Thanh Kiếm Của Quỷ
-
Chương 38: Nguy hiểm cận kề
Rõ ràng gã đã chứng kiến Ngọc Huyền bị giết bởi gã áo đen. Vậy mà sau mười năm, gã triệu hồi hắn một lần nữa để giết chết đứa con gái đang ngồi trước mặt gã lại thất bại ê chề, là cô ta may mắn hay gã áo đen không còn sử dụng được nữa? Không lẽ người ta chỉ được triệu hắn một lần duy nhất? Thế thì phải tìm cách khác, phải tìm tên sát nhân khác giết cô ả thay gã và lần này nhất định phải thành công.
Máy quạt trên trần nhà quay quay tạo ra từng đợt gió thổi vào đỉnh đầu của Trúc Chi và Nhất Uy, làm bay bay từng trang sách. Trúc Chi vội lấy tay đè tờ giấy lại, Nhất Uy cũng làm vậy, vô tình hay bàn tay của họ chạm vào nhau. Cả hai ngước nhìn nhau, Trúc Chi mỉm cười sáng lạn, Nhất Uy đưa tay vẹo má cô một cái đầy “yêu thương”, trong đôi mắt toát lên vẻ yêu chiều hiếm thấy. Nhất Uy nói ngọt ngào:
“Em đáng yêu lắm.”
“Vậy anh có thương người ta không?”, Trúc Chi giả vờ õng ẹo.
“Rất thương.”
Một màn đối thoại của hai người từng chữ đều rơi vào tai của Thành không sót một chữ nào. Hắn căm giận, rất muốn băm Trúc Chi ra thành trăm mảnh. Hôm qua cô ta mới tình tứ với thằng bạn của hắn, hôm nay lại diễn một tuồng thân mật với thằng khác, máu nóng trong lòng hắn sục sôi, hắn càng muốn cô phải chết hơn.
Hắn cố nói bằng một giọng bình tỉnh:
“Hai đứa không học hành gì sao mà lại đến thư viện vào giờ này?”
Trúc Chi quay đầu thấy Thành, cô giả vờ hoảng hốt, sắm vai một cô gái bị bạn thân của người yêu bắt gian tại trận, giọng cô run run:
“Dạ thưa thầy, tụi em được nghỉ một tiết nên tới tìm tài liệu.”
Thành giả vờ bây giờ mới nhận ra cô:
“Chẳng phải là bạn gái của thằng bạn thầy đây sao?”
Thành nhấn mạnh hai chữ “bạn gái” mong đứa con trai bên cạnh hiểu được ý nghĩa câu hắn vừa nói, rõ ràng hắn muốn truyền tín hiệu cho thằng ấy biết rằng: cô ta đang bắt cá hai tay.
Trúc Chi ngơ ngác:
“Thầy nói gì em không hiểu. Đây là lần đầu em gặp thầy mà.”
Trúc Chi đứng dậy lôi Nhất Uy rời đi, cô còn nói thêm:
“Mình đi thôi. Ở đây không khí không được tốt lắm.”
Thành suýt nữa hét lên vì tức giận. Cô dám giả vờ không quen biết hắn đủ thấy cô ta sợ người con trai đi bên cạnh cô ta biết chuyện cô ta đang hẹn hò với người khác. Hay lắm! Cô ta còn dám phản bội bạn của hắn. Cô ta thật đáng chết.
Thành hít một hơi rồi trở về bàn làm việc. Hắn lôi cuốn sổ chép tay của mình ra nghiền ngẫm. Hắn tự nói một mình:
“Phải tìm ra cách. Phải tìm ra cách.”
Trúc Chi và Nhất Uy dắt nhau đến chổ ngồi quen thuộc, có Ngọc Huyền đang ở đó đợi sẵn. Ngọc Huyền hỏi ngay:
“Sao rồi. Bây giờ bồ nói kế hoạch cho tui biết được chưa?”
Trúc Chi cười rạng rỡ. Cô nói với vẻ đắc ý:
“Hy vọng cách này có hiệu quả.”
Nhất Uy nói:
“Nói đi. Lúc nảy biểu tui giả vờ như vậy có mục đích gì.”
Trúc Chi nói:
“Này nhé, mới biết anh Thanh cũng thích chị Huyền, anh ta nhận ra nguy cơ nên đã ra tay giết chết Ngọc Huyền rồi. Nếu anh ta phát hiện người yêu của anh Thanh phản bội ảnh thì sẽ thế nào?”
Ngọc Huyền nheo mắt đoán:
“Anh ta càng muốn giết bồ hơn.”
“Đúng vậy. Anh ta rất ngạc nhiên khi thấy tui còn sống, anh ta sẽ nghi ngờ sự hữu dụng của Vô Âm. Lần sau anh ta giết tui, anh ta nhất định sẽ tới hiện trường để tận mắt chứng kiến tui chết chưa, có vậy mới yên tâm. Đến lúc đó, mình đặt sẵn bẫy đợi anh ta nhảy vào thôi.”
“Bồ không sợ anh ta dùng cách khác giết hại bồ sao? Lỡ anh ta không triệu hồi Vô Âm nữa thì sao?”
“Đương nhiên phải dự trù phương án B cho những tình huống như vậy. Tối nay nhất định anh ta sẽ ra tay. Chúng ta phải chiếm thế thượng phong trước, cứ tập trung tại trường là được.”
“Điều cần làm bây giờ là làm sao anh ta biết được tụi mình sẽ có mặt ở trường để mà ra tay chứ?”, Nhất Uy lo lắng.
“Khó gì. Nhờ Huyết Yêu làm chút chuyện thôi.”
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mọi ngỏ ngách, mây đen chê kín cả bầu trời, mới 6 giờ chiều mà Trúc Chi tưởng như đã 9 hay 10 giờ tối. Vầng trăng khuyết trên cao cũng bị chê khuất mất, ánh sáng duy nhất chiếu xuống con đường vắng tanh mà Trúc Chi và Nhất Uy đang đi qua là bóng đèn đường chập chờn ven đường.
Con đường từ nhà Trúc Chi đến trường như dài hẳn. Bình thường, Trúc Chi và Nhất Uy vẫn đi trên con đường lộ đông người. Nay hai người lại chọn con đường tắt nhỏ hẹp và hoang vắng, âm u: hai bên đường là hai rừng cây toàn những hàng cây chết khô quắt; rác chất từng đống từng đống, mùi hôi thối bốc lên làm hăng cả lỗ mũi Trúc Chi; đèn đường đã nhiều năm chưa thay mới, nên ánh sáng cứ chớp tắt liên tục, ngay cả người có đôi mắt tinh nhuệ như Nhất Uy cũng phải dụi dụi mắt mấy cái mới nhìn rõ con đường.
Trúc Chi phải bám vào tay Nhất Uy mới có thể lấy đủ can đảm để bước tiếp. Cô nghe đồn con đường này đầy ma quỷ, đó là lý do chẳng ai đi qua đi lại trên con đường này vào đêm khuya. Có người kể lại rằng: ngày xưa đây là khu nghĩa địa chôn xác những bệnh nhân không có người nhà đến nhận thi tử. Những hồn ma vất vưởng không được chôn cất tử tế cũng không được cúng kiếng hay hiện ra một cách lộng hành để phá đám người ta. Có khi người ta còn trông thấy những oan hồn này lượn lờ một cách công khai, gào rú khóc lóc những tiếng thê lương.
Trúc Chi không hiểu vì sao Nhất Uy lại nhất định đưa mình đi qua con đường này mà không phải đường lộ như mọi khi. Cô hỏi:
“Cậu không thấy nơi này rất rùng rợn hả? Sao không đi đường mình hay đi. Tui nổi hết cả da gà rồi nè.”
Nhất Uy khẽ cười trêu ghẹo:
“Cậu sợ hả? Tui không biết là cậu cũng sợ ma nữa đó.”
“Dạo trước tui nào tin vào ba cái vụ ma quỷ này.”
Nhất Uy khó hiểu:
“Không phải cậu nhìn thấy ma từ nhỏ sao?”
Trúc Chi giật thót lên. Cô nhận ra mình đã lỡ lời nên cố tìm đại một lý do nào đó để nói:
“Ý tui là cái lúc tui chưa biết mình có đôi mắt âm dương ấy. Sau đó thì quen rồi nên không sợ nữa. Nhưng lâu lâu vẫn cảm thấy ớn lạnh.”
Nhất Uy thôi hỏi, khiến Trúc Chi nhẹ nhàng thở phào. Cô sợ cái bí mật của cô sẽ bị Nhất Uy phát hiện ra mất, cậu ấy tinh tường vậy mà. Cô thầm nghĩ mình phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói điều gì đó thôi, từ nay phải cẩn thận thêm một chút.
Con mèo hoang từ đâu phóng ngang qua người của Trúc Chi khiến cô giật mình la thất thanh đồng thời ngã người vào lòng Nhất Uy. Trái tim của cô vẫn còn đập loạn do bị hù dọa bởi con mèo chết tiệt, cô vuốt vuốt cái ngực để xoa dịu nó. Cô hét theo con mèo một cách cay nghiệt:
“Tao mà biến thành mèo được, tao sẽ cho mày một trận. Đồ mèo hoang.”
Nhất Uy thả Trúc Chi ra và nói:
“Tui sợ anh ta núp chổ nào đó rình rập tụi mình rồi tấn công bất ngờ.”
“Đường này mới dễ tấn công bất ngờ đó ông ơi.”
“Nhưng anh ta làm sao biết được tụi mình dám đi đường này. Đoạn đường này được đồn đãi nhiều ma quỷ nhất trong quận.”
Trúc Chi gật đầu. Hồi còn là sinh viên, cô cũng từng nghe qua danh tiếng của con đường này, nên biết được nhiều như vậy.
Nhất Uy nói tiếp:
“Với lại còn một người nữa mà tui lo sẽ chạm mặt.”
Trúc Chi dừng lại để nghr Nhất Uy nói hết câu, tiếng mèo vẫn vang ra từ trong khu rừng nghe lạnh cả người. Nhất Uy không dừng bước, cậu kéo tay Trúc Chi vừa đi vừa nói tiếp:
“Thằng Lâm. Không biết hôm nay nó bị cái gì mà ai nói nó cũng không trả lời. Lúc ra về, nó hỏi tui với bà đang quen nhau hả, tui chưa kịp trả lời gì hết nó đã bỏ đi, còn ném lại một câu: Lúc trong thư viện, tao đã thấy hết rồi.”
Trúc Chi không biết phản ứng như thế nào, cô vẫn còn đang mơ hồ, vẫn còn đang ngẫm xem lời nói của Thanh Lâm nói với Nhất Uy là có ý gì. Nhất Uy thấy Trúc Chi đang ngơ ngác, mặt đờ ra thì bật cười ha hả. Cậu ấy nói huỵch toẹt ra:
“Tụi mình giả bộ tình tứ trước mặt anh Thành, đúng lúc Lâm cũng tới thư viện và thấy nên mới nói như vậy đó.”
“Chết mồ không.”, Trúc Chi rên rỉ.
“Chờ chuyện này xong, tụi mình sẽ giải thích cho nó sau.”
Trúc Chi và Nhất Uy cuối cùng cũng tới trường, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô và Nhất Uy theo sau chú bảo vệ lên tầng ba dãy B để đến thư viện. Chú bảo vệ làu bàu:
“Hai đứa làm cái gì để bị phạt phải sắp xếp lại cả thư viện vào giờ này như vậy. Nhớ tập trung làm cho xong, không được la cà hay yêu đương gì trong đó đâu đấy.”
Nhất Uy khẳng định:
“Có thầy Huyết Yêu mà chú lo cái gì, thấy ấy có nhiệm vụ giám sát tụi em mà.”
“Thầy vẫn chưa tới, nên chú nhắc tụi mày trước thôi.”
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến nơi, chú bảo vệ dáo dác khắp nơi, hơi rùng mình nói:
“Ban đêm ở trường lạnh hơn, tụi bay phải làm nhanh rồi về nhà để chú còn đóng cửa.”
Cả hai đồng thanh: “Dạ!”
Đợi chú bảo vệ rời đi, Trúc Chi nói nhỏ:
“Huyết Yêu vẫn chưa đưa Ngọc Huyền tới, tụi mình làm gì để giết thời gian đi.”
Nhất Uy gật đầu rồi chỉ tay về phía mấy hàng kệ sách chưa được dọn dẹp, Trúc Chi ngao ngán nhìn theo. Họ chỉ giả vờ bị cấm túc thôi, nào ngờ tới đây có chuyện để làm thật. Trúc Chi cởi chiếc áo khoác rồi cất lên trên ghế gần đó, cô xắn tay áo thun đang mặc lên và bắt đầu làm việc.
Tối hôm nay chính là thời cơ tốt để Thành ra tay, nếu bỏ lỡ, hắn sẽ không có cách nào có thể tận mắt chứng kiến Trúc Chi chết đi. Bởi nếu lần sau hắn ra tay, hắn làm sao xác định rõ ràng cô đang ở chổ nào mà quan sát đâu.
“Hắn phải hành động hôm nay, chắc chắn phải thế.”, Trúc Chi nhủ thầm.
Trúc Chi cầm những tác phẩm văn học Việt Nam đặt lên trên kệ sách. Bất ngờ cô làm rơi một cuốn sách văn học có tựa “Tuyển tập những bài thơ hay nhất của Hàn Mặc Tử”, cô nhặt nó lên và ngắm nghía. Quái lạ. Bìa sách mới tinh, nhưng trang sách bên trong lại cũ kỹ vô cùng. Cô giở ra từng trang từng trang, cô ngạc nhiên. Bên trong cuốn sách không phải những bài thơ mà Trúc Chi tưởng, mà toàn chữ giống như chữ Hán, cô đọc không được.
Mỗi trang sách luôn có một hình ảnh được kèm theo, giống như đang minh họa cho dòng chữ đó vậy. Trúc Chi dừng lại tại một trang: một sinh vật được vẽ rất giống với Bạch Câu Hồn; mặc dù được vẽ bằng bút lông (loại bút thường xuất hiện trong những bộ phim cổ trang), nhưng mái tóc lẫn khuôn mặt được họa vô cùng giống hắn, ngay cả bộ quần áo rách nát đang tung bay kia cũng giống. Trúc Chi tiếp tục lật tiếp những trang khác rồi lại dừng lại tại đó: hình vẽ của Vô Âm được vẽ một cách tinh tế và đẹp đẽ, Vô Âm với áo choàng màu đen dài qua đầu gối, đôi môi bị khâu lại thành một đường, đầu đội nón, tay cầm một cây búa; cô tưởng như Vô Âm từ trong sách bước ra vậy.
Trúc Chi cầm cuốn sách chạy tới chổ Nhất Uy, cô chìa nó ra cho cậu ấy xem. Trúc Chi nói:
“Mặc dù mình đọc không được, nhưng đây rõ ràng là Vô Âm. Có khi nào trong đây có ghi chi tiết cách thức triệu hồi Vô Âm không? Anh ta đã dịch được trang sách này nên mới biết cách.”
“Bìa sách đã được thay đổi. Rất có thể có người cố ý giấu cuốn sách này đi nên mới lấy một bìa mới thay vào, hòng đánh lạc hướng mắt nhìn của người khác. Nếu là anh ta, thì tui có thể hiểu được lý do vì sao anh ta chọn làm thủ thư rồi: Anh ta không muốn cuốn sách này rơi vào tay ai hết.”
“Nhưng đâu nhất thiết phải làm thủ thư, anh ta chỉ cần trộm nó đi là được.”
“Cậu không biết đó thôi. Mỗi cuốn sách ở đây đều in một mã lên trang sách. Cậu nhìn thấy cửa thư viện chứ? Nó dùng để quét mã trong những cuốn sách. Nếu có người trộm sách sẽ bị phát hiện ngay.”
“Vậy còn mình muốn mượn cuốn sách ra ngoài thì sao?”
“Thì máy tính sẽ hiện thị từ ‘chưa trả’ chứ sao. Mỗi tháng thầy hiệu trưởng đều đến kiểm tra sách ở đây, nếu ai vẫn chưa trả sẽ bị đòi lại ngay.”
“Ra là vậy. Thế nên anh ta đã thay đổi bìa sách và trở thành thủ thư.”
Nhất Uy và Trúc Chi đang bận bịu nói chuyện, họ không để ý rằng có một kẻ đang quan sát họ từ phía xa. Hắn ta nở nụ cười ma quái. Hắn đóng cánh cửa thư viện lại và khóa từ bên ngoài. Hắn nhanh tay đốt tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, nói giọng trầm trầm:
“Hôm nay là ngày chết của tụi mày.”
Máy quạt trên trần nhà quay quay tạo ra từng đợt gió thổi vào đỉnh đầu của Trúc Chi và Nhất Uy, làm bay bay từng trang sách. Trúc Chi vội lấy tay đè tờ giấy lại, Nhất Uy cũng làm vậy, vô tình hay bàn tay của họ chạm vào nhau. Cả hai ngước nhìn nhau, Trúc Chi mỉm cười sáng lạn, Nhất Uy đưa tay vẹo má cô một cái đầy “yêu thương”, trong đôi mắt toát lên vẻ yêu chiều hiếm thấy. Nhất Uy nói ngọt ngào:
“Em đáng yêu lắm.”
“Vậy anh có thương người ta không?”, Trúc Chi giả vờ õng ẹo.
“Rất thương.”
Một màn đối thoại của hai người từng chữ đều rơi vào tai của Thành không sót một chữ nào. Hắn căm giận, rất muốn băm Trúc Chi ra thành trăm mảnh. Hôm qua cô ta mới tình tứ với thằng bạn của hắn, hôm nay lại diễn một tuồng thân mật với thằng khác, máu nóng trong lòng hắn sục sôi, hắn càng muốn cô phải chết hơn.
Hắn cố nói bằng một giọng bình tỉnh:
“Hai đứa không học hành gì sao mà lại đến thư viện vào giờ này?”
Trúc Chi quay đầu thấy Thành, cô giả vờ hoảng hốt, sắm vai một cô gái bị bạn thân của người yêu bắt gian tại trận, giọng cô run run:
“Dạ thưa thầy, tụi em được nghỉ một tiết nên tới tìm tài liệu.”
Thành giả vờ bây giờ mới nhận ra cô:
“Chẳng phải là bạn gái của thằng bạn thầy đây sao?”
Thành nhấn mạnh hai chữ “bạn gái” mong đứa con trai bên cạnh hiểu được ý nghĩa câu hắn vừa nói, rõ ràng hắn muốn truyền tín hiệu cho thằng ấy biết rằng: cô ta đang bắt cá hai tay.
Trúc Chi ngơ ngác:
“Thầy nói gì em không hiểu. Đây là lần đầu em gặp thầy mà.”
Trúc Chi đứng dậy lôi Nhất Uy rời đi, cô còn nói thêm:
“Mình đi thôi. Ở đây không khí không được tốt lắm.”
Thành suýt nữa hét lên vì tức giận. Cô dám giả vờ không quen biết hắn đủ thấy cô ta sợ người con trai đi bên cạnh cô ta biết chuyện cô ta đang hẹn hò với người khác. Hay lắm! Cô ta còn dám phản bội bạn của hắn. Cô ta thật đáng chết.
Thành hít một hơi rồi trở về bàn làm việc. Hắn lôi cuốn sổ chép tay của mình ra nghiền ngẫm. Hắn tự nói một mình:
“Phải tìm ra cách. Phải tìm ra cách.”
Trúc Chi và Nhất Uy dắt nhau đến chổ ngồi quen thuộc, có Ngọc Huyền đang ở đó đợi sẵn. Ngọc Huyền hỏi ngay:
“Sao rồi. Bây giờ bồ nói kế hoạch cho tui biết được chưa?”
Trúc Chi cười rạng rỡ. Cô nói với vẻ đắc ý:
“Hy vọng cách này có hiệu quả.”
Nhất Uy nói:
“Nói đi. Lúc nảy biểu tui giả vờ như vậy có mục đích gì.”
Trúc Chi nói:
“Này nhé, mới biết anh Thanh cũng thích chị Huyền, anh ta nhận ra nguy cơ nên đã ra tay giết chết Ngọc Huyền rồi. Nếu anh ta phát hiện người yêu của anh Thanh phản bội ảnh thì sẽ thế nào?”
Ngọc Huyền nheo mắt đoán:
“Anh ta càng muốn giết bồ hơn.”
“Đúng vậy. Anh ta rất ngạc nhiên khi thấy tui còn sống, anh ta sẽ nghi ngờ sự hữu dụng của Vô Âm. Lần sau anh ta giết tui, anh ta nhất định sẽ tới hiện trường để tận mắt chứng kiến tui chết chưa, có vậy mới yên tâm. Đến lúc đó, mình đặt sẵn bẫy đợi anh ta nhảy vào thôi.”
“Bồ không sợ anh ta dùng cách khác giết hại bồ sao? Lỡ anh ta không triệu hồi Vô Âm nữa thì sao?”
“Đương nhiên phải dự trù phương án B cho những tình huống như vậy. Tối nay nhất định anh ta sẽ ra tay. Chúng ta phải chiếm thế thượng phong trước, cứ tập trung tại trường là được.”
“Điều cần làm bây giờ là làm sao anh ta biết được tụi mình sẽ có mặt ở trường để mà ra tay chứ?”, Nhất Uy lo lắng.
“Khó gì. Nhờ Huyết Yêu làm chút chuyện thôi.”
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm mọi ngỏ ngách, mây đen chê kín cả bầu trời, mới 6 giờ chiều mà Trúc Chi tưởng như đã 9 hay 10 giờ tối. Vầng trăng khuyết trên cao cũng bị chê khuất mất, ánh sáng duy nhất chiếu xuống con đường vắng tanh mà Trúc Chi và Nhất Uy đang đi qua là bóng đèn đường chập chờn ven đường.
Con đường từ nhà Trúc Chi đến trường như dài hẳn. Bình thường, Trúc Chi và Nhất Uy vẫn đi trên con đường lộ đông người. Nay hai người lại chọn con đường tắt nhỏ hẹp và hoang vắng, âm u: hai bên đường là hai rừng cây toàn những hàng cây chết khô quắt; rác chất từng đống từng đống, mùi hôi thối bốc lên làm hăng cả lỗ mũi Trúc Chi; đèn đường đã nhiều năm chưa thay mới, nên ánh sáng cứ chớp tắt liên tục, ngay cả người có đôi mắt tinh nhuệ như Nhất Uy cũng phải dụi dụi mắt mấy cái mới nhìn rõ con đường.
Trúc Chi phải bám vào tay Nhất Uy mới có thể lấy đủ can đảm để bước tiếp. Cô nghe đồn con đường này đầy ma quỷ, đó là lý do chẳng ai đi qua đi lại trên con đường này vào đêm khuya. Có người kể lại rằng: ngày xưa đây là khu nghĩa địa chôn xác những bệnh nhân không có người nhà đến nhận thi tử. Những hồn ma vất vưởng không được chôn cất tử tế cũng không được cúng kiếng hay hiện ra một cách lộng hành để phá đám người ta. Có khi người ta còn trông thấy những oan hồn này lượn lờ một cách công khai, gào rú khóc lóc những tiếng thê lương.
Trúc Chi không hiểu vì sao Nhất Uy lại nhất định đưa mình đi qua con đường này mà không phải đường lộ như mọi khi. Cô hỏi:
“Cậu không thấy nơi này rất rùng rợn hả? Sao không đi đường mình hay đi. Tui nổi hết cả da gà rồi nè.”
Nhất Uy khẽ cười trêu ghẹo:
“Cậu sợ hả? Tui không biết là cậu cũng sợ ma nữa đó.”
“Dạo trước tui nào tin vào ba cái vụ ma quỷ này.”
Nhất Uy khó hiểu:
“Không phải cậu nhìn thấy ma từ nhỏ sao?”
Trúc Chi giật thót lên. Cô nhận ra mình đã lỡ lời nên cố tìm đại một lý do nào đó để nói:
“Ý tui là cái lúc tui chưa biết mình có đôi mắt âm dương ấy. Sau đó thì quen rồi nên không sợ nữa. Nhưng lâu lâu vẫn cảm thấy ớn lạnh.”
Nhất Uy thôi hỏi, khiến Trúc Chi nhẹ nhàng thở phào. Cô sợ cái bí mật của cô sẽ bị Nhất Uy phát hiện ra mất, cậu ấy tinh tường vậy mà. Cô thầm nghĩ mình phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói điều gì đó thôi, từ nay phải cẩn thận thêm một chút.
Con mèo hoang từ đâu phóng ngang qua người của Trúc Chi khiến cô giật mình la thất thanh đồng thời ngã người vào lòng Nhất Uy. Trái tim của cô vẫn còn đập loạn do bị hù dọa bởi con mèo chết tiệt, cô vuốt vuốt cái ngực để xoa dịu nó. Cô hét theo con mèo một cách cay nghiệt:
“Tao mà biến thành mèo được, tao sẽ cho mày một trận. Đồ mèo hoang.”
Nhất Uy thả Trúc Chi ra và nói:
“Tui sợ anh ta núp chổ nào đó rình rập tụi mình rồi tấn công bất ngờ.”
“Đường này mới dễ tấn công bất ngờ đó ông ơi.”
“Nhưng anh ta làm sao biết được tụi mình dám đi đường này. Đoạn đường này được đồn đãi nhiều ma quỷ nhất trong quận.”
Trúc Chi gật đầu. Hồi còn là sinh viên, cô cũng từng nghe qua danh tiếng của con đường này, nên biết được nhiều như vậy.
Nhất Uy nói tiếp:
“Với lại còn một người nữa mà tui lo sẽ chạm mặt.”
Trúc Chi dừng lại để nghr Nhất Uy nói hết câu, tiếng mèo vẫn vang ra từ trong khu rừng nghe lạnh cả người. Nhất Uy không dừng bước, cậu kéo tay Trúc Chi vừa đi vừa nói tiếp:
“Thằng Lâm. Không biết hôm nay nó bị cái gì mà ai nói nó cũng không trả lời. Lúc ra về, nó hỏi tui với bà đang quen nhau hả, tui chưa kịp trả lời gì hết nó đã bỏ đi, còn ném lại một câu: Lúc trong thư viện, tao đã thấy hết rồi.”
Trúc Chi không biết phản ứng như thế nào, cô vẫn còn đang mơ hồ, vẫn còn đang ngẫm xem lời nói của Thanh Lâm nói với Nhất Uy là có ý gì. Nhất Uy thấy Trúc Chi đang ngơ ngác, mặt đờ ra thì bật cười ha hả. Cậu ấy nói huỵch toẹt ra:
“Tụi mình giả bộ tình tứ trước mặt anh Thành, đúng lúc Lâm cũng tới thư viện và thấy nên mới nói như vậy đó.”
“Chết mồ không.”, Trúc Chi rên rỉ.
“Chờ chuyện này xong, tụi mình sẽ giải thích cho nó sau.”
Trúc Chi và Nhất Uy cuối cùng cũng tới trường, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô và Nhất Uy theo sau chú bảo vệ lên tầng ba dãy B để đến thư viện. Chú bảo vệ làu bàu:
“Hai đứa làm cái gì để bị phạt phải sắp xếp lại cả thư viện vào giờ này như vậy. Nhớ tập trung làm cho xong, không được la cà hay yêu đương gì trong đó đâu đấy.”
Nhất Uy khẳng định:
“Có thầy Huyết Yêu mà chú lo cái gì, thấy ấy có nhiệm vụ giám sát tụi em mà.”
“Thầy vẫn chưa tới, nên chú nhắc tụi mày trước thôi.”
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến nơi, chú bảo vệ dáo dác khắp nơi, hơi rùng mình nói:
“Ban đêm ở trường lạnh hơn, tụi bay phải làm nhanh rồi về nhà để chú còn đóng cửa.”
Cả hai đồng thanh: “Dạ!”
Đợi chú bảo vệ rời đi, Trúc Chi nói nhỏ:
“Huyết Yêu vẫn chưa đưa Ngọc Huyền tới, tụi mình làm gì để giết thời gian đi.”
Nhất Uy gật đầu rồi chỉ tay về phía mấy hàng kệ sách chưa được dọn dẹp, Trúc Chi ngao ngán nhìn theo. Họ chỉ giả vờ bị cấm túc thôi, nào ngờ tới đây có chuyện để làm thật. Trúc Chi cởi chiếc áo khoác rồi cất lên trên ghế gần đó, cô xắn tay áo thun đang mặc lên và bắt đầu làm việc.
Tối hôm nay chính là thời cơ tốt để Thành ra tay, nếu bỏ lỡ, hắn sẽ không có cách nào có thể tận mắt chứng kiến Trúc Chi chết đi. Bởi nếu lần sau hắn ra tay, hắn làm sao xác định rõ ràng cô đang ở chổ nào mà quan sát đâu.
“Hắn phải hành động hôm nay, chắc chắn phải thế.”, Trúc Chi nhủ thầm.
Trúc Chi cầm những tác phẩm văn học Việt Nam đặt lên trên kệ sách. Bất ngờ cô làm rơi một cuốn sách văn học có tựa “Tuyển tập những bài thơ hay nhất của Hàn Mặc Tử”, cô nhặt nó lên và ngắm nghía. Quái lạ. Bìa sách mới tinh, nhưng trang sách bên trong lại cũ kỹ vô cùng. Cô giở ra từng trang từng trang, cô ngạc nhiên. Bên trong cuốn sách không phải những bài thơ mà Trúc Chi tưởng, mà toàn chữ giống như chữ Hán, cô đọc không được.
Mỗi trang sách luôn có một hình ảnh được kèm theo, giống như đang minh họa cho dòng chữ đó vậy. Trúc Chi dừng lại tại một trang: một sinh vật được vẽ rất giống với Bạch Câu Hồn; mặc dù được vẽ bằng bút lông (loại bút thường xuất hiện trong những bộ phim cổ trang), nhưng mái tóc lẫn khuôn mặt được họa vô cùng giống hắn, ngay cả bộ quần áo rách nát đang tung bay kia cũng giống. Trúc Chi tiếp tục lật tiếp những trang khác rồi lại dừng lại tại đó: hình vẽ của Vô Âm được vẽ một cách tinh tế và đẹp đẽ, Vô Âm với áo choàng màu đen dài qua đầu gối, đôi môi bị khâu lại thành một đường, đầu đội nón, tay cầm một cây búa; cô tưởng như Vô Âm từ trong sách bước ra vậy.
Trúc Chi cầm cuốn sách chạy tới chổ Nhất Uy, cô chìa nó ra cho cậu ấy xem. Trúc Chi nói:
“Mặc dù mình đọc không được, nhưng đây rõ ràng là Vô Âm. Có khi nào trong đây có ghi chi tiết cách thức triệu hồi Vô Âm không? Anh ta đã dịch được trang sách này nên mới biết cách.”
“Bìa sách đã được thay đổi. Rất có thể có người cố ý giấu cuốn sách này đi nên mới lấy một bìa mới thay vào, hòng đánh lạc hướng mắt nhìn của người khác. Nếu là anh ta, thì tui có thể hiểu được lý do vì sao anh ta chọn làm thủ thư rồi: Anh ta không muốn cuốn sách này rơi vào tay ai hết.”
“Nhưng đâu nhất thiết phải làm thủ thư, anh ta chỉ cần trộm nó đi là được.”
“Cậu không biết đó thôi. Mỗi cuốn sách ở đây đều in một mã lên trang sách. Cậu nhìn thấy cửa thư viện chứ? Nó dùng để quét mã trong những cuốn sách. Nếu có người trộm sách sẽ bị phát hiện ngay.”
“Vậy còn mình muốn mượn cuốn sách ra ngoài thì sao?”
“Thì máy tính sẽ hiện thị từ ‘chưa trả’ chứ sao. Mỗi tháng thầy hiệu trưởng đều đến kiểm tra sách ở đây, nếu ai vẫn chưa trả sẽ bị đòi lại ngay.”
“Ra là vậy. Thế nên anh ta đã thay đổi bìa sách và trở thành thủ thư.”
Nhất Uy và Trúc Chi đang bận bịu nói chuyện, họ không để ý rằng có một kẻ đang quan sát họ từ phía xa. Hắn ta nở nụ cười ma quái. Hắn đóng cánh cửa thư viện lại và khóa từ bên ngoài. Hắn nhanh tay đốt tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, nói giọng trầm trầm:
“Hôm nay là ngày chết của tụi mày.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook