Tháng Ngày Ước Hẹn
-
Chương 30: Đừng làm em phải hối hận
“Chào buổi sáng, Đinh Tiểu Dã.” Giây đầu tiên sau khi mở mắt, Phong Lan khẽ thầm thì.
Không có ai đáp lời cô. Cô biết Đinh Tiểu Dã không còn trong căn phòng này nữa, hơi người bên gối đã nguội từ lâu.
Khi trời vừa sáng, Đinh Tiểu Dã nhẹ nhàng thức dậy rồi đi. Anh muốn chỉ mình mình làm việc này, thế nên Phong Lan vẫn chìm trong giấc ngủ sâu.
Cho đến tận trưa, nhận được điện thoại của Tăng Phi, Phong Lan mới biết tin chính xác rằng Đinh Tiểu Dã đã đi tự thú. Một điều nằm ngoài dự liệu là, trước khi tự thú Đinh Tiểu Dã đã chủ động liên lạc với Tăng Phi, đề nghị được gặp mặt.
“Em đi cùng có được không?” Phong Lan hỏi.
Tăng Phi có chút khó xử, theo quy định, nghi phạm trước khi xét xử không được phép gặp gỡ ai, anh đi gặp Đinh Tiểu Dã đã là vi phạm nguyên tắc rồi. Phong Lan cũng không nài ép, chỉ nói: “Không sao, em đứng ở cổng đợi anh.”
Khi hai người gặp mặt, trông Phong Lan bình tĩnh hơn so với Tăng Phi nghĩ nhiều. Cô cuối cùng mới nhờ một câu: “Vì tình bạn lâu nay của chúng ta, anh giúp cậu ấy với, coi như là giúp em.”
Tăng Phi không nói năng gì. Nếu không phải là vì Phong Lam, anh không chắc đã đi gặp Đinh Tiểu Dã.
Lãnh đạo của phân cục phụ trách vụ án này là anh Tiền, là bạn và cũng là đồng nghiệp cũ của Tăng Phi, người cảnh sát cấp dưới của anh đang làm nhiệm vụ đã cho Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã có cơ hội nói chuyện riêng tư.
Đinh Tiểu Dã ở trong phòng thẩm vấn, tay đeo còng số tám, những vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi hẳn. Còn Tăng Phi khi ngồi xuống, cơ xương sườn cũng khẽ nhói đau.
“Tôi không đâm chết người đó.” Đinh Tiểu Dã bỏ qua chào hỏi, không nói thêm bất cứ câu thừa thãi nào.
Đây không phải lần đầu tiên Tăng Phi nghe những câu kiểu như vậy, trước khi vào đây, anh đã đọc lời khai của Đinh Tiểu Dã.
“Ở đây thứ dư thừa nhất là lời nói dối.” Tăng Phi không dễ bị xoay chuyển. “Chẳng có người nào vào đây đeo còng số tám mà không nghĩ đủ mọi cách để chối tội. Hiện trường lưu lại vết máu trùng khớp với máu của cậu, chiếc xe Land Rover gây tai nạn đó đăng ký dưới tên cậu, trên vô lăng cũng tìm thấy dấu vân tay của cậu. Nếu cậu muốn thuyết phục được tôi, thuyết phục được các cảnh sát ngoài kia, thì phải chuẩn bị kịch bản cho kĩ càng đã rồi hãy trình bày.”
Hai bàn tay mất tự do của Đinh Tiểu Dã đan vào nhau. Lúc xảy ra chuyện, anh mới vừa tròn hai mươi tuổi, “công việc làm ăn” của bố anh dường như rất xa vời với anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình lại có thể xảy ra biến cố như vậy, nên thấy vô cùng lạ lẫm. Tin tức về cái chết của người cảnh sát đó càng khiến anh rơi vào tuyệt vọng, anh hối hận, ăn năn nhưng từ trong tiềm thức vẫn tránh né xa tất cả các chi tiết.
Trên thực tế Đinh Tiểu Dã không hề sợ hãi chuyện phải ngồi tù. Dẫu sao anh chỉ có một mình trên thế giới này, không có gì ràng buộc. Anh cũng từng là một người có cuộc sống no đủ cơm ngon áo đẹp, đối với anh, những ngày mới đặt chân đến Sát Nhĩ Đức Ni không khác gì bị tra tấn. Cả ngày làm bạn với bầy trâu bầy cừu, lao động vất vả đổ mồ hôi dưới trời nắng gắt, đêm đến thì rượu sữa ngựa cũng không sưởi ấm nổi cơ thể. Làn da của anh dần trở nên đen sậm giống người bản địa, hai bàn tay nổi đầy nốt phồng rộp rồi mọc thành chai. Anh trở thành người không có quá khứ, cũng không có tương lai, không có thân phận, cũng không có tên tuổi. Anh không nghĩ đến chuyện tự thú nữa, cũng từ chối giải thích, bởi trong tim anh, sự thực thế nào hoàn toàn không quan trọng. Chạy trốn và tồn tại chỉ có nghĩa là mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn cứ thế ngày qua ngày, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ cha mẹ từ đây được thỏa mãn nguyện ước bên nhau khiến anh có được sự yên bình tạm thời.
Nhưng bây giờ không giống thế nữa rồi. Ngoài kia đang có người đợi anh và có một cuộc sống mà anh khao khát, anh cần phải cố gắng hết mình để chiến đấu cho tương lai dường như rất mờ ảo mong manh, ước muốn làm lại cuộc đời của anh chưa bao giờ mãnh liệt và rõ rệt như vậy.
Tăng Phi tuy không còn mặc bộ đồng phục cảnh sát nữa, nhưng anh là người nắm rõ nhất vụ án năm đó, và vẫn còn nhiều quan hệ trong đội cảnh sát. Nếu như anh không thể mang đến cơ hội thay đổi, thì điều đó có nghĩa là không còn hy vọng gì nữa, đây cũng là nguyên nhân tại sao Đinh Tiểu Dã nhất định yêu cầu được gặp anh.
“Cậu có biết tên cậu ấy không? Cậu ấy tên là Phùng Minh.” Tăng Phi như thể vô tình nhắc lại. “Đấy là lần đầu tiên cậu ấy tham gia nhiệm vụ quan trọng của đội, kết quả là không bao giờ trở về nữa. Cậu ấy là con một, vẫn chưa có bạn gái, hai người già trong nhà tóc bạc khóc tóc xanh, cho đến nay vẫn chưa nỡ hóa táng hài cốt, đợi mất bảy năm, chờ đến hôm nay.Cậu nợ họ một lời giải thích.”
Cái tên xa lạ đó rõ ràng làm cho Đinh Tiểu Dã đau đớn, bàn tay của anh trở nên nhợt nhạt, xương gân như thể lộ hết ra dưới lớp da mỏng.
“Tôi có lỗi với anh ấy… và người nhà của anh ấy. Nếu như tôi không quay xe về tìm bố tôi, có thể anh ấy đã không chết. Hoặc là tôi kiên quyết đưa bố tôi đi cũng tốt, như thế họ chưa chắc đã đâm phải nhau.”
“Cậu yên tâm, tội danh bao che cho nghi phạm lẩn trốn cậu cũng không thể chối bỏ được. Bố cậu làm bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ, hủy hoại cuộc sống của bao nhiêu người rồi? Ông ta từ lâu đã phải trả giá cho những điều đó. Cậu đến cả khái niệm đúng sai cơ bản cũng không có.
“Tôi biết làm sao được, ông ấy là bố tôi!”
“Đương nhiên là thế rồi. Vào trận thì cha con luôn đoàn kết, cứ coi như người lái xa lúc đó không phải là cậu thì cậu cũng không thể chứng minh được mình không tham gia vào việc đó. Tôi làm cảnh sát từng đấy năm, đã gặp quá nhiều việc như thế này, có những người tính tình hung ác ngay từ bản chất, dòng máu độc ác có sẵn trong huyết quản của họ.”
Tăng Phi không che giấu lòng căm ghét của mình đối với Đinh Tiểu Dã vì anh là con trai của Thôi Khắc Kiểm.
Đinh Tiểu Dã nhếch miệng cười. “Nói như vậy, bố anh là cảnh sát, anh cũng là cảnh sát, anh không từ thủ đoạn nào để lập công hòng thăng quan tiến chức cũng là do di truyền?”
Tăng Phi lạnh lùng nhìn Đinh Tiểu Dã hồi lâu, sau đó đứng dậy. Anh không định phản kích nhưng cũng cũng không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa.
Đinh Tiểu Dã cúi đầu, hai bàn tay càng siết chặt, dường như đang đấu tranh tâm lý rất quyết liệt.
“Nếu như tôi là loại người mà anh nghĩ, liệu bây giờ anh có thể ung dung ngồi ở đây sao?” Đinh Tiểu Dã bỗng nhiên cất tiếng.
Đây là sự thực mà Tăng Phi cũng không thể phủ nhận. Anh đã rời xa vai trò là một cảnh sát quá lâu rồi, những kỹ năng nhạy bén tinh ranh từng có đã dần biến mất khi ở trong môi trường yên ổn, cho dù không nhận ra được thân phận thực sự của Đinh Tiểu Dã vào lần gặp đầu tiên, nhưng điều này vẫn luôn khiến anh canh cánh âu lo. Nếu như Đinh Tiểu Dã có ý đồ xấu, muốn ra tay với anh hoặc những người xung quanh anh thì đã có rất nhiều cơ hội.
“Tăng Phi, bố tôi có tội thì phải đền tội, ông ấy đã chết rồi. Tôi từng rất hận anh, nhưng cũng hiểu rõ rằng lập trường của anh không sai. Anh trách tôi không biết phân biệt đúng sai, nhưng tôi có tiêu chuẩn thiện ác của riêng tôi. Là tội của tôi, tôi sẵn sàng nhận, nhưng tôi nói lại một lần nữa, khi sự việc xảy ra tôi không có mặt trên xe, đến lúc tôi chạy đến thì đã muộn rồi. Tôi cầu xin anh… anh biết vì điều gì mà.
Nói xong những lời này, Đinh Tiểu Dã dường như trở nên nhẹ nhõm, mắt nhìn xuống, giống như một pho tượng đá. Anh đã làm những gì anh có thể, cố hết sức, tuân mệnh trời.
Trước khi ra về, Tăng Phi có hỏi một câu: “Có điều gì cần nhắn nhủ không… cô ấy đợi ở ngoài.”
Chiếc còng trên tay Đinh Tiểu Dã khẽ vang lên tiếng động, nhưng anh chỉ lắc đầu.
Những gì cần nói đêm qua đã nói hết rồi, anh cũng không định gặp Phong Lan, khi sự thật chưa được công nhận thì chỉ khiến hai người như bị nhúng vào chảo dầu chiên mà thôi.
Phong Lan vừa nhìn thấy Tăng Phi, không kìm được đứng phắt dậy. “Cậu ấy sao rồi? Trong đó không khó khăn quá chứ? Rốt cuộc sẽ xử ra sao? Có nhắc gì đến em không?”
Tăng Phi đặt tay lên vai để cô ngồi xuống, nói: “Phong Lan, bình tĩnh đã.”
Phong Lan vẫn khăng khăng nói: “Kể hết cho em nghe những gì cậu ấy nói.”
Hai người ngồi trong quán cà phê gần phân cục cảnh sát, Tăng Phi gọi phục vụ đến rót nước cho Phong Lan, rồi đơn giản mà rõ ràng tường thuật lại hết cuộc đối thoại vừa xong cho cô nghe.
Đinh Tiểu Dã không muốn gặp cô, Phong Lan không hề cảm thấy bất ngời. Cô thẩn thờ một hồi lâu rồi lại hỏi Tăng Phi: “Em có thể làm được gì?”
Tăng Phi cố giấu tiếng thở dài.”Đó chỉ là lời lẽ một chiều từ phía cậu ta!”
“Anh cũng không phải là không tin hoàn toàn!” Phong Lan tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt sáng lên như có vô số đốm lửa. “Vẫn còn hy vọng đúng không?”
Tăng Phi nói: “Cho dù anh có đồng ý giúp cậu ta thì những việc sau đó khó khăn hơn em tưởng rất nhiều… Nếu người đâm chết Phùng Minh thực sự không phải là cậu ta thì tòa án cần phải thu thập chứng cứ. Hơn nữa, chỉ riêng chuyện cậu ta bao che cho Thôi Khắc Kiểm, cản trở người thi hành công vụ, những tội danh này cũng đủ để cậu ta lĩnh đủ rồi.”d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
Phong Lan nhắc lại câu hỏi: “Em có thể làm được gì?”
Tăng Phi trầm tư hồi lâu, bóp bóp thái dương.Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều việc, sự mệt mỏi khiến anh thở không ra hơi, anh mới ba mươi tư tuổi mà có cảm giác mình già cỗi như thể ông già sáu mươi tư.
“Phong Lan, em cần phải suy nghĩ kĩ.” Anh khuyên can lần cuối. “Anh biết em yêu cậu ấy, nhưng chuyện này không chỉ dựa vào “tình cảm” mà có thể giải quyết được. Không cần thiết phải mang cả cuộc đời em ra để đánh cược, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Phong Lan đáp lại bằng một câu hoàn toàn không liên quan: “Anh quên rồi, trong vườn địa đàng người đầu tiên cắn quả táo chính là phụ nữ.” Nói xong, cô bật cười. “Thử nói cho em biết, Tăng Phi, ngoài “tình cảm” ra thì em còn có thể dùng những thứ gì nữa?”
Cho đến khi chào tạm biệt Tăng Phi, Phong Lan vẫn luôn tỏ ra trấn tĩnh. Cô hiểu việc đó quan trọng thế nào trong thời điểm này. Khi kỳ thi vào đại học kết thúc, buổi tối hôm đó cô sốt cao, bác sĩ nói có lẽ cô đã bị cảm một tuần rồi, đã biến chứng sang viêm phổi, bình thường thì người sẽ rất mệt mỏi khó chịu, nhưng cả quá trình thi cử cô lại không hề cảm thấy gì. Ngày đêm khổ công đèn sách chẳng phải là vì mấy ngày này hay sao? Phong Lan không phải người có thể cho phép bản thân bước đến bậc cửa rồi mà còn trượt chân. Cô là người đỗ đại học có điểm số cao thứ chín của toàn thành phố năm đó.
Chỉ cần sức mạnh vẫn còn đọng trong tim, người ta sẽ không quỵ ngã.
Đương nhiên, bảo cô điềm nhiên vô sự cũng chẳng ai tin. Trong lòng Phong Lan vô cùng lo sợ, đêm hôm đó, không biết cô đã đi vòng quanh phòng khách biết bao nhiêu lượt, cứ đi tới đi lui như thế, hoài nghi, nao núng, cả những ý nghĩ phải tính toán và bảo vệ bản thân cũng hiện đi hiện lại trong đầu.
“Phong Lan, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Câu nói này bây giờ không chỉ là lời khuyên của Tăng Phi nữa, mà trở thành âm thanh của chính cô. Mỗi bước đi, thêm một suy nghĩ khởi sinh rồi lại âm thầm bị đạp nát.
Cô yêu anh.
Yêu nhiều không?
Tình yêu có giá hơn những gì?
Phong Lan bày hết ra trước mặt những khả năng tệ nhất, từng cái một, sau đó lại sắp xếp các dữ kiện một lần nữa. Cuối cùng cô cũng ngồi xuống, đếm những chiếc thẻ ngân hàng trong tay, giấy tờ sở hữu nhà, giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phiếu, giấy phép kinh doanh và tất cả những tài sản thuộc sở hữu cá nhân của cô, lúc này trời đã mờ sáng, cô không hề nhận ra mình đã hoang mang đi lại trong năm, sáu tiếng đồng hồ. Thảm trải sàn trong phòng khách vẫn còn nguyên những vệt lông xù lên hỗn loạn, cẳng chân không biết va vào các cạnh bàn ghế từ lúc nào mà đầy vết đỏ bầm.
Phong Lan đi rửa mặt, khi nhìn vào gương, cô cố chút băn khoăn, sợ người trong đó qua một đêm bạc trắng đầu. May mà điều đó không xảy ra. Khuôn mặt cô sau khi tẩy trang lộ ra vẻ mệt mỏi, dù không thể bì nổi với gương mặt căng tràn sức sống lúc tuổi còn đôi mươi, nhưng da dẻ vẫn coi là còn mịn màng, các đường nét trên gương mặt cân đối, mái tóc dày, suôn mượt. Phong Lan sờ lên mặt mình, cô vẫn chưa già mà! Nếu như cô đợi được Đinh Tiểu Dã, đến lúc đó gương mặt cô trông sẽ ra sao?
Khang Khang là một trong những người biết sớm nhất việc Phong Lan định chuyển nhà hàng, cũng là người duy nhất trong nhà hàng biết mọi thông tin về tình hình và tình cảm hiện nay giữa Phong Lan và Đinh Tiểu Dã. Cậu bây giờ thường tự xưng là “Saint Cupid Khang”, thế nhưng khi biết quyết định của Phong Lan, cậu vẫn ngây đơ.
“Nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành, gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, Đỗ Thập Nương nổi giận quăng rương châu báu xuống sông…” Cậu lôi hết tất cả những câu chuyện điển tích liên quan đến lòng dũng cảm mà cậu nhớ ra, vẫn cảm thấy không đủ để diễn tả độ sốc trong lòng mình. “Nếu như sống ở thời cổ đại, chị sẽ là liệt nữ, trong thời kỳ cách mạng, chị chắc chắn là anh hùng.”
“Chẳng phải tôi chính là nữ đặc vụ trong hang động còn gì?” Phong Lan biết sau lưng cô, Đinh Tiểu Dã và Khang Khang đã bàn tán về cô thế nào. Khang Khang nói linh tinh nhảm nhí, có thể là có nhiều câu không lọt tai, nhưng ít nhất thì cậu tin cô không hề bị điên.
Phong Lan đứng ra tìm cho Đinh Tiểu Dã một luật sư giỏi nhất. Luật sư Hàn, do Tăng Phi kiến nghị, chuyên làm những vụ án hình sự, có quen biết sâu rộng với Viện Kiểm sát, điều này rất quan trọng đối với hướng đi cuối cùng của vụ án.
Nhờ quan hệ của luật sư mà Phong Lan với danh nghĩa là trợ lý được gặp Đinh Tiểu Dã. Đã được nửa tháng kể từ khi hai người gặp nhau lần cuối. Tóc Đinh Tiểu Dã đã ngắn giờ còn ngắn hơn, đôi má hóp gầy hơn một chút, nhưng thần thái vẫn ổn, sẹo của vết thương cũ đã mờ đi, gương mặt lại càng nét hơn.
“Tay nghề cắt tóc của họ không bằng tôi.” Phong Lan nhận xét, rồi lại nói. “’Trong trại giam nhiều biến thái lắm đấy, lúc nhặt xà phòng phải cẩn thận nhé.”
Đinh Tiểu Dã chỉ cười, Phong Lan cũng cảm thấy vui.
Thăm người ốm không kể lể bệnh tình, lúc tạm biệt không sầu thảm khóc thương, đó là quan điểm của Phong Lan. Cô không bi quan, Đinh Tiểu Dã mới có thể nhìn thấy hy vọng.
Đối với Đinh Tiểu Dã, những ngày tháng sau khi ra tự thú, anh thậm chí ngủ ngon hơn khi trước, miễn là trong giấc mơ không có Phong Lan quấy nhiễu. Anh vốn không muốn gặp cô, nhưng khi hai người gặp mặt rồi cười, lại cảm thấy cái gì cũng có cái giá của nó, đau khổ cũng có khoái cảm mãnh liệt của đau khổ.
“Vụ án vẫn còn hy vọng gõ gạc. Luật sư Hàn, phải vậy không?” Phong Lan động viên Đinh Tiểu Dã, cũng là cách xác nhận lại với luật sư đang ngồi bên.
Sau khi tiến hành tường thuật giải thích những điều cần thiết cho Đinh Tiểu Dã và cố làm cho sự có mặt của mình trở nên mờ nhạt nhất,Luật sư nghe cô hỏi vậy bèn gật đầu nói: “Khi chưa có phán quyết thì vẫn có hy vọng, còn khi phán quyết đã ra thì còn cơ hội kháng cáo. Bây giờ việc cần phải làm đầu tiên là tìm thấy chứng cứ chứng thực người lái xe không phải là anh, sau đó mới tìm mọi cách làm sao cho án phạt càng ngắn càng tốt, chúng tôi đều đang nghĩ cách.”
Đinh Tiểu Dã nghe ra hàm ý của từ “chúng tôi” mà luật sư nói. Anh hỏi Phong Lan: “Em lại làm chuyện gì vậy?”
Phong Lan biết không thể giấu nổi, mà cô cũng không định giấu anh. Một người đi ngược chiều gió đã quá đỗi khó nhọc, cớ gì phải cắn răng chịu đựng? Cô cần có một người cũng đối diện với khó khăn.
“Tôi định chuyển nhượng nhà hàng, đã có mấy người liên lạc rồi, họ trả giá khá cao.” Phong Lan giải thích. “Tại trước đây tôi tiêu hoang, kiếm được nhiều, tiêu cũng lắm. Chẳng phải gánh vác chuyện gì trong nhà, không có quan niệm phải tiết kiệm tiền, nên tiền mặt có sẵn trong tay thực sự không nhiều. Tôi với luật sư Hàn và cả anh Tăng Phi đã thương lượng rồi, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp cho gia đình người bị hại. Hai người già quả thật không dễ dàng gì. Trong trường hợp người nhà đồng ý làm giấy giảm án thì sẽ có ích trong việc giảm thiểu thời gian chịu án. Không thể bán nhà… vì về ở nhà bố mẹ cũng không tiện, mà tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để ngủ ngoài phố, nên chuyển nhượng nhà hàng là hợp lý hơn cả, tôi lại nhân thể được nghỉ ngơi một chút. À mà cậu chưa biết tôi có chứng chỉ kế toán viên chuyên nghiệp CPA đâu nhỉ? Chắc không nghĩ tôi có năng lực như vậy đâu. Tôi là kiểu người không thể chết đói được, cậu yên tâm!”
Đinh Tiểu Dã lấy ngón tay cái để dịch chuyển chiếc còng phía bên cổ tay kia, nửa tháng nay, anh đã thích nghi với một vật đính thêm vào cơ thể, tuy nhiên tương lai còn cần phải thích nghi thêm rất nhiều thứ nữa.
“Hối hận không? Phong Lan.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề tránh né, không hề giấu giếm, thậm chí không định tìm từ để biểu lộ lòng cảm kích, chỉ bình thản, dửng dưng như vậy.
“Hối hận” là từ mà Phong Lan đã nghe quá nhiều người nhắc nhở cô, cô coi như mình đã mất phản ứng, nhưng khi lời người đời hay nói xuất phát từ miệng anh thì cô lại thấy giật mình, khóe mắt cay xè không kiềm chế nổi.
“Tạm thời vẫn chưa, sau này thì khó nói. Dù sao đến lúc đó cũng muộn rồi, không cần biết.” Cô nghiêng mặt giả vờ hất tóc mái che đôi mắt mình đi, lúc quay lại nhìn anh, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cười nói tiếp. “Cậu biết người ta nói tôi thế nào không? Con điên, đồ ngốc, điên tình, con khùng. Tôi quen nghe cậu mỉa mai rồi, da mặt cũng thành dày rồi. Thật ra tôi không điên cũng không ngốc, càng không phải điên tình. Tôi chuẩn bị cho bản thân mình. Cậu được ra sớm thì người được lợi là tôi. “Thích ăn cá muối thì phải chịu khát”, câu nói này là cậu dành cho tôi. Áo khoác mùa đông kiểu dáng mới, giày dép phiên bản sản xuất hạn chế… trên đời này có cái gì mà không phải bỏ tiền mua? Tôi mua hạnh phúc tương lai của tôi, chẳng lẽ không đáng cái giá đó?”
Cô mạnh mẽ cương quyết hơn cả tưởng tượng, nói xong, khóe môi run run không kìm nổi, hai người cách xa nhau quá, đến nắm lấy tay anh, chạm lên mặt anh cũng trở thành ước muốn xa xỉ. Phong Lan nghẹn ngào nói: “Đừng làm em phải hối hận, Tiểu Dã.”
“Tôi chỉ nói đại với em vậy thôi, em không hiểu ra à?” Đinh Tiểu Dã ngẩng lên nói, mấy vết thương ở đúng chỗ cổ tay bị anh giằng mạnh đến rách cả da, vài giọt máu rỉ ra.
“Bù đắp được đương nhiên là tốt rồi, dù họ có tha thứ hay không.” Đinh Tiểu Dã nhớ đến khoản tiền bảy năm trước chuyển cho nhà họ Phùng nhưng bị trả lại, liền nói với Phong Lan. “Không cần phải bán nhà hàng đâu, tôi vẫn còn ít tiền, tuy là không đủ… Tôi có một căn nhà, hơi cũ rồi nhưng vị trí khá tốt, chắc em phải xử lý giúp tôi.”
Anh mãi vẫn không muốn bán căn nhà đó là vì ở đó chứa đựng quá nhiều kỷ niệm xưa cũ. Nhưng bây giờ anh chỉ cần coi như Thôi Đình đã chết, Đinh Tiểu Dã còn sống nên phải thu xếp cho anh và người anh yêu.
“Giữ lấy nhà hàng của em, hãy đợi tôi, chỉ cần có ngày tôi ra khỏi đây. Nợ em không chắc chắn sẽ trả hết được, sinh mạng tôi là của em.Lỡ như… lỡ như em không thể đợi tiếp được nữa, tôi cũng vẫn rất cám ơn em…
“Đừng nói cám ơn, hãy nói yêu em.” Giọng Phong Lan lạc đi. “Hãy nhớ hình dáng ngày hôm nay của em, vì có thể vài năm nữa em sẽ già đi.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Bây giờ em cũng trẻ trung nỗi gì.”
Phong Lan vừa cười vừa khóc. “Đồ khốn, lúc này mà anh cũng không nỡ nói một câu dỗ dành em sao? Cứ rung đùi đi, cẩn thận em sẽ gặp người còn trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, biết nói những lời ngọt ngào đường mật, lúc đó em sẽ rút lại lời, anh ra khỏi đây, em đã làm mẹ trẻ con rồi!”
Lúm đồng tiền trên má Đinh Tiểu Dã hằn sâu, anh làm bộ như sói nhe nanh. “Sợ gì? Dù em có đẻ một đàn con đi chăng nữa, cũng sẽ quay về với tôi thôi.”
Phong Lan bưng mặt khóc. Trước khi đến đây, cô đã thề chỉ luôn mỉm cười.
Điều gì khiến Phong Lan lo sợ nhất? Đó chính là sợ Đinh Tiểu Dã khuyên bảo cô. Cô không quan tâm người khác nói gì, cũng có thể bỏ hết mọi thứ để đi theo anh, nhưng không thể chấp nhận đến trạm cuối cùng anh lại thất hẹn. Điều đó giống như kẻ khốn cùng, bỏ hết tất cả tiền ra để mua một đóa hoa tươi, muốn nhận được không phải là sự thương cảm và xót xa của đối phương, mà họ mong đối phương dang tay đón lấy, tán thưởng. “Đẹp tuyệt vời!”
Miệng lưỡi vô duyên nhất thế giới của Đinh Tiểu Dã đã nói ra câu hay nhất mà Phong Lan từng nghe.
Trước đây Phong Lan hay tự hỏi mình, Đinh Tiểu Dã rốt cuộc có những điểm gì tốt, đáng để cô điên cuồng bỏ hết mọi thứ vì anh, làm tất thảy các điều ngốc ngếch? Như mẹ cô nói thì anh chẳng qua được cái trẻ trung, đẹp trai nhưng những người con trai cô từng yêu có ai xấu đâu. Tại sao cô không thể vì những người đó làm đến mức độ này? Nhưng bây giờ cô đã hiểu ra, khi cô dành cho họ những điều xa xỉ, Chu Đào Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi và áp lực, còn Đinh Tiểu Dã lại thản nhiên tỉnh rụi, không tỏ ra chút khách sáo. Anh “vô liêm sỉ” bởi vì anh không quan tâm đến cái nhãn giá ghi ba nghìn đồng trên áo sơ mi, hay cả một cửa tiệm, mà chỉ coi đó là tình yêu đơn giản bình thường nhất của một người con gái. Anh hiểu được, anh chấp nhận, anh khiến cô biết điều đó là xứng đáng. Anh là con yêu quái biết chiếu đúng vào kẽ hở trái tim của Phong Lan.
“Đinh Tiểu Dã, gặp được em là phúc bảy mươi đời của anh. Kiếp trước anh là yêu quái, chắc đã tu luyện một tỉ năm. Anh không chịu nói yêu em thì cố mà dùng hành động để thể hiện cũng được, em cũng chẳng khách sáo với anh đâu. Kiếp này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện gì khác, phải luôn ghi nhớ đến em, bảo vệ em. Cho dù em già đi, xấu hơn, đi giày cao gót, trước khi ra khỏi nhà trang điểm nửa tiếng đồng hồ, nghiện mua quần sao, sơn móng tay móng chân, xịt nước hoa, lúc hôn thì tặng anh một mồm sơn, anh cũng vẫn phải nhường nhịn.”
“Đàn bà đúng là phiền phức, hình như chỉ suy nghĩ được có vậy.” Đinh Tiểu Dã cười đau khổ, nhưng đến cả luật sư Hàn đang ngồi im lặng cũng nhìn thấy giọt lệ ánh lên nơi khóe mắt anh khi cúi đầu.
“Sắp hết thời gian rồi. Còn gì nữa thì tranh thủ nói nốt đi.” Luật sư Hàn nhìn đồng hồ rồi nhắc Phong Lan.
Phong Lan đứng dậy, nói với Đinh Tiểu Dã từ trên cao: “Em cho anh một cơ hội nữa để nói yêu em. Lần gặp sau không biết đến tận khi nào nữa.”
Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ bối rối, lúng túng nói: “Có cần thiết phải yêu cầu liên tục như vậy không?”
“Khốn kiếp, anh có nói hay không?” Phong Lan tức tối.
Luật sư Hàn tỏ vẻ muốn tìm người cảnh sát xin thuốc lá hút, đi trước ra cửa.
Đinh Tiểu Dã lắp bắp: “Tôi…” Anh như thể bị dồn ép bí bách quá, mặt đỏ bừng. “Tôi có một thứ cho em, ở trong ngăn kéo bàn trang điểm của em.”
Phong Lan không hiểu nổi, bắt Đinh Tiểu Dã nói mấy từ đó sao lại khó khăn đến thế. Anh càng không chịu nói, cô càng muốn nghe, dường như đây bỗng chốc trở thành cuộc ganh đua giữa hai người. Hay anh là kiểu người e ấp chỉ thích thổ lộ tình cảm kín đáo? Chỉ là cô không nhận ra?
Việc đầu tiên khi cô vừa về đến nhà là đi tìm thứ mà Đinh Tiểu Dã nói. Ngăn kéo có để mấy tờ sao kê ngân hàng và giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, ngoài ra còn một chùm chìa khóa có đeo thỏ xâu bằng hạt cũ kĩ. Thứ khiến cô ngạc nhiên nhất là cuốn sách từng là của cô – Tuyển tập tác phẩm của Somerset Maugham.
Phong Lan cuống quýt lật giở cuốn sách, chỉ tìm thấy hai chữ, đó là chữ ký của cô ỏ trang đầu. Cô bực mình vứt quyển sách sang một bên, nằm vật ra giường, tấm chăn sượt qua má cô, ngưa ngứa, như thể Đinh Tiểu Dã đang ngậm cành lau vờn trước mặt. Cô nhớ lại lần đi nướng BBQ bên hồ nước hôm đó. Đinh Tiểu Dã đã đọc một đoạn truyện của Maugham. Phong Lan ngồi phắt dậy, tìm ngay ra trang đó, ngoài giấy trắng mực đen thì không hề có thứ gì khác.
Đàn bà coi tình yêu vô cùng quan trọng, lại còn muốn thuyết phục chúng ta, kêu gọi chúng ta tin tưởng rằng toàn bộ cuộc sống của con người là để yêu đương, sự thực thì tình yêu chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống. Chúng ta chỉ biết có tình dục, đó là điều bình thường, lành mạnh, còn tình yêu, đó là một chứng bệnh.
Lẽ nào bệnh ngấm sâu đến tận xương tủy chỉ có ở mình cô? Phong Lan sờ tay lên hàng chữ in, trăm nghìn suy nghĩ xáo trộn mà không có một lời giải, cho đến khi cô nhìn thấy kẹp bên trong trang sách là một sợi tóc màu nâu đậm.
Không có ai đáp lời cô. Cô biết Đinh Tiểu Dã không còn trong căn phòng này nữa, hơi người bên gối đã nguội từ lâu.
Khi trời vừa sáng, Đinh Tiểu Dã nhẹ nhàng thức dậy rồi đi. Anh muốn chỉ mình mình làm việc này, thế nên Phong Lan vẫn chìm trong giấc ngủ sâu.
Cho đến tận trưa, nhận được điện thoại của Tăng Phi, Phong Lan mới biết tin chính xác rằng Đinh Tiểu Dã đã đi tự thú. Một điều nằm ngoài dự liệu là, trước khi tự thú Đinh Tiểu Dã đã chủ động liên lạc với Tăng Phi, đề nghị được gặp mặt.
“Em đi cùng có được không?” Phong Lan hỏi.
Tăng Phi có chút khó xử, theo quy định, nghi phạm trước khi xét xử không được phép gặp gỡ ai, anh đi gặp Đinh Tiểu Dã đã là vi phạm nguyên tắc rồi. Phong Lan cũng không nài ép, chỉ nói: “Không sao, em đứng ở cổng đợi anh.”
Khi hai người gặp mặt, trông Phong Lan bình tĩnh hơn so với Tăng Phi nghĩ nhiều. Cô cuối cùng mới nhờ một câu: “Vì tình bạn lâu nay của chúng ta, anh giúp cậu ấy với, coi như là giúp em.”
Tăng Phi không nói năng gì. Nếu không phải là vì Phong Lam, anh không chắc đã đi gặp Đinh Tiểu Dã.
Lãnh đạo của phân cục phụ trách vụ án này là anh Tiền, là bạn và cũng là đồng nghiệp cũ của Tăng Phi, người cảnh sát cấp dưới của anh đang làm nhiệm vụ đã cho Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã có cơ hội nói chuyện riêng tư.
Đinh Tiểu Dã ở trong phòng thẩm vấn, tay đeo còng số tám, những vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi hẳn. Còn Tăng Phi khi ngồi xuống, cơ xương sườn cũng khẽ nhói đau.
“Tôi không đâm chết người đó.” Đinh Tiểu Dã bỏ qua chào hỏi, không nói thêm bất cứ câu thừa thãi nào.
Đây không phải lần đầu tiên Tăng Phi nghe những câu kiểu như vậy, trước khi vào đây, anh đã đọc lời khai của Đinh Tiểu Dã.
“Ở đây thứ dư thừa nhất là lời nói dối.” Tăng Phi không dễ bị xoay chuyển. “Chẳng có người nào vào đây đeo còng số tám mà không nghĩ đủ mọi cách để chối tội. Hiện trường lưu lại vết máu trùng khớp với máu của cậu, chiếc xe Land Rover gây tai nạn đó đăng ký dưới tên cậu, trên vô lăng cũng tìm thấy dấu vân tay của cậu. Nếu cậu muốn thuyết phục được tôi, thuyết phục được các cảnh sát ngoài kia, thì phải chuẩn bị kịch bản cho kĩ càng đã rồi hãy trình bày.”
Hai bàn tay mất tự do của Đinh Tiểu Dã đan vào nhau. Lúc xảy ra chuyện, anh mới vừa tròn hai mươi tuổi, “công việc làm ăn” của bố anh dường như rất xa vời với anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình lại có thể xảy ra biến cố như vậy, nên thấy vô cùng lạ lẫm. Tin tức về cái chết của người cảnh sát đó càng khiến anh rơi vào tuyệt vọng, anh hối hận, ăn năn nhưng từ trong tiềm thức vẫn tránh né xa tất cả các chi tiết.
Trên thực tế Đinh Tiểu Dã không hề sợ hãi chuyện phải ngồi tù. Dẫu sao anh chỉ có một mình trên thế giới này, không có gì ràng buộc. Anh cũng từng là một người có cuộc sống no đủ cơm ngon áo đẹp, đối với anh, những ngày mới đặt chân đến Sát Nhĩ Đức Ni không khác gì bị tra tấn. Cả ngày làm bạn với bầy trâu bầy cừu, lao động vất vả đổ mồ hôi dưới trời nắng gắt, đêm đến thì rượu sữa ngựa cũng không sưởi ấm nổi cơ thể. Làn da của anh dần trở nên đen sậm giống người bản địa, hai bàn tay nổi đầy nốt phồng rộp rồi mọc thành chai. Anh trở thành người không có quá khứ, cũng không có tương lai, không có thân phận, cũng không có tên tuổi. Anh không nghĩ đến chuyện tự thú nữa, cũng từ chối giải thích, bởi trong tim anh, sự thực thế nào hoàn toàn không quan trọng. Chạy trốn và tồn tại chỉ có nghĩa là mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn cứ thế ngày qua ngày, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ cha mẹ từ đây được thỏa mãn nguyện ước bên nhau khiến anh có được sự yên bình tạm thời.
Nhưng bây giờ không giống thế nữa rồi. Ngoài kia đang có người đợi anh và có một cuộc sống mà anh khao khát, anh cần phải cố gắng hết mình để chiến đấu cho tương lai dường như rất mờ ảo mong manh, ước muốn làm lại cuộc đời của anh chưa bao giờ mãnh liệt và rõ rệt như vậy.
Tăng Phi tuy không còn mặc bộ đồng phục cảnh sát nữa, nhưng anh là người nắm rõ nhất vụ án năm đó, và vẫn còn nhiều quan hệ trong đội cảnh sát. Nếu như anh không thể mang đến cơ hội thay đổi, thì điều đó có nghĩa là không còn hy vọng gì nữa, đây cũng là nguyên nhân tại sao Đinh Tiểu Dã nhất định yêu cầu được gặp anh.
“Cậu có biết tên cậu ấy không? Cậu ấy tên là Phùng Minh.” Tăng Phi như thể vô tình nhắc lại. “Đấy là lần đầu tiên cậu ấy tham gia nhiệm vụ quan trọng của đội, kết quả là không bao giờ trở về nữa. Cậu ấy là con một, vẫn chưa có bạn gái, hai người già trong nhà tóc bạc khóc tóc xanh, cho đến nay vẫn chưa nỡ hóa táng hài cốt, đợi mất bảy năm, chờ đến hôm nay.Cậu nợ họ một lời giải thích.”
Cái tên xa lạ đó rõ ràng làm cho Đinh Tiểu Dã đau đớn, bàn tay của anh trở nên nhợt nhạt, xương gân như thể lộ hết ra dưới lớp da mỏng.
“Tôi có lỗi với anh ấy… và người nhà của anh ấy. Nếu như tôi không quay xe về tìm bố tôi, có thể anh ấy đã không chết. Hoặc là tôi kiên quyết đưa bố tôi đi cũng tốt, như thế họ chưa chắc đã đâm phải nhau.”
“Cậu yên tâm, tội danh bao che cho nghi phạm lẩn trốn cậu cũng không thể chối bỏ được. Bố cậu làm bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ, hủy hoại cuộc sống của bao nhiêu người rồi? Ông ta từ lâu đã phải trả giá cho những điều đó. Cậu đến cả khái niệm đúng sai cơ bản cũng không có.
“Tôi biết làm sao được, ông ấy là bố tôi!”
“Đương nhiên là thế rồi. Vào trận thì cha con luôn đoàn kết, cứ coi như người lái xa lúc đó không phải là cậu thì cậu cũng không thể chứng minh được mình không tham gia vào việc đó. Tôi làm cảnh sát từng đấy năm, đã gặp quá nhiều việc như thế này, có những người tính tình hung ác ngay từ bản chất, dòng máu độc ác có sẵn trong huyết quản của họ.”
Tăng Phi không che giấu lòng căm ghét của mình đối với Đinh Tiểu Dã vì anh là con trai của Thôi Khắc Kiểm.
Đinh Tiểu Dã nhếch miệng cười. “Nói như vậy, bố anh là cảnh sát, anh cũng là cảnh sát, anh không từ thủ đoạn nào để lập công hòng thăng quan tiến chức cũng là do di truyền?”
Tăng Phi lạnh lùng nhìn Đinh Tiểu Dã hồi lâu, sau đó đứng dậy. Anh không định phản kích nhưng cũng cũng không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa.
Đinh Tiểu Dã cúi đầu, hai bàn tay càng siết chặt, dường như đang đấu tranh tâm lý rất quyết liệt.
“Nếu như tôi là loại người mà anh nghĩ, liệu bây giờ anh có thể ung dung ngồi ở đây sao?” Đinh Tiểu Dã bỗng nhiên cất tiếng.
Đây là sự thực mà Tăng Phi cũng không thể phủ nhận. Anh đã rời xa vai trò là một cảnh sát quá lâu rồi, những kỹ năng nhạy bén tinh ranh từng có đã dần biến mất khi ở trong môi trường yên ổn, cho dù không nhận ra được thân phận thực sự của Đinh Tiểu Dã vào lần gặp đầu tiên, nhưng điều này vẫn luôn khiến anh canh cánh âu lo. Nếu như Đinh Tiểu Dã có ý đồ xấu, muốn ra tay với anh hoặc những người xung quanh anh thì đã có rất nhiều cơ hội.
“Tăng Phi, bố tôi có tội thì phải đền tội, ông ấy đã chết rồi. Tôi từng rất hận anh, nhưng cũng hiểu rõ rằng lập trường của anh không sai. Anh trách tôi không biết phân biệt đúng sai, nhưng tôi có tiêu chuẩn thiện ác của riêng tôi. Là tội của tôi, tôi sẵn sàng nhận, nhưng tôi nói lại một lần nữa, khi sự việc xảy ra tôi không có mặt trên xe, đến lúc tôi chạy đến thì đã muộn rồi. Tôi cầu xin anh… anh biết vì điều gì mà.
Nói xong những lời này, Đinh Tiểu Dã dường như trở nên nhẹ nhõm, mắt nhìn xuống, giống như một pho tượng đá. Anh đã làm những gì anh có thể, cố hết sức, tuân mệnh trời.
Trước khi ra về, Tăng Phi có hỏi một câu: “Có điều gì cần nhắn nhủ không… cô ấy đợi ở ngoài.”
Chiếc còng trên tay Đinh Tiểu Dã khẽ vang lên tiếng động, nhưng anh chỉ lắc đầu.
Những gì cần nói đêm qua đã nói hết rồi, anh cũng không định gặp Phong Lan, khi sự thật chưa được công nhận thì chỉ khiến hai người như bị nhúng vào chảo dầu chiên mà thôi.
Phong Lan vừa nhìn thấy Tăng Phi, không kìm được đứng phắt dậy. “Cậu ấy sao rồi? Trong đó không khó khăn quá chứ? Rốt cuộc sẽ xử ra sao? Có nhắc gì đến em không?”
Tăng Phi đặt tay lên vai để cô ngồi xuống, nói: “Phong Lan, bình tĩnh đã.”
Phong Lan vẫn khăng khăng nói: “Kể hết cho em nghe những gì cậu ấy nói.”
Hai người ngồi trong quán cà phê gần phân cục cảnh sát, Tăng Phi gọi phục vụ đến rót nước cho Phong Lan, rồi đơn giản mà rõ ràng tường thuật lại hết cuộc đối thoại vừa xong cho cô nghe.
Đinh Tiểu Dã không muốn gặp cô, Phong Lan không hề cảm thấy bất ngời. Cô thẩn thờ một hồi lâu rồi lại hỏi Tăng Phi: “Em có thể làm được gì?”
Tăng Phi cố giấu tiếng thở dài.”Đó chỉ là lời lẽ một chiều từ phía cậu ta!”
“Anh cũng không phải là không tin hoàn toàn!” Phong Lan tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt sáng lên như có vô số đốm lửa. “Vẫn còn hy vọng đúng không?”
Tăng Phi nói: “Cho dù anh có đồng ý giúp cậu ta thì những việc sau đó khó khăn hơn em tưởng rất nhiều… Nếu người đâm chết Phùng Minh thực sự không phải là cậu ta thì tòa án cần phải thu thập chứng cứ. Hơn nữa, chỉ riêng chuyện cậu ta bao che cho Thôi Khắc Kiểm, cản trở người thi hành công vụ, những tội danh này cũng đủ để cậu ta lĩnh đủ rồi.”d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
Phong Lan nhắc lại câu hỏi: “Em có thể làm được gì?”
Tăng Phi trầm tư hồi lâu, bóp bóp thái dương.Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều việc, sự mệt mỏi khiến anh thở không ra hơi, anh mới ba mươi tư tuổi mà có cảm giác mình già cỗi như thể ông già sáu mươi tư.
“Phong Lan, em cần phải suy nghĩ kĩ.” Anh khuyên can lần cuối. “Anh biết em yêu cậu ấy, nhưng chuyện này không chỉ dựa vào “tình cảm” mà có thể giải quyết được. Không cần thiết phải mang cả cuộc đời em ra để đánh cược, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Phong Lan đáp lại bằng một câu hoàn toàn không liên quan: “Anh quên rồi, trong vườn địa đàng người đầu tiên cắn quả táo chính là phụ nữ.” Nói xong, cô bật cười. “Thử nói cho em biết, Tăng Phi, ngoài “tình cảm” ra thì em còn có thể dùng những thứ gì nữa?”
Cho đến khi chào tạm biệt Tăng Phi, Phong Lan vẫn luôn tỏ ra trấn tĩnh. Cô hiểu việc đó quan trọng thế nào trong thời điểm này. Khi kỳ thi vào đại học kết thúc, buổi tối hôm đó cô sốt cao, bác sĩ nói có lẽ cô đã bị cảm một tuần rồi, đã biến chứng sang viêm phổi, bình thường thì người sẽ rất mệt mỏi khó chịu, nhưng cả quá trình thi cử cô lại không hề cảm thấy gì. Ngày đêm khổ công đèn sách chẳng phải là vì mấy ngày này hay sao? Phong Lan không phải người có thể cho phép bản thân bước đến bậc cửa rồi mà còn trượt chân. Cô là người đỗ đại học có điểm số cao thứ chín của toàn thành phố năm đó.
Chỉ cần sức mạnh vẫn còn đọng trong tim, người ta sẽ không quỵ ngã.
Đương nhiên, bảo cô điềm nhiên vô sự cũng chẳng ai tin. Trong lòng Phong Lan vô cùng lo sợ, đêm hôm đó, không biết cô đã đi vòng quanh phòng khách biết bao nhiêu lượt, cứ đi tới đi lui như thế, hoài nghi, nao núng, cả những ý nghĩ phải tính toán và bảo vệ bản thân cũng hiện đi hiện lại trong đầu.
“Phong Lan, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Câu nói này bây giờ không chỉ là lời khuyên của Tăng Phi nữa, mà trở thành âm thanh của chính cô. Mỗi bước đi, thêm một suy nghĩ khởi sinh rồi lại âm thầm bị đạp nát.
Cô yêu anh.
Yêu nhiều không?
Tình yêu có giá hơn những gì?
Phong Lan bày hết ra trước mặt những khả năng tệ nhất, từng cái một, sau đó lại sắp xếp các dữ kiện một lần nữa. Cuối cùng cô cũng ngồi xuống, đếm những chiếc thẻ ngân hàng trong tay, giấy tờ sở hữu nhà, giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phiếu, giấy phép kinh doanh và tất cả những tài sản thuộc sở hữu cá nhân của cô, lúc này trời đã mờ sáng, cô không hề nhận ra mình đã hoang mang đi lại trong năm, sáu tiếng đồng hồ. Thảm trải sàn trong phòng khách vẫn còn nguyên những vệt lông xù lên hỗn loạn, cẳng chân không biết va vào các cạnh bàn ghế từ lúc nào mà đầy vết đỏ bầm.
Phong Lan đi rửa mặt, khi nhìn vào gương, cô cố chút băn khoăn, sợ người trong đó qua một đêm bạc trắng đầu. May mà điều đó không xảy ra. Khuôn mặt cô sau khi tẩy trang lộ ra vẻ mệt mỏi, dù không thể bì nổi với gương mặt căng tràn sức sống lúc tuổi còn đôi mươi, nhưng da dẻ vẫn coi là còn mịn màng, các đường nét trên gương mặt cân đối, mái tóc dày, suôn mượt. Phong Lan sờ lên mặt mình, cô vẫn chưa già mà! Nếu như cô đợi được Đinh Tiểu Dã, đến lúc đó gương mặt cô trông sẽ ra sao?
Khang Khang là một trong những người biết sớm nhất việc Phong Lan định chuyển nhà hàng, cũng là người duy nhất trong nhà hàng biết mọi thông tin về tình hình và tình cảm hiện nay giữa Phong Lan và Đinh Tiểu Dã. Cậu bây giờ thường tự xưng là “Saint Cupid Khang”, thế nhưng khi biết quyết định của Phong Lan, cậu vẫn ngây đơ.
“Nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành, gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, Đỗ Thập Nương nổi giận quăng rương châu báu xuống sông…” Cậu lôi hết tất cả những câu chuyện điển tích liên quan đến lòng dũng cảm mà cậu nhớ ra, vẫn cảm thấy không đủ để diễn tả độ sốc trong lòng mình. “Nếu như sống ở thời cổ đại, chị sẽ là liệt nữ, trong thời kỳ cách mạng, chị chắc chắn là anh hùng.”
“Chẳng phải tôi chính là nữ đặc vụ trong hang động còn gì?” Phong Lan biết sau lưng cô, Đinh Tiểu Dã và Khang Khang đã bàn tán về cô thế nào. Khang Khang nói linh tinh nhảm nhí, có thể là có nhiều câu không lọt tai, nhưng ít nhất thì cậu tin cô không hề bị điên.
Phong Lan đứng ra tìm cho Đinh Tiểu Dã một luật sư giỏi nhất. Luật sư Hàn, do Tăng Phi kiến nghị, chuyên làm những vụ án hình sự, có quen biết sâu rộng với Viện Kiểm sát, điều này rất quan trọng đối với hướng đi cuối cùng của vụ án.
Nhờ quan hệ của luật sư mà Phong Lan với danh nghĩa là trợ lý được gặp Đinh Tiểu Dã. Đã được nửa tháng kể từ khi hai người gặp nhau lần cuối. Tóc Đinh Tiểu Dã đã ngắn giờ còn ngắn hơn, đôi má hóp gầy hơn một chút, nhưng thần thái vẫn ổn, sẹo của vết thương cũ đã mờ đi, gương mặt lại càng nét hơn.
“Tay nghề cắt tóc của họ không bằng tôi.” Phong Lan nhận xét, rồi lại nói. “’Trong trại giam nhiều biến thái lắm đấy, lúc nhặt xà phòng phải cẩn thận nhé.”
Đinh Tiểu Dã chỉ cười, Phong Lan cũng cảm thấy vui.
Thăm người ốm không kể lể bệnh tình, lúc tạm biệt không sầu thảm khóc thương, đó là quan điểm của Phong Lan. Cô không bi quan, Đinh Tiểu Dã mới có thể nhìn thấy hy vọng.
Đối với Đinh Tiểu Dã, những ngày tháng sau khi ra tự thú, anh thậm chí ngủ ngon hơn khi trước, miễn là trong giấc mơ không có Phong Lan quấy nhiễu. Anh vốn không muốn gặp cô, nhưng khi hai người gặp mặt rồi cười, lại cảm thấy cái gì cũng có cái giá của nó, đau khổ cũng có khoái cảm mãnh liệt của đau khổ.
“Vụ án vẫn còn hy vọng gõ gạc. Luật sư Hàn, phải vậy không?” Phong Lan động viên Đinh Tiểu Dã, cũng là cách xác nhận lại với luật sư đang ngồi bên.
Sau khi tiến hành tường thuật giải thích những điều cần thiết cho Đinh Tiểu Dã và cố làm cho sự có mặt của mình trở nên mờ nhạt nhất,Luật sư nghe cô hỏi vậy bèn gật đầu nói: “Khi chưa có phán quyết thì vẫn có hy vọng, còn khi phán quyết đã ra thì còn cơ hội kháng cáo. Bây giờ việc cần phải làm đầu tiên là tìm thấy chứng cứ chứng thực người lái xe không phải là anh, sau đó mới tìm mọi cách làm sao cho án phạt càng ngắn càng tốt, chúng tôi đều đang nghĩ cách.”
Đinh Tiểu Dã nghe ra hàm ý của từ “chúng tôi” mà luật sư nói. Anh hỏi Phong Lan: “Em lại làm chuyện gì vậy?”
Phong Lan biết không thể giấu nổi, mà cô cũng không định giấu anh. Một người đi ngược chiều gió đã quá đỗi khó nhọc, cớ gì phải cắn răng chịu đựng? Cô cần có một người cũng đối diện với khó khăn.
“Tôi định chuyển nhượng nhà hàng, đã có mấy người liên lạc rồi, họ trả giá khá cao.” Phong Lan giải thích. “Tại trước đây tôi tiêu hoang, kiếm được nhiều, tiêu cũng lắm. Chẳng phải gánh vác chuyện gì trong nhà, không có quan niệm phải tiết kiệm tiền, nên tiền mặt có sẵn trong tay thực sự không nhiều. Tôi với luật sư Hàn và cả anh Tăng Phi đã thương lượng rồi, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp cho gia đình người bị hại. Hai người già quả thật không dễ dàng gì. Trong trường hợp người nhà đồng ý làm giấy giảm án thì sẽ có ích trong việc giảm thiểu thời gian chịu án. Không thể bán nhà… vì về ở nhà bố mẹ cũng không tiện, mà tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để ngủ ngoài phố, nên chuyển nhượng nhà hàng là hợp lý hơn cả, tôi lại nhân thể được nghỉ ngơi một chút. À mà cậu chưa biết tôi có chứng chỉ kế toán viên chuyên nghiệp CPA đâu nhỉ? Chắc không nghĩ tôi có năng lực như vậy đâu. Tôi là kiểu người không thể chết đói được, cậu yên tâm!”
Đinh Tiểu Dã lấy ngón tay cái để dịch chuyển chiếc còng phía bên cổ tay kia, nửa tháng nay, anh đã thích nghi với một vật đính thêm vào cơ thể, tuy nhiên tương lai còn cần phải thích nghi thêm rất nhiều thứ nữa.
“Hối hận không? Phong Lan.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề tránh né, không hề giấu giếm, thậm chí không định tìm từ để biểu lộ lòng cảm kích, chỉ bình thản, dửng dưng như vậy.
“Hối hận” là từ mà Phong Lan đã nghe quá nhiều người nhắc nhở cô, cô coi như mình đã mất phản ứng, nhưng khi lời người đời hay nói xuất phát từ miệng anh thì cô lại thấy giật mình, khóe mắt cay xè không kiềm chế nổi.
“Tạm thời vẫn chưa, sau này thì khó nói. Dù sao đến lúc đó cũng muộn rồi, không cần biết.” Cô nghiêng mặt giả vờ hất tóc mái che đôi mắt mình đi, lúc quay lại nhìn anh, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cười nói tiếp. “Cậu biết người ta nói tôi thế nào không? Con điên, đồ ngốc, điên tình, con khùng. Tôi quen nghe cậu mỉa mai rồi, da mặt cũng thành dày rồi. Thật ra tôi không điên cũng không ngốc, càng không phải điên tình. Tôi chuẩn bị cho bản thân mình. Cậu được ra sớm thì người được lợi là tôi. “Thích ăn cá muối thì phải chịu khát”, câu nói này là cậu dành cho tôi. Áo khoác mùa đông kiểu dáng mới, giày dép phiên bản sản xuất hạn chế… trên đời này có cái gì mà không phải bỏ tiền mua? Tôi mua hạnh phúc tương lai của tôi, chẳng lẽ không đáng cái giá đó?”
Cô mạnh mẽ cương quyết hơn cả tưởng tượng, nói xong, khóe môi run run không kìm nổi, hai người cách xa nhau quá, đến nắm lấy tay anh, chạm lên mặt anh cũng trở thành ước muốn xa xỉ. Phong Lan nghẹn ngào nói: “Đừng làm em phải hối hận, Tiểu Dã.”
“Tôi chỉ nói đại với em vậy thôi, em không hiểu ra à?” Đinh Tiểu Dã ngẩng lên nói, mấy vết thương ở đúng chỗ cổ tay bị anh giằng mạnh đến rách cả da, vài giọt máu rỉ ra.
“Bù đắp được đương nhiên là tốt rồi, dù họ có tha thứ hay không.” Đinh Tiểu Dã nhớ đến khoản tiền bảy năm trước chuyển cho nhà họ Phùng nhưng bị trả lại, liền nói với Phong Lan. “Không cần phải bán nhà hàng đâu, tôi vẫn còn ít tiền, tuy là không đủ… Tôi có một căn nhà, hơi cũ rồi nhưng vị trí khá tốt, chắc em phải xử lý giúp tôi.”
Anh mãi vẫn không muốn bán căn nhà đó là vì ở đó chứa đựng quá nhiều kỷ niệm xưa cũ. Nhưng bây giờ anh chỉ cần coi như Thôi Đình đã chết, Đinh Tiểu Dã còn sống nên phải thu xếp cho anh và người anh yêu.
“Giữ lấy nhà hàng của em, hãy đợi tôi, chỉ cần có ngày tôi ra khỏi đây. Nợ em không chắc chắn sẽ trả hết được, sinh mạng tôi là của em.Lỡ như… lỡ như em không thể đợi tiếp được nữa, tôi cũng vẫn rất cám ơn em…
“Đừng nói cám ơn, hãy nói yêu em.” Giọng Phong Lan lạc đi. “Hãy nhớ hình dáng ngày hôm nay của em, vì có thể vài năm nữa em sẽ già đi.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Bây giờ em cũng trẻ trung nỗi gì.”
Phong Lan vừa cười vừa khóc. “Đồ khốn, lúc này mà anh cũng không nỡ nói một câu dỗ dành em sao? Cứ rung đùi đi, cẩn thận em sẽ gặp người còn trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, biết nói những lời ngọt ngào đường mật, lúc đó em sẽ rút lại lời, anh ra khỏi đây, em đã làm mẹ trẻ con rồi!”
Lúm đồng tiền trên má Đinh Tiểu Dã hằn sâu, anh làm bộ như sói nhe nanh. “Sợ gì? Dù em có đẻ một đàn con đi chăng nữa, cũng sẽ quay về với tôi thôi.”
Phong Lan bưng mặt khóc. Trước khi đến đây, cô đã thề chỉ luôn mỉm cười.
Điều gì khiến Phong Lan lo sợ nhất? Đó chính là sợ Đinh Tiểu Dã khuyên bảo cô. Cô không quan tâm người khác nói gì, cũng có thể bỏ hết mọi thứ để đi theo anh, nhưng không thể chấp nhận đến trạm cuối cùng anh lại thất hẹn. Điều đó giống như kẻ khốn cùng, bỏ hết tất cả tiền ra để mua một đóa hoa tươi, muốn nhận được không phải là sự thương cảm và xót xa của đối phương, mà họ mong đối phương dang tay đón lấy, tán thưởng. “Đẹp tuyệt vời!”
Miệng lưỡi vô duyên nhất thế giới của Đinh Tiểu Dã đã nói ra câu hay nhất mà Phong Lan từng nghe.
Trước đây Phong Lan hay tự hỏi mình, Đinh Tiểu Dã rốt cuộc có những điểm gì tốt, đáng để cô điên cuồng bỏ hết mọi thứ vì anh, làm tất thảy các điều ngốc ngếch? Như mẹ cô nói thì anh chẳng qua được cái trẻ trung, đẹp trai nhưng những người con trai cô từng yêu có ai xấu đâu. Tại sao cô không thể vì những người đó làm đến mức độ này? Nhưng bây giờ cô đã hiểu ra, khi cô dành cho họ những điều xa xỉ, Chu Đào Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi và áp lực, còn Đinh Tiểu Dã lại thản nhiên tỉnh rụi, không tỏ ra chút khách sáo. Anh “vô liêm sỉ” bởi vì anh không quan tâm đến cái nhãn giá ghi ba nghìn đồng trên áo sơ mi, hay cả một cửa tiệm, mà chỉ coi đó là tình yêu đơn giản bình thường nhất của một người con gái. Anh hiểu được, anh chấp nhận, anh khiến cô biết điều đó là xứng đáng. Anh là con yêu quái biết chiếu đúng vào kẽ hở trái tim của Phong Lan.
“Đinh Tiểu Dã, gặp được em là phúc bảy mươi đời của anh. Kiếp trước anh là yêu quái, chắc đã tu luyện một tỉ năm. Anh không chịu nói yêu em thì cố mà dùng hành động để thể hiện cũng được, em cũng chẳng khách sáo với anh đâu. Kiếp này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện gì khác, phải luôn ghi nhớ đến em, bảo vệ em. Cho dù em già đi, xấu hơn, đi giày cao gót, trước khi ra khỏi nhà trang điểm nửa tiếng đồng hồ, nghiện mua quần sao, sơn móng tay móng chân, xịt nước hoa, lúc hôn thì tặng anh một mồm sơn, anh cũng vẫn phải nhường nhịn.”
“Đàn bà đúng là phiền phức, hình như chỉ suy nghĩ được có vậy.” Đinh Tiểu Dã cười đau khổ, nhưng đến cả luật sư Hàn đang ngồi im lặng cũng nhìn thấy giọt lệ ánh lên nơi khóe mắt anh khi cúi đầu.
“Sắp hết thời gian rồi. Còn gì nữa thì tranh thủ nói nốt đi.” Luật sư Hàn nhìn đồng hồ rồi nhắc Phong Lan.
Phong Lan đứng dậy, nói với Đinh Tiểu Dã từ trên cao: “Em cho anh một cơ hội nữa để nói yêu em. Lần gặp sau không biết đến tận khi nào nữa.”
Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ bối rối, lúng túng nói: “Có cần thiết phải yêu cầu liên tục như vậy không?”
“Khốn kiếp, anh có nói hay không?” Phong Lan tức tối.
Luật sư Hàn tỏ vẻ muốn tìm người cảnh sát xin thuốc lá hút, đi trước ra cửa.
Đinh Tiểu Dã lắp bắp: “Tôi…” Anh như thể bị dồn ép bí bách quá, mặt đỏ bừng. “Tôi có một thứ cho em, ở trong ngăn kéo bàn trang điểm của em.”
Phong Lan không hiểu nổi, bắt Đinh Tiểu Dã nói mấy từ đó sao lại khó khăn đến thế. Anh càng không chịu nói, cô càng muốn nghe, dường như đây bỗng chốc trở thành cuộc ganh đua giữa hai người. Hay anh là kiểu người e ấp chỉ thích thổ lộ tình cảm kín đáo? Chỉ là cô không nhận ra?
Việc đầu tiên khi cô vừa về đến nhà là đi tìm thứ mà Đinh Tiểu Dã nói. Ngăn kéo có để mấy tờ sao kê ngân hàng và giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, ngoài ra còn một chùm chìa khóa có đeo thỏ xâu bằng hạt cũ kĩ. Thứ khiến cô ngạc nhiên nhất là cuốn sách từng là của cô – Tuyển tập tác phẩm của Somerset Maugham.
Phong Lan cuống quýt lật giở cuốn sách, chỉ tìm thấy hai chữ, đó là chữ ký của cô ỏ trang đầu. Cô bực mình vứt quyển sách sang một bên, nằm vật ra giường, tấm chăn sượt qua má cô, ngưa ngứa, như thể Đinh Tiểu Dã đang ngậm cành lau vờn trước mặt. Cô nhớ lại lần đi nướng BBQ bên hồ nước hôm đó. Đinh Tiểu Dã đã đọc một đoạn truyện của Maugham. Phong Lan ngồi phắt dậy, tìm ngay ra trang đó, ngoài giấy trắng mực đen thì không hề có thứ gì khác.
Đàn bà coi tình yêu vô cùng quan trọng, lại còn muốn thuyết phục chúng ta, kêu gọi chúng ta tin tưởng rằng toàn bộ cuộc sống của con người là để yêu đương, sự thực thì tình yêu chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống. Chúng ta chỉ biết có tình dục, đó là điều bình thường, lành mạnh, còn tình yêu, đó là một chứng bệnh.
Lẽ nào bệnh ngấm sâu đến tận xương tủy chỉ có ở mình cô? Phong Lan sờ tay lên hàng chữ in, trăm nghìn suy nghĩ xáo trộn mà không có một lời giải, cho đến khi cô nhìn thấy kẹp bên trong trang sách là một sợi tóc màu nâu đậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook