Thanh Minh
-
Chương 21
Edit: Tiểu Vân
“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh yên lặng nghe, cũng không cảm thấy cậu ta phiền, “Tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Cậu ở nhà một mình tôi lo lắng.” Lương Hạ nhìn gương mặt luôn luôn hiền hòa của cậu, “Tĩnh, trong khoảng thời gian này để Diệp tiên sinh chăm sóc cậu đi, được không?”
Diệp Trầm Tĩnh nhìn thoáng qua cái nhìn thâm tình của người đàn ông kia dành cho mình, do dự một chút, gật đầu, “Được.”
“Diệp tiên sinh, Tĩnh đành phải làm phiền anh.” Lương Hạ biết người đàn ông này rất đáng tin cậy, từ trong ánh mắt hắn nhìn Diệp Trầm Tĩnh cũng có thể thấy được thâm tình mà hắn dành cho Diệp Trầm Tĩnh, đem Tĩnh giao cho hắn chăm sóc sẽ không có vấn đề gì.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.” Diệp Trọng Tiêu nhìn Lương Hạ cảm kích cười cười, trịnh trọng hứa hẹn.
Đối với việc hai người nói chuyện với nhau trông như là đang bàn về chung thân đại sự của con gái mình thì Diệp Trầm Tĩnh cũng không có phát biểu ý kiến gì, chỉ là lẳng lặng nghe, thuận theo bàn tay to đang nắm tay mình của Diệp Trọng Tiêu đi khỏi bệnh viện. Cậu không muốn để Lương Hạ vì mình mà lo lắng, cậu ta đã đủ mệt mỏi rồi.
Hai người tay nắm tay đi ra khỏi bệnh viện, đi tới bên cạnh xe, Diệp Trọng Tiêu mở cửa xe dìu cậu ngồi vào rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi xuống.
Trên xe, hai người đều không nói gì. Diệp Trầm Tĩnh thì không có cái gì để nói mà Diệp Trọng Tiêu thì chưa nghĩ ra cái gì để nói.
Khi đến cửa nhà, Diệp Trọng Tiêu dừng xe xong, Diệp Trầm Tĩnh mới mở miệng nói chuyện, “Cảm ơn, Diệp tiên sinh.” Nói xong mở cửa xe xuống phía dưới.
Diệp Trọng Tiêu nhíu nhíu mày, đối với từ “Diệp tiên sinh” này rất bất mãn. Xuống xe, đi theo cậu.
“Diệp tiên sinh, đưa đến nơi đây là được, em tự đi vào được.” Diệp Trầm Tĩnh bỗng nhiên dừng bước lại nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Tĩnh.” Diệp Trọng Tiêu cũng không chịu nổi nữa, kéo tay của cậu lại, “Em hãy nghe anh nói.” Hắn không thể đợi thêm nữa, hắn muốn đem mọi hiểu lầm giải thích rõ, hắn muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh cậu.
“Diệp tiên sinh…” Diệp Trầm Tĩnh không thể giãy khỏi nắm tay của hắn, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Anh nói đi.”
“Chúng ta đi vào trong đã, bên ngoài rất lạnh.” Diệp Trọng Tiêu chà xát bàn tay nhỏ bé lạnh như băng trong tay mình, rất là đau lòng.
“Ừm.” Xoay người tiếp tục đi vào nhà.
Mở rộng cửa đi vào phòng khách Diệp Trầm Tĩnh an vị ngồi trên ghế sa lon, chờ Diệp Trọng Tiêu nói, tuy rằng không đi xa bao nhiêu, nhưng đi cả buổi trưa cũng khiến cậu mệt mỏi. Muốn mau được lên giường nghỉ ngơi, mấy ngày gần đây buồn ngủ mãi.
Diệp Trọng Tiêu dìu cậu ngồi xong, nhìn quanh cả căn phòng một lần, mở hệ thống sưởi lên, tìm được nhà bếp đi vào trong chỉ chốc lát sau lúc đi ra trong tay đã cầm một ly sữa tươi nóng hổi bốc khói nghi ngút.
“Uống một ly trước đi.” Đem ly sữa đưa cho Diệp Trầm Tĩnh.
Diệp Trầm Tĩnh nhìn hắn một cái, tiếp nhận cái ly, uống từ từ. Uống được nửa ly cơ thể đã ấm áp hơn liền để ly xuống nhìn Diệp Trọng Tiêu ở đối diện, “Diệp tiên sinh, mời nói.”
Diệp Trọng Tiêu đứng lên đi tới ngồi vào bên cạnh cậu, vươn tay kéo người bên cạnh vào trong lòng, cằm đặt trên bờ vai gầy yếu của cậu, đau lòng khẽ gọi một tiếng, “Tĩnh.”
Bị kéo vào cái ôm ấm áp quen thuộc trong khát vọng, Diệp Trầm Tĩnh cứng đờ cơ thể.
Cảm nhận được người trong lòng cơ thể cứng nhắc, Diệp Trọng Tiêu càng thêm đau lòng, trầm ngâm một hồi, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu, xoay đầu cậu hướng mặt quay về phía mình, nhìn đôi mắt phượng trong suốt kia, trịnh trọng mở miệng, “Anh không phải là ba của em.”
“Anh.....” Diệp Trầm Tĩnh thân thể càng thêm cứng ngắc. Hắn, hắn sao có thể biết? Hắn không phải là ba của Diệp Trầm Tĩnh, như vậy trên hộ khẩu vị trí ghi tên người ba điền ba chữ “Diệp Trọng Tiêu” kia là ai, nếu như không phải là hắn, như vậy Bạch Trần Liễu đặt tấm ảnh của người đàn ông đó trong phòng ngủ để làm gì? Lẽ nào, trên đời này lại có người trùng tên trùng họ hơn nữa lớn lên còn giống nhau như đúc? Diệp Trầm Tĩnh nghi hoặc, hoài nghi nhìn hắn, mong muốn hắn có thể giải thích hợp lý.
“Anh không phải ba của em.” Diệp Trọng Tiêu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu nhấn mạnh một lần nữa, tựa lưng vào ghế sa lon, đem vẻ mặt nghi ngờ của thiên hạ ôm vào trong lòng, ừ, hình như mập hơn một chút rồi, trong lòng cũng được an ủi chút ít, xem ra Y Lương Hạ kia thực sự đem Tĩnh xem như em trai chăm sóc rất tốt, sau này phải cảm ơn cậu ta thật tốt mới được.
Diệp Trầm Tĩnh cũng không giãy dụa, thuận theo vùi vào trong ngực của hắn, mắt phượng trong suốt nhìn hắn, tựa hồ như đang thúc giục hắn nói tiếp. Bọn họ không phải là quan hệ cha con cậu đương nhiên vui vẻ,… ít nhất …, không cần lo lắng đứa bé trong bụng bởi vì ba mẹ có quan hệ cận huyết mà mang dị tật.
Diệp Trọng Tiêu ôn nhu cười cười, càng ôm cậu chặt hơn, để đầu của cậu tựa vào hõm vai mình, một tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn cùng lớp quần áo mùa đông dày ấm, khẽ mở miệng, “Việc này phải bắt đầu từ mẹ của em Bạch Trần Liễu…”
Năm đó Diệp Trọng Tiêu và mẹ ruột của Diệp Trầm Tĩnh là Bạch Trần Liễu quả thật có là người yêu của nhau, nhưng muốn nói bọn họ là người yêu còn không bằng nói bọn họ là bạn bè còn chính xác hơn. Hai người khoác lên một lớp áo tình nhân hư ảo, bọn họ ở bên nhau một năm, lại chỉ từng nắm tay qua, ngay cả ôm cũng không có, nhưng hai người đều không có nói ra dị nghị, nghĩ quan hệ như vậy cũng không có sao, cũng lười tính toán.
Mãi cho tới một lần ngoài ý muốn, Diệp Trọng Tiêu cũng không biết tình huống cụ thể ra làm sao, lúc đó Bạch Trần Liễu một tháng cũng không có liên lạc cùng Diệp Trọng Tiêu, Diệp Trọng Tiêu cũng không để ý nhiều, hai người bọn họ vốn cũng không phải là đôi nam nữ cuồng nhiệt yêu đương gì, một tháng không liên hệ cũng là bình thường. Vào lúc Bạch Trần Liễu xuất hiện lần nữa ở trước mặt hắn, Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu rằng cô đã mang thai, mong hắn có thể giúp cô, cô muốn đem đứa bé sinh ra.
Diệp Trọng Tiêu cái gì cũng chưa từng hỏi, không chút do dự đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ cho đứa bé một danh phận, Diệp Trọng Tiêu cùng cô làm giấy kết hôn, hai người cũng không có cử hành hôn lễ, chủ yếu là Bạch Trần Liễu trong lòng hổ thẹn, dù sao cô cũng không có lý do gì để một người đàn ông độc thân như vậy giúp cô. Bởi vì cô ích kỷ, chỉ nghĩ tới đứa trẻ gần ra đời của mình, phải để người bạn trai trên danh nghĩa của mình gánh trách nhiệm này.
Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu, chờ sau khi đứa bé được sinh ra khoảng năm tháng bọn họ sẽ ly hôn, mục đích chủ yếu của cô chỉ là để đứa bé có một hộ khẩu, cô là một cô gái độc thân, không kết hôn, ba mẹ bên kia cũng không có ai có thể nhờ vả, cô không muốn để đứa bé trở thành người không có ba.
“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh yên lặng nghe, cũng không cảm thấy cậu ta phiền, “Tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Cậu ở nhà một mình tôi lo lắng.” Lương Hạ nhìn gương mặt luôn luôn hiền hòa của cậu, “Tĩnh, trong khoảng thời gian này để Diệp tiên sinh chăm sóc cậu đi, được không?”
Diệp Trầm Tĩnh nhìn thoáng qua cái nhìn thâm tình của người đàn ông kia dành cho mình, do dự một chút, gật đầu, “Được.”
“Diệp tiên sinh, Tĩnh đành phải làm phiền anh.” Lương Hạ biết người đàn ông này rất đáng tin cậy, từ trong ánh mắt hắn nhìn Diệp Trầm Tĩnh cũng có thể thấy được thâm tình mà hắn dành cho Diệp Trầm Tĩnh, đem Tĩnh giao cho hắn chăm sóc sẽ không có vấn đề gì.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.” Diệp Trọng Tiêu nhìn Lương Hạ cảm kích cười cười, trịnh trọng hứa hẹn.
Đối với việc hai người nói chuyện với nhau trông như là đang bàn về chung thân đại sự của con gái mình thì Diệp Trầm Tĩnh cũng không có phát biểu ý kiến gì, chỉ là lẳng lặng nghe, thuận theo bàn tay to đang nắm tay mình của Diệp Trọng Tiêu đi khỏi bệnh viện. Cậu không muốn để Lương Hạ vì mình mà lo lắng, cậu ta đã đủ mệt mỏi rồi.
Hai người tay nắm tay đi ra khỏi bệnh viện, đi tới bên cạnh xe, Diệp Trọng Tiêu mở cửa xe dìu cậu ngồi vào rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi xuống.
Trên xe, hai người đều không nói gì. Diệp Trầm Tĩnh thì không có cái gì để nói mà Diệp Trọng Tiêu thì chưa nghĩ ra cái gì để nói.
Khi đến cửa nhà, Diệp Trọng Tiêu dừng xe xong, Diệp Trầm Tĩnh mới mở miệng nói chuyện, “Cảm ơn, Diệp tiên sinh.” Nói xong mở cửa xe xuống phía dưới.
Diệp Trọng Tiêu nhíu nhíu mày, đối với từ “Diệp tiên sinh” này rất bất mãn. Xuống xe, đi theo cậu.
“Diệp tiên sinh, đưa đến nơi đây là được, em tự đi vào được.” Diệp Trầm Tĩnh bỗng nhiên dừng bước lại nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Tĩnh.” Diệp Trọng Tiêu cũng không chịu nổi nữa, kéo tay của cậu lại, “Em hãy nghe anh nói.” Hắn không thể đợi thêm nữa, hắn muốn đem mọi hiểu lầm giải thích rõ, hắn muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh cậu.
“Diệp tiên sinh…” Diệp Trầm Tĩnh không thể giãy khỏi nắm tay của hắn, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Anh nói đi.”
“Chúng ta đi vào trong đã, bên ngoài rất lạnh.” Diệp Trọng Tiêu chà xát bàn tay nhỏ bé lạnh như băng trong tay mình, rất là đau lòng.
“Ừm.” Xoay người tiếp tục đi vào nhà.
Mở rộng cửa đi vào phòng khách Diệp Trầm Tĩnh an vị ngồi trên ghế sa lon, chờ Diệp Trọng Tiêu nói, tuy rằng không đi xa bao nhiêu, nhưng đi cả buổi trưa cũng khiến cậu mệt mỏi. Muốn mau được lên giường nghỉ ngơi, mấy ngày gần đây buồn ngủ mãi.
Diệp Trọng Tiêu dìu cậu ngồi xong, nhìn quanh cả căn phòng một lần, mở hệ thống sưởi lên, tìm được nhà bếp đi vào trong chỉ chốc lát sau lúc đi ra trong tay đã cầm một ly sữa tươi nóng hổi bốc khói nghi ngút.
“Uống một ly trước đi.” Đem ly sữa đưa cho Diệp Trầm Tĩnh.
Diệp Trầm Tĩnh nhìn hắn một cái, tiếp nhận cái ly, uống từ từ. Uống được nửa ly cơ thể đã ấm áp hơn liền để ly xuống nhìn Diệp Trọng Tiêu ở đối diện, “Diệp tiên sinh, mời nói.”
Diệp Trọng Tiêu đứng lên đi tới ngồi vào bên cạnh cậu, vươn tay kéo người bên cạnh vào trong lòng, cằm đặt trên bờ vai gầy yếu của cậu, đau lòng khẽ gọi một tiếng, “Tĩnh.”
Bị kéo vào cái ôm ấm áp quen thuộc trong khát vọng, Diệp Trầm Tĩnh cứng đờ cơ thể.
Cảm nhận được người trong lòng cơ thể cứng nhắc, Diệp Trọng Tiêu càng thêm đau lòng, trầm ngâm một hồi, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu, xoay đầu cậu hướng mặt quay về phía mình, nhìn đôi mắt phượng trong suốt kia, trịnh trọng mở miệng, “Anh không phải là ba của em.”
“Anh.....” Diệp Trầm Tĩnh thân thể càng thêm cứng ngắc. Hắn, hắn sao có thể biết? Hắn không phải là ba của Diệp Trầm Tĩnh, như vậy trên hộ khẩu vị trí ghi tên người ba điền ba chữ “Diệp Trọng Tiêu” kia là ai, nếu như không phải là hắn, như vậy Bạch Trần Liễu đặt tấm ảnh của người đàn ông đó trong phòng ngủ để làm gì? Lẽ nào, trên đời này lại có người trùng tên trùng họ hơn nữa lớn lên còn giống nhau như đúc? Diệp Trầm Tĩnh nghi hoặc, hoài nghi nhìn hắn, mong muốn hắn có thể giải thích hợp lý.
“Anh không phải ba của em.” Diệp Trọng Tiêu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu nhấn mạnh một lần nữa, tựa lưng vào ghế sa lon, đem vẻ mặt nghi ngờ của thiên hạ ôm vào trong lòng, ừ, hình như mập hơn một chút rồi, trong lòng cũng được an ủi chút ít, xem ra Y Lương Hạ kia thực sự đem Tĩnh xem như em trai chăm sóc rất tốt, sau này phải cảm ơn cậu ta thật tốt mới được.
Diệp Trầm Tĩnh cũng không giãy dụa, thuận theo vùi vào trong ngực của hắn, mắt phượng trong suốt nhìn hắn, tựa hồ như đang thúc giục hắn nói tiếp. Bọn họ không phải là quan hệ cha con cậu đương nhiên vui vẻ,… ít nhất …, không cần lo lắng đứa bé trong bụng bởi vì ba mẹ có quan hệ cận huyết mà mang dị tật.
Diệp Trọng Tiêu ôn nhu cười cười, càng ôm cậu chặt hơn, để đầu của cậu tựa vào hõm vai mình, một tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn cùng lớp quần áo mùa đông dày ấm, khẽ mở miệng, “Việc này phải bắt đầu từ mẹ của em Bạch Trần Liễu…”
Năm đó Diệp Trọng Tiêu và mẹ ruột của Diệp Trầm Tĩnh là Bạch Trần Liễu quả thật có là người yêu của nhau, nhưng muốn nói bọn họ là người yêu còn không bằng nói bọn họ là bạn bè còn chính xác hơn. Hai người khoác lên một lớp áo tình nhân hư ảo, bọn họ ở bên nhau một năm, lại chỉ từng nắm tay qua, ngay cả ôm cũng không có, nhưng hai người đều không có nói ra dị nghị, nghĩ quan hệ như vậy cũng không có sao, cũng lười tính toán.
Mãi cho tới một lần ngoài ý muốn, Diệp Trọng Tiêu cũng không biết tình huống cụ thể ra làm sao, lúc đó Bạch Trần Liễu một tháng cũng không có liên lạc cùng Diệp Trọng Tiêu, Diệp Trọng Tiêu cũng không để ý nhiều, hai người bọn họ vốn cũng không phải là đôi nam nữ cuồng nhiệt yêu đương gì, một tháng không liên hệ cũng là bình thường. Vào lúc Bạch Trần Liễu xuất hiện lần nữa ở trước mặt hắn, Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu rằng cô đã mang thai, mong hắn có thể giúp cô, cô muốn đem đứa bé sinh ra.
Diệp Trọng Tiêu cái gì cũng chưa từng hỏi, không chút do dự đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ cho đứa bé một danh phận, Diệp Trọng Tiêu cùng cô làm giấy kết hôn, hai người cũng không có cử hành hôn lễ, chủ yếu là Bạch Trần Liễu trong lòng hổ thẹn, dù sao cô cũng không có lý do gì để một người đàn ông độc thân như vậy giúp cô. Bởi vì cô ích kỷ, chỉ nghĩ tới đứa trẻ gần ra đời của mình, phải để người bạn trai trên danh nghĩa của mình gánh trách nhiệm này.
Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu, chờ sau khi đứa bé được sinh ra khoảng năm tháng bọn họ sẽ ly hôn, mục đích chủ yếu của cô chỉ là để đứa bé có một hộ khẩu, cô là một cô gái độc thân, không kết hôn, ba mẹ bên kia cũng không có ai có thể nhờ vả, cô không muốn để đứa bé trở thành người không có ba.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook