Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 112: Điều Chưa Được Làm Rõ

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 112: Điều Chưa Được Làm Rõ

Long Đội.

Long Đội là một đoàn kiếm sĩ trong Võ Lâm Minh, nhưng nếu nói chính xác hơn, họ là lực lượng tinh nhuệ trực tiếp dưới quyền người đứng đầu Võ Lâm Minh.

 Nhiệm vụ của họ là hộ tống người đứng đầu Liên Minh và quản lý các nhóm kiếm sĩ khác.

Tuy vậy, họ đã biết được sự thật. Họ nhận ra rằng mục đích thực sự của mình không phải chỉ có vậy.

Vào thời điểm đó, người đứng đầu Võ Lâm Minh, Kiếm Tôn, là một bậc kiếm sư không cần ai bảo vệ.

Ông lúc ấy đã đạt đến cảnh giới cao siêu, khuôn mặt ông là điều duy nhất còn lại mang dáng vẻ nhân loại. Sức mạnh của ông đã đạt đến mức không cần kiếm cũng có thể thi triển võ nghệ, một con người cường hãn đến mức không cần đến sự bảo vệ.

Hơn nữa, cũng chẳng cần phải quản lý các đội kiếm sĩ khác. Long Đội vốn dĩ không phải là lực lượng thích hợp cho công việc này.

Long Đội thường xuyên được giao nhiệm vụ chiến đấu với các Tà Phái, hoặc tiêu diệt những ác quái xâm phạm, nhưng đó vẫn chưa phải là mục đích chân chính. Vậy mục đích thực sự là gì?

Điều này đã được tiết lộ vào ngày Kiếm Tôn tuyển mộ họ.

Vết nứt trong không khí đang đe dọa hàng nghìn sinh mạng, Ma Cảnh Môn. Và phía sau đó, là Vực Sâu.

Mục đích thực sự của Long Đội chính là nghiên cứu Vực Sâu.

Lúc ấy, người lãnh đạo của họ là Cầm Thiết Vân, và dưới sự chỉ huy của ông có Mai Hoa Kiếm Hậu. Bên cạnh Kiếm Chủ, còn có những cao thủ võ lâm nổi danh gia nhập Long Đội.

Vì đội quân này được thành lập để đối phó với Vực Sâu, nơi đe dọa sự an nguy của dân lành, Kiếm Sư Thiên Sơn đã tình nguyện gia nhập. Thiên Hồng Kiếm đã cố gắng ngăn cản bà vào thời điểm đó, nhưng người phụ nữ ấy đã quyết tâm và rời Thiên Sơn để gia nhập Võ Lâm Minh.

Quyết định này của Kiếm Chủ vẫn còn đeo bám bà đến tận hôm nay.

Bùng!

Ngọn lửa từ cơ thể Cầm Thiết Vân bùng lên dữ dội. Trong lúc đôi mắt sắc bén của ông nhìn thẳng vào Kiếm Chủ, ông lên tiếng.
“Ta vốn định đãi ngươi như khách quý.”

“Cảm tạ ngài vì ý tốt, nhưng không phải lý do ta đến đây.”

Ngọn lửa dần bùng lên, phủ kín cả căn phòng.

Lửa từ cơ thể Cầm Thiết Vân sau khi ông mất kiểm soát cảm xúc không phá hủy gì trong phòng cũng không làm tổn thương Kiếm Chủ. Cầm Thiết Vân vẫn còn kiểm soát được sức mạnh của mình.

Không khí trở nên ngột ngạt, hơi thở khó khăn vì nhiệt độ, nhưng Kiếm Chủ vẫn không dùng nội công. Bà hiểu rằng việc đó là không cần thiết.

Khi ngọn lửa gần như chạm vào tóc Kiếm Chủ chúng đột ngột tắt ngấm. Sau đó, Cầm Thiết Vân lên tiếng với giọng điệu bình tĩnh.

“Cái sự cứng đầu của ngươi chẳng hề thay đổi.”

Cách nói chuyện của Cầm Thiết Vân đã thay đổi. Ông có vẻ mệt mỏi khi nói. Kiếm Chủ nhận thấy điều đó và đáp lại:

“Xem ra ngài đã thay đổi rất nhiều, Đội trưởng.”

“Đúng, ta đã thay đổi rất nhiều.”

Cầm Thiết Vân mà Kiếm Chủ từng gặp trước kia, khi mà bà dẫn Cầm Linh Hoa rời đi, ông hoàn toàn khác so với người hiện tại.

Cầm Thiết Vân mà Kiếm Chủ nhớ là một kẻ nguy hiểm, hoang dại như ngọn lửa mà ông sử dụng. Ông có thể làm được bất cứ điều gì hay thiêu rụi mọi thứ cản đường nếu cần thiết.

Nhưng giờ đây, vị Hổ hiệp khách ấy lại mang vẻ lạnh lùng, như một tảng băng, mặc dù ông đã thành thạo nghệ thuật hỏa diễm.

Cầm Thiết Vân không giấu giếm cảm xúc, nói với Kiếm Chủ.

“Khi ngươi nói sẽ dẫn con gái ta đi, ta chắc chắn đã nói một câu với ngươi.”

“Đúng.”

“Ta bảo ngươi không được hỏi về vợ ta.”

“Ta nhớ.”

“Vậy mà ngươi lại làm gì vậy?”

“Ta... ta không hỏi về bà ấy, Đội trưởng.”

“Chỉ vì ngươi chơi chữ không có nghĩa là ý nghĩa đã thay đổi. Ngươi biết rõ hơn ai hết rằng lời hứa của chúng ta trước kia không phải thứ có thể xem nhẹ.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cầm Thiết Vân càng trở nên nghiêm nghị hơn. Tuy vậy, Kiếm Chủ không hề có ý định lùi bước. Bà không đến tận đây chỉ để từ bỏ ngay từ đầu.

“Cho đến khi ngài giải tán đội quân, có một điều mà chúng ta không thể hiểu được. Và giờ, điều đó càng khó hiểu hơn.”

“Điều gì?”

“Tại sao ngài lại hiểu được quyết định của Kiếm Tôn?”

“…”

“Ngài biết mà, đúng không? Vì người duy nhất từ Vực Sâu trở về là ngài, Đội trưởng.”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Ta chỉ tò mò thôi. Giờ đây, ta đã trở nên chai sạn, không còn oán giận ai được nữa.”

Dù chẳng phải đã lâu, nhưng nghĩa vụ trong lòng bà đã rỉ sét theo thời gian. Chắc hẳn những người đã cùng chiến đấu trong đội quân ấy cũng cảm thấy như vậy.

“Ngài có biết bao nhiêu người trong Long Đội đã tin tưởng và ngưỡng mộ ngài không?”

Kiếm Chủ biết rằng ông đã hiểu rõ câu hỏi ấy. Ông sẽ không bao giờ quên được. Bà hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.

“Thiên Cơ cũng vậy. Ta muốn biết cô gái đó đi đâu, nhưng không muốn tìm hiểu về quá khứ của cô ấy.”

Có lẽ nàng đã quay về nơi mình từng đến. Đó là điều Kiếm Chủ mong muốn. Tuy vậy, điều đó không phải sự thật. Nàng đã đến như làn gió, mang hơi ấm đến, và cũng sẽ ra đi trong sự lặng lẽ ấy.

Kiếm Chủ cầu mong đó là sự thật.

“Vậy ta lại hỏi một lần nữa. Đội trưởng, ngài đã thấy gì trong Vực Sâu?”

Cầm Thiết Vân chỉ im lặng nhìn Kiếm Chủ sau khi bà hỏi câu đó.

Trong cái Vực Sâu khủng khiếp ấy, ngươi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì.

Nơi đó không thể so sánh với bất cứ lý lẽ của thế gian.

Một khoảng thời gian dài đã trôi qua trong im lặng, cuối cùng Kiếm Chủ cũng bắt đầu cau mày.
Không phải vì bà cảm thấy bị xúc phạm khi Cầm Thiết Vân vẫn im lặng. Cầm Thiết Vân chỉ im lặng nhìn bà, và sau một lúc, bà nhận ra điều đó.

“Đội trưởng…”

Không phải là Cầm Thiết Vân chọn không nói, mà là ông không thể nói. Kiếm Chủ quá quen thuộc với điều này. Bà đã từng trải qua cảm giác này.

“Làm sao…”

Kiếm Chủ không thể tiếp tục câu nói.

Nếu Cầm Thiết Vân cũng nhìn thấy điều mà bà thấy, bà biết rằng ông sẽ không thể nói ra.

Nếu thật sự như vậy, nếu Cầm Thiết Vân cũng nhìn thấy "cái cây" đó…

Trong khi Kiếm Chủ đang chìm đắm trong những suy nghĩ ấy, Cầm Thiết Vân mở miệng.

“Ngươi đang tìm Thiên Cơ sao? Nếu không phải vậy, thì ngươi đi qua cánh cổng này để làm gì?”

“…!”

“Nếu ngươi cũng nhìn thấy nó, thì không cần giải thích. Dù sao cũng không phải là thứ có thể giải thích được ngay từ đầu.”

Giờ đây, Kiếm Chủ đã biết rằng Cầm Thiết Vân cũng đã nhìn thấy thứ đó. Ông cũng đã thấy thứ kỳ quái và đầy bí ẩn đó. Nếu không phải vậy, ông sẽ không nói ra những lời như thế.

Cầm Thiết Vân tiếp tục nói.

“Ngươi hỏi làm sao ta hiểu được lão già đó. Ta chưa bao giờ hiểu ông ấy. Cũng không bao giờ tha thứ cho ông ấy.”

“Vậy thì, tại sao…!”

“Chính vì lý do đó mà ta phải làm như vậy.”

Kiếm Chủ ngừng lại khi nghe thấy lời nói của Cầm Thiết Vân.

Ánh mắt ông trống rỗng. Đôi mắt ông sâu thẳm và u tối, như thể đang nhìn vào một vực thẳm vô tận.

“Chúc mừng ngươi đã bình phục. Ta nghe nói là nhờ vào con trai ta, nên ta sẽ hỏi nó sau.”

“…”

“Ta không biết ngươi đã nhìn thấy cái gì, hay nhìn thấy bao xa, nhưng ta khuyên ngươi dừng lại ở đó.”

Kiếm Chủ không thể không cảm thấy tò mò sau khi nghe những lời của Cầm Thiết Vân. Bà đã bị ảnh hưởng bởi một thuật cấm mà chỉ cần nhìn vào nó là cảm giác nghẹt thở, suýt mất mạng vì khí độc đã xâm nhập vào cơ thể. Bà vốn đã không thể làm gì để chống lại nó.

Nếu Cầm Thiết Vân cũng đã nhìn thấy thứ đó, tại sao ông vẫn còn bình thường?

Bà nhớ lại lời Cầm Dương Thần đã nói rằng công pháp của Cầm gia có thể thanh tẩy và đẩy lùi khí độc đó. Có phải vì vậy không?

‘Nhưng nếu đúng là như vậy…’

Có điều gì đó không ổn. Dù là lời ông nói, đôi mắt của ông, hay toàn bộ con người Cầm Thiết Vân, bà cảm thấy có một điều gì đó đã mất đi trong ông.

Nội công của ông vẫn như xưa. Cầm Thiết Vân vẫn còn đang ở đỉnh cao của một võ giả. Kiếm Chủ biết rằng ông không bỏ bê việc tu luyện dù đã trở thành lãnh đạo của gia tộc, vì bà có thể cảm nhận được một bức tường không thể vượt qua từ ông.

Giống như bức tường mà bà cảm thấy khi đối diện với Chưởng Môn Hoa Sơn, hay với Kiếm Tôn.

‘Một người ở cảnh giới này mà chỉ được xem là một trong hàng trăm cao thủ võ lâm sao?’

Đó không phải là cảm giác của bà, mà là bản năng mách bảo rằng người đàn ông này đang che giấu điều gì đó.

Cầm Thiết Vân đang che giấu thân phận thật sự.

Những lời đồn đại vớ vẩn ngoài kia trở nên thật yếu ớt khi bà đối mặt với sự thật.

Ngọn lửa mà ông từng thể hiện trước kia không thể yếu ớt như thế. Và thứ gì đó ẩn giấu trong ngọn lửa cũng không có vẻ đơn giản như vậy.

“Điều gì đã khiến ngài trở thành như vậy, Đội trưởng?”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Cầm Thiết Vân trở lại với dáng vẻ bình thường của mình. Đó là cách ông nói với bà rằng không muốn đào sâu thêm vào chuyện này.

Kiếm Chủ cũng nhận ra điều đó và chỉnh lại tóc.

“Ta sẽ lại thăm ngài…”

“Vì là Kiếm Chủ, ta luôn hoan nghênh sự thăm viếng của ngươi.”

Ông nói bằng một giọng không còn chút cảm xúc. Hơn nữa, ánh mắt của ông giờ đã chuyển sang tờ giấy trên bàn. Tính cách khó chịu của ông dường như đã biến tướng theo một hướng khác.

Kiếm Chủ rời khỏi phòng, bước ra khu vườn mà bà vừa mới để mắt đến. Một người hầu đi theo bà để chỉ đường về, nhưng sự chú ý của Kiếm Chủ lại hoàn toàn dồn vào một chuyện khác.

Bà cảm thấy rằng mình chẳng thu được bao nhiêu từ cuộc trò chuyện, nhưng cùng lúc đó, bà cũng nắm được vài mảnh ghép quan trọng.

Chính vì lý do đó mà ta đã phải làm như vậy.

Bà nhớ lại những lời của Cầm Thiết Vân.

Bà nghĩ rằng, dù tất cả mọi người có tha thứ cho Kiếm Tôn, thì Cầm Thiết Vân cũng sẽ không bao giờ tha thứ.

Hàng chục năm trước, ngoài một số ít người và Kiếm Chủ đang lâm bệnh, hàng chục võ giả của Long Đội đã được phái vào Vực Sâu theo lệnh của người đứng đầu Võ Lâm Minh.

Họ không hề do dự dù chỉ một giây, và đã lên đường thực hiện nhiệm vụ. Lệnh của người đứng đầu là tất cả đối với Long Đội, và họ tin rằng bất cứ lệnh nào của người đứng đầu cũng đều vì lợi ích của bách tín.

Đó là lý do họ gia nhập quân đội này ngay từ đầu.

Thời gian trôi qua, rồi cũng đến ngày người đứng đầu Võ Lâm Minh và Long Đội trở về từ Vực Sâu.

Kiếm Chủ đã không thể kìm được nước mắt khi nhìn thấy những người trở lại.

Đội quân có hơn ba mươi người, nhưng chưa đầy mười người trở về, và những người trở về đều im lặng, sắc mặt như mất hồn. Hơn nữa, sau vài ngày, những người sống sót, vốn dĩ là những cao thủ vượt qua cảnh giới cao, đã kết thúc mạng sống của mình.

Họ đều là những võ giả tinh nhuệ, thân thể mạnh mẽ, không ai có tinh thần yếu đuối, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi và tự kết thúc cuộc đời.

Kiếm Chủ đã hết sức cầu xin. Bà cầu xin họ đừng làm vậy. Bà cố gắng giữ họ lại, nói rằng họ phải sống tiếp vì đã may mắn sống sót.
Dù đã cố gắng, tất cả họ vẫn tự kết liễu đời mình, với người trẻ nhất trong Long Đội—cũng là đệ tử của Hoa Sơn—là người cuối cùng ra đi.

Sau sự kiện này, Kiếm Tôn từ chức lãnh đạo Võ Lâm Minh và sống ẩn dật, còn Cầm Thiết Vân cũng đứng ra giải tán Long Đội.

Còn những gì đã xảy ra ở trong Vực Sâu, cho đến cuối cùng Kiếm Chủ không thể tìm hiểu được.
Nhưng có một điều mà bà đã biết sau một thời gian dài, đó là mục tiêu của Kiếm Tôn chẳng phải là đạt được hòa bình thế gian ngay từ đầu.

– Xào xạc, xào xạc.

Âm thanh lá cây bị quét trong sân vang lên.
“Ngươi ăn ngon không?”
Khi ta bước ra ngoài sau bữa ăn, Kiếm Tôn đang quét dọn.
“Vâng, ngài cũng nên ăn gì đó đi.”
“Đối với kẻ bậc như ta, ăn uống lúc nào cũng được…”
“Ta nghe nói người càng có tuổi càng cần ăn nhiều hơn. Xin ngài đừng bỏ bữa.”
“Coi trọng một lão già như ta… Cảm tạ, Thiếu gia.”
“Ừm…”
Ta dần dần làm quen với việc trò chuyện cùng Kiếm Tôn.
Hoặc có lẽ ta đã quen với việc nhìn Kiếm Tôn như một người hầu.
“Ông ơi!”
Vy Tuyết Nga, cũng đang bước ra ngoài, chạy về phía Kiếm Tôn và ôm chầm lấy ông.
Kiếm Tôn vỗ về đầu Vy Tuyết Nga, nhưng cũng quát lên giận dữ: “Tuyết Nga, con lại ăn với Thiếu gia rồi phải không?”
“Ờ… là… ừm…”
“Ông đã dặn không được mà!”
Ta lập tức ngắt lời khi thấy Vy Tuyết Nga cuộn người lại, chuẩn bị chịu trận.
“Không sao đâu. Ta chính là người mời nàng ăn cùng.”
“Thiếu gia…”
Khi ta ngăn ông ấy lại, Vy Tuyết Nga lập tức trốn ra sau lưng ta. Một người hầu ăn với Thiếu gia vốn là điều không thể, nhưng điều đó chẳng quan trọng với ta.
Nhất là Vy Tuyết Nga, ta cũng chẳng bận tâm nếu là Hồng Oa tỷ tỷ hay Mậu Diễn.
Ta nhớ lại lần trước mấy người gia nhân đã sửng sốt lúc ta mời họ ăn chung khi chúng ta đi cắm trại.
Dù có vẻ như họ chỉ cảm thấy khó chịu khi ăn với ta, thay vì lo sợ vì ăn chung với chủ nhân của mình.
Thế nhưng gần đây, bọn họ dường như đã dần quen với ta.
[Có lẽ chỉ là tưởng tượng của ngươi thôi.]
“Sao vậy? Ta thấy bọn họ ăn với ta rất tự nhiên mà.”
[Chúng đâu có dễ dàng ăn trước một người khí thế như ngươi.]
Lão lại nói những lời nhảm nhí. “Mấy cô gái ấy ăn uống trước mặt ta chẳng vấn đề gì…”
[Ngươi nên cảm ơn mấy cô gái ấy, vì họ mới là người kỳ lạ khi làm vậy.]
Sau lời của lão, ta nhìn sang Vy Tuyết Nga, và hai cô gái cũng vừa ra ngoài.
Là Nam Cung Phí Nga và Đường Tiêu Duyệt.
“Không ngờ Đường Tiêu Duyệt lại tới đây.”
Bây giờ đã gần đến giờ ăn tối.
“Mới chỉ là giờ ăn trưa thôi, ta chỉ nghỉ ngơi một chút trong phòng mà đã đến lúc ăn tối rồi sao?”
Khi bữa ăn sắp hoàn tất, Nam Cung Phí Nga, vốn đang ở nhà khách, cũng tự nhiên bước đến. Ta đã quen với điều này nên không còn phản ứng gì.
Vấn đề là Đường Tiêu Duyệt, người đến ngay sau đó.
Ta giật mình vì nàng xuất hiện đột ngột và kêu lên
“Tỷ tỷ!”
Dĩ nhiên, Đường Tiêu Duyệt thấy xung quanh có người liền vội vàng xin lỗi, nhưng ta vẫn rất bất ngờ.
“Có phải họ đã cãi nhau gì rồi không?”
Trước đây họ rất thân thiết khi ta gặp họ ở Tứ Xuyên, nhưng giờ có vẻ có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai người.
Trong khi ta đang giải thích với Kiếm Tôn rằng việc Vy Tuyết Nga ăn cùng là không sao, Đường Tiêu Duyệt tiến lại gần ta.
Nàng bắt đầu cảm ơn, tay chân bối rối.
“Xin lỗi vì sự xuất hiện đột ngột, thật là vô lễ.”
“Ta hơi bất ngờ, nhưng không sao.”
“Và ngươi còn mời ta dùng bữa…”
“Ta mời vì nghe nói ngươi chưa ăn, có phải đã làm phiền ngươi không?”
“Dạ, không đâu! Không sao đâu… Thực ra ngươi có thể gọi ta thường xuyên hơn- “
“Thiếu gia! Ta mang bánh dược quả tới nhé?”
Trong khi Đường Tiêu Duyệt đang nói, Vy Tuyết Nga chen ngang.
“Bánh dược quả là gì?”
“Là bánh! Chúng ta đã ăn hết bữa chính rồi!”
“Lại ăn nữa sao?”
“Hồng Oa tỷ tỷ nói chúng ta có một dạ dày riêng cho món các ăn vặt.”
‘Không, ta nghĩ ngươi chỉ ăn nhiều thôi.’
‘Nhưng nếu nói vậy nàng sẽ buồn.’
Thật thú vị khi trêu đùa nàng, nhưng ta vẫn phải nhớ có khách ở đây.
Vì ta muốn ăn thứ gì đó ngọt ngào, ta bảo Vy Tuyết Nga mang bánh dược quả tới cho chúng ta.
“À, lúc nãy Đường Tiêu Duyệt có nói gì đó.”
“Xin lỗi, ngươi vừa nói gì?”
“…Không có gì đâu…”
Đường Tiêu Duyệt có vẻ hơi buồn, từ biểu cảm của nàng.
“Ngay cả người hầu của ngươi cũng xinh đẹp như vậy…” nàng lẩm bẩm một mình, nhìn về phía Vy Tuyết Nga đang chạy đi.
Ta thật sự bắt đầu sợ nàng, không biết có phải là có ma quái đang ám vào nàng không.
Đường Tiêu Duyệt, vẫn có vẻ hơi buồn, lên tiếng với ta.
“Dạ… Cầm thiếu gia.”
“Ừ?”
“Về yêu cầu ta đã nói trước đó…”
“Ồ.”
Long Phụng Tranh Đấu.
“Thực lòng mà nói, ta hơi ngại phải đi đến đó.”
Cái tên nghe có vẻ hoành tráng, nhưng thực tế giải đấu này là nơi những thiên tài trẻ tuổi tranh tài với nhau. Ta có thể tự hỏi xem mình sẽ đi đến đó làm gì, nhưng vì địa điểm ở Hà Nam tiện thể có vài việc ta cần làm ở đó.
“Trước tiên, ta cần hỏi qua phụ thân, nên chưa thể trả lời ngay được.”
Dĩ nhiên, phải có sự chấp thuận của phụ thân đã.

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương