Thanh Huyền
-
Quyển 1 - Chương 9: Thế tình như sương
Mới sáng sớm Thẩm Luyện đã ra khỏi nhà, nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ vì muốn tìm chút thanh tĩnh mà thôi.
Bảo là đi tìm thanh tĩnh, thật ra phía sau còn hai kẻ theo đuôi, đều là hộ viện giữ nhà của Thẩm gia.
Trong lòng Thẩm Luyện buồn cười, đây có thể xem là 'cải trang vi hành' không, phải biết rằng phủ Thanh Châu lớn như vậy, có hơn nửa sản nghiệp đều là của Thẩm gia, phần lớn sản nghiệp còn lại cũng có vô vàn mối liên hệ với Thẩm gia.
Phàm là nghành nghề kiếm nhiều tiền hoặc bị Thẩm gia lũng đoạn, hoặc phải hợp tác cùng Thẩm gia, có thể nói ở Thanh Châu này Thẩm gia cũng không khác gì vua một cõi.
Hôm nay hắn cũng được tính vào một trong những người thừa kế hợp pháp của Thẩm gia, điệu thấp ra ngoài, dùng 'cải trang vi hành' cũng không tính là quá mức.
Chỉ tiếc chí hắn không ở nơi này, bằng không trêu chọc dân nữ, làm ác bá một phương trái lại cũng có chút hay ho.
Phủ Thanh Châu phân ra nội thành và ngoại thành, nội thành có thường thành, ngoại thành lại là dựa vào thành vách của nội thành mà mọc ra nhiều chợ lẫn cửa hàng, đây cũng là một nét đặc sắc của phủ Thanh Châu, cuộc sống ở nội thành hiển nhiên cao hơn so với người ngoại thành một bậc.
Không chỉ là người nội thành cảm thấy vậy, ngay cả người ngoại thành cũng liều mạng muốn vào nội thành.
Thế nên trạch viện ở nội thành, đa phần có diện tích nhỏ hơn ngoại thành, giá tiền cũng đắt hơn rất nhiều, dù vậy vẫn cung không đủ cầu.
Đương nhiên trạch viện nội thành phần lớn đều do Thẩm gia xây dựng, sau đó bán đi với giá cao, thậm chí Thẩm gia còn nắm nhiều khế đất ở hoang địa mà nội thành chưa khai phá.
Mặc dù Thẩm Luyện chỉ biết đại khái như thế thôi, cũng không thể không khâm phục ánh mắt buôn bán của Thẩm lão gia tử, cơ hồ đã gần giống như một ít đặc tính thương mại ở xã hội hiện đại kiếp trước của hắn.
Có thể thấy đại đạo ngàn vạn, trăm sông đổ về một biển, những kẻ thông minh đa số đều nghĩ ra được một đạo trong đó.
Thẩm Luyện đi dạo từ nội thành ra ngoại thành, tuy rằng ngoại thành rộng lớn hơn nội thành không ít, nhưng lại không có vẻ đẹp ngay ngắn rõ ràng như ở nội thành, chỗ tốt chính là, ngoại thành quả thật náo nhiệt.
Hướng hắn ra chính là cửa đông nội thành, đi hướng đông mặc dù có núi, nhưng địa thế lại bằng phẳng hơn nhiều, nên bên này cũng là con đường mà thương lữ phải đi qua, trong đó tửu lâu, khách sạn nhiều vô cùng, rất huyên náo.
Tất nhiên sở dĩ hắn đi cửa đông, cũng bởi vì hôm nay đội ngũ đưa tang của Thẩm gia không đi về phía này.
Buổi sáng ra ngoài quá sớm, hắn cũng chưa ăn thứ gì, giờ phút này ngửi được mùi bánh nướng trong chợ, bất giác hơi đói bụng.
Đương nhiên hắn sẽ không đi ăn bánh nướng, mà vào thẳng một gian khách sạn, đặt tên trái lại cũng tầm thường, gọi là "Duyệt Khách Lai" (*Mừng khách đến)
Ý của nó là khách nhân tới, lòng sẽ vui vẻ, tuy thô tục, lại không mất đi chân thành…
Hắn không mang tiền, nhưng hai tên tùy tùng phía sau thì có tiền.
Thẩm Luyện không có hứng thú đi nhã gian gì cả, mà hắn đến sảnh lớn, lúc này mới sáng sớm, người không coi là nhiều, hắn kêu một bàn thức ăn ngon,
Hầu bàn tuy thấy hắn ăn mặc bất phàm nhưng cũng không dám tùy ý để hắn chọn một bàn thức ăn.
Đang muốn đi hỏi ý kiến một chút, chẳng ngờ được chưởng quỹ mặt mày hớn hở, dặn dò hắn đi nói với mấy vị bếp trưởng làm hết tất cả món sở trường mang ra.
Chưởng quỹ kia sợ Thẩm Luyện chờ đến bực, bèn dâng bánh ngon lên trước, còn đưa thêm một bình rượu ủ lâu năm.
Thẩm Luyện tuy muốn uống rượu, nhưng hiện giờ cơ thể không cường tráng gì, nên hắn mới cố nhịn, lại gọi một ấm trà xanh, chẳng qua hai tên tùy tùng cũng không dám ngồi chung với hắn, lại ngồi đợi ở một bàn ăn cách đó không xa.
Thẩm Luyện cứ từ từ dùng điểm tâm, còn chưa đợi đến khi món ăn lên, lại thấy một bóng người màu xanh từ hậu viện đi vào đại sảnh.
Người này tóc tai bù xù, tướng mạo nhếch nhác, cả người mặc chiếc áo bào xanh nhăn nheo, màu sắc u tối, cũng không biết đã bao lâu không đổi, râu mọc đầy mặt, trông rất cởi mở, chẳng qua điểm khiến người khác chú ý là chiếc mũi nhọn như mỏ ưng của hắn, cùng một đôi mắt cực kỳ trong trẻo, cho dù vóc người hắn không cao to lắm, cũng khiến cho mọi nugời có ảo giác như hạc giữa bầy gà.
Chưởng quỹ kia thấy người áo xanh, bình tĩnh không sợ, ngăn người áo xanh lại, nói rằng: "Khách quan, ngươi đã thiếu ta tiền thuê phòng ba ngày rồi, định đến khi nào mới thanh toán cho ta đây."
Người áo xanh nói: "Ở đâu ra lại nói nhảm nhiều thế, trước hết dâng cho ta rượu và thức ăn ngon nhất đây, ăn uống no say sẽ tranh luận với ngươi sau."
Chưởng quỹ không buông tha nói: "Ngươi có tiền cho người khác bán mình chôn cha, lại không có tiền trả tiền trọ cho ta, còn muốn tiếp tục ăn không, trên đời này nào có đạo lý đó."
"Tiền ta không phải là cho, mà là mua hắn làm nô, cùng lắm đến lúc đó ta bảo hắn làm công cho ngươi, bù vào tiền thuê này là được rồi."
Chưởng quỹ chống nạnh cười ta, nói: "Ngươi không lập chứng từ, cũng không biết là người nơi nào, ai biết được tiểu từ kia có phải lừa ngươi hay không? Cũng chỉ có tên đần như ngươi mới tin mấy lời nói dối này thôi."
"Ta nói ba ngày sau trở về làm trâu ngựa cho ta, tiểu tử kia chắc chắn sẽ không nuốt lời." Người áo xanh trả lời.
"Ngày hôm qua ngươi cũng nói như thế."
"Nhưng hôm nay mới là ba ngày sau."
Đây là thức ăn nhà bếp bưng lên, mùi thơm nức mũi.
Đĩa thức ăn vừa đặt xuống bàn, người áo xanh liền đi tới trước mặt Thẩm Luyện, trực tiếp cầm lên miếng thịt nóng hổi, bỏ vào miệng.
Đây là món thịt bò nướng, mặt trên dầu ăn lăn đều, cực kỳ nóng người, người áo xanh đưa thẳng vào yết hầu, mặt không đổi sắc.
Chưởng quỹ nhìn thấy người áo xanh lại dám ngồi chung với Thẩm Luyện, quả thật vừa sợ vừa tức, đang muốn đuổi hắn đi.
Không ngờ Thẩm Luyện mở miệng nói: "Lấy thêm một bộ bát đũa nữa, còn tiền thuê phòng và tiền cơm của hắn, cứ tính ghi vào giấy nợ của ta."
Chưởng quỹ không nhận ra Thẩm Luyện, lại biết hai tên hộ vệ đi chùng Thẩm Luyện chính là người của Thẩm gia, cho nên mới tỏ ra ân cần như thế.
Có cái danh nghĩa Thẩm gia này, tất nhiên chưởng quỷ sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của hắn.
Dù sao hắn chỉ cần tiền, cũng không phải thật sự mang thù với người áo xanh.
Mà thứ Thẩm gia không thiếu nhất, chính là tiền...
Người áo xanh ăn thịt, rồi cầm bình rượu lên nốc ừng ực vào bụng, cả bình rượu ủ lâu năm kia chớp mắt đã thấy đáy.
Hắn bất mãn nói: "Được lắm tên gian thương này, một bình rượu lại ít như vậy, đổi cho ta một bình khác, phải mười bình."
Chưởng quỹ nhìn Thẩm Luyện một cái, Thẩm Luyện gật đầu đồng ý.
Chỉ một lúc sau, mười bình rượu ngon đã dâng lên.
Người áo xanh mở bình ra, ngửi một cái, mắng: "Thứ gì thế này, lại thay nước lã vào để lừa gạt ta à, đổi lại rượu khi nãy, cũng phải mười bình."
Trong lòng chưởng quỹ thầm oán người áo xanh làm thịt tên Thẩm Luyện coi tiền như cỏ rác này, nhưng trên mặt lại cười mũm mỉm nói: "Rượu lúc nãy, chính là rượu Hoa Điêu mà tiểu điếm bí chế, trữ hàng cũng không nhiều."
Người áo xanh chỉ tay về phía Thẩm Luyện, nói: "Ngươi cái tên lão quan này, sợ vị công tử đây không trả nổi tiền rượu cho cái tiệm nát của ngươi sao?"
Thẩm Luyện mở miệng nói: "Cứ mang rượu khi nãy ra, có bao nhiêu mang ra bấy nhiêu."
Chưởng quỹ đành phải gật đầu đồng ý, đi bảo tiểu nhị mang rượu trên bàn xuống, đổi lại loại rượu Hoa Điêu hiếm có kia.
"Tiểu tử tốt, ta nhìn ngươi nhã nhặn thanh tú, lại là hạng người khí phách can vân, đáng tiếc để cho ta gặp tên tiểu tử kia trước, đáng tiếc, đáng tiếc!" người áo xanh rung đùi đắc ý.
"Ta mời ngươi dùng bữa uống rượu, thì tất nhiên là không thiếu chút tiền này, tình đời như sương, có một nghìn văn, cho người khác một văn, so với có một văn, cho người khác một văn, hiệu quả cố nhiên giống nhau, tình nghĩa lại có khác, ngươi cần gì phải đánh giá ta cao thế." Thẩm Luyện cười nhạt một tiếng.
Ánh mắt trong trẻo của người áo xanh lại càng sáng hơn, dùng chiếc đũa gõ lên bát sứ, âm điệu du dương, khen bảo: "Hay cho câu "Tình đời như sương", không ngờ một người trẻ tuổi như ngươi lại nói ra được lời thế này."
"Đây không phải ta nói, mà là câu nói của một vị tiên sinh tên Cổ Long, vị đại ca này chịu nghe hết toàn văn chứ."
"Khoan đã, đây hẳn là lời tinh diệu, phải đợi rượu đến mới được!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook