Tháng Sáu Trời Xanh Lam
-
Chương 23
Vi Lam chưa kịp quay người ra, liền nghe thấy một tiếng hét: “Trời ơi…!”
Sau đó, vị khách nữ đang đợi trước thang máy đó liền lùi ra sau mấy bước.
Thang máy đối diện với sảnh lớn. Tiếng hét này đã khiến tất cả mọi người đang có mặt phải chú ý.
Lúc đầu, nhân vật nam trong bữa tiệc đính hôn và cô bạn gái cũ đồng thời mất tích, đã có người linh cảm có chuyện gì đó xảy ra. Không ngờ, cảnh tượng này lại bất ngờ biết bao… nóng bỏng biết bao.
Sở Hàm chợt bừng tỉnh sau cơn ngất ngây, đẩy Vi Lam ra theo phản xạ. Ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của Phương Mộ Tình, đôi mắt đó gần như đang phun ra lửa.
Cuối cùng cô đã hiểu, mình thông minh đến đâu, cũng không qua được Hạ Vi Lam! Một nỗi phẫn uất dâng lên trong lòng, cô thực sự muốn xông tới xé vụn đối phương!
Nhưng chút lý trí cuối cùng đã nhắc nhở cô rằng: không còn lịch lãm, không còn điềm đạm, giống như Hoạn Thư khóc lóc đủ trò, sẽ chỉ khiến cô càng mất mặt trước bạn bè cũ!
“Hạ Vi Lam, dã man thật đấy! Phương Mộ Tình cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ, nói xong câu này, liền quay người chạy về phía cầu thanh ở đầu bên kia.
Sở Hàm giờ mới tỉnh ngộ, biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nhảy ra khỏi thang máy, chạy theo sau, nói lớn: “Mộ Tình, em hãy nghe anh giải thích…”
Tuy nhiên, tất cả đã không còn kịp nữa. Một người phụ nữ chấp nhận được mấy lần phản bội của đàn ông? Lần này e rằng dù anh có đuổi lên cung trăng, cũng không giành lại được tình yêu của các anh đâu.
Vi Lam chậm rãi bước ra khỏi thang máy, trước ánh mắt trách móc của người khác, ánh mắt bình thản, không hề tỏ ra xấu hổ.
Thiên Lãng đứng trong đám đông, khắp người tê dại và đau đớn, dường như bị người khác đánh lén, đánh vừa ác vừa độc.
Thang máy từ từ lên cao, Vi Lam và Sở Hàm hôn nhau nồng nhiệt, cô dựa vào lòng anh, vẻ mặt ngất ngây… Cảnh tượng của họ hiện trước mắt anh. Anh nhắm mắt lại, không thể xóa được.
Trong đêm xuân này, anh cảm thấy mình tuyệt vọng như hồi 18 tuổi, run rẩy.
Thiên Lãng mãi mãi nhớ, khi Vi Lam khóc và nói với ba mẹ rằng “anh ấy vô lễ với con”, khuôn mặt cô có vẻ gì đó khiến người ta ngạt thở, u ám, lạnh lùng, có phần giảo hoạt.
Tuổi còn nhỏ như thế, mà lại mưu cao kế sâu! Trong không khí nóng bỏng, anh ôm chặt cánh tay, run rẩy không ngừng.
Tâm địa của một cô gái 15 tuổi, khiến anh cảm thấy lạnh thấu xương giữa mùa hè nóng nực đó. Và điều càng khiến anh sợ hơn là, Hạ Vi Lam, cô thực sự không phải là con người, đối với đàn ông, cô là một mụ phù thuỷ, một con yêu tinh.
Nhưng, cuối cùng anh vẫn trúng phải bùa ngải của cô!
Trúng bùa ngải của cô, đâu phải chỉ có một mình Tần Thiên Lãng? Còn anh chàng Sở Hàm thì sao?
Không ai hiểu rõ hơn anh, Vi Lam cướp Sở Hàm từ tay Phương Mộ Tình, chẳng qua là để thị uy với cô gái xinh đẹp, kiêu căng này, muốn nói với cô rằng, thành lũy tình yêu của cô ta với Sở Hàm thật mỏng manh biết bao!
Còn bản thân anh, tối hôm nay cũng chỉ là một đạo cụ để cô khoe khoang với người khác mà thôi.
Đúng như câu nói đó: “Đối với người khác không gọi là lạnh lùng, đối với mình lạnh lùng, mới gọi là sự lạnh lùng thực sự”.
Cô gái lạnh lùng đó, không bao giờ có trái tim trong sáng để đối xử với tình yêu.
Ánh mắt của Thiên Lãng, giống như một lưỡi dao sắc, tùng xẻo da thịt Vi Lam.
Ánh mắt anh, có sự tan vỡ lạ lẫm của cô, cô lại làm Thiên Lãng tổn thương một lần nữa!
Bất kỳ người đàn ông nào khi phải đối mặt với cảnh tượng này đều cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ và mất mặt. Tối hôm nay có phải mình đã chơi quá đà rồi hay không?
Trên thế gian không mua được thuốc hối hận. Hơn nữa, cuốn từ điển trong cuộc đời cô không bao giờ có hai chữ “hối hận”.
Trong suy nghĩ rối bời đó, một ý chí lạnh lùng dần dần dâng trào, khiến cô bình tĩnh và thoải mái trở lại.
“Anh không cần phải đưa em về, em sẽ tự về!”
Cô bước vào thang máy, nhanh chóng bấm nút đóng. Nhanh như chớp, Thiên Lãng ngăn hai cảnh cửa đang chuẩn bị khép lại, nói: “Hạ Vi Lam, đừng hà hiếp người khác quá đáng như thế!”
Vi Lam không đề phòng, lùi ra sau mấy bước, va vào thành thang máy. Cô đứng dậy, tần ngần nói: “Em tưởng anh giận, không muốn đưa em về nữa”.
“Đây chính là điều em hy vọng đúng không?” Anh lạnh lùng nhìn cô, “hy vọng từ nay trở đi anh không nói gì với em nữa, biến mất khỏi của sống của em!”
Có lương tâm chứng giám, em chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Vi Lam mấp máy môi, nhưng không nói ra điều đó.
“Anh sẽ giúp em được toại nguyện”.
Thiên Lãng nói, ánh mắt ưu tư, khoé mép giật giật, đó là vẻ mặt mà cô chưa nhìn thấy bao giờ.
Anh không về thẳng nhà mà lái xe lên đường cao tốc.
Mưa bay lất phất, buồn buồn, cảnh vật gần xa rất thê lương.
Đèn đường mờ ảo, cách một đoạn rất xa mới có một bóng đèn, hắt xuống mặt đường ướt nhẹp.
Thiên Lãng vào số 5, rồ ga, xe chạy như bay.
Mặc dù sắc mặt Vi Lam tái nhợt, chân tay mềm nhũn, nhưng không ngăn cản anh.
Cô cũng không muốn về nhà, lúc này đây đúng lúc có thể nghĩ về mọi chuyện trên đường.
“Hạ Vi Lam, trong lòng em, rốt cuộc anh là cái thá gì?”
Bàn tay Thiên Lãng nắm chặt vô lăng, mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm phía trước.
Cô hơi sững lại, nhìn vào mặt anh theo một góc nghiêng, trong xe ánh đèn hơi tối, hiện rõ các nét đẹp trên gương mặt.
Cặp lông mày đen dày, sống mũi cao, chiếc cằm rắn rỏi, giống như khi cô nhìn thấy anh lần đầu tiên vào năm 12 tuổi, tựa như một chàng hoàng tử kiêu ngạo lạnh lùng, khiến người ta tưởng rằng mãi mãi không thể lại gần.
“Em thừa nhận, anh là chàng hoàng tử trong mắt của rất nhiều cô gái, nhưng đối với em lại không phải!” Cô nói, “em ghét vẻ lạnh lùng, cao ngạo trong con người anh, dường như ngay từ nhỏ anh đã cao hơn người ta một cái đầu. Anh và Phương Mộ Tình rất giống nhau. Còn người mà em cần là những chàng trai có dáng vẻ khoẻ mạnh, ấm áp, nụ cười rạng rỡ như tia nắng mặt trời, giống như Sở Hàm, Hứa Thiếu Hàm…”
“Đủ rồi!” Đột nhiên anh thô bạo ngắt lời cô, “Thế tại sao em còn ở bên anh?”
Tại sao? Anh hỏi em tại sao?
Tần Thiên Lãng, đã đến lúc phải lật ngửa ván bài rồi!
Vi Lam hất hàm, mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn:
“3 năm trước, kể từ khi Sở Hàm bỏ em đi, em không còn tin vào tình yêu nữa. Hoặc là sớm hơn, năm em 6 tuổi, ba đã nhẫn tâm bỏ em mà đi, lấy mẹ anh, em đã biết rằng, cuộc đời anh, tình cảm anh, cũng chỉ là như vậy, cũng chỉ là trò chơi. Tần Thiên Lãng, anh chỉ là một trò chơi của em. Vì anh là con trai của Tần Tang Ảnh, chính vì thế, em muốn chơi trò này với anh lâu hơn…”
Lồng ngực tức nghẹn. Bàn tay nắm vô lăng của Thiên Lãng lạnh ngắt, ánh mắt anh cũng giá băng.
“Nói như thế có nghĩa là, em ở bên anh chỉ vì anh là con trai của Tần Tang Ảnh ư?”
Vi Lam hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã nói ra:
“Tần Thiên Lãng, anh yêu em, lẽ nào không phải vì em là con gái của Hạ Vân Sinh ư?”
Thiên Lãng quay đầu nhìn cô, trong mắt hằn lên những tia máu, anh gằn giọng nói: “Em nói đi, câu này của em có nghĩa là gì?”
“Em đã nói rõ lắm rồi”, cô cố gắng kìm chế không để mình bột phát, “Anh không mang họ Hạ, tài sản của ba em, anh không được chia một xu. Chính vì thế anh muốn thông qua việc lấy em, để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Hạ! Anh luôn miệng nói yêu em, thực ra là anh yêu tiền! Nếu không phải như vậy, tại sao anh lại từ Oxtraylia trở về? Năm xưa anh hận em vô cùng, tại sao lần này về lại quay ngoắt 180 độ, chủ động tiếp cận em? Anh coi em là con ngốc hả? Tất cả những điều này không là âm mưu thì là cái gì?”
Ánh mắt Thiên Lãng lộ rõ vẻ phẫn nộ, nếu ánh mắt có thể giết người thì anh đã bị cô giết 100 lần từ lâu rồi!
“Âm mưu?” Anh nghiến răng ken két, “Hạ Vi Lam, em giỏi lắm, trong đầu em chỉ có âm mưu, chỉ có tính toán, chỉ có thù hận, chỉ có trả thù. Bao nhiêu lâu nay, bao nhiêu lâu nay, em chỉ nghĩ đến âm mưu…”
“Tần Thiên Lãng, anh đừng giả vờ nữa”. Cô cười nhếch mép, “hôm đó anh và mẹ anh nói chuyện với nhau, rất không may là bị em đứng ngoài cửa nghe hết, nếu không em sẽ vẫn bị mẹ con anh lừa dối. Không phải anh nói anh nhịn rất khổ sở đó sao? Về sau anh không phải nhịn nữa!”
Thiên Lãng giận quá chuyển sang cười: “Hóa ra, trong mắt em, anh chỉ là người dựa vào việc bán đứng tình cảm của mình để kiếm cái lợi!”
“Anh đúng là loại đàn ông như thế!” Vi Lam tiếp tục cười khẩy, “Trước đó vì muốn có được mảnh đất đẹp đó, không phải anh cũng đóng kịch, anh anh em em với con gái của giám đốc Sở kiến trúc đó sao? Đây là điều anh đích thân nói với em”.
“Hạ Vi Lam, em ích kỷ như thế, lạnh lùng như thế, anh thật hối hận tại sao lại yêu em!”
“Đừng nói chuyện yêu đương với tôi!” Cô cười với vẻ khinh miệt, “anh không xứng đáng!”
Anh nghe tất cả những điều này, cuối cùng tim như đống tro tàn chết chóc. Nỗi đau khổ và giằng xé từ bao năm nay, hiện giờ có thể giải thoát rồi.
“Đúng vậy, anh không phải nhịn nữa. Thời gian gần đây, anh thực sự mệt mỏi!”
Thiên Lãng quay đầu đi, anh không còn muốn nhìn thấy khuôn mặt đó nữa.
Nhưng lồng ngực lại đau đớn như bị thiêu đốt, cảm giác này lan tỏa dần dần, đau đến nỗi mắt anh nhòe đi, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Trong màn mưa, một chiếc xe chở hàng cỡ lớn từ phía ngược chiều lao tới, ánh đèn chói lóa, vô cùng nhức mắt.
Tất cả đều nên kết thúc rồi, Thiên Lãng thầm nghĩ.
Tiếng phanh xe chói tai xé toạc màn đêm. Sau một tiếng va chạm mạnh, anh không còn biết gì nữa.
Sau đó, vị khách nữ đang đợi trước thang máy đó liền lùi ra sau mấy bước.
Thang máy đối diện với sảnh lớn. Tiếng hét này đã khiến tất cả mọi người đang có mặt phải chú ý.
Lúc đầu, nhân vật nam trong bữa tiệc đính hôn và cô bạn gái cũ đồng thời mất tích, đã có người linh cảm có chuyện gì đó xảy ra. Không ngờ, cảnh tượng này lại bất ngờ biết bao… nóng bỏng biết bao.
Sở Hàm chợt bừng tỉnh sau cơn ngất ngây, đẩy Vi Lam ra theo phản xạ. Ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của Phương Mộ Tình, đôi mắt đó gần như đang phun ra lửa.
Cuối cùng cô đã hiểu, mình thông minh đến đâu, cũng không qua được Hạ Vi Lam! Một nỗi phẫn uất dâng lên trong lòng, cô thực sự muốn xông tới xé vụn đối phương!
Nhưng chút lý trí cuối cùng đã nhắc nhở cô rằng: không còn lịch lãm, không còn điềm đạm, giống như Hoạn Thư khóc lóc đủ trò, sẽ chỉ khiến cô càng mất mặt trước bạn bè cũ!
“Hạ Vi Lam, dã man thật đấy! Phương Mộ Tình cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ, nói xong câu này, liền quay người chạy về phía cầu thanh ở đầu bên kia.
Sở Hàm giờ mới tỉnh ngộ, biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nhảy ra khỏi thang máy, chạy theo sau, nói lớn: “Mộ Tình, em hãy nghe anh giải thích…”
Tuy nhiên, tất cả đã không còn kịp nữa. Một người phụ nữ chấp nhận được mấy lần phản bội của đàn ông? Lần này e rằng dù anh có đuổi lên cung trăng, cũng không giành lại được tình yêu của các anh đâu.
Vi Lam chậm rãi bước ra khỏi thang máy, trước ánh mắt trách móc của người khác, ánh mắt bình thản, không hề tỏ ra xấu hổ.
Thiên Lãng đứng trong đám đông, khắp người tê dại và đau đớn, dường như bị người khác đánh lén, đánh vừa ác vừa độc.
Thang máy từ từ lên cao, Vi Lam và Sở Hàm hôn nhau nồng nhiệt, cô dựa vào lòng anh, vẻ mặt ngất ngây… Cảnh tượng của họ hiện trước mắt anh. Anh nhắm mắt lại, không thể xóa được.
Trong đêm xuân này, anh cảm thấy mình tuyệt vọng như hồi 18 tuổi, run rẩy.
Thiên Lãng mãi mãi nhớ, khi Vi Lam khóc và nói với ba mẹ rằng “anh ấy vô lễ với con”, khuôn mặt cô có vẻ gì đó khiến người ta ngạt thở, u ám, lạnh lùng, có phần giảo hoạt.
Tuổi còn nhỏ như thế, mà lại mưu cao kế sâu! Trong không khí nóng bỏng, anh ôm chặt cánh tay, run rẩy không ngừng.
Tâm địa của một cô gái 15 tuổi, khiến anh cảm thấy lạnh thấu xương giữa mùa hè nóng nực đó. Và điều càng khiến anh sợ hơn là, Hạ Vi Lam, cô thực sự không phải là con người, đối với đàn ông, cô là một mụ phù thuỷ, một con yêu tinh.
Nhưng, cuối cùng anh vẫn trúng phải bùa ngải của cô!
Trúng bùa ngải của cô, đâu phải chỉ có một mình Tần Thiên Lãng? Còn anh chàng Sở Hàm thì sao?
Không ai hiểu rõ hơn anh, Vi Lam cướp Sở Hàm từ tay Phương Mộ Tình, chẳng qua là để thị uy với cô gái xinh đẹp, kiêu căng này, muốn nói với cô rằng, thành lũy tình yêu của cô ta với Sở Hàm thật mỏng manh biết bao!
Còn bản thân anh, tối hôm nay cũng chỉ là một đạo cụ để cô khoe khoang với người khác mà thôi.
Đúng như câu nói đó: “Đối với người khác không gọi là lạnh lùng, đối với mình lạnh lùng, mới gọi là sự lạnh lùng thực sự”.
Cô gái lạnh lùng đó, không bao giờ có trái tim trong sáng để đối xử với tình yêu.
Ánh mắt của Thiên Lãng, giống như một lưỡi dao sắc, tùng xẻo da thịt Vi Lam.
Ánh mắt anh, có sự tan vỡ lạ lẫm của cô, cô lại làm Thiên Lãng tổn thương một lần nữa!
Bất kỳ người đàn ông nào khi phải đối mặt với cảnh tượng này đều cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ và mất mặt. Tối hôm nay có phải mình đã chơi quá đà rồi hay không?
Trên thế gian không mua được thuốc hối hận. Hơn nữa, cuốn từ điển trong cuộc đời cô không bao giờ có hai chữ “hối hận”.
Trong suy nghĩ rối bời đó, một ý chí lạnh lùng dần dần dâng trào, khiến cô bình tĩnh và thoải mái trở lại.
“Anh không cần phải đưa em về, em sẽ tự về!”
Cô bước vào thang máy, nhanh chóng bấm nút đóng. Nhanh như chớp, Thiên Lãng ngăn hai cảnh cửa đang chuẩn bị khép lại, nói: “Hạ Vi Lam, đừng hà hiếp người khác quá đáng như thế!”
Vi Lam không đề phòng, lùi ra sau mấy bước, va vào thành thang máy. Cô đứng dậy, tần ngần nói: “Em tưởng anh giận, không muốn đưa em về nữa”.
“Đây chính là điều em hy vọng đúng không?” Anh lạnh lùng nhìn cô, “hy vọng từ nay trở đi anh không nói gì với em nữa, biến mất khỏi của sống của em!”
Có lương tâm chứng giám, em chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Vi Lam mấp máy môi, nhưng không nói ra điều đó.
“Anh sẽ giúp em được toại nguyện”.
Thiên Lãng nói, ánh mắt ưu tư, khoé mép giật giật, đó là vẻ mặt mà cô chưa nhìn thấy bao giờ.
Anh không về thẳng nhà mà lái xe lên đường cao tốc.
Mưa bay lất phất, buồn buồn, cảnh vật gần xa rất thê lương.
Đèn đường mờ ảo, cách một đoạn rất xa mới có một bóng đèn, hắt xuống mặt đường ướt nhẹp.
Thiên Lãng vào số 5, rồ ga, xe chạy như bay.
Mặc dù sắc mặt Vi Lam tái nhợt, chân tay mềm nhũn, nhưng không ngăn cản anh.
Cô cũng không muốn về nhà, lúc này đây đúng lúc có thể nghĩ về mọi chuyện trên đường.
“Hạ Vi Lam, trong lòng em, rốt cuộc anh là cái thá gì?”
Bàn tay Thiên Lãng nắm chặt vô lăng, mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm phía trước.
Cô hơi sững lại, nhìn vào mặt anh theo một góc nghiêng, trong xe ánh đèn hơi tối, hiện rõ các nét đẹp trên gương mặt.
Cặp lông mày đen dày, sống mũi cao, chiếc cằm rắn rỏi, giống như khi cô nhìn thấy anh lần đầu tiên vào năm 12 tuổi, tựa như một chàng hoàng tử kiêu ngạo lạnh lùng, khiến người ta tưởng rằng mãi mãi không thể lại gần.
“Em thừa nhận, anh là chàng hoàng tử trong mắt của rất nhiều cô gái, nhưng đối với em lại không phải!” Cô nói, “em ghét vẻ lạnh lùng, cao ngạo trong con người anh, dường như ngay từ nhỏ anh đã cao hơn người ta một cái đầu. Anh và Phương Mộ Tình rất giống nhau. Còn người mà em cần là những chàng trai có dáng vẻ khoẻ mạnh, ấm áp, nụ cười rạng rỡ như tia nắng mặt trời, giống như Sở Hàm, Hứa Thiếu Hàm…”
“Đủ rồi!” Đột nhiên anh thô bạo ngắt lời cô, “Thế tại sao em còn ở bên anh?”
Tại sao? Anh hỏi em tại sao?
Tần Thiên Lãng, đã đến lúc phải lật ngửa ván bài rồi!
Vi Lam hất hàm, mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn:
“3 năm trước, kể từ khi Sở Hàm bỏ em đi, em không còn tin vào tình yêu nữa. Hoặc là sớm hơn, năm em 6 tuổi, ba đã nhẫn tâm bỏ em mà đi, lấy mẹ anh, em đã biết rằng, cuộc đời anh, tình cảm anh, cũng chỉ là như vậy, cũng chỉ là trò chơi. Tần Thiên Lãng, anh chỉ là một trò chơi của em. Vì anh là con trai của Tần Tang Ảnh, chính vì thế, em muốn chơi trò này với anh lâu hơn…”
Lồng ngực tức nghẹn. Bàn tay nắm vô lăng của Thiên Lãng lạnh ngắt, ánh mắt anh cũng giá băng.
“Nói như thế có nghĩa là, em ở bên anh chỉ vì anh là con trai của Tần Tang Ảnh ư?”
Vi Lam hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã nói ra:
“Tần Thiên Lãng, anh yêu em, lẽ nào không phải vì em là con gái của Hạ Vân Sinh ư?”
Thiên Lãng quay đầu nhìn cô, trong mắt hằn lên những tia máu, anh gằn giọng nói: “Em nói đi, câu này của em có nghĩa là gì?”
“Em đã nói rõ lắm rồi”, cô cố gắng kìm chế không để mình bột phát, “Anh không mang họ Hạ, tài sản của ba em, anh không được chia một xu. Chính vì thế anh muốn thông qua việc lấy em, để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Hạ! Anh luôn miệng nói yêu em, thực ra là anh yêu tiền! Nếu không phải như vậy, tại sao anh lại từ Oxtraylia trở về? Năm xưa anh hận em vô cùng, tại sao lần này về lại quay ngoắt 180 độ, chủ động tiếp cận em? Anh coi em là con ngốc hả? Tất cả những điều này không là âm mưu thì là cái gì?”
Ánh mắt Thiên Lãng lộ rõ vẻ phẫn nộ, nếu ánh mắt có thể giết người thì anh đã bị cô giết 100 lần từ lâu rồi!
“Âm mưu?” Anh nghiến răng ken két, “Hạ Vi Lam, em giỏi lắm, trong đầu em chỉ có âm mưu, chỉ có tính toán, chỉ có thù hận, chỉ có trả thù. Bao nhiêu lâu nay, bao nhiêu lâu nay, em chỉ nghĩ đến âm mưu…”
“Tần Thiên Lãng, anh đừng giả vờ nữa”. Cô cười nhếch mép, “hôm đó anh và mẹ anh nói chuyện với nhau, rất không may là bị em đứng ngoài cửa nghe hết, nếu không em sẽ vẫn bị mẹ con anh lừa dối. Không phải anh nói anh nhịn rất khổ sở đó sao? Về sau anh không phải nhịn nữa!”
Thiên Lãng giận quá chuyển sang cười: “Hóa ra, trong mắt em, anh chỉ là người dựa vào việc bán đứng tình cảm của mình để kiếm cái lợi!”
“Anh đúng là loại đàn ông như thế!” Vi Lam tiếp tục cười khẩy, “Trước đó vì muốn có được mảnh đất đẹp đó, không phải anh cũng đóng kịch, anh anh em em với con gái của giám đốc Sở kiến trúc đó sao? Đây là điều anh đích thân nói với em”.
“Hạ Vi Lam, em ích kỷ như thế, lạnh lùng như thế, anh thật hối hận tại sao lại yêu em!”
“Đừng nói chuyện yêu đương với tôi!” Cô cười với vẻ khinh miệt, “anh không xứng đáng!”
Anh nghe tất cả những điều này, cuối cùng tim như đống tro tàn chết chóc. Nỗi đau khổ và giằng xé từ bao năm nay, hiện giờ có thể giải thoát rồi.
“Đúng vậy, anh không phải nhịn nữa. Thời gian gần đây, anh thực sự mệt mỏi!”
Thiên Lãng quay đầu đi, anh không còn muốn nhìn thấy khuôn mặt đó nữa.
Nhưng lồng ngực lại đau đớn như bị thiêu đốt, cảm giác này lan tỏa dần dần, đau đến nỗi mắt anh nhòe đi, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Trong màn mưa, một chiếc xe chở hàng cỡ lớn từ phía ngược chiều lao tới, ánh đèn chói lóa, vô cùng nhức mắt.
Tất cả đều nên kết thúc rồi, Thiên Lãng thầm nghĩ.
Tiếng phanh xe chói tai xé toạc màn đêm. Sau một tiếng va chạm mạnh, anh không còn biết gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook