Tháng Sáu Trời Xanh Lam
-
Chương 41
Tuần trăng mật của hai vợ chồng, lúc đầu kế hoạch sang Australia du lịch, Vi Lam rất muốn sang mảnh đất có nhiều chuột túi đó, kết quả vì lí do có bầu “bất ngờ”, nên không đi được đâu cả.
Vì chuyện này, Vi Lam hậm hực đến cực độ – đáng lẽ chỉ là một lời nói dối, ai ngờ lại thành sự thật.
“Vợ à, anh phải trịnh trọng cảnh cáo em, từ giờ không được ước hoặc nói dối linh tinh, thật sự sẽ thành lời sấm đấy!”
Trước lời đe dọa của Thiên Lãng, Vi Lam ngoan ngoãn hứa hẹn. Hiện giờ đang có bầu, tuyệt đối không được bực bội, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến con.
Ăn cơm tối xong, như thường lệ cô ngồi xuống trước màn hình ti vi .
Tay cầm điều khiển ti vi, bấm đi bấm lại một cách vô vị. Phim Hàn? Không được, lúc nào cũng thê thảm, khóc lóc sụt sùi, không có lợi cho việc dạy dỗ thai nhi; Phim Mỹ? Giết người các kiểu, máu tanh bạo lực, càng không được? Phim của Quỳnh Dao? Anh anh em em, da diết thiết tha, hoặc là ngốc ngốc nghếch nghếch, dở dở điên điên, cô không muốn con mình sau này biến thành Tiểu Yến Tử “có phần ngông cuồng, lại có phần hung hăng”!
Trên màn hình hiện lên một gương mặt quen thuộc. Cô trợn tròn mắt, đây không phải là Lâm Thanh Hà đó sao? Từng là thần tượng của cô hồi thiếu nữ, áo trắng hơn tuyết, thánh thiện vô cùng.
Chỉ tiếc rằng, hồng nhan giờ đã già, hoa không thể nở trăm ngày, khoé miệng, đuôi mắt đã có nếp nhăn, trang điểm đậm đến đâu cũng không giấu nổi. Sức trẻ của tuổi thanh xuân đã như mây như khói.
Lấy chồng là thương nhân Hình Lý Nguyên.
Đột nhiên Vi Lam nhớ đến một thông tin cũ. Khi Lâm Thanh Hà sinh con gái đầu lòng, để bày tỏ tình yêu của mình đối với cô, Hình Lý Nguyên đã đặt tên con là “Hình Ái Lâm”.
Xem ra, ông Hình Lý Nguyên đó cũng lãng mạn đó chữ, không phải chỉ mỗi vì đồng tiền.
Đúng rồi, nên đặt tên con mình là gì nhỉ?
Tần Ái Hạ? Tần Ái Vi? Tần Ái Lam?
Vi Lam cảm thấy ba cái tên đều hay, không biết nên lấy tên nào, bỏ tên nào. Đúng lúc Thiên Lãng từ bếp đi ra, cô liền tranh thủ cơ hội xin ý kiến anh: “Con của chúng mình nên đặt là Tần Ái Hạ, Tần Ái Vi hay Tần Ái Lam?”
“Tại sao không đặt là Hạ Mộ Thiên?” Anh ngồi xuống ghế sofa cạnh cô, đưa một cốc sữa nóng cho cô.
“Vâng, cũng được đó nhỉ!” Vi Lam giương mày lên, “chỉ cần anh đồng ý cho con chúng mình mang họ Hạ”.
Thiên Lãng bế cô đặt lên đầu gối, nghĩ một lát, nói: “Ờ, thế thì đặt tên là Tần Dịch Hạ vậy, vừa họ Tần vừa họ Hạ, là con chung của hai chúng ta”.
Tần Dịch Hạ?
Vi Lam khẽ lẩm bẩm: “Tần Dịch Hạ, Tần Dịch Hạ, Tần Dịch Hạ…” hình như cũng không đến nỗi, rất dễ đọc.
Thiên Lãng nắm chặt tay cô, kéo lại gần mình, bất ngờ hôn vụt lên môi cô ba cái.
“Tần Thiên Lãng, anh lại chơi trò đánh lén hả?” Vi Lam đưa tay lau miệng mình, quai hàm bạnh ra như chú ếch xanh.
“Tại em nói ba lần thơm một cái mà!” Anh cười hi hi nói.
Tần Dịch Hạ – thơm một cái? Giờ cô mới phát hiện, mình lại mắc mưu rồi!
Tuy nhiên, lần này Vi Lam không giận, mà mở tròn đôi mắt trong veo, nhìn anh một cách toàn tâm toàn ý nói: “Con của chúng mình, cho dù là gái hay trai, tên ở nhà đặt là Nhím Nhỏ nhé!”
“Nhím Nhỏ?” Thiên Lãng xoa chiếc bụng đang hơi nhô lên của cô, “tại sao lại gọi là Nhím Nhỏ?”
“Con của hai con nhím, đương nhiên phải là Nhím Nhỏ rồi!”
Vi Lam khẽ nói, “Thiên Lãng, trong thư anh đã từng hỏi em, một con nhím đem lòng yêu một con nhím khác, chúng sẽ sưởi ấm như thế nào? Hiện giờ em đã có thể trả lời anh rồi. Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó, mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối thương đâm gai vào mình”.
Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đó sáng lấp lánh.
“Giống như chúng mình hiện nay ư?”
“Đúng vậy”. Cô mỉm cười gật đầu, “ông xã ơi, cảm ơn sự thấu hiểu, bao dung và chiều chuộng của anh đối với em, em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như hiện nay!”
Thiên Lãng cúi đầu xuống, môi anh hôn chặt cô.
“Anh cũng vậy…”
Đôi môi Vi Lam đã ướt, nhưng là vì nước mắt, nước mắt của một người đàn ông.
Trái tim thắt lại mấy lần, có cảm giác đau, nhưng cô cho rằng đó là cảm giác hạnh phúc.
Vì chuyện này, Vi Lam hậm hực đến cực độ – đáng lẽ chỉ là một lời nói dối, ai ngờ lại thành sự thật.
“Vợ à, anh phải trịnh trọng cảnh cáo em, từ giờ không được ước hoặc nói dối linh tinh, thật sự sẽ thành lời sấm đấy!”
Trước lời đe dọa của Thiên Lãng, Vi Lam ngoan ngoãn hứa hẹn. Hiện giờ đang có bầu, tuyệt đối không được bực bội, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến con.
Ăn cơm tối xong, như thường lệ cô ngồi xuống trước màn hình ti vi .
Tay cầm điều khiển ti vi, bấm đi bấm lại một cách vô vị. Phim Hàn? Không được, lúc nào cũng thê thảm, khóc lóc sụt sùi, không có lợi cho việc dạy dỗ thai nhi; Phim Mỹ? Giết người các kiểu, máu tanh bạo lực, càng không được? Phim của Quỳnh Dao? Anh anh em em, da diết thiết tha, hoặc là ngốc ngốc nghếch nghếch, dở dở điên điên, cô không muốn con mình sau này biến thành Tiểu Yến Tử “có phần ngông cuồng, lại có phần hung hăng”!
Trên màn hình hiện lên một gương mặt quen thuộc. Cô trợn tròn mắt, đây không phải là Lâm Thanh Hà đó sao? Từng là thần tượng của cô hồi thiếu nữ, áo trắng hơn tuyết, thánh thiện vô cùng.
Chỉ tiếc rằng, hồng nhan giờ đã già, hoa không thể nở trăm ngày, khoé miệng, đuôi mắt đã có nếp nhăn, trang điểm đậm đến đâu cũng không giấu nổi. Sức trẻ của tuổi thanh xuân đã như mây như khói.
Lấy chồng là thương nhân Hình Lý Nguyên.
Đột nhiên Vi Lam nhớ đến một thông tin cũ. Khi Lâm Thanh Hà sinh con gái đầu lòng, để bày tỏ tình yêu của mình đối với cô, Hình Lý Nguyên đã đặt tên con là “Hình Ái Lâm”.
Xem ra, ông Hình Lý Nguyên đó cũng lãng mạn đó chữ, không phải chỉ mỗi vì đồng tiền.
Đúng rồi, nên đặt tên con mình là gì nhỉ?
Tần Ái Hạ? Tần Ái Vi? Tần Ái Lam?
Vi Lam cảm thấy ba cái tên đều hay, không biết nên lấy tên nào, bỏ tên nào. Đúng lúc Thiên Lãng từ bếp đi ra, cô liền tranh thủ cơ hội xin ý kiến anh: “Con của chúng mình nên đặt là Tần Ái Hạ, Tần Ái Vi hay Tần Ái Lam?”
“Tại sao không đặt là Hạ Mộ Thiên?” Anh ngồi xuống ghế sofa cạnh cô, đưa một cốc sữa nóng cho cô.
“Vâng, cũng được đó nhỉ!” Vi Lam giương mày lên, “chỉ cần anh đồng ý cho con chúng mình mang họ Hạ”.
Thiên Lãng bế cô đặt lên đầu gối, nghĩ một lát, nói: “Ờ, thế thì đặt tên là Tần Dịch Hạ vậy, vừa họ Tần vừa họ Hạ, là con chung của hai chúng ta”.
Tần Dịch Hạ?
Vi Lam khẽ lẩm bẩm: “Tần Dịch Hạ, Tần Dịch Hạ, Tần Dịch Hạ…” hình như cũng không đến nỗi, rất dễ đọc.
Thiên Lãng nắm chặt tay cô, kéo lại gần mình, bất ngờ hôn vụt lên môi cô ba cái.
“Tần Thiên Lãng, anh lại chơi trò đánh lén hả?” Vi Lam đưa tay lau miệng mình, quai hàm bạnh ra như chú ếch xanh.
“Tại em nói ba lần thơm một cái mà!” Anh cười hi hi nói.
Tần Dịch Hạ – thơm một cái? Giờ cô mới phát hiện, mình lại mắc mưu rồi!
Tuy nhiên, lần này Vi Lam không giận, mà mở tròn đôi mắt trong veo, nhìn anh một cách toàn tâm toàn ý nói: “Con của chúng mình, cho dù là gái hay trai, tên ở nhà đặt là Nhím Nhỏ nhé!”
“Nhím Nhỏ?” Thiên Lãng xoa chiếc bụng đang hơi nhô lên của cô, “tại sao lại gọi là Nhím Nhỏ?”
“Con của hai con nhím, đương nhiên phải là Nhím Nhỏ rồi!”
Vi Lam khẽ nói, “Thiên Lãng, trong thư anh đã từng hỏi em, một con nhím đem lòng yêu một con nhím khác, chúng sẽ sưởi ấm như thế nào? Hiện giờ em đã có thể trả lời anh rồi. Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó, mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối thương đâm gai vào mình”.
Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đó sáng lấp lánh.
“Giống như chúng mình hiện nay ư?”
“Đúng vậy”. Cô mỉm cười gật đầu, “ông xã ơi, cảm ơn sự thấu hiểu, bao dung và chiều chuộng của anh đối với em, em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như hiện nay!”
Thiên Lãng cúi đầu xuống, môi anh hôn chặt cô.
“Anh cũng vậy…”
Đôi môi Vi Lam đã ướt, nhưng là vì nước mắt, nước mắt của một người đàn ông.
Trái tim thắt lại mấy lần, có cảm giác đau, nhưng cô cho rằng đó là cảm giác hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook