Thanh Huyền
-
Quyển 2 - Chương 11: Vấn Đạo khó khăn
Thẩm Luyện đột nhiên có chút thông cảm với vị sư huynh Trần Kiếm Mi này, dùng tốc độ tu hành siêu nhanh đạt đến cảnh giới mà tu hành giả tầm thường có lẽ cả đời cũng không đến được, sau đó bị vây ở cảnh giới này bốn mươi năm, không cách nào vượt qua.
Áp lực mà cảm giác chênh lệch này mang đến, nếu như không phải chính hắn, thì người ngoài rất khó hình dung được.
Thời gian bốn mươi năm không ngắn, đủ cho một người từ sinh ra đến trải qua đạo lí đối nhân xử thế, đôi khi nếu như một vương triều nào đó đoản mệnh, thậm chí còn không tồn tại qua bốn mươi năm.
Gần kề bốn mươi năm không nhìn thấy hy vọng tiến bộ, không biết làm sao để đột phá, tu hành như đêm dài, chẳng biết ánh bình minh bao giờ mới xuất hiện.
Chỉ mới suy nghĩ một chút đã khiến cho người ta cảm thấy khủng bố, huống chi Trần Kiếm Mi đã vùng vẫy bốn mươi năm ròng rã.
Thế mà hắn vẫn có thể kềm chế tính tình mình, không phải cứ một lời không hợp liền tiến lên chém giết, đủ thấy được đạo tính hắn kiên định.
Thẩm Luyện mở miệng hỏi: "Cảnh giới Hoàn Đan mà trước kia sư huynh nói, muốn đến một bước này phải chăng vô cùng gian nan."
Thích Tam Vấn khẽ thở dài một hơi, tay áo phải trống rỗng, cụt tay đứng lặng, càng lộ ra vẻ đơn côi, cất tiếng: "Kể từ Dưỡng Khí đến Nhập Hóa, có thiên tư tu hành, cộng thêm một chút nghị lực thì sớm muộn sẽ đạt tới.
Nhưng Hoàn Đan lại khác hơn bất kỳ cảnh giới nào trước đây, còn gọi là Vấn đạo chi nan, kẻ lợi hại nhất sẽ Đan thành cửu chuyển, hơn nữa chỉ có Đan thành lục chuyển trở lên mới có hy vọng trở thành Trường Sinh chân nhân.
Mà con đường Hoàn Đan, tuy mỗi đường đều có duyên pháp, không cái nào giống cái nào, nhưng tổng kết lại, không quá ba đường.
Đường thứ nhất, ký thác Âm thần vào một viên Ngoại đan đã thành hình từ trước, ôn dưỡng nhập thể, có thể kéo dài tuổi thọ ba trăm năm, giống như Hoàn Đan tu sĩ.
Nhưng Âm thần ký thác vào Ngoại đan thì nhiều nhất không vượt quá tam chuyển, hầu như không có hy vọng nào tiếp tục tiến thêm bước nữa, sau ba trăm năm vẫn về với bụi đất, hơn nữa ký thác Ngoại đan, bởi vì hai thứ không phải đồng nguyên nên linh quang bổn tính sẽ dần bị hao mòn, nếu có kiếp sau cũng khó có cơ hội nhập Đạo.
Đường thứ hai, dùng Tiên đan làm linh dẫn, Đan thành mấy chuyển đều do Tiên đan quyết định, nhưng trên đời có thể Đan thành lục chuyển trở lên sợ là còn ít hơn cả Trường Sinh chân nhân, còn Đan thành cửu chuyển - e là trong truyền thuyết cũng chưa từng nghe qua.
Đường thứ ba, dùng thần hồn ôm khí, hình thần hợp nhất, kết thành Kim Đan, một khi thành tựu đa phần sẽ từ Thất chuyển trở lên, thậm chí Đan thành cửu chuyển, đoạt tạo hóa thiên địa, xâm huyền cơ nhật nguyệt, Chỉ có Hoàn đan tu sĩ dùng cách này để kết đan mới có thể gọi một tiếng "Kim Đan" công thành...
Hai con đường đầu tiên đều có dấu vết để lần theo, duy chỉ đường thứ ba lại không có dấu vết mà tìm kiếm. Có người dùng ba mươi, năm mươi năm thậm chí một trăm năm tu luyện đến cảnh giới Nhập Hóa, sau đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền thành Hoàn Đan.
Có kẻ dùng hai ba mươi năm đã tu luyện đến Nhập Hóa, nhưng mãi đến khi thọ nguyên hao hết cũng không Hoàn Đan được, dù cổ nhân đã có rất nhiều trình bày phân tích về cảnh giới này, cũng không thể đưa ra phương pháp cụ thể cho con đường Hoàn Đan thứ ba."
Lư Thủ Nghĩa hiếu kỳ hỏi: "Thủ đoạn Tiên gia, khó mà đo lường, thật sự không có vị Trường Sinh chân nhân nào có thể chỉ điểm Hoàn Đan ư?"
Tam Vấn đạo nhân nghĩ thầm: Dù cho có, sợ cũng chỉ có thể là hắn.
Nghĩ đến người kia, trong lòng Tam Vấn không biết là kính hay là sợ, hoặc là cả hai.
"Dù cho Trường Sinh chân nhân cũng không cách nào chỉ cho ngươi làm sao để Hoàn Đan, huống hồ dùng tư chất của ngươi, nếu muốn tới Nhập Hóa cũng là chuyện của ba mươi, năm mươi năm sau rồi, đến lúc đó suy nghĩ vấn đề này cũng chưa muộn." Tam Vấn đạo nhân dửng dưng trả lời.
Sau đó thần sắc hắn hơi động, lại nói: "Đi thôi, Chưởng môn muốn gặp các ngươi."
Ba người ra khỏi nhà trúc, bên ngoài Cảnh Thanh đồng tử đã sớm biến thành Đằng Xà chờ đợi.
Trải qua chuyện hôm qua, Lư Thủ Nghĩa có vẻ như đã quen với thủ đoạn Tiên gia rồi nên thích ứng rất nhanh.
Chẳng qua hôm nay, Tam Vấn đạo nhân lại đi cùng với bọn họ.
Giữa biển mây trên không trung, Cảnh Thanh đồng tử lười biếng mở miệng nói: "Tiểu Tam Nhi, sợ đây là lần cuối cùng ngươi ngồi lên lưng ta rồi. Bất quá sư phụ ngươi, sư tổ ngươi ta đều từng cõng qua, toàn bộ đều chết cả, bây giờ lại đến lượt ngươi rồi."
Lư Thủ Nghĩa không ngờ Cảnh Thanh đồng tử lại gọi Tam Vấn đạo nhân như thế, bỗng nghĩ tới Cảnh Thanh đồng tử gọi bọn họ sư huynh, sém chút nữa đã bật cười.
Hắn lại không biết rằng, thật ra người trong Thanh Huyền không để ý quy củ bối phận cho lắm, chỉ vì Cảnh Thanh đồng tử không được xếp vào đệ tử chính thức, mà là yêu thú thủ sơn, lúc trước tổ sư trong Thanh Huyền vì đề phòng sau này Cảnh Thanh cậy già lên mặt, cho nên mới để hắn xưng hô mọi người trong môn phái là sư huynh, và chỉ nghe pháp lệnh từ chưởng môn.
Xà tính vốn lạnh lùng, không mấy quan tâm những chuyện khác, chẳng qua nó sống trong Thanh Huyền tiên môn đã lâu, có chút tính người, vì vậy khi nhìn thấy Tam Vấn đạo nhân như mặt trời sắp lặn, nó không kềm được mà có chút hoài cảm, nói thêm vài câu.
Cảnh Thanh kêu Tam Vấn đạo nhân là 'Tiểu Tam Nhi' là đã nhìn hắn với con mắt khác rồi.
Ý tứ trong đó, Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa khó mà hiểu được, chỉ có Tam Vấn đạo nhân mới rõ ràng, trên ngọn núi Thanh Huyền này mỗi hàng cây mỗi ngọn cỏ hắn đều có tình cảm, thực ra hắn rất không nỡ xa rời nhân gian, Cảnh Thanh vốn là yêu vật vô tình còn đối với hắn có chút hoài cảm, càng làm cho trong lòng hắn ưu sầu…
Đằng Xà đang bay vun vút trong biển mây, đột nhiên dừng lại, Cảnh Thanh nhỏ giọng nói: "Này này Tiểu Tam Nhi, nữ ma đầu đến rồi, ta phải chạy trốn thôi, ngươi tự dẫn hai người này đi gặp chưởng môn nhé."
Lư Thủ Nghĩa và Thẩm Luyện giật mình, bởi vì Cảnh Thanh khẽ run người, bọn họ lập tức ngã khỏi lưng rắn. Mà Cảnh Thanh lại không khác gì cầu vồng, xuyên qua biển mây mênh mông, chớp mắt đã không nhìn thấy tung tích.
Đang giữa bầu trời, dù thân thể bọn họ làm bằng sắt thép, bị té xuống từ trên này chắc chắn cũng phải tan xương nát thịt.
May mà tay áo phải của Tam Vấn đạo nhân đột nhiên duỗi dài ra, tựa như một dải lụa quấn lấy hai người bọn họ.
Đáp lên một chiếc chiếc thuyền mây.
Trong không trung có một giọng nói truyền tới "Con rắn chết tiệt kia, ta chỉ mượn nội đan của ngươi dùng một chút thôi, tại sao lại keo kiệt như thế, lần này đừng để cho ta tóm được, không thì ta sẽ ép ngươi phun ra tất cả Chu quả mà ngươi ăn vụng của ta."
Giọng nói này Thẩm Luyện vô cùng quen tai, chẳng qua gió trời phơ phất, biển mây mênh mông, làm sao thấy hình dáng người kia.
Giọng nói càng đi càng xa, Thẩm Luyện mới nhớ tới: đây chẳng phải là giọng nói của cô gái mà ngày đó ta gặp ở quái hà sao.
Dùng pháp lực của Tam Vấn đạo nhân, chở ba người tựa hồ hơi quá sức hắn, thuyền mây cũng không vững vàng cho lắm.
Lắc lư trái phải, may mà cuối cùng vẫn đến ngọn núi chính Thái Ất.
Tam Vấn đạo nhân quen đường dễ đi, đến thẳng đại điện.
Lần này không có Cảnh Thanh đồng tử ra mở cửa, Tam Vấn đạo nhân tự mình đẩy cửa đi vào.
Vẫn giống như lần trước, chưởng môn đạo nhân xếp bằng trên giường đá.
Lần này, trông chưởng môn đạo nhân còn trẻ hơn rất nhiều so với người bọn họ gặp hôm qua.
Tam Vấn đạo nhân lại kinh ngạc nói: "Chưởng môn sư bá, rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì." Hắn lại nhìn ra được, tuy rằng chưởng môn đạo nhân đã trở thành thanh niên, nhưng đó chính là dấu hiệu cho thấy thương thế nặng thêm.
Nguyên nhân trong này chính là... chưởng môn đạo nhân bởi vì chuyện của trăm năm trước mà bị trọng thương, tu luyện một môn bí thuật, khóa chặt tất cả sinh cơ trong cơ thể, không lộ ra nửa phần, mới khiến cho dung mạo già nua, không giống với những vị sư trưởng còn lại trong môn phái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook