Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 106: Kẻ Hai Mặt

Sau khi trở về khách điếm, ta dùng vải bọc bông hoa đỏ lại và đặt nó vào một chiếc hộp.

Giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để hấp thụ nó, nhưng ta cảm thấy ăn một bông hoa bí ẩn ngay sau khi vừa đột phá cảnh giới là quá mạo hiểm.

[Ngươi định khi nào mới thử nó?]

"Sau khi cơ thể ta hoàn toàn thích nghi với cảnh giới mới."

Nhờ vào sự trợ giúp của Lão Triết, ta đã có thể đạt đến cảnh giới đỉnh phong, nhưng nói rằng thân thể ta cũng đạt tới trình độ đó thì là quá lời.

Chỉ cần nhìn thân thể hiện tại, ta có thể dễ dàng kết luận rằng những võ giả đời thứ hai của phái Hoa Sơn hoặc Vĩnh Phong đều có thân thể cường tráng hơn ta.

‘Người của Hoa Sơn có thể là quái vật, nhưng điều ta nói vẫn đúng.’

May mắn thay, bông hoa kia không có vẻ gì là suy giảm sức mạnh dù thời gian đã trôi qua.

Thỉnh thoảng ta có kiểm tra, nhưng sức mạnh của nó vẫn không thay đổi.

Có lẽ nó sẽ ổn trong ít nhất một tuần nữa.

‘Trước tiên, ta nên đi gặp Mai Hoa Tiên Nhân.’

Ta cảm thấy đây là lựa chọn đúng đắn, vì ta không có lý do gì để trì hoãn thêm nữa.

Nghĩ vậy, ta lập tức ra ngoài để đi gặp ngài ấy.

Ngay khi bước ra khỏi cửa, ta liền nhận ra ánh mắt của Kiếm Tôn đang dõi theo mình.

Lúc này, ông ta đang cầm chổi quét sân.

Ánh mắt của ông ta khẽ phản ứng khi hai ánh mắt chạm nhau.

‘…Có vẻ như ông ấy đã nhận ra rồi.’

Là Kiếm Tôn, chắc chắn ông ta đã nhận ra rằng ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong.

Dù tầm nhìn của ta đã rõ ràng hơn, giác quan nhạy bén hơn, nhưng ta vẫn không cảm nhận được chút nội công nào từ Kiếm Tôn.

‘Khoảng cách giữa ta và ông ấy… rốt cuộc lớn đến nhường nào?’

Trong kiếp trước, ta không có nhiều ký ức về Kiếm Tôn, vì vậy ta không có khái niệm gì rõ ràng về sức mạnh của ông.

Ta chỉ nhớ rằng Thiên Ma từng nói Kiếm Tôn là kẻ mạnh nhất trong ba Thiên Tôn.

Dù ta vừa mới đạt đến cảnh giới đỉnh phong và nội công của ta chưa ổn định, nhưng việc không thể cảm nhận bất kỳ luồng nội công nào từ Kiếm Tôn vẫn khiến ta kinh ngạc.

[Người kia có phải là kiếm khách mạnh nhất thời đại này không?]

Lão Triết dường như cuối cùng cũng nhận ra sức mạnh thực sự của Kiếm Tôn nhờ việc nhìn thấy ký ức của ta.

‘Phải.’

Ta không có lý do gì để phủ nhận điều đó.

[Thật đáng thất vọng…]

‘Ý ông là gì?’

[Ta không thể cảm nhận được sức mạnh của ông ấy vì ta không có thân thể.]

Ta nhớ rằng Lão Triết từng nói rằng lão không thể cảm nhận được sức mạnh của người khác sau khi trở thành hồn phách.

Nhưng phản ứng của lão khiến ta tự hỏi, giữa Kiếm Tôn và Lão Triết, ai mạnh hơn?

[Ngươi đúng là tên nhóc thối nát… Tâm trí ngươi vẫn ấu trĩ như ngày nào.]

‘Ta chỉ tò mò thôi mà.’

Không ngoa khi nói rằng Hoa Sơn Thần Kiếm là kiếm khách mạnh nhất thế hệ của ông.

Kiếm Tôn khẽ cúi đầu khi nhìn thấy ta.

Ta nhanh chóng chào lại ông và rời khỏi đó.

Trời vừa mới sang trưa, nhưng không khí lại im ắng một cách lạ thường.

Ta đoán nguyên nhân là vì không thấy Vy Tuyết Nga hay Nam Cung Phí Nga đâu cả.

‘Không có hai người họ… sao ta lại thấy trống vắng như vậy?’

Chỉ một suy nghĩ ấy thôi cũng cho thấy rằng ta đã thay đổi rất nhiều.

Dù vậy, ta cũng không biết liệu sự thay đổi ấy là tốt hay xấu.

‘Hai người họ đã đi đâu rồi?’

Vy Tuyết Nga thường chạy đến đón ta mỗi khi ta về, và Nam Cung Phí Nga thường chỉ nằm ngủ trong phòng.

Nhưng dù tìm kiếm quanh khách điếm, ta vẫn không tìm thấy hai người.

Lúc này, ta nhìn thấy Hồng Oa tỷ tỷ đang làm việc gần đó, nên ta dừng lại và hỏi:

“Tuyết Nga và tiểu thư Nam Cung đi đâu rồi?”

“Họ đã ra ngoài để xem đại hội luận võ.”

“Luận võ?”

“Vâng, vị tiểu thư nhỏ nhất của Cầm Gia đã tới và rủ họ cùng đi.”

‘Xem ra, bọn họ quyết định để đại hội luận võ tiếp tục.’

Ta tự hỏi, trong số hai khả năng mà ta nghĩ đến tối qua, liệu điều nào đã xảy ra?

Dù ta hy vọng rằng khả năng đầu tiên đã thành hiện thực, nhưng vì lý do nào đó, ta cảm giác rằng mọi thứ sẽ không thuận lợi như vậy.

‘Có bao nhiêu kẻ ẩn mình trong Võ Lâm Minh giáo?’

Việc các gián điệp của Hắc Dạ Điện và các phe phái Tà Đạo xuất hiện trong Võ Lâm Minh giáo không phải điều hiếm thấy.

Khi nghe tin vụ việc đã được xử lý ngay sau khi ta rời khỏi nơi của La Sát, ta có cảm giác mọi thứ diễn ra quá nhanh.

[Ngươi đang lo lắng sao?]

“Phải, ta nghĩ vẫn có liên hệ nào đó giữa bọn chúng.”

Ta tự hỏi liệu chúng có liên quan trực tiếp đến Thiên Ma hay không.

Điều quan trọng hơn là ta nhận ra rằng, trong kiếp trước, có những chuyện xảy ra sau lưng ta mà ta chưa từng biết đến.

Việc Hắc Dạ Điện cố bắt giữ Thần Y cũng là một phần của chuyện này.

Hơn nữa, việc chúng bắt giữ các kiếm khách của Hoa Sơn và rút cạn máu của họ để nuôi dưỡng bông hoa cũng là một phần trong âm mưu ấy.

[Vậy ngươi định làm gì?]

“Ông cũng biết rồi còn gì.”

Bởi vì ta đã quyết tâm ngăn chặn Thiên Ma, nên nhiệm vụ của ta giờ đã rõ ràng.

Nếu Hắc Dạ Điện có liên hệ với sự xuất hiện của Thiên Ma…

“Ta sẽ xé xác chúng ra.”

Đó sẽ là bước đầu tiên của ta.

Vì nghĩ rằng Mai Hoa Tiên Nhân lúc này hẳn đang bận rộn với đại hội luận võ, ta quyết định đi gặp Mai Hoa Kiếm Hậu.

“Con đến rồi.”

“Xin lỗi vì đã đến đường đột thế này.”

May thay, Kiếm Chủ đang có mặt trong căn lều nhỏ của mình.

‘Trông bà ấy trẻ hơn trước rất nhiều.’

Mái tóc bà đen tuyền, sáng bóng, làn da mịn màng không một nếp nhăn.

Bà trông cùng lắm cũng chỉ giống một nữ nhân khoảng 30 tuổi.

Kiếm Chủ chăm chú nhìn ta, sau đó kinh ngạc cất lời.

“Có vẻ như con đã trải qua điều gì đó.”

“Chỉ là một chút giác ngộ thôi.”

“Dù vậy… đạt tới cảnh giới đó ở độ tuổi này, có vẻ như đời này Cầm Gia đã được trời cao ban phước.”

“Ngài quá lời rồi… Ta nào dám nhận.”

[…Đương nhiên là quá lời rồi! Cả thế gian đều phải biết con là kẻ bỏ đi chứ!]

Giờ đây, khi ta đã bước vào cảnh giới đỉnh phong, ta có thể cảm nhận rõ thực lực của Mai Hoa Kiếm Hậu.

Dù bà vẫn là võ giả có cảnh giới cao hơn ta, nhưng ta có thể nhận thấy rằng sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể bà hoàn toàn không thể xem thường.

‘Danh xưng Kiếm Chủ quả nhiên không phải hữu danh vô thực.’

Thay vì đặt những danh hiệu mới, thế nhân thường kế thừa các danh hiệu sẵn có dành cho những bậc tài nghệ phi phàm.

Ví như Kiếm Chủ, hoặc Kiếm Vương.

Kiếm Chủ mỉm cười khi nhận thấy ánh mắt ta đang dõi theo bà.

“Có gì hay ho để nhìn sao?”

Chỉ khi nghe bà nói, ta mới nhận ra rằng mình vừa có hành động thất lễ, liền nhanh chóng cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi… Ta vẫn chưa kiểm soát được nó hoàn toàn.”

“Không sao. Chỉ là… nếu ngươi đã có thể cảm nhận sức mạnh của ta, điều đó cho thấy ta vẫn còn một đoạn đường dài để hồi phục.”

Nói xong, Kiếm Chủ rót trà vào chén và đưa cho ta.

Mùi hương của trà giống hệt với chén trà Thanh Mai (trà mơ xanh) mà Mai Hoa Tiên nhân từng pha cho ta.

“Chưởng môn thường xuyên mang trà này đến cho ta.”

“Hóa ra là vậy…”

Bảo sao hương thơm lại giống nhau đến thế.

Khi ta nhấp một ngụm trà, Kiếm Chủ tiếp tục câu chuyện.

“Ta muốn cảm ơn con một lần nữa, thật may là con đã đến.”

“Cảm ơn… vì điều gì ạ?”

“Linh Hoa. Con bé đã thay đổi rất nhiều kể từ khi trở về tối qua.”

Trong khi nói những lời đó, vẻ mặt của Kiếm Chủ hiện rõ vẻ hạnh phúc.

“Con bé đã cười.”

“…”

“Ta chưa từng thấy Linh Hoa cười rạng rỡ như vậy… Con bé trông thật dễ thương.”

Có vẻ như Kiếm Chủ cũng nhận ra sự thay đổi ở Cẩm Linh Hoa sau đại hội luận võ.

Tuy nhiên, ta không thoải mái khi bà nghĩ rằng tất cả là nhờ ta.

“Nếu đó là lý do ngài muốn cảm ơn, thì e rằng ta không xứng nhận. Ta thực sự chẳng làm gì cả…”

Chính ta đã ngăn cản Cẩm Linh Hoa đột phá cảnh giới suốt thời gian qua.

Ta đã chắc chắn về điều đó.

‘Dù vậy, Cẩm Linh Hoa vẫn tự mình vượt qua tất cả và giờ đây, muội ấy có thể tự hào mà mỉm cười.’

Kiếm Chủ vẫn tiếp tục mỉm cười, như thể bà không tin những gì ta nói.

“Linh Hoa nói rằng con bé muốn xuống gặp ca ca mình, nhưng có vẻ hai người chưa gặp nhau nhỉ?”

“Muội ấy muốn gặp ta sao?”

Ta nghe nói rằng Linh Hoa đã tới khách điếm để đi xem luận võ với Vy Tuyết Nga và Nam Cung Phí Nga.

‘Có phải muội ấy đến tìm ta không? Ta không ngờ rằng muội ấy lại đi tìm ta.’

‘Có lẽ ta nên đi gặp muội ấy sau.’

Dù không biết lý do vì sao Cẩm Linh Hoa lại tìm ta, nhưng ta có thể hỏi trực tiếp khi gặp muội ấy.

“Con dự định khi nào trở về gia tộc?”

“Chắc là ngày mai. Phần lớn công việc tại đây ta đều đã hoàn thành.”

“Hừm, sớm hơn ta nghĩ đấy.”

“Ta không muốn ở lại lâu thêm nữa, vì ta cảm thấy mình đã lưu lại đây quá lâu.”

“Ngươi đã thông báo cho Thần Y chưa?”

“…A… Ta quên mất.”

Kiếm Chủ bật cười nhẹ, như thể nhìn thấu sự ngạc nhiên của ta.

“…Thứ lỗi cho ta, ta hoàn toàn quên mất việc đó.”

“Không sao, chỉ là… con giống hệt mẫu thân của con, điều đó khiến ta vô thức bật cười.”

Mỗi khi nhắc đến mẫu thân của ta, Kiếm Chủ luôn nở nụ cười.

‘Chẳng lẽ hai người thân thiết đến vậy sao?’

Trong ký ức của ta, mẫu thân chưa bao giờ nhắc tới Kiếm Chủ.

‘Hoặc cũng có thể… ta đã quên do khi đó còn quá nhỏ.’

Ta cảm thấy tò mò về cách mẫu thân ta và Kiếm Chủ quen biết nhau, cũng như cách họ trở thành bằng hữu.

Dù vậy…Ta vẫn cảm thấy không thoải mái khi nói về mẫu thân, nên ta quyết định không hỏi.

Sau khi điều chỉnh nhịp thở, ta đi thẳng vào lý do ta đến đây.

“Ngài có nhớ ta từng nói sẽ có một việc cần nhờ cậy ngài không?”

“Phải, ta vẫn nhớ. Có gì con cần sao?”

“Phải, nhưng không phải việc gì to tát.”

Ngày mai, trước khi rời đi, ta dự định sẽ gặp Mai Hoa Tiên Nhân.

Và ta muốn Kiếm Chủ đi cùng ta.

“Ta muốn ngài đứng về phía ta.”

Chỉ vậy là đủ.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Mai Hoa Kiếm Hậu, ta chậm rãi men theo sườn núi để tìm Cầm Linh Hoa.

Cơn gió lạnh phả vào người khiến ta nhận ra rằng mùa hạ sắp kết thúc.

“Thời gian trôi qua thật nhanh…”

Dù ta đã trải qua không ít thay đổi, nhưng so với dòng chảy của thời gian, ta vẫn cảm thấy tốc độ tiến bộ của mình là quá chậm.

Việc đạt tới cảnh giới đỉnh phong trong chưa đầy một năm có thể coi là nhanh, nhưng nếu nghĩ đến thảm họa sắp giáng xuống nhân gian, thì chẳng có gì đáng tự hào cả.

Dù ta có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ dừng lại ở trình độ của những thiên tài trẻ tuổi.

[Ngươi có vẻ tuyệt vọng nhỉ?]

“Đó là điều cần thiết. Ít nhất, ta phải có đủ sự tuyệt vọng để không đánh mất mục tiêu.”

[…Lần này ta không có gì để cãi lại ngươi.]

“Ta chỉ cần chắc chắn rằng sự tuyệt vọng đó không trở thành liều độc trong tim ta.”

Dù vậy, điều đó… cũng không dễ dàng.

Khi ta tới chân núi, ta trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“…Hử?”

“…?”

Do ta vô tình để lộ khí tức, thiếu niên có mái tóc dài che gần nửa khuôn mặt đã nhận ra ta.

Tử Kiệt Cách, cháu trai của Thần Y.

‘Hắn đang làm gì vậy?’

Thiếu niên ấy đang ôm một chiếc giỏ lớn, to hơn nửa thân người.

Bên trong giỏ có rất nhiều nấm đủ loại hình dáng và màu sắc.

Thoạt đầu, ta định phớt lờ hắn, nhưng rồi ta lại bước tới và mở lời.

“Ngươi làm gì ở đây?”

Tử Kiệt Cách nhặt một cây nấm và đặt vào giỏ, sau đó liếc nhìn ta.

Hắn ra hiệu rằng mình đang hái nấm để ăn.

“Ngươi có chắc mấy thứ nấm này ăn được không?”

Nhìn màu sắc sặc sỡ lạ thường của chúng, ta có cảm giác rằng chúng không thích hợp để ăn.

Tử Kiệt Cách định đáp lại bằng ngôn ngữ cử chỉ, nhưng rồi hắn khựng lại.

Hắn nhặt một cành cây từ dưới đất, rồi bắt đầu viết lên mặt đất.

— ‘Không sao. Những thứ này ăn được.’

Ta cảm thấy kỳ lạ khi thấy nó viết chữ trên mặt đất.

Dù đã gặp hắn vài lần, nhưng ta chưa từng có một cuộc trò chuyện thực sự với hắn.

“…Làm sao ngươi chắc chắn được điều đó?”

— ‘Sách của gia gia ta có viết.’

Tử Kiệt Cách gật đầu xác nhận.

‘Ông ta còn có sách kiểu đó sao?’

“Ngươi định làm gì với mấy cây nấm này?”

— ‘Ta sẽ chiên chúng. Cũng có thể nấu lẩu nữa.’

Quả nhiên, hắn đang thu thập nguyên liệu để nấu ăn.

Hình ảnh của Tử Kiệt Cách mà ta từng biết hoàn toàn khác xa với hiện tại.

Khi xưa, hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt, trống rỗng, nhưng lúc này, hắn trông có vẻ vui vẻ hơn rất nhiều.

Ta không biết tại sao, nhưng ta đã vô thức bắt chuyện với hắn.

“Ngươi thích nấu ăn à?”

Tử Kiệt Cách nghe xong thì mắt mở to ngạc nhiên, rồi gật đầu mạnh mẽ.

— ‘Sao ngươi biết?’

Ta lặng người khi nhìn câu hỏi của hắn.

Ta vẫn cảm thấy khó chịu khi đứng gần hắn, nhưng ta tự nhủ rằng thế giới hiện tại đã khác xưa.

“Chỉ là trực giác thôi.”

Ký ức xưa cũ chợt ùa về.

‘Ta muốn mở một tửu lâu. Một tửu lâu nhỏ, thanh nhã. Nấu ăn luôn khiến ta thấy vui.’

Lời nói ấy… là những gì hắn thốt lên trước lúc lâm chung.

Khi ấy, hắn toàn thân nhuốm máu, khí lực gần như cạn kiệt. Nhưng bất chấp tất cả, hắn vẫn rõ ràng nói ra điều ấy.

Hồi đó, ta cho rằng lời hắn nói chỉ là những lời vô nghĩa.

Giờ đây, ta bỗng nghĩ lại

“…Ngươi đã thay đổi thật rồi.”

Đúng lúc ta đang nghĩ ngợi mông lung, Tử Kiệt Cách rút từ trong người ra một túi nhỏ và đưa cho ta.

“…Cái gì đây?”

Ta mở túi ra và thấy bên trong có rất nhiều nấm.

Khi ta ngẩng lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên, hắn lại cúi xuống viết thêm một dòng.

— ‘Ta sẽ hái thêm. Nấm này ngon lắm.’

Sau khi viết xong, hắn nở một nụ cười rạng rỡ.

Ta không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta nghi ngờ rằng nụ cười này cũng là một lời nói dối.

Nhưng rồi ta nhẹ nhàng cất túi nấm vào áo.

“Phải rồi. Cảm ơn ngươi.”

Khi ta trở lại khách điếm, ta nhận ra rằng những cô gái đi xem luận võ vẫn chưa về.

Nghe nói Cầm Linh Hoa từng tìm ta, vì vậy ta quyết định đi tìm muội ấy.

Ta giao túi nấm cho Hồng Oa tỷ tỷ trước khi rời đi.

“…Thiếu gia, đây là gì vậy…?”

Ta đáp với vẻ ngượng ngùng.

“Ta được tặng. Nếu chúng an toàn, thì hãy dùng chúng để nấu gì đó.”

“Ồ… Được rồi. À… Thiếu gia?”

“Hửm?”

“Ngài đi tìm tiểu thư Tuyết Nga à?”

“Không hẳn.”

Dù ba người họ đang đi chung, nhưng ta chỉ chủ yếu tìm Cầm Linh Hoa, nên ta chỉ đáp nửa thật nửa giả.

Hồng Oa tỷ tỷ thở dài.

“Có chuyện gì sao?”

“…Tuyết Nga rời đi mà không làm việc của mình. Muội ấy không biết là mình có việc phải làm, nhưng ta vẫn sẽ phạt muội ấy khi trở về.”

“…À.”

Ta có thể thấy rằng Hồng Oa tỷ tỷ đang cố kiềm nén cơn giận trước mặt ta, nhưng cánh tay của tỷ khẽ run lên.

[Cánh tay tỷ run rồi kìa.]

‘Ừ, ta cũng thấy.’

Dựa vào độ run rẩy, rõ ràng tỷ ấy đang rất tức giận.

‘Chúc may mắn, Tuyết Nga.’

Ta thầm cầu chúc choVy Tuyết Nga, vì nàng sẽ sớm bị Hồng Oa tỷ tỷ bắt gặp và trừng phạt.

Tổng đàn của Võ Lâm Minh giáo, nơi ở của Minh Chủ.

Đương kim Minh Chủ, Hòa Kiếm Trương Thiên, đang cẩn thận đọc lá thư được gửi đến từ Kiếm Tôn.

Ông đã đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng vẫn kiên nhẫn đọc lại từ đầu, chỉ sợ rằng mình bỏ sót điều gì đó.

‘…Cháu gái sao?’

Nội dung trong lá thư có rất nhiều điều, nhưng điều khiến Trương Thiên chú ý nhất lại là phần nhắc đến cháu gái của Kiếm Tôn.

“Thật kỳ lạ…”

Kiếm Tôn xưa nay chưa từng có gia đình, người thân duy nhất của ông chỉ có một người con gái.

Nhưng con gái của Kiếm Tôn đã qua đời, và chính ông là người tận tay trao lại thi thể cho ngài.

‘Vậy… ai là cháu gái này?’

‘Trong suốt những năm Kiếm Đế ẩn thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?’

Ông cũng từng nghe nói rằng, phái Võ Đang và Thiếu Lâm đã truy tìm tung tích của Kiếm Tôn.

Thậm chí, họ còn hỏi thẳng Minh Chủ Trương Thiên về tung tích của Kiếm Tôn.

Nhưng Trương Thiên không tiết lộ, bởi lẽ ông cũng không biết.

‘Ta phải làm gì với chuyện này đây?’

Minh Chủ cau mày, cảm thấy tình hình trở nên rắc rối.

Nếu chấp thuận yêu cầu của Kiếm Tôn, điều đó đồng nghĩa với việc ông sẽ phải đối đầu với Thập Đại Môn Phái.

Nhưng nếu từ chối yêu cầu của Kiếm Tôn, điều đó cũng không dễ dàng.

Trương Thiên đã nhận được sự trợ giúp to lớn từ Kiếm Tôn trong quá khứ.

Khi ông còn là một thiếu niên, Kiếm Tôn từng chỉ dạy ông cách cầm kiếm.

Trong lúc Trương Thiên trầm ngâm suy nghĩ…

— Cộc cộc.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ông cẩn thận gấp lá thư, rồi nhét vào trong túi áo.

“Phụ thân, là con – Thiện Diễn.”

“Vào đi.”

Với sự cho phép của Trương Thiên, cánh cửa từ từ mở ra.

Một bóng người bước vào.

Đó là một nam nhân có gương mặt bình tĩnh, khoan hòa.

“Có chuyện gì vậy?”

“Con đến đây để thỉnh an người ngay khi nghe tin phụ thân đã hồi phủ.”

“Ta đã bảo con không cần làm vậy. Con nên tập trung vào việc tu luyện mới phải.”

“Sao con có thể không đến thỉnh an phụ thân được chứ?”

Trương Thiên mỉm cười, nghe thấy lời của con trai, lòng ông cảm thấy ấm áp.

“Haha, giỏi, giỏi lắm. Chỉ bấy nhiêu lời của con cũng đủ khiến phụ thân vui mừng rồi.”

Với tư cách là phụ thân, Trương Thiên luôn cảm thấy tự hào về con trai mình.

Không một ai, dù là bằng hữu hay kẻ thù, có thể chê trách đứa con trai này.

Ông cũng nghe nói rằng, cậu thiếu niên này đang tiến bộ với tốc độ đáng kinh ngạc, với những lần ngộ đạo liên tiếp.

Điều này khiến Trương Thiên tin rằng con trai mình sẽ sớm trở thành một trong Ngũ Long – năm thiên tài của thời đại này.

“Haha, đúng vậy, đúng vậy. Những lời của con đã khiến ta không thể vui hơn được nữa.”

Trương Thiên bật cười lớn.

Trương Thiện Diễn cũng cười theo, phát ra tiếng cười trầm ấm đầy phong thái.

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương