Tháng Sáu Trời Xanh Lam
-
Chương 1
Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích tắc. Hận một người, lại là suốt một đời.
Vừa gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã thấy căm ghét hắn ta.
Năm đó cô mười hai tuổi, bị ba dẫn vào nhà mới của hắn.
Ba mẹ của Vi Lam ly hôn khi cô mới lên sáu, tòa án cho phép mẹ cô nuôi cô.
Nhưng mẹ lại không thích cô.
Hạ Vân Sinh - Ba của Vi Lam vốn là một nhà buôn bất động sản, có một công ty riêng, kiếm được không ít tiền.
“Đàn ông có tiền là hư hỏng”. Mặc dù câu nói này thô tục, nhưng ở một khía cạnh nào đó lại là chân lý.
Người cha sau khi đã rủng rỉnh túi liền nhanh chóng cặp kè với một người đàn bà khác. Qua lời nguyền rủa đầy oán hận của mẹ, Vi Lam loáng thoáng biết, đó là một góa phụ xinh đẹp, cô ta còn có một cậu con trai.
Vì bị ba bỏ rơi, mẹ cô đã biến thành thím Tường Lâm, gặp bất kỳ ai cũng đều kể tội ba cô. Vi Lam rất giống ba, chính vì lẽ đó, cô đã trở thành đối tượng để mẹ cô trút giận.
Sau đó, mẹ cô lại tái hôn. Ba dượng là một gã đàn ông thô tục, hèn mọn, ánh mắt ông ta nhìn Vi Lam lúc nào cũng lộ rõ vẻ háo sắc.
Qua ti vi và sách vở Vi Lam đã được nghe, được đọc quá nhiều chuyện về ba dượng cưỡng bức con gái, vì sự an toàn của mình, cô chủ động đưa ra yêu cầu được sống cùng ba.
Đương nhiên là mẹ cô chỉ mong có vậy, ba cô cũng không phản đối.
Trong ngôi biệt thự xây ba tầng có vườn hoa đó, lần đầu tiên Vi Lam nhìn thấy mẹ kế Tần Tang Ảnh, và cả Tần Thiên Lãng - người hơn cô ba tuổi.
Nhìn Tần Tang Ảnh rất trẻ, chắc chỉ khoảng ba lăm bốn mươi tuổi, thân hình nhỏ nhắn eo ót, thực sự là có sức hấp dẫn hơn là thân hình béo tròn đồ sộ của mẹ cô. Làn da trắng mịn, nụ cười dịu dàng dễ mến, không hề có nét nào giống với hình ảnh “mẹ kế” được miêu tả trong sách vở.
Vi Lam biết ý gọi một tiếng “cô ạ”, Tần Tang Ảnh cười, gật đầu, nói: “cháu cứ ở đây đi, có gì không tiện cứ nói với cô”.
Trông cô rất ra dáng bà chủ, trong đầu Vi Lam hiện ra gương mặt tối sạm tiều tuỵ của mẹ, cô chợt nhớ tới câu thành ngữ “chim gáy chiếm tổ chim khách”.
Mọi thứ ở đây đều được bài trí rất hợp mắt, phòng khách được bố trí gọn gàng, đồ gia dụng đắt tiền, cuộc sống sang trọng dễ chịu, đáng lẽ đều phải là của cô và mẹ cô…
Tần Tang Ảnh gọi người giúp việc bổ một đĩa dưa hấu bưng lên, Vi Lam ngồi cạnh tràng kỳ ăn, cố gắng không để nước dưa chảy xuống mặt thảm dưới ghế sofa.
“Rầm” một tiếng, cửa ngoài phòng khách bật mở, một anh chàng cao gầy xông vào, vứt áo khoác ngoài xuống, mở cửa tủ lạnh, rót ra một cốc nước hoa quả, đổ ngay vào miệng.
“Thiên Lãng, con về rồi à?” Tần Tang Ảnh mỉm cười hỏi.
“Khát chết đi được!” anh chàng đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, quay đầu lại, “mẹ, sao hôm nay mẹ lại ở nhà?”
Một gương mặt ướt đẫm mồ hôi, một đôi mắt ngang ngạnh và cặp lông mày đen dày.
“Mẹ giới thiệu cho con biết nhé”, Tần Tang Ảnh nói: “Đây là Vi Lam, em gái con”.
Em gái? Vi Lam suýt nữa thì nuốt hạt dưa vào cổ họng. Cô không thừa nhận anh ta là anh trai mình.
Ngẩng đầu lên, đối phương đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói câu nào, chỉ cau mày với vẻ khinh miệt rồi đi thẳng lên tầng.
Một anh chàng bất lịch sự! Phải biết rằng đây là địa bàn của nhà họ Hạ, còn anh ta lại mang họ Tần!
Buổi tối, Hạ Vân Sinh không đi tiếp khách ở ngoài mà về nhà ăn cơm cùng con gái. Tần Tang Ảnh liên tục gắp thức ăn cho cô, nói: “Vi Lam, cháu gầy quá, phải tăng cường dinh dưỡng. Đây là cá tươi cô ra chợ mua, cháu ăn thử xem!”
Mặc dù Vi Lam không quen ăn ớt, không thích ăn món đầu cá xào ớt, nhưng cô vẫn gắp một miếng đưa vào miệng.
Lập tức, lưỡi cô cay xè, mặt đỏ tía tai, vội cầm muôi múc nước canh.
“Lam Lam từ nhỏ đã không thích ăn cay”. Hạ Vân Sinh nói.
“Sao anh không nói từ sớm?” Tần Tang Ảnh trách, nhìn Vi Lam bằng ánh mắt thương tình, “chắc là cay lắm phải không?”
“Mẹ, con thích ăn cay, tại sao mẹ không gắp cho con?” Một hồi lâu không nói gì, Tần Thiên Lãng đột nhiên nói xen vào.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tần Tang Ảnh lộ ra chút gì đó bất an.
“Từ nay về sau Vi Lam sẽ ở với chúng ta. Thiên Lãng, con là anh, con phải quan tâm yêu thương em, con biết chưa?”
Vi Lam cúi đầu, lặng lẽ uống canh.
Phía bàn ăn đối diện, Thiên Lãng nhìn cô từ đầu đến chân một cách trắng trợn. Mẹ nói không sai, đúng là cô nàng giống như bị suy dinh dưỡng.
Gương mặt gầy gò, nước da xanh xao, thân người mỏng dính, chỉ có ưu điểm duy nhất là đôi mắt khá đẹp, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong.
Từ trước tới nay Thiên Lãng chỉ thích những có gái xinh đẹp, hoạt bát, gương mặt tròn trĩnh, rất đáng yêu, thậm chí có phần ngờ nghệch. Còn cô quá gầy, quá lặng lẽ, không xinh xắn, ngọt ngào.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, anh muốn đưa mắt đi nơi khác nhưng không còn kịp nữa. Và thế là, hai người mở to mắt nhìn nhau.
Mắt Vi Lam không to, một mí, nhưng đen, lấp lánh như ánh sao, làm nổi bật gương mặt bình thường đó của cô, vô cùng sinh động.
Còn Thiên Lãng thì có mái tóc đen dày, hơi xoăn, đôi mắt màu hạt dẻ, nước da nâu khoẻ khoắn và thân hình cao gầy. Nhìn anh không giống mẹ. Nếu là con trai mà giống Tần Tang Ảnh thì thành ra xinh quá, trông sẽ rất nữ tính. So với cái đẹp đơn thuần của đàn ông, anh còn có thêm vẻ rắn rỏi.
“Lam Lam”, Hạ Vân Sinh đặt đũa xuống, tựa người vào lưng ghế, “thủ tục chuyển trường ba đã làm xong cho con rồi, ngày mai có thể đi học được rồi”.
“Cảm ơn ba”. Lam Lam nói, chỉ trong tích tắc, đôi mắt như ánh sao đó mất hút dưới hàng mi dày.
“Thiên Lãng, Lam Lam học cùng trường với con, con giúp ba chăm sóc em nhé”.
Ai cần anh ta chăm sóc? Vi Lam nhủ thầm với vẻ bất cần. Mặc dù từ xưa đến nay cô rất muốn có một người anh trai, nhưng không phải là anh chàng ngạo mạn, ta đây trước mắt cô.
“Ba cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ chăm sóc em thật tốt”.
Ba…
Chữ này, anh ta nói một cách rất tự nhiên, rất quen thuộc.
Ai là ba anh? Hai người có quan hệ máu mủ đâu! Trừ phi anh là… của ba.
Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, cô lại một lần nữa đưa mắt nhìn lên.
Anh cũng đang lặng lẽ nhìn cô, khoé mép hơi cười cười với vẻ châm chọc.
Vi Lam tự nhiên giật mình một cách vô cớ.
Dường như anh đã nhìn thấu được ý nghĩ của cô, đồng thời cảm thấy nó thật hoang đường và ngu xuẩn.
Vừa gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã thấy căm ghét hắn ta.
Năm đó cô mười hai tuổi, bị ba dẫn vào nhà mới của hắn.
Ba mẹ của Vi Lam ly hôn khi cô mới lên sáu, tòa án cho phép mẹ cô nuôi cô.
Nhưng mẹ lại không thích cô.
Hạ Vân Sinh - Ba của Vi Lam vốn là một nhà buôn bất động sản, có một công ty riêng, kiếm được không ít tiền.
“Đàn ông có tiền là hư hỏng”. Mặc dù câu nói này thô tục, nhưng ở một khía cạnh nào đó lại là chân lý.
Người cha sau khi đã rủng rỉnh túi liền nhanh chóng cặp kè với một người đàn bà khác. Qua lời nguyền rủa đầy oán hận của mẹ, Vi Lam loáng thoáng biết, đó là một góa phụ xinh đẹp, cô ta còn có một cậu con trai.
Vì bị ba bỏ rơi, mẹ cô đã biến thành thím Tường Lâm, gặp bất kỳ ai cũng đều kể tội ba cô. Vi Lam rất giống ba, chính vì lẽ đó, cô đã trở thành đối tượng để mẹ cô trút giận.
Sau đó, mẹ cô lại tái hôn. Ba dượng là một gã đàn ông thô tục, hèn mọn, ánh mắt ông ta nhìn Vi Lam lúc nào cũng lộ rõ vẻ háo sắc.
Qua ti vi và sách vở Vi Lam đã được nghe, được đọc quá nhiều chuyện về ba dượng cưỡng bức con gái, vì sự an toàn của mình, cô chủ động đưa ra yêu cầu được sống cùng ba.
Đương nhiên là mẹ cô chỉ mong có vậy, ba cô cũng không phản đối.
Trong ngôi biệt thự xây ba tầng có vườn hoa đó, lần đầu tiên Vi Lam nhìn thấy mẹ kế Tần Tang Ảnh, và cả Tần Thiên Lãng - người hơn cô ba tuổi.
Nhìn Tần Tang Ảnh rất trẻ, chắc chỉ khoảng ba lăm bốn mươi tuổi, thân hình nhỏ nhắn eo ót, thực sự là có sức hấp dẫn hơn là thân hình béo tròn đồ sộ của mẹ cô. Làn da trắng mịn, nụ cười dịu dàng dễ mến, không hề có nét nào giống với hình ảnh “mẹ kế” được miêu tả trong sách vở.
Vi Lam biết ý gọi một tiếng “cô ạ”, Tần Tang Ảnh cười, gật đầu, nói: “cháu cứ ở đây đi, có gì không tiện cứ nói với cô”.
Trông cô rất ra dáng bà chủ, trong đầu Vi Lam hiện ra gương mặt tối sạm tiều tuỵ của mẹ, cô chợt nhớ tới câu thành ngữ “chim gáy chiếm tổ chim khách”.
Mọi thứ ở đây đều được bài trí rất hợp mắt, phòng khách được bố trí gọn gàng, đồ gia dụng đắt tiền, cuộc sống sang trọng dễ chịu, đáng lẽ đều phải là của cô và mẹ cô…
Tần Tang Ảnh gọi người giúp việc bổ một đĩa dưa hấu bưng lên, Vi Lam ngồi cạnh tràng kỳ ăn, cố gắng không để nước dưa chảy xuống mặt thảm dưới ghế sofa.
“Rầm” một tiếng, cửa ngoài phòng khách bật mở, một anh chàng cao gầy xông vào, vứt áo khoác ngoài xuống, mở cửa tủ lạnh, rót ra một cốc nước hoa quả, đổ ngay vào miệng.
“Thiên Lãng, con về rồi à?” Tần Tang Ảnh mỉm cười hỏi.
“Khát chết đi được!” anh chàng đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, quay đầu lại, “mẹ, sao hôm nay mẹ lại ở nhà?”
Một gương mặt ướt đẫm mồ hôi, một đôi mắt ngang ngạnh và cặp lông mày đen dày.
“Mẹ giới thiệu cho con biết nhé”, Tần Tang Ảnh nói: “Đây là Vi Lam, em gái con”.
Em gái? Vi Lam suýt nữa thì nuốt hạt dưa vào cổ họng. Cô không thừa nhận anh ta là anh trai mình.
Ngẩng đầu lên, đối phương đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói câu nào, chỉ cau mày với vẻ khinh miệt rồi đi thẳng lên tầng.
Một anh chàng bất lịch sự! Phải biết rằng đây là địa bàn của nhà họ Hạ, còn anh ta lại mang họ Tần!
Buổi tối, Hạ Vân Sinh không đi tiếp khách ở ngoài mà về nhà ăn cơm cùng con gái. Tần Tang Ảnh liên tục gắp thức ăn cho cô, nói: “Vi Lam, cháu gầy quá, phải tăng cường dinh dưỡng. Đây là cá tươi cô ra chợ mua, cháu ăn thử xem!”
Mặc dù Vi Lam không quen ăn ớt, không thích ăn món đầu cá xào ớt, nhưng cô vẫn gắp một miếng đưa vào miệng.
Lập tức, lưỡi cô cay xè, mặt đỏ tía tai, vội cầm muôi múc nước canh.
“Lam Lam từ nhỏ đã không thích ăn cay”. Hạ Vân Sinh nói.
“Sao anh không nói từ sớm?” Tần Tang Ảnh trách, nhìn Vi Lam bằng ánh mắt thương tình, “chắc là cay lắm phải không?”
“Mẹ, con thích ăn cay, tại sao mẹ không gắp cho con?” Một hồi lâu không nói gì, Tần Thiên Lãng đột nhiên nói xen vào.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tần Tang Ảnh lộ ra chút gì đó bất an.
“Từ nay về sau Vi Lam sẽ ở với chúng ta. Thiên Lãng, con là anh, con phải quan tâm yêu thương em, con biết chưa?”
Vi Lam cúi đầu, lặng lẽ uống canh.
Phía bàn ăn đối diện, Thiên Lãng nhìn cô từ đầu đến chân một cách trắng trợn. Mẹ nói không sai, đúng là cô nàng giống như bị suy dinh dưỡng.
Gương mặt gầy gò, nước da xanh xao, thân người mỏng dính, chỉ có ưu điểm duy nhất là đôi mắt khá đẹp, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong.
Từ trước tới nay Thiên Lãng chỉ thích những có gái xinh đẹp, hoạt bát, gương mặt tròn trĩnh, rất đáng yêu, thậm chí có phần ngờ nghệch. Còn cô quá gầy, quá lặng lẽ, không xinh xắn, ngọt ngào.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, anh muốn đưa mắt đi nơi khác nhưng không còn kịp nữa. Và thế là, hai người mở to mắt nhìn nhau.
Mắt Vi Lam không to, một mí, nhưng đen, lấp lánh như ánh sao, làm nổi bật gương mặt bình thường đó của cô, vô cùng sinh động.
Còn Thiên Lãng thì có mái tóc đen dày, hơi xoăn, đôi mắt màu hạt dẻ, nước da nâu khoẻ khoắn và thân hình cao gầy. Nhìn anh không giống mẹ. Nếu là con trai mà giống Tần Tang Ảnh thì thành ra xinh quá, trông sẽ rất nữ tính. So với cái đẹp đơn thuần của đàn ông, anh còn có thêm vẻ rắn rỏi.
“Lam Lam”, Hạ Vân Sinh đặt đũa xuống, tựa người vào lưng ghế, “thủ tục chuyển trường ba đã làm xong cho con rồi, ngày mai có thể đi học được rồi”.
“Cảm ơn ba”. Lam Lam nói, chỉ trong tích tắc, đôi mắt như ánh sao đó mất hút dưới hàng mi dày.
“Thiên Lãng, Lam Lam học cùng trường với con, con giúp ba chăm sóc em nhé”.
Ai cần anh ta chăm sóc? Vi Lam nhủ thầm với vẻ bất cần. Mặc dù từ xưa đến nay cô rất muốn có một người anh trai, nhưng không phải là anh chàng ngạo mạn, ta đây trước mắt cô.
“Ba cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ chăm sóc em thật tốt”.
Ba…
Chữ này, anh ta nói một cách rất tự nhiên, rất quen thuộc.
Ai là ba anh? Hai người có quan hệ máu mủ đâu! Trừ phi anh là… của ba.
Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, cô lại một lần nữa đưa mắt nhìn lên.
Anh cũng đang lặng lẽ nhìn cô, khoé mép hơi cười cười với vẻ châm chọc.
Vi Lam tự nhiên giật mình một cách vô cớ.
Dường như anh đã nhìn thấu được ý nghĩ của cô, đồng thời cảm thấy nó thật hoang đường và ngu xuẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook