Thanh Mai Trúc Mã Đi Đâu Vậy???
-
Chương 1
"Đủ rồi."
Âm thanh này hơi trầm thấp, cũng rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự khiến cho Vương Điềm Điềm khẽ chần chừ một chút.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa l.q.d có một người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn khiến cho cô đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi. Không biết là hôm nay do thời tiết quá nóng hay là do đã mắng cô gái kia mất quá nhiều sức, Vương Điềm Điềm có cảm giác mình hơi hoa mắt, không khỏi nhắm hai mắt lại.
"Thật xin lỗi." Trong nháy mắt, anh cũng đã đi qua, đưa tay giữ cổ tay của Vương Điềm Điềm lại, quay đầu nói với cô gái kia: “Cô ấy không hiểu chuyện, xin cô đừng để bụng."
Vương Điềm Điềm mở mắt ra, không thể tin ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng cao lớn của anh đứng ở bên người cô l.q.d giống như một bức tường, ép cô không dám thở mạnh, vốn dĩ định phản bác lại lời nói của anh nhưng đến cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng mà nhíu mày.
"Buông ra." Cô nhỏ giọng oán giận như con mèo nhỏ đang làm nũng, nhưng anh lại làm ra vẻ như không hề nghe thấy.
Cô gái kia chợt lạnh giọng nói: "Không hiểu chuyện? Em nhớ không nhầm thì năm nay Vương đại tiểu thư cũng đã hai mươi lăm tuổi? Hôm nay tới đây đổ ập vào mắng cho em một trận, lại còn muốn động thủ đánh người. Quách Tử Hành, dù gì chúng ta cũng từng ở chung một chỗ, em thấy anh đã đứng ở bên kia đường nhìn từ lâu, nhưng lúc cô ấy sắp đánh em mới chạy tới ngăn lại giống như đang xem kịch hay…"
Vừa nghe đến những câu này, Vương Điềm Điềm chợt đổ mồ hôi lạnh, vậy là những gì nên nghe hay nên nhìn thì anh đều nghe, đều thấy được rồi?
"Hướng Vinh, cô…" Cô có cảm giác như mình l.q.d đang bị gài bẫy, vì biết có Tử Hành ở đây cho nên giả bộ vô tội, thậm chí mượn cô thay mình tẩy trắng, Vương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Quách Tử Hành: "Tử Hành, anh đừng nghe cô ấy"
"Tôi bảo đảm, cô ấy sẽ không quấy rầy cô nữa." Quách Tử Hành không nhìn Vương Điềm Điềm, chỉ nói lạnh tanh: "Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn tôi sẽ cho cô câu trả lời hài lòng. Chuyện trước kia thì xóa bỏ."
Lòng Hướng Vinh bất chợt lạnh lẽo, cô nhìn ánh mắt của anh, trong con ngươi giống như vĩnh viễn có một tầng sương mù, tuy từng ở chung với nhau một chỗ nhưng chưa bao giờ cô có thể hiểu anh. Vốn là cô còn muốn nói lời tạm biệt nhưng Quách Tử Hành đã dắt Vương Điềm Điềm xoay người rời đi.
Vương Điềm Điềm bị Quách Tử Hành kéo ở phía sau, vì mang giày cao gót nên cô không theo kịp bước chân của anh.
"Tử Hành, anh đi chậm một chút." Cô nhỏ giọng xin anh: "Không nên tức giận được không? Anh phải nghe em giải thích, hôm nay em…"
"Xe cô ở bên kia?" Quách Tử Hành đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người buông cô ra, nhìn cô một lát sau đó lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi còn có chuyện, không tiễn cô."
Vương Điềm Điềm cảm thấy có chút khác lạ, cô nhìn Quách Tử Hành đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe, sau đó lên xe rời đi, từ đầu đến cuối cũng nhìn cô một cái. Cô cúi đầu thầm nghĩ xong rồi, anh Tử Hành khẳng định là rất tức giận.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Dực Thiên: "Anh Dực Thiên, anh phải giúp em. Hôm nay em phạm lỗi, Tử Hành l.q.d ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho em nói, bên ngoài thì làm ra vẻ không sao nhưng có vẻ rất giận!"
Bên này Trương Dực Thiên đang bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị cho ra mắt nhãn hiện mới, anh khoanh tay nhỏ giọng nói: “Cậu ấy sao lại tức giận được? Bình thường cũng như vậy mà! Vừa mới mắng em xong thì lại đối xử tốt với em, Tiểu Điềm à, anh xin em đừng lúc nào cũng gọi vào lúc anh bận nữa được không?”
"Không phải vậy." Vương Điềm Điềm trong lòng hoang mang, ấp úng nửa ngày mới nói: "Hôm nay em…nhắc đến chị Tiểu Điệp"
"Cái gì?" Tiếng nhạc xung quanh hơi lớn nên Trương Dực Thiên không nghe rõ, lặp lại hỏi một câu: "Em nói cái gì?"
"Chị…Tiểu…Điệp" Vương Điềm Điềm gằn từng chữ nói.
Điền Tiểu Điệp, cái tên này cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện bên lỗ tai của anh, ánh mắt Trương Dực Thiên chợt ảm đạm, đột nhiên anh phát hiện mình không biết nên nói gì tiếp theo, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần: "Chuyện như vậy, anh không giúp được em."
Bởi vì chuyện suýt nữa đánh nhau với Hướng Vinh ở dưới công ty của Quách Tử Hành khiến Vương Điềm Điềm lo lắng suốt cả đêm, rốt cuộc vẫn quyết định tới cửa nói xin lỗi. Dù gì Hướng Vinh cũng từng là bạn gái của Quách Tử Hành, với tính tình của Quách Tử Hành chắc chắn sẽ không đứng nhìn Hướng Vinh bị đánh, nhớ lại ngày đó cô cũng là vì bị Hướng Vinh làm cho tức giận mới trúng kế của cô ta. Dĩ nhiên quan trọng nhất là cô và Hướng Vinh mà cãi nhau, lúc hai người nói chuyện cũng đề cập không ít tới Điền Tiểu Điệp.
Ai cũng biết, mấy năm nay không ai dám nhắc tới Điền Tiểu Điệp trước mặt Quách Tử Hành.
Vốn là muốn tìm Trương Dực Thiên l.q.d để tiếp thêm một chút can đảm, hoặc nhờ anh ấy giúp cô nói chuyện. Nhưng anh ấy lại lấy cớ từ chối, hơn nữa còn trực tiếp cúp máy, không nhận điện thoại của cô!
Qua nhiều năm như vậy, những chuyện khác l.q.d Trương Dực Thiên vẫn luôn luôn ra mặt thay cô nhưng trước mặt Quách Tử Hành thì anh ấy lại đặc biệt kinh sợ, một người đàn ông cao gần 1m9 vậy mà lại bày ra vẻ mặt như vậy, hơn nữa anh ấy còn đặc biệt tự hào nói đó biểu hiện tôn kính với đại ca khiến Vương Điềm Điềm rất coi thường, nhưng chính cô ở trước mặt Quách Tử Hành cũng không dám lỗ mãng...
Bởi vì được nuông chiều nên Vương Điềm Điềm dần dần vô pháp vô thiên, lúc còn nhỏ cô cũng không sợ Quách Tử Hành. Thế nhưng mấy năm, không biết vì sao, Vương Điềm Điềm càng ngày càng không dám phách lối trước mặt Quách Tử Hành. Có thể là l.q.d bởi vì quá bận rộn, cũng có thể vì áp lực công việc mà càng ngày Quách Tử Hành càng lạnh nhạt l.q.d và xa cách với cô, điểm này Vương Điềm Điềm cũng cảm thấy được cho nên càng làm cho cô không dám thân cận với anh.
"Điềm Điềm, tôi thật sự không giúp được cậu." Vạn Phương nhún nhún vai nói: “Cậu cũng biết tính tình của anh ấy, hơn nữa lại đang bàn chuyện trong phòng. Cậu không hẹn trước, bây giờ lại muốn đi vào là tìm chỗ chết đấy.”
Vương Điềm Điềm nhìn cửa phòng đóng chặt thì cũng không tiện làm khó Vạn Phương, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tôi ngồi chờ, bao lâu thì có thể xong?"
Vạn Phương cúi đầu nhìn vào lịch trình nói: "Hôm nay rất lạ, tiếp theo cũng không sắp xếp chuyện gì, bên trong nói là đối tác đến từ Đài Loan nhưng lại chỉ đi có một người, hôm nay chỉ muốn đơn thuần cùng Quách tổng tâm sự, nhưng không thể quấy nhiễu. Cho nên tôi cũng không rõ khi nào sẽ xong.”
"Được." Vương Điềm Điềm thầm nghĩ nếu mình tới để nói xin lỗi vậy thì ngồi chờ l.q.d một chút cũng không sao…
Trong lúc bất chợt, cô giống như nhớ tới chuyện gì, cúi đầu rủ rỉ với Vạn Phương: "Chiều hôm qua, Hướng Vinh tìm Quách Tử Hành làm gì vậy?"
Vạn Phương vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, lui về phía sau, oán hận nói: "Chuyện như vậy đừng hỏi tôi. Nếu để cho Quách tổng biết sau lưng tôi nói mấy chuyện riêng tư này với cậu, tôi còn có thể ở đây làm việc sao? Cậu cũng không phải không biết…"
Vương Điềm Điềm đưa tay ý bảo cô ấy im lặng, cười híp mắt nói: “Chúng ta là bạn bè lâu năm? Chuyện này…"
Vạn Phương liếc cô một cái, lập tức ngồi xuống che miệng của cô: "Ngày hôm qua Hướng Vinh tới tìm anh ấy, ở lại bên trong nửa giờ mới ra ngoài. Tôi cũng không biết nói cái gì, chỉ là lúc đi ra, Hướng Vinh có vẻ rất vui mừng đấy."
Vương Điềm Điềm nhíu mày một cái, chị Tiểu Điệp rất vất vả mới từ nước Mĩ trở lại, không biết Hướng Vinh lại muốn tới làm cái gì! Nhưng nhớ đến thái độ như có như không của Quách Tử Hành đối với Hướng Vinh ngày hôm qua, còn nói cái gì mà xóa bỏ tất cả.
Cô gật đầu một cái nói: "Cậu đi làm việc đi, tôi ở chỗ này chờ, không cần phải để ý đến tôi."
Đợi thì đợi, nhưng không ngờ l.q.d một lần đợi lại hơn ba giờ. Vương Điềm Điềm ngồi ở trên ghế sa lon có hơi buồn ngủ, thầm nghĩ Quách Tử Hành bàn chuyện làm ăn không thể xong liền vì vậy cô cầm chiếc mền của Vạn Phương định chợp mắt một chút, không ngờ vừa nhắm mắt lại thì lại nghe thấy một giọng nói.
"Nhiều năm không gặp, không ngờ vẫn đáng yêu như vậy."
Vương Điềm Điềm mở mắt nhìn về hướng phòng làm việc thì thấy cửa đã mở ra, Quách Tử Hành đứng ở cửa bên cúi đầu sửa l.q.d sang lại ống tay áo, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, mà đứng bên cạnh anh lại là một người đàn ông rất hào hoa, Quách Tử Hành cao 1m85 không hề có vẻ thua kém, chỉ là hơi gầy hơn một chút nên nhìn qua người bên cạnh vẫn lớn hơn.
Trong đầu như nhớ ra chuyện gì đó liền đứng dậy đi tới trước mặt người kia, vươn tay cười nói: "Ki Wi, đã lâu không gặp, anh cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp trai như trước đây." Khuôn mặt nhỏ hồng l.q.d hào treo lên một nụ cười tiêu chuẩn.
Ki Wi cũng sửng sốt một chút, anh nhíu mày, vươn tay nắm lấy tay cô: "Cám ơn, cô cũng trở nên xinh đẹp hơn." Chỉ một giây, hai người liền buông ra.
Cũng không quá thân thiện mà cũng không coi là quá xa lạ, lần gặp gần đây nhất đã là chuyện của mười năm trước, lúc đó anh ta cùng ba tới Bắc Kinh chơi, sau đó cũng không gặp lại nữa mà chỉ nghe nói sau này anh ta sang Mĩ học, sau đó ở lại xây dựng sự nghiệp, đang làm về thiết kế. Chỉ là lâu như vậy không gặp nên cô không nhớ rõ bộ dáng của anh ta, cũng may từng quen biết nên gặp mặt cũng không quá gượng gạo.
"Bọn anh chuẩn bị ra ngoài tụ tập à?” Vương Điềm Điềm nhìn tình hình sau đó tiếp tục nói: “Nếu vậy thì em sẽ quay lại gặp anh Tử Hành sau. Nếu KI WI có thời gian, em muốn mời bọn anh đi chơi, dĩ nhiên có cả Dực Thiên nữa, nếu không gọi anh ấy thì qua vài ngày nữa cũng không tìm được đâu.”
"Đúng vậy, cậu ta dạo này rất nổi tiếng. Tiết mục nào ở Đài Loan cũng có cậu ta." KI WI cười gật đầu một cái, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi "Còn chị Tiểu Điệp đâu?"
"Chị ấy…" Vương Điềm Điềm nhìn một chút Quách Tử, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Cô ấy cũng sắp về rồi." Quách Tử Hành vốn luôn im lặng cuối cùng cũng l.q.d mở miệng nói: "Đến lúc đó, người đã đông đủ, nhất định phải tụ họp." Khóe miệng hơi vểnh giống như đang cười, âm thanh cũng dịu dàng hơn.
Không chỉ có Vương Điềm Điềm mà cả Vạn Phương khi thấy được vẻ mặt này của Quách Tử Hành đều không nhịn được mà nổi da gà.
"Tốt." Ngược lại Ki Wi lại làm như không có chuyện gì: "Ngày khác tụ họp. Chắc là Vương Điềm Điềm tới tìm cậu có việc, có vẻ đợi rất lâu rồi đấy. Hôm nay tôi về trước."
Anh ta nhìn Vương Điềm một cái, lại quét mắt cười cười với Vạn Phương. Vạn Phương tự nhận ngày ngày luôn nhìn thấy Quách Tử Hành ưu tú, cũng thường thấy người đàn ông vạn người mê Trương Dực Thiên, đã miễn dịch với trai đẹp, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của KI WI, vậy mà lại đỏ mặt.
Rõ ràng chỉ là cười xã giao, nhưng l.q.d lại rất hấp dẫn.
Chỉ là Vương Điềm Điềm luôn luôn đĩnh đạc, ngược lại không thấy. Cô l.q.d đứng ở cửa cùng Quách Tử Hành nhìn KI WI rời đi. Một lúc sau, khi cô nhớ tới mục đích của mình, quay đầu nhìn lại Quách Tử Hành đã xoay người đi vào phòng làm việc.
Cô chần chừ một chút, cũng không để ý anh có đồng ý hay không mà cúi đầu đi vào theo.
"Anh Tử Hành, em tới là vì muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua. Em cũng không phải cố ý tranh chấp với Hướng Vinh ở dưới lầu, chỉ là do cô ấy quá khinh người!" Vừa nhắc tới Hướng Vinh, chuyện l.q.d sẽ phải nói Điền Tiểu Điệp, Vương Điềm Điềm chỉ dừng lại một chút sau đó tiếp tục kiểm điểm chính mình: "Em cũng biết rõ mình không nên giận dữ, cũng không nên muốn đánh người, gây náo loạn ở dưới công ty như vậy là không hay, về sau em nhất định sẽ chú ý, anh đừng giận nữa, tha thứ cho em đi, được không?" Cô đứng ở trước bàn làm việc của anh, chân thành nói.
Quách Tử Hành ngồi ở trên ghế, cả người buông lỏng, ngửa ra sau, hai tay đều đặt ở trên thành ghế, trên mặt cũng không có biểu cảm. Đèn trong phòng làm anh có chút u ám khiến Vương Điềm Điềm l.q.d cảm thấy khiếp người, hoàn toàn khác hẳn với người vừa dịu dàng cười nói với KI WI, vì vậy cô càng nói càng nhỏ.
Cô biết, Quách Tử Hành chắc chắn không thích cô mắng người, thậm chí động thủ… Lại còn nhắc đến Điền Tiểu Điệp, đang ở dưới công ty anh, người đến người đi.
"Được, tôi nhận lời xin lỗi của cô." Bất chợt, Quách Tử Hành đứng lên sửa sang lại tài liệu trên bàn, vừa cầm mấy thứ vừa nói: "Cô về trước đi."
Vương Điềm Điềm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, mặc dù cô đã lường trước l.q.d nhưng không ngờ Quách Tử Hành sẽ nói như vậy. Cô có chút xấu hổ gật đầu một cái, sau đó yên lặng xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đúng rồi."
Vừa đi đến cửa, cô lại bị Quách Tử Hành gọi lại.
"Về sau nếu muốn tìm tôi thì phải hẹn trước với Vạn Phương." Quách Tử Hành chỉ chỉ ngoài cửa.
Anh ngừng một chút, lại nói: "Còn nữa, về sau cứ kêu tôi là Quách Tử Hành. Không cần mở miệng một tiếng anh hai tiếng anh như thế, giữa chúng ta không thân đến như vậy."
Vừa nghe được những lời này, hốc mắt Vương Điềm Điềm lập tức đỏ lên, chóp mũi ê ẩm.
Mặc dù biết không còn thân như hồi còn nhỏ, nhưng khi gặp mặt mọi người vẫn tốt với nhau. Nhưng bây giờ bị anh thẳng thắn nói ra như vậy khiến lòng cô quặn đau, quả nhiên không thể nhắc đến Điền Tiểu Điệp, hiện tại anh ấy lại muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Cô không thể ở trong phòng làm việc này thêm một giây nào nữa, ai mà thèm gọi anh ta là anh cơ chứ!
Âm thanh này hơi trầm thấp, cũng rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự khiến cho Vương Điềm Điềm khẽ chần chừ một chút.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa l.q.d có một người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn khiến cho cô đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi. Không biết là hôm nay do thời tiết quá nóng hay là do đã mắng cô gái kia mất quá nhiều sức, Vương Điềm Điềm có cảm giác mình hơi hoa mắt, không khỏi nhắm hai mắt lại.
"Thật xin lỗi." Trong nháy mắt, anh cũng đã đi qua, đưa tay giữ cổ tay của Vương Điềm Điềm lại, quay đầu nói với cô gái kia: “Cô ấy không hiểu chuyện, xin cô đừng để bụng."
Vương Điềm Điềm mở mắt ra, không thể tin ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng cao lớn của anh đứng ở bên người cô l.q.d giống như một bức tường, ép cô không dám thở mạnh, vốn dĩ định phản bác lại lời nói của anh nhưng đến cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng mà nhíu mày.
"Buông ra." Cô nhỏ giọng oán giận như con mèo nhỏ đang làm nũng, nhưng anh lại làm ra vẻ như không hề nghe thấy.
Cô gái kia chợt lạnh giọng nói: "Không hiểu chuyện? Em nhớ không nhầm thì năm nay Vương đại tiểu thư cũng đã hai mươi lăm tuổi? Hôm nay tới đây đổ ập vào mắng cho em một trận, lại còn muốn động thủ đánh người. Quách Tử Hành, dù gì chúng ta cũng từng ở chung một chỗ, em thấy anh đã đứng ở bên kia đường nhìn từ lâu, nhưng lúc cô ấy sắp đánh em mới chạy tới ngăn lại giống như đang xem kịch hay…"
Vừa nghe đến những câu này, Vương Điềm Điềm chợt đổ mồ hôi lạnh, vậy là những gì nên nghe hay nên nhìn thì anh đều nghe, đều thấy được rồi?
"Hướng Vinh, cô…" Cô có cảm giác như mình l.q.d đang bị gài bẫy, vì biết có Tử Hành ở đây cho nên giả bộ vô tội, thậm chí mượn cô thay mình tẩy trắng, Vương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Quách Tử Hành: "Tử Hành, anh đừng nghe cô ấy"
"Tôi bảo đảm, cô ấy sẽ không quấy rầy cô nữa." Quách Tử Hành không nhìn Vương Điềm Điềm, chỉ nói lạnh tanh: "Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn tôi sẽ cho cô câu trả lời hài lòng. Chuyện trước kia thì xóa bỏ."
Lòng Hướng Vinh bất chợt lạnh lẽo, cô nhìn ánh mắt của anh, trong con ngươi giống như vĩnh viễn có một tầng sương mù, tuy từng ở chung với nhau một chỗ nhưng chưa bao giờ cô có thể hiểu anh. Vốn là cô còn muốn nói lời tạm biệt nhưng Quách Tử Hành đã dắt Vương Điềm Điềm xoay người rời đi.
Vương Điềm Điềm bị Quách Tử Hành kéo ở phía sau, vì mang giày cao gót nên cô không theo kịp bước chân của anh.
"Tử Hành, anh đi chậm một chút." Cô nhỏ giọng xin anh: "Không nên tức giận được không? Anh phải nghe em giải thích, hôm nay em…"
"Xe cô ở bên kia?" Quách Tử Hành đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người buông cô ra, nhìn cô một lát sau đó lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi còn có chuyện, không tiễn cô."
Vương Điềm Điềm cảm thấy có chút khác lạ, cô nhìn Quách Tử Hành đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe, sau đó lên xe rời đi, từ đầu đến cuối cũng nhìn cô một cái. Cô cúi đầu thầm nghĩ xong rồi, anh Tử Hành khẳng định là rất tức giận.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Dực Thiên: "Anh Dực Thiên, anh phải giúp em. Hôm nay em phạm lỗi, Tử Hành l.q.d ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho em nói, bên ngoài thì làm ra vẻ không sao nhưng có vẻ rất giận!"
Bên này Trương Dực Thiên đang bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị cho ra mắt nhãn hiện mới, anh khoanh tay nhỏ giọng nói: “Cậu ấy sao lại tức giận được? Bình thường cũng như vậy mà! Vừa mới mắng em xong thì lại đối xử tốt với em, Tiểu Điềm à, anh xin em đừng lúc nào cũng gọi vào lúc anh bận nữa được không?”
"Không phải vậy." Vương Điềm Điềm trong lòng hoang mang, ấp úng nửa ngày mới nói: "Hôm nay em…nhắc đến chị Tiểu Điệp"
"Cái gì?" Tiếng nhạc xung quanh hơi lớn nên Trương Dực Thiên không nghe rõ, lặp lại hỏi một câu: "Em nói cái gì?"
"Chị…Tiểu…Điệp" Vương Điềm Điềm gằn từng chữ nói.
Điền Tiểu Điệp, cái tên này cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện bên lỗ tai của anh, ánh mắt Trương Dực Thiên chợt ảm đạm, đột nhiên anh phát hiện mình không biết nên nói gì tiếp theo, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần: "Chuyện như vậy, anh không giúp được em."
Bởi vì chuyện suýt nữa đánh nhau với Hướng Vinh ở dưới công ty của Quách Tử Hành khiến Vương Điềm Điềm lo lắng suốt cả đêm, rốt cuộc vẫn quyết định tới cửa nói xin lỗi. Dù gì Hướng Vinh cũng từng là bạn gái của Quách Tử Hành, với tính tình của Quách Tử Hành chắc chắn sẽ không đứng nhìn Hướng Vinh bị đánh, nhớ lại ngày đó cô cũng là vì bị Hướng Vinh làm cho tức giận mới trúng kế của cô ta. Dĩ nhiên quan trọng nhất là cô và Hướng Vinh mà cãi nhau, lúc hai người nói chuyện cũng đề cập không ít tới Điền Tiểu Điệp.
Ai cũng biết, mấy năm nay không ai dám nhắc tới Điền Tiểu Điệp trước mặt Quách Tử Hành.
Vốn là muốn tìm Trương Dực Thiên l.q.d để tiếp thêm một chút can đảm, hoặc nhờ anh ấy giúp cô nói chuyện. Nhưng anh ấy lại lấy cớ từ chối, hơn nữa còn trực tiếp cúp máy, không nhận điện thoại của cô!
Qua nhiều năm như vậy, những chuyện khác l.q.d Trương Dực Thiên vẫn luôn luôn ra mặt thay cô nhưng trước mặt Quách Tử Hành thì anh ấy lại đặc biệt kinh sợ, một người đàn ông cao gần 1m9 vậy mà lại bày ra vẻ mặt như vậy, hơn nữa anh ấy còn đặc biệt tự hào nói đó biểu hiện tôn kính với đại ca khiến Vương Điềm Điềm rất coi thường, nhưng chính cô ở trước mặt Quách Tử Hành cũng không dám lỗ mãng...
Bởi vì được nuông chiều nên Vương Điềm Điềm dần dần vô pháp vô thiên, lúc còn nhỏ cô cũng không sợ Quách Tử Hành. Thế nhưng mấy năm, không biết vì sao, Vương Điềm Điềm càng ngày càng không dám phách lối trước mặt Quách Tử Hành. Có thể là l.q.d bởi vì quá bận rộn, cũng có thể vì áp lực công việc mà càng ngày Quách Tử Hành càng lạnh nhạt l.q.d và xa cách với cô, điểm này Vương Điềm Điềm cũng cảm thấy được cho nên càng làm cho cô không dám thân cận với anh.
"Điềm Điềm, tôi thật sự không giúp được cậu." Vạn Phương nhún nhún vai nói: “Cậu cũng biết tính tình của anh ấy, hơn nữa lại đang bàn chuyện trong phòng. Cậu không hẹn trước, bây giờ lại muốn đi vào là tìm chỗ chết đấy.”
Vương Điềm Điềm nhìn cửa phòng đóng chặt thì cũng không tiện làm khó Vạn Phương, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tôi ngồi chờ, bao lâu thì có thể xong?"
Vạn Phương cúi đầu nhìn vào lịch trình nói: "Hôm nay rất lạ, tiếp theo cũng không sắp xếp chuyện gì, bên trong nói là đối tác đến từ Đài Loan nhưng lại chỉ đi có một người, hôm nay chỉ muốn đơn thuần cùng Quách tổng tâm sự, nhưng không thể quấy nhiễu. Cho nên tôi cũng không rõ khi nào sẽ xong.”
"Được." Vương Điềm Điềm thầm nghĩ nếu mình tới để nói xin lỗi vậy thì ngồi chờ l.q.d một chút cũng không sao…
Trong lúc bất chợt, cô giống như nhớ tới chuyện gì, cúi đầu rủ rỉ với Vạn Phương: "Chiều hôm qua, Hướng Vinh tìm Quách Tử Hành làm gì vậy?"
Vạn Phương vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, lui về phía sau, oán hận nói: "Chuyện như vậy đừng hỏi tôi. Nếu để cho Quách tổng biết sau lưng tôi nói mấy chuyện riêng tư này với cậu, tôi còn có thể ở đây làm việc sao? Cậu cũng không phải không biết…"
Vương Điềm Điềm đưa tay ý bảo cô ấy im lặng, cười híp mắt nói: “Chúng ta là bạn bè lâu năm? Chuyện này…"
Vạn Phương liếc cô một cái, lập tức ngồi xuống che miệng của cô: "Ngày hôm qua Hướng Vinh tới tìm anh ấy, ở lại bên trong nửa giờ mới ra ngoài. Tôi cũng không biết nói cái gì, chỉ là lúc đi ra, Hướng Vinh có vẻ rất vui mừng đấy."
Vương Điềm Điềm nhíu mày một cái, chị Tiểu Điệp rất vất vả mới từ nước Mĩ trở lại, không biết Hướng Vinh lại muốn tới làm cái gì! Nhưng nhớ đến thái độ như có như không của Quách Tử Hành đối với Hướng Vinh ngày hôm qua, còn nói cái gì mà xóa bỏ tất cả.
Cô gật đầu một cái nói: "Cậu đi làm việc đi, tôi ở chỗ này chờ, không cần phải để ý đến tôi."
Đợi thì đợi, nhưng không ngờ l.q.d một lần đợi lại hơn ba giờ. Vương Điềm Điềm ngồi ở trên ghế sa lon có hơi buồn ngủ, thầm nghĩ Quách Tử Hành bàn chuyện làm ăn không thể xong liền vì vậy cô cầm chiếc mền của Vạn Phương định chợp mắt một chút, không ngờ vừa nhắm mắt lại thì lại nghe thấy một giọng nói.
"Nhiều năm không gặp, không ngờ vẫn đáng yêu như vậy."
Vương Điềm Điềm mở mắt nhìn về hướng phòng làm việc thì thấy cửa đã mở ra, Quách Tử Hành đứng ở cửa bên cúi đầu sửa l.q.d sang lại ống tay áo, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, mà đứng bên cạnh anh lại là một người đàn ông rất hào hoa, Quách Tử Hành cao 1m85 không hề có vẻ thua kém, chỉ là hơi gầy hơn một chút nên nhìn qua người bên cạnh vẫn lớn hơn.
Trong đầu như nhớ ra chuyện gì đó liền đứng dậy đi tới trước mặt người kia, vươn tay cười nói: "Ki Wi, đã lâu không gặp, anh cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp trai như trước đây." Khuôn mặt nhỏ hồng l.q.d hào treo lên một nụ cười tiêu chuẩn.
Ki Wi cũng sửng sốt một chút, anh nhíu mày, vươn tay nắm lấy tay cô: "Cám ơn, cô cũng trở nên xinh đẹp hơn." Chỉ một giây, hai người liền buông ra.
Cũng không quá thân thiện mà cũng không coi là quá xa lạ, lần gặp gần đây nhất đã là chuyện của mười năm trước, lúc đó anh ta cùng ba tới Bắc Kinh chơi, sau đó cũng không gặp lại nữa mà chỉ nghe nói sau này anh ta sang Mĩ học, sau đó ở lại xây dựng sự nghiệp, đang làm về thiết kế. Chỉ là lâu như vậy không gặp nên cô không nhớ rõ bộ dáng của anh ta, cũng may từng quen biết nên gặp mặt cũng không quá gượng gạo.
"Bọn anh chuẩn bị ra ngoài tụ tập à?” Vương Điềm Điềm nhìn tình hình sau đó tiếp tục nói: “Nếu vậy thì em sẽ quay lại gặp anh Tử Hành sau. Nếu KI WI có thời gian, em muốn mời bọn anh đi chơi, dĩ nhiên có cả Dực Thiên nữa, nếu không gọi anh ấy thì qua vài ngày nữa cũng không tìm được đâu.”
"Đúng vậy, cậu ta dạo này rất nổi tiếng. Tiết mục nào ở Đài Loan cũng có cậu ta." KI WI cười gật đầu một cái, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi "Còn chị Tiểu Điệp đâu?"
"Chị ấy…" Vương Điềm Điềm nhìn một chút Quách Tử, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Cô ấy cũng sắp về rồi." Quách Tử Hành vốn luôn im lặng cuối cùng cũng l.q.d mở miệng nói: "Đến lúc đó, người đã đông đủ, nhất định phải tụ họp." Khóe miệng hơi vểnh giống như đang cười, âm thanh cũng dịu dàng hơn.
Không chỉ có Vương Điềm Điềm mà cả Vạn Phương khi thấy được vẻ mặt này của Quách Tử Hành đều không nhịn được mà nổi da gà.
"Tốt." Ngược lại Ki Wi lại làm như không có chuyện gì: "Ngày khác tụ họp. Chắc là Vương Điềm Điềm tới tìm cậu có việc, có vẻ đợi rất lâu rồi đấy. Hôm nay tôi về trước."
Anh ta nhìn Vương Điềm một cái, lại quét mắt cười cười với Vạn Phương. Vạn Phương tự nhận ngày ngày luôn nhìn thấy Quách Tử Hành ưu tú, cũng thường thấy người đàn ông vạn người mê Trương Dực Thiên, đã miễn dịch với trai đẹp, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của KI WI, vậy mà lại đỏ mặt.
Rõ ràng chỉ là cười xã giao, nhưng l.q.d lại rất hấp dẫn.
Chỉ là Vương Điềm Điềm luôn luôn đĩnh đạc, ngược lại không thấy. Cô l.q.d đứng ở cửa cùng Quách Tử Hành nhìn KI WI rời đi. Một lúc sau, khi cô nhớ tới mục đích của mình, quay đầu nhìn lại Quách Tử Hành đã xoay người đi vào phòng làm việc.
Cô chần chừ một chút, cũng không để ý anh có đồng ý hay không mà cúi đầu đi vào theo.
"Anh Tử Hành, em tới là vì muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua. Em cũng không phải cố ý tranh chấp với Hướng Vinh ở dưới lầu, chỉ là do cô ấy quá khinh người!" Vừa nhắc tới Hướng Vinh, chuyện l.q.d sẽ phải nói Điền Tiểu Điệp, Vương Điềm Điềm chỉ dừng lại một chút sau đó tiếp tục kiểm điểm chính mình: "Em cũng biết rõ mình không nên giận dữ, cũng không nên muốn đánh người, gây náo loạn ở dưới công ty như vậy là không hay, về sau em nhất định sẽ chú ý, anh đừng giận nữa, tha thứ cho em đi, được không?" Cô đứng ở trước bàn làm việc của anh, chân thành nói.
Quách Tử Hành ngồi ở trên ghế, cả người buông lỏng, ngửa ra sau, hai tay đều đặt ở trên thành ghế, trên mặt cũng không có biểu cảm. Đèn trong phòng làm anh có chút u ám khiến Vương Điềm Điềm l.q.d cảm thấy khiếp người, hoàn toàn khác hẳn với người vừa dịu dàng cười nói với KI WI, vì vậy cô càng nói càng nhỏ.
Cô biết, Quách Tử Hành chắc chắn không thích cô mắng người, thậm chí động thủ… Lại còn nhắc đến Điền Tiểu Điệp, đang ở dưới công ty anh, người đến người đi.
"Được, tôi nhận lời xin lỗi của cô." Bất chợt, Quách Tử Hành đứng lên sửa sang lại tài liệu trên bàn, vừa cầm mấy thứ vừa nói: "Cô về trước đi."
Vương Điềm Điềm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, mặc dù cô đã lường trước l.q.d nhưng không ngờ Quách Tử Hành sẽ nói như vậy. Cô có chút xấu hổ gật đầu một cái, sau đó yên lặng xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đúng rồi."
Vừa đi đến cửa, cô lại bị Quách Tử Hành gọi lại.
"Về sau nếu muốn tìm tôi thì phải hẹn trước với Vạn Phương." Quách Tử Hành chỉ chỉ ngoài cửa.
Anh ngừng một chút, lại nói: "Còn nữa, về sau cứ kêu tôi là Quách Tử Hành. Không cần mở miệng một tiếng anh hai tiếng anh như thế, giữa chúng ta không thân đến như vậy."
Vừa nghe được những lời này, hốc mắt Vương Điềm Điềm lập tức đỏ lên, chóp mũi ê ẩm.
Mặc dù biết không còn thân như hồi còn nhỏ, nhưng khi gặp mặt mọi người vẫn tốt với nhau. Nhưng bây giờ bị anh thẳng thắn nói ra như vậy khiến lòng cô quặn đau, quả nhiên không thể nhắc đến Điền Tiểu Điệp, hiện tại anh ấy lại muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Cô không thể ở trong phòng làm việc này thêm một giây nào nữa, ai mà thèm gọi anh ta là anh cơ chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook