Tháng Sáu Trời Xanh Lam
-
Chương 10
“Sao anh lại có chìa khoá của em?”
Vi Lam từ từ đứng dậy.
“Chùm chìa khoá này là vừa nãy anh nhặt được trên bàn”. Thiên Lãng vừa mở cửa vừa nói, “từ nhà hàng đuổi theo em thì không thấy đâu, anh đành phải đến nhà chặn em”.
“Sao anh lại biết em ở đây?” Cô hỏi.
“Đương nhiên là cô bạn đồng nghiệp của em nói với anh”. Anh hơi cau mày, “anh chưa bao giờ gặp cô gái nào ồn ào hơn cô nàng!”
Vi Lam không nói gì, bước vào phòng khách.
“Anh muốn uống gì? Ở đây em chỉ có nước sôda thôi”.
“Anh biết, em không uống những đồ uống xanh xanh đỏ đỏ, chỉ uống nước soda có vị chanh thôi”.
Cô hơi sững lại, lập tức lạnh lùng nói: “Tần Thiên Lãng, anh biết nhiều thật đấy”.
“Ai bảo chúng ta lớn lên cùng nhau làm chi? Cũng được coi là thanh mai trúc mã, ngây thơ trong sáng”.
Vi Lam hứ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
Thiên Lãng tự động bước vào phòng, nhìn ra bốn xung quanh, sau đó ngồi xuống ghế, nhướn lông mày lên nói: “Hình như căn hộ này quá nhỏ nhỉ?”
“Em ở một mình, thế cũng đủ rồi”.
Anh đưa mắt nhìn cô.
Vi Lam ngồi thụp trên ghế sofa, hai tay ôm đầu gối, mắt thẫn thờ nhìn sàn nhà. Ánh đèn tuýp chiếu xuống gương mặt u ám, cặp lông mày thưa nhạt hơi nhíu lại, tóc hơi rối, để lộ một bên mặt, nhìn trông rất gày gò đáng thương.
“Những năm qua, có thật là em sống một mình không?”
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, vẻ mặt như đang gặp quỷ.
“Trên tràng kỷ có gạt tàn thuốc lá, trong nhà tắm có dao cạo râu”. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, “thảo nào em trốn ở trên tỉnh không về nhà, hóa ra là ở với người yêu”.
“Đúng vậy thì có sao?” Vi Lam lạnh lùng nói, “những chuyện như thế này, ở nước ngoài chắc anh phải thấy quen chứ? Không cần phải ngạc nhiên như vậy”.
“Đương nhiên rồi”. Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, sau đó, khoé mép anh nhếch lên cười khẩy.
“Tại sao sống thử không làm cho sắc mặt em đỏ hồng? Tại sao em càng ngày càng gầy như que củi?” Anh hỏi dồn dập.
Sắc mặt Vi Lam lập tức trở nên nhợt nhạt.
“Tần Thiên Lãng! Anh…”
“Tần Thiên Lãng?” Anh đứng dậy, lại gần về phía cô, cúi đầu nhìn cô, “Sao em không gọi anh Thiên Lãng nữa?”
Cô đứng bật dậy, nói với vẻ căng thẳng: “Đã rất khuya rồi, anh phải về thôi!”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh đợi em hơn hai tiếng đồng hồ ngoài cửa, không đạt được mục đích anh sẽ không về đâu!”
Cô cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Rốt cục anh muốn làm gì?”
“Anh đã nói rồi, 8 năm nay không có ngày nào anh quên được em, anh luôn chờ đợi ngày hôm nay”.
Đột nhiên Thiên Lãng túm chặt cô, Vi Lam chưa kịp hiểu dụng ý đến đây của anh, người cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Một hơi thở chỉ có ở đàn ông bao vây chặt lấy cô.
Vi Lam không giãy giụa, cũng không động đậy. Có lẽ là trong tiềm thức, cô đã có linh cảm từ lâu.
“Vi Lam, tại sao em có thể…. tại sao lại có thể yêu người đàn ông khác?”
Đêm khuya yên tĩnh, một giọng nói trầm ấm lướt qua bên tai cô.
Trái tim cô đập thình thịch, sau đó cố cắn chặt môi, khẽ hỏi:
“Tần Thiên Lãng, có phải anh yêu em rồi không?”
Vi Lam có cảm giác rằng, nhịp thở của anh hơi khựng lại, sau đó, nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Anh nhìn chăm chú kỹ lưỡng, nét mặt cô không hề tỏ vẻ chờ đợi hay vui mừng, chỉ có lạnh lùng.
Lông mày anh nhíu lại.
“Em không xinh đẹp, cũng không đáng yêu, vì cái gì mà anh yêu em?”
Cô im lặng không nói gì.
Đúng vậy, anh tướng mạo hơn người, tài năng giỏi giang, là chàng hoàng tử được mọi người chú ý, xung quanh bám đầy các cô gái xinh đẹp. Còn cô, ngay cả tư cách làm em gái anh cũng không có.
Thiên Lãng lấy tay đỡ cằm cô, ngửa đầu cô lên.
“Suy nghĩ ít thôi, có thể em sẽ béo hơn”.
Sau đó anh cười một cách tàn nhẫn:
“Vừa nãy anh ôm em, trên người không có tí thịt nào, toàn xương là xương, thân hình khô như ngói này không có sức quyến rũ đối với anh”.
Vi Lam tức đến nghẹn thở.
Đây là gì, được lợi còn huênh hoang.
Cô hất mạnh tay anh ra.
“Tôi hy vọng trong vòng ba giây đồng hồ anh biến khỏi trước mắt tôi!”
Anh lại nhìn quanh phòng một lần nữa, nói: “So với căn hộ cao cấp mà anh ở, đây chẳng khác gì một cái nhà ổ chuột. Con gái ở một mình không an toàn, lại phải trả tiền thuê phòng, chi bằng em trả căn phòng này đi, chuyển sang ở với anh, trả tiền thuê cho anh”.
Vi Lam nghiến răng nói: “Tần Thiên Lãng, anh hãy thôi đi! Tôi không muốn ở cùng với loài chó sói!”
“Anh không đùa đâu, em cứ suy nghĩ đi”.
Nói xong câu này, Thiên Lãng sải bước, đi thẳng ra ngoài.
Lập tức, cô liền nghe tiếng cửa đóng sầm.
Vi Lam đứng dậy, lê bước vào phòng tắm.
Cô gái trong gương mặc một chiếc áo len nhăm nhúm, mái tóc dài túm tuỳ tiện sau gáy, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt lạnh nhạt, quầng mắt đen nhìn rất rõ, hoàn toàn là một người phụ nữ mệt mỏi và tiều tuỵ.
Cô đứng im như tượng trước gương, hồi lâu không nhúc nhích.
Trên giá có để hai chiếc dao cạo râu, lưỡi dao đã gỉ. Cô đã quen với sự tồn tại của chúng, đến mức quên cả sự tồn tại của chúng.
Và đêm nay, Tần Thiên Lãng vô tình nhắc đến, cô mới phát hiện ra.
Đáng lẽ phải xử lý đám “phế liệu” này từ lâu rồi. Vi Lam tự nói với mình.
Ném dao cạo râu vào thùng rác trong góc tường, cô quay vào lấy chiếc gạt tàn đó.
Chiếc gạt tàn là quà sinh nhật Vi Lam tặng Sở Hàm năm tốt nghiệp đại học, rất xinh xắn, mép gạt tàn làm thành hình cành lá, đường nét khúc khuỷu, ở giữa là một bông hồng tím rất đẹp.
Cô không thích hoa hồng thật vì sợ nhìn thấy nó lúc héo khô. Cô tưởng rằng, hoa hồng thuỷ tinh sẽ mãi mãi nở rộ, mãi mãi không bao giờ tàn.
Đến giờ mới biết, thuỷ tinh còn yếu hơn, vừa chạm là vỡ.
Hóa ra, không hề có cái gọi là “mãi mãi”.
Vi Lam sống một mình, cô có thói quen đi ngủ muộn. Chính vì vậy, sáng ra tỉnh giấc là một việc hết sức khó khăn đối với cô.
Vì đêm hôm trước mất ngủ, đầu đau như búa bổ, cô cảm thấy buồn ngủ hơn cả lúc trước.
Cô ra khỏi nhà trong trạng thái đầu vẫn còn đang ong ong, sang đường, lúc cô đang bước nhanh về phía chiếc xe buýt đang chuẩn bị chuyển bánh thì có một chiếc xe máy không biết từ đâu lao tới.
Có né người để tránh, nhưng vẫn bị đâm vào cánh tay phải.
Vi Lam nhanh chóng được chủ chiếc xe đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ nói xương bị gãy nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Chỉ có điều, không đi làm được nữa.
Cô gọi điện thoại đến ngân hàng xin nghỉ, người nghe máy là Linh, không ngờ cô nàng lại hâm mộ mình, cười khúc khích, nói không phải bực mình vì chuyện dậy sớm nữa.
“Đây là bị thương chứ thích thú gì, hay là cậu cũng thử đâm vào xe xem sao?” Vi Lam cười đau khổ.
“Nếu có một anh chàng đẹp trai hầu hạ bên cạnh thì vết thương nhẹ này có gì nghiêm trọng đâu?”
Vi Lam châm chọc cô: “Cậu đúng là một cô nàng si tình chính cống!”
Đầu bên kia điện thoại, Linh thở dài thườn thượt nói: “Vi Lam, sở dĩ tớ biến thành cô nàng si tình như hiện nay là do chuyện trong quá khứ. Năm 17 tuổi, tớ thích một anh bạn trong lớp, nhưng vì ngại ngùng nên tớ chỉ biết chôn chặt tình cảm này trong lòng. Sau đó, nghe nói anh ấy đã có bạn gái, tớ liền trốn vào một góc trường và khóc. Đáng lẽ, chuyện này đã kết thúc ở đây. Nhưng 5 năm sau, tớ lại nhận được thư của anh ấy, bức thư đó khiến tớ tan nát cõi lòng”.
“Trong thư anh ấy nói rằng, Linh, trong lòng anh giấu một câu nói, bao nhiêu năm nay không dám nói với em. Mãi cho đến ngày hôm nay, trước khi anh làm đám cưới một ngày, câu nói này vẫn giấu kính trong lòng anh, không nói ra, suốt đời anh không thể sống yên ổn. Chính vì vậy, xin em hãy tha thứ cho sự mạo muội của anh, để anh lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nói với em rằng, anh yêu em”.
“Cuối cùng tớ đã biết anh ấy cũng yêu tớ, nhưng tiếc là tất cả đã không còn kịp nữa. Vi Lam, sự ảnh hưởng của chuyện này đối với tớ là khắc cốt ghi tâm. Từ đó trở đi, chỉ cần gặp được người đàn ông mà tớ thích, tớ đều theo đuổi họ. Bởi duyên phận tốt không phải đợi sẽ có, mà phải tự mình đấu tranh để giành lấy!”
Vi Lam tháy lòng thắt lại, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Không, Linh ạ. Thế gian này cái gì cũng có thể tranh, nhưng duy nhất chỉ có tình yêu là tranh không được.Không phải đi làm, hàng ngày Vi Lam đọc sách, nghe nhạc, cũng khá thoải mái.
Điện thoại đổ chuông, cô tưởng lại là Linh gọi đến.
Nếu đồng nghiệp cũng có thể coi là bạn, thì trong thành phố này, dường như cô chỉ có một người bạn này.
Nghe máy, thì ra là giọng của Thiên Lãng, vừa cất tiếng liền bổ đầu luôn một câu:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh một tiếng?”
Vi Lam ngẩn người.
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Chỉ bị đâm nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi”.
Đầu bên kia điện thoại, Thiên Lãng im lặng một hồi lâu, nói: “Em cứ ở nhà nghỉ đi, tối anh sẽ đến thăm em”.
“Không cần…”
Không đợi cô nói hết, anh đã cúp điện thoại.
Thật đúng là không thể hiểu nổi, cô không cần sự quan tâm giả dối của anh!
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Vi Lam lại dậy sóng vì lời trách đầy quan tâm của anh.
Cô quay người, nhìn mình trong gương, túm mái tóc dài đang xõa xuống, búi lên thành búi, mắt hơi khép hờ.
Hôm nay nếu buộc tóc như thế này, có phải sẽ yểu điệu thục nữ hơn không…
Búi tóc đen tuột ra khỏi tay cô, ôm lấy bờ vai.
Hạ Vi Lam, ngươi đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào thực sự là vì đã cô đơn quá lâu rồi ư?
Nhưng anh ta là Tần Thiên Lãng, từ năm 12 tuổi, ngươi đã ghét anh ta nhất!
Vi Lam từ từ đứng dậy.
“Chùm chìa khoá này là vừa nãy anh nhặt được trên bàn”. Thiên Lãng vừa mở cửa vừa nói, “từ nhà hàng đuổi theo em thì không thấy đâu, anh đành phải đến nhà chặn em”.
“Sao anh lại biết em ở đây?” Cô hỏi.
“Đương nhiên là cô bạn đồng nghiệp của em nói với anh”. Anh hơi cau mày, “anh chưa bao giờ gặp cô gái nào ồn ào hơn cô nàng!”
Vi Lam không nói gì, bước vào phòng khách.
“Anh muốn uống gì? Ở đây em chỉ có nước sôda thôi”.
“Anh biết, em không uống những đồ uống xanh xanh đỏ đỏ, chỉ uống nước soda có vị chanh thôi”.
Cô hơi sững lại, lập tức lạnh lùng nói: “Tần Thiên Lãng, anh biết nhiều thật đấy”.
“Ai bảo chúng ta lớn lên cùng nhau làm chi? Cũng được coi là thanh mai trúc mã, ngây thơ trong sáng”.
Vi Lam hứ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
Thiên Lãng tự động bước vào phòng, nhìn ra bốn xung quanh, sau đó ngồi xuống ghế, nhướn lông mày lên nói: “Hình như căn hộ này quá nhỏ nhỉ?”
“Em ở một mình, thế cũng đủ rồi”.
Anh đưa mắt nhìn cô.
Vi Lam ngồi thụp trên ghế sofa, hai tay ôm đầu gối, mắt thẫn thờ nhìn sàn nhà. Ánh đèn tuýp chiếu xuống gương mặt u ám, cặp lông mày thưa nhạt hơi nhíu lại, tóc hơi rối, để lộ một bên mặt, nhìn trông rất gày gò đáng thương.
“Những năm qua, có thật là em sống một mình không?”
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, vẻ mặt như đang gặp quỷ.
“Trên tràng kỷ có gạt tàn thuốc lá, trong nhà tắm có dao cạo râu”. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, “thảo nào em trốn ở trên tỉnh không về nhà, hóa ra là ở với người yêu”.
“Đúng vậy thì có sao?” Vi Lam lạnh lùng nói, “những chuyện như thế này, ở nước ngoài chắc anh phải thấy quen chứ? Không cần phải ngạc nhiên như vậy”.
“Đương nhiên rồi”. Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, sau đó, khoé mép anh nhếch lên cười khẩy.
“Tại sao sống thử không làm cho sắc mặt em đỏ hồng? Tại sao em càng ngày càng gầy như que củi?” Anh hỏi dồn dập.
Sắc mặt Vi Lam lập tức trở nên nhợt nhạt.
“Tần Thiên Lãng! Anh…”
“Tần Thiên Lãng?” Anh đứng dậy, lại gần về phía cô, cúi đầu nhìn cô, “Sao em không gọi anh Thiên Lãng nữa?”
Cô đứng bật dậy, nói với vẻ căng thẳng: “Đã rất khuya rồi, anh phải về thôi!”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh đợi em hơn hai tiếng đồng hồ ngoài cửa, không đạt được mục đích anh sẽ không về đâu!”
Cô cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Rốt cục anh muốn làm gì?”
“Anh đã nói rồi, 8 năm nay không có ngày nào anh quên được em, anh luôn chờ đợi ngày hôm nay”.
Đột nhiên Thiên Lãng túm chặt cô, Vi Lam chưa kịp hiểu dụng ý đến đây của anh, người cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Một hơi thở chỉ có ở đàn ông bao vây chặt lấy cô.
Vi Lam không giãy giụa, cũng không động đậy. Có lẽ là trong tiềm thức, cô đã có linh cảm từ lâu.
“Vi Lam, tại sao em có thể…. tại sao lại có thể yêu người đàn ông khác?”
Đêm khuya yên tĩnh, một giọng nói trầm ấm lướt qua bên tai cô.
Trái tim cô đập thình thịch, sau đó cố cắn chặt môi, khẽ hỏi:
“Tần Thiên Lãng, có phải anh yêu em rồi không?”
Vi Lam có cảm giác rằng, nhịp thở của anh hơi khựng lại, sau đó, nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Anh nhìn chăm chú kỹ lưỡng, nét mặt cô không hề tỏ vẻ chờ đợi hay vui mừng, chỉ có lạnh lùng.
Lông mày anh nhíu lại.
“Em không xinh đẹp, cũng không đáng yêu, vì cái gì mà anh yêu em?”
Cô im lặng không nói gì.
Đúng vậy, anh tướng mạo hơn người, tài năng giỏi giang, là chàng hoàng tử được mọi người chú ý, xung quanh bám đầy các cô gái xinh đẹp. Còn cô, ngay cả tư cách làm em gái anh cũng không có.
Thiên Lãng lấy tay đỡ cằm cô, ngửa đầu cô lên.
“Suy nghĩ ít thôi, có thể em sẽ béo hơn”.
Sau đó anh cười một cách tàn nhẫn:
“Vừa nãy anh ôm em, trên người không có tí thịt nào, toàn xương là xương, thân hình khô như ngói này không có sức quyến rũ đối với anh”.
Vi Lam tức đến nghẹn thở.
Đây là gì, được lợi còn huênh hoang.
Cô hất mạnh tay anh ra.
“Tôi hy vọng trong vòng ba giây đồng hồ anh biến khỏi trước mắt tôi!”
Anh lại nhìn quanh phòng một lần nữa, nói: “So với căn hộ cao cấp mà anh ở, đây chẳng khác gì một cái nhà ổ chuột. Con gái ở một mình không an toàn, lại phải trả tiền thuê phòng, chi bằng em trả căn phòng này đi, chuyển sang ở với anh, trả tiền thuê cho anh”.
Vi Lam nghiến răng nói: “Tần Thiên Lãng, anh hãy thôi đi! Tôi không muốn ở cùng với loài chó sói!”
“Anh không đùa đâu, em cứ suy nghĩ đi”.
Nói xong câu này, Thiên Lãng sải bước, đi thẳng ra ngoài.
Lập tức, cô liền nghe tiếng cửa đóng sầm.
Vi Lam đứng dậy, lê bước vào phòng tắm.
Cô gái trong gương mặc một chiếc áo len nhăm nhúm, mái tóc dài túm tuỳ tiện sau gáy, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt lạnh nhạt, quầng mắt đen nhìn rất rõ, hoàn toàn là một người phụ nữ mệt mỏi và tiều tuỵ.
Cô đứng im như tượng trước gương, hồi lâu không nhúc nhích.
Trên giá có để hai chiếc dao cạo râu, lưỡi dao đã gỉ. Cô đã quen với sự tồn tại của chúng, đến mức quên cả sự tồn tại của chúng.
Và đêm nay, Tần Thiên Lãng vô tình nhắc đến, cô mới phát hiện ra.
Đáng lẽ phải xử lý đám “phế liệu” này từ lâu rồi. Vi Lam tự nói với mình.
Ném dao cạo râu vào thùng rác trong góc tường, cô quay vào lấy chiếc gạt tàn đó.
Chiếc gạt tàn là quà sinh nhật Vi Lam tặng Sở Hàm năm tốt nghiệp đại học, rất xinh xắn, mép gạt tàn làm thành hình cành lá, đường nét khúc khuỷu, ở giữa là một bông hồng tím rất đẹp.
Cô không thích hoa hồng thật vì sợ nhìn thấy nó lúc héo khô. Cô tưởng rằng, hoa hồng thuỷ tinh sẽ mãi mãi nở rộ, mãi mãi không bao giờ tàn.
Đến giờ mới biết, thuỷ tinh còn yếu hơn, vừa chạm là vỡ.
Hóa ra, không hề có cái gọi là “mãi mãi”.
Vi Lam sống một mình, cô có thói quen đi ngủ muộn. Chính vì vậy, sáng ra tỉnh giấc là một việc hết sức khó khăn đối với cô.
Vì đêm hôm trước mất ngủ, đầu đau như búa bổ, cô cảm thấy buồn ngủ hơn cả lúc trước.
Cô ra khỏi nhà trong trạng thái đầu vẫn còn đang ong ong, sang đường, lúc cô đang bước nhanh về phía chiếc xe buýt đang chuẩn bị chuyển bánh thì có một chiếc xe máy không biết từ đâu lao tới.
Có né người để tránh, nhưng vẫn bị đâm vào cánh tay phải.
Vi Lam nhanh chóng được chủ chiếc xe đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ nói xương bị gãy nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Chỉ có điều, không đi làm được nữa.
Cô gọi điện thoại đến ngân hàng xin nghỉ, người nghe máy là Linh, không ngờ cô nàng lại hâm mộ mình, cười khúc khích, nói không phải bực mình vì chuyện dậy sớm nữa.
“Đây là bị thương chứ thích thú gì, hay là cậu cũng thử đâm vào xe xem sao?” Vi Lam cười đau khổ.
“Nếu có một anh chàng đẹp trai hầu hạ bên cạnh thì vết thương nhẹ này có gì nghiêm trọng đâu?”
Vi Lam châm chọc cô: “Cậu đúng là một cô nàng si tình chính cống!”
Đầu bên kia điện thoại, Linh thở dài thườn thượt nói: “Vi Lam, sở dĩ tớ biến thành cô nàng si tình như hiện nay là do chuyện trong quá khứ. Năm 17 tuổi, tớ thích một anh bạn trong lớp, nhưng vì ngại ngùng nên tớ chỉ biết chôn chặt tình cảm này trong lòng. Sau đó, nghe nói anh ấy đã có bạn gái, tớ liền trốn vào một góc trường và khóc. Đáng lẽ, chuyện này đã kết thúc ở đây. Nhưng 5 năm sau, tớ lại nhận được thư của anh ấy, bức thư đó khiến tớ tan nát cõi lòng”.
“Trong thư anh ấy nói rằng, Linh, trong lòng anh giấu một câu nói, bao nhiêu năm nay không dám nói với em. Mãi cho đến ngày hôm nay, trước khi anh làm đám cưới một ngày, câu nói này vẫn giấu kính trong lòng anh, không nói ra, suốt đời anh không thể sống yên ổn. Chính vì vậy, xin em hãy tha thứ cho sự mạo muội của anh, để anh lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nói với em rằng, anh yêu em”.
“Cuối cùng tớ đã biết anh ấy cũng yêu tớ, nhưng tiếc là tất cả đã không còn kịp nữa. Vi Lam, sự ảnh hưởng của chuyện này đối với tớ là khắc cốt ghi tâm. Từ đó trở đi, chỉ cần gặp được người đàn ông mà tớ thích, tớ đều theo đuổi họ. Bởi duyên phận tốt không phải đợi sẽ có, mà phải tự mình đấu tranh để giành lấy!”
Vi Lam tháy lòng thắt lại, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Không, Linh ạ. Thế gian này cái gì cũng có thể tranh, nhưng duy nhất chỉ có tình yêu là tranh không được.Không phải đi làm, hàng ngày Vi Lam đọc sách, nghe nhạc, cũng khá thoải mái.
Điện thoại đổ chuông, cô tưởng lại là Linh gọi đến.
Nếu đồng nghiệp cũng có thể coi là bạn, thì trong thành phố này, dường như cô chỉ có một người bạn này.
Nghe máy, thì ra là giọng của Thiên Lãng, vừa cất tiếng liền bổ đầu luôn một câu:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh một tiếng?”
Vi Lam ngẩn người.
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Chỉ bị đâm nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi”.
Đầu bên kia điện thoại, Thiên Lãng im lặng một hồi lâu, nói: “Em cứ ở nhà nghỉ đi, tối anh sẽ đến thăm em”.
“Không cần…”
Không đợi cô nói hết, anh đã cúp điện thoại.
Thật đúng là không thể hiểu nổi, cô không cần sự quan tâm giả dối của anh!
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Vi Lam lại dậy sóng vì lời trách đầy quan tâm của anh.
Cô quay người, nhìn mình trong gương, túm mái tóc dài đang xõa xuống, búi lên thành búi, mắt hơi khép hờ.
Hôm nay nếu buộc tóc như thế này, có phải sẽ yểu điệu thục nữ hơn không…
Búi tóc đen tuột ra khỏi tay cô, ôm lấy bờ vai.
Hạ Vi Lam, ngươi đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào thực sự là vì đã cô đơn quá lâu rồi ư?
Nhưng anh ta là Tần Thiên Lãng, từ năm 12 tuổi, ngươi đã ghét anh ta nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook