Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 66: Thần Y (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 66: Thần Y (3)
Từng chút một, ta nói với Mai Hoa Tiên Nhân về tình trạng của ta, tuy nhiên, ta không thể tiết lộ cho lão ta toàn bộ được.
Thế nên, ta quyết định chỉ thành thật nói với lão ta phần thiết yếu nhất trong khi giấu nhẹm đi phần còn lại.
“...Ta đã giữ bảo vật ngay từ khi ta rời khỏi gia tộc.”
Ta chẳng hề nhắc đến ma khí của mình lấy một lời, ta chỉ bảo với lão ta rằng một ngày nọ, ta bỗng phát hiện ra thứ chân khí bên trong bản thân khi ta tỉnh giấc giữa đêm sau một ngày tập luyện mệt mỏi.
Thành thật mà nói, cũng chẳng còn gì khác để nói về chuyện ấy nữa.
Vì đó thực sự là chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó.
Ta đã suy ngẫm về việc có nên nhắc đến Tín trưởng lão hay không, nhưng rồi đến cuối cùng, ta vẫn quyết định rằng sẽ không làm như vậy.
Bởi vì ta nghĩ rằng tốt hơn hết vẫn nên xin phép Tín trưởng lão trước khi mạo muội nhắc đến.
Nói với lão ta về tình trạng của ta không tốn mất bao lâu.
Sau khi ta giải thích xong mọi chuyện, Mai Hoa Tiên Nhân chỉ lấy tay vuốt ve bộ râu của mình.
Lão ta có tin ta không? Ngay cả chính bản thân ta cũng khó lòng tin tưởng được vào toàn bộ nội dung mà mình đã nói.
Đúng như ta nghĩ, ta nghe thấy giọng Mai Hoa Tiên Nhân cất lên với khuôn mặt hiện vể phức tạp:
“Chuyện đó hơi khó tin đấy...”
- Ào
Mai Hoa Tiên Nhân rót nước trà; ở trong căn phòng yên tĩnh ấy, tiếng nước trà chảy ra vang vọng.
“Ngươi nói rằng ngươi đã hấp thụ thứ chân khí đó, dẫu cho ngay cả một kẻ không luyện võ công cũng không nên sở hữu thứ đó trong thân thể và ngươi thậm chí còn có khả năng sở hữu thứ chân khí này. Khó lòng mà tin được.”
“Vâng, ta hiểu được.”
Nói chung là một loại nội lực hoàn toàn khác.
Cũng thế, tự nhiên sẽ hoàn toàn đối nghịch lại với nội lực bẩm sinh của ta.
Không chỉ là Hỏa Diễm Cầm Luân Công, mà đúng hơn là bất cứ loại hỏa công nào cũng khác hẳn với thứ nội công thuộc về Đạo giáo.
Bởi lẽ nội lực của một bên là nhu hòa, trong khi một bên khác lại là phá hủy.
Thật quái lạ, khi mà ta đã đạt đến được tầng thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công với hai loại nội lực phi lý như vậy.
Tuy nhiên, quả thật ta hoàn toàn thấy ổn và thậm chí còn không rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma còn kỳ lạ hơn.
Ta không biết rằng liệu ma khí đã đóng vai trò gì trong chuyện này.
Nhưng ta chẳng nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn cho chuyện đó nữa.
Nếu cái thứ chân khí khỉ gió này, thứ đã bám lấy ta ngay cả sau khi ta trọng sinh không chịu trách nhiệm cho tình trạng hiện tại thì ta không biết còn có gì lý do gì khác nữa.
“...Hừm.”
Mai Hoa Tiên Nhân vẫn nhìn ta.
“Ta có thể cảm nhận được nội lực của Mai Hoa công pháp bên trong cơ thể ngươi, loại nội lực này chỉ có số ít đệ tử của ta mới có.”
Thứ nội lực ở trong ta.
Ta thậm chí còn không cảm nhận được Tín trưởng lão đã giấu nó vào trong ta từ khi nào.
Tuy nhiên, Mai Hoa Kiếm Kiếm vẫn có thể cảm nhận được thứ nội lực đó ngay lập tức.
Bất kể là ta có ý định tạo ra tình huống hiện tại này hay không. Đây vẫn là đại sự mà ta phải đối mặt, không có đường thoát.
Đặt vào một góc nhìn khác, nếu có ai khác đến từ phái Hoa Sơn sở hữu nội lực của Hỏa Diễm Cầm Luân Công và còn thành thạo chúng.
Thì đó sẽ chuyện trọng đại đến nỗi chường môn của môn phái đó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình giải quyết vấn đề này.
“Ta không nghĩ rằng ngươi nói dối, nhưng thân làm chưởng môn của một phái, ta vẫn phải tự mình kiểm tra dẫu cho chuyện ấy vô cùng khó tin.”
“Vâng...”
“May quá, hình như bảo vật không gặp vấn đề gì...”
‘Không có vấn đề ư?’
‘Sau khi ném nó đi như thế, lão ta đã kiểm tra nó vào khi nào cơ chứ?’
‘Thêm nữa, lão ta muốn tự mình kiểm tra ấy hả?’
‘Lão ta muốn dùng cách gì để kiểm tra mới được?’
Ta trộm nghĩ hẳn cách ấy đã không gây tổn thương đến cơ thể ta đâu.
Bởi vì ta đã trải qua đống rắc rối để hoàn trả lại bảo vật, dù cho lão ta mới là người đã đánh mất nó bởi một vụ cược rượu,
Với cả, phái Hoa Sơn là một môn phái thuộc chính phái, thế nên ta nghĩ lão ta sẽ chẳng làm gì bạo lực với ta.
Thêm vào đó, ta có lòng tin với những người thuộc phái Hoa Sơn.
Sau vài phút trầm ngâm, Mai Hoa Tiên Nhân vỗ tay cùng với đôi mắt sáng rực trên khuôn mặt, hình như lão ta đã tìm ra giải pháp.
“Được rồi, có lẽ làm cách này thôi.”
“Hả?”
Mai Hoa Tiên Nhân uống cạn ly trà rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Tiền bối...?”
“Ta nghe nói rằng tiểu muội của ngươi cũng đến Hoa Sơn đúng không?”
“Vâng... Quả đúng là vậy.”
Tại sao muội ấy lại đột ngột được nhắc đến nhỉ?
Mai Hoa Tiên Nhân gật đầu trước lời đáp của ta:
“Đúng lúc đấy, theo ta đi.”
Vị chưởng môn bỗng bảo ta đi theo mình.
Ta không thể làm gì khác ngoài việc cất tiếng hỏi trong khi mặt đầy dấu hỏi chấm:
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
Lão ta chỉ đáp lại với một nụ cười khẽ, đôi môi hơi cong lên.
“Ngươi nên đi và gặp vị tiểu muội của ngươi, ngươi đã đến Hoa Sơn rồi mà.”
“...Hả?”
Ta mất ý thức khoảng một giây sau khi nghe thấy lời của lão ta.
‘...Giờ ư, đột ngột vậy?’
***
Tiếng bánh xe nước vang vọng trong rừng thẳm.
Xung quanh, thi thoảng lại có tiếng chim chóc ríu rít cất vang, trong khi đó ánh mặt trời đổ xuống xuyên qua kẽ lá của rặng cây xanh xì.
Ngay chính giữa khung cảnh tuyệt đẹp ấy là một con đường mòn, còn ở cuối ở con đường đó là một túp lều nhỏ.
Đó là nơi được đặt ở khá xa phái Hoa Sơn.
Và túp lều này đã được dựng lên bởi chưởng môn đời thứ mười của phái Hoa Sơn sau khi người đó thoái nhiệm, hiện giờ nơi được dùng như một nơi nghỉ tạm.
“Bị hủy hoại hết rồi.”
Một lão nhân với đầu đầy tóc bạc cất tiếng bên trong túp lều.
Giọng nói càu nhàu của lão nhân ấy khá khó chịu, thế nhưng, chẳng còn ai trong lều để mà quan tâm đến chuyện đó nữa.
Bởi vì sức nặng của cái tên được trao cho lão nhân này.
Thần Y.
Đó là cái tên mà người trên thế gian gọi tên lão ta.
Lão ta không thể hồi sinh người chết, nhưng lại được trời phú cho khả năng chữa lành cho bất kỳ kẻ nào, miễn là kẻ ấy còn thở.
Vị du y ấy chẳng bao giờ dừng chân tại một chỗ quá lâu, khiến cho việc tìm kiếm lão ta trở thành một nhiệm vụ khó nhằn, giờ đây, lão ta đang ở bên trong túp lều của mình.
“Thân thể và chân khí của ngươi rối loạn hết rồi. Ngươi đã phải gánh chịu đau đớn đến mức nào khi mà cơ thể bị thối rữa như vậy cơ chứ?”
“Không đau đến mức đó đâu...”
Nữ nhân đáp lại trong khi liếc đứa đệ tử của mình.
Tuy nhiên, hành động của bà ấy chỉ khiến lão ta nhăn mày:
“Ngươi thậm chí còn làm như thế à, trong khi ngươi đã ở trong tình trạng này rồi? Một ngày đó đứa trẻ ấy cũng sẽ biết về tình trạng của ngươi thôi.”
“...Thần Y tiền bối...”
“Đừng gọi ta như thế.”
Đứa đệ tử, lắng nghe mọi chuyện bên cạnh sư phụ của mình chẳng làm được gì khác ngoài lưỡng lự.
Thế rồi, nàng nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ với sư phụ của mình:
“Sư phụ ơi...”
- Tặc-!
Thần Y chậc lưỡi.
Lão ta bắt đầu khám bệnh được một lúc lâu rồi, thế nên bây giờ mồ hôi đang túa ra trên trán của lão ta.
Thấy thế, thiếu niên đang im lặng ngồi cạnh Thần Y lấy ra một chiếc khăn tay rồi lau đi những giọt mồ hôi trước trán Thần Y.
Cẩn thận giữ lấy cánh tay xanh xao của nữ nhân được Thần Y nhẹ nhàng đặt xuống.
Cuối cùng lão ta cũng đã kiểm tra xong kinh mạch của bà ấy, nhưng biểu cảm của lão ta chẳng tốt hơn tí nào.
Thân thể của nữ nhân nọ vẫn chậm rãi thối rữa.
Nhìn từ vẻ bề ngoài, bà ấy trông như một nữ nhân lớn tuổi bình thường, nhưng nếu như so với tuổi của bà ấy.
Chuyện như này đáng lẽ ra không giờ xảy đến với một người luyện võ ở cấp bậc đỉnh cao như thế.
Mai Hoa Kiếm Hậu.
Nữ nhân này giữ vị trí quan trọng trong giới giang hồ với tư cách là chủ nhân của phái Hoa Sơn, người giờ đây đang chết dần chết mòn.
Thần Y kết luận rằng nguyên nhân duy nhất khiến cho bà ấy vẫn còn có thể di chuyển và thở được là nhờ vào cảnh giới nội công mà bà ấy sở hữu.
‘Nhưng nếu nội lực cạn kiệt.’
Thứ nội lực đó cũng là nguyên nhân chính giúp bà ấy duy trì sự sống khỏi việc bị thối rữa.
Và vấn đề lớn nhất ở đây là,
“...Ta chưa bao giờ nhìn thấy một căn bệnh nào như vậy.”
Ai đó hắng giọng trước lời của Thần Y.
Bởi vì những từ này được phát ra bởi không ai khác – mà chính là y giả giỏi nhất trên giang hồ này, thế nên những người khác không thể nào so được.
“Kiếm Chủ.”
“Vâng...”
“Ngươi trở nên như thế này được bao lâu rồi?”
Mai Hoa Kiếm Hậu liếc nhìn đệ tử của mình, nói:
“Đã được khoảng... bốn năm rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“...Đó là...”
Đôi bàn tay của Mai Hoa Kiếm Hậu bỗng run rẩy siết chặt.
Bà ấy không thể nói được gì sau đó nữa, tuy nhiên, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe môi của bà ấy.
“Sư phụ!”
Đệ tử bà ấy vội đỡ lấy.
Cùng với nàng ấy, thiếu niên ngồi cạnh Thần Y cũng dùng khăn lau cho Mai Hoa Kiếm Hậu như lúc nãy y giúp Thần Y.
“...Đa tạ.”
Gật.
Thiếu niên gật đầu trước lời của Mai Hoa Kiếm Hậu.
Thần Y vừa vuốt râu vừa nhìn Mai Hoa Kiếm Hậu lau máu trên mặt.
“...Cấm chế à, hừ.”
Một căn bệnh không biết, lại thêm, một cấm chế đi kèm với nó.
Một cấm chế ngăn cho kẻ khác nói bất cứ lời nào về căn bệnh bằng cách làm tổn thương nội tạng của họ; đây là lần đầu tiên lão ta thấy được chuyện như thế này.
‘Nếu đây là cấm chế thì lúc khám ta phải lưu ý mới được.’
Bình thường, đáng ra phải có dấu vết do cấm chế để lại trên cơ thể một người nếu như có kẻ đặt nó lên họ,
Vì cấm chế được biết là sẽ để lại dấu vết dày dặt lên trên cơ thể của người khác.
Tuy nhiên, Thần Y không thể tìm ra nổi một dấu vết nào của cấm chế trên cơ thể của Mai Hoa Kiếm Hậu.
Thứ duy nhất mà lão ta có thể cảm nhận được là thân thể của bà ấy đang từ từ thối rữa.
Cảm giác như tám mươi năm nghiên cứu và học hỏi của lão đã hoàn toàn trở nên vô dụng vào lúc này.
‘Khó chịu thật...”
Cảm giác khó chịu vô danh đó.
Và cả sự lo âu mà lão ta cảm nhận được chỉ với ý nghĩ không thể cứu được mạng sống của ai đó bởi cái vô danh này.
Lúc đầu, lão ta trở thành y giả là bởi vì lão ta không thể chịu được cảm giác mất mát.
‘Đạo Hoa, tên chết tiệt nhà ngươi...’
Thần Y sẽ không rời khỏi An Huy nếu như không phải bởi lời triệu tập của Tôn Giả,
Và lão ta cũng sẽ không đáp lại lời triệu tập của Mai Hoa Tiên Nhân nếu như lão ta đã không ở An Huy.
‘...Cách mà đám võ nhân này giải quyết mọi chuyện.’
“Thần Y tiền bối...”
“Ta đã bảo ngươi đừng gọi ta như thế rồi.”
“Ta xin lỗi... Trưởng lão.”
“Đúng rồi đó.”
“Ta có thể hỏi ta còn bao lâu không?”
Thần Y thở ra một hơi dài trước câu hỏi của Mai Hoa Kiếm Hậu.
Lão ta biết câu trả lời cho câu hỏi này hơn bất kỳ ai khác.
Và lão ta ghét phải nói những từ đó với người khác.
“Tệ nhất là hai tháng và nếu ngươi gặp may, ngươi sẽ sống sót cho đến mùa đông.”
‘Nhưng có lẽ ngươi sẽ không thể sống đến hết năm nay.’
Lão ta không thể nói những lời ấy, thế nên lão ta chỉ nuốt lại những từ đó vào trong trước khi chúng bật ra.
Bởi vì lão ta có thể nhìn thấy thiếu nữ đang khóc bên cạnh sư phụ của mình rất rõ.
Lão ta ghét chuyện ấy.
Lão ta ghét nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Và lão chẳng thể làm gì được.
‘Nhân sinh vẫn làm người ta chán ngán như trước.’
Bất kể lão ta nghiên cứu nhiều đến mức nào và bất kể lão ta đạt được bao nhiêu kiến thức đi nữa, vẫn luôn có những người khiến lão ta không thể cứu được.
Đó là lý do duy nhất mà tại sao lão ta lại ghét bị gọi là Thần Y.
Thiếu niên ngồi bên cạnh Thần Y từ từ đi đến chỗ lão ta và vén vạt áo.
Thần Y giấu hết những suy nghĩ cuộn trào trong tâm trí và vỗ vào đầu y:
“Bởi vì đây là yêu cầu của Đạo Hoa và chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu rồi, ta sẽ cố hết sức.”
“Nhưng đừng hi vọng quá nhiều.”
Trước lời của lão ta, Mai Hoa Kiếm Hậu chỉ chậm rãi gật đầu.
Rồi nhìn thấy Thần Y nói với đám hài tử trong khi lão ấy gãi mặt ngại ngùng.
“Gia gia với người bệnh còn có chuyện phải nói, thế nên mấy đứa các ngươi ra ngoài chơi đi. Con cũng thế.”
Thiếu niên gật đầu.
Tuy nhiên, đệ tử của Mai Hoa Kiếm Hậu không chịu ra ngoài, mà chỉ vùi sâu vào trong cánh tay của sư phụ nàng ấy.
“T-ta muốn ở lại với sư-”
“Linh Hoa.”
Mai Hoa Kiếm Hậu mấp máy với giọng nghiêm túc.
Đệ tử của bà ấy chẳng thể làm gì hơn ngoài việc do dự trước giọng nói đó.
Nàng ấy nhìn sư phụ của mình, vành mắt ngập nước, nhưng lời của bà ấy chẳng hề thay đổi:
“Ra ngoài.”
“...Vâng.”
Thiếu niên cũng đi ra ngoài và nữ đệ tử theo bước chân hắn, cùng với nỗi thất vọng nhuốm trong màu mắt.
***
Sau khi rời khỏi túp lều, nàng ấy cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo, chẳng hề phù hợp với mùa hè chói chang, cuộn trong không khí.
Cầm Linh Hoa lau dòng nước mắt cứ đổ khỏi mắt mình bằng lòng bàn tay, vừa lau vừa đóng cửa túp lều.
Nàng ấy không muốn khóc.
Nhưng, việc mất đi ai đó vẫn là thứ quá đỗi khó khăn đối với nàng ấy.
‘...Sư phụ ơi.’
Nàng ấy dùng quần áo lau nước mắt nhưng chúng cứ chực trào ra khỏi mắt nàng ấy ngày càng nhiều hơn.
Thế rồi, có ai đó bên cạnh trao cho nàng ấy một chiếc khăn tay.
Đó là thiếu niên ban nãy ngồi cạnh Thần Y.
Nàng ấy được nghe bảo rằng y là tôn tử của Thần Y...
Bởi vì hành động đường đột này, lưng của Cầm Linh Hoa nổi đầy da gà da vịt.
Mặc cho thiếu niên đó có ngang ngang tuổi nàng ấy, nhưng nam nhân vẫn là nam nhân.
Và Cầm Linh Hoa ghét nam nhân.
Điều đó cũng bao gồm cả thiếu niên.
Với cả, nàng ấy đặc biệt ghét những thiếu niên cùng tuổi mình.
Nàng ấy muốn tát thẳng vào bàn tay giơ ra trước mặt mình, nhưng bởi lẽ thiếu niên nọ là tôn tử của lão nhân đến chữa bệnh cho sư phụ của mình...
Thế nên nàng ấy không thể hành xử bất cẩn với y được.
Cầm Linh Hoa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ lấy thứ cảm xúc kinh tởm này vào bên trong và cố gắng để từ chối ý tốt của thiếu niên một cách tử tế nhất có thể.
“Ta không cần-”
Nàng ấy thậm chí còn không thể nói hết câu, nhưng thiếu niên đã hiểu điều nàng ấy đang cố gắng truyền tải đến mình, thế rhắny chỉ ngồi gần túp lều mà chẳng nói đến một lời.
Nàng ấy không biết làm gì khác ngoài thở phào...
‘...Sư phụ.’
Nàng ấy nhớ sư phụ mình... người đang nằm bên trong túp lều.
Và khi nàng ấy nhớ đến sự thật rằng bà ấy sẽ có thể không thể sống đến cuối năm này, nước mắt lại cứ thế chảy dài.
‘Làm gì đây... Ta làm được gì đây.’
Thần Y được xem như y giả đứng đầu giới giang hồ rồi.
Nếu ngay cả Thần Y cũng không thể tỉm ra được cách chữa thì chẳng có ai làm được hết.
Thế nên không đời nào mà nàng ấy, một đệ tử nhỏ nhoi có thể làm được gì cho sư phụ cả.
“Tại sao ngươi lại ra như thế này?”
Bỗng nhiên một giọng nói cất lên bên tai, nước mắt vẫn chảy nhưng Cầm Linh Hoa đã nhanh chóng ngẩng đầu.
“Linh Hoa, sao con lại ở ngoài đây?”
Đó là chưởng môn hiện tại của phái Hoa Sơn, Mai Hoa Tiên Nhân, cũng chính là người đang đứng trước mặt nàng ấy hiện giờ.
Nàng ấy vội vã lau sạch nước mắt và cúi đầu.
“B-bái kiến, chưởng môn.”
Trong khi nàng ấy cúi đầu, nàng dừng lại sau khi chú đến thiếu niên đứng bên cạnh Mai Hoa Tiên Nhân.
Một khuôn mặt với đường nét sắc bén và mối tóc đen đập vào tầm nhìn của nàng ấy cũng như bộ y phục màu đỏ đại diện cho Cầm gia.
Thiếu niên đó là huyết thống trực hệ của Cầm gia, không như nàng ấy chỉ xem như có một nửa huyết thống.
Hắn là người mà Cầm Linh Hoa khinh thường nhất trên thế giới này.
Cầm Linh Hoa nhanh chóng trở nên giận dữ trước sự hiện diện của thiếu niên nọ.
‘Tại sao tên đó lại ở đây?’
‘Tại sao tên đó lại ở đây trong khi hắn ta đã gây ra cả mớ rắc rối trong gia tộc...?’
Cầm Linh Hoa không thể giữ được bình tĩnh trước người mà nàng ấy căm ghét nhất trên thế giới, giờ đây đang đứng trước mặt nàng ấy – tại nơi mà nàng ấy xem là nơi an toàn đối bản thân.
“Tại sao ngươi...”
“Muội.”
Cầm Dương Thần ngắt lời nàng ấy.
Rồi hắn bỗng đến gần.
Hơi thở của Cầm Linh Hoa trở nên nặng nề hơn khi hắn lại gần mình.
Hắn sẽ làm gì?
Nàng ấy đã khác trước rồi.
Nàng ấy nghĩ nàng sẽ có thể tự mình đánh bại tên ca ca lười biếng chết tiệt này một cách dễ dàng, cái tên này chỉ biết ăn với chơi suốt cả ngày dài chứ có nỗ lực vào việc gì đâu.
Nàng ấy không đem theo thanh kiếm gõ nhưng nàng ấy vẫn tin rằng nàng ấy có thể đánh bại hắn.
Nàng ấy nghĩ nàng ấy có thể chặn lại được bất cứ chiêu thức nào của hắn.
Cầm Linh Hoa cuối cùng cũng chuẩn bị xong tinh thần sau khi nghĩ như thế.
Tuy nhiên, Cầm Dương Thần chỉ đi qua Cầm Linh Hoa mà thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng ấy.
“Hả...?”
Nàng ấy quay người, ngơ ra trước hành vi của hắn,
Rồi nàng ấy nhìn thấy Cầm Dương Thần đứng trước tôn tử của Thần Y.
“...?”
Thiếu niên nhìn lên Cầm Dương Thần.
“Tại sao ngươi ở đây?”
Đôi mắt của Cầm Linh Hoa ngạc nhiên trước lời đó.
Một luồng nội lực thật đáng sợ...
Nàng ấy có thể cảm nhận được luồng nội lực đáng sợ đó vô cùng dày đặc được phát ra từ thân thể của Cầm Dương Thần khi hắn nói chuyện với thiếu niên.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook