Sáng sớm tinh mơ, Tư Niên đạp lên nắng sớm nhàn nhạt, một mình rời khỏi Hạc Sơn.
Vì không cho đám người Nguyên Trú đi theo, hắn cũng không trực tiếp đánh vỡ kết giới mà chỉ mở một cái kẽ hở sau đó lại khép lại.

Kết giới này, đối với yêu quái trên Hạc Sơn mà nói chính là một cái nhà giam, nhưng với Tư Niên mà nói thì nó là cấm chế mà Vô Hoài Tử hạ xuống để vây khốn hắn, thời hạn vừa đến, cấm chế giải trừ, sẽ không có gì có thể cản trở hắn.

Về các yêu khác, qua thêm một khoảng thời gian, đợi đến lúc kết giới càng yếu hơn, tự nhiên có thể đi ra.

Tư Niên tạm thời không muốn để người khác đi theo, cũng không muốn cứ như vậy liền trở về, mặc kệ cố nhân trong thành hay là nhân loại từng cứu giúp, hắn hiện tại đều không muốn gặp.

Hàn huyên, hồi ức, hướng tới tương lai, đều quá mức cũ rích.

Vì thế Tư Niên né tránh Bắc Kinh, quyết định xuôi Nam.

Chờ hắn ngày nào đó muốn trở về, lúc đó trở về cũng không muộn.

Trạm thứ nhất, hắn ở Thiên Tân nghe hí kịch.

Thật ra Tư Niên không phải là người yêu thích khúc nghệ*, nhưng các vị đại lão trong Tứ Cửu thành đều là diễn viên nghiệp dư có thâm niên, thế nên người dưới mặc kệ có yêu thích nghe hí kịch hay không, đều thích đi vào rạp hát.

*Khúc nghệ: Nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian.

Tư Niên hiếm khi tham gia, chỉ thỉnh thoảng ghé qua.

Nhưng thứ năm đó hắn không thích, hiện tại nghe có vẻ rất thú vị.

Trong thế giới phồn hoa xa lạ này, hắn như được phủ lên một lớp lụa mỏng xưa cũ, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, giống như trong một giấc mơ.

Kim Ngọc vội vàng chạy tới gặp hắn, hai bên hẹn gặp nhau ở KFC.

"Sao lại ở chỗ này?" Kim Ngọc đặc biệt không thể hiểu được.

"Tại sao không thể ở chỗ này?" Tư Niên hỏi lại.

Kim Ngọc không nói nên lời, anh ta cẩn thận đánh giá đối phương --- tóc đen ngắn mềm mại, áo thun màu trắng áo khoác màu xám, còn có vòng tay kim loại mảnh, cổ đeo choker, toàn thân cao thấp, không có nửa điểm bộ dáng lão yêu quái lánh đời.

Tốc độ hòa nhập xã hội này cũng quá là nhanh đi? Siêu nhanh luôn đấy?
"Có mang đồ đến không?" Tư Niên gập đầu ngón tay gõ mặt bàn.

"Mang đến." Kim Ngọc nhanh chóng hoàn hồn, lấy trongcặp ra một chiếc túi giấy đẩy nó đến trước mặt hắn, nói: "Các loại giấy tờ chứng nhận của anh đây, thẻ và tiền mặt, đều ở trong này.

Hộ khẩu tôi đã đăng ký ở địa chỉ lúc trước, chẳng qua nhà ở năm đó đã sớm bị phá dỡ và dời đến nơi khác, anh muốn mua nhà ở cứ nói với tôi, tôi có thể giúp anh mua."
Tư Niên lấy ra giấy tờ chứng nhận nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Tạm thời không cần."
Kim Ngọc gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới gì đó, chần chừ vài giây, vẫn là thử thăm dò nói: "Ông cụ Đoạn bên kia vẫn một mực muốn tìm anh, anh thật sự không đi gặp mặt sao?"
"Có cái gì mà gặp?"
"Đoàn gia hiện tại rất mạnh, không những có tiền còn có nhân mạch, làm việc gì cũng thuận lợi.

Hiện tại cầm quyền chính là cháu trai của ông cụ Đoạn, tên là Đoạn Chương, năm nay ba mươi tuổi, độc thân."

"À." Tư Niên nghe hiểu.

Ba mươi tuổi, thật là chói tai.

"Ngươi để cho cái tên Đoạn Chương kia lấy nghĩa mà tránh xa ta ra một chút."
Kim Ngọc bất đắc dĩ, mỉm cười nói: "Chính là bên kia đã giao chuyện liên quan đến anh giao cho anh ta, hiện tại tới tìm tôi lên hệ, chính là đạc trợ của anh ta.
Kim Ngọc không nói hết là vị anh Đoạn kia dường như nghi ngờ bọn họ là một nhóm lừa đảo, lừa người già mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe, trong lời nói của đặc trợ một câu đào 800 cái hố.

TưNiên nhướng mày: "Vậy ngươi liền nói với hắn ta chết rồi."
Mặc kệ Đoạn Chương có phải người trên quẻ bói hay không, Tư Niên cũng không tính gặp mặt hắn.

Hắn bây giờ ngứa mắt hết tất cả nam giới độc thân ba tuổi trên thế giới này.

"Được rồi, nhưng thật sự không cần xem trước ảnh chụp của anh ta à? Anh Đoạn bộ dáng cũng không tệ đấy." Kim Ngọc có lòng tốt khuyên bảo.

Anh ta cảm thấy dù sao cũng phải tìm một người đàn ông, điều kiện của Đoạn Chương rất tốt, bỏ qua thì thật đáng tiếc.

.

đam mỹ hài
Tư Niên không muốn mua phiền phức vào người, mút coke nheo mắt lại hỏi: "Ngươi có nghĩ đâ là một cuộc hẹn hò mù quáng không?"
Ồ, ngay cả từ hẹn hò này đều biết nói.

Kim Ngọc thật sự bội phục.

Gặp mặt ngắn ngủi, hai người lại tách ra.

Lúc này kinh trập* đã qua, thời hạn gặp "Chân mệnh thiên tử" còn có 25 ngày.

*Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba.

25 ngày nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, chớp mặt lại một tuần trôi qua.

Tư Niên vẫn còn ở lại Thiên Tân, hắn tuy chủ động né tránh những người có thể là người được chọn, nhưng không nghĩ đến sẽ ép buộc một kết quả nào đó, vì thế ngày qua ngày coi như thảnh thơi.

Vào một ngày, bên ngoài nhà đang mưa phùn, Tư Niên mặc một chiếc áo dài màu xám xanh cổ điển và đeo kính mắt, ngồi trong quán trà nghe tướng thanh*.

*Tướng thanh (tấu nói): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi việc tốt người tốt.

Đây là tổ hợp một đôi diễn viên trẻ tuổi, những mánh tấu hài cũng trẻ tuổi hóa, mười câu có tám câu Tư Niên đều nghe không hiểu lắm.

Chỉ là tiếng địa phương Thiên Tân có cái thú vị riêng, dù không hiểu cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Duy nất làm cho người ta không thoải mái chính là đôi tình nhân bàn cách vách, luôn kề tai thủ thỉ, hai tay còn ở dưới bàn mười ngón đan nhau, ngọt ngấy đến rầu cả người.

Mấu chốt là, này đôi tình nhân đều là nam.


Tư Niên bắt đầu hoài nghi có phải Vô Hoài Tử nguyền rủa hắn hay không, nếu không hắn như thế nào đều trốn không thoát?
Lại ngồi thêm chốc lát, Tư Niên nhìn hết nổi, liền bỏ đi trước.

Hiện tại thời gian còn sớm, hắn không vội quay về khách sạn, vì thế muốn đi quán bar trên mạng nhắc đến nhìn một cái.

Mặc kệ đoạn tay áo hay là cụt tay, nhân sinh vẫn nên vui vẻ tận hứng trước không phải sao?
Nhưng sự tình phát triển vượt xa dự đoán của Tư Niên, làm một lão yêu quái trong núi sâu, hắn căn bản không phân biệt được sự khác biệt giữa các quán bar, vì thế nửa tiếng sau khi đi vào, hắn liền rút lui.

Bởi vì nó là một cái gay bar.

Đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ, Tư Niên không khỏi hoài nghi với yêu sinh của mình.

Nếu bây giờ Vô Hoài Tử xác chết vùng dậy nói cho hắn, mười giây sau có một tên đàn ông nhân loại ba mươi tuổi từ trên trời rơi xuống đè chết hắn, hắn cũng không kinh ngạc.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Tư Niên như đi vào cõi thần tiên xa xôi.

Suy nghĩ giống như con ngựa hoang thoát cương, mọc cánh phi nước đại ra khỏi chín tầng mây, làm mưa làm gió trong mây mù, lại vẫn bị kẹt trong màn trời đen kịt, chỉ có thể nhìn Dải Ngân hà sáng chói phía xa vội chạy trốn.

Đêm nay như cũ một ngôi sao cũng không có.

Âm thanh từ nhân gian xuyên qua những đám mây, và âm nhạc ảo giác và buồn bã khuấy động nước trong thiên hà, khiến trái tim của Tư Niên khẽ run lên, rồi đột nhiên từ trên trời rơi xuống biến thành pháo hoa nơi trần gian.

"You could be my unintended, Choice to live my life extended.

You could be the one Ill always love......"
("Người đột ngột đến bên cạnh tôi, lựa chọn sống một cuộc sống kéo dài vô tận này cùng tôi.

Người có thể là người tôi yêu suốt đời suốt kiếp...")
Trong nháy mắt, Tư Niên nhìn đến người đứng cạnh chiếc xe thể thao màu bạc bên kia đường.

Đó là một người đàn ông cao lớn, tựa lưng vào cửa xe, sườn mặt mơ hồ vừa vặn đối diện với Tư Niên.

Gió đêm thổi làm đầu tóc của anh có chút rối tung, cổ áo sơ mi trắng hơi mở ra, giữa ngón tay có chút ánh lửa, theo động tác hút thuốc của anh, thở ra sương khói lượn lờ.
Trước cửa quán bar là một ca sĩ, một cái microphone một cái di động cùng một cái giá, đang phát sóng trực tiếp.

Người đến và đi lướt qua cậu ta, dừng chân lắng nghe hoặc ngoảnh đầu khinh thường, nhưng cậu chàng lại chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ở giữa ồn ào hoan lạc giữ lại một mình cô độc.

Tư Niên nghe không hiểu tiếng nước ngoài, nhưng bất ngờ lại say mê giọng hát cùng giai điệu độc đáo này.

Ngọn đèn mờ nhạt, ánh trăng ảm đạm, dường như chúng đang bị tiếng ca kia nhấn chìm trong mây mù, chìm đắm trong cơn say mộng tưởng như chưa một giây phút nào tỉnh.

"Ill be there as soon as I can.

But Im busy mending broken pieces of the life I had before......"
("Tôi sẽ đến gặp em nhanh thôi.


Nhưng tôi lại đang bận bịu chắp vá những mảnh vỡ của cuộc sống mà tôi đã trãi qua...")
Âm nhạc vẫn tiếp tục, người đàn ông bên cạnh chiếc xe tựa hồ cũng bị tiếng nhạc hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn về phía chàng ca sĩ.

Nhưng anh luôn giữ vẻ mặt không chút để ý, liếc nhìn rồi lại thu hồi ánh mắt, một tay dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng lại gợi cảm.

Tư Niên đơn giản mang thái độ thưởng thức liếc nhìn nhiều hơn một cái, nhưng lại rất nhanh mất hứng mà dời tầm mắt, nhưng mà vào lúc này, một luồng yêu khí theo cửa quán bar bay ra.

Này thật là một luồng yêu khí nồng đậm, vừa tanh vừa hôi còn pha lẫn mùi mỹ phẩm của con người.

Tư Niên cau mày nhìn theo nơi phát ra yêu khí, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ trang điểm xinh đẹp đi ra khỏi quán bar, nhìn quanh một lượt, sau đó bước chân thướt tha đi đế bên cạnh người đàn ông đứng cạnh chiếc xe.

"Anh Chương, anh đến rồi, sao lại không vào? Ninh Ninh đang đợi ở bên trong đấy." Cô ta cười đến duyên dáng quyến rũ, nhưng giọng nói ngọt ngấy, còn mơ hồ ý tứ mê hoặc lòng người.

Tuy không lộ liễu nhưng cũng đủ để quyến rũ đàn ông nhân loại.

Thật là một thủ đoạn kém cỏi.

Này được coi là gì? Trò chơi tình ái của nam nữ thành phố lớn?
Tư Niên cũng không thích xen vào việc của người khác, nhưng hắn thực sự chán ghét mùi vị này, bởi vì nó phá hủy ánh trăng đêm nay cùng tâm trạng tốt hiếm có của hắn.

Chẳng qua...Phản ứng của người đàn ông kia rất thú vị.

Anh thậm chí không cảm thấy bị dụ dỗ chút nào, thậm chí còn không có nhấc lên mi mắt, như thể đứng ở trước mặt anh chỉ như không khí.

"Anh Chương." Người phụ nữ có chút xấu hổ, đỏ mặt, lại càng xinh đẹp hơn.

"Cô còn có mười giây để rời khỏi nơi này." Đoạn Chương rốt cuộc cũng nhìn cô ta, trong mắt lại tràn đầy lạnh nhạt, "Bằng không Chương Ninh sẽ không còn cô người bạn này đâu."
Giọng nói rơi xuống, vẻ mặt người phụ nữ tức khắc cứng đờ ra.

Nhưng cô ta không nghĩ buông tha dễ dàng như vậy, đôi mắt lập tức ẩm ướt, "Anh Chương, không biết em làm sai cái gì, em..."
Yêu khí, trong gió đêm lướt qua, càng ngày càng mãnh liệt.

Trên phố chàng ca sĩ đang cất lên giai điệu bài hát thứ hai, như cũ là môt bài hát mê hoặc huyền ảo, nhưng không giống như vừa rồi làm say mê lòng người.

Bởi vì luồng yêu khí kia quá sát phong cảnh, điều này làm Tư Niên đặc biệt khó chịu.

Năm ngón tay phải sau lưng khẽ mở, hơi thở của đại yêu cũng không còn kiềm chế được nữa, trong chớp mắt trấn áp yêu khí cả dãy phố.

Đó là sự kiểm soát tuyệt đối, nỗi sợ hãi lớn lao về uy thế của sức mạnh.

Đang hô hấp, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên thay đổi, kinh hãi nhìn về phía Tư Niên, hàm răng run lên.

Người thanh niên dưới ngọn đèn đang mỉm cười, đôi môi khẽ hé mở, chậm rãi phun ra một từ - "Lăn."
Một chữ nhẹ nhàngnhưng lại nặng như ngàn quân đè ép.

Người phụ nữ mở to hai mắt, khống chế được hai chân run rẩy, xoay người bỏ chạy.

"Tôi đi, lập tức đi liền."
Giày cao gót dẫm lên mặt dường chạy điên cuồng như một tên cướp, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

"Cô ta làm sao vậy? Phía sau có người đuổi à?
"Chắc là không có?"
"Chuyện gì thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Oa, mang giày cao gót còn chạy nhanh như vậy..."

"Đằng trước có chuyện gì à?"
"..."
Giữa vô số âm thanh nghi hoặc vang lên, Đoạn Chương tựa như tâm linh tương thông, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia đường.

Tư Niên vẫn đứng đó dựa vào đèn đường, ánh mắt của hai người họ giao nhau trong giây lát.

Một hàm chứa tìm tòi nghiên cứu, một chứa đầy hứng thú.

Nhưng một giây tiếp theo, xe cộ lướt qua, như sóng xô bờ, xóa sạch mọi dấu vết.

Đoạn Chương nhìn đường phố đối diện trống rỗng, không khỏi đứng thẳng dậy, cau mày.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ tóc xoăn dài khác từ trong quán bar chạy ra, chạy tới kéo lấy cánh tay của anh, vui mừng nói: "Anh trai, anh thật sự tới rồi!"
Chương Ninh thật sự kinh ngạc, anh trai của cô rõ ràng mấy hôm nay vẫn ở nhà cũ, hình như có chuyện gì quan trọng, cho nên nghĩ anh sẽ không đến.

Hơn nữa anh trai cô cũng không hay tham gia mấy cuộc tụ họp của cô, cho dù là sinh nhật cũng vậy.

Chẳng lẽ anh nhặt lại được lương tâm rồi, nhận ra em gái mình thật đáng quý?
"À đúng rồi, Lâm Khấu đâu? Vừa rồi em thấy cậu ấy ra ngoài rồi." Chương Ninh nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút kỳ quái.

Cô không phải không biết têm tư của Lâm Khấu, vừa rồi Lâm Khấu mướn cớ ra ngoài, chắc chắn là tìm anh trai cô, nhưng người đâu sao lại không thấy rồi?
Lúc này, tiếng chuông di động reo lên, Chương Ninh lấy ra nhìn thoáng qua --- chính là Lâm Khấu gọi tới.

"Anh chờ em một chút nha." Chương Ninh xoay người nhận cuộc gọi, tầm mắt Đoạn Chương vẫn nhìn về phía đối diện, muốn tìm ra một chút dấu vết người nọ từng tồn tại.

Đó là người đàn ông như thế nào?
Bí ẩn, lại xinh đẹp.

Yêu?
Trên đời này thật sự có yêu sao?
Đoạn Chương hơi hơi nheo mắt lại, nhưng dù có thăm dò thế nào cũng không có kết quả.

Sau khi cô nàng nghe điện thoại, huyên thuyên về sự bỏ đi đột ngột của bạn mình, nam ca sĩ đường phố đã hát xong một ca khúc khác và bẽn lẽn đề nghị mọi người thích mình qua điện thoại.

Mọi thứ huyễn hoặc và kỳ lạ vừa rồi dường như tan thành mây khói.

Khi tiếng nhạc lại lần nữa vang lên, Tư Niên đi ra từ quán cà phê ở góc đường, ngồi trên ghế đá ven đường với một cốc Ice American, lặng lẽ nghe bài hát.

Hắn đặt ngón tay lên đầu gối và gõ theo nhịp điệu, những viên đá lắc lư trong cốc, tạo ra một tiếng động nhỏ rất vui tai.

"Anh thật sự không đi vào à?"
"Không có hứng thú."
"Còn có cái cô Lâm Khấu kia, cách xa cô ta một chút."
Hộp quà được ném vào tay cô gái, người đàn ông mất hứng quyết định bỏ đi.

Một lúc sau, chiếc xe thể thao màu bạc phóng qua con phố dài, gió thổi nhẹ thổi bay góc áo của Tư Niên.

Hắn vui vẻ nhấp một ngụm cà phê và bắt đầu khâm phục sự cống hiến của con người vào mỹ thực.

Cà phê, uống ngon thật nha.

- --------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: Bài hát trong bài là "Unintended" - Muse, khi vừa nghe vừa dùng bữa thì hiệu quả càng tốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương