Thanh Liên Phượng Dẫn
-
Chương 13: Nhịn ăn
Như được đại xá, Thôi Thanh Hủ nhanh như gió lốc cuốn hết lá vàng, hung hăng chiến đấu với món ngon trên bàn. Lại nói hắn là đương triều thái tử, ở trong cung sơn trân hải vị gì mà chưa từng ăn, hôm nay hắn nhếch nhác đói kém vậy cũng khiến ta được mở mang tầm mắt. Chỉ có điều thức ăn ngon trước mặt hắn cũng không rảnh so đo, chỉ đến khi cơm nước no nê, Thanh Hủ mới phát hiện từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình hắn ăn vui vẻ. Sư phụ là tiên nhân không ăn cũng là bình thường, nhưng vì sao Vân Liên ban đầu chỉ cắn một miếng tay gấu dưới cặp mắt soi mói của hắn rồi cũng không động đũa nữa ?
Ta thấy Thôi Thanh Hủ quay qua quay về nghiên cứu giữa ta với Vân Liên, cũng biết hắn đã phát hiện ra vấn đề. Ta nhìn Vân Liên thấy hắn đang cau mày, một bộ muốn nói lại thôi, bèn hung hăn trợn mắt thị uy với hắn một cái. Vân Liên thấy ta như thế, biết ta cố ý, không thể làm gì khác hơn là chép miệng, không nói gì hơn, vùi đầu uống trà.
Bộ dáng ta cùng Vân Liên liếc mắt đưa tình cũng không thoát khỏi mắt Thanh Thủ. Lăn lộn mò mẫm lâu ngày trong hoàng cung cũng khiến hắn dưỡng thành tính cảnh giác, trái tim nhỏ của Thôi Thanh Hủ hung hăng co quắp, khiến hắn mãnh liệt có cảm giác “đại sự không ổn”.
"Sư phụ. . . . . ." Thôi Thanh Hủ liếc nhìn trên bàn đầy đồ ăn canh thừa, rồi lại nghiêng đầu ngó qua ta, thấy ta không nhìn lại hắn, chỉ lặng lẽ phất phất tay, thả bát đũa xuống bàn đứng dậy rời đi.
Ta đã nghẹn cười đến mức đau cả bụng, lúc xoay người sang hướng khác liền lập tức nhe răng nhếch miệng, nhưng có lẽ nhìn sau lưng ta vẫn là xiêm y bồng bềnh không chê vào đâu được. Ta lắc mình ra cửa, không ngoài dự đoán, bên trong nhà lập tức náo loạn.
"Vân Liên, ngươi nói cho ta biết, này trong thức ăn có bỏ độc phải không?"
"Ngươi nói cái gì?" Vân Liên chép miệng, nhưng dưới sự uy hiếp của ta, cuối cùng cũng đem câu nói ở khóe miệng nuốt xuống, sắc mặt khó coi nói: "Sư phụ làm sao có thể hại đồ đệ được?"
Nghe được Vân Liên nói như vậy,Thôi Thanh Hủ mặc dù trong lòng không mấy tin tưởng, nhưng dù gì tạm thời cũng coi như được uống một viên an thần.
Nhưng hắn lại không thấy sắc mặt Vân Liên bên cạnh lúc đen lúc trắng, giống như đang mở phường nhuộm vậy, thật sự không bình thường chút nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên Vân Liên nói dối.
Sư phụ quả thật hại đồ đệ, thôi, thật ra thì cũng không gọi hại, dù sao khi mình mới tới núi Thanh Liên cũng không dễ dàng với sư phụ.
Bởi vì ban đầu mình và Thanh Hủ giống nhau đều không biết muốn tu tiên thì trước hết phải nhịn ăn.
"Ưmh. . . . . ."
Từ nửa đêm Thanh Hủ liền bắt đầu khó chịu, không ngừng lăn qua lăn lại trên giường. Vân Liên bị nháo đến không thể ngủ, không thể làm gì khác hơn là dậy kiểm tra hắn. Vân Liên đẩy Thanh Hủ một cái, thấy hắn nửa tỉnh nửa mê lăn lộn ở trên giường.
"Sao thế?" Thanh Liên nhíu lông mày, đưa tay sờ lên trán Thanh Hủ, cũng không thấy có gì khác thường, đang thấy kỳ quái lại nghe Thanh Hủ lẩm bẩm trong miệng.
"Hoàng kim Bào nước, Phỉ Thúy. . . . . . Ngân Sương. . . . . . Đói a. . . . . . Thật đói. . . . . . Đừng. . . . . . Chớ cướp của ta. . . . . ."
Vân Liên thở dài, đã biết nguyên nhân do đâu. Suy đi nghĩ lại cũng không nhẫn tâm nhìn Thôi Thanh Hủ bị thảm như vậy, vừa hay điểm tâm Mộng Vân Ảnh đưa đến vẫn còn chút ít liền lay tỉnh Thôi Thanh Hủ, đưa điểm tâm cho hắn.
"Mau mau ăn đi."
Thôi Thanh Hủ đang ngủ thì bị lay tỉnh, mơ mơ màng màng đang định nổi giận, mở mắt ra thì lại thấy trước mặt là một mâm điểm tâm tinh xảo, mặc dù đã nguội lạnh nhưng hắn cũng đã đói đến mức bụng dán vào lưng nên cũng không ghét bỏ chút nào, cho hết vào miệng, về phần phong độ hoàng gia cái gì cũng đều đã sớm bị hắn ném sau đầu.
Chỉ là càng ăn Thanh Hủ lại càng tỉnh táo. Bình thường sức ăn của hắn cũng không lớn, thế nào mà vừa mới ăn no xong, chưa đến nửa đêm đã lại đói đến gian nan như vậy, thậm chí còn đói hơn so với khi chưa ăn. Suy đi nghĩ lại mới thấy chuyện này nhất định có quan hệ với mấy món ngon hôm nay. Thôi Thanh Hủ dần dừng động tác, đem bánh ngọt đã ăn một nửa ném vào trong mâm, vỗ vỗ vụn bánh ngọt còn vương trên áo, chỉnh lại vạt áo, yên lặng nhìn Vân Liên, thật giống như đang tìm tòi nghiên cứu vậy.
Vân Liên đã vài lần muốn lảng tránh ánh mắt của hắn, nhưng đôi mắt sáng quắc của Thôi Thanh Hủ cũng khiến Vân Liên nhất thời không cách nào tránh được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài, chậm rãi nói : “Ngươi chớ trách sư phụ, nàng đang giúp ngươi đấy”.
"Giúp ta?" Thôi thanh hủ bật cười một tiếng : “Giúp ta là hạ độc trong thức ăn của ta à ? Không ngờ tiên nhân cũng hèn hạ như thế, nếu thật không muốn thu ta làm đồ đệ thì có thể đuổi ta đi là được, không cần phải sử dụng chiêu số âm hiểm sau lưng ta”.
“Ngươi đừng nói bừa !’’ Thấy Thôi Thanh Hủ chửi bới sư phụ, gương mặt Vân Liên đỏ bừng, mắc phượng ánh lên sắc lạnh : “ Không hiểu thì đừng nói bậy, ngươi mà còn chửi bới sư phụ như thế ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”
"Hả?" Lúc này coi như là đã cơm nước no nê, Thôi Thanh Hủ cũng trở nên kiên nhẫn hơn. Dứt khoát vặn vẹo thân thể, miễn cưỡng ngồi lên giường cười nói : ‘Nếu ta không hiểu, kính xin sư huynh chỉ giáo”
Trên mặt Vân Liên vẫn mang vẻ giận dữ nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm, nếu nói sự thật cho Thôi Thanh Hủ thì sẽ khiến sư phụ mất hứng, nhưng nếu không nói, Thôi Thanh Hủ sẽ hiểu lầm sư phụ sâu sắc hơn, hai người này như nước lửa không dung hòa, mặc dù nếu như thế thì hắn sẽ rất vui nhưng cũng có thể không tránh khỏi việc lửa cháy lan sang mình, đến lúc đó mình ở giữa lại càng khó khăn hơn.
Cân nhắc nặng nhẹ xong cuối cùng Vân Liên thở dài, chậm rãi nói : “Muốn tu tiên, trước hết là phải nhịn ăn. Chỉ có thân thể thoát khỏi sự lệ thuộc với những thứ phàm tục này thì tư tưởng mới không dính đến bụi trần nữa. Mặc dù sư phụ muốn trêu đùa người, nhưng cũng là giúp ngươi”.
Thôi thanh hủ khẽ sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi "Giúp ta?"
“Sư phụ mặc dù cố tình trêu người, nhưng như vậy lại giúp người dễ nhịn ăn hơn. Một khi đã nhịn được rồi thì càng về sau ngươi sẽ càng lâu đói hơn. Chỉ cần có thể không ăn uống trong vòng mười ngày thì đã được coi là nhịn ăn thành công rồi”.
Thôi Thanh Hủ thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không ngờ còn có như thế. Như vậy là ngươi đã thành công rồi hả ?"
"Ừ." Vân Liên gật đầu, đem khay cất vào trong hộp đựng thức ăn mà Mộng Vân Ảnh mang đến : ”Sư phụ cũng không cần làm phép tạo thức ăn giả cho ta mà chỉ cần ngồi bên cạnh nghe ta chơi đàn trong mười ngày. Khi ta đói đến ngây người, sư phụ vẫn không cho ta dừng lại, đến mười ngày sau, ý thức ta dần thông suốt, mới cho ta về phòng nghỉ ngơi”.
"Nàng ở tại bên cạnh ngươi mười ngày?" Thôi Thanh Hủ có chút kinh ngạc, hỏi một câu xong rồi cũng không lên tiếng nữa. Trong lòng hắn không khỏi có chút hâm mộ Vân Liên. Còn Vân Liên lại thấy sư phụ thật ưu đãi mình. Nếu người khác không hiểu Vân Liên, còn có thể cho rằng Vân Liên sống ở trong phúc mà còn không biết là mình có phúc.
"Vân Liên." Thôi Thanh Hủ nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Cám ơn."
Đợi khi Vân Liên quay đầu lại, Thôi Thanh Hủ đã kéo chăn nằm xuống, giống như vừa rồi là hắn nghe nhầm vậy. Vân Liên chậm rãi đậy nắp hộp thức ăn lại, khóe miệng hắn chợt từ từ cong lên. Có lẽ núi Thanh Liên nhiều người hơn cũng không có gì không tốt.
Sáng hôm sau, thấy tiểu hồ ly chỉ ngây ngốc nhìn bàn thức ăn chảy nước miếng nhưng tuyệt nhiên không động đũa, ta cũng đã hiểu. Hôm qua nhất định là tiểu hồ ly đã ăn gì đó. Ta hướng Vân Liên liếc mắt một cái, quả nhiên thấy hắn cúi thấp đầu, đáp án không cần nói cũng biết.
“Không ăn thì thôi”. Ta nhíu lông mày, vung tay áo, một bàn đầy thức ăn ngon lập tức biến mất. Thôi Thanh Hủ nuốt nước miếng một cái, hình như không cam lòng, nhưng cũng may định lực hắn không tệ, cũng không có phàn nàn gì. Ta nghĩ nhất định hôm qua Vân Liên đã giải thích cho hắn thông suốt, như thế ta cũng đỡ phải nói nhiều.
Ta khoanh tay trước ngực, lần đầu tiên bày ra bộ dáng sư phụ trước mặt Thôi Thanh Hủ, nhướng lông mày nói với Vân Liên : “Ngươi đã tinh thông bảy phần thuật cưỡi mây, về sau chỉ cần chăm chỉ luyện tập nhất định sẽ càng tiến bộ. Từ hôm nay không cần luyện cưỡi mây nữa, bắt đầu tu tập thuật ngũ hành đi thôi”.
Vân Liên hình như đối với việc không cần tiếp tục cưỡi mây rất vui mừng, đôi mắt phượng lấp lánh kim quang. Thôi Thanh Hủ ngồi cạnh lại mang bộ dáng càng nghiêm túc hơn, nhìn ta chằm chặp như muốn nuốt chửng bổn tiên.
"Về phần Thanh Hủ . . . . . ." Ta quơ quơ hai chân, nâng cằm nhìn hắn: "Ngươi liền đi theo vi sư học tập ngự kiếm thôi."
“Ngự kiếm ?” Thôi Thanh Hủ hình như không tin vào tai mình, vừa rồi rõ ràng nghe ta nói với Vân Liên là cưỡi mây, thế nào đến phiên hắn lại thành ngự kiếm rồi ?” Hắn cũng đã xem qua ngự kiếm, lúc mới đến núi Huyền Hư, liền thấy có một đệ tử ngự kiếm bay xuống. Cưỡi mây cùng ngự kiếm mặc dù đều là thuật phi hành, nhưng chỉ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cái nào cao cấp hơn.
Nhìn bộ mặt nhăn nhó của Thôi Thanh Hủ, tâm tình của ta cũng khá hơn. Muốn học cưỡi mây à ? Ta theo bản năng đưa tay sờ đầu tóc của mình. Gần đây cảm thấy tóc rụng hơi nhiều, mái tóc đen này là niềm tự hào của bổn tiên, ta không có lý do gì phải làm cho con tiểu hồ ly này một sợi dây buộc tóc nữa cả. Ngược với Thanh Hủ, Vân Liên bên cạnh vẫn bình chân như vại, giống như đã biết được ta sẽ không dạy Thanh Hủ cưỡi mây.
Ừ, tiểu tử này bây giờ lại rất tự tin. Nhưng mà hắn cũng đoán không sai, ta hoàn toàn không có ý định dạy tiểu hồ ly cưỡi mây.
“Tiểu tử, người phàm không cưỡi mây được”. Ta cũng không lừa hắn. Nếu ta không cho Vân Liên sợi dây buộc tóc, chắc hắn cũng không bay lên nổi.
Thôi Thanh Hủ hiển nhiên hết sức không tin tưởng lời ta nói : “Vân Liên cũng là người phàm sao hắn có thể cưỡi mây ?”
“Bởi vì hắn hơn người phàm” Ta hướng Vân Liên cười cười “Nếu không ngươi cho rằng vì sao ta chỉ nhận một mình Vân Liên làm đồ đệ ?”
Lý do này hình như rất có sức thuyết phục, đã đủ để làm khó Thôi Thanh Hủ. Không đợi hắn phục hồi tinh thần để nghĩ ra các câu hỏi mới, ta vội vàng đứng dậy, không hề do dự chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng tiên phong đạo cốt.
Sự thật chứng minh, một chiêu này, đối với những tiểu tử nhiều chuyện mà nói, là vô cùng hữu hiệu.
Ta thấy Thôi Thanh Hủ quay qua quay về nghiên cứu giữa ta với Vân Liên, cũng biết hắn đã phát hiện ra vấn đề. Ta nhìn Vân Liên thấy hắn đang cau mày, một bộ muốn nói lại thôi, bèn hung hăn trợn mắt thị uy với hắn một cái. Vân Liên thấy ta như thế, biết ta cố ý, không thể làm gì khác hơn là chép miệng, không nói gì hơn, vùi đầu uống trà.
Bộ dáng ta cùng Vân Liên liếc mắt đưa tình cũng không thoát khỏi mắt Thanh Thủ. Lăn lộn mò mẫm lâu ngày trong hoàng cung cũng khiến hắn dưỡng thành tính cảnh giác, trái tim nhỏ của Thôi Thanh Hủ hung hăng co quắp, khiến hắn mãnh liệt có cảm giác “đại sự không ổn”.
"Sư phụ. . . . . ." Thôi Thanh Hủ liếc nhìn trên bàn đầy đồ ăn canh thừa, rồi lại nghiêng đầu ngó qua ta, thấy ta không nhìn lại hắn, chỉ lặng lẽ phất phất tay, thả bát đũa xuống bàn đứng dậy rời đi.
Ta đã nghẹn cười đến mức đau cả bụng, lúc xoay người sang hướng khác liền lập tức nhe răng nhếch miệng, nhưng có lẽ nhìn sau lưng ta vẫn là xiêm y bồng bềnh không chê vào đâu được. Ta lắc mình ra cửa, không ngoài dự đoán, bên trong nhà lập tức náo loạn.
"Vân Liên, ngươi nói cho ta biết, này trong thức ăn có bỏ độc phải không?"
"Ngươi nói cái gì?" Vân Liên chép miệng, nhưng dưới sự uy hiếp của ta, cuối cùng cũng đem câu nói ở khóe miệng nuốt xuống, sắc mặt khó coi nói: "Sư phụ làm sao có thể hại đồ đệ được?"
Nghe được Vân Liên nói như vậy,Thôi Thanh Hủ mặc dù trong lòng không mấy tin tưởng, nhưng dù gì tạm thời cũng coi như được uống một viên an thần.
Nhưng hắn lại không thấy sắc mặt Vân Liên bên cạnh lúc đen lúc trắng, giống như đang mở phường nhuộm vậy, thật sự không bình thường chút nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên Vân Liên nói dối.
Sư phụ quả thật hại đồ đệ, thôi, thật ra thì cũng không gọi hại, dù sao khi mình mới tới núi Thanh Liên cũng không dễ dàng với sư phụ.
Bởi vì ban đầu mình và Thanh Hủ giống nhau đều không biết muốn tu tiên thì trước hết phải nhịn ăn.
"Ưmh. . . . . ."
Từ nửa đêm Thanh Hủ liền bắt đầu khó chịu, không ngừng lăn qua lăn lại trên giường. Vân Liên bị nháo đến không thể ngủ, không thể làm gì khác hơn là dậy kiểm tra hắn. Vân Liên đẩy Thanh Hủ một cái, thấy hắn nửa tỉnh nửa mê lăn lộn ở trên giường.
"Sao thế?" Thanh Liên nhíu lông mày, đưa tay sờ lên trán Thanh Hủ, cũng không thấy có gì khác thường, đang thấy kỳ quái lại nghe Thanh Hủ lẩm bẩm trong miệng.
"Hoàng kim Bào nước, Phỉ Thúy. . . . . . Ngân Sương. . . . . . Đói a. . . . . . Thật đói. . . . . . Đừng. . . . . . Chớ cướp của ta. . . . . ."
Vân Liên thở dài, đã biết nguyên nhân do đâu. Suy đi nghĩ lại cũng không nhẫn tâm nhìn Thôi Thanh Hủ bị thảm như vậy, vừa hay điểm tâm Mộng Vân Ảnh đưa đến vẫn còn chút ít liền lay tỉnh Thôi Thanh Hủ, đưa điểm tâm cho hắn.
"Mau mau ăn đi."
Thôi Thanh Hủ đang ngủ thì bị lay tỉnh, mơ mơ màng màng đang định nổi giận, mở mắt ra thì lại thấy trước mặt là một mâm điểm tâm tinh xảo, mặc dù đã nguội lạnh nhưng hắn cũng đã đói đến mức bụng dán vào lưng nên cũng không ghét bỏ chút nào, cho hết vào miệng, về phần phong độ hoàng gia cái gì cũng đều đã sớm bị hắn ném sau đầu.
Chỉ là càng ăn Thanh Hủ lại càng tỉnh táo. Bình thường sức ăn của hắn cũng không lớn, thế nào mà vừa mới ăn no xong, chưa đến nửa đêm đã lại đói đến gian nan như vậy, thậm chí còn đói hơn so với khi chưa ăn. Suy đi nghĩ lại mới thấy chuyện này nhất định có quan hệ với mấy món ngon hôm nay. Thôi Thanh Hủ dần dừng động tác, đem bánh ngọt đã ăn một nửa ném vào trong mâm, vỗ vỗ vụn bánh ngọt còn vương trên áo, chỉnh lại vạt áo, yên lặng nhìn Vân Liên, thật giống như đang tìm tòi nghiên cứu vậy.
Vân Liên đã vài lần muốn lảng tránh ánh mắt của hắn, nhưng đôi mắt sáng quắc của Thôi Thanh Hủ cũng khiến Vân Liên nhất thời không cách nào tránh được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài, chậm rãi nói : “Ngươi chớ trách sư phụ, nàng đang giúp ngươi đấy”.
"Giúp ta?" Thôi thanh hủ bật cười một tiếng : “Giúp ta là hạ độc trong thức ăn của ta à ? Không ngờ tiên nhân cũng hèn hạ như thế, nếu thật không muốn thu ta làm đồ đệ thì có thể đuổi ta đi là được, không cần phải sử dụng chiêu số âm hiểm sau lưng ta”.
“Ngươi đừng nói bừa !’’ Thấy Thôi Thanh Hủ chửi bới sư phụ, gương mặt Vân Liên đỏ bừng, mắc phượng ánh lên sắc lạnh : “ Không hiểu thì đừng nói bậy, ngươi mà còn chửi bới sư phụ như thế ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”
"Hả?" Lúc này coi như là đã cơm nước no nê, Thôi Thanh Hủ cũng trở nên kiên nhẫn hơn. Dứt khoát vặn vẹo thân thể, miễn cưỡng ngồi lên giường cười nói : ‘Nếu ta không hiểu, kính xin sư huynh chỉ giáo”
Trên mặt Vân Liên vẫn mang vẻ giận dữ nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm, nếu nói sự thật cho Thôi Thanh Hủ thì sẽ khiến sư phụ mất hứng, nhưng nếu không nói, Thôi Thanh Hủ sẽ hiểu lầm sư phụ sâu sắc hơn, hai người này như nước lửa không dung hòa, mặc dù nếu như thế thì hắn sẽ rất vui nhưng cũng có thể không tránh khỏi việc lửa cháy lan sang mình, đến lúc đó mình ở giữa lại càng khó khăn hơn.
Cân nhắc nặng nhẹ xong cuối cùng Vân Liên thở dài, chậm rãi nói : “Muốn tu tiên, trước hết là phải nhịn ăn. Chỉ có thân thể thoát khỏi sự lệ thuộc với những thứ phàm tục này thì tư tưởng mới không dính đến bụi trần nữa. Mặc dù sư phụ muốn trêu đùa người, nhưng cũng là giúp ngươi”.
Thôi thanh hủ khẽ sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi "Giúp ta?"
“Sư phụ mặc dù cố tình trêu người, nhưng như vậy lại giúp người dễ nhịn ăn hơn. Một khi đã nhịn được rồi thì càng về sau ngươi sẽ càng lâu đói hơn. Chỉ cần có thể không ăn uống trong vòng mười ngày thì đã được coi là nhịn ăn thành công rồi”.
Thôi Thanh Hủ thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không ngờ còn có như thế. Như vậy là ngươi đã thành công rồi hả ?"
"Ừ." Vân Liên gật đầu, đem khay cất vào trong hộp đựng thức ăn mà Mộng Vân Ảnh mang đến : ”Sư phụ cũng không cần làm phép tạo thức ăn giả cho ta mà chỉ cần ngồi bên cạnh nghe ta chơi đàn trong mười ngày. Khi ta đói đến ngây người, sư phụ vẫn không cho ta dừng lại, đến mười ngày sau, ý thức ta dần thông suốt, mới cho ta về phòng nghỉ ngơi”.
"Nàng ở tại bên cạnh ngươi mười ngày?" Thôi Thanh Hủ có chút kinh ngạc, hỏi một câu xong rồi cũng không lên tiếng nữa. Trong lòng hắn không khỏi có chút hâm mộ Vân Liên. Còn Vân Liên lại thấy sư phụ thật ưu đãi mình. Nếu người khác không hiểu Vân Liên, còn có thể cho rằng Vân Liên sống ở trong phúc mà còn không biết là mình có phúc.
"Vân Liên." Thôi Thanh Hủ nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Cám ơn."
Đợi khi Vân Liên quay đầu lại, Thôi Thanh Hủ đã kéo chăn nằm xuống, giống như vừa rồi là hắn nghe nhầm vậy. Vân Liên chậm rãi đậy nắp hộp thức ăn lại, khóe miệng hắn chợt từ từ cong lên. Có lẽ núi Thanh Liên nhiều người hơn cũng không có gì không tốt.
Sáng hôm sau, thấy tiểu hồ ly chỉ ngây ngốc nhìn bàn thức ăn chảy nước miếng nhưng tuyệt nhiên không động đũa, ta cũng đã hiểu. Hôm qua nhất định là tiểu hồ ly đã ăn gì đó. Ta hướng Vân Liên liếc mắt một cái, quả nhiên thấy hắn cúi thấp đầu, đáp án không cần nói cũng biết.
“Không ăn thì thôi”. Ta nhíu lông mày, vung tay áo, một bàn đầy thức ăn ngon lập tức biến mất. Thôi Thanh Hủ nuốt nước miếng một cái, hình như không cam lòng, nhưng cũng may định lực hắn không tệ, cũng không có phàn nàn gì. Ta nghĩ nhất định hôm qua Vân Liên đã giải thích cho hắn thông suốt, như thế ta cũng đỡ phải nói nhiều.
Ta khoanh tay trước ngực, lần đầu tiên bày ra bộ dáng sư phụ trước mặt Thôi Thanh Hủ, nhướng lông mày nói với Vân Liên : “Ngươi đã tinh thông bảy phần thuật cưỡi mây, về sau chỉ cần chăm chỉ luyện tập nhất định sẽ càng tiến bộ. Từ hôm nay không cần luyện cưỡi mây nữa, bắt đầu tu tập thuật ngũ hành đi thôi”.
Vân Liên hình như đối với việc không cần tiếp tục cưỡi mây rất vui mừng, đôi mắt phượng lấp lánh kim quang. Thôi Thanh Hủ ngồi cạnh lại mang bộ dáng càng nghiêm túc hơn, nhìn ta chằm chặp như muốn nuốt chửng bổn tiên.
"Về phần Thanh Hủ . . . . . ." Ta quơ quơ hai chân, nâng cằm nhìn hắn: "Ngươi liền đi theo vi sư học tập ngự kiếm thôi."
“Ngự kiếm ?” Thôi Thanh Hủ hình như không tin vào tai mình, vừa rồi rõ ràng nghe ta nói với Vân Liên là cưỡi mây, thế nào đến phiên hắn lại thành ngự kiếm rồi ?” Hắn cũng đã xem qua ngự kiếm, lúc mới đến núi Huyền Hư, liền thấy có một đệ tử ngự kiếm bay xuống. Cưỡi mây cùng ngự kiếm mặc dù đều là thuật phi hành, nhưng chỉ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cái nào cao cấp hơn.
Nhìn bộ mặt nhăn nhó của Thôi Thanh Hủ, tâm tình của ta cũng khá hơn. Muốn học cưỡi mây à ? Ta theo bản năng đưa tay sờ đầu tóc của mình. Gần đây cảm thấy tóc rụng hơi nhiều, mái tóc đen này là niềm tự hào của bổn tiên, ta không có lý do gì phải làm cho con tiểu hồ ly này một sợi dây buộc tóc nữa cả. Ngược với Thanh Hủ, Vân Liên bên cạnh vẫn bình chân như vại, giống như đã biết được ta sẽ không dạy Thanh Hủ cưỡi mây.
Ừ, tiểu tử này bây giờ lại rất tự tin. Nhưng mà hắn cũng đoán không sai, ta hoàn toàn không có ý định dạy tiểu hồ ly cưỡi mây.
“Tiểu tử, người phàm không cưỡi mây được”. Ta cũng không lừa hắn. Nếu ta không cho Vân Liên sợi dây buộc tóc, chắc hắn cũng không bay lên nổi.
Thôi Thanh Hủ hiển nhiên hết sức không tin tưởng lời ta nói : “Vân Liên cũng là người phàm sao hắn có thể cưỡi mây ?”
“Bởi vì hắn hơn người phàm” Ta hướng Vân Liên cười cười “Nếu không ngươi cho rằng vì sao ta chỉ nhận một mình Vân Liên làm đồ đệ ?”
Lý do này hình như rất có sức thuyết phục, đã đủ để làm khó Thôi Thanh Hủ. Không đợi hắn phục hồi tinh thần để nghĩ ra các câu hỏi mới, ta vội vàng đứng dậy, không hề do dự chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng tiên phong đạo cốt.
Sự thật chứng minh, một chiêu này, đối với những tiểu tử nhiều chuyện mà nói, là vô cùng hữu hiệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook