Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký
7: Tiên Tôn Gặp Nạn Ghen Đùa Giỡn


Tác giả: Cửu Thiên
Edit: Sắc Tức Thị Không
Hoá ra, lúc Vân Thanh Lam động thủ giết đám ma nhân còn sót lại kia, có tên ma nhân trước khi chết truyền ra tin tức đến hai tên dẫn đầu ban nãy, nói tìm được tiên quân thật sự rồi, mà lúc ấy hai tên dẫn đầu đang cùng Vân Tử Lăng đánh nhau, nhận được tin tức, một tên trong đó liền nhanh chóng thông báo cho Ma Tôn.

Tiên quân thật sự, bọn họ có lẽ nhất định không thể bắt lấy, nhưng nhất định phải giữ lại, nếu để làm tiên quân chạy mất, bọn họ liền mất mạng, cho nên trực tiếp thông báo Ma Tôn tới, bằng bản lĩnh của Ma Tôn đại nhân, tiên quân chắc chắn trăm triệu lần không trốn được.

Lúc này, Ma Tôn không chút kiên nể mà đánh giá sư đồ Vân Thanh Lam, nhìn đến tay Vân Tử Lăng đang để bên hông Vân Thanh Lam, khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt lạnh xuống, hắn giơ tay dùng sương đen đem hai người bao bọc chặt chẽ, kéo đến trước mặt.

Đối mặt với Ma Tôn tu vi Hợp Thể kỳ, hai người Vân Thanh Lam thực sự không có sức lực phản kháng, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Ma Tôn dùng sương đen đem Vân Tử Lăng cầm tù trong không trung, lại đem Vân Thanh Lam kéo vào lòng ngực một phen, sau đó một tay chặt chẽ giam thân thể Vân Thanh Lam, một tay lại vuốt ve gương mặt thanh lệ lại tràn đầy không vui kia, khẽ cười nói: “Tiên quân, người thật đúng là làm bản tôn khó tìm, trăm năm qua đi, tiên quân sợ là không còn nhớ rõ ta là ai đâu, nhưng chính ta lại ngày ngày đều tưởng niệm tiên quân”

“Ta không quen biết ngươi, buông ra” Vân Thanh Lam bị người khác ôm vào ngực, lòng khó chịu cực kỳ, muốn giãy giụa lại không thể động đậy, chỉ có thể nhíu mày, lạnh giọng quát lớn.

Thấy Vân Thanh Lam lãnh đạm như thế, Ma Tôn lại không chút nào tức giận, còn yêu thích không buông tay vuốt mái tóc đen dài nhu thuận bên eo Vân Thanh Lam, sủng nịch nói: “Thật là, vẫn như lúc trước, một chút ôn nhu đều không có, nhưng mà… Ta vẫn thích …”
Lúc này Vân Tử Lăng đang bị giam lại, nhìn Ma Tôn đùa giỡn âu yếm sư tôn, còn động tay động chân, hắn phẫn nộ đôi mắt đều muốn phát hỏa, quát lớn nói: “Súc sinh, đừng chạm vào y, ngươi… phụt…”
Còn chưa nói xong, Vân Tử Lăng liền che ngực phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ gặp công kích kịch liệt, cái trán đau đến toát mồ hôi lạnh, lại cố nén không rên lên.

“Thật là ồn ào” lúc này Ma Tôn mới giương mắt nhìn về phía Vân Tử Lăng, trong ánh mắt mang theo sát ý rõ ràng, hắn còn nhớ rõ, người này vừa mới ôm eo tiên quân eo.

Nhìn độ đệ của mình cố nén thống khổ, trên khuôn mặt thanh lãnh của Vân Thanh Lam cuối cùng có một chút hoảng hốt, một đôi đồng tử thanh triệt mang chút khẩn cầu, thẳng tắp nhìn về phía người ôm mình, mở miệng nói: “Dừng tay, đừng giết hắn”
“Như thế nào? Tiên quân đau lòng? Hắn là nam nhân của ngươi sao? Vội thành như vậy, nếu phải, ta chắc chắn không thể không giết…” Ma Tôn cười khẽ câu môi, nhưng trong giọng nói lại đằng đằng sát khí.

“Không, hắn là đệ tử ta, ngươi muốn giết ta, đừng động vào hắn” Vân Thanh Lam cảm giác được sát ý Ma Tôn càng thêm mạnh mẽ, gấp đến độ dùng tay tóm chặt quần áo trước ngực Ma Tôn cuống quít giải thích.

Lúc này Vân Tử Lăng đang thừa nhận thống khổ cực đại, hắn cảm giác thân thể chính mình đều sắp bị linh khí nghiền nát, không có biện pháp, cùng so Ma Tôn kém tận hai đại cấp bậc, căn bản không có đường đánh trả, hắn chưa bao giờ giống như lúc này thống hận chính mình, thống hận chính mình nhỏ yếu, thống hận chính mình bảo hộ không nổi sư tôn để.

“A~ đồ đệ nha, vậy dễ nói chuyện thôi, đều là người một nhà, ta sẽ thả hắn, tiên quân đừng nóng giận” nghe được Vân Thanh Lam nói chỉ là tên kia chỉ là đệ tử, Ma Tôn lập tức lại cao hứng, phá bỏ linh áp, chỉ dùng sương đen làm Vân Tử Lăng vô pháp cử động.

Thấy Vân Tử Lăng sắc mặt không còn thống khổ như lúc nãy, Vân Thanh Lam âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hướng Ma Tôn lạnh lùng nói: “Ta lúc trước chưa bao giờ đi qua Ma giới, cũng chưa từng cùng ngươi quen biết, không thù không oán, vì sao lại làm thế”
“Tiên quân, ta nói quen biết chính là quen biết, người cùng ta ở lại Ma giới đi, người đã đáp ứng qua ta” Ma Tôn tâm trạng vui vẻ ôn nhu trả lời, không chút nào để ý Vân Thanh Lam lãnh đạm, mặc kệ, người đều ở trong ngực, còn sợ y vẫn luôn lãnh đạm ư?
“Mơ tưởng! Đừng đánh chủ ý lên người sư tôn ta… Phụt…” Vân Tử lăng nghe Ma Tôn ngữ khí ái muội, phẫn nộ cảnh cáo nói, nhưng một câu mới vừa ra đã bị một đạo sương đen đánh trúng, một ngụm máu tươi phun trào.


“Tử Lăng!” Vân Thanh Lam nhăn mặt sốt ruột gọi một tiếng, còn nghiêng đầu nhìn Vân Tử Lăng, một đôi mắt trong suốt màu trà* đựng đầy lo lắng……
* Màu nâu ấy
Mà Ma Tôn tựa hồ cực kỳ không vui khi Vân Thanh Lam nhìn về phía người khác, trực tiếp dùng tay bóp lấy gương mặt trắng nõn kia, mạnh mẽ đem đầu Vân Thanh Lam xoay trở về, nhíu mày nói: “Tiên quân, ngươi cũng không nên ngay trước mặt ta quan tâm nam nhân khác, ta sẽ tức giận, cho dù là đồ đệ, cũng không được”
“Đủ rồi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào” Vân Thanh Lam bị đối phương dùng thái độ tuỳ tiện bá đạo làm cho y không được tự nhiên, đôi mắt thanh lãnh tràn đầy không vui, hướng Ma Tôn trách mắng.

“Ta muốn như thế nào à, ta muốn… Thao ngươi…” Hai chữ cuối cùng Ma Tôn đến gần dán vào lỗ tai Vân Thanh Lam mà nói, nói xong liền thấy gương mặt trắng nõn kia liền nhiễm một mạt hồng nhạt, giống như thẹn thùng, cũng giống như phẫn nộ.

“Ngươi… Hạ lưu, muốn giết liền trực tiếp liền giết, hà tất phải làm nhục như vậy?” Đến lúc này, Vân Thanh Lam còn nghĩ rằng Ma Tôn là cố ý làm nhục chính mình, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ và giận dữ.

Thấy Vân Thanh Lam tức giận, Ma Tôn nâng cằm người trong lòng lên, khẽ cười nói: “ Được thôi, ta đây liền trực tiếp giết đồ đệ ngươi ".

“Không được, ngươi muốn giết liền giết ta…” Vân Thanh Lam nghe Ma Tôn nói muốn giết Vân Tử Lăng, vội vàng khẩn trương mà phản bác.

“ Được rồi không đùa với ngươi nữa, ta không giết ngươi, cũng không giết đồ đệ ngươi, đây là vì ân tình tiên quân năm đó, còn ân oán khác, chúng ta lúc khác tính” dứt lời Ma Tôn giơ tay đem Vân Tử Lăng đưa qua biên giới nhai ma, sau đó ôm Vân Thanh Lam biến mất.


Lúc này Vân Tử Lăng đến được nhân giới một thân chật vật, huyền y nhiễm huyết, đôi mắt đen tràn đầy phẫn hận, hắn giơ tay lấy truyền âm phù của Quý Thần Khê đã đưa kể lại, sau đó liền hư tiến vào không gian ngọc quyết.

Trong không gian, Vân Tử lăng nhìn đến khối thủy tinh hình thoi thật lơn đang treo ở không trung mặt đầy thận trọng, đây là vật hắn vẫn luôn không dám chạm, vốn dĩ trong không gian hỗn độn linh khí so với linh khí ngoại giới thuần khiết hơn rất nhiều, mà khối thủy tinh này, kỳ thật là do hỗn độn linh khí nồng đậm hình thành thật thể —— nguyên tinh.

Trước kia Vân Tử Lăng không vội nóng nảy, bởi vì hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của chính mình đã rất nhanh, không cần phải chạm vào nguyên tinh, chỉ nghĩ chờ về sau cấp bậc cao hơn thì dùng, nhưng hiện tại không được, hắn sâu cảm nhận được sự nhỏ yếu vô lực từ bản thân, người mình yêu đều bảo hộ không được, này còn tính là gì? Cho nên hắn chờ không nổi, hiện tại liền phải xuống tay với nguyên tinh.

Mà bên kia, Quý Thần Khê trong kết giới của mình nín thở ngưng thần luyện đan, nhưng kết giới này, truyền âm phù căn bản không vào được……
【 tác gia có lời muốn nói: 】
chương tiếp theo cuối cùng cũng bắt đầu thịt!!!
Editor: cuối cùng cũng lết tới đây ????.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương