Thanh Dương Khê Ca
-
Chương 45: Không cần nhịn nữa
Tiêu Dực cảm thấy toàn thân mình là lửa, không những bị Diệp Khê khiêu
khích, còn có bị hắn chọc tức. Tiêu Dực dùng hết sức cong bắp tay vào
dùng cổ tay cởi dây trói nhưng lại vô ích, cũng không biết Tiểu Khê Nhi
cột như thế nào, lại cột chặt chết như thế. Tiêu Dực ép buộc hồi lâu,
rốt cuộc bất đắc dĩ buông tha.
Thê chủ ở bên cạnh giãy qua giãy lại, còn ưm ưm ưm mắng hắn, Diệp Khê thật sợ hãi, đành phải nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng kỳ thật cũng không có ngủ. Trên người hắn nong nóng, còn có chỗ khó chịu không hiểu. Diệp Khê chịu đựng sợ hãi, chịu đựng khó chịu, rốt cuộc chịu đựng đến khi người bên cạnh không có động tĩnh.
“Thê chủ?” Diệp Khê gọi một tiếng, Tiêu Dực không trả lời.
“Thê chủ?” Diệp Khê lại kêu nàng, còn nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, Tiêu Dực vẫn không có phản ứng. “Đang ngủ à.” Diệp Khê lầm bầm lầu bầu, xốc chăn lên trở mình ngồi dậy cởi dây trói trên tay nàng.
“Thê chủ... thật xin lỗi... Khê Nhi không phải cố ý muốn trói ngài.” Chóp mũi có chút ngứa, Diệp Khê xoa xoa cái mũi, tiếp tục cởi dây trói: “Ưm, như thế nào không mở được vậy?” Diệp Khê nhức đầu, bò xuống giường đi lấy kéo đến, do dự một lát, vẫn là răng rắc răng rắc vài tiếng cắt mở. Diệp Khê bò qua bên kia thân thể của nàng, cũng cởi bỏ bàn tay kia, lại đi đến cuối giường cỏi trói cho chân nàng, như vậy thê chủ có thể ngủ thoải mái.
Diệp Khê đang muốn bò lại về ngủ, thân mình đột nhiên bị chặn ngang ôm lấy: “A --!” Diệp Khê kinh ngạc la lên, quay đầu về phía trước thấy một cặp mắt như phun lửa.
“Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, hử?”
“Thê... thê chủ... ngài... ngài không phải đang ngủ sao?”
Tiêu Dực cắn răng: “Ta ngủ được ta chính là thần thánh!” Tay Tiêu Dực không ý thức di chuyển trên bụng nhỏ của hắn, thật sự... thật sự... rất trơn đấy! Tiêu Dực nuốt ngụm nước miếng.
Diệp Khê cũng rụt một cái, thê chủ... thê chủ có phải muốn trừng phạt hắn hay không? Hắn... hắn mới không sợ nàng, Diệp Khê giơ kéo lên: “Ngài... ngài không thể đánh ta... ta... ta không sợ ngài...... A!” Diệp Khê nhìn kéo xem bị quăng xuống đất, lần này thảm rồi!
“Ngươi hôm nay thật sự là ăn tim gấu mật hổ!” Tiêu Dực đưa hắn bay đến trên đùi mình, nâng tay liền chụp trên mông hắn, lực đạo tầng tầng đụng tới mông hắn lại thu về trong nháy mắt, vẫn là không đành lòng đánh hắn. Thu lực đạo, tay cũng tịch thu về, Tiêu Dực theo bản năng vuốt ve mông hắn.
“Ưm......” Diệp Khê nhẹ nhàng hừ một tiếng, cảm giác rất kỳ quái. Bất quá hiện tại hắn không rảnh suy nghĩ cảm giác kỳ quái là cái gì, hắn lắc mông đạp chân cố gắng mà cuốn thân mình nhìn sắc mặt Tiêu Dực: “Thê... thê chủ... ngài không thể đánh ta... trong bụng ta có cục cưng của chúng ta.”
“Cục cưng cái rắm!” Tiêu Dực thuận thế đặt hắn ở dưới thân, cúi đầu liền hôn cái miệng nhỏ của hắn, tay cũng nhanh chóng sờ soạng trước ngực hắn.
“Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, không biết mình nên có loại gì phản ứng mới chính xác, trong nháy mặt cứ như vậy, lưỡi Tiêu Dực đã cùng dây dưa với hắn. Tiêu Dực đã không thể suy xét, mút vào, liếm hôn, đảo quanh, dây dưa, miệng Tiểu Khê Nhi như là mang mật ngọt làm cho cô luyến tiếc rời đi.
“Ưm...... thê chủ, chúng ta có phải..... ư..... còn muốn làm chuyện tu nhân..... một lần nữa hay không?”
Tiêu Dực không trả lời, miệng lưỡi lướt qua cằm, cổ của hắn, một đường liếm hôn đến trước ngực hắn, ngậm lấy một hạt anh đào đỏ tươi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích.
“Ưm......” Thân mình Diệp Khê chấn động, mơ hồ không rõ lên án nàng: “Lại...... da......” Hắn vừa mới chính là liếm liếm nàng, nơi nào giống nàng nhiều kiểu đa dạng như vậy? Làm cho hắn thật là khó chịu, ưm...... Kỳ thật, cũng vẫn là có chút thoải mái, Diệp Khê phân tâm suy nghĩ.
Tiêu Dực vẫn là vùi đầu ở trước ngực hắn, một tay ôm ở bên hông của hắn, một tay dao động ở trên người hắn, từ bụng xuống đùi, sau đó lại quay trở về nắm giữ tiểu bảo bối của hắn.
“A......” Diệp Khê sợ hãi kêu lên: “Không...... thể......” Thê chủ làm sao có thể... làm sao có thể sờ nơi đó của hắn? Trên sách cũng chưa thấy vẽ như vậy...
“Ưm.... ư......” Diệp Khê giang mở hai chân ra, thở hồng hộc đưa tay nắm tay nàng lại, nhưng bị Tiêu Dực bắt đặt vuốt phẳng ở trên rừng rậm nhỏ của hắn một phen.
“A......” Diệp Khê xấu hổ không biết làm sao vội vàng đem tay mình lùi về, còn cố gắng nói với nàng: “Không...... thể......”
“Khê Nhi ngoan ngoãn.” Tiêu Dực đứng thẳng dậy, tách ra hai chân của hắn đang muốn khép lại, ưm, tiểu bảo bối của Tiểu Khê Nhi xem ra đã là bảo bối trưởng thành. Tiêu Dực rốt cuộc không nhịn được nữa, đến quỳ giữa hai chân của hắn, đưa chân hắn thả tới bên hông của mình, giọng nói khàn khàn: “Khê Nhi, chuẩn bị tốt chưa?”
“Ư......” Diệp Khê khó chịu xoay xoay thân mình, chân cọ cọ lên eo của nàng, thân mình của hắn so với lúc hắn chủ động vừa rồi còn khó chịu hơn nhiều, không biết vì nguyên nhân gì?
“A, Tiểu Khê Nhi ngươi thật sự là......” Cô đã thật không nhịn được, hắn lại còn cọ vào cô. Tiêu Dực đưa hai chân hắn giơ cao khoát lên trên vai của mình, thân thể nghiêng về phía trước đưa bảo bối của hắn chạm vào hang động của mình.
“A, thê chủ......” Diệp Khê tựa đầu nâng lên lại vô lực ngã xuống, ‘trời ạ, như thế nào... như thế nào có thể sử dụng loại tư thế này? Quá tu nhân!’ Diệp Khê lấy tay che mặt mình, từ trong khe hở ngón tay nhìn thấy thê chủ dùng đỉnh cửa động của mình nhẹ nhàng cọ cọ, từng đợt cảm giác xa lạ liền theo cử động truyền đến, làm cho hắn không nhịn được run rẩy một hồi.
Tiêu Dực để hắn vuốt ve một lát, cảm giác tiểu bảo bối của hắn cũng có chút đã ươn ướt mới chậm rãi di chuyển về phía trước.
Tất cả giống như đều thay thế bởi cảm giác đau bị xé rách, hai tay Diệp Khê theo phản xạ tính nắm lấy eo của nàng: “Ô, đau......”
“Khê Nhi ngoan, lập tức không đau.” Tiêu Dực thử lại đẩy về phía trước, Diệp Khê càng dùng sức nắm cản eo của nàng: “Ô ô, thê chủ... đau......”
“Được, Khê Nhi ngoan, không đau không đau.” Tiêu Dực khom người hôn lên khóe mắt của hắn, toàn thân chìm đắm mạnh mẽ nhét vào toàn bộ tiểu bảo bối của hắn, Diệp Khê ô ô khóc lớn: “Ngài gạt ta, ô---”
Tiêu Dực lấy tay vỗ về vòng eo của hắn, khẽ vuốt từ trên xuống dưới: “Ngoan mà, lập tức không đau.”
“Ô ô, kẻ lừa đảo......” Vừa mới lừa hắn không đau, kết quả hắn càng đau.
Tiêu Dực thử giật giật, Diệp Khê ưm một tiếng, Tiêu Dực cũng hít vào một hơi, là cô bị cấm dục thật lâu hay là hương vị của Tiểu Khê Nhi thật sự có vẻ tươi mới? Mỹ vị ở miệng, cô rốt cuộc không nhịn được. Tiêu Dực bắt đầu cao thấp đong đưa: “Khê Nhi...... ngươi nếu đau...... ngươi liền...... bảo ta ngừng...... ôi... Khê Nhi... ngươi như thế nào... thơm ngọt như vậy?”
Diệp Khê vô lực đánh nàng: “Ngài là trứng thối...... ô ô...... ư..... a......” Bàn tay đánh người chỉ có thể nắm lấy cánh tay của nàng, mắng chửi người cũng không nói ra được, Diệp Khê chỉ còn lại có tiếng rên rỉ ừ ừ a a.
Hay tay Tiêu Dực đang vuốt ve cánh hoa mông trơn mềm của hắn, cười xấu xa hỏi hắn: “Khê Nhi thích thê chủ trứng thối không?”
Diệp Khê nơi nào còn có thể suy xét, chỉ có thể dựa vào tâm ý trả lời: “Ư.... thích...... Khê Nhi thích thê chủ......”
“Khê Nhi hiện tại thoải mái không?”
“Ư...... a..... thoải...... mái......”
“Khê Nhi thích không?”
“A...... a...... thích...... a......”
“Khê Nhi ngoan, thê chủ cũng thích ngươi.” Tiêu Dực nắm giữ eo nhỏ của hắn, bắt đầu tăng tốc, sức lực lớn phun ra nuốt vào. Tay Diệp Khê nhỏ bé gắt gao cầm lấy cánh tay nàng, từ nơi nào đó thoải mái lan tràn đến toàn thân làm cho hắn vô ý thức kêu hừ: “Thê chủ...... a... thê chủ...... thê chủ...... a -- a a ----!”
Ôi! Tiêu Dực thở ra một hơi, bỏ hai cái đùi của Diệp Khê từ trên cổ xuống, Diệp Khê xụi lơ ở trên giường đã không thể nhúc nhích. Tiêu Dực nghiêng người in lại vài nụ hôn ở trên trán, mũi, mặt, trên má của hắn: “Khê Nhi, bảo bối.”
“Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, trên mặt tràn đầy ửng hồng, trong mắt còn mang mê tình. Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn, lại thương tiếc hôn hôn hắn vài cái mới rút thân thể hắn từ bên trong ra. Tiêu Dực nằm ngã vào trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, thoải mái đến mức cô cũng không muốn động.
Tiêu Dực xoay người rời giường, kéo một góc chăn qua phủ lên người Diệp Khê: “Khê Nhi ngoan ngoãn, ta đi mang nước tới cho ngươi tắm rửa, mệt mỏi thì ngủ trước nha?”
Mắt Diệp Khê còn mang theo mê tình nhìn nàng, nhẹ nhàng thở phì phò cũng không nói chuyện, như là còn chưa có khôi phục lại. Hình dáng nhỏ mơ mơ màng màng đáng yêu không chịu được, Tiêu Dực không nhịn được lại nghiêng người liếm hôn thân thiết ở trên mặt hắn một hồi, cho đến khi Diệp Khê vừa nghẹn thở hổn hển mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Dực vốn là muốn mang nước lạnh đến, nhưng sau khi mình rửa qua liền thay đổi chủ ý. Mặc dù mùa thu nước lạnh nhưng cũng không như băng, lại là mang theo cảm giác mát. Tiêu Dực ở trong phòng bếp cọ xát một hồi mới ra lửa, chờ cô bưng nước nóng vào trong phòng thì Diệp Khê đã sớm ngủ không biết gì. Tiêu Dực xốc chăn lên, nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường vẻ mặt lười biếng không mặc gì, bụng lại bắt đầu nóng một hồi.
Ưm, cô là cấm dục lâu như thế nào vậy? Không phải vừa mới làm xong sao, như thế nào lại có phản ứng. Tiêu Dực cắn cắn đầu lưỡi, cô không thể cầm thú như vậy, Tiểu Khê Nhi mới làm lần đầu tiên đấy, hơn nữa hắn cũng đang ngủ.
Tiêu Dực lau sạch sẽ thân mình Diệp Khê, trên giường còn lây dính một bãi hồng hồng trắng trắng. Tiêu Dực rõ ràng cũng thay đổi khăn trải giường mới nằm xuống ngủ, ép buộc như vậy, cũng không biết là canh giờ nào.
Lúc Tiêu Dực tỉnh lại lần nữa, là bị lực lớn tiếng đập cửa và tiếng Đàm Chương Nguyệt rách tâm can hô to đánh thức ngoài cửa. Tiêu Dực xoa đầu ngồi dậy, nhận ra trên người mình ngay cả mảnh nội khố cũng không có liền nhìn về bên cạnh: “Khê Nhi?”
Toàn thân Diệp Khê ngay cả đầu đều chôn ở trong chăn, chỉ còn một cái mũi và đôi mắt mở thật to lộ ở bên ngoài.
“Khê Nhi, ngươi làm sao thế?”
Diệp Khê kéo kéo chăn lên phía trên, cũng phủ lên cái mũi, vẫn là không nói lời nào. Đàm Chương Nguyệt ngoài cửa còn đang kêu như quỷ, Tiêu Dực bất đắc dĩ đành phải mặc quần áo trước đi ra ngoài mở cửa.
Diệp Khê nhìn nàng đi ra ngoài mới thở ra một hơi, thật sự... thật sự... được tu nhân nha! Hắn cũng là bị tiếng đập cửa và tiếng gào bừng tỉnh, nhớ tới chuyện tối hôm qua làm với thê chủ. Diệp Khê chỉ cảm thấy xấu hổ đến muốn trốn, lại nhìn thấy thê chủ cũng tỉnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là kéo chăn lên quấn chặt chính mình. Về phần thê chủ... ưm... nàng là nữ nhân, không sợ bị người nhìn thấy. Còn có... thì ra... thì ra... loại chuyện này không đơn giản giống như trên sách vẽ như vậy; hơn nữa, làm phu lang của thê chủ, thế nhưng sẽ đau như vậy, hơ, đương nhiên lúc sau cũng rất thoải mái. Diệp Khê giật giật thay đổi dáng ngồi, trên người lập tức bủn rủn, xương cốt giống như đều rã rời. Diệp Khê kéo chăn ra vừa nhìn thấy tất cả chỗ trên người đều là dấu vết hồng hồng tím tím, ưm, đều là nàng cắn. Diệp Khê mím mím môi vừa cười đứng lên, kỳ thật lúc thê chủ cắn hắn, hắn không đau mà còn thật thoải mái nữa.
A, đúng rồi, không biết thủ cung sa của hắn còn hay không? Diệp Khê vội vàng nhìn lên trên cánh tay, quả nhiên, thủ cung sa vốn đỏ au đã không thấy. Diệp Khê ngây ngốc mà nhếch miệng cười, nói như vậy, hắn hiện tại thật sự chính là phu lang chân chính của thê chủ.
“Tiểu Khê Nhi, ngươi đang cười cái gì vậy?”
“Thê chủ.” Diệp Khê vui vẻ đã quên mình không mặc gì, thấy nàng cúi người ngồi xuống liền tự nhiên đưa tay vòng ôm cổ của nàng: “Ta đã là phu lang chân chính của ngài đúng không?”
“Đúng.” Tiêu Dực sờ sờ đầu của hắn, thuận thế đưa tay bế hắn nằm xuống: “Ngủ thêm một lát?”
“Ngài theo ngủ chung với ta đi.” Hắn ôm lấy cổ của nàng không buông tay.
“Được, ta ngủ với ngươi.”
Tiêu Dực cũng nằm lên, Diệp Khê lại đẩy đẩy nàng: “Ta nói đùa, ngài không phải còn đi lên trên núi sao? Ta đi nấu bữa sáng cho ngài.”
“Khê Nhi.” Tiêu Dực ôm hắn kéo vào trong lòng: “Tối hôm qua ta bị ngươi tra tấn thảm như vậy, hôm nay nơi nào còn có khí lực đi lên núi chứ.”
“Ai... ai tra tấn ngài?” Mặt Diệp Khê đỏ bừng: “Rõ ràng là ngài......” Biến thành hắn toàn thân vô lực, nơi đó cũng còn đau.
“Là ta sao? Tốt, chúng ta đến tính tính sổ, là ai cột tay chân của ta lên? Là ai bịt miệng của ta? Hử?”
Diệp Khê từ từ nhắm hai mắt: “Khê Nhi đã ngủ.”
“Đang ngủ còn có thể nói sao?” Tiêu Dực xấu xa gãi gãi dưới nách của hắn, Diệp Khê lắc lắc thân mình cười khanh khách lên. Tiêu Dực cũng cười: “Đang ngủ?”
“Vậy... vậy... ngài cũng khi dễ ta nữa, trên người ta đều là vết thương, toàn thân đều đau, ưm,...... cũng đau.”
Tiêu Dực kéo hắn vào trong lòng, hôn hôn lên trán của hắn: “Đều là ta không tốt, làm đau Khê Nhi, về sau ta sẽ thương Khê Nhi gấp bội, bù lại cho ngươi, được không?”
Diệp Khê cười cong chân mày, cọ cọ vào trong lòng Tiêu Dực: “Ta thích nhất thê chủ. Là ngài nói sẽ thương ta, vậy về sau ngài đều phải nghe lời ta nói.”
Tiêu Dực nhíu mày, đây là bàn điều kiện sao? Tay Tiêu Dực đặt ở trên mông tròn tròn nhỏ của hắn ăn đậu hủ: “Được, ta đều nghe ngươi.”
Thê chủ ở bên cạnh giãy qua giãy lại, còn ưm ưm ưm mắng hắn, Diệp Khê thật sợ hãi, đành phải nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng kỳ thật cũng không có ngủ. Trên người hắn nong nóng, còn có chỗ khó chịu không hiểu. Diệp Khê chịu đựng sợ hãi, chịu đựng khó chịu, rốt cuộc chịu đựng đến khi người bên cạnh không có động tĩnh.
“Thê chủ?” Diệp Khê gọi một tiếng, Tiêu Dực không trả lời.
“Thê chủ?” Diệp Khê lại kêu nàng, còn nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, Tiêu Dực vẫn không có phản ứng. “Đang ngủ à.” Diệp Khê lầm bầm lầu bầu, xốc chăn lên trở mình ngồi dậy cởi dây trói trên tay nàng.
“Thê chủ... thật xin lỗi... Khê Nhi không phải cố ý muốn trói ngài.” Chóp mũi có chút ngứa, Diệp Khê xoa xoa cái mũi, tiếp tục cởi dây trói: “Ưm, như thế nào không mở được vậy?” Diệp Khê nhức đầu, bò xuống giường đi lấy kéo đến, do dự một lát, vẫn là răng rắc răng rắc vài tiếng cắt mở. Diệp Khê bò qua bên kia thân thể của nàng, cũng cởi bỏ bàn tay kia, lại đi đến cuối giường cỏi trói cho chân nàng, như vậy thê chủ có thể ngủ thoải mái.
Diệp Khê đang muốn bò lại về ngủ, thân mình đột nhiên bị chặn ngang ôm lấy: “A --!” Diệp Khê kinh ngạc la lên, quay đầu về phía trước thấy một cặp mắt như phun lửa.
“Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, hử?”
“Thê... thê chủ... ngài... ngài không phải đang ngủ sao?”
Tiêu Dực cắn răng: “Ta ngủ được ta chính là thần thánh!” Tay Tiêu Dực không ý thức di chuyển trên bụng nhỏ của hắn, thật sự... thật sự... rất trơn đấy! Tiêu Dực nuốt ngụm nước miếng.
Diệp Khê cũng rụt một cái, thê chủ... thê chủ có phải muốn trừng phạt hắn hay không? Hắn... hắn mới không sợ nàng, Diệp Khê giơ kéo lên: “Ngài... ngài không thể đánh ta... ta... ta không sợ ngài...... A!” Diệp Khê nhìn kéo xem bị quăng xuống đất, lần này thảm rồi!
“Ngươi hôm nay thật sự là ăn tim gấu mật hổ!” Tiêu Dực đưa hắn bay đến trên đùi mình, nâng tay liền chụp trên mông hắn, lực đạo tầng tầng đụng tới mông hắn lại thu về trong nháy mắt, vẫn là không đành lòng đánh hắn. Thu lực đạo, tay cũng tịch thu về, Tiêu Dực theo bản năng vuốt ve mông hắn.
“Ưm......” Diệp Khê nhẹ nhàng hừ một tiếng, cảm giác rất kỳ quái. Bất quá hiện tại hắn không rảnh suy nghĩ cảm giác kỳ quái là cái gì, hắn lắc mông đạp chân cố gắng mà cuốn thân mình nhìn sắc mặt Tiêu Dực: “Thê... thê chủ... ngài không thể đánh ta... trong bụng ta có cục cưng của chúng ta.”
“Cục cưng cái rắm!” Tiêu Dực thuận thế đặt hắn ở dưới thân, cúi đầu liền hôn cái miệng nhỏ của hắn, tay cũng nhanh chóng sờ soạng trước ngực hắn.
“Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, không biết mình nên có loại gì phản ứng mới chính xác, trong nháy mặt cứ như vậy, lưỡi Tiêu Dực đã cùng dây dưa với hắn. Tiêu Dực đã không thể suy xét, mút vào, liếm hôn, đảo quanh, dây dưa, miệng Tiểu Khê Nhi như là mang mật ngọt làm cho cô luyến tiếc rời đi.
“Ưm...... thê chủ, chúng ta có phải..... ư..... còn muốn làm chuyện tu nhân..... một lần nữa hay không?”
Tiêu Dực không trả lời, miệng lưỡi lướt qua cằm, cổ của hắn, một đường liếm hôn đến trước ngực hắn, ngậm lấy một hạt anh đào đỏ tươi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích.
“Ưm......” Thân mình Diệp Khê chấn động, mơ hồ không rõ lên án nàng: “Lại...... da......” Hắn vừa mới chính là liếm liếm nàng, nơi nào giống nàng nhiều kiểu đa dạng như vậy? Làm cho hắn thật là khó chịu, ưm...... Kỳ thật, cũng vẫn là có chút thoải mái, Diệp Khê phân tâm suy nghĩ.
Tiêu Dực vẫn là vùi đầu ở trước ngực hắn, một tay ôm ở bên hông của hắn, một tay dao động ở trên người hắn, từ bụng xuống đùi, sau đó lại quay trở về nắm giữ tiểu bảo bối của hắn.
“A......” Diệp Khê sợ hãi kêu lên: “Không...... thể......” Thê chủ làm sao có thể... làm sao có thể sờ nơi đó của hắn? Trên sách cũng chưa thấy vẽ như vậy...
“Ưm.... ư......” Diệp Khê giang mở hai chân ra, thở hồng hộc đưa tay nắm tay nàng lại, nhưng bị Tiêu Dực bắt đặt vuốt phẳng ở trên rừng rậm nhỏ của hắn một phen.
“A......” Diệp Khê xấu hổ không biết làm sao vội vàng đem tay mình lùi về, còn cố gắng nói với nàng: “Không...... thể......”
“Khê Nhi ngoan ngoãn.” Tiêu Dực đứng thẳng dậy, tách ra hai chân của hắn đang muốn khép lại, ưm, tiểu bảo bối của Tiểu Khê Nhi xem ra đã là bảo bối trưởng thành. Tiêu Dực rốt cuộc không nhịn được nữa, đến quỳ giữa hai chân của hắn, đưa chân hắn thả tới bên hông của mình, giọng nói khàn khàn: “Khê Nhi, chuẩn bị tốt chưa?”
“Ư......” Diệp Khê khó chịu xoay xoay thân mình, chân cọ cọ lên eo của nàng, thân mình của hắn so với lúc hắn chủ động vừa rồi còn khó chịu hơn nhiều, không biết vì nguyên nhân gì?
“A, Tiểu Khê Nhi ngươi thật sự là......” Cô đã thật không nhịn được, hắn lại còn cọ vào cô. Tiêu Dực đưa hai chân hắn giơ cao khoát lên trên vai của mình, thân thể nghiêng về phía trước đưa bảo bối của hắn chạm vào hang động của mình.
“A, thê chủ......” Diệp Khê tựa đầu nâng lên lại vô lực ngã xuống, ‘trời ạ, như thế nào... như thế nào có thể sử dụng loại tư thế này? Quá tu nhân!’ Diệp Khê lấy tay che mặt mình, từ trong khe hở ngón tay nhìn thấy thê chủ dùng đỉnh cửa động của mình nhẹ nhàng cọ cọ, từng đợt cảm giác xa lạ liền theo cử động truyền đến, làm cho hắn không nhịn được run rẩy một hồi.
Tiêu Dực để hắn vuốt ve một lát, cảm giác tiểu bảo bối của hắn cũng có chút đã ươn ướt mới chậm rãi di chuyển về phía trước.
Tất cả giống như đều thay thế bởi cảm giác đau bị xé rách, hai tay Diệp Khê theo phản xạ tính nắm lấy eo của nàng: “Ô, đau......”
“Khê Nhi ngoan, lập tức không đau.” Tiêu Dực thử lại đẩy về phía trước, Diệp Khê càng dùng sức nắm cản eo của nàng: “Ô ô, thê chủ... đau......”
“Được, Khê Nhi ngoan, không đau không đau.” Tiêu Dực khom người hôn lên khóe mắt của hắn, toàn thân chìm đắm mạnh mẽ nhét vào toàn bộ tiểu bảo bối của hắn, Diệp Khê ô ô khóc lớn: “Ngài gạt ta, ô---”
Tiêu Dực lấy tay vỗ về vòng eo của hắn, khẽ vuốt từ trên xuống dưới: “Ngoan mà, lập tức không đau.”
“Ô ô, kẻ lừa đảo......” Vừa mới lừa hắn không đau, kết quả hắn càng đau.
Tiêu Dực thử giật giật, Diệp Khê ưm một tiếng, Tiêu Dực cũng hít vào một hơi, là cô bị cấm dục thật lâu hay là hương vị của Tiểu Khê Nhi thật sự có vẻ tươi mới? Mỹ vị ở miệng, cô rốt cuộc không nhịn được. Tiêu Dực bắt đầu cao thấp đong đưa: “Khê Nhi...... ngươi nếu đau...... ngươi liền...... bảo ta ngừng...... ôi... Khê Nhi... ngươi như thế nào... thơm ngọt như vậy?”
Diệp Khê vô lực đánh nàng: “Ngài là trứng thối...... ô ô...... ư..... a......” Bàn tay đánh người chỉ có thể nắm lấy cánh tay của nàng, mắng chửi người cũng không nói ra được, Diệp Khê chỉ còn lại có tiếng rên rỉ ừ ừ a a.
Hay tay Tiêu Dực đang vuốt ve cánh hoa mông trơn mềm của hắn, cười xấu xa hỏi hắn: “Khê Nhi thích thê chủ trứng thối không?”
Diệp Khê nơi nào còn có thể suy xét, chỉ có thể dựa vào tâm ý trả lời: “Ư.... thích...... Khê Nhi thích thê chủ......”
“Khê Nhi hiện tại thoải mái không?”
“Ư...... a..... thoải...... mái......”
“Khê Nhi thích không?”
“A...... a...... thích...... a......”
“Khê Nhi ngoan, thê chủ cũng thích ngươi.” Tiêu Dực nắm giữ eo nhỏ của hắn, bắt đầu tăng tốc, sức lực lớn phun ra nuốt vào. Tay Diệp Khê nhỏ bé gắt gao cầm lấy cánh tay nàng, từ nơi nào đó thoải mái lan tràn đến toàn thân làm cho hắn vô ý thức kêu hừ: “Thê chủ...... a... thê chủ...... thê chủ...... a -- a a ----!”
Ôi! Tiêu Dực thở ra một hơi, bỏ hai cái đùi của Diệp Khê từ trên cổ xuống, Diệp Khê xụi lơ ở trên giường đã không thể nhúc nhích. Tiêu Dực nghiêng người in lại vài nụ hôn ở trên trán, mũi, mặt, trên má của hắn: “Khê Nhi, bảo bối.”
“Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, trên mặt tràn đầy ửng hồng, trong mắt còn mang mê tình. Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn, lại thương tiếc hôn hôn hắn vài cái mới rút thân thể hắn từ bên trong ra. Tiêu Dực nằm ngã vào trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, thoải mái đến mức cô cũng không muốn động.
Tiêu Dực xoay người rời giường, kéo một góc chăn qua phủ lên người Diệp Khê: “Khê Nhi ngoan ngoãn, ta đi mang nước tới cho ngươi tắm rửa, mệt mỏi thì ngủ trước nha?”
Mắt Diệp Khê còn mang theo mê tình nhìn nàng, nhẹ nhàng thở phì phò cũng không nói chuyện, như là còn chưa có khôi phục lại. Hình dáng nhỏ mơ mơ màng màng đáng yêu không chịu được, Tiêu Dực không nhịn được lại nghiêng người liếm hôn thân thiết ở trên mặt hắn một hồi, cho đến khi Diệp Khê vừa nghẹn thở hổn hển mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Dực vốn là muốn mang nước lạnh đến, nhưng sau khi mình rửa qua liền thay đổi chủ ý. Mặc dù mùa thu nước lạnh nhưng cũng không như băng, lại là mang theo cảm giác mát. Tiêu Dực ở trong phòng bếp cọ xát một hồi mới ra lửa, chờ cô bưng nước nóng vào trong phòng thì Diệp Khê đã sớm ngủ không biết gì. Tiêu Dực xốc chăn lên, nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường vẻ mặt lười biếng không mặc gì, bụng lại bắt đầu nóng một hồi.
Ưm, cô là cấm dục lâu như thế nào vậy? Không phải vừa mới làm xong sao, như thế nào lại có phản ứng. Tiêu Dực cắn cắn đầu lưỡi, cô không thể cầm thú như vậy, Tiểu Khê Nhi mới làm lần đầu tiên đấy, hơn nữa hắn cũng đang ngủ.
Tiêu Dực lau sạch sẽ thân mình Diệp Khê, trên giường còn lây dính một bãi hồng hồng trắng trắng. Tiêu Dực rõ ràng cũng thay đổi khăn trải giường mới nằm xuống ngủ, ép buộc như vậy, cũng không biết là canh giờ nào.
Lúc Tiêu Dực tỉnh lại lần nữa, là bị lực lớn tiếng đập cửa và tiếng Đàm Chương Nguyệt rách tâm can hô to đánh thức ngoài cửa. Tiêu Dực xoa đầu ngồi dậy, nhận ra trên người mình ngay cả mảnh nội khố cũng không có liền nhìn về bên cạnh: “Khê Nhi?”
Toàn thân Diệp Khê ngay cả đầu đều chôn ở trong chăn, chỉ còn một cái mũi và đôi mắt mở thật to lộ ở bên ngoài.
“Khê Nhi, ngươi làm sao thế?”
Diệp Khê kéo kéo chăn lên phía trên, cũng phủ lên cái mũi, vẫn là không nói lời nào. Đàm Chương Nguyệt ngoài cửa còn đang kêu như quỷ, Tiêu Dực bất đắc dĩ đành phải mặc quần áo trước đi ra ngoài mở cửa.
Diệp Khê nhìn nàng đi ra ngoài mới thở ra một hơi, thật sự... thật sự... được tu nhân nha! Hắn cũng là bị tiếng đập cửa và tiếng gào bừng tỉnh, nhớ tới chuyện tối hôm qua làm với thê chủ. Diệp Khê chỉ cảm thấy xấu hổ đến muốn trốn, lại nhìn thấy thê chủ cũng tỉnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là kéo chăn lên quấn chặt chính mình. Về phần thê chủ... ưm... nàng là nữ nhân, không sợ bị người nhìn thấy. Còn có... thì ra... thì ra... loại chuyện này không đơn giản giống như trên sách vẽ như vậy; hơn nữa, làm phu lang của thê chủ, thế nhưng sẽ đau như vậy, hơ, đương nhiên lúc sau cũng rất thoải mái. Diệp Khê giật giật thay đổi dáng ngồi, trên người lập tức bủn rủn, xương cốt giống như đều rã rời. Diệp Khê kéo chăn ra vừa nhìn thấy tất cả chỗ trên người đều là dấu vết hồng hồng tím tím, ưm, đều là nàng cắn. Diệp Khê mím mím môi vừa cười đứng lên, kỳ thật lúc thê chủ cắn hắn, hắn không đau mà còn thật thoải mái nữa.
A, đúng rồi, không biết thủ cung sa của hắn còn hay không? Diệp Khê vội vàng nhìn lên trên cánh tay, quả nhiên, thủ cung sa vốn đỏ au đã không thấy. Diệp Khê ngây ngốc mà nhếch miệng cười, nói như vậy, hắn hiện tại thật sự chính là phu lang chân chính của thê chủ.
“Tiểu Khê Nhi, ngươi đang cười cái gì vậy?”
“Thê chủ.” Diệp Khê vui vẻ đã quên mình không mặc gì, thấy nàng cúi người ngồi xuống liền tự nhiên đưa tay vòng ôm cổ của nàng: “Ta đã là phu lang chân chính của ngài đúng không?”
“Đúng.” Tiêu Dực sờ sờ đầu của hắn, thuận thế đưa tay bế hắn nằm xuống: “Ngủ thêm một lát?”
“Ngài theo ngủ chung với ta đi.” Hắn ôm lấy cổ của nàng không buông tay.
“Được, ta ngủ với ngươi.”
Tiêu Dực cũng nằm lên, Diệp Khê lại đẩy đẩy nàng: “Ta nói đùa, ngài không phải còn đi lên trên núi sao? Ta đi nấu bữa sáng cho ngài.”
“Khê Nhi.” Tiêu Dực ôm hắn kéo vào trong lòng: “Tối hôm qua ta bị ngươi tra tấn thảm như vậy, hôm nay nơi nào còn có khí lực đi lên núi chứ.”
“Ai... ai tra tấn ngài?” Mặt Diệp Khê đỏ bừng: “Rõ ràng là ngài......” Biến thành hắn toàn thân vô lực, nơi đó cũng còn đau.
“Là ta sao? Tốt, chúng ta đến tính tính sổ, là ai cột tay chân của ta lên? Là ai bịt miệng của ta? Hử?”
Diệp Khê từ từ nhắm hai mắt: “Khê Nhi đã ngủ.”
“Đang ngủ còn có thể nói sao?” Tiêu Dực xấu xa gãi gãi dưới nách của hắn, Diệp Khê lắc lắc thân mình cười khanh khách lên. Tiêu Dực cũng cười: “Đang ngủ?”
“Vậy... vậy... ngài cũng khi dễ ta nữa, trên người ta đều là vết thương, toàn thân đều đau, ưm,...... cũng đau.”
Tiêu Dực kéo hắn vào trong lòng, hôn hôn lên trán của hắn: “Đều là ta không tốt, làm đau Khê Nhi, về sau ta sẽ thương Khê Nhi gấp bội, bù lại cho ngươi, được không?”
Diệp Khê cười cong chân mày, cọ cọ vào trong lòng Tiêu Dực: “Ta thích nhất thê chủ. Là ngài nói sẽ thương ta, vậy về sau ngài đều phải nghe lời ta nói.”
Tiêu Dực nhíu mày, đây là bàn điều kiện sao? Tay Tiêu Dực đặt ở trên mông tròn tròn nhỏ của hắn ăn đậu hủ: “Được, ta đều nghe ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook