Thanh Dương Khê Ca
-
Chương 26: Hôn trộm
Diệp Khê đang tìm Tiêu Dực, thình lình nghe sau lưng có giọng nói quen thuộc gọi hắn: “Khê Nhi.”
Hở? Diệp Khê quay đầu lại: “Thê chủ, ngài làm sao có thể ở phía sau ta vậy? Làm cho ta đều không có nhìn thấy ngài.”
“Hôm nay Khê Nhi có mệt mỏi không?”
“Không mệt mỏi.” Diệp Khê lắc đầu, hôm nay có thật nhiều người nói chuyện với hắn, hắn phát hiện bọn họ cũng đều không hung dữ, hắn thật vui vẻ.
“Ta ngồi ở đây với Khê Nhi được không?”
Diệp Khê còn chưa nói thì An đại thúc vừa ngồi xuống nhân tiện nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi là nữ nhân một nhà, sao có thể ngồi nơi này chứ, ngươi đến bàn Tiểu Nguyệt đi.”
Diệp Khê nhìn nhìn về phía bên kia, cũng lắc đầu nói: “Thê chủ vẫn là đi qua bàn Đàm tiểu thư đi.”
Tiêu Dực nhíu nhíu mày, ở nơi nông thôn mặc dù nam khách và nữ khách không có tránh mặt tách ra hai cái sân, nhưng là vẫn phân cái bàn. Cô lo lắng Diệp Khê sợ người lạ, không có cô ở bên cạnh sẽ không cảm giác an toàn, hiện tại xem ra là cô lo lắng quá nhiều.
“Tiêu tú tài, ngươi không phải là luyến tiếc Diệp ca nhi nhà ngươi, lúc nào cũng khắc khắc đều phải dán vào chứ?” Nam nhân ngồi cùng bàn trêu ghẹo, lập tức có một người khác tiếp lời: “Cũng không phải chỉ như thế thôi, vừa rồi ở trong phòng bếp, Tiêu tú tài đi qua đi lại nhìn vài lần, hì hì!”
Diệp Khê bị trêu ghẹo đỏ mặt, đưa tay đẩy đẩy Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài mau đi thôi.”
Đây là, bị ghét bỏ sao? Tiêu Dực có chút buồn cười, đồng thời cao hứng khi Diệp Khê dần dần hòa hợp với mọi người: “Vậy Khê Nhi ăn nhiều một chút, ta qua bàn của Đàm Chương Nguyệt.”
Diệp Khê ngoan ngoãn trả lời, An đại thúc vừa cười nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi đi ăn đi, Diệp ca nhi ở cùng chúng ta, ta sẽ chiếu cố cho hắn.”
Tiêu Dực sờ sờ đầu của Diệp Khê, lại dặn vài câu mới rời đi, một bàn nam tử kia lại bắt đầu trêu ghẹo nói: “Diệp ca nhi, Tiêu tú tài nhà ngươi đối với ngươi thật dịu dàng nha.”
Diệp Khê nhỏ giọng nói: “Thê chủ là người tốt.”
“Trước kia thật không nhìn ra Tiêu tú tài là kẻ biết thương người như thế.”
“Đúng vậy nha, Tiêu tú tài từ lúc cưới Diệp ca nhi đến giờ giống như thay đổi thành người khác, so với trước kia ai có thể nhìn ra được nàng sẽ có bộ dáng như bây giờ chứ?”
“Tiêu tú tài trước kia thật là lười biếng, hiện tại đều làm mọi thứ như là giặt quần áo, nấu nước, biết kiếm tiền, đối với phu lang thật tốt, nhóm nam nhi chưa xuất giá trong thôn này, trong lòng đều nghĩ đến nàng cũng không ít đâu!”
Diệp Khê đang ăn cơm cái miệng nhỏ nhắn ngừng một chút, chớp chớp mắt.
“Đó là.” Một nam tử chỉ vào một nam tử trẻ tuổi khác ngồi cùng bàn nói: “Nha, Tiểu Tĩnh Nhi chính là một người.”
Người gọi là Tiểu Tĩnh Nhi trong nháy mắt khuôn mặt ửng đỏ, gắt giọng: “Ngươi đừng nói bậy.”
Bọn nam tử liền cười khanh khách lên: “Tiểu Tĩnh Nhi, chủ phu Tiêu tú tài đang ở đây, ngươi còn không mau nói vài câu dễ nghe, ngày sau gả qua mới có thể sống tốt.”
-Tiểu Tĩnh Nhi thẹn thùng nhìn nhìn Diệp Khê, sẵn giọng: “Diệp ca ca mới sẽ không khi dễ người đâu, đúng không Diệp ca ca?”
Diệp Khê chớp mắt, ngơ ngác mà gật gật đầu, Tiểu Tĩnh Nhi liền cúi đầu thẹn thùng. Bọn nam tử lại trêu ghẹo Tiểu Tĩnh Nhi vài câu, lại trò chuyện những chuyện khác. Tâm tư Diệp Khê cũng đã không ở nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, hắn luôn không nhịn được mà nhìn Tiểu Tĩnh Nhi, đồ ăn nhai ở miệng cũng có chút không biết vị gì.
Nam tử này, muốn gả cho thê chủ của hắn.
Các nam nhân vừa ăn vừa nói chuyện, lại nói tới những chuyện khác, chỉ có An đại thúc chú ý tới Diệp Khê có chút phiền lòng.
“Diệp ca nhi?”
“À, đại thúc.”
An đại thúc nhỏ giọng nói với hắn: “Con đừng nghĩ nhiều, ta nhìn Tiêu tiểu thư không phải nữ nhân ham mê nam sắc, không phải ai muốn gả cho nàng đều có thể gả, dựa vào cách nhìn của ta, trong lòng nàng có thể chỉ có con.”
Diệp Khê chớp chớp mắt, nhìn An đại thúc.
An đại thúc gắp chút thịt cho hắn: “Nghe đại thúc, đừng suy nghĩ lung tung, con nếu muốn biết gì, liền trực tiếp hỏi nàng một chút. Còn bây giờ, tập trung ăn cơm thật tốt, thịt này ăn ngon rất.”
Trực tiếp hỏi nàng? Diệp Khê chớp mắt vài cái, lập tức liền quyết định làm theo lời An đại thúc nói, hiện tại sẽ không nghĩ nhiều. Diệp Khê gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng nhai vài cái, rồi cười nói với An đại thúc: “Thực sự ăn rất ngon!”
“Ăn nhiều chút.” An đại thúc lại gắp một chút cho hắn.
“Con muốn ăn canh xương hầm.”
“Được được, ta múc giúp con.” An đại thúc thuận tiện múc vài miếng sườn cho hắn, đứa trẻ Diệp Khê này, coi như là nhìn hắn lớn lên, trước kia chịu khổ cũng không phải chỉ là một điểm hay nửa điểm, bọn họ nhìn ở trong mắt cho dù đau lòng cũng không giúp được gì, cũng may không biết vì sao lại theo Tiêu tiểu thư; mà Tiêu tiểu thư cũng thương hắn, xem như đứa nhỏ này có phúc phận, bọn họ nhìn cũng cao hứng. An đại thúc cẩn thận nhìn gương mặt của Diệp Khê vài lần, gương mặt này thật là thêm chút thịt, sắc mặt cũng tốt, khuôn mặt đỏ bừng, thân mình nuôi tốt lắm nên cũng là một tiểu mỹ nhân thanh thanh tú tú.
“Đại thúc?” Diệp Khê sờ sờ trên mặt mình: “Trên mặt con dính cái gì sao?”
“Không có gì.” An đại thúc cười: “Ta là thấy Diệp ca nhi càng ngày càng dễ nhìn.”
“Nào có chứ......” Diệp Khê nói còn chưa dứt lời đã bị giọng cao ngoài cửa cắt đứt, bảy tám nữ nhân vừa đi vào bên trong vừa lớn tiếng nói: “Đàm Chương Nguyệt, chúc mừng chúc mừng, hôm nay hai nhà chúng ta cùng làm việc vui, thế nào đều là cùng một thôn, theo lý nên đến chúc mừng một chút, đồ ăn của nhà ngươi bên này đủ không? Chúng ta bên kia còn ăn thừa chút, muốn ta đem lại đây hay không?”
Mấy người phụ nhân vào đều là thôn trưởng gia và Diệp gia, nói rõ ràng chính là khinh thường người, thôn dân đều có chút căm giận, nhưng bởi vì kiêng kị thế lực của các nàng nên đều im lặng không tiếng động. Đàm Chương Nguyệt không những không tức giận mà còn cười đón tiếp nói: “Cùng vui cùng vui, thật là làm phiền đã quan tâm, đồ ăn của chúng ta bên này phỏng đoán hôm nay cũng không ăn hết, nhưng mà không dự tính tặng người, thật sự là ngượng ngùng.”
“Ha ha ha, ngươi đừng lại giữ thể diện, ngươi dùng món gì đãi khách? Chúng ta bên kia là mua ba cân thịt về......” Câu nói kế tiếp bị nuốt ở trong cổ họng, bởi vì thấy được bàn đầy thịt. Nữ nhân kia chớp mắt, lại chớp mắt, nàng không nhìn lầm chứ, trên tiệc mừng nghèo kiết hủ lậu này có thịt? Còn không chỉ một mâm? Còn từng bàn từng bàn đều nhiều như vậy?
Đàm Chương Nguyệt cười như chất chứa trong lòng đã lâu: “Ba cân hả? Chuyện này, thật sự ngượng ngùng, ta cũng không biết nhà ta có mấy cân, nơi này là trực tiếp kéo một con heo lại, à, còn chưa có nấu hết đâu, bên trong phòng bếp vẫn còn, cũng không biết còn bao nhiêu, hôm nay ta cũng không đi phòng bếp......” Đàm Chương Nguyệt gãi gãi đầu, giống như có thật có nhiều vấn đề rối rắm.
Mấy người phụ nhân đến nghe đều tái mặt, một bàn thịt kia không phải giả, còn nghe được mùi thịt nữa. Có người không nhịn được nuốt nước miếng, thôn dân ở giữa còn cúi đầu cười ra tiếng, cũng không biết là theo bàn kia truyền đến, hoặc là thật nhiều người cười nhẹ. Nữ nhân đầu lĩnh ra vẻ gầm nhẹ: “Chúng ta đi!” Mấy người phụ nhân xám xịt liền dẫn nhau đi. Đàm Chương Nguyệt thấy mấy người đó bị mất mặt mà còn kiêu ngạo liền huơ bắt tay cười nói: “Đi thong thả không tiễn nha! Đi thong thả nha!”
Trong sân lại náo nhiệt lên, bọn nam tử ăn xong đều tập trung một chỗ nói chuyện phiếm, bọn nữ tử đều mở miệng to uống rượu. Tiêu Dực đã sớm uống hoa mắt, lại không thể không giúp Đàm Chương Nguyệt chắn rượu, chống một chén tiếp một chén đi xuống, chén nha, cô từ đời trước đến đời này cũng chưa uống qua như vậy, thật may là cô còn chưa có gục ngay tại chỗ.
Các nữ nhân uống không ngừng, rất nhanh có người có tửu lượng kém say ngã được nâng trở về, cũng có người mơ mơ màng màng bị người trong nhà dìu trở về, đến lúc trăng lên giữa bầu trời có mấy người uống quá mức hưng phấn còn muốn tiếp tục nhưng ý thức đều đã không rõ, bị nam nhân nhà mình đưa trở về. Trong sân bàn chén bữa bãi, một ít nam tử chủ động ở lại giúp An đại thúc thu dọn. Diệp Khê cũng cố gắng giúp không hơn những người khác, cũng bận giúp Tiêu Dực say chín phần đỡ về nhà.
Tiêu Dực dựa hơn phân nửa thân mình vào trên thân mình nhỏ của Diệp Khê, trong miệng thì thào: “Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi…”
“Thê chủ.”
“Khê Nhi… ha ha… Tiểu Khê Nhi...” Tiêu Dực vừa kêu tên hắn vừa cười, cũng không biết có chuyện gì vui vẻ, đi lảo đảo đến mức đá vào tảng đá liền lảo đảo về ngã phía trước một chút.
“A! Thê chủ… ngài… ngài cẩn thận một chút.” Diệp Khê có chút cố hết sức đỡ lấy nàng, thân nhỏ lực yếu bất đắc dĩ mà theo nàng lủi trái lủi phải bước chân xiêu xiêu đổ đổ đi về nhà.
“Ha ha… Tiểu Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi....” Tiêu Dực vừa cười vừa gọi hắn, một bên còn đưa tay đi vo vê đầu của hắn, đem tóc của Diệp Khê vo vê rối loạn, tên đầu sỏ gây nên lại cao hứng cười: “Khê Nhi… ha ha… Tiểu Khê Nhi......”
“Thê chủ.” Diệp Khê trả lời nàng, nhanh chóng vuốt một chút tóc bị Tiêu Dực vo vê xõa xuống dưới che khuất ánh mắt, tay mới trở về đỡ lấy Tiêu Dực thì tóc lại trượt xuống. Diệp Khê thổi một hơi, tóc nhẹ nhàng bay nhưng vẫn che mắt. Diệp Khê mặc kệ dùng một con mắt nhìn đường -- dùng một tay hắn dìu không được thê chủ, đâu có thể nào luôn đưa tay ra vuốt tóc? Huống chi còn có một vị thê chủ luôn quấy rối ở trên đầu hắn.
Thật vất vả xiêu vẹo về nhà, Diệp Khê vươn một chân trước đẩy cửa ra mới giúp đỡ nàng đi về phía trước: “Thê chủ, cẩn thận dưới chân, phải vào cửa, thê chủ, nhấc chân, nhấc chân.”
“Ưm......” Tiêu Dực nghe lời nhấc chân qua cửa, lại tiếp tục cười ha ha: “Tiểu Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi......”
Rốt cục đem Tiêu Dực dìu đến bên giường bày trên mặt đất, Diệp Khê thở ra một hơi: “Thê chủ, ngài nằm xuống, ngồi xuống trước đi, cẩn thận nha, a, không phải, không phải, không thể ngã chỗ này, không thể....” Diệp Khê bất đắc dĩ mà nhìn người nửa nằm trên giường, nửa thân mình trên mặt đất, nàng hơi híp mắt, còn cười hì hì gọi tên hắn.
Diệp Khê cởi giày đi lên trên giường kéo nàng nằm thẳng ra, kéo vài cái phát hiện không làm nên chuyện gì, lại đi nâng chân của nàng, phát hiện ra chân của nàng không mập mà cũng nặng muốn chết, đợi đến khi đem toàn bộ người nàng đều nằm trên giường, Diệp Khê cũng ngồi ở trên giường không muốn động. Diệp Khê nghỉ ngơi vài phút, lại vội vàng bưng nước đến giúp nàng rửa mặt lau chân cho nàng ngủ thoải mái, nào biết Tiêu Dực lại giống như không muốn ngủ, bắt đầu nỉ non lẩm bẩm gọi hắn: “Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi… ha ha....”
“Thê chủ, ngươi muốn uống chút nước không?”
“Nước? Muốn uống nước.” Tiêu Dực nửa híp mắt nhìn phía dưới, Diệp Khê bận bưng nước sôi để nguội đến đút cho nàng uống xong, thấy nàng uống xong lại bắt đầu không ngừng cười gọi tên hắn, đành phải tạm thời mặc kệ nàng mà đi rửa mặt. Chờ hắn rửa mặt trở về, Tiêu Dực còn kêu ‘Tiểu Khê Nhi, Tiểu Khê Nhi’. Diệp Khê cởi áo khoác đến ngủ bên cạnh nàng bên, thấy nàng ngơ ngác luôn luôn kêu mình còn cười ngốc. Xoay người nửa nằm sấp nhìn mặt nàng, tay cũng đưa đến trên mặt nàng, thê chủ thật là đẹp mắt, ngón tay tìm đến môi của nàng. Ngày ấy, thê chủ dùng miệng chạm vào cái miệng của hắn, nghĩ đến thế, trên mặt Diệp Khê treo lên hai đám mây đỏ, ánh mắt liền không nhịn được nhìn về phía miệng của nàng, rốt cuộc không chịu nổi dụ hoặc xích lại gần hôn nàng một cái thật nhanh.
Diệp Khê liếm liếm môi, trên môi của thê chủ còn dính vị rượu, mặc dù hắn không thích hương vị này lắm, nhưng vẫn là không nhịn được lại xích lại gần hôn một cái nữa.
Tiêu Dực híp mắt: “Tiểu Khê Nhi, ngươi hôn trộm ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê đỏ hồng cười: “Chờ ngài rượu tỉnh liền không nhớ được.”
“Ta không có say… ta nhớ… nhớ......”
Diệp Khê nghiêng đầu nhìn nàng, nhớ tới An đại thúc bảo nên trực tiếp hỏi nàng, Diệp Khê xích lại gần nàng: “Thê chủ, ngài sẽ cưới người khác phải không?”
“Cưới Khê Nhi… Khê Nhi......”
“Vậy người khác đâu?”
“Người khác? Không cần… không cần… chỉ cần Khê Nhi. Ha ha… Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi… ha ha......”
Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Khê không khống chế được nở ra, buồn bực trong lòng trở thành hư không, trong sách đều nói sau khi uống rượu đều phun ra lời thật lòng, thê chủ cũng đã say như vậy, khẳng định sẽ không lừa hắn. Diệp Khê vui vẻ tựa đầu tựa vào bả vai của nàng, đưa tay ôm lấy eo của nàng, nghe nàng không ngừng nỉ non tên của mình, nhắm mắt lại, thanh thản cũng không biết khi nào thì ngủ say mất.
Hở? Diệp Khê quay đầu lại: “Thê chủ, ngài làm sao có thể ở phía sau ta vậy? Làm cho ta đều không có nhìn thấy ngài.”
“Hôm nay Khê Nhi có mệt mỏi không?”
“Không mệt mỏi.” Diệp Khê lắc đầu, hôm nay có thật nhiều người nói chuyện với hắn, hắn phát hiện bọn họ cũng đều không hung dữ, hắn thật vui vẻ.
“Ta ngồi ở đây với Khê Nhi được không?”
Diệp Khê còn chưa nói thì An đại thúc vừa ngồi xuống nhân tiện nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi là nữ nhân một nhà, sao có thể ngồi nơi này chứ, ngươi đến bàn Tiểu Nguyệt đi.”
Diệp Khê nhìn nhìn về phía bên kia, cũng lắc đầu nói: “Thê chủ vẫn là đi qua bàn Đàm tiểu thư đi.”
Tiêu Dực nhíu nhíu mày, ở nơi nông thôn mặc dù nam khách và nữ khách không có tránh mặt tách ra hai cái sân, nhưng là vẫn phân cái bàn. Cô lo lắng Diệp Khê sợ người lạ, không có cô ở bên cạnh sẽ không cảm giác an toàn, hiện tại xem ra là cô lo lắng quá nhiều.
“Tiêu tú tài, ngươi không phải là luyến tiếc Diệp ca nhi nhà ngươi, lúc nào cũng khắc khắc đều phải dán vào chứ?” Nam nhân ngồi cùng bàn trêu ghẹo, lập tức có một người khác tiếp lời: “Cũng không phải chỉ như thế thôi, vừa rồi ở trong phòng bếp, Tiêu tú tài đi qua đi lại nhìn vài lần, hì hì!”
Diệp Khê bị trêu ghẹo đỏ mặt, đưa tay đẩy đẩy Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài mau đi thôi.”
Đây là, bị ghét bỏ sao? Tiêu Dực có chút buồn cười, đồng thời cao hứng khi Diệp Khê dần dần hòa hợp với mọi người: “Vậy Khê Nhi ăn nhiều một chút, ta qua bàn của Đàm Chương Nguyệt.”
Diệp Khê ngoan ngoãn trả lời, An đại thúc vừa cười nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi đi ăn đi, Diệp ca nhi ở cùng chúng ta, ta sẽ chiếu cố cho hắn.”
Tiêu Dực sờ sờ đầu của Diệp Khê, lại dặn vài câu mới rời đi, một bàn nam tử kia lại bắt đầu trêu ghẹo nói: “Diệp ca nhi, Tiêu tú tài nhà ngươi đối với ngươi thật dịu dàng nha.”
Diệp Khê nhỏ giọng nói: “Thê chủ là người tốt.”
“Trước kia thật không nhìn ra Tiêu tú tài là kẻ biết thương người như thế.”
“Đúng vậy nha, Tiêu tú tài từ lúc cưới Diệp ca nhi đến giờ giống như thay đổi thành người khác, so với trước kia ai có thể nhìn ra được nàng sẽ có bộ dáng như bây giờ chứ?”
“Tiêu tú tài trước kia thật là lười biếng, hiện tại đều làm mọi thứ như là giặt quần áo, nấu nước, biết kiếm tiền, đối với phu lang thật tốt, nhóm nam nhi chưa xuất giá trong thôn này, trong lòng đều nghĩ đến nàng cũng không ít đâu!”
Diệp Khê đang ăn cơm cái miệng nhỏ nhắn ngừng một chút, chớp chớp mắt.
“Đó là.” Một nam tử chỉ vào một nam tử trẻ tuổi khác ngồi cùng bàn nói: “Nha, Tiểu Tĩnh Nhi chính là một người.”
Người gọi là Tiểu Tĩnh Nhi trong nháy mắt khuôn mặt ửng đỏ, gắt giọng: “Ngươi đừng nói bậy.”
Bọn nam tử liền cười khanh khách lên: “Tiểu Tĩnh Nhi, chủ phu Tiêu tú tài đang ở đây, ngươi còn không mau nói vài câu dễ nghe, ngày sau gả qua mới có thể sống tốt.”
-Tiểu Tĩnh Nhi thẹn thùng nhìn nhìn Diệp Khê, sẵn giọng: “Diệp ca ca mới sẽ không khi dễ người đâu, đúng không Diệp ca ca?”
Diệp Khê chớp mắt, ngơ ngác mà gật gật đầu, Tiểu Tĩnh Nhi liền cúi đầu thẹn thùng. Bọn nam tử lại trêu ghẹo Tiểu Tĩnh Nhi vài câu, lại trò chuyện những chuyện khác. Tâm tư Diệp Khê cũng đã không ở nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, hắn luôn không nhịn được mà nhìn Tiểu Tĩnh Nhi, đồ ăn nhai ở miệng cũng có chút không biết vị gì.
Nam tử này, muốn gả cho thê chủ của hắn.
Các nam nhân vừa ăn vừa nói chuyện, lại nói tới những chuyện khác, chỉ có An đại thúc chú ý tới Diệp Khê có chút phiền lòng.
“Diệp ca nhi?”
“À, đại thúc.”
An đại thúc nhỏ giọng nói với hắn: “Con đừng nghĩ nhiều, ta nhìn Tiêu tiểu thư không phải nữ nhân ham mê nam sắc, không phải ai muốn gả cho nàng đều có thể gả, dựa vào cách nhìn của ta, trong lòng nàng có thể chỉ có con.”
Diệp Khê chớp chớp mắt, nhìn An đại thúc.
An đại thúc gắp chút thịt cho hắn: “Nghe đại thúc, đừng suy nghĩ lung tung, con nếu muốn biết gì, liền trực tiếp hỏi nàng một chút. Còn bây giờ, tập trung ăn cơm thật tốt, thịt này ăn ngon rất.”
Trực tiếp hỏi nàng? Diệp Khê chớp mắt vài cái, lập tức liền quyết định làm theo lời An đại thúc nói, hiện tại sẽ không nghĩ nhiều. Diệp Khê gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng nhai vài cái, rồi cười nói với An đại thúc: “Thực sự ăn rất ngon!”
“Ăn nhiều chút.” An đại thúc lại gắp một chút cho hắn.
“Con muốn ăn canh xương hầm.”
“Được được, ta múc giúp con.” An đại thúc thuận tiện múc vài miếng sườn cho hắn, đứa trẻ Diệp Khê này, coi như là nhìn hắn lớn lên, trước kia chịu khổ cũng không phải chỉ là một điểm hay nửa điểm, bọn họ nhìn ở trong mắt cho dù đau lòng cũng không giúp được gì, cũng may không biết vì sao lại theo Tiêu tiểu thư; mà Tiêu tiểu thư cũng thương hắn, xem như đứa nhỏ này có phúc phận, bọn họ nhìn cũng cao hứng. An đại thúc cẩn thận nhìn gương mặt của Diệp Khê vài lần, gương mặt này thật là thêm chút thịt, sắc mặt cũng tốt, khuôn mặt đỏ bừng, thân mình nuôi tốt lắm nên cũng là một tiểu mỹ nhân thanh thanh tú tú.
“Đại thúc?” Diệp Khê sờ sờ trên mặt mình: “Trên mặt con dính cái gì sao?”
“Không có gì.” An đại thúc cười: “Ta là thấy Diệp ca nhi càng ngày càng dễ nhìn.”
“Nào có chứ......” Diệp Khê nói còn chưa dứt lời đã bị giọng cao ngoài cửa cắt đứt, bảy tám nữ nhân vừa đi vào bên trong vừa lớn tiếng nói: “Đàm Chương Nguyệt, chúc mừng chúc mừng, hôm nay hai nhà chúng ta cùng làm việc vui, thế nào đều là cùng một thôn, theo lý nên đến chúc mừng một chút, đồ ăn của nhà ngươi bên này đủ không? Chúng ta bên kia còn ăn thừa chút, muốn ta đem lại đây hay không?”
Mấy người phụ nhân vào đều là thôn trưởng gia và Diệp gia, nói rõ ràng chính là khinh thường người, thôn dân đều có chút căm giận, nhưng bởi vì kiêng kị thế lực của các nàng nên đều im lặng không tiếng động. Đàm Chương Nguyệt không những không tức giận mà còn cười đón tiếp nói: “Cùng vui cùng vui, thật là làm phiền đã quan tâm, đồ ăn của chúng ta bên này phỏng đoán hôm nay cũng không ăn hết, nhưng mà không dự tính tặng người, thật sự là ngượng ngùng.”
“Ha ha ha, ngươi đừng lại giữ thể diện, ngươi dùng món gì đãi khách? Chúng ta bên kia là mua ba cân thịt về......” Câu nói kế tiếp bị nuốt ở trong cổ họng, bởi vì thấy được bàn đầy thịt. Nữ nhân kia chớp mắt, lại chớp mắt, nàng không nhìn lầm chứ, trên tiệc mừng nghèo kiết hủ lậu này có thịt? Còn không chỉ một mâm? Còn từng bàn từng bàn đều nhiều như vậy?
Đàm Chương Nguyệt cười như chất chứa trong lòng đã lâu: “Ba cân hả? Chuyện này, thật sự ngượng ngùng, ta cũng không biết nhà ta có mấy cân, nơi này là trực tiếp kéo một con heo lại, à, còn chưa có nấu hết đâu, bên trong phòng bếp vẫn còn, cũng không biết còn bao nhiêu, hôm nay ta cũng không đi phòng bếp......” Đàm Chương Nguyệt gãi gãi đầu, giống như có thật có nhiều vấn đề rối rắm.
Mấy người phụ nhân đến nghe đều tái mặt, một bàn thịt kia không phải giả, còn nghe được mùi thịt nữa. Có người không nhịn được nuốt nước miếng, thôn dân ở giữa còn cúi đầu cười ra tiếng, cũng không biết là theo bàn kia truyền đến, hoặc là thật nhiều người cười nhẹ. Nữ nhân đầu lĩnh ra vẻ gầm nhẹ: “Chúng ta đi!” Mấy người phụ nhân xám xịt liền dẫn nhau đi. Đàm Chương Nguyệt thấy mấy người đó bị mất mặt mà còn kiêu ngạo liền huơ bắt tay cười nói: “Đi thong thả không tiễn nha! Đi thong thả nha!”
Trong sân lại náo nhiệt lên, bọn nam tử ăn xong đều tập trung một chỗ nói chuyện phiếm, bọn nữ tử đều mở miệng to uống rượu. Tiêu Dực đã sớm uống hoa mắt, lại không thể không giúp Đàm Chương Nguyệt chắn rượu, chống một chén tiếp một chén đi xuống, chén nha, cô từ đời trước đến đời này cũng chưa uống qua như vậy, thật may là cô còn chưa có gục ngay tại chỗ.
Các nữ nhân uống không ngừng, rất nhanh có người có tửu lượng kém say ngã được nâng trở về, cũng có người mơ mơ màng màng bị người trong nhà dìu trở về, đến lúc trăng lên giữa bầu trời có mấy người uống quá mức hưng phấn còn muốn tiếp tục nhưng ý thức đều đã không rõ, bị nam nhân nhà mình đưa trở về. Trong sân bàn chén bữa bãi, một ít nam tử chủ động ở lại giúp An đại thúc thu dọn. Diệp Khê cũng cố gắng giúp không hơn những người khác, cũng bận giúp Tiêu Dực say chín phần đỡ về nhà.
Tiêu Dực dựa hơn phân nửa thân mình vào trên thân mình nhỏ của Diệp Khê, trong miệng thì thào: “Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi…”
“Thê chủ.”
“Khê Nhi… ha ha… Tiểu Khê Nhi...” Tiêu Dực vừa kêu tên hắn vừa cười, cũng không biết có chuyện gì vui vẻ, đi lảo đảo đến mức đá vào tảng đá liền lảo đảo về ngã phía trước một chút.
“A! Thê chủ… ngài… ngài cẩn thận một chút.” Diệp Khê có chút cố hết sức đỡ lấy nàng, thân nhỏ lực yếu bất đắc dĩ mà theo nàng lủi trái lủi phải bước chân xiêu xiêu đổ đổ đi về nhà.
“Ha ha… Tiểu Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi....” Tiêu Dực vừa cười vừa gọi hắn, một bên còn đưa tay đi vo vê đầu của hắn, đem tóc của Diệp Khê vo vê rối loạn, tên đầu sỏ gây nên lại cao hứng cười: “Khê Nhi… ha ha… Tiểu Khê Nhi......”
“Thê chủ.” Diệp Khê trả lời nàng, nhanh chóng vuốt một chút tóc bị Tiêu Dực vo vê xõa xuống dưới che khuất ánh mắt, tay mới trở về đỡ lấy Tiêu Dực thì tóc lại trượt xuống. Diệp Khê thổi một hơi, tóc nhẹ nhàng bay nhưng vẫn che mắt. Diệp Khê mặc kệ dùng một con mắt nhìn đường -- dùng một tay hắn dìu không được thê chủ, đâu có thể nào luôn đưa tay ra vuốt tóc? Huống chi còn có một vị thê chủ luôn quấy rối ở trên đầu hắn.
Thật vất vả xiêu vẹo về nhà, Diệp Khê vươn một chân trước đẩy cửa ra mới giúp đỡ nàng đi về phía trước: “Thê chủ, cẩn thận dưới chân, phải vào cửa, thê chủ, nhấc chân, nhấc chân.”
“Ưm......” Tiêu Dực nghe lời nhấc chân qua cửa, lại tiếp tục cười ha ha: “Tiểu Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi......”
Rốt cục đem Tiêu Dực dìu đến bên giường bày trên mặt đất, Diệp Khê thở ra một hơi: “Thê chủ, ngài nằm xuống, ngồi xuống trước đi, cẩn thận nha, a, không phải, không phải, không thể ngã chỗ này, không thể....” Diệp Khê bất đắc dĩ mà nhìn người nửa nằm trên giường, nửa thân mình trên mặt đất, nàng hơi híp mắt, còn cười hì hì gọi tên hắn.
Diệp Khê cởi giày đi lên trên giường kéo nàng nằm thẳng ra, kéo vài cái phát hiện không làm nên chuyện gì, lại đi nâng chân của nàng, phát hiện ra chân của nàng không mập mà cũng nặng muốn chết, đợi đến khi đem toàn bộ người nàng đều nằm trên giường, Diệp Khê cũng ngồi ở trên giường không muốn động. Diệp Khê nghỉ ngơi vài phút, lại vội vàng bưng nước đến giúp nàng rửa mặt lau chân cho nàng ngủ thoải mái, nào biết Tiêu Dực lại giống như không muốn ngủ, bắt đầu nỉ non lẩm bẩm gọi hắn: “Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi… ha ha....”
“Thê chủ, ngươi muốn uống chút nước không?”
“Nước? Muốn uống nước.” Tiêu Dực nửa híp mắt nhìn phía dưới, Diệp Khê bận bưng nước sôi để nguội đến đút cho nàng uống xong, thấy nàng uống xong lại bắt đầu không ngừng cười gọi tên hắn, đành phải tạm thời mặc kệ nàng mà đi rửa mặt. Chờ hắn rửa mặt trở về, Tiêu Dực còn kêu ‘Tiểu Khê Nhi, Tiểu Khê Nhi’. Diệp Khê cởi áo khoác đến ngủ bên cạnh nàng bên, thấy nàng ngơ ngác luôn luôn kêu mình còn cười ngốc. Xoay người nửa nằm sấp nhìn mặt nàng, tay cũng đưa đến trên mặt nàng, thê chủ thật là đẹp mắt, ngón tay tìm đến môi của nàng. Ngày ấy, thê chủ dùng miệng chạm vào cái miệng của hắn, nghĩ đến thế, trên mặt Diệp Khê treo lên hai đám mây đỏ, ánh mắt liền không nhịn được nhìn về phía miệng của nàng, rốt cuộc không chịu nổi dụ hoặc xích lại gần hôn nàng một cái thật nhanh.
Diệp Khê liếm liếm môi, trên môi của thê chủ còn dính vị rượu, mặc dù hắn không thích hương vị này lắm, nhưng vẫn là không nhịn được lại xích lại gần hôn một cái nữa.
Tiêu Dực híp mắt: “Tiểu Khê Nhi, ngươi hôn trộm ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê đỏ hồng cười: “Chờ ngài rượu tỉnh liền không nhớ được.”
“Ta không có say… ta nhớ… nhớ......”
Diệp Khê nghiêng đầu nhìn nàng, nhớ tới An đại thúc bảo nên trực tiếp hỏi nàng, Diệp Khê xích lại gần nàng: “Thê chủ, ngài sẽ cưới người khác phải không?”
“Cưới Khê Nhi… Khê Nhi......”
“Vậy người khác đâu?”
“Người khác? Không cần… không cần… chỉ cần Khê Nhi. Ha ha… Khê Nhi… Tiểu Khê Nhi… ha ha......”
Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Khê không khống chế được nở ra, buồn bực trong lòng trở thành hư không, trong sách đều nói sau khi uống rượu đều phun ra lời thật lòng, thê chủ cũng đã say như vậy, khẳng định sẽ không lừa hắn. Diệp Khê vui vẻ tựa đầu tựa vào bả vai của nàng, đưa tay ôm lấy eo của nàng, nghe nàng không ngừng nỉ non tên của mình, nhắm mắt lại, thanh thản cũng không biết khi nào thì ngủ say mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook