Thánh Đường
-
Chương 40: Không được ức hiếp tiểu Linh Linh
Triệu Lăng Huyên lập tức chạy tới, Ngũ Chuyển Linh Tê và Tiểu Linh vừa đánh qua một trận, lúc này…
Hỏa Loan hiển nhiên cũng cảnh giác không thua gì hai người, nhưng một chút khí lực cũng không có. Ngũ Chuyển Linh Tê từng bước tới gần, Vương Mãnh thì đang phán đoán làm thế nào để đối phó với đầu Linh Tê này. Ngũ Chuyển rồi, da dày thịt béo, hơn nữa không có nơi yếu hại rõ ràng. Đây đúng là loại hình yêu thú mà Vương Mãnh khó đối phó nhất hiện tại.
Triệu Lăng Huyên hai mắt nhắm chặt, nàng không thể tưởng tượng ra cảnh tượng quái vật này dẫm nát tiểu Linh.
“Này này, nha đầu, gà lửa của ngươi không có việc gì, là chúng ta mới có việc nha!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Lăng Huyên tái nhợt, trong đầu trống rỗng: “Sao…làm sao bây giở?”
“Lần sau đi ra mang thêm nhiều pháp bảo một chút, thật không biết cha mẹ ngươi thế nào, để cho tiểu hài tử chạy loạn mà chỉ mang theo một con chim ngốc.” Vương Mãnh nắm chặt Đoạn Nhận trong tay, chỉ sợ sắp một trận ác chiến rồi, ai thắng ai thua thật cũng khó mà nói được.
Vương Mãnh không sợ nhất chính là pháp thuật linh hồn, tiếp theo chính là pháp thuật bình thường, ghét nhất chính là loại hình ngốc nghếch cậy mạnh kiêm da dày thịt béo này, nhất là loại Linh Tê mà hắn rất quen thuộc.
Vương Mãnh chắn trước người Triệu Lăng Huyên, che khuất ánh mặt trời, trong khoảnh khắc này trong mắt Triệu Lăng Huyên chỉ còn một bóng dáng to lớn đáng tin cậy.
Chỉ có điều theo từng bước chân Ngũ Chuyển Linh Tê tiến lại gần. Vương Mãnh ngược lại cảm thấy hơi khác thường… cảm giác hơi quen thuộc.
Quái vật giống như tòa núi nhỏ màu vàng kia bỗng nhiên gia tốc vọt lại đây. Trên mặt đất nổ vang từng tiếng, tiểu nha đầu phía sau phát ra một tiếng thất thanh “không được.”
Nửa ngày không thấy động tĩnh gì, Triệu Lăng Huyên nhìn qua khe hở giữa ngón tay phát hiện ra quái vật lớn kia ngồi xổm trên mặt đất, tùy ý để Vương Mãnh vỗ đầu.
“Ha ha, tiểu tử kia, ngươi so với tổ tiên ngươi còn mạnh hơn nhiều.”
Vương Mãnh cũng có một loại vui mừng ngạc nhiên, nhiều năm trước khi hắn ở thế giới tiểu Thiên có một chích Linh Tê, nhưng đã luyện tới Cửu Chuyển rồi, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, tồn tại cực kỳ hung hãn.
Tiểu tử trước mắt này có cảm giác quen thuộc tới từ truyền thừa. Nó chính là hậu đại hơn mười đời của Linh Tê, linh thú một khi nhận chủ, độ trung thành là không gì sánh kịp, có chết cũng không thay đổi. Việc này cũng giống như Hỏa Loan với Triệu Lăng Huyên vậy, thà chết cũng bảo vệ chủ nhân, tuy rằng cách nhiều thế hệ, nhưng bởi vì Cửu Chuyển Linh Tê gần như là thần thú, cho nên nó cũng đem khế ước với chủ nhân truyền xuống. Mà Ngũ Chuyển Linh Tê này cảm nhận được khí tức mãnh liệt của thần cách giáng xuống mới chuyển động tới nơi này. Đây đại khái cũng là một loại chấp nhất của linh thú đi.
Hỏa Loan cách đó không xa, thấy nguy cơ được giải trừ cũng khôi phục lại thái độ bình thường. Thân hình nó nhanh chóng thu nhỏ lại, mà Vương Mãnh tùy ý đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy Hỏa Loan tròng mắt lập tức trợn tròn.
Đột nhiên hắn la lên: “Bát Chiết!”
“Ngươi nha, rốt cuộc cũng bị ta tìm được rồi, đừng tưởng rằng lông dài ra là có thể lừa gạt được ta, hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”
Hỏa Loan vội vàng bay tới trong lòng Triệu Lăng Huyên, khuôn mặt thuần mỹ của tiểu nha đầu kia toát vẻ vẻ đáng yêu động lòng người: “Sư huynh, ngươi không được ức hiếp tiểu Linh Linh được không? Nàng đang bị thương.”
Vương Mãnh da mặt có dày tới mấy thì cũng là một nam nhân, dưới ánh mắt tinh khiết kia hắn không kìm nổi mà gãi giã cái ót nói: “Ngươi xem trí nhớ ta không tốt, Bát Chiết của ta trước kia là một con tước yêu, con gà lửa này của ngươi là linh thú Hỏa Loan, nhận sai, nhận sai.”
“Đa tạ ân cứu mạng của sư huynh.” Triệu Lăng Huyên cúi người nhất phúc(nhất phúc = kiểu chào của người phụ nữ thời sưa), khuôn mặt cùng bộ dạng của nàng quả thực tới sắt thép cũng phải hóa thành chỉ mềm.
Nhưng mà Vương Mãnh người này đúng là không hiểu được phong tình: “Được rồi, không cần phải khách khí, đi nhanh đi, nếu không cứu trị, Hỏa Loan này của ngươi chỉ có thể làm một con gà nướng thôi.” Vương Mãnh lắc đầu, trong lòng kỳ thực biết rõ, Hỏa Loan này tám phần là Bát Chiết, khó trách lại chạy đi, coi như là một lần hiểu lầm đi.
Triệu Lăng Huyên ngẩn người, nửa ngày không biết phải nói gì, người này có ánh mắt không vậy mình bày đặt ra dáng điệu mỹ nữ đánh yêu khuynh quốc khuynh thành như vậy, không ngờ ngay cả tên cũng không thèm hỏi.
“Vâng, sư huynh, ta đi đây.” Triệu Lăng Huyên tuyệt đối muốn cho tên ngốc này nhiều thêm một cơ hội.
“Đi đi, đi đi, đi cẩn thận đó, lần sau khi dạo chơi nơi tĩnh mịch thì cũng đừng tìm nơi nguy hiểm như thế này nữa nhé.” Vương Mãnhkhoát tay, một tiểu nha đầu cũng dài dòng như vậy. Bất kể là đời trước hay đời này, Vương Mãnh cũng không chịu nổi những tiểu nha đầu dông dài như vậy.
Triệu Lăng Huyên và Hỏa Loan thiếu chút nữa nghẹn chết. Cửu Thiên Hỏa Loan giận nha, ngươi mới là điểu, cả nhà ngươi là điểu! (điểu = ngu ngốc)
Hỏa Loan thương thế không nhỏ, Triệu Lăng Huyên không dám ở lâu, miễn cưỡng ngự kiếm rời đi. Nàng bay giữa không trung nhìn xuống Vương Mãnh đang hưng phấn ở phía dưới, tiểu nha đầu cắn môi dậm chân một cái, phi kiếm hóa thành một đạo bạch quang hướng tới Thánh Đường mà bay đi.
“Lại đây lại đây, tổ tiên ngươi kêu là Đại Ngu, ngươi kiêu Tiểu Ngốc đi, tới phân đầu Minh Mãng này đi.”
Linh Tê ở bên cạnh hưng phấn bận rộn làm việc, kim giác (sừng vàng) trượt qua bụng mãng một cái liền mở ra. Vương Mãnh đứng ở bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng làm nội đan của nó hỏng.”
Da trăn bị lột xuống, một quả nội đan bằng nắm tay người lớn thật là một niềm vu bất ngờ. Tuy nhiên lúc giao nhiệm vụ thì thực đáng tiếc, nhưng giai đoạn hiện tại cũng không dùng làm gì, còn không bằng đi đổi điểm cống hiến.
Thiên tài địa bảo cũng không phải cái gì cũng có thể nhét vào trong bụng được, thứ tốt cũng có thể làm ngươi chết.
Thịt mãng thì xách vài đoạn về ăn cho đỡ thèm, còn lại cũng chỉ có thể ném đi mà thôi. Linh Tê là ăn đồ chay, đây cũng là nguyên nhân mà Mạc Sơn năm đó nuôi dưỡng Linh Tê, chính là vì khí lực lớn mà lại ăn uống cũng không kén chọn.
Linh Tê thuộc loại tiểu yêu, ít có linh thú, bình thường cũng có thể tới tam chuyển hoặc là tứ chuyển thôi. Nhưng tới ngũ chuyển bình thường pháp thuật sẽ rất khó tổn thương tới nó. Tuy rằng Linh Tê không am hiểu pháp thuật, nhưng quả thực là thịt thuẫn hình cực phẩm, tuy nhiên nói đi cũng nói lại, linh thú cấp bậc cao cũng đều mạnh mẽ cả.
Vương Mãnh chuẩn bị rời đi, nhưng Linh Tê lại cắn vạt áo của Vương Mãnh, chỉ tay về phía hàn đầm.
Song đầu Phong Lôi Minh Mãng chiếm cứ hồ sâu cũng là một trong cấm địa của Lôi Trì, phàm những người đi vào thường rất khó đi ra. Lấy thực lực của Triệu Lăng Huyên và Hỏa Loan còn thiếu chút nữa chôn cốt nơi này, người bình thường thì chạy vào đây làm sao ra được. Huống chi Phong Lôi Minh Mãng này vô cùng giảo hoạt, một khi phát hiện ra nguy hiểm liền tiềm tàng bên trong vực sâu không thèm ló ra, khó đối phó tới cực điểm, lần này xem như tận diệt rồi.
Bình thường địa phương này sẽ có thiên tài địa bảo, chỉ có điều bản năng của Vương Mãnh đã xem nhẹ thế giới Tiểu Thiên.
“Không tồi, ngươi còn mạnh hơn Đại Ngu một chút.”
Vương Mãnh lẻn vào trong nước, hàn đầm này nước lạnh tới thấu xuống, dưới nước quả nhiên ẩn chứa một tia linh khí đặc biệt. Rất nhanh Vương Mãnh phát hiện ra một cái Phân Thủy Trận.
Phân Thủy Trận này trình độ giống như bình thường, đại khái nhanh tới tầng năm mươi rồi, nhìn qua lúc kết trận trong lòng có chút loạn.
Mặt trên có khắc to ba chữ --- hàn đàm động. Nét bút âm nhu mà cương mãnh không đủ, chắc chắn là Phù Tu rồi.
Cửa đá trầm trọng bị Vương Mãnh đẩy ra, tro bụi rơi xuống, viên tị thủy châu bên trên cửa đá thực có chút giá trị. Nếu không phải có tị thủy châu này làm mắt trận, khả năng đã sớm tan rồi. Động phủ này cũng không nhỏ, cướp đoạt một vòng, Vương Mãnh có chút thất vọng, bí tịch cái gì cũng đều là rác rưởi, pháp khí có thể sử dụng cũng không có một cái, nhưng bên trong quả thực có một vài linh thảo có thể sử dụng được.
Tuy không phải là thiên tài địa bảo gì, nhưng thắng ở cái niên đại đủ dùng, nói như thế nào cũng đều là trăm năm trở lên, là loại hàng cao cấp để luyện đan.
Vương Mãnh ném một khối thịt mãng xuống, mang đi toàn bộ linh thảo. Trước khi đi hắn còn thuận tay tháo tị thủy châu xuống, cái vùng đất tồi tàn này chỉ có tị thủy châu là đồ có giá trị nhất.
Tị thủy châu vừa bị lấy ra, Phân thủy trận trong nháy mắt sụp đổ. Vương Mãnh lấy tốc độ nhanh nhất mà thoát ra khỏi hàn đàm. Linh Tê ở cạnh đàm hoan hô nhảy nhót một trận. Trung tâm hàn đàm bỗng nhiên xuất hiện lốc xoáy lớn, duy trì một thời gian dài.
Bốn cánh song đầu Phong Lôi Minh Mãng nội đan lẳng lặng nằm trong tay Mã Điềm Nhi, tản mát ra nguyên lực nồng đậm. Ánh mắt của Mã Điềm Nhi đăm đăm, đám sư tỷ cùng Liễu Mi ánh mắt nhìn Vương Mãnh giống như nhìn một con quái vật ba đầu sáu tay vậy.
Liễu Mi nuốt nuốt nước miếng, thanh âm hơi khàn khàn: “Đây quả thực là do ngươi hoàn thành sao?”
Hỏa Loan hiển nhiên cũng cảnh giác không thua gì hai người, nhưng một chút khí lực cũng không có. Ngũ Chuyển Linh Tê từng bước tới gần, Vương Mãnh thì đang phán đoán làm thế nào để đối phó với đầu Linh Tê này. Ngũ Chuyển rồi, da dày thịt béo, hơn nữa không có nơi yếu hại rõ ràng. Đây đúng là loại hình yêu thú mà Vương Mãnh khó đối phó nhất hiện tại.
Triệu Lăng Huyên hai mắt nhắm chặt, nàng không thể tưởng tượng ra cảnh tượng quái vật này dẫm nát tiểu Linh.
“Này này, nha đầu, gà lửa của ngươi không có việc gì, là chúng ta mới có việc nha!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Lăng Huyên tái nhợt, trong đầu trống rỗng: “Sao…làm sao bây giở?”
“Lần sau đi ra mang thêm nhiều pháp bảo một chút, thật không biết cha mẹ ngươi thế nào, để cho tiểu hài tử chạy loạn mà chỉ mang theo một con chim ngốc.” Vương Mãnh nắm chặt Đoạn Nhận trong tay, chỉ sợ sắp một trận ác chiến rồi, ai thắng ai thua thật cũng khó mà nói được.
Vương Mãnh không sợ nhất chính là pháp thuật linh hồn, tiếp theo chính là pháp thuật bình thường, ghét nhất chính là loại hình ngốc nghếch cậy mạnh kiêm da dày thịt béo này, nhất là loại Linh Tê mà hắn rất quen thuộc.
Vương Mãnh chắn trước người Triệu Lăng Huyên, che khuất ánh mặt trời, trong khoảnh khắc này trong mắt Triệu Lăng Huyên chỉ còn một bóng dáng to lớn đáng tin cậy.
Chỉ có điều theo từng bước chân Ngũ Chuyển Linh Tê tiến lại gần. Vương Mãnh ngược lại cảm thấy hơi khác thường… cảm giác hơi quen thuộc.
Quái vật giống như tòa núi nhỏ màu vàng kia bỗng nhiên gia tốc vọt lại đây. Trên mặt đất nổ vang từng tiếng, tiểu nha đầu phía sau phát ra một tiếng thất thanh “không được.”
Nửa ngày không thấy động tĩnh gì, Triệu Lăng Huyên nhìn qua khe hở giữa ngón tay phát hiện ra quái vật lớn kia ngồi xổm trên mặt đất, tùy ý để Vương Mãnh vỗ đầu.
“Ha ha, tiểu tử kia, ngươi so với tổ tiên ngươi còn mạnh hơn nhiều.”
Vương Mãnh cũng có một loại vui mừng ngạc nhiên, nhiều năm trước khi hắn ở thế giới tiểu Thiên có một chích Linh Tê, nhưng đã luyện tới Cửu Chuyển rồi, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, tồn tại cực kỳ hung hãn.
Tiểu tử trước mắt này có cảm giác quen thuộc tới từ truyền thừa. Nó chính là hậu đại hơn mười đời của Linh Tê, linh thú một khi nhận chủ, độ trung thành là không gì sánh kịp, có chết cũng không thay đổi. Việc này cũng giống như Hỏa Loan với Triệu Lăng Huyên vậy, thà chết cũng bảo vệ chủ nhân, tuy rằng cách nhiều thế hệ, nhưng bởi vì Cửu Chuyển Linh Tê gần như là thần thú, cho nên nó cũng đem khế ước với chủ nhân truyền xuống. Mà Ngũ Chuyển Linh Tê này cảm nhận được khí tức mãnh liệt của thần cách giáng xuống mới chuyển động tới nơi này. Đây đại khái cũng là một loại chấp nhất của linh thú đi.
Hỏa Loan cách đó không xa, thấy nguy cơ được giải trừ cũng khôi phục lại thái độ bình thường. Thân hình nó nhanh chóng thu nhỏ lại, mà Vương Mãnh tùy ý đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy Hỏa Loan tròng mắt lập tức trợn tròn.
Đột nhiên hắn la lên: “Bát Chiết!”
“Ngươi nha, rốt cuộc cũng bị ta tìm được rồi, đừng tưởng rằng lông dài ra là có thể lừa gạt được ta, hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”
Hỏa Loan vội vàng bay tới trong lòng Triệu Lăng Huyên, khuôn mặt thuần mỹ của tiểu nha đầu kia toát vẻ vẻ đáng yêu động lòng người: “Sư huynh, ngươi không được ức hiếp tiểu Linh Linh được không? Nàng đang bị thương.”
Vương Mãnh da mặt có dày tới mấy thì cũng là một nam nhân, dưới ánh mắt tinh khiết kia hắn không kìm nổi mà gãi giã cái ót nói: “Ngươi xem trí nhớ ta không tốt, Bát Chiết của ta trước kia là một con tước yêu, con gà lửa này của ngươi là linh thú Hỏa Loan, nhận sai, nhận sai.”
“Đa tạ ân cứu mạng của sư huynh.” Triệu Lăng Huyên cúi người nhất phúc(nhất phúc = kiểu chào của người phụ nữ thời sưa), khuôn mặt cùng bộ dạng của nàng quả thực tới sắt thép cũng phải hóa thành chỉ mềm.
Nhưng mà Vương Mãnh người này đúng là không hiểu được phong tình: “Được rồi, không cần phải khách khí, đi nhanh đi, nếu không cứu trị, Hỏa Loan này của ngươi chỉ có thể làm một con gà nướng thôi.” Vương Mãnh lắc đầu, trong lòng kỳ thực biết rõ, Hỏa Loan này tám phần là Bát Chiết, khó trách lại chạy đi, coi như là một lần hiểu lầm đi.
Triệu Lăng Huyên ngẩn người, nửa ngày không biết phải nói gì, người này có ánh mắt không vậy mình bày đặt ra dáng điệu mỹ nữ đánh yêu khuynh quốc khuynh thành như vậy, không ngờ ngay cả tên cũng không thèm hỏi.
“Vâng, sư huynh, ta đi đây.” Triệu Lăng Huyên tuyệt đối muốn cho tên ngốc này nhiều thêm một cơ hội.
“Đi đi, đi đi, đi cẩn thận đó, lần sau khi dạo chơi nơi tĩnh mịch thì cũng đừng tìm nơi nguy hiểm như thế này nữa nhé.” Vương Mãnhkhoát tay, một tiểu nha đầu cũng dài dòng như vậy. Bất kể là đời trước hay đời này, Vương Mãnh cũng không chịu nổi những tiểu nha đầu dông dài như vậy.
Triệu Lăng Huyên và Hỏa Loan thiếu chút nữa nghẹn chết. Cửu Thiên Hỏa Loan giận nha, ngươi mới là điểu, cả nhà ngươi là điểu! (điểu = ngu ngốc)
Hỏa Loan thương thế không nhỏ, Triệu Lăng Huyên không dám ở lâu, miễn cưỡng ngự kiếm rời đi. Nàng bay giữa không trung nhìn xuống Vương Mãnh đang hưng phấn ở phía dưới, tiểu nha đầu cắn môi dậm chân một cái, phi kiếm hóa thành một đạo bạch quang hướng tới Thánh Đường mà bay đi.
“Lại đây lại đây, tổ tiên ngươi kêu là Đại Ngu, ngươi kiêu Tiểu Ngốc đi, tới phân đầu Minh Mãng này đi.”
Linh Tê ở bên cạnh hưng phấn bận rộn làm việc, kim giác (sừng vàng) trượt qua bụng mãng một cái liền mở ra. Vương Mãnh đứng ở bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng làm nội đan của nó hỏng.”
Da trăn bị lột xuống, một quả nội đan bằng nắm tay người lớn thật là một niềm vu bất ngờ. Tuy nhiên lúc giao nhiệm vụ thì thực đáng tiếc, nhưng giai đoạn hiện tại cũng không dùng làm gì, còn không bằng đi đổi điểm cống hiến.
Thiên tài địa bảo cũng không phải cái gì cũng có thể nhét vào trong bụng được, thứ tốt cũng có thể làm ngươi chết.
Thịt mãng thì xách vài đoạn về ăn cho đỡ thèm, còn lại cũng chỉ có thể ném đi mà thôi. Linh Tê là ăn đồ chay, đây cũng là nguyên nhân mà Mạc Sơn năm đó nuôi dưỡng Linh Tê, chính là vì khí lực lớn mà lại ăn uống cũng không kén chọn.
Linh Tê thuộc loại tiểu yêu, ít có linh thú, bình thường cũng có thể tới tam chuyển hoặc là tứ chuyển thôi. Nhưng tới ngũ chuyển bình thường pháp thuật sẽ rất khó tổn thương tới nó. Tuy rằng Linh Tê không am hiểu pháp thuật, nhưng quả thực là thịt thuẫn hình cực phẩm, tuy nhiên nói đi cũng nói lại, linh thú cấp bậc cao cũng đều mạnh mẽ cả.
Vương Mãnh chuẩn bị rời đi, nhưng Linh Tê lại cắn vạt áo của Vương Mãnh, chỉ tay về phía hàn đầm.
Song đầu Phong Lôi Minh Mãng chiếm cứ hồ sâu cũng là một trong cấm địa của Lôi Trì, phàm những người đi vào thường rất khó đi ra. Lấy thực lực của Triệu Lăng Huyên và Hỏa Loan còn thiếu chút nữa chôn cốt nơi này, người bình thường thì chạy vào đây làm sao ra được. Huống chi Phong Lôi Minh Mãng này vô cùng giảo hoạt, một khi phát hiện ra nguy hiểm liền tiềm tàng bên trong vực sâu không thèm ló ra, khó đối phó tới cực điểm, lần này xem như tận diệt rồi.
Bình thường địa phương này sẽ có thiên tài địa bảo, chỉ có điều bản năng của Vương Mãnh đã xem nhẹ thế giới Tiểu Thiên.
“Không tồi, ngươi còn mạnh hơn Đại Ngu một chút.”
Vương Mãnh lẻn vào trong nước, hàn đầm này nước lạnh tới thấu xuống, dưới nước quả nhiên ẩn chứa một tia linh khí đặc biệt. Rất nhanh Vương Mãnh phát hiện ra một cái Phân Thủy Trận.
Phân Thủy Trận này trình độ giống như bình thường, đại khái nhanh tới tầng năm mươi rồi, nhìn qua lúc kết trận trong lòng có chút loạn.
Mặt trên có khắc to ba chữ --- hàn đàm động. Nét bút âm nhu mà cương mãnh không đủ, chắc chắn là Phù Tu rồi.
Cửa đá trầm trọng bị Vương Mãnh đẩy ra, tro bụi rơi xuống, viên tị thủy châu bên trên cửa đá thực có chút giá trị. Nếu không phải có tị thủy châu này làm mắt trận, khả năng đã sớm tan rồi. Động phủ này cũng không nhỏ, cướp đoạt một vòng, Vương Mãnh có chút thất vọng, bí tịch cái gì cũng đều là rác rưởi, pháp khí có thể sử dụng cũng không có một cái, nhưng bên trong quả thực có một vài linh thảo có thể sử dụng được.
Tuy không phải là thiên tài địa bảo gì, nhưng thắng ở cái niên đại đủ dùng, nói như thế nào cũng đều là trăm năm trở lên, là loại hàng cao cấp để luyện đan.
Vương Mãnh ném một khối thịt mãng xuống, mang đi toàn bộ linh thảo. Trước khi đi hắn còn thuận tay tháo tị thủy châu xuống, cái vùng đất tồi tàn này chỉ có tị thủy châu là đồ có giá trị nhất.
Tị thủy châu vừa bị lấy ra, Phân thủy trận trong nháy mắt sụp đổ. Vương Mãnh lấy tốc độ nhanh nhất mà thoát ra khỏi hàn đàm. Linh Tê ở cạnh đàm hoan hô nhảy nhót một trận. Trung tâm hàn đàm bỗng nhiên xuất hiện lốc xoáy lớn, duy trì một thời gian dài.
Bốn cánh song đầu Phong Lôi Minh Mãng nội đan lẳng lặng nằm trong tay Mã Điềm Nhi, tản mát ra nguyên lực nồng đậm. Ánh mắt của Mã Điềm Nhi đăm đăm, đám sư tỷ cùng Liễu Mi ánh mắt nhìn Vương Mãnh giống như nhìn một con quái vật ba đầu sáu tay vậy.
Liễu Mi nuốt nuốt nước miếng, thanh âm hơi khàn khàn: “Đây quả thực là do ngươi hoàn thành sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook