Thành Danh Sau Một Đêm
-
Chương 52: Ngoại truyện 3: Ngoại truyện về Hàn Tiềm 1: Ánh sao
Lần đầu tiên tiếp xúc với Thẩm Miên là khi cô ấy bị lôi ra ngoài từ chỗ tối, Hàn Tiềm chỉ hời hợt liếc nhìn cô một cái rồi thôi, chỉ một cái nhìn thoáng qua, không hề chăm chú, thần sắc lãnh đạm. Đối với những kẻ làm paparazzi, mỗi tuần anh đều phải đối phó với một vài kẻ như vậy. Khi anh còn chưa đầu tư vào lĩnh vực giải trí đã bắt đầu bị cả trai lẫn gái thay nhau theo dõi, dường như chẳng còn thời gian nào, không ngày nào là không bị theo dõi cả. Những câu chuyện gièm pha về đám nhà giàu đã thành một món điểm tâm lúc trà dư tửu hậu để mọi người bàn tán. Mà loại bám đuôi, theo dõi, chụp ảnh với Hàn Tiềm và giới giải trí này càng về sau lại càng hung hăng càn quấy.
Trong tuần này, Thẩm Miên là paparazzi thứ tư bị bắt được.
Lúc này, Hàn Tiềm đang cùng một nữ minh tinh mới bước chân vào giới giải trí thưởng thức bữa tối dưới ánh nến. Dưới ánh nến lung linh, người con gái đối diện có dung mạo xinh đẹp, cử chỉ nhã nhặn, đồ trang sức trang nhã khiến cho cô ta càng thêm vẻ trong sáng, động lòng người. Cô ta đang từ tốn cắt miếng thịt bò bít tết, hàng lông mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt long lanh.
Cảnh tượng rất đẹp.
Mà Thẩm Miên bị bắt được từ chỗ khuất ngoài đại sảnh chính là nét bút phá hỏng một bức tranh lãng mạn này. Bộ dạng của cô giống như tất cả đám paparazzi khác, quần áo lôi thôi, phía trên mặc một chiếc áo sơmi kẻ ca rô to, phía dưới là quần jean. Có lẽ bởi vì trời lạnh, nên tùy tiện khoác ra bên ngoài một chiếc áo gi-lê, một vạt áo sơmi còn thò ra ngoài, cúc tay áo cũng không cài, tùy tiện xắn lên vài nếp, cũng may trông còn có vẻ sạch sẽ.
Lôi cô ấy ra ngoài là bảo vệ của nhà hàng, quản lý đại sảnh thì cúi đầu khom lưng áy náy xin lỗi một hồi lâu. Thẩm Miên cúi đầu đứng ở một bên, ánh sáng của chùm đèn thủy tinh chiếu xuống chiếc áo gi-lê đen từng mảng sáng tối khác nhau. Cô ấy là một paparazzi rất có tinh thần nghề nghiệp, sau khi bị bắt, hành động đầu tiên là bảo vệ máy ảnh, liều mạng tranh đoạt với người bảo vệ khôi ngô, hảo hán kia. Kết quả là trong lúc hốt hoảng cô ấy sẩy chân ngã nhào xuống một chiếc bàn ngoài đại sảnh, rượu đổ hết lên người cô ấy. Quản lý nhà hàng càng tức giận. Từ góc độ của Hàn Tiềm nhìn lại quả thật bọn họ ra tay với cô ấy rất thô bạo. Thậm chí, Thẩm Miên còn bị túm tóc kéo ra ngoài. Lúc này, tóc tai cô ấy toán loạn, rối bù, cũng may chiếc áo gi-lê màu đen cũng che bớt phần nào vết rượu đổ ban nãy mới giúp cô ấy trông không đến nỗi quá chật vật.
Lúc ấy, Hàn Tiềm nghĩ, cô ấy cũng không khác gì đám paparazzi khác cả, đều nghèo túng, lôi thôi, tồn tại ở tầng đáy xã hội, giống như loài ruồi nhặng theo đuổi miếng thịt tươi. Con ruồi dựa vào những thi thể mục rữa hoặc đồ cặn bã để sống sót, giống như đám paparazzi dựa vào việc đào bới chuyện của người khác vậy, đặc biệt không thể không dựa vào những thứ bẩn thỉu kia để nuôi sống mình.
Thực sự trên đời này không còn cái gì gọi là thấu tình đạt lý nữa mà chỉ có sự chán ghét. Hàn Tiềm gật đầu với người quản lý một cái tỏ vẻ không để ý đến chuyện này, tiếp đó quay đầu liếc mắt nhìn người con gái ngồi đối diện với mình, lúc này cô ta cũng đang nhìn tên paparazzi bị bắt đó, thần sắc không hoàn toàn là chán ghét, mà rõ ràng có phần tiếc hận.
Minh tinh chính là như vậy, xem thường paparazzi, cảm thấy họ chính là vết nhơ trong cuộc đời đầy màu sắc của mình, nhưng lại có lúc không thể không có họ. Ví dụ như người con gái ngồi đối diện này, cô ta hy vọng trên trang nhất báo ngày mai có scandal của Hàn Tiềm và cô ta. Bất kể thật giả, đối với tần suất xuất hiện trên báo và giá trị con người cô ta đều được nâng cao, dù gì cũng đều có lợi.
Hàn Tiềm suy nghĩ một lúc, lại cũng không nghiêm túc nhớ tên nữ minh tinh này, chỉ loáng thoáng nhớ rằng cô ta biết phương thức liên lạc với anh thông qua Hàn Lam Lam, đã kiên trì hẹn anh vào cuối tuần. Hàn Tiềm vì nể em gái mình nên mới có bữa tối dưới ánh nến này.
Sự thật hay giả dối, trong sạch hay bẩn thỉu, đây đều là giới giải trí, đằng sau những khuôn mặt đẹp đẽ, xinh xắn, tươi cười này không ai biết là bộ mặt như thế nào. Hàn Tiềm đầu tư vào lĩnh vực này, nhưng lại cảm nhận sâu sắc sự bẩn thỉu của nó, khinh thường lĩnh vực này. Anh nhìn thấy, minh tinh cũng chỉ là kẻ được ca tụng trong phút chốc, những người có địa vị cao thực sự muốn họ sống thì là sống, muốn họ chết chính là chết. Đó chính là diễn viên. Còn anh là thương nhân, chỉ quan tâm đến việc sản xuất, mà công cụ để sản xuất sống chết ra sao không phải là mối quan tâm của anh.
Giống như thực vật cộng sinh vậy, anh như nghiệm ra một điều thú vị, minh tinh xem thường paparazzi, giống như anh xem thường minh tinh, một thứ tình cảm đến kỳ lạ, ghét đấy nhưng lại không thể không lợi dụng.
Đêm đó, tâm tình anh rất tốt, cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của Thẩm Miên. Chỉ đơn giản phất phất tay với người quản lý. Thậm chí anh không thấy rõ dáng vẻ Thẩm Miên như thế nào, chỉ cảm thấy đây là một cô gái trẻ.
Không nghĩ tới sau này lại thường xuyên gặp cô gái này như vậy. Cô ấy giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, không kêu than một tiếng, cũng rất kiên trì. Lần thứ hai gặp lại, tâm tình Hàn Tiềm không được tốt như lần trước. Khi đó, anh vừa mới tham gia một buổi xã giao, bản thân anh vô cùng ghét loại bầu không khí ngợp trong vàng son này, trên người vương đầy mùi rượu, thuốc lá cùng thanh sắc. Khi cho xe vào trong gara lại bất ngờ phát hiện ra paparazzi từ kính chiếu hậu.
Lần này anh vô cùng nóng nảy, mà cái bản tính này của anh lại càng khuếch đại vào ban đêm. Hàn Tiềm bước tới gạt rơi máy ảnh của Thẩm Miên, kéo khăn quàng cổ của cô lại ngăn không cho cô chạy trốn. Anh đã uống một chút rượu, động tác cũng khá thô bạo, trực tiếp túm cổ cô, thấp giọng cảnh cáo: “Nếu lần sau còn xuất hiện, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.”
Khi anh hạ thủ, tên phóng viên đó còn vùng vẫy vài cái, ý muốn chạy trốn, bị anh tóm chặt như vậy cuối cùng cũng không địch lại được. Hàn Tiềm cảm nhận được sự ấm áp khi bàn tiếp xúc vào làn da đó. Dưới bàn tay anh, động mạch chủ của cô đang đập mạnh mẽ, không ngờ làn da lại mịn màng như vậy, cảm giác rất mềm mại. Hàn Tiềm bất giác buông lỏng tay ra, đột nhiên có ý nghĩ không muốn truy cứu nữa, lại không nghĩ rằng tên phóng viên này đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt giận giữ, đôi mắt sáng ngời. Cô ấy không nói hai lời, thừa lúc Hàn Tiềm chưa rút tay về cắn mạnh xuống. Động tác nhanh nhẹn, lưu loát, hàm răng sắc bén. Hàn Tiềm không ngờ tới hành động này, trên tay một cơn đau bén nhọn ập tới. Sau đó giơ cánh tay ra chỗ ánh đèn mới phát hiện trên tay lưu lại vết răng rất sâu, còn đang rớm máu. Thực sự là cắn rất mạnh không hề lưu tình.
Thế nhưng Hàn Tiềm chưa từng bị đối xử như thế này, là người có địa vị cao, thậm chí ngay cả người khác có ý chất vấn anh cũng sẽ bị anh âm thầm trấn áp, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho vết cắn này được. Theo phản xạ, Hàn Tiềm vung một bàn tay về phía Thẩm Miên. Thật ra thì lực đạo không lớn, nhưng âm thanh lại vang dội, thanh thúy. Hàn Tiềm đánh xong cũng trở nên ngây người, trên mặt cô gái xuất hiện một dấu tay hồng hồng, viền mắt cô ấy cũng đỏ, cô ấy liền vùng vẫy, tránh khỏi bàn tay Hàn Tiềm, hung hăng đá cho anh một cước rồi nhặt máy ảnh bị rơi vỡ lên chạy đi.
Mà vừa rồi Hàn Tiềm mới nhìn rõ dáng vẻ cô ấy, vẻ mặt tức giận pha lẫn một chút khiếp đảm. Đường nét rõ ràng, không trang điểm, lại khiến dung mạo của cô ấy trở nên xinh đẹp.
Rất đẹp. Khuôn mặt ấy thích hợp làm minh tinh hơn là làm paparazzi. Mặc dù cả hai nghề nghiệp đó đều không khiến người ta thích cho được.
Bởi vì khuôn mặt này bị đánh, ngược lại lại khiến Hàn Tiềm quên cảm giác không vui vừa rồi đi. Một cước đã của tên paparazzi đó một chút lực cũng không có, giống như chú mèo nhỏ giơ móng vuốt lên cào một cái vậy. Anh chỉ đứng dậy phủi vết giày in trên ống quần.
Sau đó, anh liền quên mất cô phóng viên này, cho đến một tháng sau gặp lại cô ấy, trên màn hình máy vi tính.
Xe của Hàn Tiềm bị cào tróc sơn. Một đường trải dài thân xe, khiến chiếc xe nhất định phải đi phun sơn lại một lần nữa. Nhìn băng ghi hình của bãi đỗ xe, Hàn Tiềm ngồi trước màn hình mặt lạnh lùng.
Sau đó, anh nhìn thấy Thẩm Miên. Ban đầu, Hàn Tiềm cũng không xác định rõ đó là cô ấy, chỉ thấy trên màn hình là một bóng lưng nhỏ bé lén lút cầm một cái chìa khóa, sau đó nghiến răng nghiến lợi vạch một đường từ cửa xe, đi một vòng vòng quanh xe. Sau khi hành động xong còn vẩy vẩy tay, giống như bị đau vậy. Cuối cùng, cô ấy còn đi một vòng quanh chiếc xe như đang thưởng thức kiệt tác, còn nhìn vào chiếc gương sau cười một cái, ra dấu tay hình chữ V. Hàn Tiềm nhìn nửa khuôn mặt phản chiếc trong gương nhận ra cô ấy.
Là một người mang thù, lúc ấy Hàn Tiềm nghĩ như vậy.
Ban đầu là lạnh lùng, thấy nhưng sau khi thấy dấu tay hình chữ V đó lại cảm thấy kỳ diệu không muốn truy cứu nữa. Paparazzi cũng là người, cũng có hỷ nộ ái ố, Hàn Tiềm đánh cô ấy một bạt tai, cô ấy phá xe mình coi như hòa một ván.
Thế nhưng cô phóng viên này lại không biết một vừa hai phải. Trong hai năm này, Hàn Tiềm liên tục gặp cô ấy. Ở quán bar,ở hộp đêm, ở bên ngoài phòng họp, ở nhà hàng. Cô ấy giống như một kẻ cuồng theo dõi, rất cố chấp phải chụp ảnh cho bằng được. Nhưng có lẽ do sự việc xảy ra ở bãi đỗ xe lần đó, cô ấy bắt đầu giữ một khoảng cách an toàn, không để Hàn Tiềm dễ dàng bắt lại, đi theo không xa không gần.
Ban đầu, Hàn Tiềm còn cảm thấy không vấn đề gì, nhưng về sau thì không còn duy trì sự thờ ơ được nữa, cảm thấy có chút phiền não. Anh không biết cô phóng viên này muốn gì? Cứ đi theo không nhanh không chậm như vậy, giống như cái bóng của anh, hơn nữa còn là một cái bóng rất xinh đẹp. Thậm chí Hàn Tiềm còn nghĩ tới khả năng, lẽ nào cô ấy muốn thu hút sự chú ý của mình hay là còn động cơ đặc biệt nào khác?
Đáng tiếc, mọi chuyện hình như không phải vậy. Mặc dù cô phóng viên này cũng không đáng tin cậy, nhưng cũng không nguyện ý đối mặt đối mặt với anh, thậm chí thấy anh liền xoay người bỏ chạy, cũng không giống như là nguyện ý muốn tiếp xúc.
Cô ấy không hề xâm nhập vào trong cuộc sống của anh nhưng cũng không bước ra xa. Thẩm Miên xuất hiện bên Hàn Tiềm ở tất cả các trường hợp, nhưng cũng không thực sự bước chân vào cuộc sống của anhh. Tự do ở bên ngoài, không giống như là quấy rầy, lại như rõ ràng là đang quấy rầy. Hàn Tiềm làm sao có thể bỏ qua cô phóng viên vẫn gặp hàng ngày, đang dần dần ăn mòn sự tự chủ của anh, nhưng đáng ghét là cô ấy chỉ dừng lại ở vòng ngoài, cũng không hề có ý muốn ra mặt tiếp xúc với Hàn Tiềm, chỉ như là đứng ngoài theo dõi cuộc sống của anh. Không làm nhiều lắm những chuyện khác người nhưng lại khiến Hàn Tiềm vô cùng phiền lòng.
Sau đó, vào một đêm mùa đông, có lẽ cô phóng viên đó lơ là cảnh giác, cuối cùng cũng bị vệ sỹ của Hàn Tiềm tóm được, kéo ra ngoài vứt bên bờ hồ bơi, lạ là cái dáng vẻ chật vật ấy, trên mặt là thần sắc mơ màng, ngơ ngác, ngốc nghếch, vô tội như vậy.
Hàn Tiềm đột nhiên lại cảm thấy tâm tư không yên. Người con gái đáng ghét này cứ lởn vởn bên cuộc sống của mình, vậy mà vẫn còn mang cái bộ mặt vô tội này, giống như mình không làm cái gì vậy.
Anh liền hỏi: “Cô có biết bơi không?”
Cô phóng viên đang ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn anh, mờ mịt lắc đầu.
Chính anh cũng không biết giải thích thế nào về một loạt hành động lúc đó, cuối cùng ném cô gái ấy xuống hồ bơi lạnh băng. Hàn Tiềm ghét việc không thể nắm trong tay cuộc sống của mình, ghét tất cả những yếu tố không xác định. Thẩm Miên khiến anh phiền não, cô ấy giống như đang phóng tầm mắt nhìn những ngôi nhà cao cấp xa xa, không tiếp cận những người có nền móng tư sản, rồi lại không rời đi, những người trong khu nhà cao cấp đó không thể dựa vào luật pháp chỉ trích cô điều gì. Cô ấy vui vẻ, tự tại, có xâm nhập vào khu nhà cao cấp đó hay không đều theo ý thích của cô, chủ nhà chỉ có thể chờ khi cô thực sự hành động mới có thể ra mặt.
Hàn Tiềm thích những thứ đơn giản, nhanh chóng và hiệu suất cao. Dùng phương pháp này, anh tin có thể khiến cho cô phóng viên không có tầm nhìn này lui bước.
Sau khi Thẩm Miên từ hồ bơi bò ra ngoài, bộ dạng ướt nhẹp, nước mắt nhạt nhòa cùng khiếp sợ, Hàn Tiềm nhìn thấy phiền phức nhưng không bỏ đi, ngược lại càng thêm hung mãnh. Anh nghĩ, anh ghét paparazzi, nhất là loại này, khiến cho anh tốn nhiều tâm tư như vậy, hao phí nhiều tinh lực như vậy.
Cũng may, sau lần đó, Thẩm Miên yên tĩnh một thời gian. Hàn Tiềm không còn thấy bóng dáng cô xung quanh mình nữa, anh cảm thấy an tâm nhưng đồng thời cũng có chút mất mát. Nhưng cuộc sống bận rộn, mọi thứ cũng dần nhạt phai.
Sau đó, Thẩm Miên lại xông vào cuộc sống của anh. Cô ấy không buông tha, ở quầy bar khiêu khích, gây sự với anh. Hàn Tiềm cũng uống say. Nhưng anh nhớ đôi mắt ngập nước kia, khi người nằm dưới anh khóc sụt sùi, bởi vì đau đớn, bởi vì hai tay bị giam cầm, thân thể bị áp chế không thể giãy giụa, tùy anh xâm nhập. Mà sự giãy giụa kia cũng thật yếu ớt, ở trước mặt Hàn Tiềm không có một chút lực sát thương nào. Anh tách hai chân cô ấy ra, dùng sức trấn áp, không cho phép chối từ. Thẩm Miên cúi đầu kêu đau, đôi mắt sáng ngời như phủ một lớp sương. Đây là lần đầu tiên của cô ấy. Nhận thức này lại làm cho Hàn Tiềm càng thêm muốn thô bạo giữ lấy, có lẽ cũng là do tác dụng của thuốc. Hàn Tiềm mơ mơ màng màng, cuối cùng anh cảm thấy như có ánh sáng chói lóa xẹt qua, hoạt động mạnh như vậy khiến thể lực của anh cũng bị suy giảm. Anh buông mình phóng thích.
Anh thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, vuốt ve mặt Thẩm Miên, trên mặt vẫn còn vương lại vệt nước mắt, giống như cánh hoa ướt mình trong sương sớm. Anh nghĩ, anh sẽ chịu trách nhiệm, cho dù người con gái này tiếp cận anh vì mục đích gì. Thân hình cô ấy rất hấp dẫn, vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo, tự cho rằng bản thân có chút giảo hoạt nhưng thực ra rất ngốc nghếch.
Kết cục sau đó anh không hề đoán đúng. Ngày hôm sau, vị trí bên cạnh giường trống không, Thẩm Miên biến mất. Cho đến khi anh tìm đến cửa, đối phương cũng chỉ cứng ngắc mỉm cười, giả vờ ngây ngốc. Cô ấy không hề muốn dính dáng gì tới anh.
Hàn Tiềm sinh ra đã bị người khác định đoạt hôn ước, hơn nữa anh lại là người tích cực luôn hướng về phía trước, điểm cuối con đường cũng đã xác định rõ, đối tượng kết hôn cũng tương xứng, gặp một người con gái thức thời như vậy vốn là một chuyện tốt. Ấy vậy mà anh lại không vui chút nào. Lý trí nói cho anh biết thế là đủ rồi, chấm dứt ở đây thôi.
Đối phương không muốn thừa nhận, vậy thì mình cũng không cần thiết phải đi dây dưa. Nếu không thể hứa hẹn, biết rõ là nhân duyên ngắn ngủi vậy thì cũng không nên tùy ý đi làm rõ làm gì.
Hàn Tiềm nghĩ rằng, Thẩm Miên chính là khúc nhạc đệm trong cuộc sống của anh, bọn họ đều phải cất bước rời đi đâu thể đứng yên một chỗ, chỉ giao nhau một lần không nên có lần thứ hai. Lại không nghĩ rằng đoạn nhạc đệm này lại trở thành giọng hát chính.
Nửa năm sau anh gặp lại Thẩm Miên, thực sự vô cùng giật mình. Thẩm Miên trang điểm, mặc lễ phục, còn khéo léo khoe thân hình quyến rũ của mình, trước ống kính vừa thành thực vừa ngây thơ cười, toát ra một vẻ đẹp sắc bén mà kinh người.
Cô ấy đứng bên cạnh Tống Minh Thành, thái độ thân mật. Hàn Tiềm biết, đây là bữa tiệc mừng Thẩm Miên gia nhập HT. Người người đều đồn đại rằng Thẩm Miên là tình nhân mới của Tống Minh Thành, Tống Minh Thành cũng không câu nệ, ôm vai Thẩm Miên, còn nghiêng người dùng lễ nghi của phương Tây vô cùng chuẩn mực hôn nhẹ lên mặt Thẩm Miên.
Cô ấy che miệng cười, ngọt ngào mà phong tình.
Giống như ngọc thô chưa mài dũa, tách lớp vỏ lộn xộn cùng với cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch đi, bên trong chính là loại ngọc tinh khiết, xinh đẹp, mỹ lệ đến chói mắt.
Sau đó, trong lúc lơ đãng, cô ấy quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hàn Tiềm, chỉ sau mấy giây kinh ngạc, liền nở nụ cười bước tới chào hỏi.
Lần đầu tiên thấy cô ấy ung dung như vậy, cô ấy nói: “Hàn tiên sinh, chào anh.” Thanh âm dứt khoát.
Hàn Tiềm lại cảm thấy dường như tất cả ánh sao trong dải ngân hà đang rơi xuống, vương đầy mặt đất.
Trong tuần này, Thẩm Miên là paparazzi thứ tư bị bắt được.
Lúc này, Hàn Tiềm đang cùng một nữ minh tinh mới bước chân vào giới giải trí thưởng thức bữa tối dưới ánh nến. Dưới ánh nến lung linh, người con gái đối diện có dung mạo xinh đẹp, cử chỉ nhã nhặn, đồ trang sức trang nhã khiến cho cô ta càng thêm vẻ trong sáng, động lòng người. Cô ta đang từ tốn cắt miếng thịt bò bít tết, hàng lông mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt long lanh.
Cảnh tượng rất đẹp.
Mà Thẩm Miên bị bắt được từ chỗ khuất ngoài đại sảnh chính là nét bút phá hỏng một bức tranh lãng mạn này. Bộ dạng của cô giống như tất cả đám paparazzi khác, quần áo lôi thôi, phía trên mặc một chiếc áo sơmi kẻ ca rô to, phía dưới là quần jean. Có lẽ bởi vì trời lạnh, nên tùy tiện khoác ra bên ngoài một chiếc áo gi-lê, một vạt áo sơmi còn thò ra ngoài, cúc tay áo cũng không cài, tùy tiện xắn lên vài nếp, cũng may trông còn có vẻ sạch sẽ.
Lôi cô ấy ra ngoài là bảo vệ của nhà hàng, quản lý đại sảnh thì cúi đầu khom lưng áy náy xin lỗi một hồi lâu. Thẩm Miên cúi đầu đứng ở một bên, ánh sáng của chùm đèn thủy tinh chiếu xuống chiếc áo gi-lê đen từng mảng sáng tối khác nhau. Cô ấy là một paparazzi rất có tinh thần nghề nghiệp, sau khi bị bắt, hành động đầu tiên là bảo vệ máy ảnh, liều mạng tranh đoạt với người bảo vệ khôi ngô, hảo hán kia. Kết quả là trong lúc hốt hoảng cô ấy sẩy chân ngã nhào xuống một chiếc bàn ngoài đại sảnh, rượu đổ hết lên người cô ấy. Quản lý nhà hàng càng tức giận. Từ góc độ của Hàn Tiềm nhìn lại quả thật bọn họ ra tay với cô ấy rất thô bạo. Thậm chí, Thẩm Miên còn bị túm tóc kéo ra ngoài. Lúc này, tóc tai cô ấy toán loạn, rối bù, cũng may chiếc áo gi-lê màu đen cũng che bớt phần nào vết rượu đổ ban nãy mới giúp cô ấy trông không đến nỗi quá chật vật.
Lúc ấy, Hàn Tiềm nghĩ, cô ấy cũng không khác gì đám paparazzi khác cả, đều nghèo túng, lôi thôi, tồn tại ở tầng đáy xã hội, giống như loài ruồi nhặng theo đuổi miếng thịt tươi. Con ruồi dựa vào những thi thể mục rữa hoặc đồ cặn bã để sống sót, giống như đám paparazzi dựa vào việc đào bới chuyện của người khác vậy, đặc biệt không thể không dựa vào những thứ bẩn thỉu kia để nuôi sống mình.
Thực sự trên đời này không còn cái gì gọi là thấu tình đạt lý nữa mà chỉ có sự chán ghét. Hàn Tiềm gật đầu với người quản lý một cái tỏ vẻ không để ý đến chuyện này, tiếp đó quay đầu liếc mắt nhìn người con gái ngồi đối diện với mình, lúc này cô ta cũng đang nhìn tên paparazzi bị bắt đó, thần sắc không hoàn toàn là chán ghét, mà rõ ràng có phần tiếc hận.
Minh tinh chính là như vậy, xem thường paparazzi, cảm thấy họ chính là vết nhơ trong cuộc đời đầy màu sắc của mình, nhưng lại có lúc không thể không có họ. Ví dụ như người con gái ngồi đối diện này, cô ta hy vọng trên trang nhất báo ngày mai có scandal của Hàn Tiềm và cô ta. Bất kể thật giả, đối với tần suất xuất hiện trên báo và giá trị con người cô ta đều được nâng cao, dù gì cũng đều có lợi.
Hàn Tiềm suy nghĩ một lúc, lại cũng không nghiêm túc nhớ tên nữ minh tinh này, chỉ loáng thoáng nhớ rằng cô ta biết phương thức liên lạc với anh thông qua Hàn Lam Lam, đã kiên trì hẹn anh vào cuối tuần. Hàn Tiềm vì nể em gái mình nên mới có bữa tối dưới ánh nến này.
Sự thật hay giả dối, trong sạch hay bẩn thỉu, đây đều là giới giải trí, đằng sau những khuôn mặt đẹp đẽ, xinh xắn, tươi cười này không ai biết là bộ mặt như thế nào. Hàn Tiềm đầu tư vào lĩnh vực này, nhưng lại cảm nhận sâu sắc sự bẩn thỉu của nó, khinh thường lĩnh vực này. Anh nhìn thấy, minh tinh cũng chỉ là kẻ được ca tụng trong phút chốc, những người có địa vị cao thực sự muốn họ sống thì là sống, muốn họ chết chính là chết. Đó chính là diễn viên. Còn anh là thương nhân, chỉ quan tâm đến việc sản xuất, mà công cụ để sản xuất sống chết ra sao không phải là mối quan tâm của anh.
Giống như thực vật cộng sinh vậy, anh như nghiệm ra một điều thú vị, minh tinh xem thường paparazzi, giống như anh xem thường minh tinh, một thứ tình cảm đến kỳ lạ, ghét đấy nhưng lại không thể không lợi dụng.
Đêm đó, tâm tình anh rất tốt, cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của Thẩm Miên. Chỉ đơn giản phất phất tay với người quản lý. Thậm chí anh không thấy rõ dáng vẻ Thẩm Miên như thế nào, chỉ cảm thấy đây là một cô gái trẻ.
Không nghĩ tới sau này lại thường xuyên gặp cô gái này như vậy. Cô ấy giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, không kêu than một tiếng, cũng rất kiên trì. Lần thứ hai gặp lại, tâm tình Hàn Tiềm không được tốt như lần trước. Khi đó, anh vừa mới tham gia một buổi xã giao, bản thân anh vô cùng ghét loại bầu không khí ngợp trong vàng son này, trên người vương đầy mùi rượu, thuốc lá cùng thanh sắc. Khi cho xe vào trong gara lại bất ngờ phát hiện ra paparazzi từ kính chiếu hậu.
Lần này anh vô cùng nóng nảy, mà cái bản tính này của anh lại càng khuếch đại vào ban đêm. Hàn Tiềm bước tới gạt rơi máy ảnh của Thẩm Miên, kéo khăn quàng cổ của cô lại ngăn không cho cô chạy trốn. Anh đã uống một chút rượu, động tác cũng khá thô bạo, trực tiếp túm cổ cô, thấp giọng cảnh cáo: “Nếu lần sau còn xuất hiện, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.”
Khi anh hạ thủ, tên phóng viên đó còn vùng vẫy vài cái, ý muốn chạy trốn, bị anh tóm chặt như vậy cuối cùng cũng không địch lại được. Hàn Tiềm cảm nhận được sự ấm áp khi bàn tiếp xúc vào làn da đó. Dưới bàn tay anh, động mạch chủ của cô đang đập mạnh mẽ, không ngờ làn da lại mịn màng như vậy, cảm giác rất mềm mại. Hàn Tiềm bất giác buông lỏng tay ra, đột nhiên có ý nghĩ không muốn truy cứu nữa, lại không nghĩ rằng tên phóng viên này đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt giận giữ, đôi mắt sáng ngời. Cô ấy không nói hai lời, thừa lúc Hàn Tiềm chưa rút tay về cắn mạnh xuống. Động tác nhanh nhẹn, lưu loát, hàm răng sắc bén. Hàn Tiềm không ngờ tới hành động này, trên tay một cơn đau bén nhọn ập tới. Sau đó giơ cánh tay ra chỗ ánh đèn mới phát hiện trên tay lưu lại vết răng rất sâu, còn đang rớm máu. Thực sự là cắn rất mạnh không hề lưu tình.
Thế nhưng Hàn Tiềm chưa từng bị đối xử như thế này, là người có địa vị cao, thậm chí ngay cả người khác có ý chất vấn anh cũng sẽ bị anh âm thầm trấn áp, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho vết cắn này được. Theo phản xạ, Hàn Tiềm vung một bàn tay về phía Thẩm Miên. Thật ra thì lực đạo không lớn, nhưng âm thanh lại vang dội, thanh thúy. Hàn Tiềm đánh xong cũng trở nên ngây người, trên mặt cô gái xuất hiện một dấu tay hồng hồng, viền mắt cô ấy cũng đỏ, cô ấy liền vùng vẫy, tránh khỏi bàn tay Hàn Tiềm, hung hăng đá cho anh một cước rồi nhặt máy ảnh bị rơi vỡ lên chạy đi.
Mà vừa rồi Hàn Tiềm mới nhìn rõ dáng vẻ cô ấy, vẻ mặt tức giận pha lẫn một chút khiếp đảm. Đường nét rõ ràng, không trang điểm, lại khiến dung mạo của cô ấy trở nên xinh đẹp.
Rất đẹp. Khuôn mặt ấy thích hợp làm minh tinh hơn là làm paparazzi. Mặc dù cả hai nghề nghiệp đó đều không khiến người ta thích cho được.
Bởi vì khuôn mặt này bị đánh, ngược lại lại khiến Hàn Tiềm quên cảm giác không vui vừa rồi đi. Một cước đã của tên paparazzi đó một chút lực cũng không có, giống như chú mèo nhỏ giơ móng vuốt lên cào một cái vậy. Anh chỉ đứng dậy phủi vết giày in trên ống quần.
Sau đó, anh liền quên mất cô phóng viên này, cho đến một tháng sau gặp lại cô ấy, trên màn hình máy vi tính.
Xe của Hàn Tiềm bị cào tróc sơn. Một đường trải dài thân xe, khiến chiếc xe nhất định phải đi phun sơn lại một lần nữa. Nhìn băng ghi hình của bãi đỗ xe, Hàn Tiềm ngồi trước màn hình mặt lạnh lùng.
Sau đó, anh nhìn thấy Thẩm Miên. Ban đầu, Hàn Tiềm cũng không xác định rõ đó là cô ấy, chỉ thấy trên màn hình là một bóng lưng nhỏ bé lén lút cầm một cái chìa khóa, sau đó nghiến răng nghiến lợi vạch một đường từ cửa xe, đi một vòng vòng quanh xe. Sau khi hành động xong còn vẩy vẩy tay, giống như bị đau vậy. Cuối cùng, cô ấy còn đi một vòng quanh chiếc xe như đang thưởng thức kiệt tác, còn nhìn vào chiếc gương sau cười một cái, ra dấu tay hình chữ V. Hàn Tiềm nhìn nửa khuôn mặt phản chiếc trong gương nhận ra cô ấy.
Là một người mang thù, lúc ấy Hàn Tiềm nghĩ như vậy.
Ban đầu là lạnh lùng, thấy nhưng sau khi thấy dấu tay hình chữ V đó lại cảm thấy kỳ diệu không muốn truy cứu nữa. Paparazzi cũng là người, cũng có hỷ nộ ái ố, Hàn Tiềm đánh cô ấy một bạt tai, cô ấy phá xe mình coi như hòa một ván.
Thế nhưng cô phóng viên này lại không biết một vừa hai phải. Trong hai năm này, Hàn Tiềm liên tục gặp cô ấy. Ở quán bar,ở hộp đêm, ở bên ngoài phòng họp, ở nhà hàng. Cô ấy giống như một kẻ cuồng theo dõi, rất cố chấp phải chụp ảnh cho bằng được. Nhưng có lẽ do sự việc xảy ra ở bãi đỗ xe lần đó, cô ấy bắt đầu giữ một khoảng cách an toàn, không để Hàn Tiềm dễ dàng bắt lại, đi theo không xa không gần.
Ban đầu, Hàn Tiềm còn cảm thấy không vấn đề gì, nhưng về sau thì không còn duy trì sự thờ ơ được nữa, cảm thấy có chút phiền não. Anh không biết cô phóng viên này muốn gì? Cứ đi theo không nhanh không chậm như vậy, giống như cái bóng của anh, hơn nữa còn là một cái bóng rất xinh đẹp. Thậm chí Hàn Tiềm còn nghĩ tới khả năng, lẽ nào cô ấy muốn thu hút sự chú ý của mình hay là còn động cơ đặc biệt nào khác?
Đáng tiếc, mọi chuyện hình như không phải vậy. Mặc dù cô phóng viên này cũng không đáng tin cậy, nhưng cũng không nguyện ý đối mặt đối mặt với anh, thậm chí thấy anh liền xoay người bỏ chạy, cũng không giống như là nguyện ý muốn tiếp xúc.
Cô ấy không hề xâm nhập vào trong cuộc sống của anh nhưng cũng không bước ra xa. Thẩm Miên xuất hiện bên Hàn Tiềm ở tất cả các trường hợp, nhưng cũng không thực sự bước chân vào cuộc sống của anhh. Tự do ở bên ngoài, không giống như là quấy rầy, lại như rõ ràng là đang quấy rầy. Hàn Tiềm làm sao có thể bỏ qua cô phóng viên vẫn gặp hàng ngày, đang dần dần ăn mòn sự tự chủ của anh, nhưng đáng ghét là cô ấy chỉ dừng lại ở vòng ngoài, cũng không hề có ý muốn ra mặt tiếp xúc với Hàn Tiềm, chỉ như là đứng ngoài theo dõi cuộc sống của anh. Không làm nhiều lắm những chuyện khác người nhưng lại khiến Hàn Tiềm vô cùng phiền lòng.
Sau đó, vào một đêm mùa đông, có lẽ cô phóng viên đó lơ là cảnh giác, cuối cùng cũng bị vệ sỹ của Hàn Tiềm tóm được, kéo ra ngoài vứt bên bờ hồ bơi, lạ là cái dáng vẻ chật vật ấy, trên mặt là thần sắc mơ màng, ngơ ngác, ngốc nghếch, vô tội như vậy.
Hàn Tiềm đột nhiên lại cảm thấy tâm tư không yên. Người con gái đáng ghét này cứ lởn vởn bên cuộc sống của mình, vậy mà vẫn còn mang cái bộ mặt vô tội này, giống như mình không làm cái gì vậy.
Anh liền hỏi: “Cô có biết bơi không?”
Cô phóng viên đang ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn anh, mờ mịt lắc đầu.
Chính anh cũng không biết giải thích thế nào về một loạt hành động lúc đó, cuối cùng ném cô gái ấy xuống hồ bơi lạnh băng. Hàn Tiềm ghét việc không thể nắm trong tay cuộc sống của mình, ghét tất cả những yếu tố không xác định. Thẩm Miên khiến anh phiền não, cô ấy giống như đang phóng tầm mắt nhìn những ngôi nhà cao cấp xa xa, không tiếp cận những người có nền móng tư sản, rồi lại không rời đi, những người trong khu nhà cao cấp đó không thể dựa vào luật pháp chỉ trích cô điều gì. Cô ấy vui vẻ, tự tại, có xâm nhập vào khu nhà cao cấp đó hay không đều theo ý thích của cô, chủ nhà chỉ có thể chờ khi cô thực sự hành động mới có thể ra mặt.
Hàn Tiềm thích những thứ đơn giản, nhanh chóng và hiệu suất cao. Dùng phương pháp này, anh tin có thể khiến cho cô phóng viên không có tầm nhìn này lui bước.
Sau khi Thẩm Miên từ hồ bơi bò ra ngoài, bộ dạng ướt nhẹp, nước mắt nhạt nhòa cùng khiếp sợ, Hàn Tiềm nhìn thấy phiền phức nhưng không bỏ đi, ngược lại càng thêm hung mãnh. Anh nghĩ, anh ghét paparazzi, nhất là loại này, khiến cho anh tốn nhiều tâm tư như vậy, hao phí nhiều tinh lực như vậy.
Cũng may, sau lần đó, Thẩm Miên yên tĩnh một thời gian. Hàn Tiềm không còn thấy bóng dáng cô xung quanh mình nữa, anh cảm thấy an tâm nhưng đồng thời cũng có chút mất mát. Nhưng cuộc sống bận rộn, mọi thứ cũng dần nhạt phai.
Sau đó, Thẩm Miên lại xông vào cuộc sống của anh. Cô ấy không buông tha, ở quầy bar khiêu khích, gây sự với anh. Hàn Tiềm cũng uống say. Nhưng anh nhớ đôi mắt ngập nước kia, khi người nằm dưới anh khóc sụt sùi, bởi vì đau đớn, bởi vì hai tay bị giam cầm, thân thể bị áp chế không thể giãy giụa, tùy anh xâm nhập. Mà sự giãy giụa kia cũng thật yếu ớt, ở trước mặt Hàn Tiềm không có một chút lực sát thương nào. Anh tách hai chân cô ấy ra, dùng sức trấn áp, không cho phép chối từ. Thẩm Miên cúi đầu kêu đau, đôi mắt sáng ngời như phủ một lớp sương. Đây là lần đầu tiên của cô ấy. Nhận thức này lại làm cho Hàn Tiềm càng thêm muốn thô bạo giữ lấy, có lẽ cũng là do tác dụng của thuốc. Hàn Tiềm mơ mơ màng màng, cuối cùng anh cảm thấy như có ánh sáng chói lóa xẹt qua, hoạt động mạnh như vậy khiến thể lực của anh cũng bị suy giảm. Anh buông mình phóng thích.
Anh thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, vuốt ve mặt Thẩm Miên, trên mặt vẫn còn vương lại vệt nước mắt, giống như cánh hoa ướt mình trong sương sớm. Anh nghĩ, anh sẽ chịu trách nhiệm, cho dù người con gái này tiếp cận anh vì mục đích gì. Thân hình cô ấy rất hấp dẫn, vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo, tự cho rằng bản thân có chút giảo hoạt nhưng thực ra rất ngốc nghếch.
Kết cục sau đó anh không hề đoán đúng. Ngày hôm sau, vị trí bên cạnh giường trống không, Thẩm Miên biến mất. Cho đến khi anh tìm đến cửa, đối phương cũng chỉ cứng ngắc mỉm cười, giả vờ ngây ngốc. Cô ấy không hề muốn dính dáng gì tới anh.
Hàn Tiềm sinh ra đã bị người khác định đoạt hôn ước, hơn nữa anh lại là người tích cực luôn hướng về phía trước, điểm cuối con đường cũng đã xác định rõ, đối tượng kết hôn cũng tương xứng, gặp một người con gái thức thời như vậy vốn là một chuyện tốt. Ấy vậy mà anh lại không vui chút nào. Lý trí nói cho anh biết thế là đủ rồi, chấm dứt ở đây thôi.
Đối phương không muốn thừa nhận, vậy thì mình cũng không cần thiết phải đi dây dưa. Nếu không thể hứa hẹn, biết rõ là nhân duyên ngắn ngủi vậy thì cũng không nên tùy ý đi làm rõ làm gì.
Hàn Tiềm nghĩ rằng, Thẩm Miên chính là khúc nhạc đệm trong cuộc sống của anh, bọn họ đều phải cất bước rời đi đâu thể đứng yên một chỗ, chỉ giao nhau một lần không nên có lần thứ hai. Lại không nghĩ rằng đoạn nhạc đệm này lại trở thành giọng hát chính.
Nửa năm sau anh gặp lại Thẩm Miên, thực sự vô cùng giật mình. Thẩm Miên trang điểm, mặc lễ phục, còn khéo léo khoe thân hình quyến rũ của mình, trước ống kính vừa thành thực vừa ngây thơ cười, toát ra một vẻ đẹp sắc bén mà kinh người.
Cô ấy đứng bên cạnh Tống Minh Thành, thái độ thân mật. Hàn Tiềm biết, đây là bữa tiệc mừng Thẩm Miên gia nhập HT. Người người đều đồn đại rằng Thẩm Miên là tình nhân mới của Tống Minh Thành, Tống Minh Thành cũng không câu nệ, ôm vai Thẩm Miên, còn nghiêng người dùng lễ nghi của phương Tây vô cùng chuẩn mực hôn nhẹ lên mặt Thẩm Miên.
Cô ấy che miệng cười, ngọt ngào mà phong tình.
Giống như ngọc thô chưa mài dũa, tách lớp vỏ lộn xộn cùng với cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch đi, bên trong chính là loại ngọc tinh khiết, xinh đẹp, mỹ lệ đến chói mắt.
Sau đó, trong lúc lơ đãng, cô ấy quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hàn Tiềm, chỉ sau mấy giây kinh ngạc, liền nở nụ cười bước tới chào hỏi.
Lần đầu tiên thấy cô ấy ung dung như vậy, cô ấy nói: “Hàn tiên sinh, chào anh.” Thanh âm dứt khoát.
Hàn Tiềm lại cảm thấy dường như tất cả ánh sao trong dải ngân hà đang rơi xuống, vương đầy mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook