Thanh Hoa Bắc Đại
-
Chương 6
Thanh Hoa Bắc Đại (9+10/23)
9.
Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì đồng phục hơi bẩn một chút.
Trên mặt cũng có thêm vài vết trầy xước.
Nhưng so với người đang nằm bẹp dí dưới đất kia thì trông vẫn còn xinh xắn, đáng yêu chán.
Tôi rửa mặt rồi ra khoan thai đi ra khỏi quán net.
Bây giờ trời đã tối hẳn. Mở điện thoại ra, tôi phát hiện hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Mẹ tôi, thầy Lưu, Lý Tĩnh Thu,…
Tôi nhìn lướt qua, cảm thấy hơi mệt.
Trong lòng buồn bực, phiền não, tôi do dự một lát rồi đi đến cửa hàng tạp hoá bên kia đường, mua bao thuốc lá.
Tôi ngồi ở ghế đá cạnh công viên, loay hoay châm điếu thuốc đầu tiên.
Thực ra, tôi ghét nhất là mùi thuốc lá. Bởi vì cha tôi là một người nghiện thuốc, cuối cùng, ông vì nó mà bị ung thư phổi rồi qua đời.
Ngày ấy, vào thời điểm căng thẳng và gay go nhất của kỳ thi đại học, tôi đã học hút thuốc.
Nhưng rất nhanh sau đó đã bỏ thuốc rồi. Cho đến bây giờ, đã rất lâu rồi tôi chưa đụng đến nó nữa.
Châm điếu thuốc thứ hai, ngón tay tôi hơi run rẩy.
Mỗi lần hút vào một hơi đều cảm thấy hơi buồn nôn.
Nhưng tôi vẫn cố hút tiếp. Đến điếu thuốc thứ ba, trong làn khói mập mờ trước mắt, tôi thấy Tống Tri Diên.
Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của tôi lại là hoảng sợ, bối rối.
Sau vài giây nhìn nhau, tôi vẫn cố chấp hút thêm một hơi nữa.
Phải, bây giờ trong mắt cậu ấy, tôi không chỉ là kẻ bỏ thi. Tôi còn là con bé giang hồ suốt ngày chỉ biết trốn học, đánh nhau, hút thuốc.
Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy bình thản hơn. Chuyện đã rồi thì cứ mặc nó thôi.
Tôi hất cằm về phía cậu, nói: “Học bá, trùng hợp quá.”
Cậy ấy chậm rãi đi về phía tôi. Hình như không quen với khói thuốc lá, cậu hơi nhíu mày.
Tôi dứt khoát vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, di chân dập thuốc.
Tống Tri Diên từ trên cao nhìn xuống tôi. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào gương mặt cậu, phác lên vẻ lạnh lùng, xa cách, hệt như lần đầu tôi gặp cậu.
"Mọi người đều đang tìm cậu." Cậu ấy thản nhiên nói.
Tôi không quan tâm, "ồ" lên một tiếng cho có lệ.
"Sao lại tắt điện thoại thế?" Cậu vẫn tiếp tục hỏi tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, nói: “Điện thoại tớ hết pin rồi.”
Không khí đột nhiên rơi vào thinh lặng.
Ngay cả thành phố phía nam này, đêm mùa thu đã có một chút hơi lạnh rồi.
Ngọn gió heo may lướt qua, tôi không thể không rùng mình run rẩy.
Tống Tri Diên vẫn cứ đứng trước mặt tôi, không có ý gì là sắp rời đi.
Cuối cùng, tôi mất kiên nhẫn, hỏi: "Cậu không về nhà à?"
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, vẫn là ánh mắt sâu hun hút không ẩn chứa bất cứ cảm xúc gì ấy.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy hơi giận.
Tôi cắn răng, cười lạnh: "Thế nào? Nhìn tớ nhếch nhác, cậu hẳn là buồn cười lắm nhỉ?”
Vừa dứt lời, đáy mắt cậu hình như có gì đó hơi dao động. Cậu cụp mắt, đưa cho tôi một túi nhỏ rồi nói: “Thuốc trị thương.”
Dừng lại một chút, cậu đột nhiên gọi tên tôi.
"Tô Huân."
Gió đêm thốc vào mặt, tôi tỉnh táo hẳn ra, lại nghe thấy âm thanh trong như suối bên tai: "Cậu gặp chuyện ấm ức gì, có thể nói với tớ."
10.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Hơi lạnh vụt qua khiến mắt tôi khô khốc.
Tôi theo bản năng cúi đầu xuống, tầm mắt lại mơ hồ chìm trong làn nước.
Có gì đó chảy ra từ hốc mắt tôi, “bộp” một tiếng rơi xuống mu bàn tay, lạnh lẽo.
Bên cạnh tôi vang lên tiếng kéo khoá áo, một giây sau, bóng tối bao trùm, mũi tôi tràn ngập mùi bạc hà thanh mát.
Tống Tri Diên phủ áo khoác đồng phục lên đầu tôi.
Tôi không hề muốn khóc.
Như một đứa trẻ khi bị thương dẫu chẳng hề đau đớn nhưng chỉ cần gặp mẹ là sẽ oà lên nức nở, tôi, Tô Huân 25 tuổi trong cơ thể của tuổi 17 cũng không thể kìm được dòng nước mắt tủi hờn, ấm ức ấy.
Trong màn đêm đen đặc, nước mắt tôi vẫn trào ra không ngừng.
Quay về lớp 12 thế này, tôi chẳng sợ bất cứ điều gì cả. Những tổn thương từ gia đình, những lời mắng mỏ của thầy cô, những đứa học sinh ngỗ ngược gây rối, tất cả tôi đều không may mảy sợ hãi.
Nhưng đối mặt với tương lai, tôi vẫn bất lực, sợ hối tiếc, sợ bỏ lỡ cơ hội. Tôi vẫn hoang mang, mệt mỏi và kiệt cùng sức lực như một học sinh cuối cấp vốn phải thế.
Đêm thu se lạnh, tôi ôm chặt lấy cánh tay mình, khoác lên chiếc áo đồng phục, thì thầm trong bóng tối như thể chỉ để hai người nghe thấy.
Lời tôi nói, như một câu tuyên thệ với chàng trai trước mặt, lại như khẳng định với chính mình.
"Tống Tri Diên, lần sau, tớ nhất định sẽ đuổi kịp cậu.”
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng lại nghe được một giọng nói mềm mại, với một giọng điệu dịu dàng: “Ừ, tớ chờ cậu.”
9.
Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì đồng phục hơi bẩn một chút.
Trên mặt cũng có thêm vài vết trầy xước.
Nhưng so với người đang nằm bẹp dí dưới đất kia thì trông vẫn còn xinh xắn, đáng yêu chán.
Tôi rửa mặt rồi ra khoan thai đi ra khỏi quán net.
Bây giờ trời đã tối hẳn. Mở điện thoại ra, tôi phát hiện hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Mẹ tôi, thầy Lưu, Lý Tĩnh Thu,…
Tôi nhìn lướt qua, cảm thấy hơi mệt.
Trong lòng buồn bực, phiền não, tôi do dự một lát rồi đi đến cửa hàng tạp hoá bên kia đường, mua bao thuốc lá.
Tôi ngồi ở ghế đá cạnh công viên, loay hoay châm điếu thuốc đầu tiên.
Thực ra, tôi ghét nhất là mùi thuốc lá. Bởi vì cha tôi là một người nghiện thuốc, cuối cùng, ông vì nó mà bị ung thư phổi rồi qua đời.
Ngày ấy, vào thời điểm căng thẳng và gay go nhất của kỳ thi đại học, tôi đã học hút thuốc.
Nhưng rất nhanh sau đó đã bỏ thuốc rồi. Cho đến bây giờ, đã rất lâu rồi tôi chưa đụng đến nó nữa.
Châm điếu thuốc thứ hai, ngón tay tôi hơi run rẩy.
Mỗi lần hút vào một hơi đều cảm thấy hơi buồn nôn.
Nhưng tôi vẫn cố hút tiếp. Đến điếu thuốc thứ ba, trong làn khói mập mờ trước mắt, tôi thấy Tống Tri Diên.
Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của tôi lại là hoảng sợ, bối rối.
Sau vài giây nhìn nhau, tôi vẫn cố chấp hút thêm một hơi nữa.
Phải, bây giờ trong mắt cậu ấy, tôi không chỉ là kẻ bỏ thi. Tôi còn là con bé giang hồ suốt ngày chỉ biết trốn học, đánh nhau, hút thuốc.
Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy bình thản hơn. Chuyện đã rồi thì cứ mặc nó thôi.
Tôi hất cằm về phía cậu, nói: “Học bá, trùng hợp quá.”
Cậy ấy chậm rãi đi về phía tôi. Hình như không quen với khói thuốc lá, cậu hơi nhíu mày.
Tôi dứt khoát vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, di chân dập thuốc.
Tống Tri Diên từ trên cao nhìn xuống tôi. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào gương mặt cậu, phác lên vẻ lạnh lùng, xa cách, hệt như lần đầu tôi gặp cậu.
"Mọi người đều đang tìm cậu." Cậu ấy thản nhiên nói.
Tôi không quan tâm, "ồ" lên một tiếng cho có lệ.
"Sao lại tắt điện thoại thế?" Cậu vẫn tiếp tục hỏi tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, nói: “Điện thoại tớ hết pin rồi.”
Không khí đột nhiên rơi vào thinh lặng.
Ngay cả thành phố phía nam này, đêm mùa thu đã có một chút hơi lạnh rồi.
Ngọn gió heo may lướt qua, tôi không thể không rùng mình run rẩy.
Tống Tri Diên vẫn cứ đứng trước mặt tôi, không có ý gì là sắp rời đi.
Cuối cùng, tôi mất kiên nhẫn, hỏi: "Cậu không về nhà à?"
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, vẫn là ánh mắt sâu hun hút không ẩn chứa bất cứ cảm xúc gì ấy.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy hơi giận.
Tôi cắn răng, cười lạnh: "Thế nào? Nhìn tớ nhếch nhác, cậu hẳn là buồn cười lắm nhỉ?”
Vừa dứt lời, đáy mắt cậu hình như có gì đó hơi dao động. Cậu cụp mắt, đưa cho tôi một túi nhỏ rồi nói: “Thuốc trị thương.”
Dừng lại một chút, cậu đột nhiên gọi tên tôi.
"Tô Huân."
Gió đêm thốc vào mặt, tôi tỉnh táo hẳn ra, lại nghe thấy âm thanh trong như suối bên tai: "Cậu gặp chuyện ấm ức gì, có thể nói với tớ."
10.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Hơi lạnh vụt qua khiến mắt tôi khô khốc.
Tôi theo bản năng cúi đầu xuống, tầm mắt lại mơ hồ chìm trong làn nước.
Có gì đó chảy ra từ hốc mắt tôi, “bộp” một tiếng rơi xuống mu bàn tay, lạnh lẽo.
Bên cạnh tôi vang lên tiếng kéo khoá áo, một giây sau, bóng tối bao trùm, mũi tôi tràn ngập mùi bạc hà thanh mát.
Tống Tri Diên phủ áo khoác đồng phục lên đầu tôi.
Tôi không hề muốn khóc.
Như một đứa trẻ khi bị thương dẫu chẳng hề đau đớn nhưng chỉ cần gặp mẹ là sẽ oà lên nức nở, tôi, Tô Huân 25 tuổi trong cơ thể của tuổi 17 cũng không thể kìm được dòng nước mắt tủi hờn, ấm ức ấy.
Trong màn đêm đen đặc, nước mắt tôi vẫn trào ra không ngừng.
Quay về lớp 12 thế này, tôi chẳng sợ bất cứ điều gì cả. Những tổn thương từ gia đình, những lời mắng mỏ của thầy cô, những đứa học sinh ngỗ ngược gây rối, tất cả tôi đều không may mảy sợ hãi.
Nhưng đối mặt với tương lai, tôi vẫn bất lực, sợ hối tiếc, sợ bỏ lỡ cơ hội. Tôi vẫn hoang mang, mệt mỏi và kiệt cùng sức lực như một học sinh cuối cấp vốn phải thế.
Đêm thu se lạnh, tôi ôm chặt lấy cánh tay mình, khoác lên chiếc áo đồng phục, thì thầm trong bóng tối như thể chỉ để hai người nghe thấy.
Lời tôi nói, như một câu tuyên thệ với chàng trai trước mặt, lại như khẳng định với chính mình.
"Tống Tri Diên, lần sau, tớ nhất định sẽ đuổi kịp cậu.”
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng lại nghe được một giọng nói mềm mại, với một giọng điệu dịu dàng: “Ừ, tớ chờ cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook