Thanh Âm Thầm Mến
53: Chương 52


Bên tai Diệp Thư Từ là tiếng pháo nổ vang trời.
Cô khao khát những lời này quá nhiều năm, khoảnh khắc thật sự nghe được, chỉ cảm thấy muốn khóc từ tận đáy lòng.
Giống như đi một chặng đường dài nhiều năm, vượt núi vượt biển, cuối cùng cũng đến được nơi trái tim hướng đến.
Người đàn ông khiến trái tim cô rung động đang đứng trước mặt cô, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Khung cảnh lúc sáng lúc tối, dưới cơn mưa không ngớt, những ngón tay thon dài của người đàn ông cao lớn đang cầm ô, đôi mắt sâu thẳm với sự dịu dàng vô hạn.
Hóa ra, cô cũng có thể thấy một Thẩm Tứ dịu dàng bất cứ lúc nào.
Ánh trăng trên trời quạnh quẽ, xa xôi, cao ngạo.

Giờ phút này, Thẩm Tứ dịu dàng, cưng chiều, đẹp không chê vào đâu được.
Hiện giờ nghĩ lại, thích anh dường như chỉ là chuyện mới xảy ra hôm qua.
Hồi ức lại hiện về trong tâm trí.
Từ khi gặp lại, bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy.
Từ cuộc gặp gỡ bất ngờ trong khuôn viên trường đại học thành phố Tô, về sau càng mập mờ thăm dò.
Còn có những chuyện xưa tốt đẹp như thế.
Diệp Thư Từ nhớ lại lần đầu bọn họ trở thành bạn cùng bạn, thiếu niên đã đẩy cuốn sách qua phía cô.
Gió đêm nhẹ thổi, thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, chậm rãi nói - Có lẽ tôi cũng không khó theo đuổi.
Đêm đó, thời điểm bất lực đến mức chỉ có thể đợi đến khi tan học để khóc, thiếu niên cũng gằn từng chữ một - Diệp Thư Từ, tôi tin cậu sẽ không thua.
Khi bị người khác hiểu lầm, cũng là Thẩm Tứ giải vây giúp cô, khi bị mẹ mắng, Thẩm Tứ nghe điện thoại, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh — Thưa dì, Diệp Thư Từ rất tốt.
Anh động viên cô tham gia thi, nhiệt tình dạy kèm cho cô, ghi chú giúp cô những phần trọng tâm, khi không đủ dũng khí để giơ tay, cũng là thiếu niên giúp cô giơ cánh tay run rẩy lên, trong mùa đông lạnh giá đã tặng cô chiếc khăn choàng ấm áp.

Khi thiếu niên cười rộ lên, khóe môi hơi cong, như thể sức sống tuổi trẻ sắp tràn ra ngoài, cũng từng tràn đầy tự tin – bao phủ lấy cô.
Anh từng nói - Tôi sẽ giúp đỡ Diệp Thư Từ vô điều kiện.
Họ tin tưởng lẫn nhau, như thực vật cộng sinh, cũng như những người đồng đội sát cánh bên nhau.
Là thiếu niên tốt nhất của cô, Thẩm Tứ.
Là người trong lòng cô.
Thẩm Tứ hơi cúi đầu, ánh mắt dán chặt trên mặt cô, chớp mắt, cứ vậy lẳng lặng nhìn cô, cô nàng ngây người, sợ cô không hiểu được tâm ý của mình, người đàn ông nói tiếp: "Diệp Thư Từ, anh thích em."

Anh không gọi cô là "Bạn cùng bàn nhỏ", mà gọi cô bằng tên.
Vào thời khắc trịnh trọng như vậy, anh càng phải gọi tên cô nghiêm túc hơn.
Các đồng nghiệp cầm ô, chuẩn bị bắt taxi hoặc đi tàu điện ngầm đi ngang qua, đều làm cùng một đài truyền hình, có thể không biết tên nhau, nhưng mọi người đều biết mặt, nhỏ giọng thảo luận —
"Người đàn ông này đẹp thật đấy, khí chất ưu tú, lần đầu biết cảm giác ngọc thụ lâm phong* là thế nào."
Đó là những soái ca phong lưu lẫm liệt, ý chí vô cùng mạnh mẽ và kiên định.

Làm điều bản thân muốn và không từ nan chuyện gì.

Một chính nhân quân tử, đầu đội trời chân đạp đất có cốt cách thanh cao.

"Đây là phóng viên mới đến của chương trình "Hội đàm dân sinh", may mắn quá đi, bạn trai thực sự rất đẹp trai."
"Hai người họ thật xứng đôi, nếu tôi có một anh bạn trai đẹp trai như vậy thì tốt quá rồi huhuhu."
Thẩm Tứ vẫn đang đợi cậu trả lời của cô.
Dường như Diệp Thư Từ đã mất đi khả năng nói chuyện, cổ họng khô khốc, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nhưng với loại chuyện này không nói gì thì không ổn lắm, cô che mặt lại, nước mắt trong suốt tràn ra từ khóe mắt, khiến làn da bỏng rát.
Những cảm xúc không xác định, mập mờ thăm dò, vào giờ phút này, rốt cuộc cũng xé tan màn đêm để nhìn thấy ánh sáng.

Những cảm xúc giấu kín, cuối cùng cũng kết thúc ở đây bằng một câu - Anh thích em.

"Thẩm Tứ, em cũng thích anh."
Cảnh tượng lúc này như ảo mộng đẹp đẽ nhất của thiếu nữ mười bảy tuổi Diệp Thư Từ, cô khẽ nhéo vào cổ tay mình, mới nhận ra đây thực sự không phải là mơ.
Ánh trăng trong lòng cô, mặt trời cao cao tại thượng, giờ phút này vì cô mà ngã xuống.

Mũi Diệp Thư Từ đột nhiên đau xót, nước mắt "tách tách" rơi xuống, cô trông sạch sẽ và xinh đẹp, khi khóc cũng vô cùng xinh đẹp.
Mắt hạnh trong trẻo sâu thẳm, lông mi vừa dài vừa nhiều, từ khóe mắt tràn ra, chảy xuống, liên tục không ngớt.
Vừa tủi thân lại vừa vui mừng.
Thẩm Tứ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng: "Bạn cùng bàn nhỏ, sao lại khóc rồi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, một ngày đáng để khắc ghi."

"Chỉ là em rất vui."
Diệp Thư Từ nói trong lòng - Em thích anh, Thẩm Tứ, em thực sự rất thích anh.
Còn thích hơn tuổi 17 năm ấy.
Cô thích người trải sự đời, còn mê người hơn bình rượu lâu năm, cô đã sớm từ bỏ đoạn tình cảm cố chấp kia, không nghĩ mộng đẹp lại rơi vào lòng bàn tay cô.

"Em không nghĩ lại đột ngột như vậy..." Diệp Thư Từ nói năng hơi lộn xộn.
Cô luôn cảm thấy mình rất bình thường, nhưng Thẩm Tứ thì khác, anh là con cưng của trời, cho dù ông trời có đánh anh gãy lưng, anh vẫn có thể niết bàn* tái sinh, vậy nên cô cũng chưa từng hy vọng xa vời họ có thể ở bên nhau.

Niết bàn là sự đoạn trừ dục vọng, dứt nghiệp báo luân hồi, thanh tịnh tuyệt đối.

Đó là sự ngưng đọng vĩnh cửu của không - thời gian trong cõi tâm linh sâu thẳm của con người.

Như vậy, Niết bàn trong Phật giáo không phải là một cõi cực lạc có vị trí không - thời gian như thiên đường của Thiên Chúa giáo, mà là một trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không vọng động, diệt ái dục, xoá bỏ vô minh, chấm dứt mọi khổ đau, phiền não.
Nhưng Thẩm Tứ lại chủ động bước từng bước về phía cô.
Có lẽ tuổi 17 năm ấy, mối tình thầm kín của cô không thể thấy ánh sáng, nhưng hôm nay, mười năm sau, tình yêu của Thẩm Tứ mỗi bước vẫn luôn rong chơi dưới ánh mặt trời.
Thẳng thắn.
Trắng trợn và táo bạo.
"Thật ra anh muốn từ từ." Thẩm Tứ bất đắc dĩ cười: "Nhưng nếu bạn cùng bàn nhỏ đã nghi ngờ, tốt hơn vẫn nên thẳng thắng thừa nhận."
Diệp Thư Từ vẫn còn khó hiểu: "Từ từ sao?"
Thẩm Tứ nắm tay cô, giọng nói trong trẻo của anh vang bên tai cô: "Vì em đáng để dụng tâm cả đời."
Trong lòng cảm động vô cùng, như rơi vào một miếng kẹo bông gòn mềm mại, Diệp Thư Từ không thể hình dung chính xác cảm giác hạnh phúc lúc này.
Nếu đây là một giấc mộng, cô sẽ say mê trong giấc mộng này, không bao giờ muốn tỉnh lại.
Tiếng gió tiếng mưa vẫn không ngớt, cũng may mưa không quá lớn, hai người đứng dưới mái hiên lâu như vậy, Diệp Thư Từ không nhịn được cười: "Thẩm Tứ, rõ ràng chúng ta có thể ra xe nói chuyện, đứng ở đây làm gì, anh có mệt không, chắc hẳn đã bung ô đợi em nửa ngày rồi nhỉ."
Người đàn ông nhướng mày: "Sao lại mệt được, anh đang chờ cô gái tốt nhất thế giới mà."
Cô hơi xấu hổ, hai má nóng bừng: "Thật biết nói chuyện.


"
"Đi thôi, chúng ta vào xe."
Thẩm Tứ vương tay về phía cô, gân xanh nổi lên, khớp xương rõ ràng, chỉ là một bàn tay nhưng lại như một tác phẩm nghệ thuật, người đàn ông cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, cười nói: "Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, bạn gái."
*
Thẩm Tứ dẫn Diệp Thư Từ đi ăn đồ Tây, trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn được trang trí lãng mạn, hai người ăn bít tết và uống rượu vang đỏ, dưới ánh nến cháy chậm rãi.
Thẩm Tứ ăn luôn sạch sẽ nhã nhặn, bít tết ở nhà hàng này hơi cứng, cô phải dùng nhiều sức hơn một chút mới cắt được, nhưng dường như Thẩm Tứ lại không hề tốn chút công sức nào.
Thẩm Tứ bất đắc dĩ khẽ cười, chủ động cắt bít tết của cô thành từng miếng nhỏ.
"Cảm ơn."
Người đàn ông ngước mắt lên, trêu chọc nói: "Đừng khách sáo."
Diệp Thư Từ rất thích nhìn Thẩm Tứ ăn cơm, nhưng đây là lần đầu tiên cô không nhìn nhiều, vì cô phát hiện thi thoảng Thẩm Tứ lại ngước mắt lên nhìn cô.
"Anh nhìn em làm gì?" Sau khi chạm mắt mấy lần, cô không nhịn được hỏi.
Thẩm Tứ chậm rãi đặt dao nĩa xuống, anh thích nhìn đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, chiếc mũi cao thẳng thanh tú và đôi mắt hạnh sáng ngời của cô.
"Bạn gái anh thật đáng yêu." Người đàn ông nghiêm túc nhìn cô: "Nhìn thế nào cũng không thấy đủ."
Sau khi ăn xong, mưa cũng tạnh, hai người trở lại xe.
Chiếc xe từ từ hòa vào dòng xe cộ, đèn ngoài cửa sổ sáng rực, có thể thấy được sự phồn thịnh khắp nơi.
Thẩm Tứ xuống xe cũng không nói cho Diệp Thư Từ biết, đến khi quay lại, trên tay đã cầm một bó hoa hồng đỏ.
"Anh đi mua hoa à."
Thẩm Tứ nhướng mày cười nói: "Không thể thiếu nghi thức cảm ơn."
Diệp Thư Từ vui vẻ đưa bó hoa hồng lên ngửi, mùi hương thơm ngát thanh nhã bay vào khoang mũi, một mùi hương cực kỳ thoải mái.
Cô rất thích, vì là Thẩm Tứ tặng.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô đầy cưng chiều, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn em, Tiểu Từ."
Diệp Thư Từ cầm bó hoa hồng, trong lòng ngọt ngào như mật.
Năm nhất gặp được vị học trưởng kia, lần đầu tỏ tình nghiêm túc cũng tặng hoa hồng, sau khi nhìn một lúc, một chút cảm giác cô cũng không có, thậm chí còn cau mày, suy nghĩ nhàm chán, là ai đã nghĩ ra vụ mua hoa tỏ tình, sáo rỗng muốn chết.
Diệp Thư Từ chớp mắt: "Sao lại cảm ơn em?"
Rõ ràng là anh tặng hoa cho cô, nhưng người này lại cảm ơn cô.
Khóe môi Thẩm Tứ treo một nụ cười nhẹ: "Cảm ơn em đã đồng ý lời tỏ tình của anh, cho anh một cơ hội yêu em, nguyện ý làm bạn gái của anh."
Anh nói lời này vô cùng chân thành, khiến tai Diệp Thư Từ đỏ bừng.
Cô chưa bao giờ thích đàn ông nói chuyện ngọt ngào, điều cô khó có thể chịu nổi nhất chính là sự thẳng thắn và chân thành của Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ có chút xấu hổ: "Nói thật, Thẩm Tứ, chắc không có cô gái nào có thể từ chối anh."

"Bạn cùng bàn nhỏ không giống vậy." Ánh mắt Thẩm Tứ dán vào mặt cô, mỉm cười ấm áp như gió xuân: "Bạn cùng bàn nhỏ sẽ không vì vẻ ngoài, năng lực của anh mà vội vàng đồng ý, không giống những cô gái bình thường."
Diệp Thư Từ xấu hổ mím môi, thứ cô thích đầu tiên chính là lòng tốt của anh, sau đó là nhan sắc, hiện tại thì điểm nào cũng thích.
"Thật ra Thẩm Tứ, em hơi hối hận."
"Em hối hận chuyện gì?"
"Em hối hận vì đã đồng ý quá nhanh." Diệp Thư Từ mím môi: "Em thấy người khác yêu đương đều có một khoảng thời gian mập mờ, nhưng chúng ta lại rất nhanh."
Như thể bất tri bất giác đã ở bên nhau rồi.
Trên mạng đều nói thật ra cuộc sống sau khi yêu sẽ dần trở nên buồn tẻ, khoảng thời gian mập mờ mới thú vị nhất, tia lửa bắn tứ phía, đầy phấn khích.
Sau khi vấn đề này được đặt ra, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tứ không chớp mắt nhìn cô, đôi môi mỏng của người đàn ông, chiếc mũi thẳng, đôi mắt thâm thúy gần trong gang tấc, tất thảy đều là sự tồn tại kiên định nhất.

Diệp Thư Từ ngượng ngùng sờ mũi.
Ánh mắt người đàn ông tràn đầy dịu dàng, anh thích nhất là nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, nhìn một lần vẫn không đủ, chỉ muốn giấu kĩ trong trái tim mình.
Thẩm Tứ ngước mắt lên, vươn những ngón tay có khớp xương rõ ràng ra, ngoéo cái mũi thẳng tắp của cô một cái: "Bạn cùng bàn nhỏ, không cho đổi ý."
Diệp Thư Từ cười ngọt ngào.
Sao cô lại đổi ý được.
Dù sao cũng là người đàn ông đã thích nhiều năm như vậy.
Xe chạy đến dưới lầu, Thẩm Tứ xuống trước mở cửa cho cô, trong xe tối om, Diệp Thư Từ nhất thời có chút bối rối, không tìm được nút thắt dây an toàn.
Thẩm Tứ cúi xuống, ngày càng gần cô, nhẹ nhàng ấn nút, dây an toàn "Tách" một tiếng.
Sợ cô xấu hổ, Thẩm Tứ nói thêm: "Tiểu khu này chỗ nào cũng tốt, nhưng hơi tối."
Diệp Thư Từ gật đầu.
Nhưng dù ánh sáng mờ ảo, nhưng hình dáng người đàn ông tuấn tú vẫn hiện rõ, tim cô đập nhanh hơn, một ý nghĩ càng lúc càng mãnh liệt, dần dần xông ra khỏi lồng ngực.
Diệp Thư Từ buột miệng thốt ra: "Thẩm Tứ, em muốn ôm anh một chút, được không anh?"
Nói xong, Thẩm Tứ đã tiến lên một bước, đến trước mặt cô, người đàn ông này cao hơn cô không ít, khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể ngửi thấy rõ mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, chậm rãi bao lấy cô.
Cô nhẹ nhàng vươn tay ra.
Thẩm Tứ đã nhanh hơn một bước, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: "Loại chuyện này phải để đàn ông chủ động."
Dừng một chút, anh lại nói thêm: "Thành thật mà nói, vừa rồi anh đang suy nghĩ một chuyện."
"Nghĩ chuyện gì ạ?"
Thẩm Tứ cọ cằm vào đỉnh đầu thơm ngát của cô nàng, giọng nói cực kỳ trầm, vẫn lười nhác như thế: "Không chỉ muốn ôm em, mà còn muốn hôn em nữa."
26/09/2023 - 2499 từ
Chương mới nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây mn uiii.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương