Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc
15: Không Nhìn Thấy Người Thật Làm Sao Mà Chế Tác


Thanh Hoa lúc này cầm tới năm lượng bạc cũng không ít, Bạch đại nương tử thưởng cho Thanh Hoa chút bạc vụn để đi mua kim khâu.

Trong tay lăn lộn mấy khoả bạc vụn, Thanh Hoa liền nói " A Đào nương tử, cô nương giúp ta đổi bạc vụn thành tiền đồng đi"
A Đào nhìn nàng một cái, liền nhận lấy bạc vụn của Thanh Hoa đi đến chưởng quỹ đổi tiền, tiểu nữ tử này cũng thật cẩn thận, biết một nữ tử mang theo bạc vụn khẳng định dễ bị ngấp nghé, đổi thành tiền đồng xác thực an toàn hơn
Thanh Hoa thích bạc vụn, nàng cũng thích chuỗi văn tiền, bỏ trong ngực càng thêm an tâm.

Bạch Lăng nhìn nàng chuỗi tiền đồng nở nụ cười bỉ ổi, vừa rồi có ý định tìm tòi nghiên cứu tâm tư Thanh Hoa cũng tan thành mây khói, lại sai người đưa vải cho nàng.

Thanh Hoa lại nói " Không vội, đưa ta đi Tuý Nguyệt Các nhìn dung mạo hoa khôi sau đó hãy quyết định"
Dáng dấp hoa khôi kia nàng không biết rõ, liền muốn nàng nhận vải sao? Tốt xấu cũng phải xem người thế nào rồi mới quyết định sẽ may loại y phục nào.

A Đào nghe xong con mắt trợn to, ngạc nhiên nói " Giỏi cho một muội tử lớn gan, Tuý Nguyệt Các là nơi nào mà cô nương muốn tới hả?"
Thanh Hoa nói " Làm gì mà lớn tiếng như vậy? To đau hết cả đầu, Túy Nguyệt Các thì sao, liền nhìn thôi không làm gì cả"
Bạch Lăng ngồi một bên cầm tách trà thưởng thức, cười hừ một tiếng " Chính là đi cũng không gặp được.


hoa khôi kia không dễ cho cô nương gặp.

bao nhiêu người mang hoa cùng vàng bạc tới còn không thấy được, dựa vào cô nương?"
"Cái gì?" Thanh Hoa một mặt mờ mịt " Vậy cô nương nói ta may y phục thế nào?"
Khóe miệng Bạch Lăng mang theo hứng thú cười nhạt " Vậy thì phải xem bản lãnh của cô nương, dù sao cô nương cũng đã ký hiệp ước, ta chỉ chờ y phục cô nương chế tác thành, còn chuyện khác cô nương tự nghĩ cách" Nói xong, thần sắc trên mặt cười trên nỗi đau người khác, nhìn giống như trêu chọc trẻ con, có chút ác liệt lại hơi non nớt.

Thanh Hoa hít một hơi " Ta phát hiện con người cô nương không tốt"
Trước đó còn cảm thấy Bạch đại nương tử cao cao tại thượng mang theo kiêu căng quý môn tiểu thư, lúc này Thanh Hoa cảm giác mình lột ra bản chất chân thật của Bạch Lăng.

Bạch Lăng không nói nhiều, chỉ là từ trong ngực lấy ra một chiếc quạt xếp, dùng quạt che khuất nửa gương mặt, cũng ngăn trở nụ cười ngày càng mở rộng lợi hại.

Thanh Hoa cứ như vậy bị người trong hãng buôn vải mờ ra ngoài, quả nhiên có chút mơ hồ, dạng này cũng được sao? Người đều không nhìn thấy làm sao thiết kế được, Bạch đại nương tử không khỏi quá đáng ghét, cho nàng cái nan đề này.

Đang nghĩ ngợi biện pháp, Thanh Hoa cúi đầu không cẩn thận, liền cùng một người chính diện va chạm, một cỗ khí tức thanh lãnh luồn vào xoang mũi, cái mũi Thanh Hoa bị đụng đau đến thở dốc vì kinh ngạc, bận bịu??? không nghĩ ngợi trong miệng luôn xin lỗi " Xin lỗi, xin lỗi, ta nhất thời không nhìn rõ đụng phải cô nương!.


"
Vừa nói vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một khuôn mặt hiền hoà, đuôi mắt cong lên trên nước da trắng trẻo, liền kêu " Đây không phải là Ngôn đại nương tử sao?"
Ngôn Ngọc cũng không nghĩ lại bị tiểu nữ tử đụng phải, lần trước Thanh Hoa cho cô ấn tượng không khả quan, không muốn nói chuyện nhiều liền lạnh nhạt nói " Không sao" Nói rồi muốn đi.

Thanh Hoa lần này không có kéo áo Ngôn đại nương tử, nàng nhớ kỹ người này lần trước bị kéo áo tự nhiên nổi giận đùng đùng, lúc này chỉ thoáng nghiêng thân, ngăn cản đường đi Ngôn Ngọc.

Ngôn Ngọc bị cản đường vẫn như cũ một khuôn mặt băng lãnh " Còn có chuyện gì?"
"Ngôn đại nương tử, lúc này ta có chút dư dả, lần trước cô nương giúp ta, ta cũng phải đáp lễ lại, cái nào ra cái đó" Thanh Hoa không thích cảm giác mắc nợ nhân tình, nếu không phải lần trước Ngôn Ngọc trợ giúp, nàng hiện tại cũng không có được cơ hội tốt như vậy.

Luồn tay vào ngực sờ một cái, vốn là muốn lục mấy lượng bạc vụn.

nàng là một hương dã nha đầu, tặng một ít bạch vụn coi như cũng đủ, Thanh Hoa tuy lòng tràn đầy không đành, nhưng hiện tại cũng chỉ có cái này để cho, không thì còn có thể như thế nào.


Không nghĩ thật đúng giúp nàng tìm ra cách khác.

Nàng sờ được một khối ngàn tầng khô dầu mang theo
Có bánh bột ngô, trong nháy mắt không nỡ bỏ ngân lượng, Thanh Hoa mận khô dầu ra, đối với Ngô Ngọc nói " Vị đại nương tử này, ta là một muội tử không tài vật, khối bánh này ăn ngon cực, coi như ta cám ơn cô nương giúp ta lần trước, cô nương chớ có ngại.

"
Ngôn Ngọc không nghĩ nhận, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với muội tử này, lấy khăn từ trong ngực cầm lấy bánh dầu của Thanh Hoa rồi bao lại, tựa như khô dầu kia không sạch sẽ, nếu không phải muốn kết thúc nhanh chóng cô vốn không muốn nhận lấy.

Thanh Hoa cũng không để ý, dù sao đối phương cũng nhận rồi, quay đầu vứt đi nàng cũng không xen vào, chính là lúc này bụng đói cồn cào, phải về nhà lấy hai cái ăn cho no bụng.

Hai người cho nhận khô dầu xong thì không còn lời nào để nói, Ngôn Ngọc xoay người rời đi, khăn quấn khô dầu tuỳ ý nhét vào trong ngực, Thanh Hoa cũng không ngăn cản cô, đại lộ hai hướng, tâm lý bực bội cũng nhẹ nhõm không ít
Vỗn nghĩ đến đầu ngõ sẽ gặp lại Điền Chân, nhưng Thanh Hoa vừa đi tới liền thấy một quầy hàng rách nát nhỏ xíu nằm trên vỉa hè, một a tỷ mặc đồ rách rưới ngồi trước quầy, giày cỏ trên chân cũng rách te tua, nhìn cách ăn mặc này còn thiếu cái chén bẻ là thành ăn mày.

Trên sạp hàng đặt mấy tờ giấy nhăn nhúm, mơ hồ nhìn qua trông như là hoạ màu, cũng không biết bao nhiêu ngày chưa bán được, giấy vẽ không có chỗ để đã hơi ẩm, màu hoạ trên đó cũng mờ dần.

A Tỷ thấy Thanh Hoa nhìn cô, liền nói " Tiểu nữ tử này mua mấy tấm tranh vẽ đi?"
Thanh Hoa chính là muốn đi qua, chỉ nghe thấy tiếng hoa khan cùng hơi thở mong manh, a tỷ vội vàng xông lên đi vào cánh cửa nhỏ ở phía sau, nhà cửa tan hoang ngay cả cửa cũng không đóng lại, Thanh Hoa hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn, liền nhìn thấy a tỷ vuốt lưng cho muội tử cô để nàng thuận khí.


"Cửu nương uống nước đi, kiên nhẫn một chút, qua mấy ngày tỷ kiếm được ngân lượng dẫn muội đi xem bệnh" a tỷ ôn nhu an ủi muội tử nằm trên giường, hai người nhìn qua là một đôi phụ phụ, trong nhà nghèo nàn rách nát cùng cực, tương đương Thanh gia lúc Thanh hoa mới xuyên không vào, ngay cả ván giường mà muội tử nằm đều là tấm ván gỗ bàn bạc trải dưới đất mà thôi, căn bản không ngăn được hàn khí.

Cửu nương ho khan nghiêm trọng, sắc mặt nhìn qua vàng như nến cùng xanh xao, trên mặt cũng gầy gỗ không có chút thịt, chậm rãi nói " Triệu Mộc, đều làm muội hại tỷ, kiếm được bạc cũng đừng gọi đại phu cho muội, không bằng giữ lấy, chờ muội ra đi tỷ dùng tiền thừa tìm một muội tử mới kết thân cùng tỷ"
Triệu Mộc nghe thấy chua xót giận dỗi" Cửu nương tỷ không cho phép muội nói những lời như vậy.

đời này của Triệu Mộc chỉ cưới một thê tử, muội muốn đi thì tỷ cả đời sống cô độc, để muội ở trên trời đau lòng tỷ!"
Thanh Hoa đứng ở bên ngoài, cánh cửa nhỏ căn bản không ngăn được bi tình bên trong tràn ra, Thanh Hoa không phải người tâm địa sắt đá, nghe thấy ngoại trừ hơi cẩu huyết, nhưng thực sự sinh ra đồng tình với đôi phụ phụ số khổ này, cúi đầu nhìn mấy bức tranh bạc màu sắp rách tới nơi cũng không ai mua, đột nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ.

Chờ Triệu Mộc từ trong phòng đi ra, liền thấy Thanh Hoa còn đứng đó thì ngoài ý muốn, cô tiếp đãi không chu đáo, đồ trên sạp hàng cũng kém, Triệu Mộc rất rõ ràng, vị muội tử lại vì sao không quay đầu rời đi, còn đứng ở sạp hàng chờ cô sao?
Thanh Hoa cúi đầu nhìn mấy bức tranh kia, phát hiện Triệu Mộc có tài, mấy bức tranh đều vẽ mỹ nữ, có xinh đẹp diễm lệ cũng có uyển ước phong tình, nếu không phải đã bị nhăn nhúm, thì hình ảnh nữ tử càng thêm động lòng người.

Nàng liền hỏi" Vị a tỷ này, không biết!.

Cô nương có thể hoạ một bức tranh của hoa khôi Tuý Nguyệt Các không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương