang suy nghĩ của chính mình mà ngủ.

Khoảng cách giữa hai người là gần như thế, khoảng cách giữa hai trái tim nhưng lại càng xa xôi.

Đoạn thời gian chuyện trò vui vẻ, tựa hồ đã cách bọn họ thật lâu thật lâu rồi, lâu đến nỗi trí nhớ cũng có điển không rõ, có điểm hư miểu.

Một năm đảo mắt đã qua, độc trong cơ thể dĩ nhiên đã trừ toàn bộ.

Cách một tháng sau ngày rằm, quả thật không có tái phát.

Đêm vài ngày sau đó, Mị Ảnh lặng yên đổ thuốc vào trong nước trà của Giản Phàm, sau khi tan, nước trà ngửi vô vị, xem vô sắc, tận mắt nhìn Giản Phàm uống vào.

Ban đêm Mị Ảnh chợp mắt, thẳng đến đêm dài canh ba, bên cạnh nam nhân hô hấp trầm ổn, y trong nháy mắt tự nhiên xoay người mà dậy, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai điểm huyệt đạo của Giản Phàm, lúc này mới xuyên giày, từ trên giường tụt xuống đất nhìn bao quát Giản Phàm.

Trong mắt lạnh như băng, tìm không ra nửa điểm tình cảm.

Nhìn đến cơ hồ một phút đồng hồ, nhẹ nhàng, y từ trong miệng bật ra một câu:「 Từ nay về sau, không gặp lại.」 Lập tức, y cầm lấy trường kiếm trên bàn, theo cửa sổ nhảy ra, một thân bóng đen biến mất trong màn đêm.

Trong phòng một mảng yên lặng, dưới chăn là Giản Phàm nên hôn mê vì thuốc lại mở mắt ra, đáy mắt trống rỗng.

Một hơi thở dài nhẹ đạm đến không thể nhạt hơn từ trong miệng hắn thoát ra, tại trong phòng lặng có vẻ phá lệ đột xuất.

Không gặp lại……

Ngươi có thể.

Nhưng ta ── không có biện pháp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương