Thanh Mai Muốn Trèo Tường
-
Chương 77-1: Mang thai? (1)
Sau khi Đồng Yến kết hôn không bao lâu, phòng mới của Lão Phật Gia và ba Lưu cũng đã sửa chữa xong hết, liên lạc với công ty dọn nhà, người một nhà liền vội vàng rối rít chuyển đồ đạc.
Đúng như tục ngữ đã nói: Ma Tước (chim sẻ) tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Mặc dù phòng cũ nhìn qua thì thấy nhỏ nhưng khi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mới phát hiện không mất một hai ngày thì không dọn dẹp xong được.
Ngày dọn nhà đó, Lão Phật Gia nhìn phòng ốc cũ, trong mắt hàm chứa không nỡ. Cho dù điều kiện nơi đây không được tốt lắm nhưng dù sao cũng đã ở mấy chục năm, nhớ lại tất cả kỷ niệm, bất kể là tốt hay không tốt đều có liên quan đến nơi này.
Ba Lưu cẩn thận vỗ lưng Lão Phật Gia, nói: “Lúc nào bà muốn trở lại thì tôi sẽ cùng bà ở lại vài ngày.”
Cho dù mất đi sự bảo vệ của baba nhưng khi Lão Phật Gia già đi có ba Lưu làm bạn thì bà vẫn hạnh phúc như cũ. Tôi nhìn hình bóng hai người dựa vào nhau ở phía trước trong mắt dần dần biến thành tôi cùng Lục Bách Nghiêu.
Tình yêu trong mắt của tôi là khi tóc trắng xóa, anh vẫn nguyện ý dắt tay tôi như vậy, theo tôi cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn. Lục Bách Nghiêu, tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là cùng anh dần dần già đi.
Nhà mới được trang trí theo ý kiến của Lão Phật Gia và ba Lưu, bố trí theo kiểu điền viên mát mẻ, có mấy phần hơi thở thời đại. Trước khi tôi và Lục Bách Nghiêu kết hôn thì vẫn ở với Lão Phật Gia và ba Lưu như cũ.
Đợi đến lúc những chuyện bận rộn này gần kết thúc thì tôi và Lục Bách Nghiêu mới suy tính chuyện hôn lễ. Mặc dù thái độ của nhà bên kia là “Bạo lực không hợp tác” nhưng Lục Bách Nghiêu vẫn kiên trì muốn nửa năm sau thành hôn sau đó tiếp tục đi châu Âu hưởng tuần trăng mật.
Vì bận chuyện hôn lễ của Đồng Yến và chuyện nhà cửa của Lão Phật Gia cho nên ngày kết hôn bị đẩy đến hai tháng sau cho tới khi có thời gian đầy đủ để chuẩn bị hôn lễ.
Tôi vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian sắp tới này rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút thì không nghĩ tới mọi chuyện cứ tìm tới tôi.
Hơn nữ còn là một chuyện cực kỳ phiền toái!
Khi “dì cả” tháng này kéo dài hơn một tuần mà chưa có giá lâm thì cả người tôi liền luống cuống, thật sự sẽ không trúng chiêu chứ?!
Tôi gọi điện thoại nói chuyện này cho Đồng Yến, cái người phụ nữ đã kết hôn này lại phản ứng cực kỳ lớn: “Cậu nói thật?!”
Tôi hoảng hốt, hoang mang lo sợ, cả người cũng không tìm ra hướng Bắc ở đâu nữa là: “Chuyện như vậy mình có thể nói giả sao? Cậu nói mình nên làm gì bây giờ?”
“Cậu đã nói chuyện này với Lục Bách Nghiêu chưa?”
“Còn chưa có nói, chuyện này không biết là thật hay giả, mình không biết nên nói thế nào huống hồ mấy này hình như công ty rất bận rộn, Lục Bách Nghiêu cũng bận bịu chuyện công ty.” Tôi kinh ngạc trả lời, những ngày này Lục Bách Nghiêu thực sự bận rộn, ngay cả ngày dọn nhà đó cũng liên lạc nhờ người khác giúp một tay còn anh thì trở về công ty làm việc.
“Đi tiệm thuốc mua cái que thử thai đi.” Đồng Yến dừng lại một chút lại vội vàng nói: “Không không không, không được, hiện tại mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi hãy nói tiếp, đi bệnh viện tương đối chính xác hơn.”
Cả người tôi đều ngơ ngác, hoàn toàn mất hết chủ kiến: “Thật sự phải đi bệnh viện sao?”
Đồng Yến ổn định tâm tình của tôi, nói từng câu từng chữ: “Đúng, nghe mình đi, chúng ta đi bệnh viện, cậu chuẩn bị ngay bây giờ đi sau đó mình lái xe qua đón cậu.”
“Được, mình chờ cậu.” Tôi kinh ngạc cúp điện thoại sau đó tay chân luống cuống thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Ước chừng qua mười phút, tôi từ trên cửa sổ nhìn xuống đã thấy xe Đồng Yến đỗ ở dưới lầu, vội vàng cầm túi lên đi xuống: “Mẹ, ba Lưu, con cùng Đồng Yến ra ngoài một chút.”
Đáng thương cho Đồng Yến là một người phụ nữ đã kết hôn còn đang mang đứa bé dọc đường lại chở một người phụ nữ có khả năng mang thai đứa bé là tôi điên cuồng vượt đèn đỏ, làm cho linh hồn nhỏ bé của tôi bị dọa sợ đến mức bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Tôi thật sự sợ bệnh viện còn chưa đến tôi cùng Đồng Yến đã bị tại nan xe cộ, hai xác mà vài cái mệnh nên vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đồng Yến, trước tiên cậu dừng xe đi, để mình lái cho.”
“A? Được.” Đồng Yến si ngốc gật đầu, thoạt nhìn bộ dáng kia so với tôi còn ngu ngốc hơn. Cô ấy dừng xe ở ven đường sau đó đổi chỗ với tôi.
Dọc đường hành hạ cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đồng Yến giúp tôi đi đăng kí, tôi ngồi ở một bên chờ, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc mình có mang thai hay không.
Chờ có chút lâu, tôi đang muốn đứng dậy đi tìm Đồng Yến, vừa quay đầu thì thấy Lục Bách Nghiêu.
Anh chạy tới phía tôi, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, anh chạy tới đây mang theo một mùi vị “Phong trần mệt mỏi”.
Đúng như tục ngữ đã nói: Ma Tước (chim sẻ) tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Mặc dù phòng cũ nhìn qua thì thấy nhỏ nhưng khi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mới phát hiện không mất một hai ngày thì không dọn dẹp xong được.
Ngày dọn nhà đó, Lão Phật Gia nhìn phòng ốc cũ, trong mắt hàm chứa không nỡ. Cho dù điều kiện nơi đây không được tốt lắm nhưng dù sao cũng đã ở mấy chục năm, nhớ lại tất cả kỷ niệm, bất kể là tốt hay không tốt đều có liên quan đến nơi này.
Ba Lưu cẩn thận vỗ lưng Lão Phật Gia, nói: “Lúc nào bà muốn trở lại thì tôi sẽ cùng bà ở lại vài ngày.”
Cho dù mất đi sự bảo vệ của baba nhưng khi Lão Phật Gia già đi có ba Lưu làm bạn thì bà vẫn hạnh phúc như cũ. Tôi nhìn hình bóng hai người dựa vào nhau ở phía trước trong mắt dần dần biến thành tôi cùng Lục Bách Nghiêu.
Tình yêu trong mắt của tôi là khi tóc trắng xóa, anh vẫn nguyện ý dắt tay tôi như vậy, theo tôi cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn. Lục Bách Nghiêu, tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là cùng anh dần dần già đi.
Nhà mới được trang trí theo ý kiến của Lão Phật Gia và ba Lưu, bố trí theo kiểu điền viên mát mẻ, có mấy phần hơi thở thời đại. Trước khi tôi và Lục Bách Nghiêu kết hôn thì vẫn ở với Lão Phật Gia và ba Lưu như cũ.
Đợi đến lúc những chuyện bận rộn này gần kết thúc thì tôi và Lục Bách Nghiêu mới suy tính chuyện hôn lễ. Mặc dù thái độ của nhà bên kia là “Bạo lực không hợp tác” nhưng Lục Bách Nghiêu vẫn kiên trì muốn nửa năm sau thành hôn sau đó tiếp tục đi châu Âu hưởng tuần trăng mật.
Vì bận chuyện hôn lễ của Đồng Yến và chuyện nhà cửa của Lão Phật Gia cho nên ngày kết hôn bị đẩy đến hai tháng sau cho tới khi có thời gian đầy đủ để chuẩn bị hôn lễ.
Tôi vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian sắp tới này rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút thì không nghĩ tới mọi chuyện cứ tìm tới tôi.
Hơn nữ còn là một chuyện cực kỳ phiền toái!
Khi “dì cả” tháng này kéo dài hơn một tuần mà chưa có giá lâm thì cả người tôi liền luống cuống, thật sự sẽ không trúng chiêu chứ?!
Tôi gọi điện thoại nói chuyện này cho Đồng Yến, cái người phụ nữ đã kết hôn này lại phản ứng cực kỳ lớn: “Cậu nói thật?!”
Tôi hoảng hốt, hoang mang lo sợ, cả người cũng không tìm ra hướng Bắc ở đâu nữa là: “Chuyện như vậy mình có thể nói giả sao? Cậu nói mình nên làm gì bây giờ?”
“Cậu đã nói chuyện này với Lục Bách Nghiêu chưa?”
“Còn chưa có nói, chuyện này không biết là thật hay giả, mình không biết nên nói thế nào huống hồ mấy này hình như công ty rất bận rộn, Lục Bách Nghiêu cũng bận bịu chuyện công ty.” Tôi kinh ngạc trả lời, những ngày này Lục Bách Nghiêu thực sự bận rộn, ngay cả ngày dọn nhà đó cũng liên lạc nhờ người khác giúp một tay còn anh thì trở về công ty làm việc.
“Đi tiệm thuốc mua cái que thử thai đi.” Đồng Yến dừng lại một chút lại vội vàng nói: “Không không không, không được, hiện tại mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi hãy nói tiếp, đi bệnh viện tương đối chính xác hơn.”
Cả người tôi đều ngơ ngác, hoàn toàn mất hết chủ kiến: “Thật sự phải đi bệnh viện sao?”
Đồng Yến ổn định tâm tình của tôi, nói từng câu từng chữ: “Đúng, nghe mình đi, chúng ta đi bệnh viện, cậu chuẩn bị ngay bây giờ đi sau đó mình lái xe qua đón cậu.”
“Được, mình chờ cậu.” Tôi kinh ngạc cúp điện thoại sau đó tay chân luống cuống thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Ước chừng qua mười phút, tôi từ trên cửa sổ nhìn xuống đã thấy xe Đồng Yến đỗ ở dưới lầu, vội vàng cầm túi lên đi xuống: “Mẹ, ba Lưu, con cùng Đồng Yến ra ngoài một chút.”
Đáng thương cho Đồng Yến là một người phụ nữ đã kết hôn còn đang mang đứa bé dọc đường lại chở một người phụ nữ có khả năng mang thai đứa bé là tôi điên cuồng vượt đèn đỏ, làm cho linh hồn nhỏ bé của tôi bị dọa sợ đến mức bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Tôi thật sự sợ bệnh viện còn chưa đến tôi cùng Đồng Yến đã bị tại nan xe cộ, hai xác mà vài cái mệnh nên vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đồng Yến, trước tiên cậu dừng xe đi, để mình lái cho.”
“A? Được.” Đồng Yến si ngốc gật đầu, thoạt nhìn bộ dáng kia so với tôi còn ngu ngốc hơn. Cô ấy dừng xe ở ven đường sau đó đổi chỗ với tôi.
Dọc đường hành hạ cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đồng Yến giúp tôi đi đăng kí, tôi ngồi ở một bên chờ, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc mình có mang thai hay không.
Chờ có chút lâu, tôi đang muốn đứng dậy đi tìm Đồng Yến, vừa quay đầu thì thấy Lục Bách Nghiêu.
Anh chạy tới phía tôi, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, anh chạy tới đây mang theo một mùi vị “Phong trần mệt mỏi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook