Chương 38: Hồi Hương (1)

 

Một chiếc trần nhà lạ lẫm.

Ầy, sao mà ta lại nói thế được.

Ta không thể tin rằng sẽ có ngày ta nói lời như thế này.

Đầu mình đau quá.

Đầu ta đang choáng váng, còn bên trong lại có cảm giác buồn nôn.

Vùng đan điền của ta đặc biệt đau đớn.

Ta cố gắng lắm mới đứng dậy được một cách khó khăn.

...Mình ở đâu đây?

...Mình thề là mình đã ngất trong căn phòng chứa tàng khố mà.

Ma Đạo Tuyền Hấp Công tự động vận chuyển rồi hấp thụ toàn bộ mọi thứ bên trong viên nội đan mà con mãng xà đã trao.

Hình như ta đã hấp thụ quá khả năng của mình, thế nên ta mới ngất đi.

Nghĩ đến chuyện đó, bỗng nhiên ta lại thấy lo, rồi vận nội công.

Quả thật nó đã khiến ta bất tỉnh, nhưng rõ ràng là lượng nội công ta hấp thụ không hề ít.

Nếu cơ thể ta bị tổn thương vĩnh viễn vì chuyện này thì sẽ rất tệ.

- Vút!

Ta vận nội công, nhưng kết quả lại khiến ta bối rối.

“Chuyện gì...”

Ta bị choáng bởi lượng nội lực mà ta vừa tạo ra.

Ta vận nội công nhanh hơn và nội lực cũng bén hơn lúc trước.

Ta thề rằng ta đã vận công y như lúc trước nhưng lượng nội lực được tạo ra lại nhiều hơn hẳn ta nghĩ.

Tầng thứ ba.

Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ta đã bị kẹt lại ở tầng thứ hai từ rất lâu, cuối cùng đã đột phá cảnh giới lên tầng thứ ba.

Không, theo cảm giác của ta, nó đã đột phá được đến đỉnh của tầng thứ ba mới đúng.

Lượng nội lực mà ta hấp thụ được từ viên nội đan đã trao cho ta lượng nội lực mà thường thì kẻ khác sẽ phải mất đến ba mươi năm tu luyện chăm chỉ.

Mình không ngờ rằng lại nhiều đến mức này...

Khi ta nhớ lại lượng nội lực mà bản thân vừa hấp thụ thì thật lòng, ta không cảm thấy nó nhiều đến mức đó.

Tuy nhiên, điều duy nhất mà ta cảm nhận được là nó cực kỳ tinh thuần.

Vẫn còn có loại nội lực tinh thuần và mạnh mẽ đến nhường này ư?

Khi ta ngẫm nghĩ về việc ngay cả sau khi ta hấp thụ nhiều nội lực như vậy mà ta vẫn không thấy tí ma khí nào bên trong cơ thể, ta cảm thấy hình như ta phải xem xét lại giả định của mình.

Có lẽ đó không phải là ma thạch gì cả?

Ta nghĩ có khả năng rằng Xích Nội Khí của ta đã lại hấp thụ ma khí rồi, thế nhưng, trong lần này nó lại có cảm giác khác.

Nội lực mà ta sở hữu bây giờ mạnh đến choáng ngợp.

Lý do duy nhất khiến ta vẫn chưa thể trực tiếp đột phá đến tầng thứ tư là bởi vì hạn chế thân thể của ta hiện tại; ta cảm thấy có vẻ như nếu như ta rèn luyện cơ thể chuẩn xác thì chẳng bao lâu sau ta sẽ đột phá được đến tầng thứ tư.

Nghĩ thế, ta bắt đầu xem xét đến những người mà ta có thể đối đầu với cảnh giới của ta bây giờ.

Tên Nam Cung khốn khiếp đó thì chắc là sẽ hơi khó, nhưng với những kẻ như Cầm Thiết Diệc thì mình sẽ có thể giải quyết dễ dàng.

Thành thật mà nói, ta cảm thấy có lẽ ta có thể xử lý những kẻ ở cảnh giới như Cầm Thiết Diệc hoặc cao hơn mà chẳng cần dùng đến nội lực.

Nhưng Lôi Long vẫn ở cảnh giới trên ta.

Ngay cả khi ta đã quen với kiếm thuật của Nam Cung thế gia, nhưng nếu như thực sự đối đầu ở trong một trận chiến dùng nội lực thì có lẽ ta vẫn không hề có cơ hội chống lại hắn ta.

Nhưng nghiêm túc thì... Mình ở đâu đây?

Đánh giá xong thân thể, ta nhìn xung quanh.

Gia cụ tồi tàn, ta còn có thể ngửi thấy chút mùi thuốc.

“Thiếu gia!”

“Òa!”

Trong lúc ta hoang mang nhìn quanh thì có gì đó bỗng xuất hiện rồi tấn công ta.

Đó chính là Vy Tuyết Nga.

“Thiếu gia ơi, giờ huynh ổn chưa?”

“...Xuống khỏi người ta trước đã.”

Đâu ra kiểu tấn công người bệnh đang bị thương rồi quay đi hỏi họ ổn hay không cơ chứ?

Ta nhanh chóng gỡ Vy Tuyết Nga ra khỏi người ta.

Ta thấy may mắn vì dường như nàng ấy không bị thương, tuy nhiên, xét thấy thì sao mà nàng ấy trông vẫn còn tràn trề sinh lực vậy.

Sau đó, ta hỏi nàng ấy những câu hỏi trọng yếu:

“Con mãng xà đâu rồi? Và chuyện gì đã xảy ra với tàng khố?”

“Con mãng xà?”

Vy Tuyết Nga nhìn ta, trông có vẻ mơ hồ.

Hử? Phản ứng bây giờ của nàng ấy với mình là gì thế?

Ta hỏi Vy Tuyết Nga thêm lần nữa, một cảm giác xa lạ len lỏi vào bên trong thâm tâm ta.

“Con mãng xà khổng lồ mà chúng ta đã thấy bên trong tàng khố ấy.”

“Hưmm...?”

“...Muội không nhớ à?”

“Đúng rồi!”

“Thế thì muội nhớ bao nhiê- không, muội còn nhớ đến chỗ nào?”

Ta quyết định đặt lại câu hỏi của mình.

Vy Tuyết Nga đảo mắt trước khi đáp.

Bởi vì đôi mắt nàng ấy rất to tròn nên ta thấy cực rõ.

“Đến chỗ ta bắt đầu theo huynh!”

“...Hả?”

Thế nàng ấy đã quên hết ư...?

Có lẽ tàng khố với con mãng xà, tất cả đã chỉ là ảo giác chăng?

Không đời nào...

Chuyện đó không thể giải thích được lượng nội lực mà ta sở hữu bây giờ, với việc ta công pháp của ta đã tăng lên toàn diện được.

Vậy thì... Có phải con mãng xà đã xóa đi ký ức của Vy Tuyết Nga không?

Nhưng... tại sao chứ?

Ta không hiểu nổi.

“Muội thực sự không nhớ chút nào hả?”

“Phải... Khi ta tỉnh dậy thì ta đang ngủ với thiếu gia ở giữa núi rồi!”

“Chuyện quá...”

- Rắc.

Có ai đó mở cửa bước vào trong.

Đó là một lão nhân; lão ấy có mái tóc bạc trắng và hình như lưng lão ấy bị dị tật rất dễ thấy.

“Tại sao trong này nóng vậy?”

Giọng lão nhân đó cáu kỉnh. Có lẽ nóng là do việc ta thử nội lực...

Rồi lão nhân đó nói với chúng ta:

“Vậy ngươi đã tỉnh rồi.”

“...Lão là ai?”

“Cuối cùng ngươi đã tỉnh, ngươi đã ngủ trọn hai ngày rồi đó.”

...Hả? Hai ngày?

“Lão nói ta đã ngủ hai ngày ư?”

Ngủ lâu đến vậy đồng nghĩa rằng ta đã dùng hết toàn bộ thời gian được định ra để tìm kiếm tàng khố.

“Phải, hình như ngươi không bị thương, nhưng ngươi ngủ suốt nên ta nghĩ ngươi chết rồi ấy chứ.”

“...Mạn phép cho ta hỏi, giờ ta đang ở đâu vậy?”

“Ngươi vẫn chưa rõ hả? Ta là một lang y, thế nên, đây rõ rành rành là y quán của ta.”

...Thế quái nào mà ta biết được lão là lang y cơ chứ?

Lão ấy mặc y phục khá thô thiển, hình như còn bị gù lưng.

Mình đoán chắc minh chứng là ở chỗ này có mùi thuốc thoang thoảng chăng...?

“Giờ ngươi khỏe chưa?”

Lão nhân ấy hỏi.

“Vâng... Giờ ta thấy khỏe hơn rồi.”

Lão nhân ấy nói rằng đây là một y quán nằm ở dưới chân núi, thế nên, đến cuối cùng làm sao ta lại ở đây?

Vy Tuyết Nga nói rằng khi nàng ấy tình dậy thì đã thấy chúng ta ở giữa núi rồi, chứ không phải ở trong tàng khố.

Vậy nên có phải điều đó đồng nghĩa rằng lão nhân nọ đã tìm thấy chúng ta rồi đưa chúng ta về đây hay không?

Lão nhân ấy lặng lẽ hỏi trong lúc chuẩn bị thuốc.

“Điều gì đã khiến ngươi can đảm đến mức quyết định ngủ ở cạnh vách núi vậy?”

Vách núi à...

Ta có thể thề rằng vách núi đó đã biến thành đất bằng, trên đó còn mọc một cây bạch phong nữa.

Vậy nên nơi ấy đã trở về thành vách núi rồi ư?

Ta không thể chắp vá lại toàn bộ suy nghĩ của bản thân lại được, vì thế ta quyết định phải cảm tạ lão nhân nọ trước đã.

“...Cảm tạ ngài. Ta đoán hẳn là ngài đã cứu chúng ta?”

“Cứu ngươi cái thí ta ấy, nhờ thiếu nữ bên cạnh ngươi đó. Con bé có khuôn mặt xinh đẹp đến vậy nhưng lại sở hữu sức mạnh như một đại hán. Con bé đã đưa ngươi xuống đây.”

Theo lời của lão nhân nọ, lúc ta nhìn Vy Tuyết Nga thì thấy nàng ấy đang đứng một cách đầy tự hào.

Nàng ấy đã đưa mình tới đây từ tận đỉnh núi đó ư?

“Cả-Cảm tạ.”

“Tất nhiên rồi!”

Từ việc nàng ấy đi theo ta từ Đường Môn thì ta đoán xương cốt của nàng ấy cũng phải thuộc loại có một không hai.

Lúc nào ta cũng trêu chọc nàng ấy mập, nhưng thật ra, nàng ấy là kiểu người mảnh dẻ.

Nàng ấy nhìn có vẻ mũm mĩm đó là bởi vì trong miệng nàng ấy luôn có đồ ăn.

Nhưng làm sao mà nàng ấy lại có thể mạnh đến vậy với đôi cẳng tay mong manh đó chứ....?

Lão nhân nọ quan sát cánh tay của ta rồi bắt mạch trong lúc ta đang bối rối, rồi mở miệng:

“Tại vì ngươi trông ổn rồi nên bây giờ ta muốn ngươi rời đi thì hơn, y quán này nhỏ lắm, ta không nghĩ là ta có giữ các ngươi ở đây lâu hơn được nữa đâu.”

“...À, phải. Rất cảm tạ ngài. Nhờ có ngài nên ta mới có thể bình an tỉnh dậy.”

“Ha ha, không phải ngày nào ngươi cũng có thể gặp một thiếu niên nói chuyện theo phong thái kính cẩn thế này đâu.”

Chà, đưa người lạ vào phòng riêng của một người rồi để chúng ngủ hẳn hai ngày là không phải dễ, ngay cả khi chúng nhìn có vẻ nhỏ tuổi đi nữa.

Chẳng biết Vy Tuyết Nga đang nhai gì trong miệng nữa, ta đoán chắc chắn cũng do lão nhân kia đưa.

“...Muội đang ăn gì thế?”

“Ưm? Trần lão đưa cho muội như đồ ăn vặt ấy!”

Trần lão?

Ta đoán Vy Tuyết Nga với lão nhân này đã tự giới thiệu với nhau rồi.

Nàng ấy nói xong, lão nhân nọ mở miệng:

“Không có gì đâu, ta chỉ đưa cho con bé chút nhân sâm mà ta thấy không có hiệu dụng gì lắm, tại vì quả thật ở đây ta chẳng còn gì khác, suy cho cùng, đây cũng là một y quán thôi.”

...Nhân sâm? Có nhân sâm không có hiệu dụng gì à?

Chuyện này ngạc nhiên thật, nhưng đúng là phải nói Vy Tuyết Nga nhai mấy thứ đắng thế như thể không có gì mới khiến người khác phải thấy ngạc nhiên hơn.

Ta nghĩ nàng ấy chỉ thích đồ ngọt thôi chứ, nhưng chắc nàng ấy thích hết.

“Thứ lỗi cho ta...”

“Không sao, vậy chỉ cần rời khỏi đây thôi. Phụ mẫu của ngươi chắc phải lo sốt vó cho ngươi đấy.”

Phụ mẫu? Lo lắng ư?

Ta nhớ đến phụ thân ta.

Chẳng đời nào mà ông ấy sẽ lo cho ta.

Nực cười thật, có lẽ Mậu Diễn mới là người lo cho ta nhất.

Ta lục túi rồi nói với lão nhân nọ:

“Ta không nhiều bởi vì ta rời đi hơi vội...”

“Hử?”

“Hài tử nhà ai mà lại đem tiền chứ? Đừng lo, ta chỉ làm thế bởi vì ta bận tâm-”

Sau khi lục túi, ta tìm thấy vài đồng bạc.

May thay, ít nhất số tiền ta mang cũng được chừng này.

- Leng-keng!

Lúc ta vội lấy chúng ra, những đồng bạc rơi xuống sàn nhà, lão nhân nọ nhìn vào chúng mà không nói lên lời.

Hai đồng bạc rơi xuống sàn nhà.

“Ta không đem nhiều, thế nên ta không có nhiều để đưa-”

Lão nhân đó cản lời ta định nói rồi nắm lấy tay ta.

Bỗng biểu cảm của lão ấy trở nên nghiêm túc.

Lão ấy muốn nói gì đây?

Sau khi chúng ta im lặng nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, lão nhân nọ cất tiếng:

“...Thưa ngài, nếu ngài muốn, ngài có thể lại đây lâu hơn cũng được. Ôi chao ơi, sao mà ta lại bất kính thế này, còn chưa cả dâng trà cho khách quý như vậy!? Xin hãy chờ ở đây, nói đến chuyện pha trà thì lão đây cực kỳ điệu nghệ!”

“...”

Phước thay, có vẻ lão ấy hài lòng với mấy đồng bạc này.

****

Ta rời khỏi y quán sau khi khước từ ly trà gần bị lão nhân ấy mời gần như bắt ép.

Lão ấy cứ đưa đồ cho ta, thế nên ta đã nhanh chóng rời khỏi đó.

Vạn phúc, trời vẫn đang vào buổi sáng sớm, đúng là thời điểm đẹp để khởi hành.

Ta cảm thấy cơ thể nhẹ hơn, bởi vì nội lực của ta đã tăng lên.

Nếu như mình dùng nội công hiện tại để trở lại thành trấn mà mình để lại lá thư thì liệu mình có thể về đó ngay được không nhỉ?

“...Có lẽ chuyện đó hơi quá sức rồi chăng?”

Chắc chuyện đó sẽ khả thi nếu như ta nghỉ giữa chừng, nhưng bởi vì ta phải để tâm đến Vy Tuyết Nga, người lúc nào cũng đi theo ta, nên ta sẽ cõng nàng ấy trên lưng.

‘Chờ đã, không, hẳn là Vy Tuyết Nga cũng có thể đi theo mình chứ?’

Ta có suy nghĩ rằng, tại vì Vy Tuyết Nga đủ khả năng để theo đuôi ta khi ta bắt đầu rời khỏi Đường Môn nên nàng ấy cũng sẽ có thể đuổi kịp với tốc độ hiện tại của ta. Nhưng lúc ta nhớ đến việc nàng ấy không sở hữu chút nội lực nào thì chắc hẳn chuyện đấy là không thể nào.

Giờ đây, ta nhớ đến nàng ấy nên ta đã kiểm tra lại xem bên trong thân thể nàng ấy liệu có sở hữu chút nội lực nào không.

Kết quả vẫn như cũ.

Nàng ấy không hề có tí nội lực nào.

Nhưng thế thì làm sao mà?

Bởi vì nàng ấy đã quên mất mọi thứ nên ta thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi bản thân mình bất tỉnh.

Ta không thể nói được con mãng xà đó chính xác là cái gì hay làm sao mà vùng đất bằng đó lại biến trở lại thành vách đá lần nữa, thuật pháp không gian kỳ lạ đó gì hay...

Ta dừng suy nghĩ sau ki nhớ đến một thông tin quan trọng.

“...Này.”

“Vâng?”

“Viên-viên-những viên đan!”

“Ể...?”

Ta đang mất bình tĩnh.

Những viên Nguyệt Ảnh Đan đó... Thậm chí ta còn chẳng lấy được nổi một viên.

Sau khi nhớ đến mấy viên đan, ta cảm thấy chân ta như đang khuỵu xuống mặt đất và đấm thùm thụp vào đất bằng.

“...Chờ đã, không, có lẽ tất cả những viên đan đó vốn đã không tồn tại... Dù sao giờ đây tàng khố cũng đã biến mất rồi...”

Ta cố gắng nghĩ tích cực lên, nhưng,

Vậy còn viên nội đan mình lấy từ con mãng xà là gì...?

“...”

“Thiếu gia?”

“...Ta ổn, ta chỉ hơi chóng mặt thôi.”

‘Thậm chí ngay từ đầu chúng đã chẳng phải là của mình...’ đó mới là suy nghĩ ta nên có, nhưng thật khó để ý theo hướng này bởi bản năng của ta, của nhân tộc là tham lam mà...

Vy Tuyết Nga nở nụ cười khi thấy ta như thế:

“Thiếu gia ơi, giờ trông huynh xấu xí thật đấy.”

“Làm mà muội có thể đột nhiên tàn nhẫn vậy hả!?”

“Nhưng trông huynh xấu thật mà...”

Làm sao mà muội ấy có thể tàn nhẫn với một người vừa mới phải trải qua những suy nghĩ đó chứ...

Vào vài lúc, Vy Tuyết Nga ngây thơ như ma quỷ vậy.

Rồi Vy Tuyết Nga bắt lấy góc y phục của ta.

Ta thắc mắc không biết có chuyện gì, rồi để ý thấy nàng ấy đang chỉ tay vào một quán ăn mà chúng ta vừa đi ngang qua.

Thế rồi ta hỏi Vy Tuyết Nga:

“Muội đói à?”

“...Ta đói, nhưng ăn vài chiếc bánh báo cũng sẽ sửa được vẻ mặt của thiếu gia nữa!”

“À, muội muốn ta ăn ư...?”

Dù cho chính xác ra muội mới là người đói bụng...

Ta không phải suy nghĩ dừng lại ăn uống, nhưng ta không có nhiều thời gian.

Ta cảm thấy đầu tiên nên đến địa điểm ban đầu của chúng ta thì khôn ngoan hơn.

Mình làm gì đây, mình thật sự nên chạy đến đó ư?

Ta cảm thấy, với thân thể hiện tại thì ta có thể làm được.

Ta trầm ngâm suy nghĩ trong lúc nhìn Vy Tuyết Nga, người đang tóm lấy y phục của ta.

“...Ta nghĩ giờ chúng ta nên bắt đầu chạy thôi, nhưng ta nên làm gì với muội đây?”

“Hở...? Oa, òa! Muội chạy giỏi lắ-”

“Có lẽ ta nên cõng muội nhỉ?”

“...Ể?”

“Huynh vừa nói gì cơ?”

Ta nghĩ ta đã nghe thấy nàng ấy nói gì đó.

Ta định hỏi nàng ấy đã nói gì, nhưng bỗng nàng ấy ngồi sạt xuống đất.

Bởi vì nàng ấy bỗng nhiên ngồi xuống trong khi còn nắm y phục của ta nên ta cũng bị lung lay theo.

“Ui, ui!”

Rồi nàng ấy bối rối kêu lên.

“Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“C-Chân của muội! Đau quá! Muội nghĩ muội bị thương rồi?”

“Gì...? Vậy tệ rồi đây. Chúng ta có nên quay trở lại y quán không?”

“Chúng ta đang vội mà! Muội-Muội không nghĩ mình bị thương đến mức đó đâu.”

“Vậy thì chúng ta đi bộ nhé?”

“...Chết tiệt.”

“Hả?”

Nàng ấy muốn gì?

Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy Vy Tuyết Nga mâu thuẫn tư tưởng đến vậy.

Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng Vy Tuyết Nga cũng cất tiếng với chất giọng lí nhí:

“Cõ-Cõng muội đi...”

Sau khi nói câu đó, tai nàng ấy ửng đỏ.

Ta bị choáng bởi điều mình vừa thấy.

‘...Thế nên nàng ấy cũng biết ngại nhỉ?’

Ta cứ nghĩ nàng ấy không biết cảm thấy ngại ngùng chứ...

“Ha ha!”

Ta bật cười lớn tiếng, rồi Vy Tuyết Nga hờn dỗi trước phản ứng của ta.

Ta từ từ hạ thấp cơ thể, xong quay lưng lại với nàng ấy.

Vy Tuyết Nga cẩn thận vòng tay quanh cổ ta rồi tìm vị trí thoải mái cho bản thân.

Sau khi cảm nhận được hơi ấm trên lưng, ta đứng dậy.

Đột nhiên ta cảm thấy bị thôi thúc trở nên xấu tính đi, thế nên ta trêu chọc Vy Tuyết Nga:

“Muội nặng quá.”

Vy Tuyết Nga hét lên vì bất ngờ:

“Muội không có!”

“Muội... Cảm giác như ta đang cõng một tảng đá ấy.”

“Huynh tàn nhẫn quá vậy...! Đ-Để muội xuống đi!”

“À, quá muộn rồi.”

...Đó là khi nào?

Ta cảm thấy hình như chuyện này đã xảy ra trước đây.

Nhưng nó không có bầu không khí vui vẻ như chúng ta bây giờ, dù sao đó cũng là chuyện mà Vy Tuyết Nga sẽ không nhớ.

Ta là người duy nhất nhớ được những gì đã xảy ra hồi đó.

Và ta cũng sẽ là người duy nhất nhớ được những gì sẽ xảy ra vào tương lai.

Sẽ không tốt chút nào nếu như chuyện như thế xảy đến thêm một lần nữa.

Ta vận nội công để tăng tốc chạy trong lúc cõng Vy Tuyết Nga.

Thoáng chốc ta bị choáng ngợp bởi vì ta nhảy cao và nhanh làm sao.

Ta nghĩ Vy Tuyết Nga sẽ vui vẻ với những làn gió thổi vào người, nhưng thay vào đó, nàng ấy vùi mặt vào lưng ta.

Ta nghĩ chạy ở mức độ như thế này thì sẽ ta sẽ đến đích đến mà gặp bất kỳ vấn đề nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương