Thành Danh Sau Một Đêm
-
Chương 55: Ngoại truyện về Lý Khải Duệ: All about last night
Ngoài cửa sổ trường đang mưa, những hạt mưa đập vào cửa kính, trong không khí yên tĩnh của buổi đêm âm thành nghe có vẻ rất đột ngột.
Lý Khải Duệ đang nằm trên giường trở mình đứng dậy, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong trừ mấy quả trứng gà không biết mua từ khi nào ra thì không có gì cả, luồng khí lạnh phả vào mặt, mang theo mùi tanh nhưng cũng không đáng ghét.
Đó là mùi mà Thẩm Miên lưu lại. Cô ấy đã nấu một bát canh cá ở đây, một nửa con cá hình như vẫn còn trong ngăn đông lạnh. Lý Khải Duệ thậm chí còn có thể hồi tưởng lại cảnh tượng cô ấy khom mình nghiêm túc thái hành, trên trán cs vài sợi tóc xõa xuống, rất chuyên chú, rất tự tịa.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Miên được mời tham gia chương trình món ăn ngon, không nghĩ ra được cuối cùng nên làm món nào, vì vậy liền đến nhà bạn bè trổ tài tiện thể trưng cầu ý kiến. Ở đoàn làm phim nghe được vấn đề ăn uống của Lý Khải Duệ toàn là ra ngoài giải quyết, liền xung phong nhận nhiệm vụ tới nhà nấu ăn. Ban đầu vốn là hẹn Tô Đình cùng đến, nhưng gần đến giờ hẹn cô ấy lại vì có buổi biểu diễn mà lỡ hẹn, vì vậy chỉ còn lại Thẩm Miên và Lý Khải Duệ.
Hình như ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, Lý Khải Duệ cầm chai bia, ngồi dựa vào tủ lạnh. Nhìn xung quanh phòng bếp nhà mình, đồ làm bếp đắt tiền, thiết kế tinh xảo, gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có một quầy bar nhỏ, đầy đủ mọi thứ. Nhưng bản thân anh lại ít khi dùng tới, chỉ có người quản lý không thể nhìn nổi nữa mới vào bếp nấu cho anh một bát mì đơn giản. Có lúc anh cũng mang nữ nghệ sĩ về nàh, nhưng các cô ấy cũng không có hừng thú với phòng bếp nhà mình. Lý Khải Duệ thường say rượu, đến khi trời sáng mới tỉnh lại, bên cạnh giường đã trống không, chỉ còn vương lại chút hơi ấm và chăn đệm lộn xộn. Sau đó sẽ có một cô gái chưa kịp trang điểm hoặc đang dán dở một bên lông mi từ trong WC lao ra, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, có đôi khi là biểu cảm lấy lòng, có đôi khi chỉ lưu lại bóng lưng đang vội vội vàng vàng cầm lấy túi xách hốt hoảng chạy theo lịch trình làm việc.
Lý Khải Duệ có một cuộc sống của một nam nghệ sĩ bình thường. Có đôi khi đây lại là một cách thức để giải tỏa áp lực, không liên quan gì đến tình cảm. Guồng quay của cuộc sống vẫn cứ tiếp tục chuyển động, hầu như tất cả mọi người đều không quan tâm người qua đêm với mình hôm qua là ai.
Cho nên, lần đó, khi ở cùng Thẩm Miên, anh liền nghĩ, Tô Đình có lẽ cố ý tránh mặt. Trong giới, Thẩm Miên là một cái tên mờ ám. Cô ấy rất xinh đẹp, diễm lệ, ưa nhìn, thân hình cũng vô cùng hấp dẫn. Trong những bữa tiệc rượu đêm ở quán bar, cô ấy thường là đối tượng được nhắc tới trong câu chuyện của đám nam nghệ sĩ. Mặc dù danh tiếng cũng không tốt, nhưng không thể nghi ngờ cô ấy chính là đối tượng ảo tưởng của biết bao nam nghệ sĩ. Lần diễn chung này cũng khiến Lý Khải Duệ ngỡ ngàng. Sau khi tiếp xúc gần gũi lại cảm thấy trong khi làm việc Thẩm Miên cũng không vênh váo như tưởng tượng, con người này cũng không thủ đoạn thâm sâu gì, ngược lại cô ấy rất tùy tiện, có khi thậm chí còn lộ ra sự ngây thơ.
Khi đánh vảy cá, con cá vẫn còn tươi ngon, ra sức quẫy đạp trong nước làm bắn lên mặt cô. Thẩm Miên lại không hề có phản ứng kịch liệt nào, chỉ đơn giản lau mặt đi. Lúc này Lý Khải Duệ mới phát hiện, trên mặt cô trang điểm rất nhẹ nhàng, chỉ phủ một lớp phấn mỏng. Trên mặt cô lúc này còn có vài giọt nước chưa lau khô liền nhưng kết trên hàng lông mi của cô, theo cử động của hàng lông mi mà rung động như phát ra ánh sáng.
Cô ấy luôn có một loại sức hút, khiến người ta cảm thấy, cho dù cô ấy làm chuyện gì, có khả năng cũng không phải là sai lầm, cũng không phải là không thể tha thứ. Giờ khắc này Lý Khải Duệ chỉ cảm thấy, nếu như là cô ấy, cho dù có quá khứ vô cùng phức tạp, hơn nữa động cơ tiếp cận mình cũng không trong sáng gì nhưng cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Người nguyện mắc câu, đại khái có thể nói là trong tình huống của nàng như thế này. Thẩm Miên từ trước đến giờ sẽ không có ý đi lấy lòng hoặc là theo đuổi cái gì, nhưng ngược lại cũng sẽ không bại nếu như vận dụng hết khả năng để tiếp cận người khác.
Nhưng tất cả nhưng gì Lý Khải Duệ dự tính trong tối hôm đó đều không phát sinh. Thẩm Miên thật sự chỉ đến để nấu ăn. Cô nhìn Lý Khải Duệ uống canh xong, dọn dẹp mọi thứ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, liền vội vã cáo từ. Lý Khải Duệ nhìn theo cánh cửa phát ra âm thanh cực nhỏ khi coo khép cửa lại, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Có lẽ cô ấy cũng không buông thả như những lời đồn đại. Hoặc có thể là, cô ấy thấy mình không vừa mắt, cảm thấy thân phận nam minh tinh của mình khng đem lại cho cô ấy lợi ích gì, nên cũng không muốn tốn công sức trên người mình. Lý Khải Duệ không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Điều này khiến anh như có nút thắt trong tim về Thẩm Miên. Có lúc luôn đuổi theo thân ảnh của cô. Thẩm Miên là người bạn diễn ăn ý, rất nhiều động tác trong phim cô diễn rất hàm xúc, dù sao《 Scandal 》cần cả hai người hỗ trợ cho nhau, cô ấy luôn muốn hợp tác vui vẻ. Trước thái độ thân thiện rõ ràng như vậy của cô, Lý Khải Duệ đều tỏ như không thấy, thậm chí có đôi khi còn châm chọc cô vài câu.
Anh nhớ nhất một lần, trong một cảnh của《 Scandal 》cần phải quay ngoài bãi biển. Đạo diễn đề nghị Thẩm Miên mặc một bộ đồ bơi mát mẻ một chút để thu hút ống kính của đám phóng viên, để bộ phim trở thành tin tức hot. Thẩm Miên tỏ ra vô cùng không vui, khuôn mặt lúc ấy cứng đờ. Cuối cùng, Thẩm Miên cũng rất kiên trì, không mặc bộ đồ bơi ba mảnh đó, ngược lại chọn một bộ rất bảo thủ, đứng trên bãi biển nhìn các thành viên khác trong đoàn làm phim cùng nhau nghịch nước. Lý Khải Duệ liền đi tới bên cạnh cô, nhìn hình vẽ vu vơ của cô trên bờ cát: “Đã sớm cởi quần áo ra rồi, bây giờ lại muốn mặc vào sao?” Anh hút thuốc, ngữ điệu tùy ý.
Thẩm Miên nghe vậy, đường cong phần lưng thoáng căng cứng rồi trở lại bình thường ngay. Lý Khải Duệ thấy tâm tình cô rất phiền não, lấy chân xóa hết những hình mới vừa vẽ trên bờ cát đi, còn đá văng lâu đài cát mới xây được một nửa đi. Lúc này Lý Khải Duệ mới cảm thấy mình nói hơi quá. Trong giởi showbiz này làm gì có ai trong sạch, mà Thẩm Miên lại dựa vào vẻ bề ngoài mới thường bị cánh báo chí lấy làm đề tài tranh luận. Sự thật là, cái nghề này, bạn không thể yêu cầu đối phương là một cô gái không rành thế sự được, là một cô gái như vậy căn bản không đủ để đặt chân xuống.
Nhưng Thẩm Miên lại không giống những nữ minh tinh khác bị đâm vào chân đau mà thẹn quá hóa giận, tâm tình cô không tốt, cô cũng chỉ phá hủy hĩnh vẽ trên cát mà mình vừa hào hứng vẽ và tòa lâu đài đang xây kia đi mà không phản bác lại Lý Khải Duệ, cũng không cãi vã, ngược lại yên lặng rời khỏi bãi cát.
Nhìn thấy bộ dạng không tranh cãi gì này của cô, mà chỉ để lại cho Lý Khỉa Duệ bóng lưng uất ức. Anh nhìn bóng dáng cô đơn đang dần xa của cô, để lại những vết chân nông sâu không giống nhau, lại cảm thấy nội tâm trống rỗng, sa sút. Tội gì phải làm khổ Thẩm Miên, cô ấy cũng chỉ là đang kiếm sống mà thôi. Những ngày sau đó, Thẩm Miên thấy anh đều rất trầm mặc, đã không còn sự thân thiết, niềm nở như trước, mặc dù cách nói chuyện vẫn rất hoạt bát, nhưng lại cảm thấy rất xa cách. Nhìn qua cô ấy có vẻ như gặp biến không sợ hãi khiến trong Lý Khỉa Duệ càng phiền não.
Anh thầm cảm thấy áy náy, nhưng ngay cả cơ hội nói lời xin lỗi đối phương cũng không cho anh.
Nhưng đây cũng chỉ là việc nhỏ. Thẩm Miên cũng chỉ là một người bạn diễn, Lý Khải Duệ tự thuyết phục bản thân như vậy. Nhưng là, sau khi tiếp xúc, anh lại phát hiện ra, thực ra Thẩm Miên lại là người ngây thơ, hiền lành, thậm chí còn tình nguyện tin rằng, cô và Hàn Tiềm, Tống Minh Thành chỉ là tin đồn, coi như là thật đi chăng nữa, cũng là quyết quả của việc bị cường quyền cưỡng ép. Không phải là Thẩm Miên tự nguyện, bởi vì cuộc sống bức bách, có thể cô có một quá khứ khó khăn, thế nhưng bản chất của cô ấy là sạch sẽ, tinh khôi.
Cô ấy thậm chí còn chào hỏi cả những nhân viên thấp bé nhất, sẽ kiên nhẫn dỗ dành diễn viên nhí, đối với sự châm chọc khiêu khích của người khác cũng chỉ cười trừ, sẽ không cố ý tìm cơ hội trả thù hay là ra oai phủ đầu đối phương. Cô chỉ sống nghiêm túc cuộc đời của mình.
Những chi tiết liên quan đến Thẩm Miên ngày càng nhiều, Lý Khải Duệ cảm thấy tình hình thế này hiện tại không ổn, anh đã dõi theo, chú ý đến cô quá nhiều rồi. Mà nhìn nụ cười của cô, vừa thấy nguy hiểm, vừa cảm thấy say mê.
Anh nghĩ, có lẽ anh đã yêu rồi!
Cứ như vậy trằn trọc cả một đêm. Mặc dù anh mâu thuẫn, nhưng lại cảm thấy như vậy không tệ lắm.Thẩm Miên là đồng nghiệp, những lời bình luận về cô không tốt cho lắm, vì vậy anh càng cần phải bao dung cô hơn nữa như vậy mới có thể cùng cô bầu bạn. Lý Khải Duệ cảm thấy so với Hàn Tiềm anh vẫn có nhiều phần thắng hơn. Anh không phải dùng tiền, dùng quyền để đổi lấy ở Thẩm Miên thứ gì đó, so với bọn họ đơn thuần hơn, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi như bọn họ. Quan trọng hơn, là đồng nghiệp của nhau, hiểu được sự bẩn thỉu của cái giới này sẽ càng dễ dàng tha thứ, chút tình cảm này mới càng thêm chân thành, thắm thiết và tinh khiết.
Anh bắt đầu thử chăm sóc Thẩm Miên trong công việc, không nhận thức được bản thân lại gửi gắm nhiều tình cảm đến vậy, nhưng Thẩm Miên đối với vấn đề tình cảm luôn rất chậm chạp. Cô ấy cười với anh, nhưng lại không cho rằng hành động của anh là xuất phát từ tình yêu, cô cho rằng đó là tình bạn. Trời mới biết trong lần quay phim xảy ra sự cố đó, khi thấy Hàn Tiềm xong lại ôm lấy Thẩm Miên, trong u ám cỡ nào.
Nhưng Lý Khải Duệ cũng rất vui, hình như Thẩm Miên cũng không thích Hàn Tiềm. Lúc gần phải đến bệnh viện cô gọi anh, đừng quên lần sau cùng đi dạo phố. Mặc dù chỉ là lời mời cùng nhau tạo ra tin tức, nhưng Lý Khải Duệ lại tình nguyện biến lần đó trở thành một lần hẹn hò riêng tư.
Cho nên, khi thực sự cùng nhau đi dạo phố, mặc dù không có gì sa hoa, hào nhoáng, lòng bàn tay Lý Khải Duệ lại đổ đầy mồ hôi, cảm thấy vô cùng căng thẳng. Anh nghĩ, có thể quang minh chính đại cùng Thẩm Miên dạo phố đêm, trò chuyện thoải mái, không mục đích, là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Những thứ này Hàn Tiềm và Tống Minh Thành sẽ không thể đem lại cho cô. Buổi tối hôm đó, lúc tạm biệt, rốt cuộc anh không kìm nén được mình hôn lên trán Thẩm Miên. Rõ ràng, anh đã không còn là một chàng thiếu niên ngây thơ, đưa cô về tận nơi thậm chí còn có nụ hôn lên trán đầy thân mật. Không biết vì sao, Lý Khải Duệ luôn cảm thấy, Thẩm Miên xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn, cô cần được đối xử trân trọng hơn, được yêu mến, mà không phải tùy tiện đối đãi.
Nhưng anh lại không ngờ tới sau lần đi dạo phố này lại tạo cho Thẩm Miên áp lực lớn như vậy. Người hâm mộ của Lý Khải Duệ quá hung hãn, mà dường như giới truyền thông muốn cô vượt qua cửa ải này, bốn phương tám hướng tập trung đưa nhưng tin tức không tốt về Thẩm Miên. Lúc này anh thực sợ muốn đẩy cửa bước ra ngoài giúp Thẩm Miên ngăn trở nỗi phiền lòng của bào đài và sự điên cuồng của đám ký giả. Thế nhưng người đại diện lại đenmặt xuất hiện, ném bản hợp đồng lên bàn. Trước thực tại như vậy, Lý Khải Duệ đột nhiên cảm thấy uể oải, không còn sức lực nào.
Anh chỉ là một nghệ sĩ, sinh tử tồn vong đều nằm trong tay công ty quản lý. Anh bị nghiêm cấm đủ thứ bản hợp đồng quy định, khih scandal ngày càng phát triển theo chiều hướng bất lợi cho nghệ sĩ ký hợp đồng này thì công ty toàn quyền xử lý. Sự nghiệp đang trong lúc hưng thịnh, Lý Khải Duệ cũng không trả nổi khoản phí vi phạm hợp đồng, hơn nữa cho dù anh có không tiếc gì hy sinh hết thảy cho tình yêu như trong những cuốn tiểu thuyết thì thực tế cuối cùng vẫn là tàn khốc. Khi trên lưng anh phải gồng gánh món nợ khổng lồ mới có thể ở bên cạnh Thẩm Miên, anh không thể đem lại cho Thẩm Miên bất cứ thứ gì, cho dù là đời sống vật chất hay tinh thần. Anh không muốn như vậy.
Anh âm thầm hy vọng, Thẩm Miên có thể vượt qua. Chỉ càn vượt qua cửa ải này, sau này anh sẽ cố gắng gấp bội để bảo vệ cô. Mà cô ấy thực sự vượt qua cửa ải này! Khi các tờ báo không còn chú ý đến các tin tức bất lợi về cô ấy nữa, bắt đầu công nhận khả năng diễn xuất của cô ấy, Lý Khải Duệ vui mừng như điên, nhưng đến khi anh thấy Hàn Tiềm thì lại không cách nào cười nổi. Vô cùng hiển nhiên, Thẩm Miên đã nhờ Hàn Tiềm giúp đỡ, hơn nữa ở nơi nào đó mà anh không biết đã ký kết hiệp định gì đó với Hàn Tiềm.
Thẩm Miên nhất định là đã phải bỏ ra cái giá rất cao. Lúc thấy Hàn Tiềm đi về phía Thẩm Miên ở bên hồ bơi trong trường quay, Lý Khải Duệ cảm thấy tức giận.
Hàn Tiềm cũng rất lạnh nhạt, anh ta khéo léo đuổi Thẩm Miên đi chỗ khác. Lý Khải Duệ không nhịn được nói chuyện lạnh lùng, lúc này, cái gì mà nhà đầu tư, người nắm quyền cao chức trọng đều là gì trong mắt cả, chính anh cũng cảm thấy uất ức trước những việc mình làm, để cho bản thân thích người phụ nữ không thể không dùng thân thể đi trao đổi. Mỗi lần Lý Khải Duệ nhìn Thẩm Miên đều thấy khó chịu như bị kim châm.
Anh nói với Hàn Tiềm rất nhiều, nói anh ta hãy rời xa Thẩm Miên. Anh ta có tiền lại trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian để đim tìm thật nhiều các cô gái, còn Thẩm Miên đã phải chịu rất nhiều đau khổ rồi.
Nhưng câu trả lại của Hàn Tiềm lại khiến anh như rơi vào hầm băng.
Mà quả thật, sau câu nói này khiến Lý Khải Duệ trở nên xa cách với Thẩm Miên hơn trước rất nhiều, anh cảm thấy nản lòng thoái chí va xấu hổ. Anh cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với Thẩm Miên, khi cô ấy cần anh giúp đỡ nhất thì anh lại không ở bên.
Mà hôm nay, trong một đêm mưa như thế này, tất cả những ký ức về Thẩm Miên đều theo nước mưa tí tách rơi xuống, khiến anh không kịp ứng phó. Nhiều chuyện như vậy, dường như chỉ mới xảy ra đêm qua. Dường như Thẩm Miên mới vừa quen biết anh, đứng trong vườn hoa trên không đối chọi nhau.
Đúng vậy, tất cả mọi chuyện, thực sự cũng chỉ xảy ra đêm qua mà thôi.
Sau buổi lễ trao trên thảm đỏ hôm đó, Thẩm Miên công khai thân phận. Đứng trước thảm đỏ, trong sự ồn ào huyên náo của mọi người xung quanh, anh cô đơn đứng đó. Mọi thứ mới chỉ đêm qua.
Anh cũng vĩnh viễn bỏ lỡ Thẩm Miên.
Cảm giác khi Thẩm Miên mặc váy cưới chạy tới nói lời cảm ơn với Lý Khải Duệ đến tham dự hôn lễ càng mãnh liệt hơn. Cô lung linh, rực rỡ. Ở phía sau hậu trường ôm Lý Khải Duệ, thì thảo nói mình rất hoảng hốt cũng rất hạnh phúc.
Sau đó, Lý Khỉa Duệ nghe thấy tiếng gọi của một người đàn ông ở đầu kia của hành lang, anh ta nói, Thẩm Miên, nhanh lên một chút, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.
Thẩm Miên liền xách váy, cười cười đáp lời, quay đầu lại phất tay.
Tất cả giống như phay quay chậm trong một bộ phim điện ảnh, anh nhìn cô cười đi tới, cô xoay người, thân ảnh biến mất sau cánh cửa cuối hành lang.
Lý Khải Duệ đột nhiên lấy tay ôm mặt, anh nhớ tới, trước đây Hàn Tiềm chỉ nói với anh duy nhất một câu.
Anh ta nói: “Tôi yêu Thẩm Miên.”
Mà lúc này, Thẩm Miên sẽ chạy qua hành lang, vòng qua đài phun nước, đi qua đám người tới dự hôn lễ, hôn lên gò má, khuôn mặt đó.
Lý Khải Duệ đang nằm trên giường trở mình đứng dậy, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong trừ mấy quả trứng gà không biết mua từ khi nào ra thì không có gì cả, luồng khí lạnh phả vào mặt, mang theo mùi tanh nhưng cũng không đáng ghét.
Đó là mùi mà Thẩm Miên lưu lại. Cô ấy đã nấu một bát canh cá ở đây, một nửa con cá hình như vẫn còn trong ngăn đông lạnh. Lý Khải Duệ thậm chí còn có thể hồi tưởng lại cảnh tượng cô ấy khom mình nghiêm túc thái hành, trên trán cs vài sợi tóc xõa xuống, rất chuyên chú, rất tự tịa.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Miên được mời tham gia chương trình món ăn ngon, không nghĩ ra được cuối cùng nên làm món nào, vì vậy liền đến nhà bạn bè trổ tài tiện thể trưng cầu ý kiến. Ở đoàn làm phim nghe được vấn đề ăn uống của Lý Khải Duệ toàn là ra ngoài giải quyết, liền xung phong nhận nhiệm vụ tới nhà nấu ăn. Ban đầu vốn là hẹn Tô Đình cùng đến, nhưng gần đến giờ hẹn cô ấy lại vì có buổi biểu diễn mà lỡ hẹn, vì vậy chỉ còn lại Thẩm Miên và Lý Khải Duệ.
Hình như ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, Lý Khải Duệ cầm chai bia, ngồi dựa vào tủ lạnh. Nhìn xung quanh phòng bếp nhà mình, đồ làm bếp đắt tiền, thiết kế tinh xảo, gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có một quầy bar nhỏ, đầy đủ mọi thứ. Nhưng bản thân anh lại ít khi dùng tới, chỉ có người quản lý không thể nhìn nổi nữa mới vào bếp nấu cho anh một bát mì đơn giản. Có lúc anh cũng mang nữ nghệ sĩ về nàh, nhưng các cô ấy cũng không có hừng thú với phòng bếp nhà mình. Lý Khải Duệ thường say rượu, đến khi trời sáng mới tỉnh lại, bên cạnh giường đã trống không, chỉ còn vương lại chút hơi ấm và chăn đệm lộn xộn. Sau đó sẽ có một cô gái chưa kịp trang điểm hoặc đang dán dở một bên lông mi từ trong WC lao ra, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, có đôi khi là biểu cảm lấy lòng, có đôi khi chỉ lưu lại bóng lưng đang vội vội vàng vàng cầm lấy túi xách hốt hoảng chạy theo lịch trình làm việc.
Lý Khải Duệ có một cuộc sống của một nam nghệ sĩ bình thường. Có đôi khi đây lại là một cách thức để giải tỏa áp lực, không liên quan gì đến tình cảm. Guồng quay của cuộc sống vẫn cứ tiếp tục chuyển động, hầu như tất cả mọi người đều không quan tâm người qua đêm với mình hôm qua là ai.
Cho nên, lần đó, khi ở cùng Thẩm Miên, anh liền nghĩ, Tô Đình có lẽ cố ý tránh mặt. Trong giới, Thẩm Miên là một cái tên mờ ám. Cô ấy rất xinh đẹp, diễm lệ, ưa nhìn, thân hình cũng vô cùng hấp dẫn. Trong những bữa tiệc rượu đêm ở quán bar, cô ấy thường là đối tượng được nhắc tới trong câu chuyện của đám nam nghệ sĩ. Mặc dù danh tiếng cũng không tốt, nhưng không thể nghi ngờ cô ấy chính là đối tượng ảo tưởng của biết bao nam nghệ sĩ. Lần diễn chung này cũng khiến Lý Khải Duệ ngỡ ngàng. Sau khi tiếp xúc gần gũi lại cảm thấy trong khi làm việc Thẩm Miên cũng không vênh váo như tưởng tượng, con người này cũng không thủ đoạn thâm sâu gì, ngược lại cô ấy rất tùy tiện, có khi thậm chí còn lộ ra sự ngây thơ.
Khi đánh vảy cá, con cá vẫn còn tươi ngon, ra sức quẫy đạp trong nước làm bắn lên mặt cô. Thẩm Miên lại không hề có phản ứng kịch liệt nào, chỉ đơn giản lau mặt đi. Lúc này Lý Khải Duệ mới phát hiện, trên mặt cô trang điểm rất nhẹ nhàng, chỉ phủ một lớp phấn mỏng. Trên mặt cô lúc này còn có vài giọt nước chưa lau khô liền nhưng kết trên hàng lông mi của cô, theo cử động của hàng lông mi mà rung động như phát ra ánh sáng.
Cô ấy luôn có một loại sức hút, khiến người ta cảm thấy, cho dù cô ấy làm chuyện gì, có khả năng cũng không phải là sai lầm, cũng không phải là không thể tha thứ. Giờ khắc này Lý Khải Duệ chỉ cảm thấy, nếu như là cô ấy, cho dù có quá khứ vô cùng phức tạp, hơn nữa động cơ tiếp cận mình cũng không trong sáng gì nhưng cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Người nguyện mắc câu, đại khái có thể nói là trong tình huống của nàng như thế này. Thẩm Miên từ trước đến giờ sẽ không có ý đi lấy lòng hoặc là theo đuổi cái gì, nhưng ngược lại cũng sẽ không bại nếu như vận dụng hết khả năng để tiếp cận người khác.
Nhưng tất cả nhưng gì Lý Khải Duệ dự tính trong tối hôm đó đều không phát sinh. Thẩm Miên thật sự chỉ đến để nấu ăn. Cô nhìn Lý Khải Duệ uống canh xong, dọn dẹp mọi thứ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, liền vội vã cáo từ. Lý Khải Duệ nhìn theo cánh cửa phát ra âm thanh cực nhỏ khi coo khép cửa lại, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Có lẽ cô ấy cũng không buông thả như những lời đồn đại. Hoặc có thể là, cô ấy thấy mình không vừa mắt, cảm thấy thân phận nam minh tinh của mình khng đem lại cho cô ấy lợi ích gì, nên cũng không muốn tốn công sức trên người mình. Lý Khải Duệ không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Điều này khiến anh như có nút thắt trong tim về Thẩm Miên. Có lúc luôn đuổi theo thân ảnh của cô. Thẩm Miên là người bạn diễn ăn ý, rất nhiều động tác trong phim cô diễn rất hàm xúc, dù sao《 Scandal 》cần cả hai người hỗ trợ cho nhau, cô ấy luôn muốn hợp tác vui vẻ. Trước thái độ thân thiện rõ ràng như vậy của cô, Lý Khải Duệ đều tỏ như không thấy, thậm chí có đôi khi còn châm chọc cô vài câu.
Anh nhớ nhất một lần, trong một cảnh của《 Scandal 》cần phải quay ngoài bãi biển. Đạo diễn đề nghị Thẩm Miên mặc một bộ đồ bơi mát mẻ một chút để thu hút ống kính của đám phóng viên, để bộ phim trở thành tin tức hot. Thẩm Miên tỏ ra vô cùng không vui, khuôn mặt lúc ấy cứng đờ. Cuối cùng, Thẩm Miên cũng rất kiên trì, không mặc bộ đồ bơi ba mảnh đó, ngược lại chọn một bộ rất bảo thủ, đứng trên bãi biển nhìn các thành viên khác trong đoàn làm phim cùng nhau nghịch nước. Lý Khải Duệ liền đi tới bên cạnh cô, nhìn hình vẽ vu vơ của cô trên bờ cát: “Đã sớm cởi quần áo ra rồi, bây giờ lại muốn mặc vào sao?” Anh hút thuốc, ngữ điệu tùy ý.
Thẩm Miên nghe vậy, đường cong phần lưng thoáng căng cứng rồi trở lại bình thường ngay. Lý Khải Duệ thấy tâm tình cô rất phiền não, lấy chân xóa hết những hình mới vừa vẽ trên bờ cát đi, còn đá văng lâu đài cát mới xây được một nửa đi. Lúc này Lý Khải Duệ mới cảm thấy mình nói hơi quá. Trong giởi showbiz này làm gì có ai trong sạch, mà Thẩm Miên lại dựa vào vẻ bề ngoài mới thường bị cánh báo chí lấy làm đề tài tranh luận. Sự thật là, cái nghề này, bạn không thể yêu cầu đối phương là một cô gái không rành thế sự được, là một cô gái như vậy căn bản không đủ để đặt chân xuống.
Nhưng Thẩm Miên lại không giống những nữ minh tinh khác bị đâm vào chân đau mà thẹn quá hóa giận, tâm tình cô không tốt, cô cũng chỉ phá hủy hĩnh vẽ trên cát mà mình vừa hào hứng vẽ và tòa lâu đài đang xây kia đi mà không phản bác lại Lý Khải Duệ, cũng không cãi vã, ngược lại yên lặng rời khỏi bãi cát.
Nhìn thấy bộ dạng không tranh cãi gì này của cô, mà chỉ để lại cho Lý Khỉa Duệ bóng lưng uất ức. Anh nhìn bóng dáng cô đơn đang dần xa của cô, để lại những vết chân nông sâu không giống nhau, lại cảm thấy nội tâm trống rỗng, sa sút. Tội gì phải làm khổ Thẩm Miên, cô ấy cũng chỉ là đang kiếm sống mà thôi. Những ngày sau đó, Thẩm Miên thấy anh đều rất trầm mặc, đã không còn sự thân thiết, niềm nở như trước, mặc dù cách nói chuyện vẫn rất hoạt bát, nhưng lại cảm thấy rất xa cách. Nhìn qua cô ấy có vẻ như gặp biến không sợ hãi khiến trong Lý Khỉa Duệ càng phiền não.
Anh thầm cảm thấy áy náy, nhưng ngay cả cơ hội nói lời xin lỗi đối phương cũng không cho anh.
Nhưng đây cũng chỉ là việc nhỏ. Thẩm Miên cũng chỉ là một người bạn diễn, Lý Khải Duệ tự thuyết phục bản thân như vậy. Nhưng là, sau khi tiếp xúc, anh lại phát hiện ra, thực ra Thẩm Miên lại là người ngây thơ, hiền lành, thậm chí còn tình nguyện tin rằng, cô và Hàn Tiềm, Tống Minh Thành chỉ là tin đồn, coi như là thật đi chăng nữa, cũng là quyết quả của việc bị cường quyền cưỡng ép. Không phải là Thẩm Miên tự nguyện, bởi vì cuộc sống bức bách, có thể cô có một quá khứ khó khăn, thế nhưng bản chất của cô ấy là sạch sẽ, tinh khôi.
Cô ấy thậm chí còn chào hỏi cả những nhân viên thấp bé nhất, sẽ kiên nhẫn dỗ dành diễn viên nhí, đối với sự châm chọc khiêu khích của người khác cũng chỉ cười trừ, sẽ không cố ý tìm cơ hội trả thù hay là ra oai phủ đầu đối phương. Cô chỉ sống nghiêm túc cuộc đời của mình.
Những chi tiết liên quan đến Thẩm Miên ngày càng nhiều, Lý Khải Duệ cảm thấy tình hình thế này hiện tại không ổn, anh đã dõi theo, chú ý đến cô quá nhiều rồi. Mà nhìn nụ cười của cô, vừa thấy nguy hiểm, vừa cảm thấy say mê.
Anh nghĩ, có lẽ anh đã yêu rồi!
Cứ như vậy trằn trọc cả một đêm. Mặc dù anh mâu thuẫn, nhưng lại cảm thấy như vậy không tệ lắm.Thẩm Miên là đồng nghiệp, những lời bình luận về cô không tốt cho lắm, vì vậy anh càng cần phải bao dung cô hơn nữa như vậy mới có thể cùng cô bầu bạn. Lý Khải Duệ cảm thấy so với Hàn Tiềm anh vẫn có nhiều phần thắng hơn. Anh không phải dùng tiền, dùng quyền để đổi lấy ở Thẩm Miên thứ gì đó, so với bọn họ đơn thuần hơn, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi như bọn họ. Quan trọng hơn, là đồng nghiệp của nhau, hiểu được sự bẩn thỉu của cái giới này sẽ càng dễ dàng tha thứ, chút tình cảm này mới càng thêm chân thành, thắm thiết và tinh khiết.
Anh bắt đầu thử chăm sóc Thẩm Miên trong công việc, không nhận thức được bản thân lại gửi gắm nhiều tình cảm đến vậy, nhưng Thẩm Miên đối với vấn đề tình cảm luôn rất chậm chạp. Cô ấy cười với anh, nhưng lại không cho rằng hành động của anh là xuất phát từ tình yêu, cô cho rằng đó là tình bạn. Trời mới biết trong lần quay phim xảy ra sự cố đó, khi thấy Hàn Tiềm xong lại ôm lấy Thẩm Miên, trong u ám cỡ nào.
Nhưng Lý Khải Duệ cũng rất vui, hình như Thẩm Miên cũng không thích Hàn Tiềm. Lúc gần phải đến bệnh viện cô gọi anh, đừng quên lần sau cùng đi dạo phố. Mặc dù chỉ là lời mời cùng nhau tạo ra tin tức, nhưng Lý Khải Duệ lại tình nguyện biến lần đó trở thành một lần hẹn hò riêng tư.
Cho nên, khi thực sự cùng nhau đi dạo phố, mặc dù không có gì sa hoa, hào nhoáng, lòng bàn tay Lý Khải Duệ lại đổ đầy mồ hôi, cảm thấy vô cùng căng thẳng. Anh nghĩ, có thể quang minh chính đại cùng Thẩm Miên dạo phố đêm, trò chuyện thoải mái, không mục đích, là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Những thứ này Hàn Tiềm và Tống Minh Thành sẽ không thể đem lại cho cô. Buổi tối hôm đó, lúc tạm biệt, rốt cuộc anh không kìm nén được mình hôn lên trán Thẩm Miên. Rõ ràng, anh đã không còn là một chàng thiếu niên ngây thơ, đưa cô về tận nơi thậm chí còn có nụ hôn lên trán đầy thân mật. Không biết vì sao, Lý Khải Duệ luôn cảm thấy, Thẩm Miên xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn, cô cần được đối xử trân trọng hơn, được yêu mến, mà không phải tùy tiện đối đãi.
Nhưng anh lại không ngờ tới sau lần đi dạo phố này lại tạo cho Thẩm Miên áp lực lớn như vậy. Người hâm mộ của Lý Khải Duệ quá hung hãn, mà dường như giới truyền thông muốn cô vượt qua cửa ải này, bốn phương tám hướng tập trung đưa nhưng tin tức không tốt về Thẩm Miên. Lúc này anh thực sợ muốn đẩy cửa bước ra ngoài giúp Thẩm Miên ngăn trở nỗi phiền lòng của bào đài và sự điên cuồng của đám ký giả. Thế nhưng người đại diện lại đenmặt xuất hiện, ném bản hợp đồng lên bàn. Trước thực tại như vậy, Lý Khải Duệ đột nhiên cảm thấy uể oải, không còn sức lực nào.
Anh chỉ là một nghệ sĩ, sinh tử tồn vong đều nằm trong tay công ty quản lý. Anh bị nghiêm cấm đủ thứ bản hợp đồng quy định, khih scandal ngày càng phát triển theo chiều hướng bất lợi cho nghệ sĩ ký hợp đồng này thì công ty toàn quyền xử lý. Sự nghiệp đang trong lúc hưng thịnh, Lý Khải Duệ cũng không trả nổi khoản phí vi phạm hợp đồng, hơn nữa cho dù anh có không tiếc gì hy sinh hết thảy cho tình yêu như trong những cuốn tiểu thuyết thì thực tế cuối cùng vẫn là tàn khốc. Khi trên lưng anh phải gồng gánh món nợ khổng lồ mới có thể ở bên cạnh Thẩm Miên, anh không thể đem lại cho Thẩm Miên bất cứ thứ gì, cho dù là đời sống vật chất hay tinh thần. Anh không muốn như vậy.
Anh âm thầm hy vọng, Thẩm Miên có thể vượt qua. Chỉ càn vượt qua cửa ải này, sau này anh sẽ cố gắng gấp bội để bảo vệ cô. Mà cô ấy thực sự vượt qua cửa ải này! Khi các tờ báo không còn chú ý đến các tin tức bất lợi về cô ấy nữa, bắt đầu công nhận khả năng diễn xuất của cô ấy, Lý Khải Duệ vui mừng như điên, nhưng đến khi anh thấy Hàn Tiềm thì lại không cách nào cười nổi. Vô cùng hiển nhiên, Thẩm Miên đã nhờ Hàn Tiềm giúp đỡ, hơn nữa ở nơi nào đó mà anh không biết đã ký kết hiệp định gì đó với Hàn Tiềm.
Thẩm Miên nhất định là đã phải bỏ ra cái giá rất cao. Lúc thấy Hàn Tiềm đi về phía Thẩm Miên ở bên hồ bơi trong trường quay, Lý Khải Duệ cảm thấy tức giận.
Hàn Tiềm cũng rất lạnh nhạt, anh ta khéo léo đuổi Thẩm Miên đi chỗ khác. Lý Khải Duệ không nhịn được nói chuyện lạnh lùng, lúc này, cái gì mà nhà đầu tư, người nắm quyền cao chức trọng đều là gì trong mắt cả, chính anh cũng cảm thấy uất ức trước những việc mình làm, để cho bản thân thích người phụ nữ không thể không dùng thân thể đi trao đổi. Mỗi lần Lý Khải Duệ nhìn Thẩm Miên đều thấy khó chịu như bị kim châm.
Anh nói với Hàn Tiềm rất nhiều, nói anh ta hãy rời xa Thẩm Miên. Anh ta có tiền lại trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian để đim tìm thật nhiều các cô gái, còn Thẩm Miên đã phải chịu rất nhiều đau khổ rồi.
Nhưng câu trả lại của Hàn Tiềm lại khiến anh như rơi vào hầm băng.
Mà quả thật, sau câu nói này khiến Lý Khải Duệ trở nên xa cách với Thẩm Miên hơn trước rất nhiều, anh cảm thấy nản lòng thoái chí va xấu hổ. Anh cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với Thẩm Miên, khi cô ấy cần anh giúp đỡ nhất thì anh lại không ở bên.
Mà hôm nay, trong một đêm mưa như thế này, tất cả những ký ức về Thẩm Miên đều theo nước mưa tí tách rơi xuống, khiến anh không kịp ứng phó. Nhiều chuyện như vậy, dường như chỉ mới xảy ra đêm qua. Dường như Thẩm Miên mới vừa quen biết anh, đứng trong vườn hoa trên không đối chọi nhau.
Đúng vậy, tất cả mọi chuyện, thực sự cũng chỉ xảy ra đêm qua mà thôi.
Sau buổi lễ trao trên thảm đỏ hôm đó, Thẩm Miên công khai thân phận. Đứng trước thảm đỏ, trong sự ồn ào huyên náo của mọi người xung quanh, anh cô đơn đứng đó. Mọi thứ mới chỉ đêm qua.
Anh cũng vĩnh viễn bỏ lỡ Thẩm Miên.
Cảm giác khi Thẩm Miên mặc váy cưới chạy tới nói lời cảm ơn với Lý Khải Duệ đến tham dự hôn lễ càng mãnh liệt hơn. Cô lung linh, rực rỡ. Ở phía sau hậu trường ôm Lý Khải Duệ, thì thảo nói mình rất hoảng hốt cũng rất hạnh phúc.
Sau đó, Lý Khỉa Duệ nghe thấy tiếng gọi của một người đàn ông ở đầu kia của hành lang, anh ta nói, Thẩm Miên, nhanh lên một chút, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.
Thẩm Miên liền xách váy, cười cười đáp lời, quay đầu lại phất tay.
Tất cả giống như phay quay chậm trong một bộ phim điện ảnh, anh nhìn cô cười đi tới, cô xoay người, thân ảnh biến mất sau cánh cửa cuối hành lang.
Lý Khải Duệ đột nhiên lấy tay ôm mặt, anh nhớ tới, trước đây Hàn Tiềm chỉ nói với anh duy nhất một câu.
Anh ta nói: “Tôi yêu Thẩm Miên.”
Mà lúc này, Thẩm Miên sẽ chạy qua hành lang, vòng qua đài phun nước, đi qua đám người tới dự hôn lễ, hôn lên gò má, khuôn mặt đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook