Thanh Mai Trúc Mã
-
Chương 9: Muốn dựa vào anh mãi mãi
Sáng đi học trên lớp, đến chiều Thanh Trúc phải đi học thêm tiếng Anh.
Cô chỉ giỏi mỗi môn Toán, Văn có chút tố chất, Anh thì...
Nói chung, xã hội bây giờ phát triển lắm, hầu như bằng tuổi cô ai cũng học tiếng Anh, bố mẹ cô bảo cứ học thêm một thứ tiếng, mình không mất gì. Vả lại, bây giờ tiếng Anh là ngôn ngữ chung, đi sang nước nào thì cũng chủ yếu dùng nó để giao tiếp cho tiện.
Đúng tám giờ tan học, Thanh Trúc đứng đen mặt trước cổng nhà cô giáo.
Tháng tám, trời hay mưa, một tuần có bảy ngày thì năm ngày mưa. Không may, hôm nay là một trong năm ngày ấy, không may hơn nữa, chỗ học thêm của cô nằm ở trong ngõ, không có cống thoát nước, thế là... dưới bậc thềm nhà cô giáo giờ như một con sông nhỏ.
Thanh Trúc quay sang nhìn bạn mình tháo dép lội xuống nước.
Lạy chúa, nước ngập tới tận đầu gối...
Huhu, hôm nay cô đi giày mà, mặc quần lửng mà.... trời lại vẫn còn mưa...
AI ĐƯA EM VỀ???
Đúng lúc Thanh Trúc đang cuống hết cả lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Anh mặc cũng mặc quần lửng, nhưng vì cao nên nước chỉ ngang bắp chân. Anh bước lên bậc thềm rất nhẹ nhàng: "Đi về."
Cô vui đến nỗi suýt nữa hét lên, đang không biết làm thế nào thì anh đã đến rồi!
Cô vui sướng chưa được bao lâu thì thấy anh quay lưng tiếp tục bước xuống thềm.
Thanh Trúc: "Ơ?"
"Đi về."- Anh rất kiên nhẫn lặp lại.
"Không! Em đi giày mà, không xuống đấy đâu, ướt hết!"
Quốc Dương: "Cởi ra."
"Không, bẩn lắm!!"
Quốc Dương: "Cởi ra, đi xuống, em muốn anh cõng em nữa à?"
Anh chỉ buột miệng nói vậy, ai ngờ cô nhóc kia mặt sáng bừng lên, kéo kéo tay anh: "Cõng."
Quốc Dương: "..."
Rốt cuộc cuối cùng anh cũng thoả hiệp, cõng cô lội nước về nhà.
Thanh Trúc vòng tay ôm cổ anh, áp mặt vào tấm lưng vững chãi của anh, trong lòng thấy rất hạnh phúc.
Có lẽ chính cô cũng không biết, sau bao nhiêu năm nhận sự chở che, cảm nhận sự tồn tại của anh, cô có yêu anh không?
Cô mới chỉ là cô nhóc mười sáu tuổi, chẳng thể hiểu một cách sâu sắc yêu là như thế nào.
Anh ở bên cô rất lâu rồi, từ lúc cô còn là một cô bé tự thu mình lại trong thế giới riêng, cho đến bây giờ, cô trở thành một thiếu nữ cởi mở hoạt bát. Nếu nói anh chẳng là gì trong cuộc đời của cô thì chắc chắn là sai. Nếu nói cô không thích sự tồn tại của anh thì chẳng đúng.
Yêu là gì?
Cô chỉ biết, hiện tại lưng anh rất rộng, rất ấm áp, cô muốn mãi mãi dựa vào tấm lưng này, nhận sự bao bọc của anh. Tương lai mai sau như thế nào, chưa cần lo nghĩ.
Chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.
Cô chỉ giỏi mỗi môn Toán, Văn có chút tố chất, Anh thì...
Nói chung, xã hội bây giờ phát triển lắm, hầu như bằng tuổi cô ai cũng học tiếng Anh, bố mẹ cô bảo cứ học thêm một thứ tiếng, mình không mất gì. Vả lại, bây giờ tiếng Anh là ngôn ngữ chung, đi sang nước nào thì cũng chủ yếu dùng nó để giao tiếp cho tiện.
Đúng tám giờ tan học, Thanh Trúc đứng đen mặt trước cổng nhà cô giáo.
Tháng tám, trời hay mưa, một tuần có bảy ngày thì năm ngày mưa. Không may, hôm nay là một trong năm ngày ấy, không may hơn nữa, chỗ học thêm của cô nằm ở trong ngõ, không có cống thoát nước, thế là... dưới bậc thềm nhà cô giáo giờ như một con sông nhỏ.
Thanh Trúc quay sang nhìn bạn mình tháo dép lội xuống nước.
Lạy chúa, nước ngập tới tận đầu gối...
Huhu, hôm nay cô đi giày mà, mặc quần lửng mà.... trời lại vẫn còn mưa...
AI ĐƯA EM VỀ???
Đúng lúc Thanh Trúc đang cuống hết cả lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Anh mặc cũng mặc quần lửng, nhưng vì cao nên nước chỉ ngang bắp chân. Anh bước lên bậc thềm rất nhẹ nhàng: "Đi về."
Cô vui đến nỗi suýt nữa hét lên, đang không biết làm thế nào thì anh đã đến rồi!
Cô vui sướng chưa được bao lâu thì thấy anh quay lưng tiếp tục bước xuống thềm.
Thanh Trúc: "Ơ?"
"Đi về."- Anh rất kiên nhẫn lặp lại.
"Không! Em đi giày mà, không xuống đấy đâu, ướt hết!"
Quốc Dương: "Cởi ra."
"Không, bẩn lắm!!"
Quốc Dương: "Cởi ra, đi xuống, em muốn anh cõng em nữa à?"
Anh chỉ buột miệng nói vậy, ai ngờ cô nhóc kia mặt sáng bừng lên, kéo kéo tay anh: "Cõng."
Quốc Dương: "..."
Rốt cuộc cuối cùng anh cũng thoả hiệp, cõng cô lội nước về nhà.
Thanh Trúc vòng tay ôm cổ anh, áp mặt vào tấm lưng vững chãi của anh, trong lòng thấy rất hạnh phúc.
Có lẽ chính cô cũng không biết, sau bao nhiêu năm nhận sự chở che, cảm nhận sự tồn tại của anh, cô có yêu anh không?
Cô mới chỉ là cô nhóc mười sáu tuổi, chẳng thể hiểu một cách sâu sắc yêu là như thế nào.
Anh ở bên cô rất lâu rồi, từ lúc cô còn là một cô bé tự thu mình lại trong thế giới riêng, cho đến bây giờ, cô trở thành một thiếu nữ cởi mở hoạt bát. Nếu nói anh chẳng là gì trong cuộc đời của cô thì chắc chắn là sai. Nếu nói cô không thích sự tồn tại của anh thì chẳng đúng.
Yêu là gì?
Cô chỉ biết, hiện tại lưng anh rất rộng, rất ấm áp, cô muốn mãi mãi dựa vào tấm lưng này, nhận sự bao bọc của anh. Tương lai mai sau như thế nào, chưa cần lo nghĩ.
Chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook