Mặc dù ở bên Thiên Lãng, nhưng Vi Lam không quay về căn hộ của anh để ở.

Thiên Lãng thường ngủ đêm ở chỗ cô, sáng hôm sau, nấu xong ăn sáng đợi Vi Lam tỉnh dậy ăn.

Cô đánh răng, rửa mặt xong liền ra khỏi nhà tắm. Anh phết bơ lên bánh mỳ, đưa cho cô nói: “Chuyển về hoa viên Hải Cảng ở cùng anh đi, anh đỡ phải đi lại nhiều”.

Vi Lam cười cười nói: “Chi bằng anh chuyển đến đây”.

Anh nhìn quanh một lượt căn phòng nhỏ cô thuê này, nói: “ở quen phòng rộng rồi, bây giờ ở phòng nhỏ không chịu được”.

“Nếu anh yêu em thật thì anh phải học được cách thoả hiệp”. Cô đùa.

“Tại sao không phải là em thoả hiệp?” Anh cũng như đang đùa , “lẽ nào em không yêu anh hay sao?”

Miếng bánh mỳ kẹp bơ của Vi Lam dừng lơ lửng trong không khí, cô nhìn anh, không nói gì nữa.

Cuộc thảo luận đã kết thúc, cô vẫn sống ở căn phòng cô thuê, còn anh vẫn ngủ qua đêm tại chỗ cô thuê.

Còn về chuyện trên giường, Thiên Lãng rất tuyệt vời.

Vi Lam không phải là cô gái còn trinh, nhưng trong chuyện làm tình, cô cũng chỉ hiểu lơ mơ. Mặc dù sống chung với Sở Hàm hơn một năm, nhưng trong chuyện này cô không mấy vui vẻ. Thường là lúc Sở Hàm lên đỉnh, cô liền bắt đầu nghĩ sang chuyện khác, cứ cảm giác rằng mình là kẻ thế chỗ Phương Mộ Tình.

Còn Thiên Lãng lại khiến cô cảm nhận được sự sung sướng đến tột độ, tiêu hồn lạc phách. Sự phối hợp ăn ý của cơ thể, dường như họ là người tình của nhau mấy kiếp rồi.

Anh có thể kích thích dục vọng của cô, khiến cô cảm thấy khát khao và nhiệt tình.

Vi Lam hỏi Thiên Lãng: “Ở Australia chắc chắn sống rất thoáng. Anh lên giường với bao nhiêu cô gái rồi?”

Anh không trả lời, chỉ cười: “Hiện giờ em chỉ cần hưởng thụ”. Sau đó liền ôm lấy cô đè xuống dưới.

Sau khi tàn cuộc, Vi Lam nằm đè lên người Thiên Lãng, vuốt ve bộ ngực cường tráng của anh nói: “Từ nhỏ em đã thích đàn ông có vai rộng, mỗi lần nhìn thấy bờ vai rộng, lại muốn được ôm. Em cảm thấy nằm trong lòng người đàn ông như thế, chắc chắn sẽ rất ấm áp, rất an toàn”.

Anh im lặng một lát, cầm tay cô lên, đặt trước ngực mình: “Anh rất thích con gái có bộ ngực đầy đặn, chỉ tiếc là…”

Ánh mắt cố tình liếc xuống bộ ngực phẳng của cô, giọng có phần tiếc nuối.

Vi Lam hậm hực đẩy tay anh ra, lật ngửa người ra.

“Tức rồi à?” Thiên Lãng vỗ vỗ má cô, thong thả ngồi dậy, lê dép vào nhà tắm.

Vi Lam nhìn lên trần nhà, thẫn thờ một hồi lâu.

Cô biết người mình gầy guộc, nhan sắc cũng bình thường, còn Thiên Lãng lại tuyệt vời như vậy, tài mạo song toàn. Một người hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể yêu cô thật lòng? Cô không tin mình lại có số sướng như vậy!

Đang thẫn thờ nhìn lên trần nhà, điện thoại liền đổ chuông – là bài hát Sau này mà cô thích nhất.

Người gọi lại là Hứa Thiếu Hàm.

“Vi Lam, anh đây, Hứa Thiếu Hàm”. Anh ở đầu bên kia điện thoại rụt rè nói.

“Em biết là anh”. Điện thoại của cô hiển thị tên anh, “muộn thế này anh gọi đến có việc gì không?”

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, thế gian này không có người nào là hoàn mỹ cả, anh không nên quá khắt khe với em, càng không nên tự lừa dối mình. Chúng ta… chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?”

Gọi cú điện thoại này, Hứa Thiếu Hàm đã hạ quyết tâm rất lớn, cố gắng thuyết phục mình: Quá khứ của Vi Lam không có nghĩa lý gì đối với anh. Người mà anh biết, anh thích, đều là cô ở thời hiện tại.

Điện thoại hồi lâu không có tiếng nào.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng một người đàn ông vọng lại: “Vi Lam, khăn mặt của anh ở đâu?”

“Anh đợi một chút nhé”. Rồi cô đặt điện thoại xuống. Một lát sau, vọng lên tiếng bước chân.

Vi Lam cầm máy lên: “A lô?”

“Anh chàng đó là ai vậy?” Hứa Thiếu Hàm rụt rè hỏi.

Cô sững người, một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Anh ấy là bạn trai của em”.

Điện thoại liền cắt luôn.

Sau đó em đã học được cách yêu thế nào

Chỉ tiếc rằng anh đã đi xa và chìm vào dòng người

Sau đó cuối cùng trong nước mắt đã hiểu ra rằng

Có những người sau khi để lỡ mất sẽ không trở lại được nữa.

Tình yêu chỉ là thứ gia vị để lấp nỗi cô đơn. Không có ai vì một người mà chờ đợi rất lâu.

Tình yêu trai gái, ai để lại cho mình một đường lùi, người đó sẽ cười đến cuối cùng. Người khóc đến cuối cùng là kẻ ngốc.

“Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Cô sẽ không làm kẻ ngốc nữa.

Tắt máy di động, Vi Lam nhìn thấy Thiên Lãng vừa tắm xong đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn cô đắm đuối.

“Hứa Thiếu Hàm hả?” Anh hỏi.

Thật đúng là một anh chàng thông minh!

“Anh ta muốn quay lại với em hả?”

Xem ra không thể giấu anh điều gì.

Vi Lam quay đầu, bình thản nói: “Em không đồng ý”.

“Vì sao?”

“Ngựa khôn không nên quay đầu lại ăn cỏ, huống chi là con người?”

“Có lý”. Thiên Lãng chậm rãi nói, “Tức là không biết, có phải tất cả các loại cỏ, em đều không ăn!”

Câu này có nghĩa là gì?

Vi Lam hơi giật mình, quay đầu sang nhìn anh, đôi mắt màu hạt dẻ đó, chỉ thấy hơi cười cười.

Tết, là ngày cả gia đình đoàn tụ.

Tần Tang Ảnh gọi mấy cú điện thoại giục Vi Lam về nhà.

“Một mình ăn tết xa nhà, khổ thân lắm. Năm nay cháu cùng Thiên Lãng về nhà đi!”

Cùng anh về nhà? Bằng thân phận gì, anh em hay người yêu?”

“Đương nhiên là người yêu rồi”. Thiên Lãng cười nói, “em không muốn nói chuyện của chúng mình cho ba mẹ biết à?”

“Chúng ta là anh em”. Cô vẫn lấy cớ đó.

“Anh họ Tần, em họ Hạ, anh em gì chứ? Pháp luật quy định anh em không cùng họ không được kết hôn hay sao?”

Vi Lam nhìn anh chăm chú, sau đó nói:

“Nếu anh đồng ý với em không công khai chuyện của chúng ta thì em sẽ về cùng anh. Nếu không em sẽ ở lại đây một mình”.

Thiên Lãng nhìn cô chằm chằm, cau mày.

“Có thể nói cho anh lý do được không?”

“Anh đã đồng ý với em rằng sẽ cho em thời gian”. Cô cụp mắt xuống.

Anh nhìn cô không chớp mắt, sau đó, thở dài đáp: “Thôi được, tuỳ em!”

Hôm quay về thành phố N, đúng vào đêm giao thừa.

Cả nhà ngồi với nhau ăn bữa cơm tất niên.

Thiên Lãng ngồi sát Vi Lam, quan tâm gắp món ăn mà cô thích vào bát cô.

Cả nhà, kể cả Thuỵ Dương cũng nhìn thấy. Đôi mắt đen láy, tròn xoe của cậu mở to, khẽ hỏi Vi Lam: “Chị ơi, chị và anh đang yêu nhau đúng không?”

Cô đưa mắt nhìn Hạ Vân Sinh, vội gạt đi: “Dương Dương, đừng nói linh tinh!”

“Mẹ nói, nếu chị và anh lấy nhau thì không phải đi lấy chồng xa nữa, nhà chúng ta vẫn được ở bên nhau!”

Cô sững người, nhìn Tần Tang Ảnh đang ngồi bên ba, trên môi bà nở một nụ cười vui vẻ.

Tần Tang Anh nói với Thiên Lãng rằng hồi học đại học cô học ngành tiền tệ, Tần Tang Ảnh bảo cô ra sân bay đón Thiên Lãng, Tần Tang Ảnh muốn cô và Thiên Lãng cùng ở trên tỉnh thì quan tâm đến nhau, Tần Tang Ảnh bảo họ cùng về nhà ăn tết…

Vi Lam bắt đầu hiểu ra, Tần Tang Ảnh đã biết chuyện của cô và Thiên Lãng, đồng thời đã chờ đợi từ lâu.

Lòng cô rối như tơ vò, đột nhiên cảm thấy không thể nuốt nổi những món ăn ngon trước mắt nữa.

Thiên Lãng tinh ý phát hiện ra vẻ bất thường của Vi Lam, anh lặng lẽ nắm tay cô: “Sao vậy, sắc mặt em rất tệ!”

Cô rút tay ra khỏi tay anh, nói: “chắc là ngồi xe lâu quá, thấy hơi cồn cào.”

“Để cô đi nấu một bát súp mộc nhĩ hạt sen cho cháu ăn”. Tần Tang Ảnh nhiệt tình nói rồi đứng dậy.

“Không!” Vi Lam đột nhiên bật dậy, nói lớn một câu: “cô đừng tốt với cháu như thế!”

Tất cả mọi người đều giật mình vì hành động bất ngờ này của cô. Sắc mặt Thiên Lãng đều tái đi.

Cô đã ý thức được sự lỡ mồm của mình, nói lí nhí: “Cháu quay về phòng nghỉ một lát là ổn thôi”.

Vi Lam rời phòng ăn chạy lên tầng.

Bước vào phòng mình, đóng cửa lại, khó khăn lắm cô mới giữ cho mình bình tâm trở lại.

Lúc này đây, điện thoại di dộng du dương đổ chuông.

Vi Lam tắt ngay không hề do dự.

Lúc này đây, kể cả là điện thoại của Diêm Vương cũng không nhấc máy.

Chưa đầy ba giây, điện thoại lại réo.

Cô bực bội “a lô” một tiếng.

“Lam Lam à, tại sao con không nghe điện thoại của mẹ?”

Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói: “Mẹ, con không biết là mẹ gọi”.

“Con bây giờ giỏi giang rồi, nên vứt bà già vô tích sự này vào sọt rác rồi!”

Mẹ mãi mãi giữ cái giọng oán trách như thế.

Vi Lam cố gắng lấy lại tinh thần nói: “Làm sao có chuyện đó được? Con vừa về, ngày mai con sẽ về thăm mẹ và… ba”.

Mẹ cô trầm ngâm một lát, nói: “Lam Lam, mấy năm nay con đừng trách mẹ không chăm sóc con. Con biết là mẹ không có tài cán gì, lực bất tòng tâm. Nhưng năm xưa khi ly hôn với ba con, mẹ được giao nuôi con. Hơn 10 năm nay, tiền nuôi con mẹ không đưa thiếu một xu”.

“Con biết rồi”. Nói hay như vậy, không phải là mong về già có con gái để dựa dẫm hay sao! Tính khí mẹ không ra gì, con cái của ba dượng cũng không để tâm đến bà.

“Lam Lam à, con lớn rồi, con phải lưu tâm, đừng để mẹ con nhà họ Tần đó giở trò với con!” Mẹ khẽ khàng nói, “Con người của ba con mẹ rất hiểu, rất thâm, không phải người của mình sẽ không tin đâu. Ngoài con và em trai con, Tần Thiên Lãng một xu cũng đừng hòng lấy được!”

Vi Lam giật mình, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Mẹ, mẹ không biết à? Kể từ khi ba con bị tai biến, công ty Vân Thiên đều do Thiên Lãng quản lý”.

“Đây là chuyện khác. Chẳng qua là ba con chỉ lợi dụng Tần Thiên Lãng thôi, là thằng con hoang danh bất chính ngôn bất thuận, tài sản nhà họ Hạ nếu có chia thì làm sao đến lượt nó được?” Giọng mẹ hạ xuống thấp hơn, “nghe nói ba con đã mời luật sư lập di chúc từ lâu rồi, các tài sản, cổ phiếu, tiền tiết kiệm ngân hàng đứng tên ông ta, con và em trai con mỗi người được hưởng một nửa, còn nhà thì để lại cho Tần Tang Ảnh, Tần Thiên Lãng kể cả là một bát cháo cũng không được chia!!”

“Ba đã lập di chúc từ lâu rồi ư?” Cô lại giật mình.

“Với tình trạng sức khoẻ như hiện nay của ông ta, đương nhiên là phải sớm giải quyết hết những việc hậu sự rồi”.

Vi Lam cười khẩy: “Mẹ, thông tin của mẹ nhanh nhạy thật đấy!”

“Không phải mẹ vì con đó sao?” Mẹ nói: “Con từ nhỏ tính tình ngang ngạnh, nhìn bề ngoài tưởng tháo vát, thực ra lại rất ngờ nghệch, mẹ sợ con mắc mưu của mẹ con họ Tần!”

Cô hậm hực nói: “Con đâu có phải là đứa trẻ lên ba nữa đâu, mắc mưu gì của người ta chứ?”

“Cái thằng Tần Thiên Lãng đó đẹp trai, đầu óc lại thông minh, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu đứa con gái bị nó hớp hồn?” Mẹ nói với vẻ ẩn ý sâu xa: “Con đừng chui đầu vào cái bẫy người ta giăng ra, cuối cùng sẽ mất cả chì lẫn chài đấy! Con nên nhớ rằng, đàn ông không thể tin được, càng là những gã miệng nói những lời hoa mĩ, càng không thể tin được! Hồi trẻ vì theo đuổi mẹ mà ba con cũng dùng những lời đường mật, thề thốt đủ điều, khi có được thế, có được tiền liền giở mặt, biến thành gã Trần Thế Mỹ phụ tình! Những điều này khi còn nhỏ con đã được tận mắt chứng kiến…”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa”. Vi Lam ngắt lời bà, “đầu con đau rồi đây này!”

“Con cứ suy nghĩ kỹ đi”, mẹ miệng thì nói những điều ghê gớm nhưng trong lòng lại rất tốt, “đừng coi những điều mẹ nói như gió thoảng qua, đến lúc đó khóc cũng không còn kịp nữa!”

Đặt điện thoại xuống, Vi Lam cảm thấy đầu hơi đau thật, liền nằm xuống giường, mơ màng ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra, trời đã tối lắm rồi.

Phía xa, có tiếng pháo nổ đì đoàng, nhắc cô rằng, hôm nay là 30 tết.

Mở cửa phòng ra, ti vi dưới nhà đang hát múa rầm rộ, xen lẫn cả tiếng cười đùa rộn rã của Thụy Dương.

Mỗi lần đến tết, chỉ có trẻ con là vui nhất.

Hồi còn nhỏ, cô cũng thích tết, có quần áo mới có bánh kẹo, còn có cả tiền mừng tuổi nữa. Còn hiện nay, hoàn toàn không có tâm trạng nào để đón tết.

Sự rộn ràng của người khác, càng khiến mình cảm thấy cô đơn lẻ loi.

Vi Lam cảm thấy miệng hơi khô, muốn xuống bếp rót cốc nước uống. Đi qua phòng Thiên Lãng, loáng thoáng có tiếng nói chuyện vọng ra, khiến cô không kìm được bèn dừng chân lại.

“Mẹ, con xin lỗi! Tính khí Vi Lam không tốt, mẹ thông cảm vậy!”

Tần Tang Ảnh thở dài thườn thượt: “Bao năm nay dù mẹ đối xử với nó như thế nào, nó vẫn chẳng coi mẹ ra gì, trong mắt nó, mẹ là bà mẹ kế đích thực!”

“Ai bảo chúng ta lại ở trong địa bàn của nhà họ Hạ? Nhất cử nhất động đều phải dựa dẫm vào người khác, không được làm chủ”.

“Con ạ, mẹ biết con ấm ức!” Tần Tang Ảnh quay sang an ủi con trai, “tuy nhiên, con nhất thiết phải học được cách nhẫn nại…”

Có những lúc, con thực sự không thể nhịn được nữa, chỉ muốn bỏ đi cho rồi!” Giọng Thiên Lãng nén xuống rất thấp, có phần lạc đi, “mẹ, con ấm ức trong bụng mà không trút được ra…”

“Thiên Lãng, con đừng làm như thế, nếu không bao nhiêu công lao đổ xuống biển hết!”

Thiên Lãng nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ nhịn, hơn 10 năm nay nhịn được rồi, còn sợ không nhịn được một hai ngày nữa ư?



Vi Lam không thể nghe tiếp được nữa. Cô chỉ cảm thấy đầu đang nổ tung.

Nhịn? Anh nhịn cái gì? Không nhịn được khi ở bên cô ư? Hay là không nhịn được rõ ràng là không yêu cô, nhưng lại phải giả vờ nói chuyện tình yêu với cô?

Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô đều là kẻ ngốc, kẻ ngờ nghệch bị người khác đùa cợt.

Cô chậm rãi quay người, đi vào phòng mình.

Mặc dù chỉ có mấy bước chân, nhưng lại dài tựa như một đời.

Trái tim Vi Lam lại rơi xuống vùng tối tăm lạnh lẽo.

Rốt cục cô đã làm sai điều gì? Tại sao mỗi người đàn ông mà cô muốn thật lòng yêu thương, đều mang lại cho cô sự tổn thương và lừa dối?

Thiên Lãng gõ cửa phòng cô, đã là nửa đêm về sáng rồi.

Cô không muốn mở cửa, nói: “Muộn lắm rồi, có chuyện gì để mai nói đi”.

“Nếu em không mở cửa, anh sẽ giở lại trò cũ, đập cửa em ra!”

Vi Lam biết anh nói là làm, đành miễn cưỡng ra mở cửa.

“Nghỉ ngơi lâu như thế rồi, em đã khá hơn chút nào chưa?” Anh đứng ở hành lang, nhìn cô, tỏ vẻ rất quan tâm.

Tần Thiên Lãng, hôm nay mới phát hiện ra, hóa ra anh là kẻ giả tạo đến vậy!

Được, để tôi cùng diễn kịch với anh! Thử xem xem, cuối cùng kẻ nào sẽ mất cả chì lẫn chài?

“Đầu vẫn còn hơi đau”, cô nũng nịu nói: “ai bảo anh lái xe nhanh như vậy?”

“Anh đã khống chế tốc độ tới mức chậm nhất rồi!” Anh cười, “Từ trước tới giờ em có bao giờ say xe đâu, tại sao lớn rồi lại thành ra tiểu thư như vậy?”

“Không có chuyện gì là suốt đời không bao giờ thay đổi, kể cả là chuyện tình cảm”.

Nhìn ánh mắt dần dần lạnh lùng của cô, nụ cười trên môi Thiên Lãng vụt tắt.

“Em vẫn không tin anh à?”

“Tại sao em phải tin anh?” Cô ngửa đầu lên, nhìn anh, “thế gian này có rất nhiều gã đàn ông là cao thủ lừa tình! Bọn họ lừa dối tình cảm của phụ nữ, không bao giờ yêu thương thật lòng…”

“Vi Lam!” Anh túm chặt hai cánh tay của cô, trong ngực dâng trào một cảm giác mãnh liệt, “anh sẽ không thế! Anh mãi mãi sẽ không như thế… Em hãy tin anh!”

Nói đùa! Có ai tự thừa nhận mình là kẻ lừa đảo?”

Ánh đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, đôi môi gợi cảm, ánh mắt dịu dàng.

Cô bất chợt lùi ra sau, quay mặt đi: “Thiên Lãng, từ lâu em vẫn suy nghĩ, có lẽ anh không yêu em thật lòng, chỉ là không chịu được khi em bị kẻ khác cướp đi. Hoặc khả năng lớn hơn là để trả thù, vì em đã từng hãm hại anh, vì thế anh phải phản công lại, để em thuần phục dưới chân anh, lấy chân đá một cái, dùng phương thức này để giành lại lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh”!

Mặt Thiên Lãng tái nhợt. Anh nghiến răng, lạnh lùng nhìn cô nói: “Hạ Vi Lam, anh nghi ngờ em không hề có tim gan!”

Sau đó, anh buông cô ra, đi về phòng mình mà không quay đầu lại, đóng cửa rất mạnh.

“Rầm…”

Tự nhiên Vi Lam lại cảm thấy có điều gì đó bất an khó tả.

Câu nói cuối cùng đó, cô có thể nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng nói của anh, cũng có thể nghe thấy sự buồn tủi và yếu đuối trong câu nói của anh.

Rốt cục là anh thật lòng, hay là đang diễn kịch?

Rõ ràng là biết không thể tin được đàn ông, lòng cô vẫn rối như tơ vò vì câu nói của anh.

Mặc dù ở bên Thiên Lãng, nhưng Vi Lam không quay về căn hộ của anh để ở.

Thiên Lãng thường ngủ đêm ở chỗ cô, sáng hôm sau, nấu xong ăn sáng đợi Vi Lam tỉnh dậy ăn.

Cô đánh răng, rửa mặt xong liền ra khỏi nhà tắm. Anh phết bơ lên bánh mỳ, đưa cho cô nói: “Chuyển về hoa viên Hải Cảng ở cùng anh đi, anh đỡ phải đi lại nhiều”.

Vi Lam cười cười nói: “Chi bằng anh chuyển đến đây”.

Anh nhìn quanh một lượt căn phòng nhỏ cô thuê này, nói: “ở quen phòng rộng rồi, bây giờ ở phòng nhỏ không chịu được”.

“Nếu anh yêu em thật thì anh phải học được cách thoả hiệp”. Cô đùa.

“Tại sao không phải là em thoả hiệp?” Anh cũng như đang đùa , “lẽ nào em không yêu anh hay sao?”

Miếng bánh mỳ kẹp bơ của Vi Lam dừng lơ lửng trong không khí, cô nhìn anh, không nói gì nữa.

Cuộc thảo luận đã kết thúc, cô vẫn sống ở căn phòng cô thuê, còn anh vẫn ngủ qua đêm tại chỗ cô thuê.

Còn về chuyện trên giường, Thiên Lãng rất tuyệt vời.

Vi Lam không phải là cô gái còn trinh, nhưng trong chuyện làm tình, cô cũng chỉ hiểu lơ mơ. Mặc dù sống chung với Sở Hàm hơn một năm, nhưng trong chuyện này cô không mấy vui vẻ. Thường là lúc Sở Hàm lên đỉnh, cô liền bắt đầu nghĩ sang chuyện khác, cứ cảm giác rằng mình là kẻ thế chỗ Phương Mộ Tình.

Còn Thiên Lãng lại khiến cô cảm nhận được sự sung sướng đến tột độ, tiêu hồn lạc phách. Sự phối hợp ăn ý của cơ thể, dường như họ là người tình của nhau mấy kiếp rồi.

Anh có thể kích thích dục vọng của cô, khiến cô cảm thấy khát khao và nhiệt tình.

Vi Lam hỏi Thiên Lãng: “Ở Australia chắc chắn sống rất thoáng. Anh lên giường với bao nhiêu cô gái rồi?”

Anh không trả lời, chỉ cười: “Hiện giờ em chỉ cần hưởng thụ”. Sau đó liền ôm lấy cô đè xuống dưới.

Sau khi tàn cuộc, Vi Lam nằm đè lên người Thiên Lãng, vuốt ve bộ ngực cường tráng của anh nói: “Từ nhỏ em đã thích đàn ông có vai rộng, mỗi lần nhìn thấy bờ vai rộng, lại muốn được ôm. Em cảm thấy nằm trong lòng người đàn ông như thế, chắc chắn sẽ rất ấm áp, rất an toàn”.

Anh im lặng một lát, cầm tay cô lên, đặt trước ngực mình: “Anh rất thích con gái có bộ ngực đầy đặn, chỉ tiếc là…”

Ánh mắt cố tình liếc xuống bộ ngực phẳng của cô, giọng có phần tiếc nuối.

Vi Lam hậm hực đẩy tay anh ra, lật ngửa người ra.

“Tức rồi à?” Thiên Lãng vỗ vỗ má cô, thong thả ngồi dậy, lê dép vào nhà tắm.

Vi Lam nhìn lên trần nhà, thẫn thờ một hồi lâu.

Cô biết người mình gầy guộc, nhan sắc cũng bình thường, còn Thiên Lãng lại tuyệt vời như vậy, tài mạo song toàn. Một người hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể yêu cô thật lòng? Cô không tin mình lại có số sướng như vậy!

Đang thẫn thờ nhìn lên trần nhà, điện thoại liền đổ chuông – là bài hát Sau này mà cô thích nhất.

Người gọi lại là Hứa Thiếu Hàm.

“Vi Lam, anh đây, Hứa Thiếu Hàm”. Anh ở đầu bên kia điện thoại rụt rè nói.

“Em biết là anh”. Điện thoại của cô hiển thị tên anh, “muộn thế này anh gọi đến có việc gì không?”

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, thế gian này không có người nào là hoàn mỹ cả, anh không nên quá khắt khe với em, càng không nên tự lừa dối mình. Chúng ta… chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?”

Gọi cú điện thoại này, Hứa Thiếu Hàm đã hạ quyết tâm rất lớn, cố gắng thuyết phục mình: Quá khứ của Vi Lam không có nghĩa lý gì đối với anh. Người mà anh biết, anh thích, đều là cô ở thời hiện tại.

Điện thoại hồi lâu không có tiếng nào.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng một người đàn ông vọng lại: “Vi Lam, khăn mặt của anh ở đâu?”

“Anh đợi một chút nhé”. Rồi cô đặt điện thoại xuống. Một lát sau, vọng lên tiếng bước chân.

Vi Lam cầm máy lên: “A lô?”

“Anh chàng đó là ai vậy?” Hứa Thiếu Hàm rụt rè hỏi.

Cô sững người, một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Anh ấy là bạn trai của em”.

Điện thoại liền cắt luôn.

Sau đó em đã học được cách yêu thế nào

Chỉ tiếc rằng anh đã đi xa và chìm vào dòng người

Sau đó cuối cùng trong nước mắt đã hiểu ra rằng

Có những người sau khi để lỡ mất sẽ không trở lại được nữa.

Tình yêu chỉ là thứ gia vị để lấp nỗi cô đơn. Không có ai vì một người mà chờ đợi rất lâu.

Tình yêu trai gái, ai để lại cho mình một đường lùi, người đó sẽ cười đến cuối cùng. Người khóc đến cuối cùng là kẻ ngốc.

“Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Cô sẽ không làm kẻ ngốc nữa.

Tắt máy di động, Vi Lam nhìn thấy Thiên Lãng vừa tắm xong đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn cô đắm đuối.

“Hứa Thiếu Hàm hả?” Anh hỏi.

Thật đúng là một anh chàng thông minh!

“Anh ta muốn quay lại với em hả?”

Xem ra không thể giấu anh điều gì.

Vi Lam quay đầu, bình thản nói: “Em không đồng ý”.

“Vì sao?”

“Ngựa khôn không nên quay đầu lại ăn cỏ, huống chi là con người?”

“Có lý”. Thiên Lãng chậm rãi nói, “Tức là không biết, có phải tất cả các loại cỏ, em đều không ăn!”

Câu này có nghĩa là gì?

Vi Lam hơi giật mình, quay đầu sang nhìn anh, đôi mắt màu hạt dẻ đó, chỉ thấy hơi cười cười.

Tết, là ngày cả gia đình đoàn tụ.

Tần Tang Ảnh gọi mấy cú điện thoại giục Vi Lam về nhà.

“Một mình ăn tết xa nhà, khổ thân lắm. Năm nay cháu cùng Thiên Lãng về nhà đi!”

Cùng anh về nhà? Bằng thân phận gì, anh em hay người yêu?”

“Đương nhiên là người yêu rồi”. Thiên Lãng cười nói, “em không muốn nói chuyện của chúng mình cho ba mẹ biết à?”

“Chúng ta là anh em”. Cô vẫn lấy cớ đó.

“Anh họ Tần, em họ Hạ, anh em gì chứ? Pháp luật quy định anh em không cùng họ không được kết hôn hay sao?”

Vi Lam nhìn anh chăm chú, sau đó nói:

“Nếu anh đồng ý với em không công khai chuyện của chúng ta thì em sẽ về cùng anh. Nếu không em sẽ ở lại đây một mình”.

Thiên Lãng nhìn cô chằm chằm, cau mày.

“Có thể nói cho anh lý do được không?”

“Anh đã đồng ý với em rằng sẽ cho em thời gian”. Cô cụp mắt xuống.

Anh nhìn cô không chớp mắt, sau đó, thở dài đáp: “Thôi được, tuỳ em!”

Hôm quay về thành phố N, đúng vào đêm giao thừa.

Cả nhà ngồi với nhau ăn bữa cơm tất niên.

Thiên Lãng ngồi sát Vi Lam, quan tâm gắp món ăn mà cô thích vào bát cô.

Cả nhà, kể cả Thuỵ Dương cũng nhìn thấy. Đôi mắt đen láy, tròn xoe của cậu mở to, khẽ hỏi Vi Lam: “Chị ơi, chị và anh đang yêu nhau đúng không?”

Cô đưa mắt nhìn Hạ Vân Sinh, vội gạt đi: “Dương Dương, đừng nói linh tinh!”

“Mẹ nói, nếu chị và anh lấy nhau thì không phải đi lấy chồng xa nữa, nhà chúng ta vẫn được ở bên nhau!”

Cô sững người, nhìn Tần Tang Ảnh đang ngồi bên ba, trên môi bà nở một nụ cười vui vẻ.

Tần Tang Anh nói với Thiên Lãng rằng hồi học đại học cô học ngành tiền tệ, Tần Tang Ảnh bảo cô ra sân bay đón Thiên Lãng, Tần Tang Ảnh muốn cô và Thiên Lãng cùng ở trên tỉnh thì quan tâm đến nhau, Tần Tang Ảnh bảo họ cùng về nhà ăn tết…

Vi Lam bắt đầu hiểu ra, Tần Tang Ảnh đã biết chuyện của cô và Thiên Lãng, đồng thời đã chờ đợi từ lâu.

Lòng cô rối như tơ vò, đột nhiên cảm thấy không thể nuốt nổi những món ăn ngon trước mắt nữa.

Thiên Lãng tinh ý phát hiện ra vẻ bất thường của Vi Lam, anh lặng lẽ nắm tay cô: “Sao vậy, sắc mặt em rất tệ!”

Cô rút tay ra khỏi tay anh, nói: “chắc là ngồi xe lâu quá, thấy hơi cồn cào.”

“Để cô đi nấu một bát súp mộc nhĩ hạt sen cho cháu ăn”. Tần Tang Ảnh nhiệt tình nói rồi đứng dậy.

“Không!” Vi Lam đột nhiên bật dậy, nói lớn một câu: “cô đừng tốt với cháu như thế!”

Tất cả mọi người đều giật mình vì hành động bất ngờ này của cô. Sắc mặt Thiên Lãng đều tái đi.

Cô đã ý thức được sự lỡ mồm của mình, nói lí nhí: “Cháu quay về phòng nghỉ một lát là ổn thôi”.

Vi Lam rời phòng ăn chạy lên tầng.

Bước vào phòng mình, đóng cửa lại, khó khăn lắm cô mới giữ cho mình bình tâm trở lại.

Lúc này đây, điện thoại di dộng du dương đổ chuông.

Vi Lam tắt ngay không hề do dự.

Lúc này đây, kể cả là điện thoại của Diêm Vương cũng không nhấc máy.

Chưa đầy ba giây, điện thoại lại réo.

Cô bực bội “a lô” một tiếng.

“Lam Lam à, tại sao con không nghe điện thoại của mẹ?”

Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói: “Mẹ, con không biết là mẹ gọi”.

“Con bây giờ giỏi giang rồi, nên vứt bà già vô tích sự này vào sọt rác rồi!”

Mẹ mãi mãi giữ cái giọng oán trách như thế.

Vi Lam cố gắng lấy lại tinh thần nói: “Làm sao có chuyện đó được? Con vừa về, ngày mai con sẽ về thăm mẹ và… ba”.

Mẹ cô trầm ngâm một lát, nói: “Lam Lam, mấy năm nay con đừng trách mẹ không chăm sóc con. Con biết là mẹ không có tài cán gì, lực bất tòng tâm. Nhưng năm xưa khi ly hôn với ba con, mẹ được giao nuôi con. Hơn 10 năm nay, tiền nuôi con mẹ không đưa thiếu một xu”.

“Con biết rồi”. Nói hay như vậy, không phải là mong về già có con gái để dựa dẫm hay sao! Tính khí mẹ không ra gì, con cái của ba dượng cũng không để tâm đến bà.

“Lam Lam à, con lớn rồi, con phải lưu tâm, đừng để mẹ con nhà họ Tần đó giở trò với con!” Mẹ khẽ khàng nói, “Con người của ba con mẹ rất hiểu, rất thâm, không phải người của mình sẽ không tin đâu. Ngoài con và em trai con, Tần Thiên Lãng một xu cũng đừng hòng lấy được!”

Vi Lam giật mình, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Mẹ, mẹ không biết à? Kể từ khi ba con bị tai biến, công ty Vân Thiên đều do Thiên Lãng quản lý”.

“Đây là chuyện khác. Chẳng qua là ba con chỉ lợi dụng Tần Thiên Lãng thôi, là thằng con hoang danh bất chính ngôn bất thuận, tài sản nhà họ Hạ nếu có chia thì làm sao đến lượt nó được?” Giọng mẹ hạ xuống thấp hơn, “nghe nói ba con đã mời luật sư lập di chúc từ lâu rồi, các tài sản, cổ phiếu, tiền tiết kiệm ngân hàng đứng tên ông ta, con và em trai con mỗi người được hưởng một nửa, còn nhà thì để lại cho Tần Tang Ảnh, Tần Thiên Lãng kể cả là một bát cháo cũng không được chia!!”

“Ba đã lập di chúc từ lâu rồi ư?” Cô lại giật mình.

“Với tình trạng sức khoẻ như hiện nay của ông ta, đương nhiên là phải sớm giải quyết hết những việc hậu sự rồi”.

Vi Lam cười khẩy: “Mẹ, thông tin của mẹ nhanh nhạy thật đấy!”

“Không phải mẹ vì con đó sao?” Mẹ nói: “Con từ nhỏ tính tình ngang ngạnh, nhìn bề ngoài tưởng tháo vát, thực ra lại rất ngờ nghệch, mẹ sợ con mắc mưu của mẹ con họ Tần!”

Cô hậm hực nói: “Con đâu có phải là đứa trẻ lên ba nữa đâu, mắc mưu gì của người ta chứ?”

“Cái thằng Tần Thiên Lãng đó đẹp trai, đầu óc lại thông minh, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu đứa con gái bị nó hớp hồn?” Mẹ nói với vẻ ẩn ý sâu xa: “Con đừng chui đầu vào cái bẫy người ta giăng ra, cuối cùng sẽ mất cả chì lẫn chài đấy! Con nên nhớ rằng, đàn ông không thể tin được, càng là những gã miệng nói những lời hoa mĩ, càng không thể tin được! Hồi trẻ vì theo đuổi mẹ mà ba con cũng dùng những lời đường mật, thề thốt đủ điều, khi có được thế, có được tiền liền giở mặt, biến thành gã Trần Thế Mỹ phụ tình! Những điều này khi còn nhỏ con đã được tận mắt chứng kiến…”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa”. Vi Lam ngắt lời bà, “đầu con đau rồi đây này!”

“Con cứ suy nghĩ kỹ đi”, mẹ miệng thì nói những điều ghê gớm nhưng trong lòng lại rất tốt, “đừng coi những điều mẹ nói như gió thoảng qua, đến lúc đó khóc cũng không còn kịp nữa!”

Đặt điện thoại xuống, Vi Lam cảm thấy đầu hơi đau thật, liền nằm xuống giường, mơ màng ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra, trời đã tối lắm rồi.

Phía xa, có tiếng pháo nổ đì đoàng, nhắc cô rằng, hôm nay là 30 tết.

Mở cửa phòng ra, ti vi dưới nhà đang hát múa rầm rộ, xen lẫn cả tiếng cười đùa rộn rã của Thụy Dương.

Mỗi lần đến tết, chỉ có trẻ con là vui nhất.

Hồi còn nhỏ, cô cũng thích tết, có quần áo mới có bánh kẹo, còn có cả tiền mừng tuổi nữa. Còn hiện nay, hoàn toàn không có tâm trạng nào để đón tết.

Sự rộn ràng của người khác, càng khiến mình cảm thấy cô đơn lẻ loi.

Vi Lam cảm thấy miệng hơi khô, muốn xuống bếp rót cốc nước uống. Đi qua phòng Thiên Lãng, loáng thoáng có tiếng nói chuyện vọng ra, khiến cô không kìm được bèn dừng chân lại.

“Mẹ, con xin lỗi! Tính khí Vi Lam không tốt, mẹ thông cảm vậy!”

Tần Tang Ảnh thở dài thườn thượt: “Bao năm nay dù mẹ đối xử với nó như thế nào, nó vẫn chẳng coi mẹ ra gì, trong mắt nó, mẹ là bà mẹ kế đích thực!”

“Ai bảo chúng ta lại ở trong địa bàn của nhà họ Hạ? Nhất cử nhất động đều phải dựa dẫm vào người khác, không được làm chủ”.

“Con ạ, mẹ biết con ấm ức!” Tần Tang Ảnh quay sang an ủi con trai, “tuy nhiên, con nhất thiết phải học được cách nhẫn nại…”

Có những lúc, con thực sự không thể nhịn được nữa, chỉ muốn bỏ đi cho rồi!” Giọng Thiên Lãng nén xuống rất thấp, có phần lạc đi, “mẹ, con ấm ức trong bụng mà không trút được ra…”

“Thiên Lãng, con đừng làm như thế, nếu không bao nhiêu công lao đổ xuống biển hết!”

Thiên Lãng nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ nhịn, hơn 10 năm nay nhịn được rồi, còn sợ không nhịn được một hai ngày nữa ư?



Vi Lam không thể nghe tiếp được nữa. Cô chỉ cảm thấy đầu đang nổ tung.

Nhịn? Anh nhịn cái gì? Không nhịn được khi ở bên cô ư? Hay là không nhịn được rõ ràng là không yêu cô, nhưng lại phải giả vờ nói chuyện tình yêu với cô?

Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô đều là kẻ ngốc, kẻ ngờ nghệch bị người khác đùa cợt.

Cô chậm rãi quay người, đi vào phòng mình.

Mặc dù chỉ có mấy bước chân, nhưng lại dài tựa như một đời.

Trái tim Vi Lam lại rơi xuống vùng tối tăm lạnh lẽo.

Rốt cục cô đã làm sai điều gì? Tại sao mỗi người đàn ông mà cô muốn thật lòng yêu thương, đều mang lại cho cô sự tổn thương và lừa dối?

Thiên Lãng gõ cửa phòng cô, đã là nửa đêm về sáng rồi.

Cô không muốn mở cửa, nói: “Muộn lắm rồi, có chuyện gì để mai nói đi”.

“Nếu em không mở cửa, anh sẽ giở lại trò cũ, đập cửa em ra!”

Vi Lam biết anh nói là làm, đành miễn cưỡng ra mở cửa.

“Nghỉ ngơi lâu như thế rồi, em đã khá hơn chút nào chưa?” Anh đứng ở hành lang, nhìn cô, tỏ vẻ rất quan tâm.

Tần Thiên Lãng, hôm nay mới phát hiện ra, hóa ra anh là kẻ giả tạo đến vậy!

Được, để tôi cùng diễn kịch với anh! Thử xem xem, cuối cùng kẻ nào sẽ mất cả chì lẫn chài?

“Đầu vẫn còn hơi đau”, cô nũng nịu nói: “ai bảo anh lái xe nhanh như vậy?”

“Anh đã khống chế tốc độ tới mức chậm nhất rồi!” Anh cười, “Từ trước tới giờ em có bao giờ say xe đâu, tại sao lớn rồi lại thành ra tiểu thư như vậy?”

“Không có chuyện gì là suốt đời không bao giờ thay đổi, kể cả là chuyện tình cảm”.

Nhìn ánh mắt dần dần lạnh lùng của cô, nụ cười trên môi Thiên Lãng vụt tắt.

“Em vẫn không tin anh à?”

“Tại sao em phải tin anh?” Cô ngửa đầu lên, nhìn anh, “thế gian này có rất nhiều gã đàn ông là cao thủ lừa tình! Bọn họ lừa dối tình cảm của phụ nữ, không bao giờ yêu thương thật lòng…”

“Vi Lam!” Anh túm chặt hai cánh tay của cô, trong ngực dâng trào một cảm giác mãnh liệt, “anh sẽ không thế! Anh mãi mãi sẽ không như thế… Em hãy tin anh!”

Nói đùa! Có ai tự thừa nhận mình là kẻ lừa đảo?”

Ánh đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, đôi môi gợi cảm, ánh mắt dịu dàng.

Cô bất chợt lùi ra sau, quay mặt đi: “Thiên Lãng, từ lâu em vẫn suy nghĩ, có lẽ anh không yêu em thật lòng, chỉ là không chịu được khi em bị kẻ khác cướp đi. Hoặc khả năng lớn hơn là để trả thù, vì em đã từng hãm hại anh, vì thế anh phải phản công lại, để em thuần phục dưới chân anh, lấy chân đá một cái, dùng phương thức này để giành lại lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh”!

Mặt Thiên Lãng tái nhợt. Anh nghiến răng, lạnh lùng nhìn cô nói: “Hạ Vi Lam, anh nghi ngờ em không hề có tim gan!”

Sau đó, anh buông cô ra, đi về phòng mình mà không quay đầu lại, đóng cửa rất mạnh.

“Rầm…”

Tự nhiên Vi Lam lại cảm thấy có điều gì đó bất an khó tả.

Câu nói cuối cùng đó, cô có thể nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng nói của anh, cũng có thể nghe thấy sự buồn tủi và yếu đuối trong câu nói của anh.

Rốt cục là anh thật lòng, hay là đang diễn kịch?

Rõ ràng là biết không thể tin được đàn ông, lòng cô vẫn rối như tơ vò vì câu nói của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương