Thanh Huyền
-
Quyển 1 - Chương 22: Nhạn điệp thành hai cánh
Thẩm Luyện ở bên cạnh chăm chú theo dõi cuộc chiến giữa hai vị cao thủ giang hồ võ công đã đạt tới cảnh giới nhập Đạo, thật sự thu hoạch được rất nhiều.
Thần hồn hắn mạnh mẽ hơn cả hai người kia, có thể xuất khiếu dạ du.
Chỉ dùng thần xem, không dùng mắt nhìn thì có thể cảm nhận rõ ràng thực lực mạnh yếu giữa hai người.
Gió lốc không hết ngày, mưa rào không hết sáng, đây vốn là đạo lý tự nhiên.
Nhưng công lực của Lăng Xung Tiêu quá tinh chuẩn, hơi giơ tay nhấc chân cũng có sức mạnh của hổ báo sài lang, giống như thác nước chảy từ núi cao, lực lượng mạnh mẽ chưa thấy suy giảm.
Người áo xanh đã sắp thua, nếu không nhanh chóng đánh trả sẽ lập tức rơi vào tiết tấu của Lăng Xung Tiêu, đến lúc đó hắn cũng giống như hồ điệp vướng vào mạng nhện, không thoát ra được.
Ánh mắt của Thẩm Luyện một mực đặt trên thân người áo xanh, linh giác của hắn đã tăng cao tới cực hạn, có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần của người áo xanh đang liên tục tăng lên trong trận quyết đấu này.
Đây là thành quả đạt được lúc người áo xanh sinh tồn trong bão cát ở Đại Mạc, bổi dưỡng ra được khí chất của cao thủ, có thể bộc phát trong nghịch cảnh.
Đặc biệt là trải qua một phen rèn luyện sinh tử càng giúp cho người áo xanh tẩy tẫn duyên hoa (*rửa sạch phấn hoa).
Sau lưng người áo xanh bắt đầu sinh ra một cái túi khí nhỏ, nội tạng vang lên âm thanh sấm nổ đùng đùng.
Thẩm Luyện có thể cảm nhận được nội khí trên cơ thể người áo xanh đang dâng lên liên tục.
Hai móc sắt lớn lúc đầu xuyên qua xương bả vai của người áo xanh, ầm ầm văng ra, tựa như hai vầng trăng khuyết, cả hai đồng thời giết về phía Lăng Xung Tiêu.
Hai móc sắt này chuyển động vô cùng nhanh.
Thẩm Luyện tập trung tinh thần, mi tâm tổ khiếu hiện ra hào quang màu trắng, giống như có thêm một con mắt.
Hắn phảng phất như thần hồn xuất khiếu, lại giống như không hề xuất khiếu.
Tinh thần liên tục kéo lên cao, thế giới bên ngoài đã biến thành màu trắng bạc. Dưới cảm nhận của hắn, tốc độ của hai cái móc sắt kia càng lúc càng chậm, hắn có thể thấy rõ vết máu còn dính trên đó, tuy rằng bị nhiễm lên trắng bạc, nhưng độ đậm nhạt vẫn có chút khác biệt.
Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh,
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.
(*Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, kiếm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương,
Trong mười bước giết người bén nhạy, nên đâu cần vạn dặm trường chinh.)
Người áo xanh đang tiến vào một loại trạng thái mà hắn chưa bao giờ đạt tới, tinh thần hắn liên tục tăng lên, giống như sắp chạm đến vầng trăng cô tịch trên bầu trời.
Vầng trăng kia rất cô đơn, cũng rất lạnh lẽo.
Tỉnh rượu thường ngồi trước hoa, say rồi lại nằm dưới trăng mà ngủ.
Người áo xanh giống như một con bướm uống say, lại giống như chim nhạn trong cơn giông bão, thất tha thất thểu, điên đảo ngã nghiêng, tựa như sóng biển.
Thân pháp này chính là sát chiêu mà hắn tập được ở Đại Mạc. Cho dù võ công cái thế, cũng phải bị hắn dùng thân pháp này tiếp cận, khó mà tránh né, cuối cùng chết trên tay hắn.
Trước giờ cao thủ quyết đấu thì thắng thua chỉ trong chốc lát, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống đánh tới mấy ngày mấy đêm.
Nhưng hai người này lại khác, Lăng Xung Tiêu phá tan 'Huyền Quan Nhất Khiếu' đạt tới cảnh giới hàng Bạch Hổ của Đạo gia, dù là thể lực hay nội khí đều sâu không thấy đáy, huyền diệu dị thường, khó mà nói hết.
Còn người áo xanh cũng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thể nội chu thiên, tự thành một vòng tuần hoàn, bằng vào đấu pháp di động liên tục không công kích của hắn, kỳ thật cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian dài.
Chẳng qua người áo xanh biết rằng, nếu cứ thế này thì tinh thần hắn sẽ dần yếu đi, tất nhiên lộ ra kẽ hở, thậm chí đến phút cuối sẽ không còn cơ hội dùng 'Diệt Thần Kiếm' nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy thực lực mạnh yếu giữa mình và Lăng Xung Tiêu nên mới không lạc quan một cách mù quáng.
Lúc nội khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đã chấn bay hai móc sắt xuyên trong xương bả vai, tâm thần của người áo xanh rốt cuộc tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.
Thân thể tựa như bướm bay nhạn lượn, tinh khí khắp cơ thể giống như đều tập trung vào một điểm.
Hắn bước lấy những nhịp chân huyền diệu, thân thể lảo đảo, giống như sẽ lập tức bị kình lực của Lăng Xung Tiêu đánh trúng bất cứ lúc nào, tan xương nát thịt.
Hai móc sắt kia bay đến trước mặt Lăng Xung Tiêu, chỉ thấy Lăng Xung Tiêu miệng phun xuân lôi, một luồng bạch khí ầm ầm phá tan móc sắt, khiến cho nó đứt thành hai đoạn.
Trong lòng Thẩm Luyện chấn động, thật sự không ngờ rằng sức người cũng có thể mạnh đến mức độ này.
Hai kẻ này vẫn chưa được xem như người trong Tiên gia, hắn nghĩ đến thần hồn mình xuất khiếu có thể ngưng tụ nguyệt quang, hóa ra thân thể hư huyễn, giống như từ hư biến thực, vậy há chẳng phải là tụ được tan được, thần thông diệu dụng, đó mới thật sự là thủ đoạn Tiên gia.
Cho dù thủ đoạn của người trong giang hồ có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không cách nào tổn thương cho thần hồn có chất vô hình.
Hơn nửa hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, thực ra tính cả chủ nhân trước cũng mới không quá hai năm, vậy mà đã có được thần hồn lợi hại hơn Lăng Xung Tiêu và người áo xanh, như vậy quyển công pháp này, sợ rằng lai lịch cũng không thể kinh thường.
Bởi vì hắn biết nếu như Lăng Xung Tiêu thật sự có thủ đoạn thần hồn xuất khiếu, lấy tuổi tác và kiến thức của hắn, chỉ e đã sớm tu thành thần thồn, không tới mức phải khổ sở vật lộn với người áo xanh.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Luyện cảm thấy chấn động mà hai người kia mang lại đã không còn mãnh liệt như ban đầu.
Nhưng tình thế trong sân, cũng sẽ không thay đổi vì suy nghĩ của Thẩm Luyện.
Chưởng pháp của Lăng Xung Tiêu không phải là bất kỳ loại võ học tinh thần huyền ảo nào, mà là Trường Giang Tam Điệp Lãng thường thấy trong giang hồ.
Chẳng qua võ học hắn quá cao cường, trong giang hồ cũng khó tìm đối thủ, Trường Giang Tam Điệp Lãng này vào tay hắn lại từ tầm thường trở nên thần kỳ, sóng trước chưa tan, sóng sau đã tới, sóng sau cao hơn sóng trước, không thấy ngừng lại.
Tuy khoảng cách giữa hai người trước sau không tới năm bước, nhưng người áo xanh chưa đến trước mặt Lăng Xung Tiêu, thì lại phải chạy mười mấy bước để tránh đòn.
Dù Tây Thiên xa đến đâu, cũng có lúc lôi âm truyền đến.
Huống chi là chút ít khoảng cách này.
Người áo xanh càng tới gần, càng chịu áp lực lớn hơn.
Đến khi chỉ còn cách một bước, hai vai run run, giống như hồ điệp đập cánh bay lên, muốn chống lại bão táp, dùng hết một tia tinh thần cuối cùng.
Hắn đưa tay phải ra, hóa thành kiếm chỉ ác liệt sắc bén.
Dùng võ công của hắn, một chiêu kiếm chỉ đã không thua gì trường kiếm sắt thép thật sự rồi.
Chiêu kiếm này không có bất kỳ dấu vết gì, tựa như linh dương móc sừng, khó mà tránh né.
Lăng Xung Tiêu vốn muốn lao về phía trước đánh ra một chưởng, lại sắp phải bị người áo xanh điểm trúng huyệt Lao Cung giữa lòng bàn tay.
Một khi điểm trúng, kiếm khí ác liệt của người áo xanh sẽ theo đó mà vào, tệ nhất là phế bỏ kinh mạch cánh tay hắn, khiến cho hắn bán thân bất toại.
Thế nhưng một chưởng này của Lăng Xung Tiêu đi đến nửa đường, cánh tay lại trở nên mềm nhũng, giống như linh xà vặn xẹo, nhẹ nhàng lắc một cái, thế mà lại né được kiếm chỉ, cổ tay quấn lên người áo xanh.
Người áo xanh dùng thân pháp lợi hại tiếp cận Lăng Xung Tiêu, hiển nhiên là muốn được ăn cả ngã về không, tuyệt đối không thể cứ thế này mà lùi bước.
Hai mắt hắn bắn ra thanh quang, ánh mắt tựa như một chiếc đèn xanh đột nhiên bốc lửa.
Đôi mắt chảy ra máu tươi, thanh quang lại chiếu lên người Lăng Xung Tiêu.
Giống như có một luồng gió lạnh thổi tới, đôi chân mày linh động của Lăng Xung Tiêu bỗng nhiên cứng đờ.
Thẩm Luyện nhìn thấy lúc này người áo xanh đã không còn quan tâm tới thần hồn bị thương nữa, muốn đổi lấy một cơ hội khiến cho Lăng Xung Tiêu dừng lại trong nháy mắt.
Cơ hội phân thắng bại đã xuất hiện, người áo xanh chắc chắn sẽ không để lỡ mất.
Tay trái của hắn ầm ầm xuất chưởng, giống như sớm đã chuẩn bị từ trước, thuận thế mà phát ra.
Một chưởng này gọi là "Hỏa Trung Thủ Lịch" (*Lấy hạt dẻ trong lò lửa).
Xem mục tiêu như đang ở trong lửa, nên cần phải dùng chưởng pháp nhanh như chớp mà đánh vào điểm yếu của đối phương.
Muốn luyện thành chưởng pháp này, buộc phải tưởng tượng trên tay mình giống như đang bắt lửa, không được lưỡng lự, chỉ tiến không lùi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook