Tháng Ngày Ước Hẹn
-
Chương 32: Người sống trong lời nói dối
Cũng xao xác tán loạn như thế, người nhà họ Tăng đang đối diện với việc xấu hổ chưa từng xảy
ra bao giờ, lại là một tình cảnh khác.
Trước khi Tăng Phi đón người về nhà, Tăng Văn đã tiêm cho bà cụ Tăng một liều “Vacxin dự phòng”. Tính khí cô gái lớn của bà cụ Tăng giống hệt bà hồi còn trẻ, không bao giờ giữ kín được điều gì trong lòng, từ nhà em trai trở về, chị như người mất hồn. Bà cụ chỉ tiện mồm hỏi một câu “có chuyện gì thế”, Tăng Văn liền hùng hổ như phải bỏng.
Bà cụ Tăng tự nhận sống đến tuổi này rồi, chẳng còn trò ma quỷ gì khiến bà thấy bất ngờ nữa. Tăng Văn khóc lóc ầm ĩ, đầu tiên nói Thôi Yên có bầu, sau đó lại nói Tăng Phi gặp hạn lớn rồi. Bà cụ chột dạ, đang ngẫm nghĩ, sao chuyện xấu lại đến cùng lúc thế này. Chưa đợi bà truy hỏi xem con trai gặp hạn gì, Tăng Văn đã bảo với bà, “hai chuyện xấu” này thực ra là cùng chung một gốc, đứa bé của Thôi Yên là của Tăng Phi.
Mắt bà bỗng chỉ thấy toàn màu đen.
Bà cụ Tăng tuổi đã cao, tính tình lại vẫn nóng nảy. Tăng Phi dẫn Thôi Yên đến quỳ trước mặt, bà không muốn bỏ nốt chút sức tàn ra lãng phí vào việc giảng giải đạo lý, vì nếu trong lòng hai người vẫn còn chỗ để chứ hai từ “đạo lý” thì đã không làm cái việc hồ đồ đó, huống hồ rất nhiều lời lẽ bà không thốt nổi ra miệng.
Cây gãi lưng làm bằng tre ngày thường chỉ dùng để gãi, lướt qua cánh tay Thôi Yên một nhát, còn lại trút hết lên vai Tăng Phi.
Tăng Phi khi còn nhỏ nghịch ngợm phá phách, không đánh trẻ con hàng xóm phía đông thì làm vỡ cửa kính nhà hàng xóm phía tây, bố mẹ phải giơ đầu nhận tội bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu cây roi đã gãy trên người Tăng Phi khi được bố mẹ dạy dỗ. Nhưng đến khi lớn, tính tình anh trở nên trầm tĩnh, như thể biến thành người khác vậy. Bà cụ Tăng coi điều đó cũng là niềm an ủi, sau khi ông Tăng qua đời, con trai cuối cùng cũng thành đạt, coi như trụ cột trong nhà, ngoài việc lấy vợ của anh, chẳng có chuyện gì khiến người già phải lo lắng. Bà nằm mơ cũng mong con trai đưa bạn gái về nhà ra mắt, cho bà sớm được bế cháu, nhưng tuyệt đối không phải theo cách này.
Còn về Thôi Yên, ban đầu Tăng Phi muốn đưa cô về nuôi dưỡng dưới tên Tăng Văn, người phản đối kịch liệt nhất là bà cụ Tăng, nhưng những ngày tháng sau đó, người thương Thôi Yên nhất cũng là bà cụ. Trong lòng bà, Thôi Yên là một đứa trẻ mồ côi thông minh hiểu chuyện, lại lấy được lòng mọi người, ngoại hình cũng dễ thương, ra ngoài không lo không có con trai theo đuổi. Bà cụ Tăng chưa bao giờ phải lo lắng chuyện gì lớn trong cuộc sống cho đứa trẻ này, còn từng nói đùa với con gái con rể, giá mà sự đào hoa của Thôi Yên chia được cho Tăng Phi một ít thì tốt. Ai ngờ bông hoa đào quỷ quái này lại bị hai kẻ cùng xé nát.
Nhà họ Tăng tuy vốn đến từ phương Bắc, nhưng ỏ đây không phải là không có nền tảng. Bố của Tăng Phi đã từng làm ở vị trí cao, bạn bè người thân không phải là ít. Thôi Yên ở nhà họ bảy năm, bạn bè thân quen có ai mà không biết thân phận của cô? Bây giờ mới hay chứ, Tăng Phi và mẹ Thôi Yên là chỗ quen biết cũ, bây giờ lại nhập nhằng với Thôi Yên, vai vế rối tung lên cả, có con được với nhau, chắng tỏ hai người chẳng còn chuyện mất mặt nào mà không dám làm. Con trai do chính bà cụ Tăng sinh ra, nhưng bà nghĩ chuyện đó, bản thân cũng phải đỏ hết mặt lên vì chúng nó. Lòng bà não nề, tay càng không nương nhẹ, gãi lưng to bằng hai ngón tay đập liên tục lên lưng Tăng Phi.
“Đi lấy cho tao một cây khác lại đây!” Bà cụ Tăng vẫn chưa hả giận, quát con gái con rể đang đứng bên.
Anh rể Tăng Phi là một người nho nhã thư sinh, làm trường phòng thông tin trong thư viện của thành phố, bình thường trong nhà không có tiếng nói gì, chỉ biết phục tùng vợ và mẹ vợ. Anh đứng đực giương mắt nhìn, nghe mẹ vợ sai bảo, cuống quýt đi tìm “vũ khí”, bị Tăng Văn đập một cái vào gáy rõ mạnh, lại vội vàng đi đóng cửa sổ, cho hàng xóm sát vách khỏi nghe thấy.
Tăng Văn miệng cứng như dao nhưng tim mềm như bún, tóm lại vẫn thương em trai. Chị đỡ lấy bà cụ cho bà ngồi xuống, khuyên giải: “Chúng nó đều còn trẻ, nhất thời hồ đồ là điều không tránh khỏi. Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, mẹ à, mẹ đừng đánh nữa, bọn con vẫn đợi mẹ ra quyết định.”
Bà cụ vẫn cầm trong tay cây gãi lưng đã gãy làm đôi, suýt đánh trúng Thôi Yên, Tăng Phi vội vàng đưa tay đỡ, cây gãi lưng rơi xuống cạnh chân Thôi Yên. Thôi Yên sợ bà tìm thấy “hung khí” nhặt lên lại đánh tiếp, bèn len lén giấu ra sau lưng.
Mánh khóe này khiến mắt bà cụ Tăng rực lửa, bà mắng: “Chúng mày có còn coi tao ra gì nữa không? Tăng Phi, nó không hiểu đạo lý, mày cũng không hiểu sao? Biết trước thế này thì lúc đó có chết tao cũng không cho mày đưa nó về đây! Tao vẫn cứ tưởng qua chuyện của Đoàn Tĩnh Lâm, mày ít nhiều cũng hiểu ra phải trái, không để cho cái thói lề này làm loạn. Vẫn tưởng mày tốt với nó,là vì lương tâm mày. Đâu biết mày có cái tâm tư bẩn thỉu đó!”
“Tăng Phi, chị không tin cậu lại hồ đồ như vậy. Cậu nói xem, có phải có lý do khó nói khác không? Hay là uống rượu say?” Tăng Văn lớn tiếng hỏi.
Tăng Phi cúi đầu cắn răng, nói: “Không say, em thích cô ấy. Cô ấy không đồng ý, là do em chủ động!”
Thôi Yên nhìn anh, sững sờ một thoáng, môi run run. Tăng Phi nắm chặt lấy cổ tay cô làm cô phát đau. “Có gì phải giấu nữa đâu? Cháu đừng nói gì cả.”
Bà cụ Tăng dù sao cũng nhiều tuổi hơn tất cả bọn họ, đã gặp nhiều chuyện xảy ra trên đời, thấy vậy bèn căn vặn Thôi Yên: “Có thật cô có thai không? Có phải của Tăng Phi không?”
Thôi Yên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy xuống, cô cất giọng không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ ràng: “Phải ạ!”
“Bụng to thì không giấu được, đứa bé này sẽ phải làm sao?” Tăng Văn hoang mang rối trí. “Giữ hay không?”
Tăng Phi nghiêm mặt nói: “Chị, em nghe lời chị về nhà nói sự tình, đánh đã đánh rồi, mắng đã mắng rồi.Tai nạn là do em gây ra, đứa bé cũng là của em, việc như thế này ngoài bố và mẹ đứa bé ra, ai nói gì cũng không có giá trị!”
Bà cụ Tăng cũng chưa nghĩ đến ý định không giữ đứa bé, nhưng điệu bộ của Tăng Phi kiên quyết rõ ràng như vậy khiến bà lại lên cơn tức giận, bà liên tục thở hắt ra rồi chỉ ta về phía cổng, hết lên: “Thế thì mà cút đi cho tao, đừng có ở đây làm mất mặt tao nữa, tao không có thứ con như mày.”
Tăng Phi kéo Thôi Yên đi ra cổng. Tăng Văn đuổi theo, cuống quýt nói: “Càng lớn càng phải biết cải tà quy chính chứ, đến mức này rồi mà cậu còn ngang ngạnh làm gì?”
Tăng Phi đẩy chị vào trong cổng: “Chị đi trông mẹ đi, đừng để bà nóng giận quá. Chuyện của em chị đừng can thiệp, khi nào mẹ bớt giận em sẽ về.”
Tăng Văn không chịu nổi quá nhiều chuyện xảy ra như thế, nghe vậy thì thấy có lý, vội vào săn sóc mẹ già, lo bà giận quá không may xảy ra chuyện gì. Đã có anh rể Tăng Phi đưa hai người xuống tầng, anh ở trong nhà không có tiếng nói gì lắm, nhưng dù sao cũng là vai vế trên, Thôi Yên ngại ngần không dám ngẩng đầu. Cô vào ô tô trước ngồi đợi, lát sau Tăng Phi mới lên xe lái đi.
Trải qua trận chiến căng thẳng vừa xong, hai người đều lặng lẽ không nói gì, cứ im lặng đi được nửa tiếng, Thôi Yên mới hỏi: “Vừa xong hai người nói chuyện gì thế?”
“Cái gì cơ? À…” Tăng Phi vô tư trả lời. “Anh ấy an ủi cậu, bảo đều là đàn ông cả, có thể thông cảm!”
Thôi Yên choáng váng, không bao giờ có thể nghĩ đến cảnh một người thật thà như đếm lại có thể nói ra câu đó. Nhà họ Tăng gia phong nghiêm khắc, Tăng Văn cai quản gia đình rất chặt chẽ, người chồng nhu nhược của chị quen với chế độ áp bức ngặt nghèo, cả về mặt vật chất lẫn tinh thần đều tuyệt đối phục tùng, còn thường xuyên chủ động đề cập đến những luận điệu kiểu như “người đàn ông tốt là trên người mỗi ngày không nên có quá năm mưới đồng”, “vợ nghiêm tạo nên chồng giỏi”’ trước mặt mọi người, chưa bao giờ dám liếc nhìn phụ nữ khác. Cậu em vợ Tăng Phi này là nhân vật anh hâm mộ và bắt chước nhiều năm nay, bình thường tỏ ra rất thân thiết. Tăng Phi tuy không giống bố mình – lúc còn sống khá khinh thường anh rể, những cũng không hợp chuyện, cả hồi trẻ lẫn bây giờ đều vậy.
“Cậu vẫn tưởng nhà ta, bao gồm cả cháu, chỉ có một người đàn ông một người đàn bà.” Tăng Phi nói.
Thôi Yên liếc trộm Tăng Phi xem sắc mặt anh thế nào, anh tập trung lái xe mà vẫn có tâm trạng để mỉa mai người khác, rõ ràng rất thư thái, lại không giống giả vờ. Cô vẫn thường nghe dì Tăng Văn và bà ngoại nói về sự phá phách của Tăng Phi trước đây, nhưng từ khi anh bước vào thế giới cô thì luôn thể hiện mình là người chín chắn và đáng tin cậy. Cô thực sự đã hiểu rõ người đàn ông ở cạnh mình này chưa?
Phân đoạn vừa rồi chỉ tạm thời làm đám mây trong lòng Thôi Yên bớt âm u, cô cười cười đáp trả cho có rồi nhìn mông lung ra bên ngoài cửa sổ.
Tăng Phi sao mà không nhận ra sự bồn chồn của Thôi Yên? Từ thời điểm anh quyết định đưa cô về nhà “nói rõ ràng” trở đi, cứ mỗi bước tiến về phía trước, anh lại cảm thấy cô mất hồn thêm một lần. Nếu như anh nhìn không nhầm thì tâm trạng này của cô giống như đang hoảng sợ, đây không giống như một Thôi Yên bất chấp tất cả để đạt được mục đích.
“Sự hùng dũng của cháu lúc hăm dọa cậu bay biến đâu cả rồi?” Tăng Phi trêu.
Thôi Yên hỏi mà không quay mặt sang: “Tại sao cậu lại nói với mọi người là cậu chủ động?”
Tăng Phi nói: “Còn phải hỏi sao? Cậu không nói thế thì sau này cháu có ngẩng đầu lên được ở cái nhà này không?”
“Cháu sau này vẫn được ở nhà sao?”
Thôi Yên nói xong, Tăng Phi không đáp lời cô. Cô cảm thấy xe đi chậm dần, cuối cùng dừng hẳn.
“Đó không phải là điều cháu luôn muốn có sao?” Tăng Phi có chút không đành lòng, kéo mặt cô quay sang, không ngờ nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm nước mắt. “Đã thế này rồi thì còn sợ cái gì nữa? Nếu cháu đồng ý, cậu sẽ cưới cháu.”
Thôi Yên muốn thể hiện sự vui mừng, đây là câu nói mà trong mơ cô cũng mong ước được nghe, thế mà bây giờ từ miệng Tăng Phi nói ra, lại làm cho nỗi bất an trong lòng cô càng lớn hơn. Cô cắn chặt môi rồi hỏi: “Vì đứa bé sao?”
Tăng Phi không trả lời. Anh dừng lại ở làn đỗ xe khẩn cấp trên đường cao tốc, bên ngoài kia là cả một vạt rừng trồng cây hồng, các cành cây đều trơ trụi không còn lá, nhưng lúc lỉu những trái hồng chín vàng, cằn cỗi vô cùng xen lẫn với rực rõ vô cùng.
Từ khi mẹ đi theo chị gái đến thành phố lân cận sinh sống, Tăng Phi đã đi qua con đường cao tốc này không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ để ý ngắm nhìn phong cảnh trên đường. Anh chỉ quan tâm đến điểm bắt đầu và kết thúc, mở màn và kết cục, Thôi Yên cũng chẳng phải thế sao? Tuy đoạn ở giữa anh chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, không có nghĩa là đoạn đó trống rỗng. Cũng như rừng hồng trước mặt này, anh phải dừng lại, mới nhìn thấy.
Tăng Phi luôn đứng ở vị trí tiến thoái lưỡng nan sát mép vách đá, cuối cùng rơi xuống, xương thịt bị thương, anh mới phát hiện chỗ đó không thể chết người. khập khiễng đi tiếp về phía trước, thậm chí có khả năng gặp cả động tiên. Điều tồi tệ ghê sợ hơn cả đó anh đã trải qua, thì còn điều gì ghê ghớm hơn nữa? Từ lúc ra khỏi nhà chị gái, sau khi nhận được một trận đánh chửi, ngược lại anh thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tăng Phi không còn lạ lẫm gì cảm giác làm nghịch tử, có thể anh sinh ra đã là như vậy.
Tăng Phi đã ngộ ra điều này, rút một xấp khăn giấy dày ra để lau mặt cho Thôi Yên, anh không muốn nhìn cô khóc nữa.
“Anh đâu có nói dối. Những chuyện này, đàn ông không chủ động, đàn bà làm sao làm nổi?” Anh lau mạnh tay quá, nước mắt chẳng khô mà lại làm cho da Thôi Yên đỏ rát cả lên. Cô vẫn như một đứa trẻ, dù muốn trở thành mẹ của con anh. “Món quà” dù không được chọn lựa, khi mở ra vẫn thấy vui.
“Có em bé thì có, cũng tốt…”
Nửa sau của từ “tốt” mà anh nói ra bị Thôi Yên nuốt cả vào miệng, cô quên hết tất cả, nhảy bổ lại. Tăng Phi dừng lại trong khoảnh khắc, lần đầu tiên đáp lại Thôi Yên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, nhưng dù sao anh cũng lí trí hơn cô, vào thời điểm dâng trào cuối cùng cũng đã làm cô lắng xuống, và cũng làm mình bình tâm lại.
“Tại sao lần này không để em đạt được mục đích?” Thôi Yên che dấu sự thất vọng, chực trào nước mắt.
Tăng Phi ôm lấy cô, nói: “Thực tế chút đi, em bây giờ không phải chỉ có một mình.”
Thôi Yên vẫn không chịu, vặn vẹo trong lòng anh, nũng nịu nói: “Em không sợ.”
“Anh sợ!” Tăng Phi vỗ vỗ vào lưng cô. “Đừng quấy nữa, chuyện gì cũng đợi anh đưa em đi gặp bác sĩ hỏi xem thế nào rồi tính.”
Thôi Yên không nói gì, dần dần cũng không động đậy nữa, chỉ áp vào ngực anh thật lâu. Nhiệt độ trong xe rất ấm, vậy mà cô cứ run lên từng cơn.
Bệnh viện vào buổi trưa khá vắng vẻ, Thôi Yên cúi đầu ngồi ở góc hành lang dài, qua lớp quần áo, mà dường như vẫn cảm nhận được mặt ghế inox cứng queo và lạnh lẽo.
Đứng trước mặt Thôi Yên là Ngô Giang trong áo blouse trắng, cô có số điện thoại của anh là do Phong Lan cho. Có vẻ Phong Lan đã thông báo với anh trước, chí ít Ngô Giang cũng kiên nhẫn nghe cô nói hết, khi cô đưa ra lời yêu cầu hoang đường đó, nét mặt anh cũng không lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi không phải là bác sĩ phụ sản.” Người mới cách đây hai tháng Thôi Yên còn gọi là “chú Ngô” từ chối thẳng thừng bằng lời lẽ ôn hòa.
Thôi Yên cũng không bất ngờ. Lúc cho cô số điện thoại, Phong Lan cũng đã báo trước kết quả sẽ như thế này, nhưng cô không còn đường lui. Sau khi cô và Tăng Phi ra khỏi nhà, tối hôm đó nhận được điện thoại của Tăng Văn. Thôi Yên vừa chào một câu “dì ạ”, Tăng Văn đã vội vàng chặn lại, bảo cô không bao giờ được gọi như vậy nữa, chỉ nghe thôi đã điên người.
Ý tứ của Tăng Văn rất rõ ràng. Nhà họ Tăng đường đường chính chính, chưa bao giờ vạch áo cho người xem lưng, cũng không bao giờ dung thứ kiểu người tráo trở bạc tình bội nghĩa. Tăng Phi làm điều sai trái thì tự gánh chịu hậu quả, duy có một điều, bà cụ Tăng theo đạo Phật, phá thai là ác nghiệp lớn. Còn về Thôi Yên, bảy năm qua coi như gia đình họ đã làm một việc thiện, sau này không cần phải nhắc đến nữa. Trước khi bụng to hẳn thì làm thủ tục xin phép nghỉ học, cần làm giấy kết hôn thì đi làm, phải sinh con thì sinh con, không cần làm việc gì gây ồn ào quá, bạn bè thân thích không nhất thiết phải gặp thì không cần gặp, bớt mất mặt trước thiên hạ. Vấn đề hộ khẩu, họ sẽ nghĩ cách giải quyết.
Cả nhà trong lòng đều hiểu rõ, tuy lời dặn dò này từ miệng Tăng Văn nói ra, nhưng chính là ý kiến của bà cụ Tăng. Theo lời Khang Khang tiết lộ, cuối tuần cậu về nhà nghe mẹ và bà ngoại nói đến việc “đáng xấu hổ” này, Tăng Văn đã trách mẹ xuống tay quá nặng, không biết có làm Thôi Yên bị đau không, lỡ mà có chuyện gì… Bà cụ Tăng rành rọt từng lời nói cái mặt già này bị chúng nó làm cho xấu hổ tận cùng rồi, sau này cũng không ngẩng đầu lên làm người được nữa. Nhưng đến khi Tăng Văn khuyên bà đừng nên “không ngẩng được đầu lên” mà coi như “cúi đầu xuống ngắm cháu”, bà cũng không cự cãi gì nữa.
Khang Khang khuyên Thôi Yên nên rộng lòng, bà không thể thoải mái vui vẻ ngay lập tức với hai người được, nhưng cũng không làm việc gì “chia loan rẽ thúy” đâu.
Sự tình diễn biến thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Thôi Yên biết điều đó không phải là do vận may của cô, mà tất cả căn nguyên đều từ thứ trong bụng cô, đứa bé không còn tồn tại, đó mới là mấu chốt quyết định vấn đề. Không có đứa bé, người nhà họ Tăng chắc chắn sẽ không chấp nhận mối qun hệ đường đột này một cách dễ dàng như vậy. Còn Tăng Phi thì sao? Tất cả những quyết định và suy nghĩ của anh chẳng phải cũng vì Thôi Yên có thai nên không còn đường rút, đành đánh liều tiến tới?
Hôm qua, trên đường đi làm về Tăng Phi đã mua cho Thôi Yên một chiếc nhẫn. Tăng Phi nói mình không lãng mạn, nhưng Thôi Yên vẫn còn trẻ trung, nên hưởng thụ tất cả những thứ cô đáng được hưởng, cho nên trình tự thủ tục cần làm gì thì vẫn nên làm. Gần đây công ty nhiều việc, anh lại còn chạy chỗ này chỗ kia hộ cho Đinh Tiểu Dã và Phong Lan, đợi anh có thời gian rảnh sẽ đưa cô đi khám tiền sản, nhân tiện đi làm thủ tục đăng kí kết hôn luôn. Cho dù không có ai đến chúc mừng, anh cũng sẽ làm cho cô một nghi thức đơn giản.
Tăng Phi hiếm khi mua đồ trang sức cho phụ nữ, kích thước chiếc nhẫn không được vừa vặn, Thôi Yên đeo hơi lỏng, chỉ cần cử động mạnh là bị tuột ra. Anh định cầm đến tiệm trang sức để chỉnh lại, nhưng Thôi Yên kiên quyết không cho. Một khi đã đeo nhẫn vào tay, cô không muốn nó rời khỏi thân thể mình một khoảng khắc nào, như thể lấy đi sẽ không bao giờ nhận lại được nữa.
Tăng Phi cảm thấy cô ngốc nghếch trẻ con, thuyết phụ không được, đành kệ cô vậy.
Cả đêm, Thôi Yên đeo chiếc nhẫn chìm vào giấc ngủ, cô phải giữ nó thật chặt, mới có thể biết chắc chắn nó vẫn ở trong tay mình. Ngô Giang có phải là bác sĩ khoa sản hay không, điều đó không quan trọng, quan trọng là vị trí của anh ở bệnh viện nổi tiếng đó sẽ khiến anh tìm được cách, để Tăng Phi tạm thời tin rằng đứa bé vẫn còn trong cơ thể Thôi Yên, tuy đây không phải là kế lâu dài, nhưng vẫn có thể ứng cứu trong lúc cấp thiết.
Thôi Yên muốn lấy Tăng Phi đến mức điên dại. Anh sau này trách cô cũng được, ghét cô cũng xong, chuyện ngày mai để ngày mai tính, luôn phải có một giải pháp nào đấy, vì điều đó cô có thể làm tất cả mọi chuyện, giống như cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cho dù trông nó không hề hợp với cô.
Trong mắt Ngô Giang, Thôi Yên là một người rất khó hiểu. Dáng vẻ khẩn cầu của cô rất đáng thương, có gắt gỏng thì cô cũng chỉ im lặng rồi chảy nước mắt, nhưng ngày cả khi anh đã từ chối không biết bao nhiêu lần, lý do hết từ khéo léo sang đến thẳng thắn, cô đều không thay đổi ý định ban đầu, tuyệt vọng nhưng không lùi bước.
Giờ nghĩ đã hết, Ngô Giang quay trở lại vị trí làm việc. Buổi chiều anh ngồi khám bệnh, ba tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, khi bệnh nhân cuối cùng ra về, Thôi Yên vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.
“Cô không cần phải lãng phí thời gian như vậy. Là bạn bè của nhau, tôi không thể giúp cô đi lừa Tăng Phi; là bác sĩ, tôi cần phải có y đức tối thiểu nhất, đây là vấn đề nguyên tắc. Về đi, tôi có thể coi như cô chưa từng đến đây.”
Ngô Giang khuyên cô lần cuối rồi quay mặt bước đi.
Ánh sáng ở trong các phòng khám bệnh ở hai bên hàng lang tắt dần, mọi người đi ngang qua chỗ Thôi Yên ngồi, ra về. Có một ý tá đến hỏi cô là bệnh nhân hay người nhà, có cần giúp gì không. Thôi Yên lắc đầu, thu người ôm lấy hai vai mình.
Có thể ngày mai cô lại đến, trước khi Tăng Phi biết được sự thật, Thôi Yên sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nhỏ nhoi nào. Chỉ cần bước về phía trước một bước là chạm được vào cuộc sống cô vẫn mơ ước bấy lâu, còn nếu như quay về hình thái ban đầu, chẳng qua vẫn là kiếp phận đáng thương như xưa, có gì để mất đâu? Thế rồi, khi ánh đèn ở hành lang cũng tắt đi, Thôi Yên cảm thấy từng cơn ớn lạnh cuộc lên trong người, cô giống như một con chó hoang đói là ngồi dưới trời mưa lạnh.
Lại có tiếng bước chân đến gần, Thôi Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Giang tưởng đã về rồi lại quay trở lại. Anh ấy vẫn chưa đủ khinh bỉ cô hay sao? Thôi Yên muốn nói gì đó, chưa cất lên lời thì đã mắc lại ở bên miệng. Người đứng đằng sau Ngô Giang không phải là Tăng Phi thì còn ai vào đây?
Ngô Giang rõ ràng đã hứa với cô là giữ bí mật mà!
Thôi Yên tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại. Cô vẫn còn non lắm. Đối với Ngô Giang, bạn bè và người dưng bên nào trọng bên nào khinh, anh tự biết cách phân biệt rõ ràng.
Tăng Phi bước lại, nói giọng trách móc. “Anh đã bảo sẽ đưa em đi khám, tại sao lại phải phiền đến Ngô Giang?”
Thôi Yên lí nhí nói: “Em xin lỗi.”
Có sự tình có vẻ không giống như cô nghĩ.
Ngô Giang khẽ cười. “Khoa phụ sản bệnh viện tôi thực sự rất đông, cô ấy sợ phải xếp hàng lâu cũng là lẽ thường. Chuyện đi cửa sau vặt vãnh này, thỉnh thoảng có một lần cũng không sao cả.” Anh lại quay sang Tăng Phi, nói: “Cô ấy còn trẻ, tâm trạng khó tránh khỏi nóng lạnh bất thường, cậu phải chăm sóc cô ấy nhiều vào.”
Thôi Yên đi theo sau Tăng Phi, nghe anh và Ngô Giang tạm biệt nhau rồi đi cùng anh ra khỏi bệnh viện, cảm giác mơ hồ vẫn còn lơ lửng trong đầu cô.
“Đúng giờ cao điểm lúc tan tầm, đoạn đường này tắc quá nên anh phải đỗ xe hơi xa.” Tăng Phi quay lại nắm lấy tay cô, cau mày nói. “Thảo nào Ngô Giang nói em bị hạ đường huyết, tay làm sao lại lạnh thế này?”
“Ngô Giang còn nói gì với anh nữa?” Thôi Yên cẩn thận hỏi.
“Nói gì? Nói em khóc khóc mếu mếu nhờ anh ấy cho chen ngang. Chuyện này em cũng giỏi quá nhỉ?” Tăng Phi cúi đầu nhìn cô, trong mắt thấp thoáng nét cười. “Cũng may kết quả xét nghiệm đều tốt cả, Ngô Giang nói hết với anh rồi. Lần sau anh đưa em đi… Em khóc gì thế? Càng ngày càng khó hiểu.”
Anh vội đến đón cô nên đỗ xe tại một khu dân cư gần bệnh viện. Rời khỏi con đường chính, hai người rẽ vào một con ngõ nhỏ hai bên trồng rất nhiều hoa giấy, phía trước có người bán mì trộn rao ầm ĩ, đi một đoạn nữa thì có bậc tam cấp.
“Cẩn thận nhìn đường.” Tăng Phi nhắc nhở.
Thôi Yên nhõng nhẽo như trẻ con: “Anh cõng em được không?”
Tăng Phi sững lại, rồi nhìn bên đường không có quá nhiều người qua lại, cũng đồng ý, cười nói: “Rõ là đồ lười mà, không được để dây nước mắt nước mũi ra người anh đâu nhé.”
Anh khom người, cho Thôi Yên trèo lên lưng mình, chầm chậm bước đi, những hình ảnh từng diễn ra trong quá khứ giờ như một đoạn phim cũ chạy trước mặt.
Đưa Tĩnh Lâm đi ngày hôm đó, từ nhà tang lễ trở về, Tăng Phi cũng cõng Thôi Yên như vậy. Cô vừa ngừng khóc, vừa gục trên vai anh, hỏi: “Mẹ cháu mất thật rồi… Người chết đi rồi thì sẽ không còn đau nữa phải không?”
Tăng Phi hứa: “Anh sẽ chăm sóc em.”
Thôi Yên áp mặt vào cổ Tăng Phi, mái tóc mượt mà tung bay trong gió, chạm vào da thịt anh. Giọng cô vẫn còn nét trẻ con, bướng bỉnh đòi phải hứa chắc chắn.
“Thật nhé, chăm sóc em cả đời nhé?”
Tăng Phi nói: “Tất nhiên rồi.”
Lúc nhận được điện thoại của Ngô Giang, Tăng Phi không phải là không cảm thấy tức giận, anh đảo lộn cuộc sống của mình, đổi lại là một lời nói dối vụng về. Thế rồi sự tức giận chỉ trong thoáng chốc lại bị khuất phục bởi lòng thương vô hạn, Thôi Yên sống trong giấc mơ của cô và anh là đôi cách dệt nên giấc mơ đó.
“Định là việc xấu dù bất thành cũng là có tội, nhưng xét về tình thì có thể lượng thứ.” Đó là lời khuyên của Ngô Giang dành cho anh.
Tăng Phi nhớ lúc đó Đinh Tiểu Dã mới ra tự thú, có một lần anh với Phong Lan nói chuyện với nhau.
Tăng Phi hỏi Phong Lan, tại sao lại sa đà sâu như vậy, lẽ nào chưa bao giờ nhận ra Đinh Tiểu Dã có gì đó không đúng?
Phong Lan nói: “Rất nhiều khi, chúng ta chọn cách không vạch trần một người, là bởi vì ta chưa muốn mất người đó.”
Eo lưng Thôi Yên rất thon thả, thân hình nhẹ bỗng, nhưng rốt cuộc vẫn khác với đứa trẻ mới lớn bảy năm về trước. Tăng Phi cười, nói: “Nếu không phải em nặng hơn, thì chắc vì anh già rồi.”
Thôi Yên vừa định nói một câu thì thay vào đó là tiếng lá cuống quýt. Cô chỉ lơ đãng không cẩn thận một chút, chiếc nhẫn trên tay đã tuột ra, rơi xuống đất lăn theo sườn dốc rồi nhảy vào trong luống hoa ở ven đường.
Sự cố này làm Thôi Yên sợ hãi, cô cuống cuồng đòi chạy xuống tìm. Tăng Phi vẫn giữ cô thật chắc sau lưng, không dừng bước chân.
“Rơi thì cho nó rơi luôn, dù sao cũng không vừa. Chuyện này lẽ ra anh không nên tự động làm, lát nữa anh đưa em đi chọn một chiếc.”
Anh bước đi vài bước nữa, nghe thấy tiếng động như lau nước mắt của Thôi Yên, bèn trêu: “Lại khóc sao? Lấy chồng già, ưu điểm lớn nhất là không cần thiết phải tiếc tiền như thế.”
Thôi Yên vùi khuôn mặt ướt đẫm vào lưng anh. “Ai bảo em khóc? Em đang cười mà… Tăng Phi, đêm qua em nằm mơ, trong giấc mơ em mơ thấy em nằm mơ…”
Tăng Phi cảm thấy thú vị, ngay cả nằm mơ cô cũng quanh co vòng vèo như vậy.
“Trong giấc mơ, em mơ thấy thật ra em không có em bé, em nói dối anh.” Cánh tay quàng lấy anh bất giác siết chặt lại.
Trên bãi cỏ cạnh bãi đỗ xe trong khu nhà, có mấy đứa trẻ đang thổi bong bóng xà phòng. Mấy quả bong bóng bay theo gió đến bên họ, chạm phải cánh tay Thôi Yên thì trở nên vô hình. Bong bóng xà phòng cũng giống như lời nói dối, trông thì đẹp đẽ nhưng vỡ tan trong chốc lát. Thế nhưng có một số người lại cam tâm tình nguyện ẩn mình trong đó, trong tấm bình phong đầy màu sắc họ tự tạo ra, họ cam tâm tình nguyện, mong ước vẹn toàn… Cuối cùng cảm thấy an bình với chúng.
Tăng Phi dừng bước giây lát, điều chỉnh tư thế, xốc Thôi Yên lên, nói: “Thế cũng không sao cả, sau này sẽ có.”
Miễn là học cùng nhau kéo dài thêm giấc mộng.
Trước khi Tăng Phi đón người về nhà, Tăng Văn đã tiêm cho bà cụ Tăng một liều “Vacxin dự phòng”. Tính khí cô gái lớn của bà cụ Tăng giống hệt bà hồi còn trẻ, không bao giờ giữ kín được điều gì trong lòng, từ nhà em trai trở về, chị như người mất hồn. Bà cụ chỉ tiện mồm hỏi một câu “có chuyện gì thế”, Tăng Văn liền hùng hổ như phải bỏng.
Bà cụ Tăng tự nhận sống đến tuổi này rồi, chẳng còn trò ma quỷ gì khiến bà thấy bất ngờ nữa. Tăng Văn khóc lóc ầm ĩ, đầu tiên nói Thôi Yên có bầu, sau đó lại nói Tăng Phi gặp hạn lớn rồi. Bà cụ chột dạ, đang ngẫm nghĩ, sao chuyện xấu lại đến cùng lúc thế này. Chưa đợi bà truy hỏi xem con trai gặp hạn gì, Tăng Văn đã bảo với bà, “hai chuyện xấu” này thực ra là cùng chung một gốc, đứa bé của Thôi Yên là của Tăng Phi.
Mắt bà bỗng chỉ thấy toàn màu đen.
Bà cụ Tăng tuổi đã cao, tính tình lại vẫn nóng nảy. Tăng Phi dẫn Thôi Yên đến quỳ trước mặt, bà không muốn bỏ nốt chút sức tàn ra lãng phí vào việc giảng giải đạo lý, vì nếu trong lòng hai người vẫn còn chỗ để chứ hai từ “đạo lý” thì đã không làm cái việc hồ đồ đó, huống hồ rất nhiều lời lẽ bà không thốt nổi ra miệng.
Cây gãi lưng làm bằng tre ngày thường chỉ dùng để gãi, lướt qua cánh tay Thôi Yên một nhát, còn lại trút hết lên vai Tăng Phi.
Tăng Phi khi còn nhỏ nghịch ngợm phá phách, không đánh trẻ con hàng xóm phía đông thì làm vỡ cửa kính nhà hàng xóm phía tây, bố mẹ phải giơ đầu nhận tội bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu cây roi đã gãy trên người Tăng Phi khi được bố mẹ dạy dỗ. Nhưng đến khi lớn, tính tình anh trở nên trầm tĩnh, như thể biến thành người khác vậy. Bà cụ Tăng coi điều đó cũng là niềm an ủi, sau khi ông Tăng qua đời, con trai cuối cùng cũng thành đạt, coi như trụ cột trong nhà, ngoài việc lấy vợ của anh, chẳng có chuyện gì khiến người già phải lo lắng. Bà nằm mơ cũng mong con trai đưa bạn gái về nhà ra mắt, cho bà sớm được bế cháu, nhưng tuyệt đối không phải theo cách này.
Còn về Thôi Yên, ban đầu Tăng Phi muốn đưa cô về nuôi dưỡng dưới tên Tăng Văn, người phản đối kịch liệt nhất là bà cụ Tăng, nhưng những ngày tháng sau đó, người thương Thôi Yên nhất cũng là bà cụ. Trong lòng bà, Thôi Yên là một đứa trẻ mồ côi thông minh hiểu chuyện, lại lấy được lòng mọi người, ngoại hình cũng dễ thương, ra ngoài không lo không có con trai theo đuổi. Bà cụ Tăng chưa bao giờ phải lo lắng chuyện gì lớn trong cuộc sống cho đứa trẻ này, còn từng nói đùa với con gái con rể, giá mà sự đào hoa của Thôi Yên chia được cho Tăng Phi một ít thì tốt. Ai ngờ bông hoa đào quỷ quái này lại bị hai kẻ cùng xé nát.
Nhà họ Tăng tuy vốn đến từ phương Bắc, nhưng ỏ đây không phải là không có nền tảng. Bố của Tăng Phi đã từng làm ở vị trí cao, bạn bè người thân không phải là ít. Thôi Yên ở nhà họ bảy năm, bạn bè thân quen có ai mà không biết thân phận của cô? Bây giờ mới hay chứ, Tăng Phi và mẹ Thôi Yên là chỗ quen biết cũ, bây giờ lại nhập nhằng với Thôi Yên, vai vế rối tung lên cả, có con được với nhau, chắng tỏ hai người chẳng còn chuyện mất mặt nào mà không dám làm. Con trai do chính bà cụ Tăng sinh ra, nhưng bà nghĩ chuyện đó, bản thân cũng phải đỏ hết mặt lên vì chúng nó. Lòng bà não nề, tay càng không nương nhẹ, gãi lưng to bằng hai ngón tay đập liên tục lên lưng Tăng Phi.
“Đi lấy cho tao một cây khác lại đây!” Bà cụ Tăng vẫn chưa hả giận, quát con gái con rể đang đứng bên.
Anh rể Tăng Phi là một người nho nhã thư sinh, làm trường phòng thông tin trong thư viện của thành phố, bình thường trong nhà không có tiếng nói gì, chỉ biết phục tùng vợ và mẹ vợ. Anh đứng đực giương mắt nhìn, nghe mẹ vợ sai bảo, cuống quýt đi tìm “vũ khí”, bị Tăng Văn đập một cái vào gáy rõ mạnh, lại vội vàng đi đóng cửa sổ, cho hàng xóm sát vách khỏi nghe thấy.
Tăng Văn miệng cứng như dao nhưng tim mềm như bún, tóm lại vẫn thương em trai. Chị đỡ lấy bà cụ cho bà ngồi xuống, khuyên giải: “Chúng nó đều còn trẻ, nhất thời hồ đồ là điều không tránh khỏi. Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, mẹ à, mẹ đừng đánh nữa, bọn con vẫn đợi mẹ ra quyết định.”
Bà cụ vẫn cầm trong tay cây gãi lưng đã gãy làm đôi, suýt đánh trúng Thôi Yên, Tăng Phi vội vàng đưa tay đỡ, cây gãi lưng rơi xuống cạnh chân Thôi Yên. Thôi Yên sợ bà tìm thấy “hung khí” nhặt lên lại đánh tiếp, bèn len lén giấu ra sau lưng.
Mánh khóe này khiến mắt bà cụ Tăng rực lửa, bà mắng: “Chúng mày có còn coi tao ra gì nữa không? Tăng Phi, nó không hiểu đạo lý, mày cũng không hiểu sao? Biết trước thế này thì lúc đó có chết tao cũng không cho mày đưa nó về đây! Tao vẫn cứ tưởng qua chuyện của Đoàn Tĩnh Lâm, mày ít nhiều cũng hiểu ra phải trái, không để cho cái thói lề này làm loạn. Vẫn tưởng mày tốt với nó,là vì lương tâm mày. Đâu biết mày có cái tâm tư bẩn thỉu đó!”
“Tăng Phi, chị không tin cậu lại hồ đồ như vậy. Cậu nói xem, có phải có lý do khó nói khác không? Hay là uống rượu say?” Tăng Văn lớn tiếng hỏi.
Tăng Phi cúi đầu cắn răng, nói: “Không say, em thích cô ấy. Cô ấy không đồng ý, là do em chủ động!”
Thôi Yên nhìn anh, sững sờ một thoáng, môi run run. Tăng Phi nắm chặt lấy cổ tay cô làm cô phát đau. “Có gì phải giấu nữa đâu? Cháu đừng nói gì cả.”
Bà cụ Tăng dù sao cũng nhiều tuổi hơn tất cả bọn họ, đã gặp nhiều chuyện xảy ra trên đời, thấy vậy bèn căn vặn Thôi Yên: “Có thật cô có thai không? Có phải của Tăng Phi không?”
Thôi Yên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy xuống, cô cất giọng không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ ràng: “Phải ạ!”
“Bụng to thì không giấu được, đứa bé này sẽ phải làm sao?” Tăng Văn hoang mang rối trí. “Giữ hay không?”
Tăng Phi nghiêm mặt nói: “Chị, em nghe lời chị về nhà nói sự tình, đánh đã đánh rồi, mắng đã mắng rồi.Tai nạn là do em gây ra, đứa bé cũng là của em, việc như thế này ngoài bố và mẹ đứa bé ra, ai nói gì cũng không có giá trị!”
Bà cụ Tăng cũng chưa nghĩ đến ý định không giữ đứa bé, nhưng điệu bộ của Tăng Phi kiên quyết rõ ràng như vậy khiến bà lại lên cơn tức giận, bà liên tục thở hắt ra rồi chỉ ta về phía cổng, hết lên: “Thế thì mà cút đi cho tao, đừng có ở đây làm mất mặt tao nữa, tao không có thứ con như mày.”
Tăng Phi kéo Thôi Yên đi ra cổng. Tăng Văn đuổi theo, cuống quýt nói: “Càng lớn càng phải biết cải tà quy chính chứ, đến mức này rồi mà cậu còn ngang ngạnh làm gì?”
Tăng Phi đẩy chị vào trong cổng: “Chị đi trông mẹ đi, đừng để bà nóng giận quá. Chuyện của em chị đừng can thiệp, khi nào mẹ bớt giận em sẽ về.”
Tăng Văn không chịu nổi quá nhiều chuyện xảy ra như thế, nghe vậy thì thấy có lý, vội vào săn sóc mẹ già, lo bà giận quá không may xảy ra chuyện gì. Đã có anh rể Tăng Phi đưa hai người xuống tầng, anh ở trong nhà không có tiếng nói gì lắm, nhưng dù sao cũng là vai vế trên, Thôi Yên ngại ngần không dám ngẩng đầu. Cô vào ô tô trước ngồi đợi, lát sau Tăng Phi mới lên xe lái đi.
Trải qua trận chiến căng thẳng vừa xong, hai người đều lặng lẽ không nói gì, cứ im lặng đi được nửa tiếng, Thôi Yên mới hỏi: “Vừa xong hai người nói chuyện gì thế?”
“Cái gì cơ? À…” Tăng Phi vô tư trả lời. “Anh ấy an ủi cậu, bảo đều là đàn ông cả, có thể thông cảm!”
Thôi Yên choáng váng, không bao giờ có thể nghĩ đến cảnh một người thật thà như đếm lại có thể nói ra câu đó. Nhà họ Tăng gia phong nghiêm khắc, Tăng Văn cai quản gia đình rất chặt chẽ, người chồng nhu nhược của chị quen với chế độ áp bức ngặt nghèo, cả về mặt vật chất lẫn tinh thần đều tuyệt đối phục tùng, còn thường xuyên chủ động đề cập đến những luận điệu kiểu như “người đàn ông tốt là trên người mỗi ngày không nên có quá năm mưới đồng”, “vợ nghiêm tạo nên chồng giỏi”’ trước mặt mọi người, chưa bao giờ dám liếc nhìn phụ nữ khác. Cậu em vợ Tăng Phi này là nhân vật anh hâm mộ và bắt chước nhiều năm nay, bình thường tỏ ra rất thân thiết. Tăng Phi tuy không giống bố mình – lúc còn sống khá khinh thường anh rể, những cũng không hợp chuyện, cả hồi trẻ lẫn bây giờ đều vậy.
“Cậu vẫn tưởng nhà ta, bao gồm cả cháu, chỉ có một người đàn ông một người đàn bà.” Tăng Phi nói.
Thôi Yên liếc trộm Tăng Phi xem sắc mặt anh thế nào, anh tập trung lái xe mà vẫn có tâm trạng để mỉa mai người khác, rõ ràng rất thư thái, lại không giống giả vờ. Cô vẫn thường nghe dì Tăng Văn và bà ngoại nói về sự phá phách của Tăng Phi trước đây, nhưng từ khi anh bước vào thế giới cô thì luôn thể hiện mình là người chín chắn và đáng tin cậy. Cô thực sự đã hiểu rõ người đàn ông ở cạnh mình này chưa?
Phân đoạn vừa rồi chỉ tạm thời làm đám mây trong lòng Thôi Yên bớt âm u, cô cười cười đáp trả cho có rồi nhìn mông lung ra bên ngoài cửa sổ.
Tăng Phi sao mà không nhận ra sự bồn chồn của Thôi Yên? Từ thời điểm anh quyết định đưa cô về nhà “nói rõ ràng” trở đi, cứ mỗi bước tiến về phía trước, anh lại cảm thấy cô mất hồn thêm một lần. Nếu như anh nhìn không nhầm thì tâm trạng này của cô giống như đang hoảng sợ, đây không giống như một Thôi Yên bất chấp tất cả để đạt được mục đích.
“Sự hùng dũng của cháu lúc hăm dọa cậu bay biến đâu cả rồi?” Tăng Phi trêu.
Thôi Yên hỏi mà không quay mặt sang: “Tại sao cậu lại nói với mọi người là cậu chủ động?”
Tăng Phi nói: “Còn phải hỏi sao? Cậu không nói thế thì sau này cháu có ngẩng đầu lên được ở cái nhà này không?”
“Cháu sau này vẫn được ở nhà sao?”
Thôi Yên nói xong, Tăng Phi không đáp lời cô. Cô cảm thấy xe đi chậm dần, cuối cùng dừng hẳn.
“Đó không phải là điều cháu luôn muốn có sao?” Tăng Phi có chút không đành lòng, kéo mặt cô quay sang, không ngờ nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm nước mắt. “Đã thế này rồi thì còn sợ cái gì nữa? Nếu cháu đồng ý, cậu sẽ cưới cháu.”
Thôi Yên muốn thể hiện sự vui mừng, đây là câu nói mà trong mơ cô cũng mong ước được nghe, thế mà bây giờ từ miệng Tăng Phi nói ra, lại làm cho nỗi bất an trong lòng cô càng lớn hơn. Cô cắn chặt môi rồi hỏi: “Vì đứa bé sao?”
Tăng Phi không trả lời. Anh dừng lại ở làn đỗ xe khẩn cấp trên đường cao tốc, bên ngoài kia là cả một vạt rừng trồng cây hồng, các cành cây đều trơ trụi không còn lá, nhưng lúc lỉu những trái hồng chín vàng, cằn cỗi vô cùng xen lẫn với rực rõ vô cùng.
Từ khi mẹ đi theo chị gái đến thành phố lân cận sinh sống, Tăng Phi đã đi qua con đường cao tốc này không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ để ý ngắm nhìn phong cảnh trên đường. Anh chỉ quan tâm đến điểm bắt đầu và kết thúc, mở màn và kết cục, Thôi Yên cũng chẳng phải thế sao? Tuy đoạn ở giữa anh chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, không có nghĩa là đoạn đó trống rỗng. Cũng như rừng hồng trước mặt này, anh phải dừng lại, mới nhìn thấy.
Tăng Phi luôn đứng ở vị trí tiến thoái lưỡng nan sát mép vách đá, cuối cùng rơi xuống, xương thịt bị thương, anh mới phát hiện chỗ đó không thể chết người. khập khiễng đi tiếp về phía trước, thậm chí có khả năng gặp cả động tiên. Điều tồi tệ ghê sợ hơn cả đó anh đã trải qua, thì còn điều gì ghê ghớm hơn nữa? Từ lúc ra khỏi nhà chị gái, sau khi nhận được một trận đánh chửi, ngược lại anh thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tăng Phi không còn lạ lẫm gì cảm giác làm nghịch tử, có thể anh sinh ra đã là như vậy.
Tăng Phi đã ngộ ra điều này, rút một xấp khăn giấy dày ra để lau mặt cho Thôi Yên, anh không muốn nhìn cô khóc nữa.
“Anh đâu có nói dối. Những chuyện này, đàn ông không chủ động, đàn bà làm sao làm nổi?” Anh lau mạnh tay quá, nước mắt chẳng khô mà lại làm cho da Thôi Yên đỏ rát cả lên. Cô vẫn như một đứa trẻ, dù muốn trở thành mẹ của con anh. “Món quà” dù không được chọn lựa, khi mở ra vẫn thấy vui.
“Có em bé thì có, cũng tốt…”
Nửa sau của từ “tốt” mà anh nói ra bị Thôi Yên nuốt cả vào miệng, cô quên hết tất cả, nhảy bổ lại. Tăng Phi dừng lại trong khoảnh khắc, lần đầu tiên đáp lại Thôi Yên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, nhưng dù sao anh cũng lí trí hơn cô, vào thời điểm dâng trào cuối cùng cũng đã làm cô lắng xuống, và cũng làm mình bình tâm lại.
“Tại sao lần này không để em đạt được mục đích?” Thôi Yên che dấu sự thất vọng, chực trào nước mắt.
Tăng Phi ôm lấy cô, nói: “Thực tế chút đi, em bây giờ không phải chỉ có một mình.”
Thôi Yên vẫn không chịu, vặn vẹo trong lòng anh, nũng nịu nói: “Em không sợ.”
“Anh sợ!” Tăng Phi vỗ vỗ vào lưng cô. “Đừng quấy nữa, chuyện gì cũng đợi anh đưa em đi gặp bác sĩ hỏi xem thế nào rồi tính.”
Thôi Yên không nói gì, dần dần cũng không động đậy nữa, chỉ áp vào ngực anh thật lâu. Nhiệt độ trong xe rất ấm, vậy mà cô cứ run lên từng cơn.
Bệnh viện vào buổi trưa khá vắng vẻ, Thôi Yên cúi đầu ngồi ở góc hành lang dài, qua lớp quần áo, mà dường như vẫn cảm nhận được mặt ghế inox cứng queo và lạnh lẽo.
Đứng trước mặt Thôi Yên là Ngô Giang trong áo blouse trắng, cô có số điện thoại của anh là do Phong Lan cho. Có vẻ Phong Lan đã thông báo với anh trước, chí ít Ngô Giang cũng kiên nhẫn nghe cô nói hết, khi cô đưa ra lời yêu cầu hoang đường đó, nét mặt anh cũng không lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi không phải là bác sĩ phụ sản.” Người mới cách đây hai tháng Thôi Yên còn gọi là “chú Ngô” từ chối thẳng thừng bằng lời lẽ ôn hòa.
Thôi Yên cũng không bất ngờ. Lúc cho cô số điện thoại, Phong Lan cũng đã báo trước kết quả sẽ như thế này, nhưng cô không còn đường lui. Sau khi cô và Tăng Phi ra khỏi nhà, tối hôm đó nhận được điện thoại của Tăng Văn. Thôi Yên vừa chào một câu “dì ạ”, Tăng Văn đã vội vàng chặn lại, bảo cô không bao giờ được gọi như vậy nữa, chỉ nghe thôi đã điên người.
Ý tứ của Tăng Văn rất rõ ràng. Nhà họ Tăng đường đường chính chính, chưa bao giờ vạch áo cho người xem lưng, cũng không bao giờ dung thứ kiểu người tráo trở bạc tình bội nghĩa. Tăng Phi làm điều sai trái thì tự gánh chịu hậu quả, duy có một điều, bà cụ Tăng theo đạo Phật, phá thai là ác nghiệp lớn. Còn về Thôi Yên, bảy năm qua coi như gia đình họ đã làm một việc thiện, sau này không cần phải nhắc đến nữa. Trước khi bụng to hẳn thì làm thủ tục xin phép nghỉ học, cần làm giấy kết hôn thì đi làm, phải sinh con thì sinh con, không cần làm việc gì gây ồn ào quá, bạn bè thân thích không nhất thiết phải gặp thì không cần gặp, bớt mất mặt trước thiên hạ. Vấn đề hộ khẩu, họ sẽ nghĩ cách giải quyết.
Cả nhà trong lòng đều hiểu rõ, tuy lời dặn dò này từ miệng Tăng Văn nói ra, nhưng chính là ý kiến của bà cụ Tăng. Theo lời Khang Khang tiết lộ, cuối tuần cậu về nhà nghe mẹ và bà ngoại nói đến việc “đáng xấu hổ” này, Tăng Văn đã trách mẹ xuống tay quá nặng, không biết có làm Thôi Yên bị đau không, lỡ mà có chuyện gì… Bà cụ Tăng rành rọt từng lời nói cái mặt già này bị chúng nó làm cho xấu hổ tận cùng rồi, sau này cũng không ngẩng đầu lên làm người được nữa. Nhưng đến khi Tăng Văn khuyên bà đừng nên “không ngẩng được đầu lên” mà coi như “cúi đầu xuống ngắm cháu”, bà cũng không cự cãi gì nữa.
Khang Khang khuyên Thôi Yên nên rộng lòng, bà không thể thoải mái vui vẻ ngay lập tức với hai người được, nhưng cũng không làm việc gì “chia loan rẽ thúy” đâu.
Sự tình diễn biến thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Thôi Yên biết điều đó không phải là do vận may của cô, mà tất cả căn nguyên đều từ thứ trong bụng cô, đứa bé không còn tồn tại, đó mới là mấu chốt quyết định vấn đề. Không có đứa bé, người nhà họ Tăng chắc chắn sẽ không chấp nhận mối qun hệ đường đột này một cách dễ dàng như vậy. Còn Tăng Phi thì sao? Tất cả những quyết định và suy nghĩ của anh chẳng phải cũng vì Thôi Yên có thai nên không còn đường rút, đành đánh liều tiến tới?
Hôm qua, trên đường đi làm về Tăng Phi đã mua cho Thôi Yên một chiếc nhẫn. Tăng Phi nói mình không lãng mạn, nhưng Thôi Yên vẫn còn trẻ trung, nên hưởng thụ tất cả những thứ cô đáng được hưởng, cho nên trình tự thủ tục cần làm gì thì vẫn nên làm. Gần đây công ty nhiều việc, anh lại còn chạy chỗ này chỗ kia hộ cho Đinh Tiểu Dã và Phong Lan, đợi anh có thời gian rảnh sẽ đưa cô đi khám tiền sản, nhân tiện đi làm thủ tục đăng kí kết hôn luôn. Cho dù không có ai đến chúc mừng, anh cũng sẽ làm cho cô một nghi thức đơn giản.
Tăng Phi hiếm khi mua đồ trang sức cho phụ nữ, kích thước chiếc nhẫn không được vừa vặn, Thôi Yên đeo hơi lỏng, chỉ cần cử động mạnh là bị tuột ra. Anh định cầm đến tiệm trang sức để chỉnh lại, nhưng Thôi Yên kiên quyết không cho. Một khi đã đeo nhẫn vào tay, cô không muốn nó rời khỏi thân thể mình một khoảng khắc nào, như thể lấy đi sẽ không bao giờ nhận lại được nữa.
Tăng Phi cảm thấy cô ngốc nghếch trẻ con, thuyết phụ không được, đành kệ cô vậy.
Cả đêm, Thôi Yên đeo chiếc nhẫn chìm vào giấc ngủ, cô phải giữ nó thật chặt, mới có thể biết chắc chắn nó vẫn ở trong tay mình. Ngô Giang có phải là bác sĩ khoa sản hay không, điều đó không quan trọng, quan trọng là vị trí của anh ở bệnh viện nổi tiếng đó sẽ khiến anh tìm được cách, để Tăng Phi tạm thời tin rằng đứa bé vẫn còn trong cơ thể Thôi Yên, tuy đây không phải là kế lâu dài, nhưng vẫn có thể ứng cứu trong lúc cấp thiết.
Thôi Yên muốn lấy Tăng Phi đến mức điên dại. Anh sau này trách cô cũng được, ghét cô cũng xong, chuyện ngày mai để ngày mai tính, luôn phải có một giải pháp nào đấy, vì điều đó cô có thể làm tất cả mọi chuyện, giống như cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cho dù trông nó không hề hợp với cô.
Trong mắt Ngô Giang, Thôi Yên là một người rất khó hiểu. Dáng vẻ khẩn cầu của cô rất đáng thương, có gắt gỏng thì cô cũng chỉ im lặng rồi chảy nước mắt, nhưng ngày cả khi anh đã từ chối không biết bao nhiêu lần, lý do hết từ khéo léo sang đến thẳng thắn, cô đều không thay đổi ý định ban đầu, tuyệt vọng nhưng không lùi bước.
Giờ nghĩ đã hết, Ngô Giang quay trở lại vị trí làm việc. Buổi chiều anh ngồi khám bệnh, ba tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, khi bệnh nhân cuối cùng ra về, Thôi Yên vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.
“Cô không cần phải lãng phí thời gian như vậy. Là bạn bè của nhau, tôi không thể giúp cô đi lừa Tăng Phi; là bác sĩ, tôi cần phải có y đức tối thiểu nhất, đây là vấn đề nguyên tắc. Về đi, tôi có thể coi như cô chưa từng đến đây.”
Ngô Giang khuyên cô lần cuối rồi quay mặt bước đi.
Ánh sáng ở trong các phòng khám bệnh ở hai bên hàng lang tắt dần, mọi người đi ngang qua chỗ Thôi Yên ngồi, ra về. Có một ý tá đến hỏi cô là bệnh nhân hay người nhà, có cần giúp gì không. Thôi Yên lắc đầu, thu người ôm lấy hai vai mình.
Có thể ngày mai cô lại đến, trước khi Tăng Phi biết được sự thật, Thôi Yên sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nhỏ nhoi nào. Chỉ cần bước về phía trước một bước là chạm được vào cuộc sống cô vẫn mơ ước bấy lâu, còn nếu như quay về hình thái ban đầu, chẳng qua vẫn là kiếp phận đáng thương như xưa, có gì để mất đâu? Thế rồi, khi ánh đèn ở hành lang cũng tắt đi, Thôi Yên cảm thấy từng cơn ớn lạnh cuộc lên trong người, cô giống như một con chó hoang đói là ngồi dưới trời mưa lạnh.
Lại có tiếng bước chân đến gần, Thôi Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Giang tưởng đã về rồi lại quay trở lại. Anh ấy vẫn chưa đủ khinh bỉ cô hay sao? Thôi Yên muốn nói gì đó, chưa cất lên lời thì đã mắc lại ở bên miệng. Người đứng đằng sau Ngô Giang không phải là Tăng Phi thì còn ai vào đây?
Ngô Giang rõ ràng đã hứa với cô là giữ bí mật mà!
Thôi Yên tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại. Cô vẫn còn non lắm. Đối với Ngô Giang, bạn bè và người dưng bên nào trọng bên nào khinh, anh tự biết cách phân biệt rõ ràng.
Tăng Phi bước lại, nói giọng trách móc. “Anh đã bảo sẽ đưa em đi khám, tại sao lại phải phiền đến Ngô Giang?”
Thôi Yên lí nhí nói: “Em xin lỗi.”
Có sự tình có vẻ không giống như cô nghĩ.
Ngô Giang khẽ cười. “Khoa phụ sản bệnh viện tôi thực sự rất đông, cô ấy sợ phải xếp hàng lâu cũng là lẽ thường. Chuyện đi cửa sau vặt vãnh này, thỉnh thoảng có một lần cũng không sao cả.” Anh lại quay sang Tăng Phi, nói: “Cô ấy còn trẻ, tâm trạng khó tránh khỏi nóng lạnh bất thường, cậu phải chăm sóc cô ấy nhiều vào.”
Thôi Yên đi theo sau Tăng Phi, nghe anh và Ngô Giang tạm biệt nhau rồi đi cùng anh ra khỏi bệnh viện, cảm giác mơ hồ vẫn còn lơ lửng trong đầu cô.
“Đúng giờ cao điểm lúc tan tầm, đoạn đường này tắc quá nên anh phải đỗ xe hơi xa.” Tăng Phi quay lại nắm lấy tay cô, cau mày nói. “Thảo nào Ngô Giang nói em bị hạ đường huyết, tay làm sao lại lạnh thế này?”
“Ngô Giang còn nói gì với anh nữa?” Thôi Yên cẩn thận hỏi.
“Nói gì? Nói em khóc khóc mếu mếu nhờ anh ấy cho chen ngang. Chuyện này em cũng giỏi quá nhỉ?” Tăng Phi cúi đầu nhìn cô, trong mắt thấp thoáng nét cười. “Cũng may kết quả xét nghiệm đều tốt cả, Ngô Giang nói hết với anh rồi. Lần sau anh đưa em đi… Em khóc gì thế? Càng ngày càng khó hiểu.”
Anh vội đến đón cô nên đỗ xe tại một khu dân cư gần bệnh viện. Rời khỏi con đường chính, hai người rẽ vào một con ngõ nhỏ hai bên trồng rất nhiều hoa giấy, phía trước có người bán mì trộn rao ầm ĩ, đi một đoạn nữa thì có bậc tam cấp.
“Cẩn thận nhìn đường.” Tăng Phi nhắc nhở.
Thôi Yên nhõng nhẽo như trẻ con: “Anh cõng em được không?”
Tăng Phi sững lại, rồi nhìn bên đường không có quá nhiều người qua lại, cũng đồng ý, cười nói: “Rõ là đồ lười mà, không được để dây nước mắt nước mũi ra người anh đâu nhé.”
Anh khom người, cho Thôi Yên trèo lên lưng mình, chầm chậm bước đi, những hình ảnh từng diễn ra trong quá khứ giờ như một đoạn phim cũ chạy trước mặt.
Đưa Tĩnh Lâm đi ngày hôm đó, từ nhà tang lễ trở về, Tăng Phi cũng cõng Thôi Yên như vậy. Cô vừa ngừng khóc, vừa gục trên vai anh, hỏi: “Mẹ cháu mất thật rồi… Người chết đi rồi thì sẽ không còn đau nữa phải không?”
Tăng Phi hứa: “Anh sẽ chăm sóc em.”
Thôi Yên áp mặt vào cổ Tăng Phi, mái tóc mượt mà tung bay trong gió, chạm vào da thịt anh. Giọng cô vẫn còn nét trẻ con, bướng bỉnh đòi phải hứa chắc chắn.
“Thật nhé, chăm sóc em cả đời nhé?”
Tăng Phi nói: “Tất nhiên rồi.”
Lúc nhận được điện thoại của Ngô Giang, Tăng Phi không phải là không cảm thấy tức giận, anh đảo lộn cuộc sống của mình, đổi lại là một lời nói dối vụng về. Thế rồi sự tức giận chỉ trong thoáng chốc lại bị khuất phục bởi lòng thương vô hạn, Thôi Yên sống trong giấc mơ của cô và anh là đôi cách dệt nên giấc mơ đó.
“Định là việc xấu dù bất thành cũng là có tội, nhưng xét về tình thì có thể lượng thứ.” Đó là lời khuyên của Ngô Giang dành cho anh.
Tăng Phi nhớ lúc đó Đinh Tiểu Dã mới ra tự thú, có một lần anh với Phong Lan nói chuyện với nhau.
Tăng Phi hỏi Phong Lan, tại sao lại sa đà sâu như vậy, lẽ nào chưa bao giờ nhận ra Đinh Tiểu Dã có gì đó không đúng?
Phong Lan nói: “Rất nhiều khi, chúng ta chọn cách không vạch trần một người, là bởi vì ta chưa muốn mất người đó.”
Eo lưng Thôi Yên rất thon thả, thân hình nhẹ bỗng, nhưng rốt cuộc vẫn khác với đứa trẻ mới lớn bảy năm về trước. Tăng Phi cười, nói: “Nếu không phải em nặng hơn, thì chắc vì anh già rồi.”
Thôi Yên vừa định nói một câu thì thay vào đó là tiếng lá cuống quýt. Cô chỉ lơ đãng không cẩn thận một chút, chiếc nhẫn trên tay đã tuột ra, rơi xuống đất lăn theo sườn dốc rồi nhảy vào trong luống hoa ở ven đường.
Sự cố này làm Thôi Yên sợ hãi, cô cuống cuồng đòi chạy xuống tìm. Tăng Phi vẫn giữ cô thật chắc sau lưng, không dừng bước chân.
“Rơi thì cho nó rơi luôn, dù sao cũng không vừa. Chuyện này lẽ ra anh không nên tự động làm, lát nữa anh đưa em đi chọn một chiếc.”
Anh bước đi vài bước nữa, nghe thấy tiếng động như lau nước mắt của Thôi Yên, bèn trêu: “Lại khóc sao? Lấy chồng già, ưu điểm lớn nhất là không cần thiết phải tiếc tiền như thế.”
Thôi Yên vùi khuôn mặt ướt đẫm vào lưng anh. “Ai bảo em khóc? Em đang cười mà… Tăng Phi, đêm qua em nằm mơ, trong giấc mơ em mơ thấy em nằm mơ…”
Tăng Phi cảm thấy thú vị, ngay cả nằm mơ cô cũng quanh co vòng vèo như vậy.
“Trong giấc mơ, em mơ thấy thật ra em không có em bé, em nói dối anh.” Cánh tay quàng lấy anh bất giác siết chặt lại.
Trên bãi cỏ cạnh bãi đỗ xe trong khu nhà, có mấy đứa trẻ đang thổi bong bóng xà phòng. Mấy quả bong bóng bay theo gió đến bên họ, chạm phải cánh tay Thôi Yên thì trở nên vô hình. Bong bóng xà phòng cũng giống như lời nói dối, trông thì đẹp đẽ nhưng vỡ tan trong chốc lát. Thế nhưng có một số người lại cam tâm tình nguyện ẩn mình trong đó, trong tấm bình phong đầy màu sắc họ tự tạo ra, họ cam tâm tình nguyện, mong ước vẹn toàn… Cuối cùng cảm thấy an bình với chúng.
Tăng Phi dừng bước giây lát, điều chỉnh tư thế, xốc Thôi Yên lên, nói: “Thế cũng không sao cả, sau này sẽ có.”
Miễn là học cùng nhau kéo dài thêm giấc mộng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook