Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 102: Rất Vui Được Gặp Ngươi, Tiểu Nhi (3)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Chương 102: Rất Vui Được Gặp Ngươi, Tiểu Nhi (3)
Ta xoa cổ.
Toàn thân ta đông cứng lại, cảm giác như ta vừa mới bị chém ra thành muôn mảnh.
‘Vậy ra tất cả chỉ là ảo giác ư?’
Ta là một sát thủ, kẻ luôn ở cận kề cái chết, đó là lý do tại sao mà giác quan của ta lại cực kỳ sắc bén khi thấy nguy hiểm lại gần. Ta không thể nhầm được.
Cảm giác của ta trước đó chắc chắn là “tử vong”.
Chỉ hai bước thôi, ta đã trải qua vô số lần bị giết.
Có phải đó là do kiếm khí của hắn không? Hay bây giờ ta đang gặp ảo giác vì bị áp đảo thực lực?
‘Mình, La Sát, bị một tên tiểu tử nhỏ nhoi gây áp lực?’
Ta đã từng là người thuộc tổ chức giết người được lãnh đạo trực tiếp bởi sát thủ mạnh nhất giới giang hồ - Ám Vương...
Ta đã rời bỏ Ám Vương và nguyện trung thành với Hắc Dạ Diện, nhưng thực lực của ta chắc chắn được thừa nhận bởi vì quả thật ta từng là sát thủ dưới trướng Ám Vương.
Không giống với những công pháp võ công khác, cảnh giới hay công pháp không quá quan trọng với việc ám sát.
Bởi vì nghệ thuật ám sát chỉ tập trung vào việc ám toán và phục kích nhanh gọn, nên cảnh giới của sát thủ không phải là vấn đề.
Nó giống với độc kỹ của độc y.
Bởi vậy, ta nghĩ ta có thể hạ sát những võ giả có cảnh giới cao hơn ta miễn là ta chuẩn bị hoàn cảnh và tình thế thuận lợi cho ta ra tay.
Ta là một kẻ giỏi đến mức có thể biến lời này thành thực.
‘Vậy ngay lúc này đây, chuyện gì đang xảy ra thế này?’
Ta bình ổn hơi thở và nhìn Cầm Dương Thần.
Dẫu cho hắn có sở hữu thiên tư yêu nghiệt đi nữa, đến cuối cùng hắn vẫn chỉ là một võ giả nhất lưu.
Một kẻ thực sự bước lên con đường luyện võ là chỉ sau khi kẻ đó đột phá được cảnh giới Đỉnh Thiên.
Cảnh giới Đỉnh Thiên là cảnh giới mà một người hoán thai hoán cốt, khai mở được vô hạn khả năng và học hỏi cái mới.
Nội lực của võ giả cảnh giới Đỉnh Thiên mạnh hơn võ giả bình thường. Ngay cả khi họ có nội lực như nhau, nhưng khác nhau về phẩm chất như một lạch trời không thể vượt qua.
Điều đó có nghĩa là võ giả cảnh giới Đỉnh Thiên không chỉ biết nhiều cách dùng nội lực hơn, mà họ còn có thể dụng nội lực tốt hơn nữa.
Chỉ khi vượt qua được cảnh giới Đỉnh Thiên, võ giả mới có thể nói đến việc đi được nửa đường vào cảnh giới Hợp Thể.
Dẫu cho ta là một sát thủ, kẻ vốn khó tu luyện hơn những người khác, nhưng ta cũng đã chạm được đến cảnh giới Đỉnh Thiên.
Thế nhưng, ta lại bị đẩy lùi chỉ bởi một tên tiểu tử.
“Ngươi đã làm gì...”
Cầm Dương Thần vẫn cầm kiếm, bỏ ngoài tai câu hỏi của ta.
“Ta hỏi ngươi đấy!”
Nam hài tử kia vẫn giữ sự điềm tĩnh, không nói một lời. Ấy nhưng, đôi mắt của hắn chưa từng dời khỏi ta.
Lúc trước, Cầm Dương Thần đã tự xưng rằng bản thân là Tín Triết.
‘Điều đó có nghĩa là gì?’
Ta nghĩ một hồi nhưng không câu trả lời nào xuất hiện.
Chuyện này, phải, có lẽ đây cũng là một chiến thuật để làm ta phân tâm.
Theo như thông tin thu thập được, Cầm Dương Thần là kẻ dùng quyền pháp, giống như Cuồng Hổ Đại Hiệp.
Ta chắc chắn về điều đó, bởi vì trước đấy hắn vừa dùng phong cách chiến đấu đó.
Nhưng rồi, bây giờ hắn đang làm chuyện quái gì đây?
‘Có phải hắn đang giả vờ như bản thân thực sự là kiếm giả hay không?’
Hay hắn đang cố đánh lừa ta để khiến ta để lộ sơ hở?
Chuyện đó quá muộn rồi, hắn đã cho ta thấy quá nhiều.
Ta biết rõ ràng rằng Cầm gia tập cả quyền pháp và kiếm pháp, nhưng không có gì cho thấy rằng Cầm Dương Thần là một kiếm giả tuyệt luân.
Ngay cả khi hắn có thiên tư phá cửu thiên, thì hắn cũng không thể thạo cả hai trường phái hoàn toàn khác nhau được.
Bằng chứng là thế đứng của hắn hiện giờ - toàn là sơ hở.
Lúc trước, khi hắn chỉ dùng quyền pháp đánh nhau, chiêu thức của hắn kín kẽ đến nỗi không để lộ bất cứ một sơ hở nào. Giờ đây khi hắn cầm kiếm, ta lại có thể nhìn ra được vô số sơ hở đủ để khiến ta hạ sát hắn chỉ bằng một sát chiêu duy nhất.
Ấy vậy... Đại cao thủ võ lâm, siêu thoát khỏi ý nghĩ luyện võ thuật bình thường, mà hòa hợp làm một với công pháp của chính mình. Chiêu thức của kẻ đó trông thì đơn giản vô kỳ nhưng mà lại vô cùng khó đối phó.
Chủ nhân hiện tại của Hắc Dạ Điện là như vậy và Ám Vương cũng như vậy.
‘Có phải điều đó có nghĩa là tên tiểu tử đó cũng ở cảnh giới như vậy không?’
Nực cười làm sao, nghĩ thôi cũng đã thấy nó quá vô lý.
Ngay đến chính ta còn chưa chạm được đến cảnh giới đò thì đời nào mà một tên hài tử như vậy có thể chạm đến được, mà chính hắn cũng không thể nhìn ra được chuyện này. Đó là cảnh giới mà thậm chí hắn còn không thể ngước nhìn.
Nhưng ngay cả khi ta biết vậy, thế thì tại sao ta không thể di chuyển được?
“Tiểu nhi à.”
Ta giật mình khi nghe thấy giọng của Cầm Dương Thần.
“Tư thế của ngươi hơi sai một chút vì ngươi thấy sợ. Ngươi nên sửa đi.”
“Ngươi...!”
Lửa giận của ta bắt đầu sôi trào khi nghe thấy hài nhi đó nói chuyện với ta như thể hắn là sư phụ của ta vậy.
“Sao ngươi dám... Chỉ là một đứa trẻ mà bây giờ dám dạy bảo ta sao?”
“Hì hì... Ngay cả một chiếc lá nhỏ bé cũng có đạo lý riêng ẩn chứa trong nó. Tiểu nhi à, ngươi đã đánh mất những điều cơ bản nhất mà bản thân nên có khi trở thành võ giả rồi.”
“Câm miệng! Ta đã định xem ngươi vùng vẫy một cách đáng yêu thêm lúc nữa nhưng ngươi lại không biết điều, còn chẳng biết bản thân đang đứng ở đâu!”
Đó chỉ là một lời chế nhạo.
Một lời chế nhạo rẻ dúng như vậy đáng ra sẽ chẳng có tác dụng gì với một sát thủ tâm lạnh như đá, nhưng buồn cười thay, ta đã bị lời lẽ đó làm cho run rẩy.
Khi ta nhận ra bản thân run rẩy trước lời nhạo báng của hắn, ta vận nội công.
‘Đừng để bản thân bị lời của hắn làm phân tâm. Hắn chỉ đang cố chế nhạo ta thôi.’
Sau khi ta bình ổn hơi thở hỗn loạn, ta truyền nội lực vào thanh chủy thủ mà bản thân đang cầm.
Mặt khác, Cầm Dương Thần, lại chỉ nhìn ta, gương mặt của hắn như một bức tranh thủy mặc.
Ngực hắn để lộ sơ hở và cụ thể, tim của hắn chính là nơi ta nhắm đến.
Với nội lực được dồn vào bàn chân, tốc độ của ta đã đủ nhanh rồi.
Ta phải xong việc ở đây trước khi mặt trời mọc.
Khi ta định tấn công hắn, thì...
“Ta hay nói một điều với đám trẻ hồi đấy.”
Thân thể của ta đông cứng lại trước lời của Cầm Dương Thần.
‘Hử...?’
Ta không bị sững người vì ngạc nhiên, không, ta đã hoàn toàn bị định thân.
Không phải do áp chế bởi nội lực, vậy đó là gì?
“Rằng tâm trí của một người sẽ xáo trộn khi bị lửa giận nhấn chìm và sự lo lắng trong thâm tâm sẽ thể hiện trong kiếm chiêu của kẻ đó.”
Vừa nhìn thân xác của những kiếm giả thuộc phái Hoa Sơn nằm trên mặt đất, Cầm Dương Thần vừa tiếp tục nói:
“Và nếu chuyện đó xảy ra, mai hoa đã nở sẽ lại được trời đất gieo mầm vào trong lòng đất. Sẽ phải mất rất lâu để chúng lại có thể bung cánh nở hoa.”
Đôi mắt của hắn trống rỗng. Những lời mà hắn vừa nói lẫn vào muôn vàn cảm xúc:
“Dù nói như thế, nhưng lão già này đã nổi cơn cuồng nộ hơn bất ai trên thế gian này khi đánh nhau với đám huyết ma đó. Không phải rất mỉa mai ư? Một kẻ bỏ mặc lời dạy của chính mình, rồi để lại từng ấy hối tiếc ở đời?”
“Ngươi... ngươi đang phun lời vô nghĩa gì vậy?”
Hắn điên rồi ư? Ta không thể hiểu được nổi lấy một từ đang phát ra từ miệng của Cầm Dương Thần.
“Ngươi không hiểu cũng không sao.”
- Vụt.
“Đó chỉ là lời một lão nhân đáng thương đang trút ra thôi.”
“Cái gì...?”
Có cái gì đó rơi trước mặt ta.
Trần nhà được xây toàn bởi đá tảng, vậy nên chẳng có gì có thể rơi xuống ở đây.
Ta nhìn xuống mặt đất.
Đó là một chiếc lá của mai hoa thụ.
Chiếc lá nát vụn ra ngay khi ta nhìn thấy nó.
“Ngươi làm cái...”
Ta lại nhìn Cầm Dương Thần, nhưng khi tầm mắt ta rơi xuống người hắn, chỗ hắn đáng ra đang đứng lại... trống rỗng.
- Rắc-!
Ảo giác của ta ư?
Tâm trí ta bị sự hoang mang quét sạch; ta không cảm thấy ta đang là chính mình nữa. Ta nghiến răng.
Ngay lúc chuyện đó xảy ra, cơ thể vốn bị định lại của ta được trả tự do. Trong chiêu thức của ta không còn do dự nữa.
Ta không thể lãng phí thời gian thêm được và ta phải nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của bản thân...
Sau khi ta dùng nội lực hộ thể, ta nhắm về phía Cầm Dương Thần như một mũi tên.
Mục tiêu của ta là trái tim hắn, như trước đó đã định. Cuối cùng tiểu tử này cũng di chuyển sau khi thấy ta tấn công, nhưng hắn rất chậm.
‘Sau cùng vẫn chỉ là một trò lừa bịp.’
Ta có thể thấy được đường kiếm của Cầm Dương Thần – kiếm chiêu của hắn chậm chạp và yếu kém.
Với tốc độ hiện tại của hắn, thanh chủy thủ của ta sẽ đâm xuyên trái tim của hắn trước khi hắn có thể chém ta.
Ngay lúc ta định đâm hắn, thì...
- Vụt-!
Cùng với âm thanh nhiễu loạn đó, máu túa ra khắp mọi nơi. Sau khi bị hất bay, có gì đó rơi xuống mặt đất.
“Hự...!!”
Ta gào lên, chân ta khuỵu xuống mặt đất.
Khi ta nhìn ra đằng sau với đôi mắt đằng đằng sát khí, ôm lấy một bên vai, ta nhìn thấy cánh tay cầm chủy thủ của ta đang lăn trên đất.
“Cái gì...!”
Ta chắc chắn kiếm chiêu của Cầm Dương Thần rất chậm và ta nhanh hơn hắn nhiều.
Vậy thì làm thế nào mà ta lại là kẻ bị chặt tay?
- Vút
“...!”
Âm thanh chọc vào tai ta lại xuất hiện lần nữa.
Ta lại nhìn thấy lá của mai hoa thụ. Đâu... chúng đến từ đâu?
- Vụt...
Khi ta nhìn thấy từng chiếc lá một rơi trên mặt đất, ta nhận ra có chuyện gì đó không đúng.
****
“Chuyện quái quỷ gì vậy?"
Khi ta tỉnh dậy, ta thấy bản thân đang ở một hoàn cảnh lạ lẫm.
Ta cầm kiếm và tên La Sát kia nằm trên sàn đất với cánh tay bị cắt cụt.
"Có lẽ... Ta đã lại mất đi nhận thức giống với lúc ta đánh nhau với Dư Hiền Trích?"
‘Ngươi tỉnh rồi.’
"...Hả?"
‘Có phải ta vừa nghe thấy ai đó nói không?’ Ta hỏi giọng nói vừa lướt qua trong đầu.
"Lão Tín...?"
‘Ừ, đã lâu rồi nhỉ.’
"Ông đang làm gì vậy...?"
Ta thử động thân sau khi lấy lại được nhận thức nhưng ta lại không thể nhấc được nổi một ngón tay.
Thân thể ta đã bị chiếm đoạt.
‘Đừng cố nữa. Ta sẽ trả lại ngươi ngay thôi.’
"Bây giờ chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
‘Ý ngươi về ‘chuyện đang xảy ra’ là gì, ngươi không thấy ta đang cố cứu ngươi à?’
"Ông làm gì... Ta nghĩ hồi đó ông bảo ông không thể chiếm đoạt thân thể ta."
Chắc chắn lão ta đã bảo với ta rằng bình tĩnh đi, lão ta không thể chiếm đoạt thân thể ta đâu. Nhưng nếu chuyện lão ta đang làm không phải là chuyện đó thì đó là gì?
Nghe thấy lời phàn nàn của ta, lão Tín đáp.
‘...Ta biết, ta không ngờ là nó thành công, nhưng lỡ rồi.’
Lão nhân lẩm cẩm điên điên này là gì vậy...
"Ông điên-"
‘Phì, hình như ta không thể giữ lâu hơn nữa đâu, ta không thể làm thường xuyên được nên chỉ cần ở đó một lúc thôi!’
“Gừ...!”
La Sát đứng dậy một cách vụng về và nới rộng khoảng cách giữa chúng ta.
“Phù... Phù...!”
“Hình như ngươi mạnh hơn vẻ bề ngoài của ngươi đấy.”
“...Ngươi đã giấu đi thực lực thật sự suốt thời gian qua...!”
“...Ta không thể tin ngươi lại nói thế. Ta chỉ hơi thất vọng thôi...”
Lão ta chỉ vung kiếm trong không trung nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được chiêu thức của lão ta.
‘Đây là bài học quý giá với ngươi đấy, thế nên tập trung vào cảm giác này đi.’
Ta không cần hỏi cái lão ta đang nhắc đến là gì. Mặc dù ta không thể kiểm soát được thân thể nhưng ta vẫn có đầy đủ cảm giác về luồng nội lực đang luân chuyển trong cơ thể ta.
‘Nhờ vào chân khí mà ngươi hấp thụ được từ bảo vật nên ta mới có thể dùng kiếm mà không gặp vấn đề gì.’
Lão ta không dùng Hỏa Diễm Cầm Luân Công của Cầm gia mà ta quen thuộc và ta cảm giác có một cảm giác ngứa ngáy khó lòng giải thích khi lão ta chỉ dùng mỗi chân khí của Đạo gia trong số những loại nội lực mà ta có.
Ta nhìn La Sát với hơi thở nặng nề đằng xa. Lão Tín có thực lực áp đảo y khi dùng thân thể của ta với lượng chân khí của Đạo gia ít ỏi mà ta có.
Dùng quyền cước để chiến đấu có lẽ có sức diệt phá, nhưng lại không thực sự thể hiện được ưu thế đó cho đến khi võ giả đạt tới được cảnh giới nhất định.
Rất khó.
Ta cũng vậy, ta đang bù đắp vào sự thiếu sót đó bằng cách dùng nội lực bù đắp.
Ta không ngờ rằng kiếm pháp lại lợi hại hơn quyền pháp đến mức đó...
Lão Tín nói với giọng tức giận, ‘Chậc, ngay từ đầu ngươi đã có thói quen xấu là dùng quá nhiều nội lực rồi.’
‘Ngươi nên dùng nội lực hiệu quả hơn và chỉ dùng đủ là được. Dẫu cho Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ngươi không phải là thứ hao nhiều nội lực nhất đi nữa nhưng ngươi vẫn sử dụng quá nhiều.’
Ta cần nhiều nội lực để triệu hồi hỏa diễm.
Ta luôn làm theo cách đó và ta không có câu trả lời cho vấn đề này.
‘Đừng nghĩ như kiểu ‘Ta không có lựa chọn’. Ngươi sẽ không thể nói mấy lời như thế khi ngươi chạm phải rào cản trong tương lai đâu.’
"...Tại sao bỗng nhiên ông lại dạy dỗ ta vậy?"
‘Ta tức, cực kỳ tức giận! Ta nghĩ ngươi chỉ là một hài tử có thiên tư phi phàm, nhưng ngươi lại là một nam tử đã đạt tới cảnh giới cao nhất trong tương lai vậy mà giờ đây lại đang thối nát thế này à.’
"...!"
‘Lão Tín vừa nói gì vậy... Mình có nghe lầm không?’
"Ông vừa nói..."
‘Ta biết ngươi đến từ một dòng thời gian khác.’
Ta cảm thấy tim ta ngừng đập sau lời của lão Tín.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook