Chương 40: Hồi Hương (3)

[Dịch giả: Kim MV

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

“…Dám hỏi điều gì đã đưa các hạ đến đây?”

Ta rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng chào đón mình khi bước vào tòa nhà.

Ta đã hy vọng rằng các giác quan của mình đã sai bằng một cách nào đó, nhưng tất nhiên là chuyện như vậy không thể xảy ra.

Đường Tiêu Duyệt, người đang cẩn thận dùng bữa, đã đứng hình mất vài giây khi nhìn thấy ta.

Trong khi Nam Cung Phí Nga đang giả vờ như không để ý đến ta và tiếp tục ăn với một khuôn mặt ngẩn ngơ.

Sau đó, Vy Tuyết Nga tự nhiên chuyển sang ngồi cạnh họ và cũng bắt đầu ăn.

‘…Được rồi, được rồi, hiểu rồi.’

Ta có thể hiểu được hành động của Vy Tuyết Nga.

Ta cũng có thể—ở một mức độ nào đó—hiểu được hành động của Nam Cung Phí Nga, vì ta đã quen với những hành động bất ngờ mặc dù gây khó chịu này của nàng ấy.

Tuy nhiên, đối với Đường Tiêu Duyệt thì…

Tại sao nàng ta cũng ở đây vậy?

Nàng ta thậm chí còn có vẻ tránh giao tiếp bằng mắt với ta.

“Đường Tiểu thư.”

“T-ta đây!?”

Ta chỉ đơn giản là gọi tên nàng ta, vậy mà tại sao nàng ta lại giật mình đến như vậy?

“Sao ngươi lại đến đây?”

“…Ta-Ta tình cờ đi ngang qua mà thôi.”

“…Tình cờ ư?”

Đường tiểu thư Gia - một người chưa bao giờ bước chân ra khỏi gia tộc của mình, tỷ lệ để nàng đột nhiên xuất hiện ở đây với mọi người không phải là vô cùng thấp sao?

Mà ta cũng chỉ vừa mới đến.

Ta hỏi Đường Tiêu Duyệt chỉ để đề phòng.

“Ngươi đang đợi ta đến đúng không?”

“K-Không! Ta có lý do gì để phải đợi ngươi cơ chứ!?”

Nàng ta dùng cả ngôn ngữ hình thể để phủ nhận câu hỏi của ta, và ta đồng ý với điều đó. Nhưng có lẽ không còn câu trả lời nào khác khả thi hơn nữa rồi.

“Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng ta tự hỏi tại sao ngươi lại ở đây?.”

“…”

Đường Tiêu Duyệt chợt im lặng, vì nàng ta không có lý do nào khác.

Tại sao họ lại hành động như vậy? Ngay cả trong kiếp trước ta cũng chưa bao giờ hiểu được Đường Tiêu Duyệt.

‘Có lẽ vì nàng ta thích mình chăng?’

Ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện trong đầu của mình.

Không giống như Cầm Thiết Diệc và Nam Cung Thiên Tuấn, ta không có một khuôn mặt hái ra tiền. Chưa kể, ta cũng không nghĩ mình là mẫu người mà Đường Tiêu Duyệt thích.

Và trong trường hợp tệ nhất là nàng ta thích ta thì…

Ta đột nhiên nhớ lại ký ức về việc nàng ta tra tấn ai đó bằng một chiếc đinh độc nhỏ, to bằng móng tay út.

Ta chưa từng bị nàng ta tra tấn trực tiếp, nhưng ta nhớ biểu cảm của Đường Tiêu Duyệt trong lúc đó.

Điều đó quá sức chịu đựng của ta.

Ừ, nàng ta chắc chắn đến đây vì một số chuyện nào đó..

Ta hy vọng nàng ta sẽ xong việc sớm và rời đi càng nhanh càng tốt.

Sau khi nói chuyện với Đường Tiêu Duyệt xong, ta chuyển sự chú ý sang ả điên của Gia tộc Nam Cung.

“Nam Cung Tiểu thư.”

“…?”

“Cơn gió nào đã mang ngươi đến đây vậy?”

“…Hử?”

Hửm?

Tại sao ả ta lại làm ra vẻ mặt đó?

Khuôn mặt của Nam Cung Phí Nga như muốn nói với ta rằng, 'Tại sao ngươi lại hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy chứ?'

Ta hy vọng là mình đã hiểu sai ý của ả ta.

"Tạm biệt..."

“Gì cơ?"

Như thường lệ, câu trả lời ngắn gọn của Nam Cung Phí Nga đã làm ta khó chịu.

Bây giờ cũng vậy. Ả ta có ý gì khi nói tạm biệt ngay bây giờ cơ chứ? Tại sao ả ta lại muốn nói 'tạm biệt'?

Hay đó là mật mã của ả để chỉ việc săn người giống như ở kiếp trước của ta?

Trong mắt ta, Nam Cung Phí Nga vẫn phù hợp với hình ảnh của một người phụ nữ săn người.

Tất nhiên, ta đã cố gắng hết sức để nhìn ả ta theo một cách khác.

Đó là lý do tại sao ta lại hỏi ả ta một lần nữa.

"Tạm biệt…?"

“Ta... chưa bao giờ nói tạm biệt mà."

“À, ừm, ta cũng ở đây vì điều đó!"

Đường Tiêu Duyệt nhanh chóng chen vào sau câu trả lời của Nam Cung Phí Nga.

À, ta hiểu rồi, vậy họ ở đây là vì họ chưa kịp chào tạm biệt ta hả?

Nhưng… Tại sao? Tại sao lại phải làm đến mức như vậy?

“Ta đã giải thích tình hình của mình với Thiếu chủ Đường gia, ngươi chưa nghe về chuyện đó sao?”

“…Ta có nghe.”

Đường Tiêu Duyệt đáp lại ta bằng giọng yếu ớt trong khi Nam Cung Phí Nga vẫn nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt của ả ta cho ta biết rằng ả ta nghĩ chuyện đó không có gì là sai cả.

‘…Ừ thì, ta cũng không thấy đây là một vấn đề lớn.’

Ta nghĩ rằng mình không cần thiết phải đề phòng họ có ý đồ xấu vì đến hiện tại mọi chuyện diễn ra vẫn khá tốt đẹp.

Cuối cùng thì, họ ở đây vì họ chưa thể chào tạm biệt ta mà thôi.

‘…Đúng vậy, là điều tốt.’

Ta cũng thừa nhận là ta đã thô lỗ với những vị cô nương này khi họ đến đây vì họ không chào tạm biệt ta.

Nhưng ta không muốn dính líu đến những người phụ nữ điên rồ này.

Ta phải nhấn mạnh hàng trăm lần mới đủ.

“Cảm ơn vì đã đến tận đây. Rất vui khi được gặp lại các hạ, và ta hy vọng các hạ sẽ có quãng đời còn lại thật viên mãn.”

Ta trả lời lại với lòng tôn trọng tối đa, hy vọng rằng họ sẽ chấp nhận và rời đi ngay lập tức.

Nhưng họ đã không làm vậy.

Thay vào đó, cả hai khuôn mặt kia đều biểu lộ những biểu cảm kỳ lạ khi nhìn ta.

Ta đoán đó không phải là câu trả lời mà họ muốn…

Nhưng vậy thì, chính xác là họ muốn gì ở ta chứ?

Ta gạt những suy nghĩ đó sang một bên và hỏi Nam Cung Phí Nga. Có điều gì đó đã khiến ta khó chịu ngay từ lúc ta nhận ra sự hiện diện của ả ta;

“Nam Cung Tiểu thư.”

“Hửm?”

“Đường Binh Triển Hội của Đường gia đã kết thúc. Tại sao ngươi vẫn ở đây? Còn những người khác trong gia tộc của ngươi thì sao?”

“Thiên Tuấn nói rằng đệ ấy có việc phải làm… đệ ấy nói rằng đang đợi ai đó.”

Nam Cung Thiên Tuấn có việc phải làm ở Tứ Xuyên sao? Ý ta là… ta đoán là ta không nên ngạc nhiên đến vậy.

Ngay cả ta cũng có việc phải làm ở đây mà, vì vậy chắc hẳn hắn ta cũng có mục tiêu riêng của mình.

Điều khiến ta ngạc nhiên là một điều khác.

“Nhưng hắn ta cho phép ngươi đến đây sao? Hắn ta thậm chí còn không đi theo ngươi sao?”

Thật ngạc nhiên khi thấy Nam Cung Phí Nga ở đây một mình mà không có Nam Cung Thiên Tuấn theo sau.

“Hmm…? Đệ ấy cho phép ta mà…đệ ấy nói rằng dù sao thì ngươi cũng sẽ không ở đây…”

‘Cho phép ả ta ư?’

Ta cứ nghĩ là một kẻ điên như hắn ta sẽ không bao giờ cho phép ả ta đến đây, vì vậy thật ngỡ ngàng khi nghe rằng hắn ta đã đích thân cho phép ả ta ra ngoài.

Và hắn ta thậm chí còn nói rằng ta sẽ không đến đây? Hắn ta có ý gì khi nói vậy chứ?

“Nhưng, Nam Cung tiểu thư…”

“…?”

“Ngươi đã quên mất thỏa thuận mà chúng ta đã ký lần trước rồi sao…?”

“Hmm…?”

Bọn ta đã thỏa thuận rằng ả ta sẽ để ta yên để đổi lấy việc ta nói cho ả ta biết tên thật của ta.

“Ta chưa quên.”

Nam Cung Phí Nga tự tin trả lời, ả ta có vẻ tự hào vì ả vẫn còn nhớ thỏa thuận.

Nhưng… nếu ả ta nhớ nó, thì tại sao ả vẫn ở đây…?

“Vậy tại sao ngươi vẫn ở đây?”

“Tại sao ư…?”

“Ngươi đã nói là ngươi sẽ không làm phiền ta mà.”

“Ta chưa bao giờ làm phiền ngươi mà…?”

À, chết tiệt.

Nam Cung Phí Nga thực sự không nhận ra rằng việc ả ta ở đây đã đủ để làm phiền ta rồi.

Ta đoán đây là lỗi của ta vì đã không nói rõ trong thỏa thuận của bọn ta…

Ta thực sự quá là ngu muội khi không nêu rõ một chi tiết quan trọng như vậy.

“Vậy thì, sao ngươi không thử nói chuyện có kính ngữ với ta nhỉ?”

Nam Cung Phí Nga dừng lại trước câu nói của ta, rồi sau đó đảo mắt.

“…Thiếu gia.”

“…”

Mình có nên đấm ả ta không?

Ta thực sự cân nhắc suy nghĩ này.

Lúc này, Nam Cung Phí Nga như kiểu vừa rút kiếm ra và chuẩn bị thách đấu với ta vậy.

Ta luôn bị đau đầu mỗi khi nói chuyện với ả ta.

Kiếp trước ta đã làm làm thế nào để đối phó với ả ta vậy?

Ồ đúng rồi… Chỉ đơn giản là không bao giờ nói chuyện với ả ta thôi.

‘…Mình đúng là thông minh.’

Ta nghĩ đó là câu trả lời duy nhất cho vấn đề này.

Trong khi ta đang xoa bóp thái dương của mình vì nhức đầu, thì Đường Tiêu Duyệt, người đã lặng lẽ lắng nghe bọn ta suốt thời gian qua, tỏ ra do dự.

Có vẻ như nàng ta muốn nói điều gì đó, nhưng ta không quan tâm đến mức phải hỏi nàng ta về điều đó.

Có lẽ nàng ta sẽ tự mình nói nếu ta giả vờ không để ý đến nàng ta.

"Ừ-Ừm."

Đúng như ta mong đợi, Đường Tiêu Duyệt đã ngập ngừng nói chuyện với ta.

“Sao vậy?"

"Nếu ngươi trở về gia tộc của mình... P-Phải mất bao lâu nữa thì ngươi mới quay lại Tứ Xuyên?"

“Ta cũng không chắc nữa...?"

Ta có ý định quay lại đây không nhỉ...?

Ý ta là, có lẽ ta sẽ quay trở lại, nhưng ta không nghĩ là trong một thời gian gần đâu.

Chắc phải mất ít nhất là vài năm nữa.

Ta nói với Đường Tiêu Duyệt câu trả lời của mình.

"K-Không được đâu… vậy là quá lâu rồi."

Đường Tiêu Duyệt rõ ràng là đã tranh luận với suy nghĩ của riêng mình trong vài giây sau khi nghe được câu trả lời của ta. Cuối cùng, nàng ta có vẻ đã đi đến kết luận của mình và nói.

“Ngươi... có loại thuốc độc nào mà ngươi thích không?"

"...Ngươi vừa nói gì cơ?"

"Hay là, kiếm thuật thì sao...?"

"... kiếm thuật...?"

Ta có nghe nhầm không?

Ta thề là nàng ta vừa nói đến thuốc độc.

Đường Tiêu Duyệt có vẻ sửng sốt khi thấy phản ứng của ta.

“Ta-ta biết ngay là không mà. Ca ca đã nói là cách này sẽ có hiệu quả..."

“Đường tiểu thư… Ngươi có thấy khó chịu không?"

Có vẻ như nàng ta đang bị đau đầu... Đau dữ dội mới đúng.

Lúc này một bàn tay lén lút đưa về phía những chiếc bánh bao ở giữa bàn đã phá vỡ không khí ngượng ngùng.

Ta đánh ngay vào bàn tay đó, khiến chủ nhân của nó hét lên.

Ta thậm chí không cần phải kiểm tra xem đó là ai.

“Muội đã ăn xong chưa?"

"... R-rồi."

Vy Tuyết Nga vừa trả lời vừa xoa tay của mình.

Vậy thì hãy gọi thêm một món nữa đi. Tại sao lúc nào muội cũng nhắm vào đồ ăn của ta thế...?

Ta thở dài và đẩy một đĩa bánh bao về phía Vy Tuyết Nga.

Ta không bận tâm lắm vì ta hiện tại không có cảm giác thèm ăn.

Vy Tuyết Nga vui vẻ bắt đầu thưởng thức thêm bánh bao.

Sau đó, từ bên cạnh, một đôi đũa của Nam Cung Phí Nga cũng nhắm vào bánh bao của ta, ta dừng lại ngay lập tức.

"Xin hãy gọi thêm một món nữa, đừng lấy đồ ăn của người khác".

Nam Cung Phí Nga nhìn ta chằm chằm với vẻ mặt bực bội.

Có vẻ như đồng tử của ả ta lại sống động trở lại khi ta bắt đầu nhìn ả.

“Ta... có một câu hỏi, thưa ngài".

" Ngươi đang nói chuyện có kính ngữ với ta đó sao...?"

"Chuyện... gì đã xảy ra vậy...?"

Hướng mà Nam Cung Phí Nga từ từ chỉ vào là bụng dưới của tôi.

Nam Cung Phí Nga, cũng giống như Mậu Diễn, đã nhận thấy sự thay đổi ở ta.

Đường Tiêu Duyệt dường như không thực sự quan tâm đến những điều như vậy, nhưng Nam Cung Phí Nga thì khác.

“Có vài chuyện đã xảy ra.”

Đó là câu trả lời tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.

Kể cả khi ta nói với ả ta rằng ta đã tìm thấy kho báu bí mật ẩn giấu của Kim xuyên liên, và con mãng xà khổng lồ ở đó đã trao cho ta sức mạnh thì..

Hm.

ả ta thực sự có thể sẽ tin ta.

Ta cảm thấy rằng ả ta sẽ là một trong số ít những người tin vào câu chuyện của ta, nhưng sẽ không có ích gì khi kể cho ả ta về những chuyện đó.

Nam Cung Phí Nga chỉ gật đầu trước câu trả lời của ta.

Rồi mắt ả ta sáng lên.

Đó không phải là một dấu hiệu tốt chút nào.

Thường thì khi Nam Cung Phí Nga thể hiện phản ứng như vậy, thì chỉ có một điều xảy ra..

"Vậy thì chúng ta thử đấu tay đôi thì sao-"

“Ta từ chối."

Mắt Nam Cung Phí Nga mở to sau khi nghe thấy ta từ chối ngay lập tức.

"Không đời nào…!"

Đó là khoảnh khắc hiếm hoi Nam Cung Phí Nga lên tiếng.

Ả ta đang làm gì vậy chứ…?

Tại sao ả ta đột nhiên đòi thách đấu với ta trong khi ả ta thường chỉ làm phiền những kiếm chủ?

Ta thực sự không thích sự chú ý này.

“Ta đã dùng hết thời gian rảnh của mình rồi, nên ta  không thể ở lại đây lâu hone được nữa. Vì thế, ta không thể đấu với ngươi được.”

Nói xong, ta cảm thấy được rằng Mậu Diễn đang nhìn ta với vẻ hằn học từ phía sau.

Được rồi, ta biết là tại ta nên chúng ta mới phải khởi hành muộn, xin đừng nhìn ta như vậy nữa…

“Ahem…!”

Ta ho giả vờ rồi đứng dậy.

Bây giờ ta đã ăn xong, ta phải bắt đầu di chuyển trước khi mặt trời lặn.

Bọn ta đã phải mất một thời gian dài mới đến được tận đây, vì vậy sẽ có thêm một chuyến đi dài nữa trên đoạn đường trở về.

…Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến ta cảm thấy chán nản rồi.

Ngay khi ta sắp rời đi, Đường Tiêu Duyệt đột nhiên lấy ra một thứ gì đó từ trong túi.

“Cái này, xin hãy cầm lấy…!”

Thứ Đường Tiêu Duyệt lấy ra là một cái lọ nhỏ không rõ tên và một lá thư.

“Cái này là gì vậy?”

“Đó là lời mời tham dự Đường Binh Triển Hội năm sau…”

“Và… ngươi tặng nó cho ta để…?”

“Ta-ta chỉ là muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với các gia tộc thôi! Ta không hề có ý định gì khác cả…”

Năm nào bọn ta cũng nhận được lời mời này, nhưng nó có ý nghĩa hoàn toàn khác khi đó là lời mời từ các thành viên trong gia tộc chính.

Nghĩa là họ thực sự muốn ta đến.

Ta không biết phải làm gì trong tình huống này cả.

Nàng ta thực sự thích ta sao?

"Vậy thì... Cái lọ này là gì?"

Có phải là một loại thuốc không?

Đường Tiêu Duyệt mỉm cười khi ta hỏi về cái lọ.

"Đó là một loại thuốc độc mà ta rất thích... Đây là một món quà, vì vậy hãy thoải mái sử dụng nó nếu ngươi tình cờ gặp phải việc gì cần luyện tập với thuốc độc."

Ta gật đầu trước câu trả lời của Đường Tiêu Duyệt.

… Nữ nhân này cũng không bình thường.

Ta chắc chắn điều đó.

Thật khó để ta có thể từ chối món quà của nàng ta, vì vậy trước tiên ta đã bỏ nó vào túi.

Ta chắc chắn rằng mình có thể nghĩ ra một số lý do nào đó để không phải đến Đường Binh Triển Hội vào năm sau.

Ta sẽ đảm bảo rằng mình không phải đến...

"Dù sao thì... Ta sẽ đi đây. Ta hy vọng hai người sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau."

"Chúng ta hãy gặp lại nhau nhé."

Nam Cung Phí Nga khẽ lắc tay và chào tạm biệt ta.

Khuôn mặt ta hơi thay đổi khi nghe những gì ả ta vừa nói, sự miễn cưỡng thoáng qua khi ta chấp nhận lời tạm biệt của ả.

"Ừ, vâng... Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

Ta bắt đầu bước đi sau khi chấp nhận lời tạm biệt của ả ta. Mặc dù ta thực sự không thích điều đó.

Đường Tiêu Duyệt cũng chào tạm biệt ta và ta cũng gật đầu, mặc dù chuyển động của nàng ta trông cứng đờ như đá vậy.

Vy Tuyết Nga theo sau ta với một tấn thức ăn trong miệng.

Làm sao mà tất cả những thứ đó lại vừa vặn trong miệng của nàng ấy được nhỉ...?

'Cuối cùng thì cũng xong rồi sao?'

Cuối cùng thì ta cũng có thể trở về gia tộc của mình rồi ư?

Cơ thể ta không cảm thấy mệt mỏi về mặt thể chất, nhờ vào sự gia tăng của nội công, nhưng ta cảm thấy kiệt sức về mặt tinh thần.

Ta đi đến cỗ xe ngựa, nửa khập khiễng.

* * * *

Nam Cung Phí Nga nhìn Cẩm Dương Thần đang dần khuất dạng.

Rồi ả ta nhớ lại những gì chàng ấy đã nói với ả.

– Tại sao ngươi lại nói chuyện không có kính ngữ với ta như thế?

Nghĩ lại thì… Tại sao mình lại làm thế nhỉ?

Rốt cuộc thì Cẩm Dương Thần còn trẻ hơn cả tiểu đệ của ả, Nam Cung Thiên Tuấn.

Nhưng điều đó vẫn không có nghĩa là ả có thể nói chuyện với chàng ấy mà không có kính ngữ.

Tuy nhiên ngay cả như vậy, ả vẫn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với kiểu đó với chàng ấy.

Lý do đằng sau điều đó là gì?

Nam Cung Phí Nga thậm chí còn không hiểu nổi chính mình, ả nghiêng đầu bối rối.

“Ờ…”

Đường Tiêu Duyệt gọi ả.

“Hửm?”

“…Có lẽ tỷ thích Cầm thiếu gia rồi chăng?”

“…Hử?”

Nam Cung Phí Nga không hiểu nổi câu hỏi của Đường Tiêu Duyệt.

Thích ư?

“Thích ư?”

“Ể? Ờ, ý ta là, ờ…”

Đường Tiêu Duyệt có vẻ giật hơi mình khi nghe câu hỏi của ả.

Mặt nàng đỏ bừng, và nàng dần im lặng.

Ta đoán là ngay cả Đường Tiêu Duyệt cũng không biết câu trả lời vì bản thân nàng ta cũng không thể trả lời câu đó dễ dàng.

‘Thích’.

Ta tự hỏi điều đó có nghĩa là gì.

‘Ý của muội ấy có phải là kiểu thích giữa nữ nhân và nam nhân không?’

Nếu ta tự hỏi mình có thích Cẩm Dương Thần như một người nam nhân không, thì ta cảm thấy như có vẻ là không.

Nhưng ta thích chàng ấy như một nhân sĩ võ lâm.

‘Chàng ấy hoàn toàn khác.’

Cẩm Dương Thần mà ta gặp lần đầu.

Và Cẩm Dương Thần đã làm gãy tay đệ đệ của ta.

Họ thậm chí có phải là cùng một người không?

Ta không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.

Đó là một sự thật đáng buồn.

Vì vậy, ta muốn đấu tập với chàng ấy, nhưng ta đã bị từ chối ngay lập tức…

Nếu ai đó hỏi ta ngay bây giờ rằng ta có thể đánh bại Cẩm Dương Thần trong một cuộc đấu tay đôi hay không, thì ta cảm thấy rằng mình có thể nói câu trả lời là có.

Tuy nhiên, đó chỉ là câu trả lời của ta ngay lúc này.

Thật sốc, thực tế là ngay cả một người ở cấp độ của Nam Cung Phí Nga cũng không chắc chắn về cách đánh giá sức mạnh của Cẩm Dương Thần.

Ngay cả khi bỏ qua vấn đề đó, chỉ riêng thực tế là Cẩm Dương Thần không tạo ra mùi hương kinh khủng;

Chàng ấy là người đã chiếm được một vị trí cụ thể trong tâm trí ta…

“…Có lẽ ta thích chàng ấy thật?”

Những lời Nam Cung Phí Nga vô thức nói khiến Đường Tiêu Duyệt trông như sắp khóc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì…”

Đường Tiêu Duyệt khẽ lẩm bẩm, ‘Ta không thể làm gì nếu tỷ tỷ là người mà ta phải đấu lại…’

Nàng ta có ý gì khi nói ‘Ta không thể làm gì’?

“Tiêu Duyệt thì sao?”

“Dạ…?”

“Thứ đó, muội phải đưa nó cho ta mà.”

“À…!”

Thư mời mà Đường Tiêu Duyệt đưa cho Cẩm Dương Thần, ban đầu là dành cho ta.

Kể từ lần đầu tiên ta gặp Đường Tiêu Duyệt, mọi chuyện đã luôn như vậy.

Tuy nhiên, lần này Đường Tiêu Duyệt lại đưa nó cho người khác.

Điều đó khiến Nam Cung Phí Nga hỏi Đường Tiêu Duyệt, vì ả ta đã trở nên tò mò.

“…Ta, ừm…”

Đường Tiêu Duyệt lắp bắp khi nàng ta giật mình vì câu hỏi của ta.

Ta cảm thấy nàng ta lắp bắp càng ngày càng nhiều hơn gần đây.

‘Muội ấy bị sao vậy? Muội ấy bị bệnh à?’

Mùi hương khó chịu mà Đường Tiêu Duyệt phát ra khá là nhẹ.

Ta gần như có thể lờ nó đi nếu ta không chủ động cố gắng ngửi nó.

Điều đó khiến Đường Tiêu Duyệt trở thành một người dễ chịu khi ta ở bên.

Đó là lý do tại sao ta cầu nguyện rằng nàng ta không bị bệnh.

“Ta... cũng muốn gần gũi hơn với chàng ấy."

“Ta hiểu rồi."

“Ta xin lỗi… tỷ tỷ thất vọng lắm phải không?"

"Hửm? Ta ổn mà."

Ả ta có thể tham dự mà không cần lời mời trực tiếp từ một thành viên trong gia tộc chính.

Nam Cung Phí Nga cảm thấy ả ta không cần phải thất vọng vì một điều như vậy.

"Chúng ta nên quay lại rồi chứ nhỉ...?"

Đường Tiêu Duyệt hỏi ả với giọng điệu thất vọng.

Nàng ta thất vọng về điều gì vậy?

Ta có rất nhiều câu hỏi.

"Ừ."

Nam Cung Phí Nga đi cùng Đường Tiêu Duyệt.

Nếu không có Cẩm Dương Thần ở đây, ả ta sẽ phải quay lại nơi có mùi hôi thối kinh khủng đó.

Nhưng ả ta đã quen với cuộc sống như vậy rồi.

Vì vậy, Nam Cung Phí Nga cũng không hề quá thất vọng.

Tuy nhiên, may mắn thay…

‘Ta cảm thấy chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.’

Đó là những gì ả ta cảm nhận được vì một lý do nào đó.

Và những dự đoán của Nam Cung Phí Nga hầu như đều trở thành sự thật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương