Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký
3: Khi Ngủ Bị Nghiệt Đồ Chơi Vú


Tác giả: Cửu Thiên
Edit: Sắc Tức Thị Không
Sau khi trở lại tiểu viện, Vân Thanh Lam mới vừa ngồi xuống, liền có một đạo bạch quang tiến vào trong lòng ngực y, nhìn kỹ lại, là một con bạch hồ ly lông xù, nhưng không giống với hồ ly bình thường, đồng tử hồ ly lại là màu đỏ, hơn nữa linh khí quanh thân so với linh thú tầm thường nồng đậm rất nhiều.

Kỳ thật Vân Thanh Lam có chút nghi hoặc, xét về độ dày đặc linh khí của tiểu hồ ly, sớm nên hóa hình, hơn nữa hẳn là tu vi không thấp, nhưng nó cố tình một dấu hiệu hóa hình cũng không có, thậm chí đánh không lại linh thú bình thường, lúc trước còn bị linh thú của chưởng môn sư huynh -- Truy Phong, cắn rớt một nhúm lông, dỗ nửa ngày mới ổn......!
Không chỉ có như thế, hồ ly này còn không thể cùng người lập khế ước, lúc trước Vân Thanh Lam vốn dĩ muốn đem nó đưa cho tiểu đồ đệ, nhưng vô luận như thế nào chính là đều không kết được khế ước linh sủng, mà tiểu đồ đệ cũng ngại hồ ly quá yếu, Vân Thanh Lam bất đắc dĩ, chỉ có thể để hồ ly làm linh sủng của mình, tuy rằng chưa lập khế ước, nhưng hồ ly này tựa hồ cũng nhận Vân Thanh Lam là chủ nhân, còn dính người vô cùng, thời thời khắc khắc đều muốn ở trong ngực Vân Thanh Lam......!
"Có phải lại cùng Truy Phong đánh nhau?" Vân Thanh Lam vuốt tiểu hồ ly trong lòng ngực, khuôn mặt thanh lệ mang theo ý sủng nịnh bất đắc dĩ cười khẽ.

.


Truyện Mạt Thế
Mà tiểu hồ ly tựa hồ có thể nghe hiểu lời Vân Thanh Lam nói, nâng cái đầu đầy lông lên vươn lưỡi liếm cái cằm tinh xảo của Vân Thanh Lam, sau đó "Anh anh* ~" kêu hai tiếng, ý muốn lấy lòng......!
*嘤嘤 [ying ying] này mình để nguyên luôn QT ấy.

Không biết edit từ này sao nữa, ai có từ gì phù hợp thì sửa giúp mình nha.

"Ngươi lại đánh không lại nó, về sau không được đi biết không?" Vân Thanh Lam vỗ về đầu nhỏ của tiểu hồ ly, bất đắc dĩ dặn dò.


Ở nơi Vân Thanh Lam nhìn không thấy, ánh mắt tiểu hồ ly khẽ nhúc nhích, ánh đỏ trong mắt càng thêm thâm trầm, ánh mắt kia căn bản không phải là thứ mà linh thú bình thường nên có, giống người, lại giống yêu......!
Trêu đùa tiểu hồ ly trong chốc lát sau, Vân Thanh Lam liền đem nó đặt một bên, chính mình lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, tuy rằng người tu tiên không cần ngủ, nhưng Vân Thanh Lam vẫn giữ lại thói quen của người phàm, hơn nữa cho dù tu luyện tu vi y cũng sẽ không lại tăng lên, vậy còn không bằng đi ngủ......!
Sau khi phất tay tắt đèn, Vân Thanh Lam liền nhắm mắt lại, đắp chăn, một đôi tay mãnh khảnh trắng nõn đặt ở trên bụng nhỏ, an tĩnh mà tiến vào mộng đẹp......!
Nửa đêm, trong phòng an tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, nương theo ánh trăng nhìn thấy, người tới lại là Vân Tử Lăng......!
Lúc này Vân Tử Lăng sắc mặt lạnh lùng, lại mang theo chút hưng phấn, một đôi mắt đen âm u không thấy đáy, hoàn toàn không giống bộ dạng ngoan ngoãn ban ngày, hắn vài bước đi tới mép giường, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm mỹ nhân ngủ say trên giường......!
Lúc Vân Tử Lăng đi đến mép giường, tiểu hồ ly đang ngủ bên gối đầu của Vân Thanh Lam đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt mang theo u quang màu đỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Tử Lăng, nó không rõ vì sao chính mình không cảm giác được Vân Tử Lăng xuất hiện, rõ ràng tu vi Vân Tử Lăng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ......!
Vân Tử Lăng thấy tiểu hồ ly trên giường sư tôn, thần sắc có chút không vui, một tay đem tiểu hồ ly nắm lên ném ra ngoài cửa sổ, không biết vì sao, hắn cảm thấy con hồ ly này có chút kì lạ, nói không rõ, chính là cực kỳ khác thường......!
Hơn nữa nếu không phải bởi vì Vân Thanh Lam thích đồ lông xù này, Vân Tử Lăng có thể đã sớm đem hồ ly giải quyết rồi, bởi vì hắn ghét cảm giác không thể khống chế được, nhưng con hồ ly này chính là như vậy, rõ ràng yếu đến nổi có thể bị người khác tùy ý ném văng ra, nhưng Vân Tử Lăng vẫn cảm thấy nó rất nguy hiểm......!

Sau khi đem hồ ly đuổi đi, Vân Tử Lăng thuần thục đứng bên giường Vân Thanh Lam, hiện tại tu vi hắn cùng Vân Thanh Lam không phân cao thấp, hơn nữa có thêm ngọc quyết, vô luận hắn làm cái gì, Vân Thanh Lam đều sẽ không tỉnh lại, đây là hắn sau khi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ phát hiện công năng mới của ngọc quyết -- có thể làm cho người khác thần thức hỗn độn, lâm vào trạng thái bóng đè......!
Mà Vân Tử Lăng nhờ cái công năng này, đã nhiều lần nửa đêm lẻn vào phòng ngủ Vân Thanh Lam làm chuyện vô liêm sỉ...!Mỗi lần Vân Thanh Lam sau khi rời núi và trở về, Vân Tử lăng đều phải hảo hảo "Kiểm tra" thân thể sư tôn của mình một phen, xác định sư tôn không bị nam nhân khác chạm qua, hắn mới có thể yên tâm......!
Lúc này Vân Tử Lăng phục thân đè ở trên người Vân Thanh Lam, ánh mắt si mê mà nhìn dung nhan tuyệt thế dưới thân, hắn dùng ngón tay miêu tả hình dáng tinh xảo kia, mơn trớn mặt mày như họa, chạm khẽ lông mi cong dài cùng cái mũi thanh tú, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi căn đỏ, thoáng dùng sức, ngón tay liền đâm đi vào......!
Cảm giác được khoang miệng sư tôn ướt nóng, Vân Tử Lăng trên mặt tràn đầy hưng phấn cùng cố chấp, ngón trỏ cùng ngón giữa cắm trong khoang miệng Vân Thanh Lam lung tung càng quấy, còn có ý xấu mà kẹp lấy kia cái lưỡi non mềm mà chà đạp thưởng thức, chơi đến Vân Thanh Lam nhăn lại mày đẹp, trong cổ họng cũng phát ra tiếng chống cự mơ hồ không......!
Vân Thanh Lam lúc này ý thức hỗn độn, theo bản năng thân thể, không ngừng kháng cự xâm lấn, nhưng đây đúng là hiệu quả mà Vân Tử Lăng muốn, hắn thích xem bộ dáng sư tôn bị chơi đến nhíu mày cũng thích sư tôn phát ra âm thanh khó nhịn......!
Chỉ cần tưởng tượng đến sư tôn thanh lãnh xuất trần như trích tiên bị chính mình đè ở dưới thân dâm loạn, Vân Tử Lăng liền hưng phấn vô cùng, nhìn da thịt trắng như sứ trắng của sư tôn, Vân Tử Lăng rất muốn trên đó lưu lại dấu vết, sư tôn quá sạch sẽ...!Hắn muốn đem y làm dơ......!
Chơi trong chốc lát sau, Vân Tử lăng rút ra ngón tay chính mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ bừng kia, liếm vài cái, lại giơ tay nắm lấy khuôn mặt trắng nõn của Vân Thanh Lam, khiến cho y hé miệng, sau đó câu lấy chiếc lưỡi mềm kia hung hăng mút vào, Vân Thanh Lam khó chịu, trong cổ họng tiếng kêu "Ưm Ưm ~" càng thêm dồn dập......!
Hôn một lúc lâu, hắn cảm giác Vân Thanh Lam sắp thở không nổi, Vân Tử Lăng mới buông tha đôi môi bị hôn đến kiều diễm ướt át, sau đó nhanh nhẹn mà đem y phục Vân Thanh Lam toàn bộ cởi hết, khiến cho mỹ nhân hôn mê trần truồng mà nằm ở trên giường mặc người giở trò......!
Nhìn thân hình trần trụi của sư tôn mà mình mơ ước đã lâu, hạ thân Vân Tử Lăng liền cứng, đến đem quần áo đều đỉnh lên, nhưng hắn lại áp chế dục vọng, nằm trên người Vân Thanh Lam, hôn cái cổ trắng nõn mảnh khảnh cùng xương quai xanh tinh xảo, ở trên thân thể trơn bóng lưu lại dày đặc những dấu hôn, đồng thời còn dùng tay xoa bóp ngực Vân Thanh Lam, xoa đến hai điểm hồng nhạt trên đầu v* dần dần cứng lên......!
Một lát sau, Vân Tử lăng hôn xuống, một ngụm ngậm lấy đầu v* đã bị xoa bóp đến sưng bự, dùng sức mà lại hút lại liếm, còn thường thường khẽ cắn một chút, đem đầu v* chơi đến càng thêm sưng to, ở dưới ánh trăng phản lên ánh nước dâm mĩ......!
"A...!ưm..." Trong lúc ngủ mơ Vân Thanh Lam nhíu lại mi phát ra âm thanh khó nhịn, đầu v* y tựa hồ cực kỳ mẫn cảm, bị người khác như thế dâm loạn, làm bản năng y liền muốn kháng cự......!

Nhưng Vân Tử Lăng nghe sư tôn rên rỉ càng thêm hưng phấn, đem đầu v* hút vang lên "Tấm tắc", còn dùng đầu lưỡi thao mở khe vú, dùng răng nghiền nhẹ thịt non khe vú, quả nhiên, Vân Thanh Lam bị kích thích đến ngực phập phồng, môi đỏ khẽ nhếch dồn dập thở dốc......!
Cảm giác được người dưới thân hô hấp hỗn loạn, Vân Tử lăng ngẩng đầu lên, dùng tay vuốt ve khuôn mặt thanh lệ kia, khoé môi thở dài: "Sư tôn như thế nào mẫn cảm như thế, bị đệ tử hút hút vú liền suyễn thành như vậy, về sau nếu là thật sự bị thao huyệt, sư tôn sợ là sẽ khóc ngất đi, nhưng đệ tử sẽ không mềm lòng, sư tôn, đệ tử muốn thao người, sư tôn......"
Dứt lời Vân Tử lăng còn làm nũng, dùng mặt ở ngực Vân Thanh Lam cọ cọ, biểu tình giống như lúc bình thường hay cùng sư tôn làm nũng, nhưng lời hắn nói, còn có cảnh tượng lúc này, đều thể hiện đây là một màn đơn phương dâm loạn, nhưng cho dù biết là sai, cũng sẽ có người phấn đấu quên mình sa vào......!
Trong chớp mắt, động tác Vân Tử Lăng động tác lại đi xuống, cầm nam căn phấn nộn của Vân Thanh Lam, thứ này vừa nhìn liền biết chưa từng sử dụng qua, hơn nữa có thể là bởi vì thể chất song tính của Vân Thanh Lam, nam căn so với nam nhân bình thường nhỏ hơn, có vẻ tinh xảo lại tú khí, thực thích hợp để người nắm trong lòng bàn tay thưởng thức......!
Mà Vân Tử Lăng lúc này chính làm chuyện như vậy, hắn nắm lấy nam căn thanh tú kia trên dưới loát động, không qua vài cái, vật nhỏ liền run rẩy đứng thẳng lên, chờ đợi bị người chà đạp......!
Vân Tử Lăng nhìn dung nhan tinh xảo dưới thân, mang theo vài phần thành kính, lại dâm tà, lẩm bẩm nói: "Sư tôn thật dâm đãng nha, mới bị đệ tử chạm vài cái đã bị chơi đến cứng, đệ tử liền giúp sư tôn liếm bắn được không, sư tôn của ta..."
Dứt lời Vân Tử Lăng liền một ngụm ngậm lấy nam căn kia, khi liếm khi hút, chỉ trong chốc lát, liền chọc đến Vân Thanh Lam mơ màng nhíu mày kêu lên một tiếng, tiết ra tới......!
Bởi vì Vân Thanh Lam không đặc nặng việc ăn uống, bình thường đều chỉ ăn chút thanh lộ linh đan, cho nên liền tiết ra tinh dịch cũng là mang theo thanh hương nhàn nhạt, Vân Tử Lăng một ngụm nuốt xuống, câu môi nói: "Sư tôn lại bị đệ tử chơi bắn, sư tôn thích sao, để đệ tử nhìn xem hoa huy*t dâm đãng của sư tôn thế nào, có hay không bị người khác chạm qua..."
Dứt lời Vân Tử Lăng tách đôi chân thon dài thẳng tắp của mỹ nhân dưới thân, làm hạ thân mỹ nhân hoàn toàn bại lộ ra, ở phía dưới nam căn thanh tú, thiếu mất hai cái trứng, lại nhiều cái huyệt chỉ nữ nhân mới có, huyệt kia rất nhỏ, giờ phút này vẫn đang nhắm chặt, nhưng cũng đã chảy ra chút dâm dịch trong suốt.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương