[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh
-
Chương 43
Giản Phàm không có biện pháp nói dối Mị Ảnh, nói hắn không đem y trở thành thế thân của Trình Dịch, hắn không có biện pháp…… Hắn và y gặp gỡ có lẽ ngay từ đầu chỉ là bởi hảo tâm cứu người của hắn, nhưng hấp dẫn Giản Phàm đúng là y và Dịch Nhi có khuôn mặt cực kỳ tương tự. Làm cho Giản Phàm quan tâm y cũng là bởi vì y lớn lên giống Trình Dịch.
Nói điểm đả thương người, sẽ thích y, cũng là bởi vì khuôn mặt Mị Ảnh.
Nếu không có như thế, hắn và y bất quá chỉ là quan hệ đơn thuần thầy thuốc với bệnh nhân mà thôi.
Giản Phàm lâm vào phức tạp một mình ảo não.
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, đã là giờ Mẹo, dương quang ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu xạ vào.
Có một cỗ cảm giác mệt mỏi muốn buông tha hết thảy.
Hắn thở dài.
Thôi……tính gì, hay là thôi a.
Tựa hồ quá cố chấp một việc, vật, hoặc giả là người, trong nội tâm nhiều ít đều cảm thấy mỏi mệt.
Đối với Mị Ảnh, rốt cuộc hắn là nên hiểu được buông.
Đi ra khỏi sương phòng xuống lầu, chưởng quầy đột nhiên gọi hắn lại: “Giản công tử thật sự là xảo hợp, ta vừa vặn có chuyện tìm ngài.”
“Chưởng quầy tìm ta?”
“Vâng, lúc sáng nay, Mị Ảnh công tử cầm phong thư muốn ta chuyển giao cho ngài.” Chưởng quầy từ trong lồng ngực lấy ra một phong giấy trắng, đưa cho Giản Phàm.
Sau khi nhận lấy, hắn nói lời cảm tạ, đưa mắt nhìn chưởng quầy bề bộn rời đi, hắn thối lui đến một bên mở phong thư ra.
『 Đến đây thôi, chấm dứt thôi.
Tin tức về [Hồng tuyền] hôm qua ta đã nghe được vị trí xác thực, tin tưởng độc tố trong cơ thể rất nhanh sẽ giải trừ.
Không cần quan tâm đâu.』
Đến vậy chấm dứt……
Rõ ràng vừa mới nghĩ muốn vứt bỏ, nhưng hôm nay nhìn thấy lời của Mị Ảnh lưu lại cho hắn, trái tim chỗ bỗng nhiên đau đớn, hô hấp cũng trở nên không thông.
Dạo chơi đi đến y đường, trong tay thư tín sớm đã bị hắn vò nát. Đến y quán, hắn gấp hảo để vào trong ngực, gần sát vị trí trái tim.
Giản Phàm không biết cứ như vậy buông tay đến tột cùng có nên hay không, đến tột cùng là hành động chính xác hay không vi. Nhưng nhìn đến thần sắc thống khổ của Mị Ảnh, hung ác quyết tâm nói cho hắn biết “Đừng đối đãi với ta như Trính Dịch”, Giản Phàm liền cái gì cũng nói không ra được.
Biểu lộ, tựa hồ khắp nơi cho thấy “Trình Dịch từng cùng hắn một nhà ”. Giản Phàm không có biện pháp, thật sự không cách nào…… Trình Dịch đối với hắn mà nói quá mức trọng yếu, đoạn thời gian lúc người đó ra đi kia, Giản Phàm buồn bã thảm thiết được thậm chí ý niệm rời đi cùng người đó trong đầu cũng xuất hiện, nếu không có song thân Trình Dịch ngăn lại, hiện tại Giản Phàm sớm đã không tồn tại trong cuộc sống.
Tình cảm với một người, há lại có thể nói xóa đi là hóa hết được.
Những nụ cười kia, những ngọt ngào kia, những hạnh phúc kia, sao lại tùy tùy tiện tiện có thể quên được? Người khác hắn có lẽ không cách nào ngắt lời, nhưng ít ra Giản Phàm là như vậy như thế.
Bởi vậy, khi Mị Ảnh lộ ra thần sắc thương tâm gần chết muốn hắn lựa chọn, hắn chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Thương tổn y, Giản Phàm thật cảm thấy hổ thẹn.
Thậm chí, áy náy trong tâm còn dâng lên một cỗ đau nhức.
Mị Ảnh, thực xin lỗi.
Nếu quả thật muốn lựa chọn giữa ngươi cùng Dịch Nhi, xin tha thứ ta lựa chọn người đó.
Bước vào trong nội đường, Giản Phàm rất nhanh sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn của hắn.
Kỉ Khiết đang vội vàng bao gói thuốc ở quầy hàng lập tức ngẩng đầu, thấy Giản Khàm, bên môi giương lên một vòng tiếu dung, “Giản đại phu, ngài sớm.”
“Sớm. Hôm qua cho thuốc,có hữu hiệu không?”
“Cám ơn Giản đại phu, tối hôm qua sau khi bụng đau lần thứ nhất, ăn vào thuốc Giản đại phu cấp xác thực chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, lập tức ức chế đau đớn.”
“Vậy là tốt rồi, chờ mấy ngày qua đi, ta chuẩn bị cho tốt giải dược lại đưa cho ngươi cùng Kỉ Vân giải độc.”
Nghe vậy, kỉ Khiết lộ ra sắc mặt mừng rỡ “Cám ơn Giản đại phu, cám ơn Giản đại phu!”
Giản Phàm mỉm cười lắc đầu, giẫm chân tiến vào nội thất, trong chốc lát bệnh nhân nhất nhất đi vào, hắn vội vàng nâng lên tinh thần hành nghề cứu người.
Trong lúc này bệnh nhân phần lớn lưng gù cùng hài đồng, bệnh tình kỳ thật cũng không nghiêm trọng, trong đó đã có nhiều người chịu phong hàn.
Bề bộn đến giữa trưa, vừa mới xem chẩn xong một người, một người khác vội dắt díu lấy lão nhân đi ra khỏi nội thất thì ngoài cửa đứng lặng một vị nam tử.
Đi tới cửa chính, lão nhân xoay người cảm tạ, mới nện bước mục tập tễnh rời đi. Giản Phàm đứng lặng tại cửa ra vào, đưa mắt nhìn lão nhân rời đi. Kỉ Vân cũng theo đi ra, ở vào sau lưng Giản Phàm lui ra một khoảng.
Giản Phàm đi không cách nào xem nhẹ ánh mắt mãnh liệt phía sau, không thể làm gì được đành phải trở lại, cười khổ nói: “Kỷ huynh, tìm ta?”
“Không ngại trước tới bên trong ngồi uống trà?”
Sau mấy gian nội thất để chẩn bệnh, là đình viện với không gian rất lớn, đình viện chung quanh là thảm cỏ xanh ngát, xuyên qua đình viện chính là đại sảnh chờ chẩn bệnh, không gian cùng đằng trước đại sảnh không sai biệt lắm, nhưng thiếu thượng vàng hạ cám thảo dược chất đống, nơi này có vẻ trống trải rất nhiều, cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Hai người đều tự động rót trà, giữ im lặng uống mấy ngụm, giơ tay nhấc chân vẫn là ưu nhã trước sau như một.
Ngón trỏ gõ miệng chén, Kỉ Vân cũng không vội vã mở miệng.
Thẳng đến khi chén trà thấy đấy, hắn mới đặt hạ cái chén, trì hoãn nói: “Hôm nay, muội tử của ta cao hứng bừng bừng hướng ta nhắc tới chuyện Giản đại phu cùng nàng nói qua, chuyện đó…… Không có gạt người?”
Giản Phàm suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ lại buổi sáng có cùng Kỉ Khiết nói tới việc “giải dược”. Từ mấy ngày nay tới bây giờ, hắn đã lược qua tinh tường phần lớn độc dược trong cơ thể Kỉ gia huynh đệ nên giải như thế nào, nắm được phương hướng đại khái. Giản Phàm nghĩ việc bọn họ được dựa vào rượu mạnh đến ức chế đau đớn, như vậy hắn liền tại trong giải dược trộn lẫn cồn rượu cao được tinh luyện, lại thêm vài vị thuốc cây cỏ, có lẽ là được.
Mà Giản Phàm cũng xác thực làm như vậy, hôm qua cho dược hoàn đưa cho Kỉ Khiết cũng là làm ra theo như vậy. Chỉ còn không có tác dụng hoặc có cảm giác không khỏe.
Nói điểm đả thương người, sẽ thích y, cũng là bởi vì khuôn mặt Mị Ảnh.
Nếu không có như thế, hắn và y bất quá chỉ là quan hệ đơn thuần thầy thuốc với bệnh nhân mà thôi.
Giản Phàm lâm vào phức tạp một mình ảo não.
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, đã là giờ Mẹo, dương quang ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu xạ vào.
Có một cỗ cảm giác mệt mỏi muốn buông tha hết thảy.
Hắn thở dài.
Thôi……tính gì, hay là thôi a.
Tựa hồ quá cố chấp một việc, vật, hoặc giả là người, trong nội tâm nhiều ít đều cảm thấy mỏi mệt.
Đối với Mị Ảnh, rốt cuộc hắn là nên hiểu được buông.
Đi ra khỏi sương phòng xuống lầu, chưởng quầy đột nhiên gọi hắn lại: “Giản công tử thật sự là xảo hợp, ta vừa vặn có chuyện tìm ngài.”
“Chưởng quầy tìm ta?”
“Vâng, lúc sáng nay, Mị Ảnh công tử cầm phong thư muốn ta chuyển giao cho ngài.” Chưởng quầy từ trong lồng ngực lấy ra một phong giấy trắng, đưa cho Giản Phàm.
Sau khi nhận lấy, hắn nói lời cảm tạ, đưa mắt nhìn chưởng quầy bề bộn rời đi, hắn thối lui đến một bên mở phong thư ra.
『 Đến đây thôi, chấm dứt thôi.
Tin tức về [Hồng tuyền] hôm qua ta đã nghe được vị trí xác thực, tin tưởng độc tố trong cơ thể rất nhanh sẽ giải trừ.
Không cần quan tâm đâu.』
Đến vậy chấm dứt……
Rõ ràng vừa mới nghĩ muốn vứt bỏ, nhưng hôm nay nhìn thấy lời của Mị Ảnh lưu lại cho hắn, trái tim chỗ bỗng nhiên đau đớn, hô hấp cũng trở nên không thông.
Dạo chơi đi đến y đường, trong tay thư tín sớm đã bị hắn vò nát. Đến y quán, hắn gấp hảo để vào trong ngực, gần sát vị trí trái tim.
Giản Phàm không biết cứ như vậy buông tay đến tột cùng có nên hay không, đến tột cùng là hành động chính xác hay không vi. Nhưng nhìn đến thần sắc thống khổ của Mị Ảnh, hung ác quyết tâm nói cho hắn biết “Đừng đối đãi với ta như Trính Dịch”, Giản Phàm liền cái gì cũng nói không ra được.
Biểu lộ, tựa hồ khắp nơi cho thấy “Trình Dịch từng cùng hắn một nhà ”. Giản Phàm không có biện pháp, thật sự không cách nào…… Trình Dịch đối với hắn mà nói quá mức trọng yếu, đoạn thời gian lúc người đó ra đi kia, Giản Phàm buồn bã thảm thiết được thậm chí ý niệm rời đi cùng người đó trong đầu cũng xuất hiện, nếu không có song thân Trình Dịch ngăn lại, hiện tại Giản Phàm sớm đã không tồn tại trong cuộc sống.
Tình cảm với một người, há lại có thể nói xóa đi là hóa hết được.
Những nụ cười kia, những ngọt ngào kia, những hạnh phúc kia, sao lại tùy tùy tiện tiện có thể quên được? Người khác hắn có lẽ không cách nào ngắt lời, nhưng ít ra Giản Phàm là như vậy như thế.
Bởi vậy, khi Mị Ảnh lộ ra thần sắc thương tâm gần chết muốn hắn lựa chọn, hắn chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Thương tổn y, Giản Phàm thật cảm thấy hổ thẹn.
Thậm chí, áy náy trong tâm còn dâng lên một cỗ đau nhức.
Mị Ảnh, thực xin lỗi.
Nếu quả thật muốn lựa chọn giữa ngươi cùng Dịch Nhi, xin tha thứ ta lựa chọn người đó.
Bước vào trong nội đường, Giản Phàm rất nhanh sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn của hắn.
Kỉ Khiết đang vội vàng bao gói thuốc ở quầy hàng lập tức ngẩng đầu, thấy Giản Khàm, bên môi giương lên một vòng tiếu dung, “Giản đại phu, ngài sớm.”
“Sớm. Hôm qua cho thuốc,có hữu hiệu không?”
“Cám ơn Giản đại phu, tối hôm qua sau khi bụng đau lần thứ nhất, ăn vào thuốc Giản đại phu cấp xác thực chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, lập tức ức chế đau đớn.”
“Vậy là tốt rồi, chờ mấy ngày qua đi, ta chuẩn bị cho tốt giải dược lại đưa cho ngươi cùng Kỉ Vân giải độc.”
Nghe vậy, kỉ Khiết lộ ra sắc mặt mừng rỡ “Cám ơn Giản đại phu, cám ơn Giản đại phu!”
Giản Phàm mỉm cười lắc đầu, giẫm chân tiến vào nội thất, trong chốc lát bệnh nhân nhất nhất đi vào, hắn vội vàng nâng lên tinh thần hành nghề cứu người.
Trong lúc này bệnh nhân phần lớn lưng gù cùng hài đồng, bệnh tình kỳ thật cũng không nghiêm trọng, trong đó đã có nhiều người chịu phong hàn.
Bề bộn đến giữa trưa, vừa mới xem chẩn xong một người, một người khác vội dắt díu lấy lão nhân đi ra khỏi nội thất thì ngoài cửa đứng lặng một vị nam tử.
Đi tới cửa chính, lão nhân xoay người cảm tạ, mới nện bước mục tập tễnh rời đi. Giản Phàm đứng lặng tại cửa ra vào, đưa mắt nhìn lão nhân rời đi. Kỉ Vân cũng theo đi ra, ở vào sau lưng Giản Phàm lui ra một khoảng.
Giản Phàm đi không cách nào xem nhẹ ánh mắt mãnh liệt phía sau, không thể làm gì được đành phải trở lại, cười khổ nói: “Kỷ huynh, tìm ta?”
“Không ngại trước tới bên trong ngồi uống trà?”
Sau mấy gian nội thất để chẩn bệnh, là đình viện với không gian rất lớn, đình viện chung quanh là thảm cỏ xanh ngát, xuyên qua đình viện chính là đại sảnh chờ chẩn bệnh, không gian cùng đằng trước đại sảnh không sai biệt lắm, nhưng thiếu thượng vàng hạ cám thảo dược chất đống, nơi này có vẻ trống trải rất nhiều, cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Hai người đều tự động rót trà, giữ im lặng uống mấy ngụm, giơ tay nhấc chân vẫn là ưu nhã trước sau như một.
Ngón trỏ gõ miệng chén, Kỉ Vân cũng không vội vã mở miệng.
Thẳng đến khi chén trà thấy đấy, hắn mới đặt hạ cái chén, trì hoãn nói: “Hôm nay, muội tử của ta cao hứng bừng bừng hướng ta nhắc tới chuyện Giản đại phu cùng nàng nói qua, chuyện đó…… Không có gạt người?”
Giản Phàm suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ lại buổi sáng có cùng Kỉ Khiết nói tới việc “giải dược”. Từ mấy ngày nay tới bây giờ, hắn đã lược qua tinh tường phần lớn độc dược trong cơ thể Kỉ gia huynh đệ nên giải như thế nào, nắm được phương hướng đại khái. Giản Phàm nghĩ việc bọn họ được dựa vào rượu mạnh đến ức chế đau đớn, như vậy hắn liền tại trong giải dược trộn lẫn cồn rượu cao được tinh luyện, lại thêm vài vị thuốc cây cỏ, có lẽ là được.
Mà Giản Phàm cũng xác thực làm như vậy, hôm qua cho dược hoàn đưa cho Kỉ Khiết cũng là làm ra theo như vậy. Chỉ còn không có tác dụng hoặc có cảm giác không khỏe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook