Thanh Liên Phượng Dẫn
Chương 1: Chú định

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tuy nói là mở đầu nhưng cũng chính là chương kết thúc.

Nước hồ xanh ngắt in bóng một gương mặt xinh đẹp.

Vẻ đẹp đó cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, kinh thế hãi tục nhưng lại khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết chủ nhân của gương mặt này không phải người cõi phàm.

Ta ngồi bên bờ ao, cố gắng chà xát một mảnh ố đen khả nghi trên vạt áo trắng tinh. Rõ ràng ta có thể vung tay một cái là làm sạch vết bẩn nhưng ta lại muốn tự mình giặt sạch. Có thể do làm thần tiên đã lâu, đôi khi cũng muốn thể nghiệm niềm vui làm người phàm một phen.

Nhưng hôm nay ta lại thấy có chút mất kiên nhẫn với việc này. Đây đã là lần thứ năm trong hai ngày qua y phục của ta bị dính bẩn.

Từ khi ta hiểu chuyện liền chỉ thích mặc y phục màu trắng. Thực ra ta cũng không phải là đặc biệt thích màu trắng, chỉ là ta cảm thấy những thứ màu sắc lòe loẹt kia không thể hiện được phong thái Thanh Liên tiên tử cao nhã của ta.

Mỗi ngày nếu không có việc gì làm, ta liền ngồi bên bờ ao ngây người hoặc cùng đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ của ta bày trò chơi đùa, trèo cây leo cành, chọc ổ Phượng Hoàng thôi thì đủ cả. Ừ, những hoạt động nhẹ nhàng như vậy, theo lý thuyết sẽ không khiến y phục bị vấy bẩn dễ dàng vậy chứ. Tần suất y phục bị bẩn hai ngày qua quả có chút không bình thường.

Ta vén làn váy ướt nhẹp lên, ngây ngốc nhìn mặt nước suy nghĩ chuyện này. Cuối cùng càng nghĩ càng thấy phiền não đành dứt khoát cởi giày, thả chân vào trong hồ nước, lúc này mới cảm thấy thư thái rất nhiều. Ta vốn là hoa sen xanh, gặp nước sẽ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Chỉ là, bổn tiên tử lại có một cái tên mà có bắn mấy lần đại bác cũng không có quan hệ gì với loài sen – Phượng Dẫn.

Về vấn đề này, ta đã quấn quýt mẫu thân hỏi nhiều lần, mỗi lần lấy được một chút thông tin cuối cùng cũng có thể ghép thành một câu chuyện. Nghe nói là khi Đế hậu nương nương đang có mang đi dạo bên Dao Trì đột nhiên đau bụng rồi sinh ra hoàng tử nhỏ nhất của Ngọc đế, cũng là một con phượng hoàng nhỏ. Mẫu thân nói cùng lúc đó ta cũng được sinh ra cho nên muốn dính chút không khí vui mừng của tiểu hoàng tử bèn đặt tên ta là Phượng Dẫn. Ta vẫn cảm thấy đáp án này quá mức gượng ép, đằng sau cái tên Phượng Dẫn của ta, thế nào cũng phải có một chuyện xưa kinh động thiên địa, quỷ thần mới phải. Chẳng hạn như ta có một người cha là một con phượng hoàng phong lưu, mẫu thân không chấp nhận được bèn ôm ta bỏ đi, bởi vậy ta mới có tên là Phượng Dẫn. Bằng không vì sao mỗi lần ta hỏi, mẫu thân liền không ngừng lau lệ đây? Hơn nữa tính tình ta lại kém đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ nhiều như vậy. Bọn họ an tĩnh, nhu nhược, ta lại hiếu động ồn ào như một con thỏ điên, ngay cả mẫu thân cũng không quản nổi ta. Dĩ nhiên đây là mẫu thân ta nói, ta lại không thấy mình nghịch ngợm đến như vậy.

" Khó thấy được cảnh người ngồi yên như vậy. Sao? Chẳng lẽ ngươi lại giống như trong câu mà người phàm hay nói, con gái trưởng thành đều có tâm sự."

Sau lưng truyền đến một âm thanh lười biếng, thật sự là chưa thấy người đã thấy tiếng. Sau đó cũng không ngoài dự đoán, một bàn tay quấy rối liền khoác lên bả vai bổn tiên tử.

Ta duỗi lưng một cái, dùng sức nhéo móng heo của hắn, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại rũ mí mắt xuống.

“Chỉ mới mấy ngày ngươi lại không chào đón ta như vậy! Chẳng lẽ là có người mới quên người cũ?” Sát Nhan dùng cây quạt vén một bên mặt cơ hồ bị che kín, làm bộ bi thống xụi lơ, cả người dựa trên người ta. Theo lý thuyết, nam nữ thụ thụ bất thân, cứ như thế này là không được, nhưng ta đã quen với chuyện này cả tám trăm năm nay, liền mặc kệ hắn.

Về phần tám trăm năm này, không phải là ta chỉ thuận miệng nói.

Tám trăm năm trước, ta theo mẫu thân đi Đông Hải làm việc. Ta một mình đi trong long cung qua bảy lần quặt tám lần rẽ liền không cẩn thận đi lạc vào cung điện của Sát Nhan. Khi đó ta còn quá nhỏ, ngu ngốc đần độn ngọt ngào gọi Sát Nhan lúc ấy đang chải đầu một tiếng “Tỷ tỷ”. Hắn bàng hoàng sửng sốt nửa ngày liền phá lên cười từ đó chúng ta liền định ra một đoạn nghiệt duyên.

Cho đến sau trăm tuổi, ta mới biết, sát nhan là Đông Hải Long thái tử, cũng chính là Long Vương tương lai. Ai, tin rằng mọi người cũng không cách nào hiểu được tâm tình của ta khi trong tám trăm năm này đã bị vị Long tỷ tỷ mặt trắng này ăn không biết bao nhiêu đậu hũ. Chỉ là dù vậy, ta cùng Sát Nhan cũng coi như là bạn bè tốt nhất của nhau. Dù sao thiên cung nhiều quy củ như vậy, không có nhiều người có khả năng chịu được tính tình của ta, theo ta chơi đùa điên khùng khắp nơi. Ta phụ trách lén mang hắn vào Thiên Cung, hắn phụ trách mang lên cho ta các trò mới lạ ở nhân gian. Tám trăm năm này chơi không biết mệt.

“Sao hôm nay lại nghênh ngang tới đây thế? Không gặp thiên binh sao?” Ta nhấc chân ra khỏi nước, làm pháp thuật hong khô sau đó từ tốn mặc giày tất vào. A, đúng rồi, nói đến pháp thuật kia cũng rất là kỳ quái. Ta chưa bao giờ nghiêm chỉnh học qua nhưng lại giống như đã biết rõ, vận dụng rất tự nhiên. Nói đến chuyện này, mẫu thân lại lau nước mắt nói ta là thiên tài từ bé, ta thực sự sợ nàng khóc lóc, chỉ xem như là nàng đang tự hào, liền cho qua không hỏi nữa.

Sát nhan ra dáng phong lưu lắc lắc cây quạt, nói: "Ta theo Phụ Vương đến đây từ hôm qua nhưng có chút bận rộn nên chưa tới thăm ngươi." Nói xong cũng không quên liếc mắt nhìn làn váy ướt nhẹp của ta một cái, không nhịn được cười hì hì một tiếng.

Nhìn hắn vẻ mặt, ta cơ hồ lập tức kết luận chuyện lạ hai ngày nay nhất định có liên quan đến hắn.

Ta nhổ một búi cỏ xanh, nhẹ nhàng vò nát, một tay cầm một mảnh vạt áo của hắn lên bôi vào. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đợi khi hắn nhận ra thì y phục trắng thêu kim tuyến tinh xảo đã dính một vệt màu xanh lá cây quỷ dị.

"Ngươi!" Sát nhan thấy thế, trợn trắng mắt lên. Ta làm như vậy là do đã biết rõ Sát Nhan theo đuổi đến tận cùng sự hoàn mỹ, cho nên trên y phục trắng dính một vệt bẩn nhỏ màu xanh lá cây chính là trừng phạt lớn nhất đối với hắn.

Ta cười hì hì trừng lại: "Đáng đời!"

Sát nhan nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó có chút chột dạ chép miệng: "Ngươi biết rồi sao?"

"Sao không biết? Không biết mới là kẻ ngu!"

Ta vuốt ve cỏ xanh trên tay, chợt đứng lên, tỏ vẻ hung bạo: "Thành thật khai báo đi, ngươi làm bẩn váy của ta khi nào? Hả?"

"Váy?" Sát nhan giống như thở hắt ra: "Thì ra là cái này, ta tưởng người nói hôn sự của chúng ta. . . . . ." Âm thanh của Sát Nhan càng ngày càng nhỏ, ta không nghe rõ nữa, chỉ là lúc ta định ghé sắt hắn để nghe cho rõ, hắn lại ngoan ngoãn nói to lên.

"Chuyện này rất đơn giản, ta thừa lúc người không có mặt, bôi chút vật liệu trên ghế trong đình mà người thích ngồi nhất, bình thường người luôn tùy tiện, sẽ không cẩn thận xem xét trước khi ngồi."

"Ngươi được lắm. . . . . . được lắm!"

Ta chống nạnh, tức giận đùng đùng nhìn Sát Nhan, đúng lúc ta định đưa tay kéo tai hắn, hắn lại hết sức cơ trí, lanh tay lẹ chân quay người bỏ chạy.

Ta đuổi theo hắn nhưng cũng chỉ lúc này mới có thể thấy được Sát Nhan là một nam nhân, rốt cuộc ta cũng không đuổi kịp hắn. Khi ta đuổi đến gần Dao Trì, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Ta thấy thật mất mặt liền định rời đi thì lại nghe từ trong Dao Trì truyền ra một tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo. Ừ, quả thật là linh hoạt kỳ ảo nhưng lại trống rỗng, không có linh hồn. Có thể vào Dào Trì, lại còn dám đánh đàn trong đó thì không phải hoàng thân cũng chính là quốc thích. Như ta cũng chỉ có theo mẫu thân đi trông coi hoa sen trong Dao Trì mới có thể len lén đi vào một lần. Nếu ở giai tầng cao như vậy, cuộc sống sẽ có bao nhiêu mỹ thực lạc thú, lại có thể dạo chơi khắp nơi, làm sao lại có thể đau thương như vậy đây?

Từ tò mò, ta len lén chạy vào Dao Trì, phải cẩn thận một chút, nếu bị phát hiện, có thể sẽ bị cấm túc. Nếu ta thật sự bị nhốt, khẳng định sẽ bị ép đến điên khùng.

Nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên hồ, xa xa ta liền trông thấy một thân áo xanh, một chiếc đàn cổ. Nam nhân kia nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn, giống như vuốt ve người con gái thân yêu nhất cuộc đời này. Ba búi tóc đen tùy ý buông thả, lại vừa vặn che khuất một bên mặt hắn. Ta muốn xem rõ hơn, liền có thêm dũng khí, lại đến gần nam tử kia một chút. Trời mới biết liệu vị đại tiên kia có thuật nhìn sau lưng hay không, có thể cầm đàn cổ ném ta hay không đây? Chỉ là nhìn bộ dáng hắn nâng niu cẩn thận như vậy hẳn là sẽ không mang đàn ném đi. Xác định hắn không còn loại hung khí to lớn nào khác, ta liền đến gần hắn thêm chút nữa.

"Cũng lớn gan thật"

Tiếng đàn khẽ ngưng, nam tử quay mặt lại, lẳng lặng nhìn ta. Ta sợ hết hồn, duy trì tư thế đứng một chân bên tường hết sức tức cười, sững sờ nhìn lại hắn.

Cũng không có ai nói chuyện, ngưng mắt nhìn nhau, khoảnh khắc ấy trời đất như dừng lại.

Ta nhân cơ hội cẩn thận quan sát hắn. Thật là một nam tử xinh đẹp, không phải loại xinh đẹp kiều diễm như của Sát Nhan mà là trong sự mỹ lệ có nét cứng cỏi, giống như phàm nhân vẫn hay nói “đẹp như thần tiên”. Ta cũng không nói quá chút nào, mặc dù hắn là thần tiên nhưng vẻ đẹp của hắn xứng đáng với lời khen như vậy.

Mặc dù hắn đẹp, ta cũng không cần phải đứng trên một chân ngắm hắn. Nghĩ vậy ta can đảm đặt chân xuống, dùng sức xoa xoa chân, sau đó ôm ngực nhìn hắn. Nam nhân kia giống như đột nhiên sực tỉnh, bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng gảy đàn.

Hắn lại dùng giọng nói mê người dịu dàng than một tiếng: “Nàng rốt cuộc đã tới”

Đại ca, chúng ta quen biết sao?

Mặc dù ta rất muốn hỏi như thế, nhưng trên thực tế ta lại không dám hai lời, giống như bị ma xui quỷ khiến đi đến bên nam tử và ngồi xuống, vắt chân, chống cằm lẳng lặng lắng nghe bản nhạc đột nhiên như có sinh mệnh. Động tác của ta liên tiếp, liền mạch, giống như đã từng làm ngàn vạn lần.

Ta biết Sát Nhan cũng đi theo ta, ta thậm chí nhận ra hơi thở nặng nề của hắn, hình như có chút kinh hoảng. Nhưng đối với một chút này hiện tại ta cũng không để tâm.

Bởi vì ta cảm giác giống như có một đoạn ký ức bị chôn dấu đang trỗi dậy từ sâu trong linh hồn mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương