Thanh Minh
Chương 12

Edit: Tiểu Vân

“Ăn cái gì vậy?”

Diệp Trọng Tiêu chỉ như tùy tiện hỏi, hắn cảm thấy nếu cậu nói đã ăn rồi, thì chính là chưa ăn gì cả.

“Một hộp sữa chua.”

Diệp Trầm Tĩnh trả lời, bình thường còn ăn thêm một miếng bánh mì, nhưng, hai ngày nay chẳng biết bị làm sao, không có cảm giác muốn ăn uống.

“Vậy mà cũng gọi là ăn sáng sao.” Diệp Trọng Tiêu vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nhìn cậu, ngữ khí ôn nhu khuyên nhủ, “Tĩnh, ngoan, ít nhiều gì thì cũng ăn thêm một chút đi, đây là bữa sáng anh đặc biệt chuẩn bị cho em đó.”

Diệp Trầm Tĩnh do dự một lúc, mở cà mên, bên trong bốc lên một mùi thơm ngào ngạt của cháo, những thứ bên trong khiến Diệp Trầm Tĩnh không nói nên lời, trước đây Bạch Trần Liễu thỉnh thoảng cũng sẽ làm món cháo này cho cậu ăn, nói là nó tốt cho cơ thể của cậu, cậu vẫn luôn nhớ kỹ mùi hương này. Cậu sửng sốt một chút, nghĩ đến người phụ nữ kỳ lạ kia, xinh đẹp hiền lành mạnh mẽ, chưa bao giờ oán giận, cả con tim đều đặt lên người con trai, dường như, con trai, chính là toàn bộ tài sản của bà. Bà, trong chớp mắt xảy ra tai nạn xe, nhất định là rất thương tâm nhỉ, bởi vì bà phải rời xa con trai, không còn có thể chăm sóc tốt cho con trai.

“Tĩnh, có chuyện gì vậy, không thích?”

Diệp Trọng Tiêu khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì, cảm ơn.”

Có lẽ là bởi vì món cháo khiến cậu nhớ lại người mẹ Bạch Trần Liễu, nên nghĩ ăn thêm một chút cũng được, liền cầm lấy thìa múc từng miếng từng miếng, ăn rất nghiêm túc.

Diệp Trọng Tiêu thấy vẻ mặt nghiêm túc ăn của cậu, rất cao hứng, mình quả nhiên đã làm đúng nha. Một năm bỏ ra hơn một nghìn vạn để mời chuyên gia dinh dưỡng về cũng đáng giá.

Ăn được hơn mười miếng, Diệp Trầm Tĩnh đã buông thìa, đem nắp hộp đóng kín.

“Sao không ăn nữa?”

“No.”

Diệp Trọng Tiêu bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy hộp cà mên trong tay cậu cất đi, lấy khăn tay giúp cậu lau khóe miệng, chẳng biết từ đâu lôi ra một bình giữ nhiệt, đưa tới trước mặt cậu.

“Đây là bình nước trái cây tươi, uống một chút đi.”

“Chút nữa rồi uống.” Diệp Trầm Tĩnh nhận lấy, cầm bằng hai tay, trong giọng nói mang theo âm thanh thương lượng.

“Được rồi, nhất định phải uống đó nha.”

“Ừ.”

Diệp Trọng Tiêu hài lòng cười cười, khởi động xe, “Anh chở em tới trường học.”

Diệp Trầm Tĩnh cầm túi sách cùng bình nước trái cây chưa uống xuống xe, Diệp Trọng Tiêu muốn xuống xe đưa cậu vào trường học, bị Diệp Trầm Tĩnh ngăn lại.

“Buổi trưa anh tới đón em.” Diệp Trọng Tiêu thò đầu ra ngoài của sổ xe, mỉm cười nói.

“Ừ.”

Diệp Trầm Tĩnh khẽ lên tiếng, rồi đi vào trường học.

Diệp Trọng Tiêu ở trong xe nhìn cậu đi vào, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cậu, mới lại khởi động xe chạy về công ty.

Khóa học sáng sớm hôm nay, Diệp Trầm Tĩnh trên cơ bản đều là ngẩn người trôi qua. Cậu không nghĩ ra, Diệp Trọng Tiêu tại sao lại phải đối xử tốt với mình như vậy, nếu như là vì xin lỗi cho chuyện đêm hôm đó, với thân phận và địa vị của hắn căn bản không cần tự minh hành động, hơn nữa còn phải làm tới loại trình độ này. Chẳng lẽ, hắn, thật sự thích mình? Nhưng mà mình có chỗ nào hấp dẫn được hắn cơ chứ, chẳng lẽ là vì huyết thống đang dân trào? Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt của Diệp Trầm Tĩnh trắng bệt, cho dù cậu không ngại, nhưng, quan hệ này giữa bọn họ, chung quy chính là loạn luân.

Buổi trưa Diệp Trầm Tĩnh vừa ra khỏi cổng trường, liền thấy Diệp Trọng Tiêu và chiếc Roll-Royce Phantom đen của hắn đã chờ ở đó từ trước.

Bởi vì thân thể tương đối yếu, Diệp Trọng Tiêu bảo buổi trưa cậu nhất định phải ngủ, nếu không buổi chiều nhất định sẽ không có sức khỏe.

Diệp Trọng Tiêu đưa cậu đến cửa tiểu khu, lại lấy ra một hộp cơm và một bình giữ nhiệt đưa cho cậu.

“Đây là cơm trưa, em không thể lười biếng không ăn nha.” Diệp Trọng Tiêu đưa cà mên cho cậu, “Mau ăn, ăn xong là có thể nghỉ ngơi.”

“Em vào trong sẽ ăn.” Tuy rằng đoạn đường không xa, nhưng, ngồi ở trong xe, nóng nực chật chội, cậu cũng không muốn ăn.

“Không được, anh muốn nhìn em ăn, nếu không em nhất định sẽ làm biến.” Diệp Trọng Tiêu làm tư thế em không ăn anh sẽ không cho em xuống xe, chẳng thèm quan tâm chiếc Roll-Royce Phantom của hắn không phải là nhà ăn

“Ở đây khó chịu.” Diệp Trầm Tĩnh nhíu mày.

“Anh vào trong nhà với em.”

Diệp Trọng Tiêu cố gắng chờ đợi nhìn cậu.

Diệp Trầm Tĩnh lặng yên một lúc, mới gật đầu, “Được.” May mà cậu đã cất hết ảnh của mẹ và tài liệu của Diệp Trọng Tiêu đi rồi.

“Chúng ta xuống xe.”

Diệp Trọng Tiêu cười tươi đến không thể tươi hơn nữa, cầm lấy cặp sách của cậu, cùng bình giữ nhiệt xuống xe.

“Tiểu Tĩnh, vị này là ai vậy?” Một chú bảo vệ cười hỏi Diệp Trầm Tĩnh.

Diệp Trầm Tĩnh nhìn thoáng qua người đàn ông cười ôn nhu bên cạnh, nói, “Bạn bè ạ.”

“À, bạn của cháu thật tốt.”

Nhìn xem, ngay cả cặp sách cũng đều cầm giúp, bạn bè như vậy rất khó có được.

“Xin chào, tôi là Diệp Trọng Tiêu.”

Diệp Trọng Tiêu cười ôn hòa, gật đầu chào, giữa chân mày mang theo sự tao nhã cao quý không nói nên lời.

Nhìn bộ dáng này của hắn, nhất định là người có thân phận, tiểu Tĩnh có thể giao cho người bạn này được đây, đứa trẻ này thật đáng thương, mẹ mất đi trong nhà chỉ còn mình nó, quá vắng vẻ, hiện tại có bạn bè, ông cũng có chút yên tâm.

“Xin chào, gọi tôi là chú Phương là được rồi.”

Nhà của Diệp Trầm Tĩnh tuy là không lớn, thế nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, đi vào bên trong cũng rất thoải mái, nhưng có chút lạnh lẽo buồn tẻ. Diệp Trọng Tiêu vừa đi vào, tâm đã đau. Tĩnh của hắn ở một mình, có bao nhiêu cô đơn a. Sau này mình nhất định phải chăm sóc em ấy nhiều nhiều hơn nữa.

Diệp Trầm Tĩnh muốn giúp hắn pha trà, bị hắn ngăn lại. Diệp Trọng Tiêu đem cậu kéo đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, giúp cậu mở hộp cơm ra, lấy đũa và thìa đặt trong tay cậu.

“Em ăn đi, anh không khát.”

Nói xong ngồi đối diện cậu nhìn cậu ăn.

Nhìn món ăn xinh đẹp nhưng thanh đạm dễ tiêu trước mặt, có thể thấy được sự tỉ mỉ chăm chút trong khâu chuẩn bị, cho dù không muốn ăn uống, nhưng đối diện với ánh mắt ôn nhu của người đàn ông kia, vẫn từ từ ăn từng miếng.

Ăn vài miếng, Diệp Trầm Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh không ăn?”

“Anh ăn rồi.”

“À.” Cúi đầu tiếp tục cố gắng phấn đấu.

Lần này cũng chưa ăn được bao nhiêu, chưa tới một nửa, đó là bởi vì thức ăn được chuẩn bị cũng có hơi nhiều, thấy Diệp Trầm Tĩnh để đũa xuống, Diệp Trọng Tiêu cũng không ép buộc cậu nữa.

Mở nắp bình giữ nhiệt, đem bình giữ nhiệt xinh đẹp đưa cho cậu.

Diệp Trầm Tĩnh tiếp nhận uống gần một nửa, cái bình hồi sáng nay, vừa mới uống phân nửa.

“Sau này cơm ba bữa của em anh sẽ mang đến nha.” Diệp đại gia làm bộ dáng như một vú em.

“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh biết mình phản đối cũng không được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Nhưng, nhiều lắm, lãng phí.” Mỗi lần đều mang nhiều như thế này, mình nhất định sẽ không ăn hết, những món ăn xinh đẹp như vậy, nhất định phải tốn không ít thời gian làm ra.

“Đâu có nhiều, là do em ăn quá ít. Thiên Diễn ăn nhiều gấp đôi em đó.” Diệp Trọng Tiêu vừa bất đắc dĩ, vừa đau lòng, hận không thể tự mình giúp em ấy ăn, nhưng, điều kiện tiên quyết là mình ăn vào có thể vô bụng em ấy.

“Thực sự ăn rất no.” Sức ăn của cậu luôn luôn không lớn, ăn được như vầy đã là quá tốt rồi.

“Được rồi, sau này anh sẽ mang ít một chút.” Diệp Trọng Tiêu thở dài.

“Oa.” Diệp Trầm Tĩnh ngáp một cái, đứng lên, “Anh trở về?”

“Không, anh nhìn em ngủ, tỉnh thì anh đưa em đi học.” Diệp Trọng Tiêu cũng đứng lên, thành thật nói.

“Được.” Dương như, bất kể hắn đưa ra yêu cầu gì, Diệp Trầm Tĩnh cũng sẽ không có ý kiến khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương