Thanh Long Đồ Đằng
Chương 6: Khinh sa lạp (Nón sa mỏng)

Biên tái cô thành, trăng mờ sao tỏ.

[Tự dưng đọc câu này thấy nhớ “Nhất phiến cô thành vạn nhận san”, một nhân vật của Kim Dung.]

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, tiếng gió từ bốn phía lọt qua khe hở vách tường lùa vào trong nhà gỗ, phát ra tiếng ù ù rền rĩ.

“…” Thiếu niên từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, vươn tay dụi dụi mắt. Trong mông lung hắn đột nhiên phát hiện phía trên đầu có một cái bóng đen ngồi xếp bằng, thắt lưng thẳng băng, mỗi một tấc cơ bắp đều căng cứng đến độ run nhè nhẹ, bộ dáng tựa như đang cố nén cái gì thống khổ.

“Sư phụ?” Thiếu niên thanh tỉnh đứng dậy: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”

Hắn nhanh nhẹn mà lao đi qua, nhưng ngay sau đó lại bị người thanh niên vươn tay chặn lại: “… Đừng tới đây…”

“Chẳng lẽ lại bắt đầu sao?!”

Người thanh niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà lắc đầu, đại khái muốn nói cái gì, lời nói ra cũng chỉ là một tiếng kêu thảm căn bản không có cách nào đè nén xuống!

Thiếu niên chân tay luống cuống, trong ngực kịch liệt phập phồng, sửng sốt vài giây đột nhiên nhảy xuống kháng (*), chạy tới góc phòng để lấy nước. Nhưng lúc hắn bưng chén nước hoảng sợ trở về, lại chỉ thấy người thanh niên đang gắt gao cắn cổ tay của mình, huyết tích cùng mồ hôi trộn lẫn từng giọt to như hạt đậu liên tiếp rơi xuống, hiển nhiên đã đau đến cùng cực.

[(*) kháng là một loại giường bằng đất, có đào hố phía dưới để đốt than cho ấm]

Dưới ánh trăng, trên tấm lưng trơn bóng gầy guộc của hắn, từng mảng đồ hình lớn màu xanh đang dần dần hiện lên. Mép có râu dài, miệng có minh châu, rõ ràng là một hình xăm Thanh long!

Bát nước rơi xoảng trên mặt đất, thiếu niên sợ hãi thở dốc: “Sư… Sư phụ, năm nay lại bắt đầu, cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…”

Người thanh niên hàm răng cắn vào da thịt chính mình thật sâu, máu tươi phun trào, dính trên gương mặt tuấn tú của y, nhìn qua lại có chút dữ tợn doạ người. Thiếu niên nhào lên dùng sức muốn đem cổ tay y kéo ra khỏi miệng, bất luận như thế nào đều không làm được, gấp đến độ âm cuối đều sắc nhọn đến lạc giọng: “Ngươi đánh ta đi sư phụ, đừng làm thương tổn chính mình, van cầu ngươi…”

Phịch một tiếng vang nặng nề, người thanh niên đem thiếu niên hung hăng đẩy ra, sau đó lảo đảo lùi lại, nghiêng ngả xiêu vẹo chạy ra khỏi nhà gỗ.

Gió lạnh xẹt qua đại mạc xám trắng, cát bay cuồn cuộn giữa mênh mông trời đất. Phương xa, bầy sói lâu lâu tru lên những tiếng thê lương. Thiếu niên sau khi lăn lông lốc một vòng, đứng lên chạy vội tới cửa nhà nhìn ra. Chỉ thấy người thanh niên đau đến quỳ rạp xuống đất, máu tươi đầm đìa trên bàn tay liều mạng nắm chặt. Thậm chí ngay cả những hạt cát thô ráp sắc lẹm sát lên miệng vết thương cũng chẳng hay biết.

Ác mộng mỗi năm một lần, lại bắt đầu!

Bình thường y là sư phụ hoàn mỹ, vạn năng, không hề sơ hở, giờ phút này tựa như bị Thanh long đồ đằng hung ác quấn quanh sống lưng, liều chết giãy dụa cũng không làm được gì, giống như tùy thời sẽ bị kéo vào vực sâu hắc ám không đáy.

Thiếu niên gắt gao nắm khung cửa, thống khổ cùng bi ai cực độ giày vò ngũ tạng lục phủ hắn như xé thành từng mảnh.

… Vì cái gì ta lại vô dụng như vậy?

Nếu ta có thể trợ giúp y thì tốt rồi…

Nếu ta có thể cường đại đủ để bảo hộ y thì tốt rồi…

Đan Siêu chợt mở to mắt, nắm tay thật chặt từ từ buông lỏng.

Ánh trăng sáng ngời từ cửa sổ chiếu vào gian phòng. Đêm đã khuya, khách điếm im ắng, khắp mọi nơi tĩnh lặng không tiếng động.

Hắn cảm thấy dưới thân ẩm ướt, mới phát hiện người mình đã toát đầy mồ hôi khiến khăn trải giường sũng nước.

Đan Siêu đứng dậy uống một hớp trà lạnh, đầu óc mơ mơ màng màng, tựa hồ vừa rồi mơ thấy chút chuyện đã qua, nhưng cố tình lại không thể nào nhớ ra rốt cuộc là cái gì. Hắn tận lực nhớ lại những mẩu chuyện ngắn vụn vặt đó, trong đầu lại chỉ có hình ảnh đại mạc mênh mang, ánh trăng thê lương, cùng với tiếng gió hoang dã như khóc như than không ngừng không nghỉ.

Hắn run rẩy thở một hơi dài, đột nhiên cảnh giác quay đầu.

Trong phòng cô nương đối diện kia, tựa hồ đang truyền đến động tĩnh cực kỳ nhỏ lại khác thường.

Cộc, cộc, cộc… Đan Siêu gõ nhẹ mấy cái, nhẹ giọng hỏi: “Long cô nương? Ngươi có chuyện gì không?”

Trong phòng, Tạ Vân gương mặt co rút, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong tay xiết chặt một mảnh sứ vỡ – Vừa rồi y trong lúc thống khổ không biết như thế nào lại nắm lấy một cái chén trà, ngay sau đó trong tình huống khó lòng chịu đựng, tay không lại mạnh mẽ đem cái chén kia bóp nát!

Lòng bàn tay lần thứ hai máu tươi giàn giụa, nhưng mà y đều không có cảm giác gì.

Tất cả giác quan của y đều tập trung phía sau lưng. Nơi đó giống như bị người lóc lên từng tấc da thịt, mỗi một mạch máu, mỗi một cơ bắp đều bị tươi sống xé rách ra, sau đó lại bị tưới lên bằng rượu nóng chảy, đau đớn đến mức cả người muốn phát cuồng.

Một cái Thanh long ấn thật lớn, đương chậm rãi ẩn hiện giữa sống lưng thon chắc duyên dáng của y.

“Long cô nương? Ngươi ở bên trong không có việc gì chứ?”

Tạ Vân hít vào một hơi – thân thể của y xương cốt nháy mắt phát ra lắc cắc mấy tiếng; bả vai, khuỷu tay, các đốt ngón tay như tăng trưởng, cả người tựa hồ nhất thời cao thêm hai ba tấc, đó là bởi vì đau đớn khiến cho Súc cốt công không thể tiếp tục duy trì.

“Không có gì” Tạ Vân khàn khàn nói, tuy rằng thanh âm thoáng bất ổn, vẫn là cực độ lãnh tĩnh: “Làm phiền đại sư tới hỏi, ta không sao.”

Đan Siêu nghe không đúng lắm, nhưng lại không thể đẩy cửa vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ của khách điếm đóng chặt trước mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác kỳ quái.

…Tựa hồ giống như một cảnh quen thuộc vừa xảy ra trong mộng.

Mạc Bắc gió cát tung bay quanh căn nhà gỗ, dưới trăng người kia nhẫn nại giãy dụa thở dốc, cùng với thiếu niên gắt gao xiết chặt khung cửa, bất lực bi ai cùng thống khổ xâm nhập cốt tủy thậm chí đau đớn đến tận linh hồn…

“… Nếu có cái gì xin cứ nói” Đan Siêu thốt nhiên mở miệng, ma xui quỷ khiến nói ra “Thỉnh… Thỉnh nhất định nói cho ta biết, ít nhất để ta có thể giúp…”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn chợt dừng lại, trong phút chốc ý thức được mình lỗ mãng biết bao nhiêu.

Trong phòng tĩnh lặng một lúc lâu.

Cách ván cửa, Tạ Vân dựa vào vách tường, ánh trăng lạnh như băng hắt lên khuôn mặt y hơi có chút thẫn thờ lẫn mỏi mệt.

“Đa tạ ngươi” thật lâu sau y nhẹ giọng trả lời. Cẩn thận nghe kỹ, trong âm cuối nhẹ bâng kia tựa hồ cất dấu một tia thương cảm cùng nhu hòa.

“Nhưng thật sự là không cần, ta không sao!”

Ngoài cửa phòng, Đan Siêu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

………..

Ngày hôm sau, Tây hồ.

Tạ Vân một thân quần áo lụa bạch, phía ngoài khoác một chiếc áo choàng sẫm màu, một mình lười biếng dựa vào cạnh thuyền nhỏ, bàn tay nhàm chán mà khoát vào trong nước, nhìn phía mặt hồ từng tốp du thuyền lẫn thuyền hoa thổi đến từng trận gió thơm.

Đây đã là ngày thứ mười sáu bọn họ rời Trường An đi.

Nửa tháng trước đó, sau khi bọn họ giết ra khỏi Tạ phủ, sớm đã trốn trong thành Trường An một đêm. Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, cả hai đã cải trang ra khỏi thành.

May mà Tạ phủ bị mất chủ tử; Đại nội cấm vệ bị mất chỉ huy, đều là việc không thể lộ ra, bởi vậy không dám ở trong thành Trường An điều tra bốn phía. Vì thế hai người mang theo Long Uyên Thái A song kiếm, thuận thuận lợi lợi một đường xuôi nam.

…Sở dĩ xuôi nam mà không phải tiếp tục lên phía bắc, chính là bởi vì Đan Siêu đại sư hỏi mỹ nhân: “A Di Đà Phật, xin hỏi cô nương phương danh quý tính, quê hương phương nào, bần tăng sẽ hộ tống ngươi bình an trở về cố hương, sau mới tính toán chuyện khác?”

Mỹ nhân trả lời: “Đại sư cao đức. Tiểu nữ tử họ Long, thuở nhỏ bị lừa bán đã không nhớ rõ quê quán phụ mẫu, chỉ nhớ gia hương ở Tô Hàng.”

May mà tâm phúc Tạ phủ thông minh, lấy hoàng kim tỉ lệ tốt nhất trong phủ, có thể đổi được hơn trăm lượng bạc ròng; Vì vậy dọc đường hai người xuôi nam cũng không đến nỗi quẫn bách. Chỉ là tay trái Tạ Vân bị đâm xuyên qua, mời thầy bốc thuốc cũng tốn một khoản lớn, còn ảnh hưởng trì hoãn hành trình nghiêm trọng, bởi vậy ước chừng đi nửa tháng mới đến địa giới Giang Nam.

Giang Nam giàu có, cảnh trí cùng kinh sư khác nhau rất lớn. Đương lúc trời thu nắng ấm, đầy đường đều là hàng quán đông đúc, từng nhóm tiểu cô nương xách giỏ đầy hoa tươi duyên dáng trên phố rao hàng, văn nhân mặc khách nhóm ba nhóm bảy phong lưu phóng khoáng, quả nhiên là cảnh tượng thịnh thế phong lưu một phương.

Trên mặt hồ không ít phú quý nhân gia du thuyền, đều mặc tơ lụa gấm vóc, trang sức hoa lệ. Cũng có thuyền hoa ca cơ đàn tranh yến ẩm, dẫn tới không ít công tử ca nhi tranh đua náo nhiệt, một đường hương phấn son ngọt lịm theo gió phiêu lãng.

Tạ Vân cũng chẳng màng, để mặc chiếc thuyền nhỏ tùy ý trôi. Một tay đỡ thái dương, mái tóc đen mềm mại như nước theo cánh tay dừng ở trên mép thuyền.

Y quần áo mộc mạc, lại mang theo đấu lạp (*) che lụa mỏng, thực khó trông rõ khuôn mặt. Nhưng dù sao y cũng là người cao cao tại thượng ở kinh thành, ý thái cao quý biếng nhác vẫn từ trong xương cốt lộ ra, rất nhiều du thuyền lướt qua, những người ở bên trong đều liên tiếp quay đầu lại, tò mò mà nhìn y.

[(*) đấu lạp: một loại nón rộng vành, có lụa mỏng hoặc sa mỏng che phía ngoài]

Tạ Thống lĩnh lười để ý, thậm chí nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.

Một lát sau thời gian không sai biệt lắm, y mới hơi hơi mở mắt.

Quả nhiên, trên mặt hồ đang có một con thuyền cực kỳ hoa lệ, xanh vàng rực rỡ, đương chậm rãi lướt đến.

Cho dù giữa một dàn thuyền hoa đông đảo, chiếc thuyền hoa thật lớn này vẫn là phi thường nổi bật. Trên mặt sông, những con thuyền khác đều né tránh đi. Chiếc thuyền nhỏ của Tạ Vân lại lặng lẽ không gợn sóng trôi qua, chỉ nghe mặt sau cách đó không xa một con thuyền khác lướt tới, bên trong vang lên tiếng bàn luận: “Nhìn kìa, thuyền hoa của Giang Nam thủ phủ Trần gia…”

“Chậc chậc, đúng là danh bất hư truyền…”

“Trần đại công tử lại du hồ a…”

Trần gia thuyền hoa chậm rãi tới gần, chỉ nghe trong thuyền quả nhiên truyền đến tiếng đàn tiếng sáo. Cửa sổ khoang thuyền che rèm ngọc theo gió tung bay, bên trong có vài người đang yến ẩm mua vui; Trên ghế chủ tọa là một thanh niên nam tử đang chuyện trò vui vẻ mặc cẩm bào tay áo chẽn lại, thân đeo trường kiếm, dĩ nhiên là bộ dạng một kẻ giang hồ hiệp khách.

Tạ Vân hơi hơi rũ xuống mi mắt, trong lòng tính toán thời gian.

Hẳn là lúc này Đan Siêu đi lấy thuốc đang trở lại.

Tạ Vân tháo xuống đấu lạp lụa mỏng, tùy tay ném nó vào trong nước.

Ngay sau đó đấu lạp xuôi dòng hướng Trần gia thuyền hoa trôi đến. Quả nhiên người cầm lái trên boong thuyền lẫn bọn người hầu đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, lập tức phát hiện, không hẹn mà cùng ngẩng đầu hướng bên này nhìn qua.

Tạ Vân rũ tay áo rộng dựa vào đầu thuyền, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, chỉ tay đỡ thái dương lười biếng nói: “Ta làm rơi đồ vật…”

“…Gọi gia chủ ngươi cho người vớt lên cho ta.”

Trong khoang thuyền, Trần Hải Bình quay đầu, vẻ tươi cười trên mặt khi nói chuyện cùng những người khác còn chưa tán đi, đáy mắt đã không khỏi hiện ra sắc rung động.

Làn nước xanh lăn tăn gợn sóng, Tạ Vân hơi hơi nhướng mày.

“Đại công tử, cô nương đối diện trên thuyền kia nói…”

Quản gia còn chưa nói xong, Trần Hải Bình sớm đã đứng dậy ra ngoài khoang thuyền, tao nhã hữu lễ hỏi: “Cô nương có gì phân phó?”

Tạ Vân ngay cả đáp cũng không thèm đáp, nhìn đấu lạp vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, ý là gọi ngươi nhặt liền nhặt trở về đi, miễn nói lời vô nghĩa.

Trần Hải Bình nghiêm nghị nói: “Nếu cô nương phân phó, tại hạ tự nhiên là muốn cống hiến sức lực.” Nói xong thả người liền hướng dòng nước nhảy xuống!

Lúc đó hai thuyền cách xa nhau đến vài trượng, Trần Hải Bình này lại ngự khí lăng không, một chân vững vàng điểm trên mặt nước, cúi người nhặt lên đấu lạp, lại bay lên mà đến – Không hổ là người Trần gia đích truyền lâu nay nổi danh Giang Nam, nội công tâm pháp quả thật lợi hại, phóng tầm mắt đương kim toàn bộ võ lâm, khinh công đẹp mắt như thế cũng không thể quá năm người.

“Hảo!”

Chung quanh mặt sông nhất thời reo vang, Trần Hải Bình tới gần thuyền nhỏ lại nhảy dựng lên, lần này vô cùng tinh chuẩn mà dừng ở đầu thuyền của Tạ Vân, thế rơi cực ổn, ngay cả chiếc thuyền nhỏ như thế cũng không lay động nửa phần!

“Cô nương” Trần Hải Bình phong độ nhẹ nhàng đem đấu lạp đưa lên: “Trần mỗ may mắn không có nhục sứ mệnh, thỉnh nhận lấy.”

Tạ Vân một tay bị thương không động, vươn một tay khác ra tiếp lấy đấu lạp. Nhưng ngay sau đó Trần Hải Bình lại rút tay về, thành khẩn nói: “Cô nương, đấu lạp này lụa mỏng hoàn mỹ, nhưng không che nổi ngọc mạo. Chính là hôm nay bị nước làm ướt, vậy cũng không thể dùng lại. Không bằng để tại hạ mang về tẩy sạch sau đó tự mình đưa đến quý phủ của cô nương. Chính là không biết cô nương phương danh quý tính, nhà ở nơi nào? Nếu là không xa…”

“Trần đại công tử quá khen,” Tạ Vân miễn cưỡng nói “Đấu lạp tầm thường mua tại quán nhỏ bên đường, hai văn tiền một cái, không thể dùng liền tùy tiện ném đi thôi.”

Trần Hải Bình: “…”

Trần Hải Bình tươi cười không thay đổi “Cô nương bàn tay như thế nào lại băng vải? Có phải là bị thương? Không dối gạt nàng, hàn xá đang có mấy kẻ giang hồ danh y, thương bệnh nan y gì đưa tới đều trị tốt. Vết thương nhỏ thế này nửa tháng liền hảo, nếu cô nương không chê…”

“Ghét bỏ!”

Trần Hải Bình cứng người tại chỗ, Tạ Vân quay đầu đi, trêu chọc mà theo dõi hắn.

Chẳng biết tại sao Trần Hải Bình đột nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt này đẹp thì quá đẹp, ngũ quan hình dáng lại có chút kiên cường, giơ tay nhấc chân cũng đều có một loại phong độ tiêu sái khó có thể hình dung, cùng nữ nhi con nhà bình thường rất là khác biệt, tựa hồ có cảm giác gì là lạ.

Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, không biết nói gì, liền tìm đề tài hỏi: “Cái này… Cô nương thật hứng thú, vì sao một mình ở đây du hồ?”

Tạ Vân nói: “Thời tiết đẹp, bổn cô nương đang buồn chán…”

Khi nói đến chữ “cô nương” bản thân y cũng khống chế không được mà cúi đầu, lập tức nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này tựa như ánh mặt trời chiếu sáng khoảnh khắc ảm đạm, Trần Hải Bình kia một khối hồng tâm nhảy liên hồi, chờ hắn kịp phản ứng đã không còn kịp: “Cô nương, tại hạ là trưởng tử Giang Nam Trần gia đích truyền, ruộng tốt ngàn khoảnh gia tài bạc triệu, năm nay đã cập quan chưa từng lập thất, không biết cô nương tiên hương phương nào, đã thành thân hay chưa, xem tại hạ có thích hợp… có thích hợp không?”

Tạ Vân tầm mắt mải miết hướng về phía bờ, một thân ảnh mặc tăng y màu đen đang cầm theo gói thuốc, đi nhanh đến bến cầu.

“Thích hợp.” Tạ Vân mỉm cười chuyển hướng Trần Hải Bình, tiếc nuối nói: “Nhưng bản cô… nương đã thành thân rồi.”

Trần Hải Bình sửng sốt: “Thành thân với ai?”

Tạ Vân trong tươi cười tựa hồ tràn ngập tình chân ý thiết:

“Gả cho tiểu hòa thượng.”

Trần Hải Bình chưa kịp phản ứng, Tạ Vân đột nhiên hắng cao giọng hô lên: “Cứu mạng…” ngay sau đó tao nhã đứng dậy, thẳng tắp ngã vào trong nước!

[haha…đọc đến đây ko khỏi cười bò, Vân Vân diễn sâu dễ sợ!]

Bùm một tiếng bọt nước văng tung toé. Đan Siêu bổ nhào vào bên cạnh cầu, quát: “Long cô nương!”

Trần Hải Bình vừa nhấc đầu liền thực sự trông thấy một gã hòa thượng, nhất thời sửng sốt bàng hoàng, sau đó mới kịp phản ứng nhảy xuống nước cứu người – Bất quá lúc này mặt nước lại bùng nổ, Đan Siêu đã mạnh mẽ nhào xuống, giữa lúc bọt nước bắn lên không trung đã nhanh chóng bơi về hướng Tạ Vân, vươn cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy y.

Trần Hải Bình cũng bơi tới gần, còn chưa kịp vươn tay hỗ trợ, liền chỉ thấy tăng nhân hắc y trẻ tuổi kia mày kiếm nhíu chặt, vươn tay liền tung ra một chưởng!

… Uỳnh!

Trần Hải Bình là nhất đại cao thủ trẻ tuổi, vậy mà ngay cả vận khí chống đỡ cũng không kịp. Trong tai chỉ nghe một tiếng trầm vang, ngay sau đó xương ngực đau nhức, khí huyết chấn động, cả người nghịch dòng mà lui lại mấy trượng!

Đây quả thực thật là đáng sợ.

Trong nước xuất chiêu, nội lực càng nhẹ bọt nước càng lớn. Mà vừa rồi một chưởng đó tia bọt nước bắn lên đều không có, chỉ thấy cuộn sóng hình quạt lấy tăng nhân kia làm trung tâm, hướng khắp mặt hồ cấp tốc khuếch tán, bán kính có hơn mười trượng!

Trần Hải Bình kinh nghi nổi giận, cố nén nội thương bò lên bờ. Đã thấy Đan Siêu mang Tạ Vân toàn thân ướt đẫm, ho đến rối tinh rối mù ôm đi lên, ngay sau đó quay đầu lại chính là một cước bổ đến.

Bùm!

Lúc này bọt nước văng khắp nơi, lại là Trần Hải Bình bị cú đá mạnh mẽ rơi vào trong nước.

“Dã hòa thượng từ đâu tới… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Trần Hải Bình vừa chật vật lại vừa phẫn nộ. Mới đặt chân lên bờ liền muốn tìm Đan Siêu tính sổ, cũng chỉ thấy Đan Siêu cởi xuống tăng bào từ trên người bọc lại Tạ Vân đang nằm trên đất ho khan, ngay sau đó xoay người, nâng chưởng hướng Trần Hải Bình đẩy tới.

“… Ngươi!”

Một chưởng kia quả thực Kim Cương trừng mắt, Thái Sơn áp đỉnh; Trần Hải Bình tận lực chống đỡ, nhưng toàn thân nội lực mới vừa chạm đến đối phương, lại cảm giác như là nước sông đối đầu với đại dương cuồn cuộn, nháy mắt đem hắn mạnh mẽ ấn xuống nước!

[Tội anh, số nhọ thật! Đúng là gặp hồng nhan hoạ thuỷ!]

“Đại công tử!” “Người nào? Dừng tay!” “Hòa thượng to gan lớn mật từ đâu tới, còn không mau buông ra?!”

Thuyền hoa nhanh chóng cập bờ, hơn mười tên thị vệ lập tức rời thuyền hướng bên này chạy tới, Đan Siêu ngồi bên bờ, một tay xách áo Trần Hải Bình, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Vì cái gì đùa giỡn nữ tử nhà lành?”

“…” Trần Hải Bình trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi là người nào, ngươi …”

Đan Siêu mu bàn tay nổi gân xanh, rầm rầm một tiếng đem Trần đại công tử lại ấn vào trong nước, một lát sau lại xách đứng lên: “Vì cái gì đùa giỡn nữ tử nhà lành?”

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ…” Trần Hải Bình chật vật bất kham, đầy mặt nước chảy tong tong, tức giận mắng: “Con mẹ nó! Ngươi ở miếu nào núi nào, mau báo danh hào, ngày sau tiểu gia mà gặp được…”

Rầm rầm!

Đan Siêu cuối cùng đem Trần Hải Bình xách lên khỏi mặt nước, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, tâm bình khí hòa nói: “Trả thù đánh không lại, mới có thể hỏi danh hào người khác. Đánh thắng được liền là xong chuyện bỏ đi.”

Trần Hải Bình từ nhỏ là trưởng tử con nhà gia thế, sau khi lớn lên là võ lâm đệ nhất thiếu hiệp, đời này liền chưa bao giờ trải qua chật vật như hiện giờ, nghe vậy quả thực bùng lên phẫn nộ: “Ở đâu tới con lừa trọc chạy đến quản đại gia? Đại gia nhìn đến mỹ nhân buông lời chọc ghẹo không được? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, không đúng chỗ nào…?!”

Lời còn chưa dứt Trần Hải Bình sửng sốt.

Hắn thoáng nhìn qua nàng kia – Tạ Vân tùy tay lau nước trên mặt, quay đầu lại nhìn Đan Siêu mỉm cười.

Giờ phút này Đan Siêu đưa lưng về phía Tạ Vân, cho nên cái mỉm cười kia cũng không nhìn thấy. Nhưng mà Trần Hải Bình lại xác định nụ cười kia trông có chút cực kỳ quen thuộc, thậm chí cùng loại với trêu chọc đùa giỡn.

Nếu muốn hình dung, liền so cùng hắn khi thiếu niên nằm gai nếm mật rốt cục luyện thành tuyệt thế kiếm phổ, hoặc võ công đạt được tinh tiến cực đại, đang cao hứng phấn chấn trên luyện võ đài một chiêu khiến người ta kinh ngạc, bỗng nhiên lại nghe dưới đài trong tiếng vui mừng lại có tiếng trưởng bối hơi có ý cười chế nhạo.

Ngay sau đó Tạ Vân nhìn về hướng Trần Hải Bình, nhướng mày.

… Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt mỹ nhân tất cả đều là thương hại cùng bỡn cợt không thèm che dấu.

Trần Hải Bình: “…”

“… Xá đệ phóng đãng hoang đường, đắc tội đại sư. Tại hạ thay hắn tạ lỗi, thỉnh đại sư ngàn vạn thứ tội!”

Trong trong đám người vây vòng trong vòng ngoài đứng xem, đột nhiên truyền đến một giọng nam tử, Trần Hải Bình ngẩng đầu, sắc mặt nhất thời khổ sở: “Biểu… Biểu huynh!”

Đan Siêu quay đầu lại, chỉ thấy đám người tách ra một lối đi, vài người hầu nâng một cái ghế bằng trúc, từ Trần gia thuyền hoa chậm rãi đi tới.

Trên ghế trúc ngồi ngay ngắn một nam tử mặc áo xanh, ước chừng hai bảy hai tám tuổi, diện mạo thường thường tái nhợt ốm yếu, có vẻ đi đứng không tốt, biểu tình lại phi thường khiêm tốn ôn hòa; hắn nắm tay vịn ghế, mượn lực hướng tới trước cúi người trí lễ, lát sau ngẩng đầu quan tâm mà nhìn phía Tạ Vân: “Cô nương không có việc gì đi? Xá đệ hoang đường, quấy nhiễu ngọc giá, có phải hắn…”

“Đúng thế.”

Tạ Vân tùy ý ngồi dưới đất, nghiêng đầu, hai tay vuốt mái tóc dài đẫm nước, trước mắt bao người đặc biệt bình tĩnh thản nhiên: “Lệnh đệ Trần thiếu gia thấy ta đơn lạc, liền nói lời đùa giỡn, tiểu… tiểu nữ thật sự bất đắc dĩ, không thể không nhảy sông để tự bảo vệ mình.”

“Vị này là Tín Siêu đại sư, là đồng bạn của tiểu nữ. Trần thiếu gia khẩu xuất cuồng ngôn không kiêng nể gì, đại sư mới ra tay giáo huấn, mong rằng vị công tử này bao dung.”

Quần chúng trông mòn con mắt vây xem rốt cục phát ra một tiếng thỏa mãn: “A…”

Nam tử ngồi trên ghế trúc kia có chút xấu hổ, hết nhìn Trần Hải Bình lại nhìn Đan Siêu, không dám nhìn thẳng vị “cô nương” dung nhan thật sự khiến người ta kinh ngạc đang ngồi dưới đất, nghe vậy liền cúi khom nửa người: “Thật sự… Thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, xin lỗi khiến cô nương bị kinh hách. Bỉ nhân Phó Văn Kiệt, nhà ở Đoán kiếm trang (*), vị đăng đồ tử (*) này chính là biểu huynh…”

[(*)Đoán – nguyên bản là 锻: rèn kiếm]

[(*) đăng đồ tử: ý chỉ người không đàng hoàng, chỉ lo ăn chơi quậy phá]

“Nếu cô nương cùng với đại sư không chê, thỉnh đại giá quang lâm hàn xá nghỉ ngơi, thay quần áo khô ráo, có được không?”

Nháy mắt, trong đầu Đan Siêu hiện lên một đoạn đối thoại:

“Ta nghe nói giang hồ đồn đãi Liên hoa cốc, Đoán kiếm trang, trăm năm trước dẫn nước Thiên Sơn nuôi Tuyết Liên hoa, mới rèn thành Long Uyên – Thái A song kiếm…”

“Hôm nay tại đây tru sát ngươi, chính là Thất tinh Long Uyên…”

Đan Siêu chợt đứng phắt dậy, Trần Hải Bình mất đi chống đỡ thiếu chút nữa lại rơi bùm vào trong nước.

“… Ngươi nói nhà các ngươi ở đâu?”

“Hồi đại sư,” Phó Văn Kiệt đón lấy ánh mắt lợi hại bức người của Đan Siêu, hổ thẹn nói: “Tại hạ bất tài, người giang hồ gọi là Thiếu trang chủ của ‘Đoán kiếm trang’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương