Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
Quyển 2 - Chương 29: Láng giềng
“Đúng là không ngoan.”
Trịnh Huy đang quay mặt sang bên kia, đột nhiên một bàn tay duỗi tới bóp cằm anh ta rồi dùng sức cưỡng ép Trịnh Huy quay lại nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú của người đối diện.
Trịnh Huy nhìn thấy gương mặt này, máu trào đến cổ họng.
“Nhìn tôi, vì sao không muốn nhìn tôi? Tôi khó coi lắm sao? Hay là anh không thích?”
“Bởi vì tôi không nhìn thấy cho nên anh mới cảm thấy không hoàn mỹ ư?”
Đối phương vẫn luôn mỉm cười ôn hòa tựa gió xuân, lời nói ra cũng dịu dàng dễ nghe, thế nhưng ngữ khí lại ngày càng nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến cho người ta nghi ngờ giây tiếp theo hắn sẽ nói “Không thích thì đi chết đi” vậy.
Quá quen thuộc… Trịnh Huy chỉ nghĩ anh ta đang đối mặt với một tấm gương giả tạo.
Trái tim đã sớm vỡ vụn rồi rỉ máu.
Anh ta đợi hết lần này đến lần khác, kịch bản vô vị cũng tình nguyện lặp đi lặp lại chỉ vì muốn chờ người nọ, sau đó tự tay giết chết đối phương. Thế nhưng người mà anh ta đợi là loại người như thế này sao?
“Thiên sứ” đang mỉm cười thì đột nhiên mọc ra một đôi cánh đen tuyền?
Bởi vì nguyện vọng cuối cùng là hoàn thành tác phẩm hoàn mỹ này, Trịnh Huy chấp nhận trải qua vô vàn tra tấn và khổ hình, lại chưa một lần cảm thấy thống khổ. Thế nhưng hôm nay, hết thảy hồi ức đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào mắt anh ta, khiến cho Trịnh Huy biết được thế giới chân chính của “người mù” là như thế nào.
So với mọi hình phạt khắc nghiệt trên đời này thì cảm giác tín ngưỡng bị sụp đổ mới là thứ hình phạt tàn nhẫn nhất.
Trịnh Huy hít thở khó khăn, lồng ngực phập phồng lên xuống. Anh ta há miệng phun ra miếng vải, cũng ho ra một búng máu đen: “Tống Bác Chi? Tống Bác Chi!”
Nhậm Dật Phi vươn tay lau sạch máu dính ở trên cằm đối phương. Hắn cúi đầu ngửi ngửi, biểu tình ôn hòa biến thành một gương mặt tươi cười xán lạn: “Là máu này.”
Gian phòng trước mặt đã trở thành một nhà giam nhỏ tự bao giờ, mà Nhậm Dật Phi hắn là người giám thị, là người thẩm phán và cũng là kẻ hành hình.
Chim trong lồng là Trịnh Huy, nhưng buồn cười thay anh ta mới là người vẫn luôn tự cho mình là kẻ khống chế, là kẻ có quyền bình tĩnh thưởng thức quá trình con mồi xinh đẹp bị đuổi giết.
“Không phải anh vẫn luôn thích tôi hay sao? Có phải vì quá vui vẻ nên không biết làm sao hay không? Anh muốn chết như thế nào nhỉ? Nhanh, chọn một cái đi.” Nhậm Dật Phi tiếp tục nói.
“Tôi sẽ cố gắng để cơ thể anh thật hoàn hảo… Ừm, không cần quá lo đâu, tôi đã học cách bảo quản thi thể rồi. Tôi sẽ giữ thi thể của anh thật tốt, cho anh mặc quần áo đẹp nhất, mua cho anh đồ chơi tốt nhất, chỉ cần anh ở bên tôi là đủ.”
Ngón tay thon dài tinh tế dính máu của Nhậm Dật Phi chậm rãi vuốt ve gương mặt của Trịnh Huy, ý cười trên mặt hắn chưa bao giờ thay đổi, mà trong lòng Trịnh Huy cũng ngày càng lạnh lẽo.
Làm sao để tra tấn một kẻ điên cuồng cố chấp?
Đó là ném đi tác phẩm hoàn mỹ nhất của đối phương, hủy diệt tác phẩm đó hết thảy.
Thích Tống Bác Chi ôn hòa dịu dàng và vô hại? Thích hắn trong ngoài như một? Thích đến mức muốn giết chết hắn?
Đứa trẻ đáng thương, cứ từ từ hưởng thụ giây phút này đi. Thế nào? Cảm giác ngã từ thiên tường xuống đáy vực sâu tuyệt vọng và thống khổ đến tận xương tủy có đúng không?
Nếu đã tặng niềm “vui sướng” này cho người khác, vậy thì cứ từ từ hưởng thụ cho tốt!
Trịnh Huy nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của hắn, trong đầu hiện lên vô số kí ức. Đó là ngày đầu tiên anh ta gặp được đối phương, một thanh niên mù có chút rụt rè mở cửa, cong cong đôi mắt cười với Trịnh Huy.
Tống Bác Chi sinh ra không được hoàn hảo, hắn là một người bất hạnh. Thế nhưng người nọ lại giống như đóa hướng dương xinh đẹp luôn hướng về phía mặt trời, cho dù là chút ánh sáng nhỏ nhoi xa vời đi nữa thì Tống Bác Chi cũng không ngừng đuổi theo, cũng chưa từng bỏ cuộc. Không biết từ lúc nào, Trịnh Huy đã bị ánh mặt trời trên người hắn hấp dẫn, ánh mắt anh ta vô thức dừng lại nơi đây nhiều hơn một chút, lại ngày càng nhiều hơn một chút.
Bởi vì thích, quá thích, thích đến chết đi được nên muốn chiếm hữu cho riêng mình, muốn hắn vĩnh viễn ở lại thời điểm này với mình.
Nhưng mà…
Giả!
Tất cả đều là giả!
Bị phản bội, bị lừa dối, cảm giác bị phản bội làm cho Trịnh Huy thở không nổi. Anh ta nhìn gương mặt tươi cười sáng trong của “thiên sứ” trước mặt, có cảm giác chỉ bị ảo giác che mắt.
Điên mất! Điên mất! Trịnh Huy không thể phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả nữa rồi.
Chỉ là ác mộng thôi đúng không?
Tỉnh lại, mau tỉnh lại!
Cốc nước trên bàn trà đột nhiên rung lên, kệ sách cũng lay động không ngừng. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, hắn cảm giác được động đất. Rung chấn dưới nền nhà ngày càng mãnh liệt, Nhậm Dật Phi có chút đứng không vững.
Trong thế giới trò chơi mà cũng có động đất nữa?
Lúc này Salman đang ở ngay cầu thang, hắn cũng ngẩng đầu nhìn thế giới phó bản, lần đầu tiên trong cuộc đời không biết phải làm thế nào.
Không rõ vì sao mà phó bản lại rung lắc dữ dội, chung cư ở trước mặt Salman nứt ra, gió lạnh từ bốn phía ào ào thổi vào trong khe tường đã nứt.
Ở bên kia thế giới bắt đầu sụp xuống.
Trên đỉnh đầu của hắn, không trung bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rồi rơi xuống như mưa, mặt đất xung quanh và xe cộ khắp nơi đều nổ tung lên.
Giống như tận thế đến rồi.
Mà phía dưới vườn hoa của khu chung cư, nhiều cụ ông cụ bà đang đi lại chuyện trò đột nhiên bất động. Đám NPC từ từ hóa thành tượng sáp trắng rồi tan thành bột phấn, cuối cùng biến mất trong không khí.
Người chơi trong chung cư sợ hãi chạy ra bên ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Người chơi học sinh đang muốn chạy lại sân trước thì mặt đất dưới chân chợt nứt ra như mạng nhện, cậu ta sợ hãi nhảy lên chiếc xe hơi nhỏ, sau đó lại nhảy qua cầu thang, lúc quay lại nhìn nền đất đã vỡ thành một cái động thì vẫn chưa hết kinh hoàng.
Ông lão người chơi cũng chạy ra từ trong phòng, trong tay ông ta là một đạo cụ hình dạng kì lạ.
Không trung thế giới trên đỉnh đầu bọn họ lại vỡ thêm một khối lớn, không biết sương mù màu đen ở đâu nhanh chóng kéo đến che kín hố vỡ, ở giữa có một đôi mắt màu đỏ sáng lên di chuyển xung quanh thăm dò cửa động, đôi mắt tham lam của nó nhìn xuống đám người chơi bên dưới là loại thèm thuồng nhỏ dãi.
Salman cảm nhận được hơi lạnh thổi qua da thịt.
“Làm sao phó bản này lại hỏng?” Người chơi học sinh hướng về phía những người chơi có kinh nghiệm hơn cầu cứu, “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Người chơi ông lão nhìn cảnh tượng đổ nát tan hoang trước mặt, nửa ngày cũng không nói nên lời. Ba người hai mặt nhìn nhau, vừa không biết chuyện gì xảy ra, vừa không biết phải làm gì kế tiếp.
“Hình như tôi từng nghe nói,” Salman nhớ đến một lời đồn, “Phó bản của trò chơi dựa vào chấp niệm của “quỷ” để tồn tại, nhưng một khi “quỷ” tự mình sụp đổ thì phó bản thế giới cũng không còn tồn tại được nữa.”
“Quỷ mà còn hỏng được nữa hả?” Người chơi học sinh tự cảm thấy cậu ta mới là người muốn hỏng mất, “Vậy chúng ta làm sao đây?”
“Tôi cũng cảm thấy kì quái.” Salman nhanh chóng nhớ lại những chi tiết xảy ra trước đó.
“Quỷ” đã giết vô số người, thậm chí còn có tâm trạng giết người chơi để làm lễ vật tặng cho chấp niệm của mình. Với loại tính cách biến thái cố chấp như thế này, làm sao nói hỏng là hỏng mất?
Khoan đã…
Chấp niệm?
“?!” Salman chợt nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, trên đó là phòng của thanh niên mù.
Ngay lúc này, tại căn phòng của Tống Bác Chi.
“Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra,” Nhậm Dật Phi cảm thấy chơi đủ vui rồi, hắn lau vết máu trên tay lên quần áo của Trịnh Huy, vẻ mặt ghét bỏ mà lau cho sạch sẽ: “Được rồi, kết thúc ở đây nha.”
Sau khi lau sạch ngón tay, Nhậm Dật Phi nâng cằm của người nọ lên, làm cho anh ta nhìn thấy rõ biểu tình của chính mình: “Tôi chỉ ra và xác nhận, thân phận nhân vật của “quỷ” là Trịnh Huy, thân phận thật sự cũng là Trịnh Huy.”
Thẻ bài khẽ rung lên, chỉ ra và xác nhận “quỷ” thành công.
Trịnh Huy hơi ngơ ngác nhìn hắn: “Vì sao đôi mắt của cậu…” Lại có ánh sáng?
Đột nhiên “Rầm” một tiếng, cửa chính bị người nào đó hung hăng đá văng lên vách tường, sau đó nó bị dội ngược lại, người nọ lại đẩy mạnh lên tường lần nữa.
Salman vừa giữ cửa vừa trợn tròn mắt nhìn vào trong gian phòng, dường như hắn cũng quên mất chuyện hô hấp.
Nhậm Dật Phi đã đứng thẳng người. Hắn quay đầu nhìn đối phương, nhướng mày cười: “Ngại quá, anh đến muộn mất rồi.”
“Cậu là…” Salman mất vài giây mới phản ứng được, “Cậu là người chơi?!”
“Người chơi?!” Rốt cuộc Trịnh Huy cũng hoàn hồn.
Hai người đồng thời kêu lên ngạc nhiên, mà Nhậm Dật Phi chỉ phủi tay nhìn quanh, hắn nghi hoặc hỏi: “Sao không động đất nữa nhỉ?”
“Cậu nhìn thấy được… Cậu không phải em ấy.”
“Quỷ” đã khôi phục thân phận thật sự. Đôi môi gã run run, Trịnh Huy không quá chắc chắn nhưng vẫn mở miệng hỏi, ngữ khí cẩn trọng không dám tin tưởng: “Cho nên là, Tống Bác Chi vẫn là Tống Bác Chi phải không?”
Bạch nguyệt quang của gã vẫn là bạch nguyệt quang?
Không nghĩ đến người ở sau lớp da Tống Bác Chi kia lại cúi đầu cười một tiếng xấu hổ, thanh âm ôn nhu dịu dàng như nước: “Tiểu Trịnh, hôm nay anh đến giao cơm hả?”
“Tiểu Trịnh” đang sống sờ sờ rùng mình một cái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Người chơi học sinh và người chơi ông lão cũng đuổi kịp Salman. Bọn họ vừa đến liền nhìn thấy Nhậm Dật Phi đang đứng cùng nhân viên cơm hộp bị trói, có chút mờ mịt không hiểu làm sao.
Rồi tình huống này là gì? Sao không hiểu gì hết vậy?
Salman bước vài bước đến trước mặt Nhậm Dật Phi. Hắn tháo găng tay xuống rồi vươn tay: “Salman.”
Nhậm Dật Phi nhìn tay của người nọ, đây là lần đầu tiên đối phương cởi găng tay trắng ra.
Nhậm Dật Phi cười đáp: “Trên tay có sẹo?”
Lúc bọn họ ra ngoài ăn cơm, Salman đã dùng lý do này để không phải cởi nó.
Người nọ cực kì bình tĩnh mà tự vả mặt mình mấy cái: “Bây giờ thì hết rồi.”
Nhậm Dật Phi nhìn đối phương một lúc lâu rồi cười khẽ một tiếng. Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay Salman, vừa chạm vào liền tách ra như chuồn chuồn lướt: “A Phi.”
Rốt cuộc thì hai người chơi đang vây xem cũng nhớ đến cái gì không đúng. Thiếu niên người chơi kia kinh ngạc hô to, thanh âm cũng muốn biến dạng theo: “Anh! Anh không phải là NPC sao?!”
Lúc mấy người chơi bọn họ suy đoán thân phận của người thứ chín bí ấn cũng có nghĩ đến nhóm NPC, nhưng lại không có ai nghi ngờ “Tống Bác Chi”.
Bởi vì người nọ…
Người nọ con mẹ nó không phải người mù hả ba?!!
“Vậy nên nguyên nhân “quỷ” hỏng mất là…” Người chơi ông lão hơi hoảng hốt. Theo lời ông ta nói, mấy cặp mắt đều quay sang nhìn chằm chằm vào nhân viên cơm hộp Trịnh Huy.
Vậy nên nguyên nhân là bị người chơi chơi cho hỏng mất?
Người chơi ông lão cố kiềm chế khóe miệng để không giương lên quá cao, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Ha ha ha ha ha ——”
Xin lỗi, tại tôi không kiềm chế được.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người chơi làm cho Boss điên lên, ha ha ha ha ha.”
Trịnh Huy lạnh lùng nhìn người chơi học sinh tam quan vỡ nát và người chơi ông lão đang cười chảy nước mắt. Bây giờ cũng không phải 11 giờ đêm, hơn nữa còn là thời gian sau khi qua màn, “quỷ” không thể tấn công người chơi được nữa.
Gã nhìn sang Nhậm Dật Phi đang cẩn thận lau sạch vết máu trên tay, trong lòng là trăm loại cảm xúc ngổn ngang quay cuồng.
“Hiện tại cậu có được tư cách khiêu chiến với tôi.” Tiến vào phó bản chạy tới chạy lui cũng vì cái này nhỉ? Không phải người chơi đều muốn thu phục bọn họ à?
Nhậm Dật Phi đang ngồi ở mép giường chờ đến thời gian cuối cùng, ngay cả liếc mắt nhìn “quỷ” cũng lười biếng: “Không định lấy, không cần lấy, không muốn lấy.”
Hắn vừa mở miệng, bộ ba từ chối liền đánh trực tiếp vào mặt Trịnh Huy: “Vì cái gì? Tôi không mạnh sao?”
“Không vì cái gì hết.” Nhậm Dật Phi nhíu mày, “So với việc khiêu chiến vớ vẩn thì tôi càng muốn anh tiếp tục ở lại nơi này, vĩnh viễn trải qua và lặp đi lặp lại cuộc sống không có Tống Bác Chi.”
Nói rồi, hắn lại cười rộ lên: “Anh có được kí ức của trò chơi đúng không? Tôi rất chờ mong cuộc sống sắp tới của anh đấy.”
Lời này quả thật rất kích thích.
Nhưng điều kích thích nhất là hắn nói không sai.
Dường như Trịnh Huy cũng nghĩ đến cuộc sống trong tương lai của mình, gã ở trong địa ngục lạnh lẽo vô vọng, mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám người vừa ngu xuẩn vừa lỗ mãng không biết cái gì gọi là người chơi.
Đúng là gã nắm giữ quyền khống chế, nhưng cuộc sống tuần hoàn vô hạn như vũng nước tù đọng trong mương sâu là tương lai mà gã muốn thấy ư?
Trịnh Huy đứng lên, dây thừng quanh người tự động cởi bỏ mà rơi xuống nền đất, quần áo cũng biến thành đồng phục đen.
Gã đứng ở nơi đó, hơi thở trên người không còn giống nhân viên cơm hộp lúc trước. Tóc của Trịnh Huy được chải gọn gàng sang một bên lộ ra vết sẹo dữ tợn kéo dài trên má. Trên vai của gã có vài bộ phận con rối đang đứng, dường như là khớp xương người.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là pháp sư rối gỗ Trịnh Huy, có thể thao túng bất kỳ thứ gì có hình dạng.”
Nói rồi Trịnh Huy khom lưng với Nhậm Dật Phi. Gã chống tay lên giường, đôi mắt hơi nheo lại nhìn đến người đối diện, vẻ mặt tà ác: “Cậu không muốn có được tôi sao?”
Nhậm Dật Phi nhìn Trịnh Huy, Trịnh Huy cũng đang nhìn hắn, trên mặt là nụ cười tự tin.
Có điều ngay giây tiếp theo, nụ cười chói mắt của người nọ lập tức tắt ngúm, bởi vì gã bị một bàn chân đá lùi ra xa.
“Cách xa tôi ra chút. Bà Xuân Chi, dọn rác.”
Một bà lão hiền lành đôn hậu theo làn khói mờ xuất hiện trong phòng. Trên trần nhà bỗng rơi xuống một sợi dây thừng túm lấy yết hầu của pháp sư rối gỗ rồi kéo gã lên trên.
Trịnh Huy giãy giụa không ngừng, gã phóng ra vô số sợi tơ nhỏ nhưng sau đó liền bị bà Xuân Chi dùng kéo cắt đứt. Trịnh Huy quên mất chống cự, gã ngạc nhiên không thôi: “Rõ ràng cấp bậc của bà vốn không bằng tôi, sao có thể chống lại được tôi?”
Bà Xuân Chi lẳng lặng nhìn đối phương không đáp. Quỷ bài cấp R có cảm tình trăm phần trăm còn đấu trực tiếp được với quỷ bài cấp SSR, người nọ cấp SR thì tính là cái gì?
“Đánh gục anh là chuyện rất đơn giản mà thu phục anh cũng vậy, chỉ là tôi không muốn thôi, hiểu không?” Nhậm Dật Phi nhìn về phía bà Xuân Chi, cụ bà vươn tay thu lại dây thừng, sau đó xuất hiện bên người Nhậm Dật Phi.
Salman nhìn một màn trước mặt, đôi mắt cũng mở to hơn bình thường một milimet: Lần đầu tiên hắn nhìn thấy “quỷ” chủ động khiêu chiến người chơi, kết quả bị người chơi đá văng ra xa.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng những Boss không thẹn quá thành giận mà gã còn cúi đầu cười một tiếng, dường như trong lòng có suy tính khác.
Thật ra hành động của Trịnh Huy không tính là khiêu chiến, gã chỉ muốn bày tỏ ý tốt và ngỏ lời mời với người nọ thôi mà.
Trịnh Huy bò dậy từ trên mặt đất. Gã đứng lên, phủi bụi bặm trên đồng phục xuống rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này Trịnh Huy không đứng quá gần Nhậm Dật Phi nhưng vẫn đứng ở nơi người nọ có thể đá đến: “Đây là tính cách thật sự của cậu sao? Đúng là cậu không giống Bác Chi chút nào. Em ấy mảnh mai, thuần khiết, yết ớt giống như gốm sứ. Mà cậu, cậu là đồng loại của tôi.”
Dứt lời, gã nhìn quanh chung cư một vòng rồi cười khổ: “Đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra, nếu chấp niệm cả đời của tôi là Bác Chi thì chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép em ấy có cơ hội xuất hiện.”
“Tôi đã chơi trò chơi này 48 lần, hết 48 lần Tống Bác Chi đều là người chơi. Lại chơi 48 lần nữa thì kết quả vẫn như vậy thôi.”
Trịnh Huy nhìn về phía Nhậm Dật Phi, “Thay vì rơi vào trong tay của tên người chơi ngu xuẩn nào đó thì không bằng tôi theo cậu đi. Tôi là pháp sư hệ thao túng, còn có ích hơn bà lão bên cạnh cậu nữa.”
“Không cần.” Nhậm Dật Phi không chút do dự ghét bỏ.
Có ai nghe thấy âm thanh làng quê đang gọi pháp sư hệ thao túng họ Trịnh tên Huy giấu tên nào đó không ạ?
Bậc thầy rối gỗ, ông hoàng búp bê, nhân tài tranh minh họa, kẻ hủy diệt xương người:… Tốt xấu gì thì cậu cũng do dự một chút được không?
Salman quay mặt sang hướng khác, tâm tình của hắn giờ phút này cực kì phức tạp. Không ngờ chuyện Boss hai tay nôn nóng dâng quỷ bài cho người chơi trong lời đồn nào đó thật sự tồn tại?
Lại nói, hai người chơi bên kia đã sớm bị mấy màn trước mặt làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Qua một lúc, người chơi học sinh bất lực gãi cằm: “Sao tôi cứ cảm thấy Boss này có chút…” Đê tiện nhỉ?
Đúng là quá kinh khủng, ngay cả Boss mà cũng dám đê tiện.
Cậu ta muốn ôm đùi Boss còn không có, vậy mà người chơi này được Boss muốn ôm đùi lại không chịu.
Chắc là ý trời rồi.
“Không phải vì cậu không cần.”
Trịnh Huy cũng vốn không vừa, tính tình gã không được tốt lắm đâu. Được rồi, cậu không cần?
Không cần thì cũng phải cần, không cần thì tôi tự mình đưa!
Gã vừa dứt lời, cả người liền biến thành một làn khói đen ập đến trước mặt Nhậm Dật Phi, một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay hắn.
Thẻ bài đen nhánh, mặt bên trái là một người giống hệt pháp sư rối gỗ. Gã mặc đồng phục màu đen, tay cầm xương con rối, phía bên trên viết: SR.
Nhậm Dật Phi cầm thẻ bài quơ quơ, khóe miệng hơi cong lên.
Vậy có phải ngoan không, thứ tôi muốn là anh phải cam tâm tình nguyện cơ.
Trịnh Huy đang quay mặt sang bên kia, đột nhiên một bàn tay duỗi tới bóp cằm anh ta rồi dùng sức cưỡng ép Trịnh Huy quay lại nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú của người đối diện.
Trịnh Huy nhìn thấy gương mặt này, máu trào đến cổ họng.
“Nhìn tôi, vì sao không muốn nhìn tôi? Tôi khó coi lắm sao? Hay là anh không thích?”
“Bởi vì tôi không nhìn thấy cho nên anh mới cảm thấy không hoàn mỹ ư?”
Đối phương vẫn luôn mỉm cười ôn hòa tựa gió xuân, lời nói ra cũng dịu dàng dễ nghe, thế nhưng ngữ khí lại ngày càng nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến cho người ta nghi ngờ giây tiếp theo hắn sẽ nói “Không thích thì đi chết đi” vậy.
Quá quen thuộc… Trịnh Huy chỉ nghĩ anh ta đang đối mặt với một tấm gương giả tạo.
Trái tim đã sớm vỡ vụn rồi rỉ máu.
Anh ta đợi hết lần này đến lần khác, kịch bản vô vị cũng tình nguyện lặp đi lặp lại chỉ vì muốn chờ người nọ, sau đó tự tay giết chết đối phương. Thế nhưng người mà anh ta đợi là loại người như thế này sao?
“Thiên sứ” đang mỉm cười thì đột nhiên mọc ra một đôi cánh đen tuyền?
Bởi vì nguyện vọng cuối cùng là hoàn thành tác phẩm hoàn mỹ này, Trịnh Huy chấp nhận trải qua vô vàn tra tấn và khổ hình, lại chưa một lần cảm thấy thống khổ. Thế nhưng hôm nay, hết thảy hồi ức đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào mắt anh ta, khiến cho Trịnh Huy biết được thế giới chân chính của “người mù” là như thế nào.
So với mọi hình phạt khắc nghiệt trên đời này thì cảm giác tín ngưỡng bị sụp đổ mới là thứ hình phạt tàn nhẫn nhất.
Trịnh Huy hít thở khó khăn, lồng ngực phập phồng lên xuống. Anh ta há miệng phun ra miếng vải, cũng ho ra một búng máu đen: “Tống Bác Chi? Tống Bác Chi!”
Nhậm Dật Phi vươn tay lau sạch máu dính ở trên cằm đối phương. Hắn cúi đầu ngửi ngửi, biểu tình ôn hòa biến thành một gương mặt tươi cười xán lạn: “Là máu này.”
Gian phòng trước mặt đã trở thành một nhà giam nhỏ tự bao giờ, mà Nhậm Dật Phi hắn là người giám thị, là người thẩm phán và cũng là kẻ hành hình.
Chim trong lồng là Trịnh Huy, nhưng buồn cười thay anh ta mới là người vẫn luôn tự cho mình là kẻ khống chế, là kẻ có quyền bình tĩnh thưởng thức quá trình con mồi xinh đẹp bị đuổi giết.
“Không phải anh vẫn luôn thích tôi hay sao? Có phải vì quá vui vẻ nên không biết làm sao hay không? Anh muốn chết như thế nào nhỉ? Nhanh, chọn một cái đi.” Nhậm Dật Phi tiếp tục nói.
“Tôi sẽ cố gắng để cơ thể anh thật hoàn hảo… Ừm, không cần quá lo đâu, tôi đã học cách bảo quản thi thể rồi. Tôi sẽ giữ thi thể của anh thật tốt, cho anh mặc quần áo đẹp nhất, mua cho anh đồ chơi tốt nhất, chỉ cần anh ở bên tôi là đủ.”
Ngón tay thon dài tinh tế dính máu của Nhậm Dật Phi chậm rãi vuốt ve gương mặt của Trịnh Huy, ý cười trên mặt hắn chưa bao giờ thay đổi, mà trong lòng Trịnh Huy cũng ngày càng lạnh lẽo.
Làm sao để tra tấn một kẻ điên cuồng cố chấp?
Đó là ném đi tác phẩm hoàn mỹ nhất của đối phương, hủy diệt tác phẩm đó hết thảy.
Thích Tống Bác Chi ôn hòa dịu dàng và vô hại? Thích hắn trong ngoài như một? Thích đến mức muốn giết chết hắn?
Đứa trẻ đáng thương, cứ từ từ hưởng thụ giây phút này đi. Thế nào? Cảm giác ngã từ thiên tường xuống đáy vực sâu tuyệt vọng và thống khổ đến tận xương tủy có đúng không?
Nếu đã tặng niềm “vui sướng” này cho người khác, vậy thì cứ từ từ hưởng thụ cho tốt!
Trịnh Huy nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của hắn, trong đầu hiện lên vô số kí ức. Đó là ngày đầu tiên anh ta gặp được đối phương, một thanh niên mù có chút rụt rè mở cửa, cong cong đôi mắt cười với Trịnh Huy.
Tống Bác Chi sinh ra không được hoàn hảo, hắn là một người bất hạnh. Thế nhưng người nọ lại giống như đóa hướng dương xinh đẹp luôn hướng về phía mặt trời, cho dù là chút ánh sáng nhỏ nhoi xa vời đi nữa thì Tống Bác Chi cũng không ngừng đuổi theo, cũng chưa từng bỏ cuộc. Không biết từ lúc nào, Trịnh Huy đã bị ánh mặt trời trên người hắn hấp dẫn, ánh mắt anh ta vô thức dừng lại nơi đây nhiều hơn một chút, lại ngày càng nhiều hơn một chút.
Bởi vì thích, quá thích, thích đến chết đi được nên muốn chiếm hữu cho riêng mình, muốn hắn vĩnh viễn ở lại thời điểm này với mình.
Nhưng mà…
Giả!
Tất cả đều là giả!
Bị phản bội, bị lừa dối, cảm giác bị phản bội làm cho Trịnh Huy thở không nổi. Anh ta nhìn gương mặt tươi cười sáng trong của “thiên sứ” trước mặt, có cảm giác chỉ bị ảo giác che mắt.
Điên mất! Điên mất! Trịnh Huy không thể phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả nữa rồi.
Chỉ là ác mộng thôi đúng không?
Tỉnh lại, mau tỉnh lại!
Cốc nước trên bàn trà đột nhiên rung lên, kệ sách cũng lay động không ngừng. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, hắn cảm giác được động đất. Rung chấn dưới nền nhà ngày càng mãnh liệt, Nhậm Dật Phi có chút đứng không vững.
Trong thế giới trò chơi mà cũng có động đất nữa?
Lúc này Salman đang ở ngay cầu thang, hắn cũng ngẩng đầu nhìn thế giới phó bản, lần đầu tiên trong cuộc đời không biết phải làm thế nào.
Không rõ vì sao mà phó bản lại rung lắc dữ dội, chung cư ở trước mặt Salman nứt ra, gió lạnh từ bốn phía ào ào thổi vào trong khe tường đã nứt.
Ở bên kia thế giới bắt đầu sụp xuống.
Trên đỉnh đầu của hắn, không trung bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rồi rơi xuống như mưa, mặt đất xung quanh và xe cộ khắp nơi đều nổ tung lên.
Giống như tận thế đến rồi.
Mà phía dưới vườn hoa của khu chung cư, nhiều cụ ông cụ bà đang đi lại chuyện trò đột nhiên bất động. Đám NPC từ từ hóa thành tượng sáp trắng rồi tan thành bột phấn, cuối cùng biến mất trong không khí.
Người chơi trong chung cư sợ hãi chạy ra bên ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Người chơi học sinh đang muốn chạy lại sân trước thì mặt đất dưới chân chợt nứt ra như mạng nhện, cậu ta sợ hãi nhảy lên chiếc xe hơi nhỏ, sau đó lại nhảy qua cầu thang, lúc quay lại nhìn nền đất đã vỡ thành một cái động thì vẫn chưa hết kinh hoàng.
Ông lão người chơi cũng chạy ra từ trong phòng, trong tay ông ta là một đạo cụ hình dạng kì lạ.
Không trung thế giới trên đỉnh đầu bọn họ lại vỡ thêm một khối lớn, không biết sương mù màu đen ở đâu nhanh chóng kéo đến che kín hố vỡ, ở giữa có một đôi mắt màu đỏ sáng lên di chuyển xung quanh thăm dò cửa động, đôi mắt tham lam của nó nhìn xuống đám người chơi bên dưới là loại thèm thuồng nhỏ dãi.
Salman cảm nhận được hơi lạnh thổi qua da thịt.
“Làm sao phó bản này lại hỏng?” Người chơi học sinh hướng về phía những người chơi có kinh nghiệm hơn cầu cứu, “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Người chơi ông lão nhìn cảnh tượng đổ nát tan hoang trước mặt, nửa ngày cũng không nói nên lời. Ba người hai mặt nhìn nhau, vừa không biết chuyện gì xảy ra, vừa không biết phải làm gì kế tiếp.
“Hình như tôi từng nghe nói,” Salman nhớ đến một lời đồn, “Phó bản của trò chơi dựa vào chấp niệm của “quỷ” để tồn tại, nhưng một khi “quỷ” tự mình sụp đổ thì phó bản thế giới cũng không còn tồn tại được nữa.”
“Quỷ mà còn hỏng được nữa hả?” Người chơi học sinh tự cảm thấy cậu ta mới là người muốn hỏng mất, “Vậy chúng ta làm sao đây?”
“Tôi cũng cảm thấy kì quái.” Salman nhanh chóng nhớ lại những chi tiết xảy ra trước đó.
“Quỷ” đã giết vô số người, thậm chí còn có tâm trạng giết người chơi để làm lễ vật tặng cho chấp niệm của mình. Với loại tính cách biến thái cố chấp như thế này, làm sao nói hỏng là hỏng mất?
Khoan đã…
Chấp niệm?
“?!” Salman chợt nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, trên đó là phòng của thanh niên mù.
Ngay lúc này, tại căn phòng của Tống Bác Chi.
“Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra,” Nhậm Dật Phi cảm thấy chơi đủ vui rồi, hắn lau vết máu trên tay lên quần áo của Trịnh Huy, vẻ mặt ghét bỏ mà lau cho sạch sẽ: “Được rồi, kết thúc ở đây nha.”
Sau khi lau sạch ngón tay, Nhậm Dật Phi nâng cằm của người nọ lên, làm cho anh ta nhìn thấy rõ biểu tình của chính mình: “Tôi chỉ ra và xác nhận, thân phận nhân vật của “quỷ” là Trịnh Huy, thân phận thật sự cũng là Trịnh Huy.”
Thẻ bài khẽ rung lên, chỉ ra và xác nhận “quỷ” thành công.
Trịnh Huy hơi ngơ ngác nhìn hắn: “Vì sao đôi mắt của cậu…” Lại có ánh sáng?
Đột nhiên “Rầm” một tiếng, cửa chính bị người nào đó hung hăng đá văng lên vách tường, sau đó nó bị dội ngược lại, người nọ lại đẩy mạnh lên tường lần nữa.
Salman vừa giữ cửa vừa trợn tròn mắt nhìn vào trong gian phòng, dường như hắn cũng quên mất chuyện hô hấp.
Nhậm Dật Phi đã đứng thẳng người. Hắn quay đầu nhìn đối phương, nhướng mày cười: “Ngại quá, anh đến muộn mất rồi.”
“Cậu là…” Salman mất vài giây mới phản ứng được, “Cậu là người chơi?!”
“Người chơi?!” Rốt cuộc Trịnh Huy cũng hoàn hồn.
Hai người đồng thời kêu lên ngạc nhiên, mà Nhậm Dật Phi chỉ phủi tay nhìn quanh, hắn nghi hoặc hỏi: “Sao không động đất nữa nhỉ?”
“Cậu nhìn thấy được… Cậu không phải em ấy.”
“Quỷ” đã khôi phục thân phận thật sự. Đôi môi gã run run, Trịnh Huy không quá chắc chắn nhưng vẫn mở miệng hỏi, ngữ khí cẩn trọng không dám tin tưởng: “Cho nên là, Tống Bác Chi vẫn là Tống Bác Chi phải không?”
Bạch nguyệt quang của gã vẫn là bạch nguyệt quang?
Không nghĩ đến người ở sau lớp da Tống Bác Chi kia lại cúi đầu cười một tiếng xấu hổ, thanh âm ôn nhu dịu dàng như nước: “Tiểu Trịnh, hôm nay anh đến giao cơm hả?”
“Tiểu Trịnh” đang sống sờ sờ rùng mình một cái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Người chơi học sinh và người chơi ông lão cũng đuổi kịp Salman. Bọn họ vừa đến liền nhìn thấy Nhậm Dật Phi đang đứng cùng nhân viên cơm hộp bị trói, có chút mờ mịt không hiểu làm sao.
Rồi tình huống này là gì? Sao không hiểu gì hết vậy?
Salman bước vài bước đến trước mặt Nhậm Dật Phi. Hắn tháo găng tay xuống rồi vươn tay: “Salman.”
Nhậm Dật Phi nhìn tay của người nọ, đây là lần đầu tiên đối phương cởi găng tay trắng ra.
Nhậm Dật Phi cười đáp: “Trên tay có sẹo?”
Lúc bọn họ ra ngoài ăn cơm, Salman đã dùng lý do này để không phải cởi nó.
Người nọ cực kì bình tĩnh mà tự vả mặt mình mấy cái: “Bây giờ thì hết rồi.”
Nhậm Dật Phi nhìn đối phương một lúc lâu rồi cười khẽ một tiếng. Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay Salman, vừa chạm vào liền tách ra như chuồn chuồn lướt: “A Phi.”
Rốt cuộc thì hai người chơi đang vây xem cũng nhớ đến cái gì không đúng. Thiếu niên người chơi kia kinh ngạc hô to, thanh âm cũng muốn biến dạng theo: “Anh! Anh không phải là NPC sao?!”
Lúc mấy người chơi bọn họ suy đoán thân phận của người thứ chín bí ấn cũng có nghĩ đến nhóm NPC, nhưng lại không có ai nghi ngờ “Tống Bác Chi”.
Bởi vì người nọ…
Người nọ con mẹ nó không phải người mù hả ba?!!
“Vậy nên nguyên nhân “quỷ” hỏng mất là…” Người chơi ông lão hơi hoảng hốt. Theo lời ông ta nói, mấy cặp mắt đều quay sang nhìn chằm chằm vào nhân viên cơm hộp Trịnh Huy.
Vậy nên nguyên nhân là bị người chơi chơi cho hỏng mất?
Người chơi ông lão cố kiềm chế khóe miệng để không giương lên quá cao, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Ha ha ha ha ha ——”
Xin lỗi, tại tôi không kiềm chế được.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người chơi làm cho Boss điên lên, ha ha ha ha ha.”
Trịnh Huy lạnh lùng nhìn người chơi học sinh tam quan vỡ nát và người chơi ông lão đang cười chảy nước mắt. Bây giờ cũng không phải 11 giờ đêm, hơn nữa còn là thời gian sau khi qua màn, “quỷ” không thể tấn công người chơi được nữa.
Gã nhìn sang Nhậm Dật Phi đang cẩn thận lau sạch vết máu trên tay, trong lòng là trăm loại cảm xúc ngổn ngang quay cuồng.
“Hiện tại cậu có được tư cách khiêu chiến với tôi.” Tiến vào phó bản chạy tới chạy lui cũng vì cái này nhỉ? Không phải người chơi đều muốn thu phục bọn họ à?
Nhậm Dật Phi đang ngồi ở mép giường chờ đến thời gian cuối cùng, ngay cả liếc mắt nhìn “quỷ” cũng lười biếng: “Không định lấy, không cần lấy, không muốn lấy.”
Hắn vừa mở miệng, bộ ba từ chối liền đánh trực tiếp vào mặt Trịnh Huy: “Vì cái gì? Tôi không mạnh sao?”
“Không vì cái gì hết.” Nhậm Dật Phi nhíu mày, “So với việc khiêu chiến vớ vẩn thì tôi càng muốn anh tiếp tục ở lại nơi này, vĩnh viễn trải qua và lặp đi lặp lại cuộc sống không có Tống Bác Chi.”
Nói rồi, hắn lại cười rộ lên: “Anh có được kí ức của trò chơi đúng không? Tôi rất chờ mong cuộc sống sắp tới của anh đấy.”
Lời này quả thật rất kích thích.
Nhưng điều kích thích nhất là hắn nói không sai.
Dường như Trịnh Huy cũng nghĩ đến cuộc sống trong tương lai của mình, gã ở trong địa ngục lạnh lẽo vô vọng, mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám người vừa ngu xuẩn vừa lỗ mãng không biết cái gì gọi là người chơi.
Đúng là gã nắm giữ quyền khống chế, nhưng cuộc sống tuần hoàn vô hạn như vũng nước tù đọng trong mương sâu là tương lai mà gã muốn thấy ư?
Trịnh Huy đứng lên, dây thừng quanh người tự động cởi bỏ mà rơi xuống nền đất, quần áo cũng biến thành đồng phục đen.
Gã đứng ở nơi đó, hơi thở trên người không còn giống nhân viên cơm hộp lúc trước. Tóc của Trịnh Huy được chải gọn gàng sang một bên lộ ra vết sẹo dữ tợn kéo dài trên má. Trên vai của gã có vài bộ phận con rối đang đứng, dường như là khớp xương người.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là pháp sư rối gỗ Trịnh Huy, có thể thao túng bất kỳ thứ gì có hình dạng.”
Nói rồi Trịnh Huy khom lưng với Nhậm Dật Phi. Gã chống tay lên giường, đôi mắt hơi nheo lại nhìn đến người đối diện, vẻ mặt tà ác: “Cậu không muốn có được tôi sao?”
Nhậm Dật Phi nhìn Trịnh Huy, Trịnh Huy cũng đang nhìn hắn, trên mặt là nụ cười tự tin.
Có điều ngay giây tiếp theo, nụ cười chói mắt của người nọ lập tức tắt ngúm, bởi vì gã bị một bàn chân đá lùi ra xa.
“Cách xa tôi ra chút. Bà Xuân Chi, dọn rác.”
Một bà lão hiền lành đôn hậu theo làn khói mờ xuất hiện trong phòng. Trên trần nhà bỗng rơi xuống một sợi dây thừng túm lấy yết hầu của pháp sư rối gỗ rồi kéo gã lên trên.
Trịnh Huy giãy giụa không ngừng, gã phóng ra vô số sợi tơ nhỏ nhưng sau đó liền bị bà Xuân Chi dùng kéo cắt đứt. Trịnh Huy quên mất chống cự, gã ngạc nhiên không thôi: “Rõ ràng cấp bậc của bà vốn không bằng tôi, sao có thể chống lại được tôi?”
Bà Xuân Chi lẳng lặng nhìn đối phương không đáp. Quỷ bài cấp R có cảm tình trăm phần trăm còn đấu trực tiếp được với quỷ bài cấp SSR, người nọ cấp SR thì tính là cái gì?
“Đánh gục anh là chuyện rất đơn giản mà thu phục anh cũng vậy, chỉ là tôi không muốn thôi, hiểu không?” Nhậm Dật Phi nhìn về phía bà Xuân Chi, cụ bà vươn tay thu lại dây thừng, sau đó xuất hiện bên người Nhậm Dật Phi.
Salman nhìn một màn trước mặt, đôi mắt cũng mở to hơn bình thường một milimet: Lần đầu tiên hắn nhìn thấy “quỷ” chủ động khiêu chiến người chơi, kết quả bị người chơi đá văng ra xa.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng những Boss không thẹn quá thành giận mà gã còn cúi đầu cười một tiếng, dường như trong lòng có suy tính khác.
Thật ra hành động của Trịnh Huy không tính là khiêu chiến, gã chỉ muốn bày tỏ ý tốt và ngỏ lời mời với người nọ thôi mà.
Trịnh Huy bò dậy từ trên mặt đất. Gã đứng lên, phủi bụi bặm trên đồng phục xuống rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này Trịnh Huy không đứng quá gần Nhậm Dật Phi nhưng vẫn đứng ở nơi người nọ có thể đá đến: “Đây là tính cách thật sự của cậu sao? Đúng là cậu không giống Bác Chi chút nào. Em ấy mảnh mai, thuần khiết, yết ớt giống như gốm sứ. Mà cậu, cậu là đồng loại của tôi.”
Dứt lời, gã nhìn quanh chung cư một vòng rồi cười khổ: “Đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra, nếu chấp niệm cả đời của tôi là Bác Chi thì chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép em ấy có cơ hội xuất hiện.”
“Tôi đã chơi trò chơi này 48 lần, hết 48 lần Tống Bác Chi đều là người chơi. Lại chơi 48 lần nữa thì kết quả vẫn như vậy thôi.”
Trịnh Huy nhìn về phía Nhậm Dật Phi, “Thay vì rơi vào trong tay của tên người chơi ngu xuẩn nào đó thì không bằng tôi theo cậu đi. Tôi là pháp sư hệ thao túng, còn có ích hơn bà lão bên cạnh cậu nữa.”
“Không cần.” Nhậm Dật Phi không chút do dự ghét bỏ.
Có ai nghe thấy âm thanh làng quê đang gọi pháp sư hệ thao túng họ Trịnh tên Huy giấu tên nào đó không ạ?
Bậc thầy rối gỗ, ông hoàng búp bê, nhân tài tranh minh họa, kẻ hủy diệt xương người:… Tốt xấu gì thì cậu cũng do dự một chút được không?
Salman quay mặt sang hướng khác, tâm tình của hắn giờ phút này cực kì phức tạp. Không ngờ chuyện Boss hai tay nôn nóng dâng quỷ bài cho người chơi trong lời đồn nào đó thật sự tồn tại?
Lại nói, hai người chơi bên kia đã sớm bị mấy màn trước mặt làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Qua một lúc, người chơi học sinh bất lực gãi cằm: “Sao tôi cứ cảm thấy Boss này có chút…” Đê tiện nhỉ?
Đúng là quá kinh khủng, ngay cả Boss mà cũng dám đê tiện.
Cậu ta muốn ôm đùi Boss còn không có, vậy mà người chơi này được Boss muốn ôm đùi lại không chịu.
Chắc là ý trời rồi.
“Không phải vì cậu không cần.”
Trịnh Huy cũng vốn không vừa, tính tình gã không được tốt lắm đâu. Được rồi, cậu không cần?
Không cần thì cũng phải cần, không cần thì tôi tự mình đưa!
Gã vừa dứt lời, cả người liền biến thành một làn khói đen ập đến trước mặt Nhậm Dật Phi, một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay hắn.
Thẻ bài đen nhánh, mặt bên trái là một người giống hệt pháp sư rối gỗ. Gã mặc đồng phục màu đen, tay cầm xương con rối, phía bên trên viết: SR.
Nhậm Dật Phi cầm thẻ bài quơ quơ, khóe miệng hơi cong lên.
Vậy có phải ngoan không, thứ tôi muốn là anh phải cam tâm tình nguyện cơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook