Thanh Mai Trúc Mã Đi Đâu Vậy???
-
Chương 3-2
Trương Dực Thiên xuống xe, bế cô sang xe của Quách Tử Hành giống như đang bàn giao hàng hóa, sau khi buông cô ra thì dặn dò Quách Tử Hành mấy câu rồi cũng từ biệt. Vương Điềm Điềm vừa ngồi lên xe Quách Tử Hành liền bắt đầu hối hận.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói với nhau lời nào.
Vương Điềm Điềm mấy lần dốc hết dũng khí, muốn mở miệng, nhưng vừa quay sang thấy vẻ mặt của Quách Tử Hành, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Anh Tử Hành." Mắt thấy đã gần về đến nhà, Vương Điềm Điềm rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng: "… Nếu như có chỗ nào em làm không đúng, hoặc nếu anh không thích thì có thể nói với em. Em sẽ đổi, nhất định sẽ sửa.”
Nếu đã làm sai, vậy thì phải nhận lỗi thôi.
Vương Điềm Điềm ra vẻ tội nghiệp nhìn Quách Tử Hành, chuẩn bị làm nũng. Nếu quan hệ dần xa cách thì phải tìm cách thân thiết như trước, quan hệ dần không tốt thì phải tìm cách phục hồi như cũ! Vương Điềm Điềm suy đi nghĩ lại cũng không muốn mất đi người anh như Quách Tử Hành.
"Anh Tử Hành…" Vương Điềm Điềm thấy Quách Tử Hành không phản ứng thì hốt hoảng lớn giọng hơn, tiếp tục nói: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nếu như anh cảm thấy em chỗ nào không tốt thì cứ nói thẳng.”
"Thật ra thì hôm ấy, em đi tìm Quách Tử tuyền, cô ấy lại nói đang ở trong công ty anh…Không ngờ đụng phải Hướng Vinh… Em cũng không phải thật sự muốn đánh cô ấy, chỉ là do bị cô ấy kích động nên nghĩ muốn dọa cô ấy một chút…” Cô giải thích chuyện lúc đó, cô cũng không phải cố ý muốn đi tìm Hướng Vinh, chính là không cẩn thận đụng phải.
"Cái này anh biết, không cần nhắc lại. Anh biết bản tính em rất thiện lương, nhưng có những lúc em không khống chế được tính tình của mình. Yêu ghét phân minh là tốt, nhưng quá mức thì không còn là chuyện tốt nữa. Hiện tại ngay giữa chốn công cộng lại muốn động thủ đánh người…Về sau này thì sao? Em bị chiều hư nên không biết lễ nghi nữa rồi."Quách Tử Hành mắt nhìn thẳng, quẹo cua một vòng vào khu biệt thự Vương gia, tốc độ chậm dần lại: "Em coi anh là anh trai, có lẽ vẫn luôn nghĩ rằng dù trời có sập xuống cũng sẽ có anh chống? Sau này nếu em mắc phải sai lầm gì nữa, anh sẽ không tiếp tục giúp em, có một số việc không phải cứ gọi một tiếng anh là có thể, hiểu không?”
Vương Điềm Điềm không nói, ngoan ngoãn lắng nghe Quách Tử Hành.
Anh thấy Vương Điềm Điềm không đáp lại, lúc này mới nghiêng mắt nhìn xuống cô, tư thế giống như con nít làm sai cuốn rúc vào ghế trước.
Anh thở dài một cái, cũng không nói thêm, lái xe vào nhà xe của Vương gia, sau đó gọi người làm dìu cô vào nhà.
Ngày hôm sau, Vương Điềm Điềm gặp lại Trương Dực Thiên ở tiệc rượu do công ty tổ chức. Trương Dực Thiên tò mò hỏi lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Vương Điềm Điềm kể lại đều đuôi câu chuyện khiến cho Trương Dực Thiên cười không đứng thẳng nổi.
"Ha ha ha ha, anh từng nói anh ấy quản em không khác gì con gái, giờ em xem có phải không?” Trương Dực Thiên cười nói: "Quả thật là thăng cấp thêm một bác Vương trẻ nữa! Một ba lớn, một ba nhỏ, Vương Điềm Điềm, anh thật sự rất đồng cảm với em đó!"
Vương Điềm Điềm thấy Trương Dực Thiên đắc chí như vậy, nhất thời lại nhớ đến chị Tiểu Điệp, nhất thời không nhịn được mở miệng thăm dò: "Còn anh, về sau tìm vợ, em thấy cũng chỉ có người như chị Tiểu Điệp mới có thể quản được anh."
Lời vừa nói ra...
Trương Dực Thiên liền trầm mặt lại, cầm ly rượu lên nhấp một miếng rượu.
"Đúng rồi, lúc chị Tiểu Điệp ở Mỹ có liên lạc với anh không?” Vương Điềm Điềm làm bộ không nhìn thấy, kề sát tới mà tiếp tục hỏi.
"Không có." Trương Dực Thiên liền lắc đầu: "Cô ấy sau khi ra nước ngoài thì không còn giữ liên lạc nữa, không phải ngày mai trở lại rồi sao? Chúng ta có thể tụ họp, càng đủ người thì càng vui, anh cũng rất lâu rồi chưa gặp lại cô ấy.”
Lời nói này…
Cùng thật là.
Vương Điềm Điềm cũng không vạch trần anh, cô chỉ híp mắt cười nhìn anh rồi tiếp lời: “Đúng vậy, chờ chị Tiểu Điệp quay về, chúng ta nhất định phải tổ chức tiệc đón gió tầy trần.”
Cô cúi đầu uống rượu, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh nữa. Cô nghĩ Trương Dực Thiên không chịu thừa nhận có lẽ vì còn ngại Quách Tử Hành. Nếu như thật sự anh ấy ở cùng một chỗ với chị Tiểu Điệp mà phải lừa dối mọi người như vậy, chỉ có một nguyên nhân duy nhất là vì Quách Tử Hành, sợ rằng phải tới khi thời cơ chín mùi bọn họ mới có thể công khai bên nhau.
Chỉ là, tại sao chị Tiểu Điệp lại ở cùng với Trương Dực Thiên? Cô vẫn luôn thắc mắc về điều đó.
"Ai, đó không phải là Quách Tử tuyền sao?" Trương Dực Thiên đụng nhẹ vào Vương Điềm Điềm vẫn đang thất thần, vừa nói vừa vẫy tay chào hỏi cô gái trẻ tuổi vừa bước vào cách đó không xa.
Cô gái trẻ tuổi này mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ thẫm, nhìn qua rất đơn giản; mái tóc dài tự nhiên xõa trên vai, vẻ mặt thản nhiên, trên tay đang cầm chiếc ví theo mẫu mới nhất, trên mặt lại đeo một chiếc kính mắt bằng bạc. Cách phối này có vẻ không phù hợp lắm nhưng ở trên người cô lại nhìn rất tự nhiên, chính là kiểu cách của người phụ nữ thành đạt.
Đây là tiệc rượu từ thiện do một tạp chí tổ chức, ở đây nếu không phải là những ngôi sao nổi tiếng thì cũng là tầng lớp thượng lưu. Vương Điềm Điềm bình thường không có hứng thú tham gia mấy bữa tiệc rượu này, nếu có thời gian thì cô thích ở nhà đọc sách dạy nấu ăn hoặc đi tập gym, chỉ có điều bố mẹ cô thường nhận được những thiệp mời như thế này, cô đành phải lựa chọn vài cái tham gia.
Chỉ là lần này không giống như vậy. Vì tiệc rượu lần này là do công ty tổ chức sự kiện của cô và Quách Tử Tuyền tổ chức, cho nên hai người phải tới tham gia để giám sát. Vương Điềm Điềm và Quách Tử Tuyền xấp xỉ tuổi nhau, lại đều có ý muốn tự lập nên gia đình hai bên cũng góp ít tiền ngụ ý đấu tư cho hai cô con gái, nếu làm nên thành tựu thì tốt, không thì cũng chẳng sao. Không ngờ hai người bọn họ thật sự làm nên chuyện, có lẽ bởi vì bối cảnh của Vương gia và Quách gia nên hai người tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm giao tiếp ở giới thượng lưu nên thành lập công ty tổ chức sự kiện, hai người bọn họ lại vừa xinh đẹp vừa hoạt ngôn, kết quả là càng làm càng lớn.
"Quách tổng….Anh xin em lấy cái mắt kính xuống đi!" Trương Dực Thiên nhìn Quách Tử Tuyền một lúc, sau khi thấy mắt kính trên mặt cô thì liền cau mày nói: “Lần nào anh cũng nói với em rồi, em không thấy phiền sao? Sao em không đổi thành đeo kính sát tròng đi?”
Vương Điềm Điềm liếc mắt nhìn Trương Dực Thiên, đi tới kéo tay Quách Tử Tuyền cười nói: "Cái này mới đúng là Quách Tử Tuyền của em, làm sao có thể so sánh với mấy người tầm thường. Em thấy cô ấy như vậy rất xinh đẹp, anh xem da trắng mịn như thế này, mắt phượng mày ngài, lại thêm đôi môi dày quyến rũ…”
Quách Tử Tuyền xì một cái cười ra tiếng, giơ tay lên vuốt ve khung kiếng: "Đừng tâng bốc nữa. Trước mặt cậu với chị Tiểu Điệp, tớ chẳng là gì cả. Khi còn bé, mấy người lớn trong nhà còn nói hai người một thì ngây thơ đáng yêu, một thì xinh đẹp hào phóng, còn tớ lại chính là phiên bản nữ của Quách Tử Hành, lúc nghe thấy những lời này tớ còn khóc nhè không ít đấy.”
"Hai người thay vì cứ tâng bốc nhau thì nhanh chóng tìm cho anh hai đứa em rể đi.” Trương Dực Thiên thấy hai người không thèm để ý, lại hỏi: “Hai đứa không vội sao? Tuổi thanh xuân có thể được mấy năm…”
Quách Tử Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, chợt nhớ tới ngày mai chị Tiểu Điệp về nước nên bắt ngay trọng điểm: "Trong chúng ta, chị Tiểu Điệp lớn tuổi nhất. Chị ấy không vội thì tụi em gấp cái gì chứ?”
Nói xong ngừng một chút, còn bổ sung một câu: "Cái người này sao lại thích thúc giục như vậy, đợi ngày mai chị ấy về, anh ra mặt giục chị ấy đi.” Quách Tử Tuyền chỉ cho rằng Điền Tiểu Điệp còn độc thân, lại lớn tuổi nhất nên khi nhắc đến chị ấy, Trương Dực Thiên cũng mất đi mấy phấn khí thế.
Vương Điềm Điềm trong lòng lại càng rõ ràng, hiện tại chỉ có một mình cô biết chuyện của Trương Dực Thiên và chị Tiểu Điệp, cho nên chỉ âm thầm cười nhìn Trương Dực Thiên, nhìn xem anh ấy phản ứng như thế nào.
Trương Dực Thiên cũng không ngờ Quách Tử Tuyền sẽ phản pháo như thế, nhất thời cũng không biết nói gì. Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lấy cớ muốn đi sang chào hỏi mấy diễn viên tiền bối nên lập tức rời đi.
Trong lòng Vương Điềm Điềm cũng không quá vui vẻ, nhìn Trương Dực Thiên kinh ngạc, mặc dù trước đây cô rất ủng hộ Quách Tử Hành và chị Tiểu Điệp, vẫn luôn cảm thấy bọn họ gương vỡ lại lành. Nhưng khi tận mắt thấy chị Tiểu Điệp và Trương Dực Thiên hôn môi, lập trường của cô lại dao động, hai người họ thật sự rất xứng đôi nha! Gần đây cô cũng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều phải lấy chị Tiểu Điệp làm trung tâm, nếu như chị Tiểu Điệp cảm thấy hạnh phúc là được rồi, là ai đều không quan trọng.
"Đúng rồi." Quách Tử Tuyền nói: "Ba tớ cứ nhắc đi nhắc lại là rất lâu rồi không gặp cậu. Ông ấy hẹn với bác Vương thứ sáu này mọi người hẹn nhau ăn cơm, bảo tớ thông báo với cậu.”
Vương Điềm Điềm vừa định mở miệng nói, lại chần chừ một lúc, hỏi "…Đến lúc đó anh cậu cũng tới?"
"Cái này tớ không rõ lắm, có thể sẽ tới, cũng có thể sẽ không đi, tớ cũng không hỏi." Quách Tử Tuyền nhíu mày: "Tớ và anh ấy quan hệ cũng không tốt lắm, cậu cũng biết mà."
Vương Điềm Điềm nghe cô vừa nói như thế, liền thở dài một cái.
"Thế nào?" Quách Tử Tuyền cười cười: "Anh ấy gần đây lại giáo dục cậu hả?"
Vương Điềm Điềm nhắm mắt lại, gật đầu một cái.
"Tớ nghĩ rằng anh ấy không có bạn gái để răn dạy, cho nên chỉ còn biết bắt nạt hai người chúng ta.” Quách Tử Tuyền vừa nghĩ tới chuyện Vương Điềm Điềm bị giáo dục liền trở nên vui vẻ: “Cậu cũng đừng trách anh ấy, thử nghĩ xem làm người như anh ấy cũng không dễ dàng, hai ba năm này bên cạnh cũng không có phụ nữ. Kìm nén thật quá lợi hại! Ngay cả một đối tượng hẹn hò tớ cũng chưa từng thấy. Anh ấy bộ dạng giống như Trương Dực Thiên, bên ngoài đều là nhân tài kiệt xuất, không chừng trong lòng lại rất vặn vẹo đấy.”
Vương Điềm Điềm vốn đang bi thảm, cũng hùa vào nói đùa: "Cậu vậy mà cũng dám cùng tớ nhiều chuyện, nói xấu anh cậu mà không thèm chớp mắt. Ở trước mặt ba và anh cậu lại ra vẻ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhu thuận lại biết quan tâm… khiến ba mẹ tớ đều nói Quách Tử Tuyền ngoan ngoãn và dịu dàng hơn nhiều.
"Còn không phải là bị ba và anh tớ luyện thành dáng vẻ đoan trang này.” Quách Tử Tuyền để ly rượu xuống, nháy mắt: "Thật may là tớ đủ bản lĩnh, không có bị bọn họ thu phục…"
"Đúng là rất bản lĩnh." Vương Điềm Điềm nói tiếp lời của cô.
Quách Tử Tuyền hài lòng gật đầu một cái.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói với nhau lời nào.
Vương Điềm Điềm mấy lần dốc hết dũng khí, muốn mở miệng, nhưng vừa quay sang thấy vẻ mặt của Quách Tử Hành, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Anh Tử Hành." Mắt thấy đã gần về đến nhà, Vương Điềm Điềm rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng: "… Nếu như có chỗ nào em làm không đúng, hoặc nếu anh không thích thì có thể nói với em. Em sẽ đổi, nhất định sẽ sửa.”
Nếu đã làm sai, vậy thì phải nhận lỗi thôi.
Vương Điềm Điềm ra vẻ tội nghiệp nhìn Quách Tử Hành, chuẩn bị làm nũng. Nếu quan hệ dần xa cách thì phải tìm cách thân thiết như trước, quan hệ dần không tốt thì phải tìm cách phục hồi như cũ! Vương Điềm Điềm suy đi nghĩ lại cũng không muốn mất đi người anh như Quách Tử Hành.
"Anh Tử Hành…" Vương Điềm Điềm thấy Quách Tử Hành không phản ứng thì hốt hoảng lớn giọng hơn, tiếp tục nói: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nếu như anh cảm thấy em chỗ nào không tốt thì cứ nói thẳng.”
"Thật ra thì hôm ấy, em đi tìm Quách Tử tuyền, cô ấy lại nói đang ở trong công ty anh…Không ngờ đụng phải Hướng Vinh… Em cũng không phải thật sự muốn đánh cô ấy, chỉ là do bị cô ấy kích động nên nghĩ muốn dọa cô ấy một chút…” Cô giải thích chuyện lúc đó, cô cũng không phải cố ý muốn đi tìm Hướng Vinh, chính là không cẩn thận đụng phải.
"Cái này anh biết, không cần nhắc lại. Anh biết bản tính em rất thiện lương, nhưng có những lúc em không khống chế được tính tình của mình. Yêu ghét phân minh là tốt, nhưng quá mức thì không còn là chuyện tốt nữa. Hiện tại ngay giữa chốn công cộng lại muốn động thủ đánh người…Về sau này thì sao? Em bị chiều hư nên không biết lễ nghi nữa rồi."Quách Tử Hành mắt nhìn thẳng, quẹo cua một vòng vào khu biệt thự Vương gia, tốc độ chậm dần lại: "Em coi anh là anh trai, có lẽ vẫn luôn nghĩ rằng dù trời có sập xuống cũng sẽ có anh chống? Sau này nếu em mắc phải sai lầm gì nữa, anh sẽ không tiếp tục giúp em, có một số việc không phải cứ gọi một tiếng anh là có thể, hiểu không?”
Vương Điềm Điềm không nói, ngoan ngoãn lắng nghe Quách Tử Hành.
Anh thấy Vương Điềm Điềm không đáp lại, lúc này mới nghiêng mắt nhìn xuống cô, tư thế giống như con nít làm sai cuốn rúc vào ghế trước.
Anh thở dài một cái, cũng không nói thêm, lái xe vào nhà xe của Vương gia, sau đó gọi người làm dìu cô vào nhà.
Ngày hôm sau, Vương Điềm Điềm gặp lại Trương Dực Thiên ở tiệc rượu do công ty tổ chức. Trương Dực Thiên tò mò hỏi lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Vương Điềm Điềm kể lại đều đuôi câu chuyện khiến cho Trương Dực Thiên cười không đứng thẳng nổi.
"Ha ha ha ha, anh từng nói anh ấy quản em không khác gì con gái, giờ em xem có phải không?” Trương Dực Thiên cười nói: "Quả thật là thăng cấp thêm một bác Vương trẻ nữa! Một ba lớn, một ba nhỏ, Vương Điềm Điềm, anh thật sự rất đồng cảm với em đó!"
Vương Điềm Điềm thấy Trương Dực Thiên đắc chí như vậy, nhất thời lại nhớ đến chị Tiểu Điệp, nhất thời không nhịn được mở miệng thăm dò: "Còn anh, về sau tìm vợ, em thấy cũng chỉ có người như chị Tiểu Điệp mới có thể quản được anh."
Lời vừa nói ra...
Trương Dực Thiên liền trầm mặt lại, cầm ly rượu lên nhấp một miếng rượu.
"Đúng rồi, lúc chị Tiểu Điệp ở Mỹ có liên lạc với anh không?” Vương Điềm Điềm làm bộ không nhìn thấy, kề sát tới mà tiếp tục hỏi.
"Không có." Trương Dực Thiên liền lắc đầu: "Cô ấy sau khi ra nước ngoài thì không còn giữ liên lạc nữa, không phải ngày mai trở lại rồi sao? Chúng ta có thể tụ họp, càng đủ người thì càng vui, anh cũng rất lâu rồi chưa gặp lại cô ấy.”
Lời nói này…
Cùng thật là.
Vương Điềm Điềm cũng không vạch trần anh, cô chỉ híp mắt cười nhìn anh rồi tiếp lời: “Đúng vậy, chờ chị Tiểu Điệp quay về, chúng ta nhất định phải tổ chức tiệc đón gió tầy trần.”
Cô cúi đầu uống rượu, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh nữa. Cô nghĩ Trương Dực Thiên không chịu thừa nhận có lẽ vì còn ngại Quách Tử Hành. Nếu như thật sự anh ấy ở cùng một chỗ với chị Tiểu Điệp mà phải lừa dối mọi người như vậy, chỉ có một nguyên nhân duy nhất là vì Quách Tử Hành, sợ rằng phải tới khi thời cơ chín mùi bọn họ mới có thể công khai bên nhau.
Chỉ là, tại sao chị Tiểu Điệp lại ở cùng với Trương Dực Thiên? Cô vẫn luôn thắc mắc về điều đó.
"Ai, đó không phải là Quách Tử tuyền sao?" Trương Dực Thiên đụng nhẹ vào Vương Điềm Điềm vẫn đang thất thần, vừa nói vừa vẫy tay chào hỏi cô gái trẻ tuổi vừa bước vào cách đó không xa.
Cô gái trẻ tuổi này mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ thẫm, nhìn qua rất đơn giản; mái tóc dài tự nhiên xõa trên vai, vẻ mặt thản nhiên, trên tay đang cầm chiếc ví theo mẫu mới nhất, trên mặt lại đeo một chiếc kính mắt bằng bạc. Cách phối này có vẻ không phù hợp lắm nhưng ở trên người cô lại nhìn rất tự nhiên, chính là kiểu cách của người phụ nữ thành đạt.
Đây là tiệc rượu từ thiện do một tạp chí tổ chức, ở đây nếu không phải là những ngôi sao nổi tiếng thì cũng là tầng lớp thượng lưu. Vương Điềm Điềm bình thường không có hứng thú tham gia mấy bữa tiệc rượu này, nếu có thời gian thì cô thích ở nhà đọc sách dạy nấu ăn hoặc đi tập gym, chỉ có điều bố mẹ cô thường nhận được những thiệp mời như thế này, cô đành phải lựa chọn vài cái tham gia.
Chỉ là lần này không giống như vậy. Vì tiệc rượu lần này là do công ty tổ chức sự kiện của cô và Quách Tử Tuyền tổ chức, cho nên hai người phải tới tham gia để giám sát. Vương Điềm Điềm và Quách Tử Tuyền xấp xỉ tuổi nhau, lại đều có ý muốn tự lập nên gia đình hai bên cũng góp ít tiền ngụ ý đấu tư cho hai cô con gái, nếu làm nên thành tựu thì tốt, không thì cũng chẳng sao. Không ngờ hai người bọn họ thật sự làm nên chuyện, có lẽ bởi vì bối cảnh của Vương gia và Quách gia nên hai người tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm giao tiếp ở giới thượng lưu nên thành lập công ty tổ chức sự kiện, hai người bọn họ lại vừa xinh đẹp vừa hoạt ngôn, kết quả là càng làm càng lớn.
"Quách tổng….Anh xin em lấy cái mắt kính xuống đi!" Trương Dực Thiên nhìn Quách Tử Tuyền một lúc, sau khi thấy mắt kính trên mặt cô thì liền cau mày nói: “Lần nào anh cũng nói với em rồi, em không thấy phiền sao? Sao em không đổi thành đeo kính sát tròng đi?”
Vương Điềm Điềm liếc mắt nhìn Trương Dực Thiên, đi tới kéo tay Quách Tử Tuyền cười nói: "Cái này mới đúng là Quách Tử Tuyền của em, làm sao có thể so sánh với mấy người tầm thường. Em thấy cô ấy như vậy rất xinh đẹp, anh xem da trắng mịn như thế này, mắt phượng mày ngài, lại thêm đôi môi dày quyến rũ…”
Quách Tử Tuyền xì một cái cười ra tiếng, giơ tay lên vuốt ve khung kiếng: "Đừng tâng bốc nữa. Trước mặt cậu với chị Tiểu Điệp, tớ chẳng là gì cả. Khi còn bé, mấy người lớn trong nhà còn nói hai người một thì ngây thơ đáng yêu, một thì xinh đẹp hào phóng, còn tớ lại chính là phiên bản nữ của Quách Tử Hành, lúc nghe thấy những lời này tớ còn khóc nhè không ít đấy.”
"Hai người thay vì cứ tâng bốc nhau thì nhanh chóng tìm cho anh hai đứa em rể đi.” Trương Dực Thiên thấy hai người không thèm để ý, lại hỏi: “Hai đứa không vội sao? Tuổi thanh xuân có thể được mấy năm…”
Quách Tử Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, chợt nhớ tới ngày mai chị Tiểu Điệp về nước nên bắt ngay trọng điểm: "Trong chúng ta, chị Tiểu Điệp lớn tuổi nhất. Chị ấy không vội thì tụi em gấp cái gì chứ?”
Nói xong ngừng một chút, còn bổ sung một câu: "Cái người này sao lại thích thúc giục như vậy, đợi ngày mai chị ấy về, anh ra mặt giục chị ấy đi.” Quách Tử Tuyền chỉ cho rằng Điền Tiểu Điệp còn độc thân, lại lớn tuổi nhất nên khi nhắc đến chị ấy, Trương Dực Thiên cũng mất đi mấy phấn khí thế.
Vương Điềm Điềm trong lòng lại càng rõ ràng, hiện tại chỉ có một mình cô biết chuyện của Trương Dực Thiên và chị Tiểu Điệp, cho nên chỉ âm thầm cười nhìn Trương Dực Thiên, nhìn xem anh ấy phản ứng như thế nào.
Trương Dực Thiên cũng không ngờ Quách Tử Tuyền sẽ phản pháo như thế, nhất thời cũng không biết nói gì. Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lấy cớ muốn đi sang chào hỏi mấy diễn viên tiền bối nên lập tức rời đi.
Trong lòng Vương Điềm Điềm cũng không quá vui vẻ, nhìn Trương Dực Thiên kinh ngạc, mặc dù trước đây cô rất ủng hộ Quách Tử Hành và chị Tiểu Điệp, vẫn luôn cảm thấy bọn họ gương vỡ lại lành. Nhưng khi tận mắt thấy chị Tiểu Điệp và Trương Dực Thiên hôn môi, lập trường của cô lại dao động, hai người họ thật sự rất xứng đôi nha! Gần đây cô cũng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều phải lấy chị Tiểu Điệp làm trung tâm, nếu như chị Tiểu Điệp cảm thấy hạnh phúc là được rồi, là ai đều không quan trọng.
"Đúng rồi." Quách Tử Tuyền nói: "Ba tớ cứ nhắc đi nhắc lại là rất lâu rồi không gặp cậu. Ông ấy hẹn với bác Vương thứ sáu này mọi người hẹn nhau ăn cơm, bảo tớ thông báo với cậu.”
Vương Điềm Điềm vừa định mở miệng nói, lại chần chừ một lúc, hỏi "…Đến lúc đó anh cậu cũng tới?"
"Cái này tớ không rõ lắm, có thể sẽ tới, cũng có thể sẽ không đi, tớ cũng không hỏi." Quách Tử Tuyền nhíu mày: "Tớ và anh ấy quan hệ cũng không tốt lắm, cậu cũng biết mà."
Vương Điềm Điềm nghe cô vừa nói như thế, liền thở dài một cái.
"Thế nào?" Quách Tử Tuyền cười cười: "Anh ấy gần đây lại giáo dục cậu hả?"
Vương Điềm Điềm nhắm mắt lại, gật đầu một cái.
"Tớ nghĩ rằng anh ấy không có bạn gái để răn dạy, cho nên chỉ còn biết bắt nạt hai người chúng ta.” Quách Tử Tuyền vừa nghĩ tới chuyện Vương Điềm Điềm bị giáo dục liền trở nên vui vẻ: “Cậu cũng đừng trách anh ấy, thử nghĩ xem làm người như anh ấy cũng không dễ dàng, hai ba năm này bên cạnh cũng không có phụ nữ. Kìm nén thật quá lợi hại! Ngay cả một đối tượng hẹn hò tớ cũng chưa từng thấy. Anh ấy bộ dạng giống như Trương Dực Thiên, bên ngoài đều là nhân tài kiệt xuất, không chừng trong lòng lại rất vặn vẹo đấy.”
Vương Điềm Điềm vốn đang bi thảm, cũng hùa vào nói đùa: "Cậu vậy mà cũng dám cùng tớ nhiều chuyện, nói xấu anh cậu mà không thèm chớp mắt. Ở trước mặt ba và anh cậu lại ra vẻ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhu thuận lại biết quan tâm… khiến ba mẹ tớ đều nói Quách Tử Tuyền ngoan ngoãn và dịu dàng hơn nhiều.
"Còn không phải là bị ba và anh tớ luyện thành dáng vẻ đoan trang này.” Quách Tử Tuyền để ly rượu xuống, nháy mắt: "Thật may là tớ đủ bản lĩnh, không có bị bọn họ thu phục…"
"Đúng là rất bản lĩnh." Vương Điềm Điềm nói tiếp lời của cô.
Quách Tử Tuyền hài lòng gật đầu một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook