Thanh Mai Không Gả Hai Lần
-
Chương 14
“Được, em ký.” Vương Dĩ Cầm nhắm mắt lại, cố dằn lòng không khóc. Cô không muốn để Phong Tiêu Dã thấy dáng vẻ tuyệt vọng và nhếch nhác của cô, cho dù phải ly hôn, cô vẫn sẽ luôn biết ơn những dịu dàng và yêu thương mà anh đã cho cô thuở trước. Nếu nhất định phải chia tay, cô hy vọng anh sẽ khắc ghi hình ảnh cô mỉm cười vui vẻ.uuquan.wordpress.com
Quản gia lặng lẽ bước vào từ cửa hông đưa cho Vương Dĩ Cầm một cây bút và hai bản đơn ly hôn mà Phong Tiêu Dã đã ký tên từ trước. Vương Dĩ Cầm cắn môi nhận lấy cây bút, run rẩy ký tên, mỗi nét bút chuyển động như một nhát dao cứa vào tim cô. uuquan.wordpress.com
Sau khi qua loa ký tên xong, cô đem bút trả lại cho quản gia, ông ta lập tức cầm hai bản đơn ly hôn đi ngay. uuquan.wordpress.com
Lúc này, sảnh lớn nhà Howson vô cùng im ắng. Vương Dĩ Cầm từ từ ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã vẫn đang đứng lặng nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt thâm trầm. Cô dùng tất cả sức lực còn lại của mình để nở một nụ cười thật tươi: “Tạm biệt, em hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ… gặp lại nữa.” Nói xong, Vương Dĩ Cầm xoay người thất thểu chạy đi. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã vội chạy theo cô vài bước xuống cầu thang song lại dừng lại giữa chừng, chắc cô không biết dáng vẻ tươi cười kia của cô còn khó coi và đáng thương gấp nhiều lần so với khóc. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã đấm mạnh vào tường, chưa bao giờ anh ghét bỏ bản thân nhiều như lúc này. Anh đã mong muốn biết bao được đem hạnh phúc đến cho Vương Dĩ Cầm, vậy mà ngay cả việc bảo vệ cô anh cũng không làm được, ngược lại còn mang đến đau khổ cho cô. uuquan.wordpress.com
“Cô ta đã đi rồi, các người cũng đã ly hôn. Anh cưới em sẽ không phải hối hận đâu.” Nét mặt Alice méo mó vì ghen tỵ khi nhìn thấy phản ứng của Phong Tiêu Dã. Cô ta hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại sau đó ôm lấy Phong Tiêu Dã từ đằng sau, dán mặt vào lưng anh. uuquan.wordpress.com
“Tránh xa tôi một chút đi.” Phong Tiêu Dã túm lấy cánh tay Alice lôi cô ta ra khỏi người anh mà chẳng thèm để ý đến sự tổn thương trong mắt cô nàng. Kể từ khi bọn họ quyết dùng cách này để ép anh phải ly hôn thì mọi yêu thương mà anh dành cho họ đều tan biến. uuquan.wordpress.com
“Anh phải tin rằng em mới là người yêu anh nhất.” uuquan.wordpress.com
“Nhưng tôi không yêu cô.” Phong Tiêu Dã lạnh lùng ngắt lời Alice, “Nếu Vương Dĩ Cầm không về đến Đài Bắc an toàn, ngày mai tôi gọi điện về Đài Bắc mà không gặp cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ làm cho các người hối hận.” Phong Tiêu Dã lạnh giọng nói với dì Lan đang im lặng ngồi trên xe lăn. uuquan.wordpress.com
Dì Lan né tránh cái nhìn nóng rực của Phong Tiêu Dã, bà không muốn sự tình đến nông nỗi này, song lại không thể không làm như vậy. Vì hạnh phúc của đứa con gái duy nhất, bà nguyện ý bán linh hồn cho quỷ dữ. uuquan.wordpress.com
“Anh chỉ cần cưới em thì nhà em sẽ không gây rắc rối cho cô ta nữa.” Alice nói một cách vô tình. uuquan.wordpress.com
“Alice, cô thật sự cảm thấy tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô sao?” Ánh mắt Phong Tiêu Dã chuyển từ dì Lan sang Alice, túm lấy cổ tay đang muốn chạm lên người anh của cô ta. uuquan.wordpress.com
“Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, từ trước tới nay em vẫn luôn muốn được gả cho anh.” Cổ tay Alice bị nắm đau, cô ta ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã, dùng ánh mắt quyết tuyệt như thiêu thân lao đầu vào lửa nói, “Đây là thứ anh nợ em, vì anh mà em bị kẻ khác bắt cóc, anh nhất định phải trả cho em!” uuquan.wordpress.com
“Mấy người cảm thấy cuộc hôn nhân có được bằng cưỡng ép sẽ có hạnh phúc à?” Phong Tiêu Dã lại nhìn về phía dì Lan đang ngồi trên xe lăn ở phía sau Alice. uuquan.wordpress.com
Dì Lan không biết phải trả lời Phong Tiêu Dã thế nào, bà không nghĩ Phong Tiêu Dã sẽ kháng cự việc kết hôn với Alice như vậy, bà nghĩ cho dù anh không yêu Alice, song cũng có cảm tình với cô ta, sẽ vì những gì mà cô ta từng phải chịu đựng mà cưới cô ta, bảo vệ cô ta, mang hạnh phúc đến cho cô ta. Song lần này khi Phong Tiêu Dã bị Alice tìm về thì mọi chuyện đã vượt khỏi dự đoán của bà. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã buông cổ tay Alice ra, bước qua dì Lan về phòng, hai gã da đen cường tráng liền đi theo canh giữ ở cửa phòng anh. uuquan.wordpress.com
Anh biết anh có lỗi với Alice, có lỗi với dì Lan. Nhưng vì sao bọn họ lại muốn để anh biến sự áy náy thành oán hận chứ? Vì sao muốn dùng cách thức tàn nhẫn đến vậy để cướp đi hạnh phúc của người khác? Vì sao lại khăng khăng cho rằng ép buộc sẽ đạt được hạnh phúc? uuquan.wordpress.com
Mười một năm trước, khi anh đang học kinh tế ở Đại học Pennsylvania, Alice đã từ Boston đến thăm anh. Nhưng vì anh không nghe điện thoại nên đã không đi đón Alice khiến Alice vừa đến Philadelphia thì đã bị bắt cóc. Nửa tháng sau, khi nhà Howson trả mấy trăm vạn đô la tiền chuộc thì mới tìm thấy Alice ở Nam Phi, một kẻ giàu có ở Yemen đã mua Alice từ chỗ bán đấu giá về để tra tấn bốn ngày. uuquan.wordpress.com
Khi được cứu ra, Alice đã bị tra tấn thành người tàn phế, hễ nhìn thấy đàn ông là sợ hãi, trải qua mấy năm điều trị tâm lý mới thoát khỏi bóng ma ấy. Kể từ đó, Phong Tiêu Dã cũng không quay về nhà Howson nữa. Một tháng sau khi Alice bị bắt cóc, Phong Tiêu Dã rời khỏi trường đại học Pennsylvania, sau đó anh thi đậu học viện cảnh sát Boston, trở thành cảnh sát quốc tế nằm vùng, anh đã phải nỗ lực một cách phi thường, vì gương mặt châu Á này vốn không mang lại ưu thế cho anh. uuquan.wordpress.com
Anh để lại một lá thư, rời khỏi nhà Howson, mục tiêu của anh là muốn tìm ra kẻ đứng sau chuyện bắt cóc Alice. uuquan.wordpress.com
Từ đó về sau, anh bước trên con đường không lối về. Anh đến Tam Giác Vàng, Trung Đông, đến những khu vực có tội phạm nguy hiểm nhất, trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhất, kháng cự sự hấp dẫn của tiền tài, ma túy, sắc đẹp. Mãi đến khi băng nhóm bắt cóc Alice bị anh đánh bại, anh mới rút lui khỏi tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế. uuquan.wordpress.com
Dù vậy, sự hổ thẹn của anh với dì Lan và Alice vẫn không cách nào tan biến được, những tổn thương mà bọn bắt cóc đã gây ra cho Alice vĩnh viễn không thể bù đắp. uuquan.wordpress.com
Anh không dám trở về, không dám gặp lại họ. uuquan.wordpress.com
Mãi đến khi Alice tìm ra anh rồi anh cùng cô ta về Mĩ, vốn dĩ anh chỉ định thăm dì Lan một chút và tìm được bác sĩ cho Điềm Điềm sẽ trở về ngay, ngờ đâu dì Lan lại lấy tình nghĩa ra để cưỡng ép anh, yêu cầu anh phải cưới Alice, nếu không sẽ cho Vương Dĩ Cầm nếm trải tất cả những thứ tra tấn mà Alice đã từng phải gánh chịu. uuquan.wordpress.com
Anthony cho anh xem một đoạn băng ghi hình Vương Dĩ Cầm, và bản ghi chép tỉ mỉ về hoạt động của cô sau ngày anh đi, bao gồm lô trình một ngày của cô, dáng vẻ cô chăm sóc Điềm Điềm, an ủi Điềm Điềm, ngay cả giọng nói ngọt ngào yếu ớt của Điềm Điềm hỏi khi nào anh về, cũng vang lên vô cùng rõ ràng trong đoạn băng. uuquan.wordpress.com
Anh biết Anthony muốn dùng thứ này để uy hiếp anh, anh không ngờ ông ta đã gài người cạnh Vương Dĩ Cầm nhanh như vậy, khoảng cách giữa hai người qua xa xôi khiến anh không dám liều lĩnh, anh sợ cô sẽ bị thương. uuquan.wordpress.com
Mọi hổ thẹn và biết ơn của anh với nhà Howson đều tan biến vì chuyện này, anh lập tức bị giam lỏng, nhà Howson cho mười hai người theo sát anh, anh bị nhốt ở nhà Howson, hơn nữa không thể không đồng ý với Anthony sẽ ly hôn với Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
Anh không còn cách nào khác đành nhờ Tô Y Dương tạm thời bảo vệ Vương Dĩ Cầm, nhưng anh lại không ngờ cô gái ngốc ngếch này lại chạy đến Mĩ, vô cùng đáng thương cầu xin anh đừng ly hôn. uuquan.wordpress.com
Khoảnh khắc đó, anh thật xúc động muốn thiêu rụi nhà Howson. uuquan.wordpress.com
Anh sẽ không đời nào phụ bạc tình yêu và hy vọng của Vương Dĩ Cầm. Việc anh đồng ý ly hôn chỉ là kế sách tạm thời cho đến khi anh tìm được cơ hội phản kích. Còn khi chưa nghĩ ra biện pháp nào, cho dù anh có chạy thoát thì Vương Dĩ Cầm cũng không thể trốn khỏi bàn tay của Anthony. uuquan.wordpress.com
Anh là vật tế mà vợ chồng Howson hiến cho Alice. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã đứng dưới vòi hoa sen, để cho dòng nước lạnh chảy dọc cơ thể, nhớ đến Vương Dĩ Cầm. Cô đã gầy đi rất nhiều, trông tiều tụy không thể tả. Thấy cô như vậy khiến anh vô cùng đau lòng, hận mình không thể lập tức chạy đến hôn lên nước mắt của cô. Song tất cả những gì mà anh có thể làm là bất lực đứng trên lầu hai tuy treo đầy tranh cổ nổi tiếng nhưng lại chẳng có chút hơi ấm của tình người nào, nắm lấy thành ban công lạnh lẽo mà nhìn cô khóc lóc trong tuyệt vọng. uuquan.wordpress.com
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…” Nước mắt nóng bỏng thấm ướt khuôn mặt Phong Tiêu Dã, “Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em…” uuquan.wordpress.com
Từ lúc bị Anthony uy hiếp, Phong Tiêu Dã bắt đầu mắc chứng mất ngủ, mỗi đêm đều mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. uuquan.wordpress.com
Đây là căn phòng anh từng ở mười bốn năm về trước, khi ấy cảm thấy nó thật ấm cúng, mà giờ đây lại cảm thấy đây là phòng giam của mình. Anh không muốn nhớ tới vẻ mặt khổ sở và buồn thảm của dì Lan, không muốn nhớ tới sự tươi cười đắc ý vì sắp có được anh của Alice. Anh chỉ muốn nhớ đến Vương Dĩ Cầm, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô khi còn nhỏ, cho đến khi gặp lại cô, cưới cô, sống cùng cô… đến tận ngày mất đi cô… uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong thứ ánh sáng lờ mờ, cô cảm giác có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn cô chằm chằm, “Ai vậy?” uuquan.wordpress.com
Cô nhớ rõ, sau khi ra khỏi biệt thự nhà Howson, khi quản gia muốn đưa cô ra sân bay thì cô đã từ chối, cô không muốn liên quan gì đến nhà Howson nữa. Cô đi qua vườn hoa nhà Howson, cứ thẫn thờ bước dọc theo hàng cây phía trước. Cho đến khi hai chân tê dại, sắc trời chuyển tối thì cô té xỉu không còn biết gì nữa. Cô còn nhớ rõ, ánh trăng trước khi cô mất đi cảm giác tuy vô vàn trong trẻo song cũng đầy hờ hững lạnh lùng. uuquan.wordpress.com
“Mày là người nào trong nhà Howson vậy?” Một giọng nói chuẩn Anh phát ra trong không gian nhỏ hẹp, gã đàn ông ngồi ở góc sáng sủa của căn phòng bỗng đứng dậy đi về phía Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
Căn phòng chật hẹp chỉ có một ngọn đèn leo lét, Vương Dĩ Cầm nheo mắt lại, nhìn về phía gã ngoại quốc gầy yếu, đôi mắt xanh biếc của gã khiến cô bất giác thấy sợ hãi, “Tôi không quen biết gia đình Howson.” uuquan.wordpress.com
“Ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Vương Dĩ Cầm định đứng dậy nhưng nhận ra mọi chỗ trên thân thể cô đều đau nhức, mềm nhũn, đầu óc choáng váng, cả người nóng như lửa đốt. uuquan.wordpress.com
“Mày không cần biết tao là ai, nếu ở rừng cây tao không thấy mày và mang mày về đây thì chắc mày đã bị sói đói trong rừng ăn thịt rồi.” Gã đàn ông nhếch môi, nở một nụ cười khiến Vương Dĩ Cầm lạnh tóc gáy. uuquan.wordpress.com
“Nơi này có sói sao? Rốt cuộc ông là ai?” Tiếng gõ cửa trầm thấp đột ngột vang lên ngắt lời gã đàn ông đang định đáp lời cô, gã dỏng tai lên nghe ngóng một chút, xác nhận đó là tiếng gõ cửa có quy luật như trong giao ước mới quay đầu cảnh cáo Vương Dĩ Cầm, “Mày ngoan ngoãn ở đây, tốt nhất đừng phát ra tiếng động gì, nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức.” Dứt lời, gã xoay người bước ra khỏi căn phòng tối om. uuquan.wordpress.com
Nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Vương Dĩ Cầm cố áp chế sợ hãi đi theo gã đàn ông. Cô thấy gã đi vào hành lang rộng chưa đến hai mét, bước lên cầu thang dốc ngược ở cuối hành lang, rồi khuất dạng sau cánh cửa gỗ ở đỉnh cầu thang. Vương Dĩ Cầm khẽ đẩy thử thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa chặt rồi. uuquan.wordpress.com
Cô vội quay lại với không gian nhỏ hẹp trong tầng hầm, với ngọn đèn leo lét tỏa sáng mù mờ. uuquan.wordpress.com
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Vương Dĩ Cầm, cô không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Trước khi té xỉu cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ mất đi Phong Tiêu Dã, song vừa tỉnh lại đã thấy mình bị nhốt dưới tầng hầm mà bốn phía toàn là đá, cô rất sợ hãi. uuquan.wordpress.com
Gã đàn ông nói giọng chuẩn Anh kia thoạt nhìn thật u ám, gã nói “Nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức”, như vậy cho dù cô không phát ra tiếng động nào như lời gã nói thì sớm hay muộn gã cũng sẽ giết cô. uuquan.wordpress.com
Nghe ý tứ trong lời gã thì hình như gã có thù hận gì đó với gia đình Howson, vì sao gã lại bắt cô tới đây? Nếu cô nói cho gã cô cũng hận nhà Howson thì gã có thả cô ra không? uuquan.wordpress.com
Lúc trước, cô đau lòng đến nghẹt thở, không muốn sống nữa, thầm mong mình có thể lập tức chết đi để giải thoát khỏi nỗi đau tận xương tủy này, mà lúc này đây, cô lại bị một gã đàn ông xa lạ khống chế, lúc nào cũng có thể mất mạng. Phải chăng ông trời muốn thành toàn cho nguyện vọng của cô? uuquan.wordpress.com
Nếu vậy, cô sẽ không còn phải khắc khoải nhớ nhung Phong Tiêu Dã nữa. uuquan.wordpress.com
Cô muốn gặp lại Phong Tiêu Dã một lần, trước khi đi cô đã nói với anh”Không bao giờ… gặp lại nữa” hoàn toàn không phải lời nói thật, khi ấy do cô quá đau lòng nên mới nói như vậy. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm cắn môi để chính mình bình tĩnh lại, cô lại lần mò đi lên cầu thang, áp tai vào khe hở trên cánh cửa gỗ nghe ngóng. uuquan.wordpress.com
“Mày không thể trốn ở đây nữa, tin đồn bên ngoài đã lan ra rồi.” uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm thoáng sửng sốt, cô có ấn tượng rất sâu sắc với giọng nói vừa lạnh lùng vừa cao ngạo này, sao lão ta lại ở đây? Lão ta và gã đàn ông thâm trầm kia có quan hệ gì với nhau? uuquan.wordpress.com
“Mày chỉ cần đưa tao đến Nam Phi, tao thề sẽ không gây rắc rối cho mày nữa, quan hệ của chúng ta sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật.” uuquan.wordpress.com
“Thẻ nhớ đâu?” Anthony Howson đưa mắt hung hăng nhìn về phía Sam vì lẩn trốn mà trở nên gầy yếu chật vật. uuquan.wordpress.com
“Chờ tao đến Cape Town bình an, nhận được mười triệu đô la của mày, tao sẽ đưa thẻ nhớ cho mày.” Sam ngồi trên chiếc giường đơn nhún vai nói, bây giờ gã không thể tin tưởng ai được nữa, gã chỉ còn có thể tin chính gã. uuquan.wordpress.com
“Mày đừng có quá đáng!” Anthony Howson tức giận hét lên: “Mày hại con gái tao ra nông nỗi như vậy, tao đã muốn bắn chết mày từ lâu rồi!” uuquan.wordpress.com
“Mày nhớ không nhầm chứ? Chính mày đã hại con gái mày mới đúng! Nếu không phải mày muốn nuốt trọn món tiền kia, tao sẽ bắt con gái mày để trút giận sao?” Từ trước đến giờ Sam luôn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cho dù giờ đây đang lâm vào khốn quẫn mặt gã vẫn không đổi sắc, gã nắm trong tay rất nhiều nhược điểm của những kẻ giàu có, chỉ cần gã tùy tiện yêu sách thì cũng đủ để làm lại cuộc đời. uuquan.wordpress.com
“Mày…” Anthony Howson không lúc nào không hối hận vì lúc trước đã bị ma quỷ đưa đường mà hợp tác với Sam, cung cấp tiền viện trợ cho gã, giúp gã rửa tiền, dắt mối làm ăn,… Những chuyện này khiến lão kiếm được món lợi khổng lồ, song cũng khiến lão vì thế mà luôn sống trong sợ hãi. Thậm chí vì một lần chia tiền không ưng ý sau khi rửa tiền mà Sam đã nhẫn tâm bắt cóc Alice, đối xử với cô như với đám con gái nhà nghèo khác, bán cho kẻ giàu có làm đồ chơi. uuquan.wordpress.com
Cho nên giờ đây dù có phải trả giá đắt đến mức nào, lão cũng phải giúp Alice giành được Phong Tiêu Dã, đây là lão nợ cô, vì ngay cả dũng khí thắng thắn nhận lỗi với cô lão cũng không có. uuquan.wordpress.com
Sam là quả bom ghim chặt trong lòng lão, hơn nữa gã lại đang giữ thẻ nhớ có liên quan đến tội lỗi của lão. Lão lo sợ gã bị bắt sẽ khai ra lão nên đành chấp nhận cứu gã ra khỏi đảo Địa Ngục, cho gã mười triệu đô la để làm lại cuộc đời.
Quản gia lặng lẽ bước vào từ cửa hông đưa cho Vương Dĩ Cầm một cây bút và hai bản đơn ly hôn mà Phong Tiêu Dã đã ký tên từ trước. Vương Dĩ Cầm cắn môi nhận lấy cây bút, run rẩy ký tên, mỗi nét bút chuyển động như một nhát dao cứa vào tim cô. uuquan.wordpress.com
Sau khi qua loa ký tên xong, cô đem bút trả lại cho quản gia, ông ta lập tức cầm hai bản đơn ly hôn đi ngay. uuquan.wordpress.com
Lúc này, sảnh lớn nhà Howson vô cùng im ắng. Vương Dĩ Cầm từ từ ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã vẫn đang đứng lặng nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt thâm trầm. Cô dùng tất cả sức lực còn lại của mình để nở một nụ cười thật tươi: “Tạm biệt, em hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ… gặp lại nữa.” Nói xong, Vương Dĩ Cầm xoay người thất thểu chạy đi. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã vội chạy theo cô vài bước xuống cầu thang song lại dừng lại giữa chừng, chắc cô không biết dáng vẻ tươi cười kia của cô còn khó coi và đáng thương gấp nhiều lần so với khóc. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã đấm mạnh vào tường, chưa bao giờ anh ghét bỏ bản thân nhiều như lúc này. Anh đã mong muốn biết bao được đem hạnh phúc đến cho Vương Dĩ Cầm, vậy mà ngay cả việc bảo vệ cô anh cũng không làm được, ngược lại còn mang đến đau khổ cho cô. uuquan.wordpress.com
“Cô ta đã đi rồi, các người cũng đã ly hôn. Anh cưới em sẽ không phải hối hận đâu.” Nét mặt Alice méo mó vì ghen tỵ khi nhìn thấy phản ứng của Phong Tiêu Dã. Cô ta hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại sau đó ôm lấy Phong Tiêu Dã từ đằng sau, dán mặt vào lưng anh. uuquan.wordpress.com
“Tránh xa tôi một chút đi.” Phong Tiêu Dã túm lấy cánh tay Alice lôi cô ta ra khỏi người anh mà chẳng thèm để ý đến sự tổn thương trong mắt cô nàng. Kể từ khi bọn họ quyết dùng cách này để ép anh phải ly hôn thì mọi yêu thương mà anh dành cho họ đều tan biến. uuquan.wordpress.com
“Anh phải tin rằng em mới là người yêu anh nhất.” uuquan.wordpress.com
“Nhưng tôi không yêu cô.” Phong Tiêu Dã lạnh lùng ngắt lời Alice, “Nếu Vương Dĩ Cầm không về đến Đài Bắc an toàn, ngày mai tôi gọi điện về Đài Bắc mà không gặp cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ làm cho các người hối hận.” Phong Tiêu Dã lạnh giọng nói với dì Lan đang im lặng ngồi trên xe lăn. uuquan.wordpress.com
Dì Lan né tránh cái nhìn nóng rực của Phong Tiêu Dã, bà không muốn sự tình đến nông nỗi này, song lại không thể không làm như vậy. Vì hạnh phúc của đứa con gái duy nhất, bà nguyện ý bán linh hồn cho quỷ dữ. uuquan.wordpress.com
“Anh chỉ cần cưới em thì nhà em sẽ không gây rắc rối cho cô ta nữa.” Alice nói một cách vô tình. uuquan.wordpress.com
“Alice, cô thật sự cảm thấy tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô sao?” Ánh mắt Phong Tiêu Dã chuyển từ dì Lan sang Alice, túm lấy cổ tay đang muốn chạm lên người anh của cô ta. uuquan.wordpress.com
“Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, từ trước tới nay em vẫn luôn muốn được gả cho anh.” Cổ tay Alice bị nắm đau, cô ta ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã, dùng ánh mắt quyết tuyệt như thiêu thân lao đầu vào lửa nói, “Đây là thứ anh nợ em, vì anh mà em bị kẻ khác bắt cóc, anh nhất định phải trả cho em!” uuquan.wordpress.com
“Mấy người cảm thấy cuộc hôn nhân có được bằng cưỡng ép sẽ có hạnh phúc à?” Phong Tiêu Dã lại nhìn về phía dì Lan đang ngồi trên xe lăn ở phía sau Alice. uuquan.wordpress.com
Dì Lan không biết phải trả lời Phong Tiêu Dã thế nào, bà không nghĩ Phong Tiêu Dã sẽ kháng cự việc kết hôn với Alice như vậy, bà nghĩ cho dù anh không yêu Alice, song cũng có cảm tình với cô ta, sẽ vì những gì mà cô ta từng phải chịu đựng mà cưới cô ta, bảo vệ cô ta, mang hạnh phúc đến cho cô ta. Song lần này khi Phong Tiêu Dã bị Alice tìm về thì mọi chuyện đã vượt khỏi dự đoán của bà. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã buông cổ tay Alice ra, bước qua dì Lan về phòng, hai gã da đen cường tráng liền đi theo canh giữ ở cửa phòng anh. uuquan.wordpress.com
Anh biết anh có lỗi với Alice, có lỗi với dì Lan. Nhưng vì sao bọn họ lại muốn để anh biến sự áy náy thành oán hận chứ? Vì sao muốn dùng cách thức tàn nhẫn đến vậy để cướp đi hạnh phúc của người khác? Vì sao lại khăng khăng cho rằng ép buộc sẽ đạt được hạnh phúc? uuquan.wordpress.com
Mười một năm trước, khi anh đang học kinh tế ở Đại học Pennsylvania, Alice đã từ Boston đến thăm anh. Nhưng vì anh không nghe điện thoại nên đã không đi đón Alice khiến Alice vừa đến Philadelphia thì đã bị bắt cóc. Nửa tháng sau, khi nhà Howson trả mấy trăm vạn đô la tiền chuộc thì mới tìm thấy Alice ở Nam Phi, một kẻ giàu có ở Yemen đã mua Alice từ chỗ bán đấu giá về để tra tấn bốn ngày. uuquan.wordpress.com
Khi được cứu ra, Alice đã bị tra tấn thành người tàn phế, hễ nhìn thấy đàn ông là sợ hãi, trải qua mấy năm điều trị tâm lý mới thoát khỏi bóng ma ấy. Kể từ đó, Phong Tiêu Dã cũng không quay về nhà Howson nữa. Một tháng sau khi Alice bị bắt cóc, Phong Tiêu Dã rời khỏi trường đại học Pennsylvania, sau đó anh thi đậu học viện cảnh sát Boston, trở thành cảnh sát quốc tế nằm vùng, anh đã phải nỗ lực một cách phi thường, vì gương mặt châu Á này vốn không mang lại ưu thế cho anh. uuquan.wordpress.com
Anh để lại một lá thư, rời khỏi nhà Howson, mục tiêu của anh là muốn tìm ra kẻ đứng sau chuyện bắt cóc Alice. uuquan.wordpress.com
Từ đó về sau, anh bước trên con đường không lối về. Anh đến Tam Giác Vàng, Trung Đông, đến những khu vực có tội phạm nguy hiểm nhất, trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhất, kháng cự sự hấp dẫn của tiền tài, ma túy, sắc đẹp. Mãi đến khi băng nhóm bắt cóc Alice bị anh đánh bại, anh mới rút lui khỏi tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế. uuquan.wordpress.com
Dù vậy, sự hổ thẹn của anh với dì Lan và Alice vẫn không cách nào tan biến được, những tổn thương mà bọn bắt cóc đã gây ra cho Alice vĩnh viễn không thể bù đắp. uuquan.wordpress.com
Anh không dám trở về, không dám gặp lại họ. uuquan.wordpress.com
Mãi đến khi Alice tìm ra anh rồi anh cùng cô ta về Mĩ, vốn dĩ anh chỉ định thăm dì Lan một chút và tìm được bác sĩ cho Điềm Điềm sẽ trở về ngay, ngờ đâu dì Lan lại lấy tình nghĩa ra để cưỡng ép anh, yêu cầu anh phải cưới Alice, nếu không sẽ cho Vương Dĩ Cầm nếm trải tất cả những thứ tra tấn mà Alice đã từng phải gánh chịu. uuquan.wordpress.com
Anthony cho anh xem một đoạn băng ghi hình Vương Dĩ Cầm, và bản ghi chép tỉ mỉ về hoạt động của cô sau ngày anh đi, bao gồm lô trình một ngày của cô, dáng vẻ cô chăm sóc Điềm Điềm, an ủi Điềm Điềm, ngay cả giọng nói ngọt ngào yếu ớt của Điềm Điềm hỏi khi nào anh về, cũng vang lên vô cùng rõ ràng trong đoạn băng. uuquan.wordpress.com
Anh biết Anthony muốn dùng thứ này để uy hiếp anh, anh không ngờ ông ta đã gài người cạnh Vương Dĩ Cầm nhanh như vậy, khoảng cách giữa hai người qua xa xôi khiến anh không dám liều lĩnh, anh sợ cô sẽ bị thương. uuquan.wordpress.com
Mọi hổ thẹn và biết ơn của anh với nhà Howson đều tan biến vì chuyện này, anh lập tức bị giam lỏng, nhà Howson cho mười hai người theo sát anh, anh bị nhốt ở nhà Howson, hơn nữa không thể không đồng ý với Anthony sẽ ly hôn với Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
Anh không còn cách nào khác đành nhờ Tô Y Dương tạm thời bảo vệ Vương Dĩ Cầm, nhưng anh lại không ngờ cô gái ngốc ngếch này lại chạy đến Mĩ, vô cùng đáng thương cầu xin anh đừng ly hôn. uuquan.wordpress.com
Khoảnh khắc đó, anh thật xúc động muốn thiêu rụi nhà Howson. uuquan.wordpress.com
Anh sẽ không đời nào phụ bạc tình yêu và hy vọng của Vương Dĩ Cầm. Việc anh đồng ý ly hôn chỉ là kế sách tạm thời cho đến khi anh tìm được cơ hội phản kích. Còn khi chưa nghĩ ra biện pháp nào, cho dù anh có chạy thoát thì Vương Dĩ Cầm cũng không thể trốn khỏi bàn tay của Anthony. uuquan.wordpress.com
Anh là vật tế mà vợ chồng Howson hiến cho Alice. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã đứng dưới vòi hoa sen, để cho dòng nước lạnh chảy dọc cơ thể, nhớ đến Vương Dĩ Cầm. Cô đã gầy đi rất nhiều, trông tiều tụy không thể tả. Thấy cô như vậy khiến anh vô cùng đau lòng, hận mình không thể lập tức chạy đến hôn lên nước mắt của cô. Song tất cả những gì mà anh có thể làm là bất lực đứng trên lầu hai tuy treo đầy tranh cổ nổi tiếng nhưng lại chẳng có chút hơi ấm của tình người nào, nắm lấy thành ban công lạnh lẽo mà nhìn cô khóc lóc trong tuyệt vọng. uuquan.wordpress.com
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…” Nước mắt nóng bỏng thấm ướt khuôn mặt Phong Tiêu Dã, “Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em…” uuquan.wordpress.com
Từ lúc bị Anthony uy hiếp, Phong Tiêu Dã bắt đầu mắc chứng mất ngủ, mỗi đêm đều mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà. uuquan.wordpress.com
Đây là căn phòng anh từng ở mười bốn năm về trước, khi ấy cảm thấy nó thật ấm cúng, mà giờ đây lại cảm thấy đây là phòng giam của mình. Anh không muốn nhớ tới vẻ mặt khổ sở và buồn thảm của dì Lan, không muốn nhớ tới sự tươi cười đắc ý vì sắp có được anh của Alice. Anh chỉ muốn nhớ đến Vương Dĩ Cầm, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô khi còn nhỏ, cho đến khi gặp lại cô, cưới cô, sống cùng cô… đến tận ngày mất đi cô… uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong thứ ánh sáng lờ mờ, cô cảm giác có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn cô chằm chằm, “Ai vậy?” uuquan.wordpress.com
Cô nhớ rõ, sau khi ra khỏi biệt thự nhà Howson, khi quản gia muốn đưa cô ra sân bay thì cô đã từ chối, cô không muốn liên quan gì đến nhà Howson nữa. Cô đi qua vườn hoa nhà Howson, cứ thẫn thờ bước dọc theo hàng cây phía trước. Cho đến khi hai chân tê dại, sắc trời chuyển tối thì cô té xỉu không còn biết gì nữa. Cô còn nhớ rõ, ánh trăng trước khi cô mất đi cảm giác tuy vô vàn trong trẻo song cũng đầy hờ hững lạnh lùng. uuquan.wordpress.com
“Mày là người nào trong nhà Howson vậy?” Một giọng nói chuẩn Anh phát ra trong không gian nhỏ hẹp, gã đàn ông ngồi ở góc sáng sủa của căn phòng bỗng đứng dậy đi về phía Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
Căn phòng chật hẹp chỉ có một ngọn đèn leo lét, Vương Dĩ Cầm nheo mắt lại, nhìn về phía gã ngoại quốc gầy yếu, đôi mắt xanh biếc của gã khiến cô bất giác thấy sợ hãi, “Tôi không quen biết gia đình Howson.” uuquan.wordpress.com
“Ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Vương Dĩ Cầm định đứng dậy nhưng nhận ra mọi chỗ trên thân thể cô đều đau nhức, mềm nhũn, đầu óc choáng váng, cả người nóng như lửa đốt. uuquan.wordpress.com
“Mày không cần biết tao là ai, nếu ở rừng cây tao không thấy mày và mang mày về đây thì chắc mày đã bị sói đói trong rừng ăn thịt rồi.” Gã đàn ông nhếch môi, nở một nụ cười khiến Vương Dĩ Cầm lạnh tóc gáy. uuquan.wordpress.com
“Nơi này có sói sao? Rốt cuộc ông là ai?” Tiếng gõ cửa trầm thấp đột ngột vang lên ngắt lời gã đàn ông đang định đáp lời cô, gã dỏng tai lên nghe ngóng một chút, xác nhận đó là tiếng gõ cửa có quy luật như trong giao ước mới quay đầu cảnh cáo Vương Dĩ Cầm, “Mày ngoan ngoãn ở đây, tốt nhất đừng phát ra tiếng động gì, nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức.” Dứt lời, gã xoay người bước ra khỏi căn phòng tối om. uuquan.wordpress.com
Nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Vương Dĩ Cầm cố áp chế sợ hãi đi theo gã đàn ông. Cô thấy gã đi vào hành lang rộng chưa đến hai mét, bước lên cầu thang dốc ngược ở cuối hành lang, rồi khuất dạng sau cánh cửa gỗ ở đỉnh cầu thang. Vương Dĩ Cầm khẽ đẩy thử thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa chặt rồi. uuquan.wordpress.com
Cô vội quay lại với không gian nhỏ hẹp trong tầng hầm, với ngọn đèn leo lét tỏa sáng mù mờ. uuquan.wordpress.com
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Vương Dĩ Cầm, cô không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Trước khi té xỉu cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ mất đi Phong Tiêu Dã, song vừa tỉnh lại đã thấy mình bị nhốt dưới tầng hầm mà bốn phía toàn là đá, cô rất sợ hãi. uuquan.wordpress.com
Gã đàn ông nói giọng chuẩn Anh kia thoạt nhìn thật u ám, gã nói “Nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức”, như vậy cho dù cô không phát ra tiếng động nào như lời gã nói thì sớm hay muộn gã cũng sẽ giết cô. uuquan.wordpress.com
Nghe ý tứ trong lời gã thì hình như gã có thù hận gì đó với gia đình Howson, vì sao gã lại bắt cô tới đây? Nếu cô nói cho gã cô cũng hận nhà Howson thì gã có thả cô ra không? uuquan.wordpress.com
Lúc trước, cô đau lòng đến nghẹt thở, không muốn sống nữa, thầm mong mình có thể lập tức chết đi để giải thoát khỏi nỗi đau tận xương tủy này, mà lúc này đây, cô lại bị một gã đàn ông xa lạ khống chế, lúc nào cũng có thể mất mạng. Phải chăng ông trời muốn thành toàn cho nguyện vọng của cô? uuquan.wordpress.com
Nếu vậy, cô sẽ không còn phải khắc khoải nhớ nhung Phong Tiêu Dã nữa. uuquan.wordpress.com
Cô muốn gặp lại Phong Tiêu Dã một lần, trước khi đi cô đã nói với anh”Không bao giờ… gặp lại nữa” hoàn toàn không phải lời nói thật, khi ấy do cô quá đau lòng nên mới nói như vậy. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm cắn môi để chính mình bình tĩnh lại, cô lại lần mò đi lên cầu thang, áp tai vào khe hở trên cánh cửa gỗ nghe ngóng. uuquan.wordpress.com
“Mày không thể trốn ở đây nữa, tin đồn bên ngoài đã lan ra rồi.” uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm thoáng sửng sốt, cô có ấn tượng rất sâu sắc với giọng nói vừa lạnh lùng vừa cao ngạo này, sao lão ta lại ở đây? Lão ta và gã đàn ông thâm trầm kia có quan hệ gì với nhau? uuquan.wordpress.com
“Mày chỉ cần đưa tao đến Nam Phi, tao thề sẽ không gây rắc rối cho mày nữa, quan hệ của chúng ta sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật.” uuquan.wordpress.com
“Thẻ nhớ đâu?” Anthony Howson đưa mắt hung hăng nhìn về phía Sam vì lẩn trốn mà trở nên gầy yếu chật vật. uuquan.wordpress.com
“Chờ tao đến Cape Town bình an, nhận được mười triệu đô la của mày, tao sẽ đưa thẻ nhớ cho mày.” Sam ngồi trên chiếc giường đơn nhún vai nói, bây giờ gã không thể tin tưởng ai được nữa, gã chỉ còn có thể tin chính gã. uuquan.wordpress.com
“Mày đừng có quá đáng!” Anthony Howson tức giận hét lên: “Mày hại con gái tao ra nông nỗi như vậy, tao đã muốn bắn chết mày từ lâu rồi!” uuquan.wordpress.com
“Mày nhớ không nhầm chứ? Chính mày đã hại con gái mày mới đúng! Nếu không phải mày muốn nuốt trọn món tiền kia, tao sẽ bắt con gái mày để trút giận sao?” Từ trước đến giờ Sam luôn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cho dù giờ đây đang lâm vào khốn quẫn mặt gã vẫn không đổi sắc, gã nắm trong tay rất nhiều nhược điểm của những kẻ giàu có, chỉ cần gã tùy tiện yêu sách thì cũng đủ để làm lại cuộc đời. uuquan.wordpress.com
“Mày…” Anthony Howson không lúc nào không hối hận vì lúc trước đã bị ma quỷ đưa đường mà hợp tác với Sam, cung cấp tiền viện trợ cho gã, giúp gã rửa tiền, dắt mối làm ăn,… Những chuyện này khiến lão kiếm được món lợi khổng lồ, song cũng khiến lão vì thế mà luôn sống trong sợ hãi. Thậm chí vì một lần chia tiền không ưng ý sau khi rửa tiền mà Sam đã nhẫn tâm bắt cóc Alice, đối xử với cô như với đám con gái nhà nghèo khác, bán cho kẻ giàu có làm đồ chơi. uuquan.wordpress.com
Cho nên giờ đây dù có phải trả giá đắt đến mức nào, lão cũng phải giúp Alice giành được Phong Tiêu Dã, đây là lão nợ cô, vì ngay cả dũng khí thắng thắn nhận lỗi với cô lão cũng không có. uuquan.wordpress.com
Sam là quả bom ghim chặt trong lòng lão, hơn nữa gã lại đang giữ thẻ nhớ có liên quan đến tội lỗi của lão. Lão lo sợ gã bị bắt sẽ khai ra lão nên đành chấp nhận cứu gã ra khỏi đảo Địa Ngục, cho gã mười triệu đô la để làm lại cuộc đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook